Bạn đang đọc Hoán Thê FULL – Chương 25: Bạt Tai
Ninh Tĩnh từ lúc ở chùa xảy ra tranh cãi với Nhan Bách Hợp về việc của tiểu nha hoàn kia thì thấy tính cách của Kỷ phu nhân này không tốt, không phải là một bằng hữu tốt để nàng có thể trò chuyện hay xã giao, hơn nữa cũng đã nghe Tiêu lão phu nhân nói qua về Kỷ gia, trên dưới gia đình đó tính cách người nào người nấy tương tựa nhau, nếu như làm họ không vừa lòng, cảm thấy chướng mắt, xem như khoảng thời gian sắp tới nàng không khỏi tránh tai bay vạ gió, tốt nhất vẫn là không nên vướng vào thì hơn.
Nghĩ Nhan Bách Hợp chỉ vì căn phòng này mà làm cho lớn chuyện, lại càng không để tâm đến câu nói mỉa mai vừa rồi của nàng ta, Ninh Tĩnh đứng lên, chủ động lùi bước trước.
“Nếu Kỷ phu nhân đã có hứng thú với gian phòng này như vậy, tiểu nhị kia cũng không phải cố ý xem nhẹ thể diện của Kỷ phu nhân, chi bằng ta chuyển qua một gian phòng khác, nhường lại cho phu nhân, xem như chuyện nhỏ hoá không, không biết phu nhân thấy thế nào?”
Nhan Bách Hợp đâu nhận thấy ý tốt của Ninh Tĩnh, nàng ta chỉ cảm nhận trong lời nói của nàng ám chỉ nàng ta hống hách, chỉ vì chút chuyện nhỏ nhặt mà làm cho lớn chuyện, xảy ra tranh cãi không hay, còn gì nữa? Chính là Ninh Tĩnh nàng giả vờ hiểu chuyện nhu thuận, nói là nhường nhưng thật ra chính là không thèm chấp cùng Nhan Bách Hợp nàng? Thật nực cười, một Kỷ phu nhân như nàng ta cần phải dựa vào sự bố thí này sao? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Thấy Ninh Tĩnh thu dọn đồ đạc xong xuôi, được nha hoàn dìu tay chuẩn bị bước ra khỏi phòng liền nhanh tay ngăn lại, còn sai nha hoàn đuổi tên tiểu nhị kia đi, rõ ràng là không muốn để yên chuyện này, phải phải trái đến cùng đây mà.
“Không biết Kỷ phu nhân còn có vấn đề gì?”, Ninh Tĩnh nhíu mày, nàng đã xuống nước trước, nàng ta còn không biết đủ, còn muốn được voi đòi tiên leo lên trên tiếp nữa hay sao?
“Tiêu phu nhân trước giờ có vẻ như thích ra vẻ thanh cao, hiểu chuyện, lại hay giúp đỡ người khác, cố gắng cho mọi người thấy để nâng cao danh tiếng đạo cốt tiên phong, hiểu biết lễ nghĩa nhưng thật ra lại không hẳn là như thế? Thật ra, tất cả những việc đó chỉ để che giấu đi bản chất con người thật của phu nhân, có phải không?”
Nhan Bách Hợp dáng vẻ kiêu ngạo chầm chậm bước đến bên bàn tròn trong phòng ngồi xuống, nha hoàn phía sau vội tiến đến lấy tách trà còn dư ra châm trà, sau đó kính cẩn dâng lên cho nàng ta.
Nhan Bách Hợp nhấp một ngụm, nhếch môi nghĩ thầm, đám tiểu nhị ở Phùng Khánh lâu này thật biết lấy lòng người, phân biệt sang hèn quyền quý mà cũng chọn loại trà khác nhau dâng lên, xem thử nào, hương trà thơm nhẹ, màu sắc trong xanh, hương vị thanh tao nhã nhặn, đúng là trà ngon.
Sau khi nếm trà, Nhan Bách Hợp đặt tách trà xuống, đưa bàn tay bên phải lên giả vờ như chỉnh chỉnh chiếc nhẫn ngọc của mình, ra vẻ thản nhiên lại thờ ơ, giọng điệu lại mỉa mai, châm biếm, từng câu từng chữ như dao găm, không ngừng đả kích không ngừng tấn công Ninh Tĩnh.
Từ sự việc ở chùa Ninh Tĩnh ra tay che chở, nói giúp cho tiểu nha hoàn kia cho đến sự việc nhường gian phòng ở Phùng Khánh lâu hôm nay, bộ dạng tỏ vẻ ôn nhu hiểu chuyện, đối nhân xử thế đều có chừng mực cùng đoan trang hiền thục làm cho Nhan Bách Hợp nàng ta cảm thấy ghê tởm, buồn nôn vô cùng, nhất là sau khi nghe ngóng được cái tin lan truyền trong dân gian kia càng làm cho nàng ta thêm khinh bỉ Tiêu phu nhân được ca ngợi không ngớt này.
Nhưng mà, hãy nhìn Ninh Tĩnh xem, bộ dạng thản nhiên, tiếp tục diễn trò hề như vậy, xem ra vẫn chưa biết được việc bản chất con người thật của mình đã bị lộ ra, bị mọi người chê cười, soi mói cùng bàn tán suốt cả ngày hôm nay rồi? Bây giờ ai cũng rõ ràng bản chất của nàng ta, còn giả vờ đóng kịch như thế, còn có ai thèm xem, còn có ai cam tâm ngu dốt để tiếp tục bị lừa bịp cơ chứ?
“Thanh Nguyệt không biết Kỷ phu nhân đang muốn ám chỉ điều gì, cũng không có hứng thú muốn biết.
Ta có việc, xin phép cáo lui trước.”
Ninh Tĩnh đối với lời nói khó nghe cùng chói tai của Nhan Bách Hợp cảm thấy khó chịu và buồn bực vô cùng, tuy nhiên việc nàng ta độc mồm không ai không biết, nàng cũng từng trải, làm sao không rõ? Hơn thế, càng ở lâu càng đôi co với nàng ta chỉ làm Ninh Tĩnh nàng tự thử thách chính tính kiên nhẫn, nhẫn nhịn của bản thân, tội gì phải thế? Tốt nhất nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt, xem chừng lúc này Tiêu Chấn đã bàn xong việc làm ăn, bây giờ nàng trở về cửa hiệu, xem như vừa kịp lúc.
“Vội vã bỏ đi như thế làm gì? Nói trúng tim đen cho nên chột dạ sao?”
Nhan Bách Hợp nhếch môi, dáng ngồi yểu điệu dựa sát vào bàn tròn, đưa tay chống cằm, giọng điệu đầy thách thức hướng về phía Ninh Tĩnh, mục tiêu của nàng ta chính là chọc cho Ninh Tĩnh tức điên lên, lúc đó bao nhiêu tính cách xấu xa trước giờ giấu diếm kĩ càng sẽ bị lộ ra hết.
Phùng Khánh lâu hôm nay đông đúc người qua kẻ lại như vậy, chắc chắn nếu chuyện lan truyền ra không đến một canh giờ, xem chừng cả Nam Cương này đều biết bộ mặt thật của Tiêu phu nhân, đến lúc đó còn ai ca ngợi, còn ai ngưỡng mộ?
Có điều, có vẻ như tính toán của Nhan Bách Hợp sai rồi, không những không chọc tức được Ninh Tĩnh còn có vẻ như còn là phương thức khiến cho Ninh Tĩnh càng muốn rời đi nhanh hơn.
Đáng lẽ muốn vờn Tiêu phu nhân này một lát, nhưng nếu còn chờ đợi nữa, lúc Ninh Tĩnh bỏ đi thì biết phải làm sao? Không nhịn nữa không nhịn nữa, đã đến lúc lật bài ngửa ra rồi.
“Đường đường là một đại tiểu thư của gia đình phú hộ, kim chi ngọc diệp lại không được gia giáo tốt, dâm loạn dụ hoặc nam nhân, thất thân trước ngày thành thân bị phu quân phát hiện, cuối cùng bị lạnh nhạt, thất sủng.
Còn nữa, vì muốn che giấu sự thật, bảo vệ danh tiếng bản thân, tự tạo ra lạc hồng lừa dối phu quân cùng bà bà.
Tiêu phu nhân, quả là một người phụ nữ mưu kế đa đoan, thâm sâu khó lường, Bách Hợp tự nhận không bằng.”
Sáng sớm hôm nay vừa ra khỏi phủ Nhan Bách Hợp liền nghe mọi người không ngừng đồn đại, xì xào bàn tán về Ninh Tĩnh, những lời nàng ta vừa mới nói chính là nội dung chính của tin đồn này.
Nhan Bách Hợp không biết đó có phải tin tức thật hay không, nhưng phần lớn khả năng là có thể vì nghe nói do chính người trong Tiêu phủ lộ ra, dù đã thành thân nhưng Tiêu Chấn cùng Ninh Tĩnh chỉ là hữu danh vô thực, chưa hề động phòng, ngày thường lạnh nhạt, tránh mặt nhau mà sống, nhưng dù sao đối với nàng ta đây cũng là một tin tốt để đánh đòn phản kích, nàng ta vẫn căm ghét việc Ninh Tĩnh làm nàng ta mất thể diện ở chùa ngày hôm qua, hôm nay lại tranh gian phòng ở Phùng Khánh lâu, đã thế thì nàng ta không ái ngại gì nữa, cứ thế mà tấn công thôi.
“Kỷ phu nhân, ăn có thể ăn bậy nhưng tuyệt đối không thể nói bậy.”
Quả như dự đoán của Nhan Bách Hợp, Ninh Tĩnh nghe xong lời vừa rồi liền dừng bước, lập tức xoay người nhắc nhở nàng ta một câu, bàn tay đặt trong ống tay áo cũng vô thức siết chặt, nàng có thể không chấp nhất việc Nhan Bách Hợp ương ngạnh, hay xỉa xói mỉa mai nàng nhưng tuyệt đối không nhân nhượng việc nàng ta sỉ nhục nàng, bôi nhọ nàng.
“A, thì ra Tiêu phu nhân không biết sao? Cả thành này, từ đường chính đến phố nhỏ người ta đang đồn đại ầm cả lên, những lời bổn phu nhân vừa nói chỉ là thuật lại theo sự thật mà thôi.”, Nhan Bách Hợp bày ra vẻ ngơ ngác không biết gì, mọi thứ chỉ là vô tình không hề liên quan đến nàng ta nhưng thật chất trong lòng nàng ta đang cảm thấy hả dạ cùng đắc ý vô cùng, để xem với mấy lời đồn đại đó, Ninh Tĩnh có thể thản nhiên, yên yên ổn ổn sống ở Nam Cương này nữa hay không?
Ninh Tinh run người, nàng chợt nhớ đến những ánh mắt soi mói, những lần người dân ven đừng tụ lại thành nhóm nhỏ không ngừng xì xào bàn tán, chăm chăm hướng về nàng mà che miệng to nhỏ, từ người này đến người khác, mỗi con đường nàng đi qua bọn họ đều có chung một bộ dạng, chính là nhìn nàng bàn luận.
Lúc đầu Ninh Tĩnh cứ nghĩ trên người mình, gương mặt hay y phục, bới tóc có vấn đề? Ra lệnh cho Mẫn Mẫn nhìn kĩ lại một phen, xác nhận không có gì bất ổn, dù sao cũng là mấy dáng vẻ bàn tán chuyện người khác không hay chút nào, nàng cũng không muốn để tâm nữa.
Nhưng mà bây giờ khi nghe Nhan Bách Hợp này nói, nàng xâu chuỗi lại mọi việc, thì ra là đang bàn tán sai sự thật về nàng, về danh tiếng nàng, về trinh tiết của nàng!
Nhìn thấy Ninh Tĩnh run rẩy như thế, Nhan Bách Hợp đúng là nét mặt vui vẻ khi thấy người gặp hoạ, đẩy ghế đứng lên, kiêu ngạo hất tà váy bay bổng phía sau, uyển chuyển lả lướt đi đến đối diện với Ninh Tĩnh, ánh mắt đánh giá quét trên người nàng từ đầu đến chân, cuối cùng bày vẻ mặt tiếc nuối, chậc chậc lưỡi nói tiếp.
“Tiêu phu nhân nhan sắc kiều diễm, xinh đẹp rạng ngời, lại có nhà mẹ đẻ giàu có chống lưng, đáng lẽ ra nên làm một vị tiểu thư hiểu biết lễ nghĩa, giữ gìn bản thân, tại sao lại phóng túng, dâm loạn đến độ mất cả thân phận như thế cơ chứ?”, Nhan Bách Hợp nói giữa chừng rồi dừng lại, quan sát biểu hiện của Ninh Tĩnh, như là đang chờ đợi đối phương mất hết kiên nhẫn, làm ra trò hề cho nàng ta chiêm ngưỡng vậy.
“Kỷ phu nhân…”, Ninh Tĩnh hai tay càng ngày càng siết chặt, lộ rõ gân xanh, trong ánh mắt dần hiện lên những sợ đỏ biểu hiện sự tức giận, nàng đang cố gắng kiềm nén cảm xúc muốn bộc phát của mình, lạnh lùng nhìn Nhan Bách Hợp ngày càng không biết điểm dừng, ngày càng muốn lấn tới ức hiếp nàng, sỉ nhục nàng.
Ninh Tĩnh tự nhận trước giờ bản thân giỏi nhất là nhẫn nhịn, nhưng nàng càng thừa nhận bản thân không tốt tính hay ngu ngốc đến độ bản thân bị sỉ nhục cùng bôi nhọ mà đứng yên nhẫn nhịn mà không phản bác.
Chỉ có điều, chút lý trí còn sót lại của nàng nhắc nhở Nhan Bách Hợp này chính là Kỷ phu nhân, danh phận không thấp, không thể tuỳ tiện động đến, nếu nàng ta biết điều dừng lại kịp lúc, Ninh Tĩnh còn có thể cho nàng ta một thân hoàn chỉnh rời khỏi Phùng Khánh lâu này.
“Nhưng bổn phu nhân có chút khó hiểu cùng thắc mắc, không biết Tiêu phu nhân có thể giải đáp hay không? Nguyên nhân của sự việc này là gì? Là do bản chất con người hay là nhà mẹ đẻ của phu nhân không biết dạy dỗ nữ nhi, để nữ nhi của mình hành động lỗ mãng, không biết liêm sỉ, chuốc nhục nhã về cho gia đình?”
Bốp…!
Nhan Bách Hợp vừa dứt lời, đột nhiên một cái tát như trời giáng rơi xuống gò má nàng ta, lực đạo mạnh vô cùng, mà trong phòng lúc này, người có thể ra tay, ngoài Ninh Tĩnh thì còn có thể là ai?
“Tô Thanh Nguyệt, ngươi…”
“Cái tát vừa rồi là ta muốn nhắc nhở ngươi, nói năng phải biết giữ mồm giữ miệng, đừng có ở đây mà kiêu ngạo phách lối, nói nhăng nói cuội vu oan giá hoạ người khác.”
Bốp…, một bạt tai nữa tiếp tục giáng xuống, lần này còn mạnh hơn lần trước.
“Cái tát thứ hai này là muốn chỉ dạy ngươi đừng ức hiếp người quá đáng, ta không phải là người nhu nhược, nhẫn nhịn và ngu dốt để ngươi muốn làm gì thì làm.”
Bốp…, cú tát thứ ba, Ninh Tĩnh dồn hết sức lực, một bạt tai đầy lửa giận tiếp tục tìm đến gò má của Nhan Bách Hợp mà hạ xuống.
“Cái tát thứ ba này là thay cho bổn phu nhân, Tiêu gia cùng Tô gia dạy dỗ ngươi một phen, danh tiếng của tất cả chúng ta không phải một phu nhân tâm địa rắn rết, ngôn từ thất đức như ngươi có thể tuỳ tiện chế giễu, bôi nhọ, đã rõ hay chưa?”.