Bạn đang đọc Hoạn Phi Thiên Hạ – Chương 263: Song long lần đầu gặp mặt
Bách Lý Hách Vân nhìn nữ tử bên cạnh, nàng mỉm cươi, khóe môi hơi cong lên, trong mắt là những tia sáng lấp lánh.
Lần đầu tiên hắn thấy nàng nở nụ cười như thế.
Đó là nàng mà hắn chưa bao giờ thấy, giống như đóa hoa mai vừa lạnh lùng
vừa kiêu ngạo trong thiên trì, không chịu nở, khi người kia đi tới dưới
tàng cây lại đột nhiên vì hắn nở rộ, tỏa ra hương thơm mê người.
Có điều câu nói tiếp theo của nàng thật sự giết phong cảnh.
“Ta chết đói rồi!” Tây Lương Mạt hoàn toàn không có bất cứ kiêng dè gì, xị mặt xuống nhìn Bách Lý Thanh một cách tội nghiệp.
Bách Lý Thanh thấy nàng quả thật gầy đi không ít, biết nàng ở đây đấu trí so dũng với người, nào có đơn giản ung dung như mặt ngoài.
Trong mắt hắn hiện lên một tia đau lòng, gương mặt xinh đẹp âm u nở nụ cười
khẽ, hàm răng đều tăm tắp phun ra hai chữ: “Đáng đời!”
Đáy mắt Tây Lương Mạt lóe lên ánh sáng hung dữ, trừng hắn một cái: “Ta muốn ăn thịt, không có thịt thì ăn ngươi!”
Bách Lý Thanh: “… Câm miệng!”
Hán vệ Tư Lễ Giám xung quanh đồng loạt nhìn trời, ừm, gần nửa tháng không gặp, phu nhân càng ngày càng nhiệt tình.
Tây Lương Mạt cười thầm, tên Bách Lý Thanh này trước mặt người thân tín tuy rất không có liêm sỉ, nhưng trước mặt công chúng và phần đông thuộc hạ
lại cứ thích tỏ vẻ uy nghiêm khí thế không gì sánh được.
Bách Lý Hách Vân nhìn bọn họ liếc mắt đưa tình không coi ai ra gì, trong
lòng đột nhiên cảm thấy bực bội, không biết có phải vì bị bỏ qua hay vì
lý do gì khác.
Hắn cười mỉa một tiếng: “Ngươi quả là không để ta vào mắt, hiện nay còn ở trên tay ta mà đã bừa bãi làm càn như thế.”
Tây Lương Mạt nhìn hắn một cái, cười nhạt một tiếng: “Bệ hạ, chúng ta cũng
không muốn làm gì ngài, chỉ nghĩ, ngài hiếm khi nào tới đây một chuyến,
không chân thành tiếp đãi ngài một phen chẳng phải là lỗi của chúng ta
sao.”
Bách Lý Hách Vân liếc nhìn nàng, một lát sau bỗng nguy hiểm nheo mắt lại:
“Ngay từ đầu người muốn rời khỏi sơn trang Tịch Mai vốn không phải
ngươi, mà là Tam muội muội Tây Lương Sương của ngươi, đúng không? Ngay
từ đầu, tất cả chỉ là một cái bẫy, đúng không?”
Tây Lương Mạt hời hợt nói: “Không sai, ngài đề phòng quá mức nghiêm mật,
cho nên ta hoàn toàn không biết sự ảo diệu của sơn trang Tịch Mai, thậm
chí châm lửa hiệu lên trời cũng không có tác dụng, vì thế cho dù ta có
thể dùng hết toàn lực bắt cóc ngài thành công, nhưng chín phần mười cuối cùng sẽ bị bắt lại trên đường, đồng thời không còn cơ hội thông báo với người của ta.”
“Cho nên ngươi quyết định đặt một cái bẫy, khiến ta cho rằng Tây Lương Sương thật sự căm hận ngươi, muốn bán đứng ngươi, khiến người của ta tự mình
đưa nàng ta rời khỏi sơn trang Tịch Mai, đưa mật báo tới cho người của
các ngươi ở thượng kinh!” Giọng nói của Bách Lý Hách Vân càng ngày càng
lạnh.
Tây Lương Mạt thản nhiên nói: “Không sai, chỉ có hướng sự chú ý của mọi
người vào mục tiêu chính là ta, một người còn lại mới có cơ hội rời đi,
sơn trang Tịch Mai tuy đề phòng cẩn mật, kỳ môn độn giáp rất cao thâm,
không tìm được môn đạo rất khó tiến vào, thế nhưng một khi tìm được lối
vào, ta tin tưởng quỷ quân và Tư Lễ Giám chung sức, nhất định có thể phá giải bí mật của sơn trang Tịch Mai.”
Thế nhưng chắc chắn không dễ dàng, muốn phá giải bí mật của sơn trang mà
không kinh động người Tây Địch, phải mất vài ngày đám A Cửu mới vào
được.
“Ha.” Bách Lý Hách Vân nghe nàng nói xong cười một tiếng, ngón tay lạnh lẽo
chậm rãi trượt từ vai lên cổ nàng, giọng nói mỉa mai ẩn chứa sát khí:
“Khi đó ta nên giết ngươi mới đúng.”
Lời này vừa nói ra, trên gương mặt âm mị của Bách Lý Thanh càng tỏa ra sát
khí âm trầm, giống như mũi tên vô hình bắn thẳng về phía Bách Lý Hách
Vân, nếu là người bình thường có lẽ đã co rúm lại dưới hơi thở sắc bén
này.
Nhưng Bách Lý Hách Vân đâu phải nhân vật tầm thường, hắn chỉ hơi cứng lại,
ngay cả đầu cũng không quay lại, sát khí trong ánh mắt nhìn Tây Lương
Mạt càng đậm.
Tây Lương Mạt ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nghiêm mặt nói: “Trong khi bệ hạ
muốn giết người tiết lộ hành tung của ngươi, hại ngươi rơi vào khốn cảnh là ta, ngươi lại yêu cầu kẻ địch của ngươi ngoan ngoãn thần phục dưới
chân ngươi, cho phép ngươi hoành hành bừa bãi, bày mưu đặt kế trên quốc
thổ của mình mà không có bết cứ phản kháng và tính toán nào sao?”
Những lời này nói trắng ra chính là – nếu không phải tự ngươi chui đầu vào rọ thì làm gì có ngày hôm nay.
Vừa ăn cướp vừa la làng.
Tây Lương Mạt nói có vẻ khách khí nhưng ý tứ lại không hề khách khí và nể mặt chút nào.
Đám thân tín võ nghệ cao một chút như Trường Nhật còn chưa bị bắt cầm
trường kiếm trong tay, dẫn đám tử sĩ của Bách Lý Hách Vân chắn phía
trước Bách Lý Hách Vân, trên trán đầy mồ hôi lạnh.
“Bệ hạ, nếu chúng ta đều không thoát ra được, giết cho đủ, giết cả đôi,
chúng ta coi như còn có lời.” Trường Nhật bình tĩnh nghiến răng nghiến
lợi nói, tình hình hiện nay nguy cấp, bất kể bệ hạ có quyết định gì bọn
họ cũng thề sống chết đi theo.
Trong đôi mắt âm trầm của Bách Lý Hách Vân đầy vẻ tàn nhẫn, hắn nhìn chằm
chằm Tây Lương Mạt cũng không chút biểu cảm, không chút lùi bước đang
nhìn thẳng hắn, bàn tay không rời khỏi cổ họng nàng.
Bầu không khí đầy căng thẳng, gần như căng cứng, thế nhưng Bách Lý Thanh
không nói một tiếng, chỉ âm u nhìn Bách Lý Hách Vân, đứng chắp tay.
Loại căng thẳng này giống như gió lạnh ngưng kết không khí xung quanh khiến người ta hít thở không nổi.
Lặng ngắt như tờ…
Không ai biết một giây sau ai sẽ máu tươi bắn ra, đầu rơi xuống đất.
Cho đến khi Bách Lý Hách Vân bỗng cười khẩy một tiếng, nhìn Tây Lương Mạt bí hiểm nói: “Cái miệng quả là khéo!”
Sau đó hắn buông lỏng bàn tay đang bóp cổ Tây Lương Mạt, xoay người đứng
chắp tay, chỉ bỏ lại một câu: “Mời Cửu Thiên Tuế vào, đã lâu trẫm không
gặp khách quý, dâng trà ngon.”
Sau đó bỏ lại hai bên giương cung rút kiếm bên ngoài, xoay người vào trong phòng.
Tây Lương Mạt âm thầm thở phào một hơi, nàng tin, trong một giây đó Bách Lý Hách Vân thật sự động sát khí với nàng.
Sau đó, một bàn tay thon dài lạnh giá bỗng xoa lên mặt nàng, giọng nói dễ
nghe như tiếng đàn lại lạnh tận xương tủy vang lên trên đầu nàng: “Ngươi theo Lý Mật và Vân Sinh ra ngoài trước, lát nữa vi sư sẽ đi ra.”
Tự xưng của Bách Lý Thanh thường xuyên thay đổi theo tâm trạng, nghe hắn
tự xưng như vậy Tây Lương Mạt bèn cầm lấy bàn tay của hắn trên mặt mình, ngẩng đầu nhìn gương mặt tuyệt mỹ mong nhớ ngày đêm, hơi nhăn mày: “Thế nào? Ngươi thật sự không định để ta vào với ngươi à? Dù sao ta đã ở đây một thời gian rồi, tương đối hiểu Bách Lý Hách Vân.”
Vi sư, chứng tỏ hắn bảo vệ nàng trong vòng tay hắn.
Vừa dứt lời, nàng lại cảm thấy bàn tay Bách Lý Thanh hơi khựng lại, ánh mắt hắn nặng nề khiến nàng có chút hoang mang, sau đó lại nghe hắn thản
nhiên nói: “Không cần, ngươi ở bên ngoài nghỉ ngơi là được.”
Rồi hắn xoay người vào trong phòng, dường như hoàn toàn không để ý đám thị vệ Tây Địch đang chằm chằm theo dõi phía sau hắn.
Tây Lương Mạt ngẩn người, nhìn cánh cửa đóng kín, cảm thấy có chút khó hiểu, sao nàng lại cảm thấy đại hồ ly nhà mình là lạ nhỉ.
Mà lúc này, có người nhẹ nhàng vỗ vai nàng: “Tiểu tiểu thư, chúng ta đi thôi.”
Tây Lương Mạt sửng sốt, xoay người nhìn về phía người đang vươn tay, thì ra không biết từ khi nào Chu Vân Sinh đã đứng sau lưng nàng, còn Lý Mật
thì dẫn sát thần Mị bộ nhìn chằm chằm người Tây Địch, không di chuyển
vòng vây, vẫn giằng co như trước.
Trường Niên cầm kiếm nhìn nàng một cái, sau đó không biểu cảm quay mặt đi.
Tây Lương Mạt thoáng dừng, nàng biết đó là Trường Niên ngầm đồng ý bọn họ
rời đi, nàng gật đầu đi theo Chu Vân Sinh đi về phía bên ngoài.
Sau khi tới phía sau người của Mị bộ, Chu Vân Sinh lập tức sai người cởi xiềng xích trên tay chân nàng.
Vài tiếng kim loại leng keng rơi xuống, Tây Lương Mạt mới chính thức thở ra một hơi, xoa cổ tay của mình tiếp tục nói: “Đúng rồi, lát nữa bảo Rose
tới xem một chút, trên người ta còn một số cấm chế, chỉ e cần hắn tốn
chút tâm tư rồi.”
Chu Vân Sinh giật mình, lập tức vươn tay đặt lên cổ tay nàng, quả nhiên cảm giác được mạch của nàng có chút bất thường, hắn do dự một lát rồi nhăn
mày nói: “Bọn chúng hạ một loại cổ rất đặc biệt trên người ngươi, chỉ sợ Rose phải tốn chút tâm tư.”
Tây Lương Mạt thở ra một hơi, có vẻ hoàn toàn không ngạc nhiên: “Không sao, còn có Huyết bà bà, bà ấy vốn là người Tây Địch, rất am hiểu những thứ
này.”
Chu Vân Sinh nhìn nàng, quan sát từ trên xuống dưới một lượt, xác định
ngoại trừ cổ tay và cổ chân đeo xiềng xích hơi sưng đỏ, ít nhất nhìn bề
ngoài nàng không có bất cứ ngoại thương nào, hắn nhướng mày nói: “Xem ra chuyện ngươi làm khiến Hoàng Đế bệ hạ Tây Địch rất tức giận, vừa cổ độc vừa xích tay chân, dùng hết trên người thiếu nữ như ngươi mới thấy
người Tây Địch coi trọng ngươi thế nào.”
Tây Lương Mạt cười khẩy một tiếng, tiếp tục xoa cổ tay mình: “Vân Sinh,
ngươi học kiểu nói mát của Cửu Thiên Tuế từ bao giờ thế?”
Chu Vân Sinh nhìn nàng, dừng một chút mới nói: “Từ khi nhìn thấy bàn tay
thon thon của ngươi băng vết thương cho Bách Lý Hách Vân ta mới không
nhịn được nói mát.”
Tây Lương Mạt dừng động tác xoa cổ tay, nhướng mày nói: “Ngươi cũng thành thật đấy nhỉ.”
Chu Vân Sinh thản nhiên nói: “Đúng vậy, nếu cả ta còn có phản ứng như thế
thì ta nhắc ngươi, có lẽ nên nghĩ cách làm thế nào để trấn an Thiên Tuế
gia đi.”
Tây Lương Mạt thở dài một hơi: “Được rồi, cảm ơn ngươi nhắc nhở ta, nam
nhân ghen tuông sẽ càng giống… động vật nào đó xù lông hơn cả nữ nhân
ghen tị.”
Chu Vân Sinh cười khẽ: “Được rồi, ngươi đã có chuẩn bị về tâm lý, vậy có lẽ chúng ta có thể trò chuyện ngươi thu hoạch được gì trong những ngày ở
sơn trang Tịch Mai rồi.”
Tây Lương Mạt liếc nhìn cánh cửa còn đóng chặt, chỉ gật đầu: “Được rồi, ít
nhất theo hiện nay mà thấy, cuộc hội đàm của lãnh đạo cao cấp còn chưa
kết thúc ngay được.”
Sau đó, nàng theo Chu Vân Sinh đi tới cánh rừng bên ngoài, ngồi xuống tinh
tế nói về một số tình hình nàng quan sát được khi ở sơn trang Tịch Mai.
Mà sâu trong sương phòng thanh lịch quý phái của sơn trang Tịch Mai, cũng
có hai bóng người cao gầy, khí thế đang ngồi đối diện trên ghế, mặt đối
mặt, không nói câu nào.
Có câu rồng bơi trong biển, phượng liệng trên trời, một núi không thể có hai hổ.
Nếu hai nam tử xuất sắc như nhau, khí thế phi phàm sắc bén như nhau, thì chẳng khác nào hai thái cực ngày và đêm.
Nếu Bách Lý Hách Vân là đế quân minh chủ điển hình, tử vi chiếu đông đường, nắm trong tay ánh sáng chốn nhân gian, thì Bách Lý Thanh chính là quân
vương bóng tối, nơi mặt trời bị che lấp, nơi bóng đêm xâm chiếm, sông
Minh dài dằng dặc, đều là những thứ trong tay áo của hắn.
Hai người, mỗi người một bên, có điều Bách Lý Thanh có những trải nghiệm
khác biệt, là yêu ma đứng lên từ địa ngục tối tăm, đã không còn để nhân
gian luân thường vào mắt, còn Bách Lý Hách Vân rốt cuộc vẫn xuất phát từ chính thống, cho dù quá trình trải qua cũng không đơn giản, nhìn quen
giết chóc máu tanh thì có vẻ vẫn càng biểu hiện đề phòng Bách Lý Thanh
hơn.
Sự đề phòng của hắn đương nhiên đều bị Bách Lý Thanh phát hiện, Bách Lý
Thanh lạnh nhạt cười một tiếng, lười biếng nhấc tay, một bóng đen cung
kính đứng phía sau hắn, dâng lên cho hắn một chén trà sứ mạ vàng tinh
xảo bốc hơi nóng – Bách Lý Thanh chưa bao giờ dùng những thứ bên ngoài,
tất cả đều có người hầu thân cận chuẩn bị.
Hắn chậm rãi nhấp một ngụm, thế nhưng tiếng cười khẽ mang theo nội lực hùng hậu lại khiến sắc mặt Bách Lý Hách Vân biến đổi trong nháy mắt, ngón
tay nắm cạnh bàn mới đè lại được huyết khí bốc lên trong ngực, trong
lòng hắn chợt lạnh, rồi đột nhiên vỗ bàn.
Đĩa trái cây trên bàn lập tức mang theo luồng gió sắc bén bay về phía mặt Bách Lý Thanh.
Thế nhưng đĩa trái cây dừng khựng lại trước mặt Bách Lý Thanh, giống như có một cái bàn vô hình nâng nó, còn Bách Lý Thanh thậm chí không buồn nâng lên hàng lông mi hoa lệ, chỉ dùng ngón út đeo bảo vệ móng bằng vàng
khảm ruby nhẹ nhàng gẩy lá trà trong chén.
Đĩa trái cây bị nổ tung ngay trước mắt hắn, tan thành mảnh vụn.
Vậy mà Bách Lý Hách Vân chỉ cười lạnh một tiếng, một tia sáng đâm thẳng tới giữa trán Bách Lý Thanh ngay khi đĩa trái cây vỡ vụn.
Thì ra trong một quả táo cắm một con dao nhỏ sáng loáng, khi quả bị nghiền
nát, con dao bật ra đánh úp về phía đối phương, khoảng cách ngắn như
vậy, cho dù cao thủ đứng đầu cũng chưa chắc có cơ hội phản ứng lại.
Ngay cả Mị Nhất cũng hơi nheo mắt, gần như không nhịn được muốn ra tay.
Trong nháy mắt đó Bách Lý Thanh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Bách Lý Hách Vân,
khóe môi tinh xảo nhếch lên, nở nụ cười mỉa mai, con dao kia dừng ngay
trước trán hắn chưa tới nửa tấc, sau đó… cong vẹo vỡ vụn.
Giống như có một bàn tay vô hình im lặng nắm lấy con dao, chậm rãi vò nát nó như vò một tờ giấy.
Ánh mắt Bách Lý Hách Vân hiện lên vẻ kinh ngạc, trong một giây đó hắn gần
như nhìn thấy không khí trước mặt Bách Lý Thanh méo mó như suối chảy,
hình ảnh quỷ dị này khiến hắn tưởng rằng mình gặp ảo giác.
Thế nhưng ngay sau đó, Bách Lý Thanh buông tầm mắt nhấp chén trà một lát,
mảnh vỡ của con dao cũng không rơi xuống đất như quả táo, mà bắn về phía Bách Lý Hách Vân.
Bách Lý Hách Vân giật mình, trước khi những mảnh nhỏ này tới trước mặt, hắn
vỗ bàn nhảy dựng lên, mảnh nhỏ tức khắc gắn chặt ở vị trí hắn vừa ngồi,
còn hắn khi phiêu phiêu hạ xuống mặt đất liền nghe “xoẹt” một tiếng, vải bị cắt rách.
Bách Lý Hách Vân thuận thế cúi đầu nhìn, gương mặt vốn không chút biểu cảm bỗng chốc xuất hiện một vết nứt.
Một vài mảnh vỡ mà hắn vốn tưởng rằng mình đã tránh thoát thì ra đã gắn
chặt trường sam của hắn thành một hình chữ “nhất”, cố định vạt áo của
hắn ở độ cao mà hắn vừa nhảy lên.
Nói cách khác, nếu Bách Lý Thanh muốn, những mảnh vỡ này vừa rồi hẳn sẽ cố định… chính hắn!
Đây là loại phản ứng và nội lực thế nào mà có thể trong nháy mắt vặn nát vũ khí, động tác ngay cả cao thủ cũng phải dùng tay mới làm được vậy mà
nam nhân này lại…
Hiệp giao thủ đầu tiên, không thể nghi ngờ, cao thấp rõ ràng!
Dù không muốn Bách Lý Hách Vân cũng phải thừa nhận, vốn tưởng rằng Cửu
Thiên Tuế dựa vào những tử sĩ bên cạnh mới ngồi ổn vị trí hiện nay mà
không bị ám sát chết, không ngờ ma công của vị Cửu Thiên Tuế vang danh
thiên hạ vì thủ đoạn sát phạt, lạnh lùng tàn nhẫn, vui giận thất thường
này mới là thâm sâu khó lường.
Nhìn vẻ mặt Bách Lý Hách Vân thay đổi Bách Lý Thanh mới nhận lấy khăn lụa
tinh xảo mà Mị Nhất dâng lên, nhẹ nhàng lau khóe môi, rồi lạnh nhạt nói: “Cháu họ từ xa đến không tới chỗ thúc thúc ngồi chơi mà đã chu đáo
khoản đãi thẩm thẩm nhà ngươi như thế, quả là khách khí.”
Bách Lý Hách Vân sửng sốt, hắn không ngờ Bách Lý Thanh vừa tới đã lấy thân phận ra đè người.
Tuy hắn cũng không muốn thừa nhận, thế nhưng vị chú họ Cửu Thiên Tuế chưa
bao giờ gặp gỡ, thân thể không trọn vẹn, danh tiếng quá đáng sợ này quả
thật chảy một nửa dòng máu tôn quý nhất vương triều Tây Địch.
Kim Ngọc Công Chúa là cô con gái út mà Chân Nguyên Đại Đế và Hiếu Đức Hoàng Hậu thương yêu nhất, năm đó dùng gương mặt xinh đẹp và tài tình không
thể dị nghị nổi danh thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.
Bởi vì Thái Tử gia khi đó, cũng là Chân Hưng Đế sau này, lớn hơn nàng gần
hai mươi tuổi, vì thế thương yêu tiểu muội muội này chẳng khác nào con
gái, nếu năm đó không liên tục đại bại trong tay Lam Đại Nguyên Soái thì kiều nữ tôn quý nhất Tây Địch sao có thể gả sang Thiên Triều.
Mà con trai của Kim Ngọc Công Chúa chính là Bách Lý Thanh, người mà hoàng
thất Tây Địch từng không thừa nhận, hiện nay lại là sự tồn tại khó khăn
nhất mà không thể không đối mặt.
— Ông đây là đường ranh giới nhìn mặt lão Cửu xong, cảm thấy mình thân là gái quả là một sự sỉ nhục —
Thượng kinh, đây là đợt tuyết cuối cùng của mùa đông năm nay, phủ xuống như
lông ngỗng, giống như thần mùa đông dốc hết toàn bộ tuyết còn lại trong
tay áo ra. Còn mai vàng trong kinh thành cũng giống như hẹn trước, đồng
loạt nở rộ.
Khắp thành mai vàng và tuyết, hương thơm bốn phía.
Khiến cho các quý công tử và tiểu thư đều nổi hứng thơ ca, hẹn nhau ngắm mai ngắm tuyết.
Tây Lương Mạt lười biếng vươn tay ra khỏi cửa sổ, tiếp được đầy tay cánh
hoa mang theo hương mai, nàng khẽ ngửi, bỗng nhiên nhớ tới cái gì: “Bạch Trân, cánh hoa mai hai ngày trước chúng ta tích cóp được có vẻ không
đủ, hôm nay hái thêm ít nữa, nghe hoa tượng nói đây là đợt hoa mai cuối
cùng của mùa đông năm nay, tích cóp lại làm bánh hoa mai và phấn hoa mai là tốt nhất, dưỡng da mặt.”
Sau đó, nàng dừng một chút, lại thở dài: “Aizzz, nhớ bánh hoa mai thủy tinh A Cửu làm quá, gần đây không biết hắn bận thật hay còn đang giận ta,
không chịu làm lấy một ít, phòng bếp làm không có được mùi vị lạnh tới
tận tim gan như hắn làm.”
Đang nói chuyện, một đĩa bánh thủy tinh bỗng đưa tới trước mặt nàng, trên
đĩa là mấy miếng bánh trong suốt, nhẵn nhịu tròn căng, còn nhìn thấy cả
cánh hoa mai vàng và hồng nhạt bên trong, tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật, càng không nói đến hương thơm thoang thoảng khiến người ta nhỏ
dãi ba thước.
“Bánh hoa mai thủy tinh?” Tây Lương Mạt theo chiếc đĩa thấy một bàn tay trắng nõn thon dài đeo bảo vệ móng khảm hồng ngọc, sau đó lại nhìn về phía
chủ nhân của bàn tay duyên dáng đó – Bách Lý Thanh.
Tây Lương Mạt nở nụ cười, không chút khách sáo vươn tay cầm một miếng bỏ
vào miệng, thỏa mãn nheo đôi mắt to: “Ừm, chính là hương vị này, rất mỹ
vị.”
Bách Lý Thanh thuận thế ngồi xuống bên cạnh nàng, liếc nàng nhàn nhạt nói: “Thế nào, ngươi cũng biết ta giận ngươi à?”
Tây Lương Mạt nhìn hắn, vừa gặm bánh thủy tinh vừa nói: “Hôm nay không giận ta nữa à?”
Lâm muội muội cũng thế này, nếu giận Bảo ca ca nhất định sẽ nũng nịu không
thèm phản ứng, vài ngày sau tự mình nghĩ thông suốt hoặc được Bảo ca ca
dỗ ngọt xong, sẽ thêu hà bao hoặc viết thơ từ gì đấy cho Bảo ca ca. Bách Lý muội muội nhà nàng nếu không giận Mạt ca ca là nàng nữa mới chịu làm đồ ăn ngon cho làm.
Trong đôi mắt âm mị của Bách Lý Thanh hiện lên một tia sáng lành lạnh: “Ngươi nói xem?”
Tây Lương Mạt nuốt bánh thủy tinh xuống, thô lỗ cầm khăn tay lau lau, rồi
dính tới gần, tự động ngồi vào lòng Bách Lý Thanh, cười nịnh nọt: “Ừm,
ta chỉ cảm thấy nếu để Bách Lý Hách Vân chạy mất như thế chẳng phải rất
đáng tiếc sao, một con cá to đùng bị chúng ta bắt được, Thái Hậu Tây
Địch nhất định sẽ yêu cầu thả người, tuy chúng ta chưa từng có ý định
động võ nhưng sẽ chiếm thế thượng phong tuyệt đối, khi ký hiệp ước chúng ta sẽ chiếm quyền chủ động.”
Nàng dừng một chút, lại nhếch khóe môi: “Nếu chúng ta có ý đồ khác cũng có
thể diệt trừ Bách Lý Hách Vân, hiện nay Tây Địch có mấy Vương gia bị
Bách Lý Hách Vân giết chết, những thuộc hạ của các hoàng tử bị nhốt nhất định sẽ gây chuyện, rắn mất đầu, nội chiến không ngừng, đối với chúng
ta toàn là chuyện tốt, đúng không?”
Bách Lý Thanh liếc nàng một cái, ánh mắt không rõ nông sâu, hắn nhướng mày
nói: “Ngươi cũng nhẫn tâm đấy nhỉ, nghe nói khi nhốt ngươi Bách Lý Hách
Vân coi như rất chiếu cố ngươi, ngươi thì trở tay đã định giết hắn, có
phải quá hung ác chút không?”
Tây Lương Mạt khó hiểu sờ mũi: “Hung ác với kẻ địch của mình chẳng phải là
tác phong từ trước đến nay của chúng ta sao? Huống hồ hai quân giao
chiến làm gì có luận đến đê tiện hay không, binh hành quỷ đạo thôi mà.
Hơn nữa Bách Lý Hách Vân không giết ta, cũng không dùng đại hình với ta
chỉ có thể chứng minh hắn là một nhân vật nguy hiểm khó đối phó, tỉnh
tảo quá mức, hiểu rất rõ tình cảnh của mình, nếu xử lý ta để xả giận
nhất thời đồng thời cũng là đẩy mình vào tuyệt cảnh, cho nên đối với
loại người thông minh này, phương pháp tốt nhất là giết chết, sạch sẽ.”
“À, vậy sao?” Bách Lý Thanh cười khẽ, vẻ mặt có chút khó lường: “Thật đáng tiếc…”
“Đáng tiếc hắn không dễ diệt trừ như thế, chỉ sợ dám một mình xâm nhập lãnh
thổ của kẻ địch hẳn là đã có chuẩn bị từ trước, phải không?” Tây Lương
Mạt thản nhiên nói.
Tuy rằng mấy ngày nay Huyết bà bà và Rose đều yêu cầu nàng ngoan ngoãn ở
trong phòng để giải cổ cho nàng, còn Bách Lý Thanh thì vô cùng bận rộn,
dù tới cũng không nói nhiều về chuyện xử lý quan hệ giữa Bách Lý Hách
Vân, thế nhưng cộng cả kiếp trước coi như nàng đã tham dự chính sự nhiều năm, khứu giác nhạy cảm nói cho nàng, Bách Lý Hách Vân tuyệt đối không
phải loại đối thủ đơn giản.
Bách Lý Thanh lẳng lặng nhìn về phía tuyết bay ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói:
“Không sai, Tây Địch có ba vạn thủy sư hiện đang tập trung ngoài cửa
khẩu kênh đào, hắn đã khám phá ra âm mưu chúng ta giúp đỡ hải tặc đối
nghịch với thủy sư Tây Địch. Hiện giờ sắp vào đầu xuân, thời kỳ giáp vụ
tháng ba, tháng tư, là thời kỳ đỉnh điểm vận chuyển lương thực lên
phương bắc thông qua kênh đào, nếu một ngày hắn gặp chuyện không may, ba vạn thủy sư sẽ đánh thẳng vào kênh đào, cắt đứt thông đạo vận chuyển
lương thực, mà thủy sư Thiên Triều của chúng ta hoàn toàn không có cách
nào địch lại người Tây Địch, một kích tất thua.”
Nếu là bình thường, dù thủy sư Tây Địch đánh vào kênh đào, tuy sẽ tạo ra
tổn thất cho hai bên bờ sông nhưng cũng không gây được chuyện gì lớn, dù sao thủy sư Tây Địch một mình thâm nhập, lương thảo không nhiều, nếu
lên bờ cướp bóc sẽ bị trú quân Thiên Triều vây sát, dựa vào thuyền tiếp
tế tiếp viện của bọn họ, nhiều nhất chỉ cầm cự được hai, ba tháng.
Thé nhưng hiện nay, sau khi Thiên Triều khai chiến với bọn họ, quân dân
phương bắc toàn lực trợ giúp phía nam chống lại sự xâm lược của Tây
Địch, lượng lương thực tồn kho của của quốc khố vốn không đủ, cộng thêm
vì để người Khuyển Nhung đừng bỏ đá xuống giếng, Thiên Triều đã cho bọn
họ không ít thứ, lương thực tồn của kinh sư và phương bắc không còn bao
nhiêu, một khi con đường vận chuyển lương thực từ nam lên bắc bị ngăn
trở, phương bắc nhất định sẽ xảy ra nạn đói lớn, người chết đói khắp
nơi, dân chạy nạn vô số, ngay cả quân lương có khả năng cũng không bảo
đảm được, khiến cho trong quân bất ngờ làm phản.
Nói chung, rõ ràng Bách Lý Hách Vân là – ông đây không xong thì các ngươi cũng xong không được!
“Bách Lý Hách Vân quả nhiên không đơn giản… aizz!” Ánh mắt Tây Lương Mạt lạnh xuống, nàng nghiến răng nghiến lợi cắn bảnh thủy tinh, tàn bạo nói:
“Đều tại tên Tuyên Văn Đế vô liêm sỉ kia, từ khi hắn chấp chính tới nay, hoa mắt ù tai, không có tài cán gì, khó khăn lắm hắn mới chết thì để
lại cục diện rối rắm trăm ngàn lỗ thủng, nếu không phải phương bắc không có lương thực tồn kho, chúng ta tùy tiện giết chết Bách Lý Hách Vân là
xong, để cho hắn biết chỗ chúng ta không phải thích tới thì tới, muốn đi thì đi, người họ Bách Lý đúng là toàn đồ biến thái vừa ác độc vừa đáng
ghét.”
Bách Lý Thanh tiện tay nhón một miếng bánh thủy tinh, ưu nhã cắn một miếng,
lười biếng nói: “Vậy sao, khéo làm sao vi sư cũng họ Bách Lý thì phải.”
Tây Lương Mạt im lặng: “…”
Lẽ nào ngài không phải nhân tài kiệt xuất trong đám người họ Bách Lý biến
thái ác độc hay sao? Bách Lý Thanh vuốt tóc nàng, thản nhiên nói: “Đừng
lo lắng, nếu hắn đã tới, vi sư sẽ có cách khiến hắn để lại một vài thứ,
ít nhất sẽ có lợi cho hiệp ước của chúng ta.”
Hắn thoáng dừng rồi lại nói: “Huống hồ tuy Bách Lý Hách Vân đã sắp xếp xong người thừa kế ở Tây Địch, thế nhưng hắn và Thái Hậu Tây Địch không phải mẫu từ tử hiếu như bên ngoài đồn đại, Thái Tử hiện nay của Tây Địch là
ai ngươi biết không?”
“Thái Tử Tây Địch?” Tây Lương Mạt sửng sốt, nhướng mày nói: “Hình như Bách Lý Hách Vân chỉ có hai cô con gái, không có con trai.”
“Ừ, Thái Tử Tây Địch hiện nay là Bách Lý Tố Nhi, mấy ngày trước mới lập.” Bách Lý Thanh thản nhiên nói.
Tây Lương Mạt hơi nheo mắt lại, nhìn về phía mưa tuyết tán loạn ngoài cửa
sổ, cắn một miếng bánh thủy tinh mùi thơm ngào ngạt, chậm rãi nói: “Ừm,
vị Phó Thái Hậu của Tây Địch khiến ta nhớ tới Đậu Thái Hậu thương yêu
con trai nhỏ nhất của Tây Hán đấy.”
Bách Lý Thanh nhếch khóe môi: “Chỉ e, vị Thái Hậu nương nương này không
riêng gì giống Đậu Thái Hậu, mà còn có phong cách của Vương Thái Hậu mẹ
Võ Đế, cũng rất có tư tưởng của Lã Trĩ.”
Tây Lương Mạt hừ một tiếng: “Dù sao có thể lấy thân phận quả phụ tái giá
làm Hoàng Hậu, còn thăng chức làm Thái Hậu, thật sự không có mấy người,
về phần Lã Trĩ, đại khái là bất kể ai trở thành Hoàng Thái Hậu xong đều
muốn làm Lã Trĩ, có điều phải xem có can đảm và thủ đoạn hay không
thôi.”
Dù sao người thắng cuộc ở tranh đấu hậu cung là có tư cách có oán báo oán, có thù báo thù.
Bách Lý Thanh không nói gì, chỉ có ánh mắt là nặng nề u ám như biển sâu
không thấy đày: “Nếu có một ngày, ta cũng rất muốn đi gặp vị Phó Thái
Hậu này, nghe nói năm đó bà ta và mẫu thân của ta tuy là cô họ và cháu
gái, vai vế nhỏ hơn mẹ ta một hàng, nhưng tuổi tác tương đương nên là
bạn thân chốn khuê các.”
Tây Lương Mạt nhìn hắn một cái, trong lòng có thứ gì đó đảo qua một vòng,
nàng không nói gì thêm, chỉ cười cười: “Đúng vậy, nói mới thấy Bách Lý
Hách Vân còn là cháu họ của ngươi đấy.”
Bách Lý Thanh mỉa mai nhếch môi: “Đúng vậy, nói đến cũng kỳ quái, có vẻ cháu họ nội và cháu họ ngoại của bản tọa đều thích xung đột vũ trang với bản tọa, có lẽ bản tọa ở hồng trần này không có duyên phận thân thích, dù
có cũng là nghiệt duyên sát phạt thôi.”
Tây Lương Mạt chống nửa người lên khỏi người hắn, quỳ trên đầu gối hắn, cầm gương mặt hắn, buông tầm mắt nhìn hắn: “Ừ, ngươi chỉ cần có nhân duyên
với ta là được, về phần những thứ khác, vứt ra khỏi đầu đi.”
“Thật không?” Bách Lý Thanh ôm lấy vòng eo mảnh mai của nàng, ngẩng đầu nhìn
nàng, ánh mắt sâu thẳm hiện lên vẻ ma mị, môi mỏng mỉm cười: “So với
nhân duyên, vi sư lại cảm thấy có gian tình với ngươi thì đúng hơn.”
Tây Lương Mạt nở nụ cười, trong đôi mắt trong vắt như có một hồ nước xanh
ngắt, rải đầy cánh hoa, sóng nước lăn tăn lay động: “Ừ, nếu vậy, thân là gian phu, ngươi không cảm thấy nên làm nhiều chút đồ mỹ vị cho ta, níu
lấy khẩu vị của ta, không cho ta ra ngoài tìm đồ ăn à?”
Nói xong, nàng cúi đầu liếm một cái trên khóe môi tinh xảo của hắn, cuốn
vụn bánh thủy tinh vào bụng mình: “Ừm, mùi vị này là được rồi, mùi hoa
mai rất thơm.”
Bách Lý Thanh thoáng dừng, nguy hiểm nheo mắt lại, giọng nói hơi khàn khàn:
“Có phải ngươi nói ngược rồi không, người nên được thỏa mãn khẩu vị là
vi sư mới đúng, có điều…”
Hắn dừng một chút, bỗng nhiên một tay nâng hai chân đang quỳ trên đầu gối
mình, hơi thô lỗ ấn mạnh nàng lên người mình, một bàn tay khác cắm vào
mái tóc mềm mại của nàng, giữ chặt cái gáy nàng, kéo mặt nàng về phía
mình, bá đạo ngậm lấy đôi môi mềm của nàng: “Có điều vi sư cũng không
ngại thỏa mãn cái miệng nhỏ nhắn đói khát bên dưới của ngươi.”
Tây Lương Mạt bị hắn xoa mấy cái, hai chân hơi mở ra, nhất thời, nơi mềm
mại đụng lên chỗ cứng rắn của hắn, nàng không nhịn được run lên, rất
muốn nghiến răng nghiến lợi phản bác hắn, ngươi mới đói khát, cả nhà
ngươi đều đói khát.
Có điều…
Có điều, môi hắn quá mềm mại; có điều, kỹ thuật của hắn quá cao siêu; có
điều, mùi hoa mai ngào ngạt giữa đôi môi hắn quá mê người, giống một bầu rượu mai thượng hạng, vì vậy nàng hoàn toàn không cách nào giữ mình
tỉnh táo.
Được rồi, đói khát thì đói khát đi.
Khổng phu tử có câu, thực sắc tính dã. Trước mặt mỹ sắc, làm sao có thể không thực, làm sao có thể không cần?
Có ngón tay thon dài nhấc lên, móc rèm cửa sổ, lụa mỏng tung bay, che đậy cảnh xuân triền miên trước hàng hiên nhỏ.
Tây Lương Mạt hơi nheo mắt lại, ánh mắt lười biếng, thỉnh thoảng có bông
tuyết và mai vàng rơi xuống bả vai tuyết trắng và bầu ngực mềm mại của
nàng, sau đó bị đầu lưỡi của mỹ nhân đang ôm nàng thật chặt cuốn đi,
tiện thể châm lên vô số lửa tình, bỏ tất cả lý trí của nàng vào trong lò lửa, nung nấu thành một đám lửa hoa lệ.
Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, chỉ ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của hoa
mai khi cùng tuyết lọt qua tấm màn mỏng, hòa cùng với tiếng ngâm khẽ của thiếu nữ, tiếng thở dốc khêu gợi của nam tử, trong lò sưởi hừng hực hơi ấm của hiên nhỏ chậm rãi bốc thành hương thơm lả lướt không thuộc chốn
nhân gian, rồi lại lặng lẽ từ trong màn lượn lờ bay ra ngoài.
Vài bóng đen ở một nơi bí mật gần đó từ khi tấm màn hạ xuống đã lặng lẽ lùi lại một chút, nhường không gian cho đôi bích nhân kia.
Trong cung khuyết rất xa, cũng có người ngồi lẳng lặng trong một căn phòng
gần mặt nước, vươn tay ra, hứng đầy tay bông tuyết sáng trong và mai
vàng nhàn nhạt.
Hắn nhìn mai vàng trong tay, ung dung nói: “Góc tường mấy nhành mai, trong
rét nở mình ai. Xa biết không phải tuyết, vì hương thoảng đâu đây.”
“Chủ tử, thời tiết phương bắc quá lạnh, ngài nhất định phải giữ gìn, nếu
nhiễm phong hàn thì làm sao được, vết thương trên vai ngài còn chưa khỏi hẳn đâu.” Tần cô cô nhìn gương mặt có chút tái nhợt của chủ tử nhà
mình, không khỏi đau lòng nói.
Bách Lý Hách Vân mỉm cười, trên gương mặt âm trầm mang theo chút ý cười khó nắm giữ: “Chưa khỏi hẳn, vậy thì chưa khỏi hẳn đi.”
Tần cô cô nhăn mày, cắn môi tiến lên một bước: “Bệ hạ, ngài nhất định phải
bảo trọng long thể, bách tính Tây Địch đều trông cậy vào ngài dẫn bọn họ tới thái bình hưng thịnh.”
Chủ tử nhà mình từ mười tuổi đã được sắc phong là Duệ Vương, sau đó vì Tây
Địch một đường Tây Nam dẹp hải tặc, hướng Bắc phạt Thiên Triều, công
tích hiển hách, khi chủ trì ấn sát Ngự Sử Viện trong triều lại đứng vững giữa áp lực khắp nơi, sửa lại bao nhiêu án oan án sai, mỗi khi ra ngoài tra xét đều có dân chúng khen ngợi, dân gian đã đặt cho hắn biệt hiệu
Hưng Thịnh Vương, ngược lại phong hào Duệ Vương lại không mấy ai biết.
Vì thế mà bị các hoàng tử và Vương gia khác kiêng kỵ, oán hận, cố tình đổ
cái chết của Thái Tử gia lên đầu chủ tử, muốn hại chủ tử nhà bà, cuối
cùng ép chủ tử không thể không ra tay với bọn họ.
Hiện nay chủ tử vượt tất cả khó khăn, trở thành người đứng đầu Tây Địch, bà sẽ không để chủ tử gặp chuyện ở Thiên Triều.
Bách Lý Hách Vân nhìn bà, thản nhiên nói: “Cô cô yên tâm, vết thương của ta
mỗi ngày đổi thuốc đúng giờ, có điều cả đời ta chưa từng nhìn thấy tuyết phương bắc, năm đó Bách Lý gia chúng ta là hoàng tộc tiền triều, bị
buộc phải lưu đày nam man, mọi người đều hy vọng một ngày có thể khôi
phục triều ta. Phía nam không có tuyết, từ Thái Tỏ khai quốc đến Chân
Nguyên Đại Đế đã viết xuống không biết bao nhiêu bài thơ vịnh tuyết, nhớ tuyết, vì thế ta chỉ muốn đến xem tuyết nơi này mà thôi, nếu khôi phục
được thổ địa đã mất của triều ta…”
Hắn dừng một chút, cầm nắm tuyết đã kết băng trong tay, ánh mắt lạnh lẽo,
không nói tiếp chuyện vừa rồi mà đột nhiên đổi chủ đề: “Ngươi xem tuyết
này, từ trên trời rơi xuống, sạch sẽ, tới là tới, đi là đi, chỉ để lại
một mảnh trắng ngần sạch sẽ, đấy mới là ước nguyện lớn nhất của ta.”
Tần cô cô nhìn bóng lưng cao gầy thê lương của hắn, ánh mắt có chút mơ hồ,
bà thầm hít sâu một hơi, bỗng nhiên có cảm giác mất mát tràn lan trong
lòng, bà nói: “Gia… thích Phi Vũ Đốc Vệ kia?”
Hắn thoáng dừng rồi lạnh nhạt nói: “Không, ta chỉ cảm thấy nàng rất đặc
biệt, không giống với những nữ tử ta từng gặp, có điều, ta nhớ năm đó
ánh mắt phụ hoàng nhìn mẫu hậu cũng rất khác biệt, vậy mà thời gian thấm thoắt, ở chung lâu dài, nữ tử lại đặc biệt thế nào cũng sẽ biến thành
tương tự trong khi đắm chìm trong quyền thế mà thôi, huống hồ…”
Hắn dừng một lúc, khóe môi nở một nụ cười châm chọc: “Huống hồ Phi Vũ Đốc
Vệ kia trước nay khinh thường che giấu tham vọng của nàng đối với quyền
thế, không phải sao?”
Nếu không, hắn thực sự không thể hiểu nổi một cô gái vì nguyên nhân gì lại gả cho một thái giám.
Cho dù hắn thấy ánh mắt nàng nhìn Cửu Thiên Tuế có một tia sáng kỳ lạ khiến người ta tim đập nhanh, cũng không thể phủ nhận dung mạo mị hoặc và mị
lực đặc biệt của Bách Lý Thanh, thế nhưng…
Ánh mắt hắn lạnh xuống, không nói gì nữa.
Tần cô cô nhìn bóng lưng hắn, trong lòng lại thầm có một quyết định.
Mặc kệ cái gì cũng được, chỉ cần chủ tử nhìn vào mắt, bà nhất định sẽ tìm cách lấy được cho chủ tử.
— Ông đây là đường ranh giới hoa lệ —
Điện Hương Lan.
Trên bếp than bạc nhỏ có một cái đĩa tinh dầu nho nhỏ tinh xảo, trên đĩa
tinh dầu là vài cánh hoa màu hồng, tỏa ra hương thơm mẫu đơn thoang
thoảng.
“Gần đây mai vàng trong sân đều nở, có lẽ hương thơm kia lại khiến công chúa khó chịu rồi.” Tế Nguyệt vừa cầm quạt quạt cho bếp lò, vừa lo lắng nhìn về phía Trinh Nguyên Công Chúa nằm trên ghế dài.
Nói đến mới thấy, công chúa nhà mình đã gần hai tháng không bước ra cửa
điện một bước, cả ngày ở trong điện Hương Lan này, ngay cả than lửa nội
giám đưa tới cũng một ngày kém hơn một ngày, số lượng càng không cần
phải nói.
Công chúa điện hạ nhà mình dị ứng hoa mai, muốn mời Thái Y tới, Thái Y Viện
còn ra sức khước từ, may có Ninh Vương điện hạ rảnh rỗi lại tới hậu
cung, mới dẫn Thái Y và tinh dầu mẫu đơn phòng dị ứng này tới.
“Ừ.” Trinh Nguyên Công Chúa lười biếng khép hờ mắt, nhìn bếp tinh dầu không biết đang nghĩ gì, dáng vẻ không yên lòng.
“Công Chúa, nghe nói Nhị hoàng tử, à không, bệ hạ cũng đã vào ở trong cung,
hay là chúng ta nhân dịp kết minh, để bệ hạ chủ trì hôn lễ, tác thành
hôn sự của ngài và Ninh Vương đi?” Tế Nguyệt cắn răng một cái, lấy can
đảm nói.
Hiện nay do thân phận của công chúa không rõ mới bị khinh thường như thế, nếu thành Ninh Vương Phi, ai dám sơ suất với bọn họ.
Trinh Nguyên Công Chúa nâng hàng lông mi thật dài lạnh lùng nhìn nàng ta một
cái, cười khẽ: “Thế nào, lẽ nào ngươi đã quên mười năm trước chúng ta ở
trên đảo đã sống những ngày thế nào sao? Hôm nay có than sưởi, có đồ ăn
mỹ vị, còn chưa đến mức ngay cả thứ để no bụng cũng không có, ngươi cũng đã không thể nhẫn nhịn à, sức chịu đựng quá kém rồi.”
Tế Nguyệt dừng tay quạt lò, sắc mặt hơi trắng bệch nói: “Công Chúa điện hạ, do Tế Nguyệt quá tham lam.”
Trinh Nguyên Công Chúa đứng thẳng dậy, đi tới bên cửa sổ, không yên lòng vén
màn lên nhìn tuyết rơi bên ngoài, trầm ngâm nói: “Bách Lý Hách Vân cũng
dám tới, hừ, coi như hắn đủ to gan, có điều lần này hắn tùy tiện đến còn bị Tây Lương Mạt và Cửu Thiên Tuế “mời” vào trong cung, quả là không
hợp với phong cách hành động bình thường của hắn.”
Nàng thoáng dừng, trầm ngâm nói: “Có lẽ bản cung nên tìm cơ hội gặp Tây Lương Mạt một lần.”