Hoạn Phi Thiên Hạ

Chương 25: Tâm lý vặn vẹo


Bạn đang đọc Hoạn Phi Thiên Hạ – Chương 25: Tâm lý vặn vẹo

“Ta không ăn! Ta không ăn!” Tây Lương Đan ngồi trên chiếc nệm mềm ở trong Từ đường, tay áo như nước vung lên, hất toàn bộ thức ăn trên mặt bàn rầm một tiếng rớt hết xuống đất, gương mặt xinh đẹp bởi vì tức giận mà càng thêm mỹ lệ bức người.

Không ít nước canh rơi vào người Lục Kiều, bỏng đến mức khiến Lục Kiều thiếu chút nữa thét chói tai, nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên, nàng ta bị Tây Lương Đan đánh chửi là chuyện thường tình, Lục Kiều cố gắng cắn răng nhịn xuống.

“Tứ tiểu thư, tội gì phải vậy, vì một nha đầu đê tiện mà khiến cho thân thể mình mệt mỏi, chẳng phải là khiến người thân đau xót, kẻ địch vui vẻ hay sao?” Tần ma ma bưng một bát cháo gạo tẻ đặt lên trên bàn, nháy mắt với Lục Kiều, bảo nàng lui xuống.

Lục Kiều cảm kích nhìn Tần ma ma một cái, lập tức lặng lẽ rời đi, chỉnh trang lại đống hộn độn trên người mình.

Tần ma ma là bác của Tây Lương Đan, cũng là người làm duy nhất chưa từng bị nàng ta đánh mắng, là vị ma ma được yêu thích trước mặt Tây Lương Đan và Hàn Nhị phu nhân.

Tây Lương Đan không nhịn được mà nhìn Tần ma ma một cái: “Ma ma…”

“Tần ma ma nói không sai, con không ăn uống như vậy, ảnh hưởng đến thân thể của mình, chẳng phải là trúng ý của đám tiện nhân kia sao?” Giọng nói của Hàn Nhị phu nhân chợt vang lên, ngắt lời Tây Lương Đan.

“Mẫu thân!” Tây Lương Đan nhìn mẹ mình dẫn đại nha hoàn và bà tử thong dong chậm rãi bước vào, nàng ta lập tức đỏ mắt, “Oà” một tiếng nhào vào ngực Hàn Nhị phu nhân.

Hàn Nhị phu nhân đau lòng xoa đầu Tây Lương Đan, dỗ dành: “Được rồi, nha đầu, không phải mẫu thân đã tới rồi sao, mau dậy đi.”


Đám nha hoàn bà tử kia thấy tình hình như vậy cũng lặng lẽ lui ra ngoài cửa Từ đường, chẳng có chuyện gì làm đứng đó, chỉ còn lại hai mẹ con Tây Lương Đan ở trong Từ đường.

Hàn Nhị phu nhân dỗ dành một lúc lâu, Tây Lương Đan mới ngẩng đầu lên, nàng ta chùi nước mắt tức giận nói: “Mẫu thân, người xem lão thái thái hôm nay sao vậy, lại đi giúp đỡ con nha đầu đê tiện kia mà chỉnh con.”

Hàn Nhị phu nhân nhìn Tây Lương Đan lạnh lùng nói: “Là mẫu thân lúc trước đã quá sơ suất, sớm biết nó là một mầm họa thì đã đuổi đi thật xa cho xong, nhưng giờ cũng chưa muộn.”

Tây Lương Đan vò tay áo của mình, oán hận nói: “Đuổi ra ngoài vẫn còn hời cho ả lắm, tốt nhất là bán vào kỹ viện, ngàn người cưỡi, vạn người gối mới có thể giải được nỗi hận trong lòng con!”

Tây Lương Mạt không coi coi mình là cái loại mặt hàng gì, còn dám quyến rũ Đức tiểu Vương gia, thật đúng là làm nàng tức đến nổ ruột!

Hàn nhị phu nhân nhìn Tây Lương Đan, ánh mắt quét qua nước trà và thức ăn đã bị nàng ta hất đổ trên mặt đất, khẽ nhíu mày: “Nha đầu con cũng thật là, là do từ hồi nhỏ ta đã quá nuông chiều con, sao không biết thu liễm lại trước mặt lão thái thái chứ, dám càn rỡ như vậy, để người ta nắm được nhược điểm.”

“Mẫu thân, ngay cả người cũng nói con như vậy ư!” Tây Lương Đan giận đến mức giậm chân.

Hàn Nhị phu nhân nói đến điểm này cũng rất nhức đầu, bà ta nén cơn tức quát lên: “Nếu không phải như vậy, con vốn bị phạt quỳ ở Từ đường, lại vẫn có trà ngon cơm nóng hầu hạ, còn đều là thức ăn mà con thích hay sao, đổi lại là con tiện nha đầu Tây Lương Mạt kia, đừng nói là thức ăn, chỉ cần tùy tiện nhúc nhích một chút ta cũng có thể dùng gia pháp, đánh gãy hông nó, làm cho nó cả đời này đừng mong đứng dậy được, nếu con không biết hối cải, chủ mẫu đương gia như ta sớm muộn gì cũng có ngày không che chở nổi con, con xem con học ở đâu những lời bẩn thỉu của đám nữ tử ở thanh lâu như vậy hả!”

Trong bụng bà ta bắt đầu nghĩ phải chỉnh đốn lũ người làm của Tây Lương Đan một phen, dám dạy hư một tiểu thư đường hoàng như vậy!


“Mẫu thân…!” Tây Lương Đan rất không cam lòng, có điều cũng biết hành vi của mình hôm nay quá đáng, nhưng cũng đều là do bị Tây Lương Mạt kích động!

Nghĩ đến đây, Tây Lương Đan lại mạnh miệng, giậm chân nói: “Lão thái thái có thể làm gì được con chứ, con dù sao cũng là Tứ tiểu thư nổi danh xinh đẹp khắp kinh thành của phủ Quốc công, tiểu Đức Vương phi tương lai, lão thái thái chẳng những không thể làm gì, còn phải đối xử tử tế với con, mẫu thân!”

“Vậy sao, xem ra bà già ta đây thật đúng là không đắc tội được với tiểu Đức Vương phi tương lai nhà ngươi rồi!” Một giọng nói già nua lạnh như băng chợt vang lên phía sau hai mẹ con Tây Lương Đan.

Khiến cho bọn họ cả kinh quay đầu lại nhìn, lão thái thái chẳng biết từ lúc nào đã dẫn đám nha hoàn bà tử bước vào Từ đường, lúc ánh mắt của Hàn Nhị phu nhân rơi vào đám hạ nhân kia không khỏi lộ ra ba phần lạnh lẽo, ép đám hạ nhân đều cúi đầu.

“Không phải lườm bọn chúng, là ta bảo bọn chúng câm miệng không được thông báo, bà già ta vốn đang lo lắng Đan tỷ nhi quỳ ở Từ đường một ngày, có đói bụng hay không, xem ra Đan tỷ nhi chẳng những rất ổn, mà thật đúng là bà già ta không phải, đắc tội tiểu Đức Vương phi tương lai!” Sắc mặt lão thái thái lạnh như băng nhìn đống thức ăn bị Tây Lương Đan hất đổ đầy đất.

Bà ta thất vọng nhìn Tây Lương Đan sau cơn khiếp sợ vẫn mang cái vẻ mặt không phục, trong lòng thở dài, một nha đầu như vậy mà gả cho tiểu Đức Vương gia, thật sự sẽ đem lại phúc khí cho Tây Lương phủ đệ hay sao?

Kiêu căng tùy ý vô cùng, lại không có lấy nửa phần tâm cơ, chưa nói không so được với Tây Lương Tiên, đến Tây Lương Mạt còn khá hơn nó một chút.

Không phải bà ta không nhận ra Tây Lương Mạt xúi giục bà ta đến Từ đường thăm Tây Lương Đan để làm gì, chút tâm tư tranh thủ tình cảm này của Tây Lương Mạt, lão thái thái bà ta đã ngâm mình ở nơi nội trạch này mấy thập niên rồi lại không hiểu được hay sao?


Có điều bà ta vẫn nghĩ Tây Lương Đan sẽ không quá đáng quá, giờ xem ra, thật sự một chút nặng nhẹ cũng không biết.

Tây Lương Đan mặt dù kiêu căng bộp chộp nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có chút tâm nhãn nào, thấy sắc mặt của lão thái thái xanh mét, ánh mắt quái dị nhìn mình, nàng ta cũng biết là không ổn, Tĩnh Quốc công rất coi trọng đạo hiếu, hôm nay nàng xúc phạm lão thái thái, chỉ bắt nàng quỳ ở Từ đường thôi đã là tốt lắm rồi, nếu chọc giận lão thái thái nữa, sợ rằng nàng sẽ càng không có kết cục tốt đẹp.

“Tổ mẫu, Đan nhi nhanh mồm nhanh miệng, chẳng qua là vì quá tức giận đồ tiểu tiện nhân Tây Lương Mạt kia không biết xấu hổ đi dụ dỗ Tiểu Vương gia, lại khích bác ly gián tổ tôn chúng ta, lão thái thái đừng có mắc bẫy của đồ tiện nhân kia!” Tây Lương Đan nũng nịu, bước lên kéo vạt váo của lão thái thái, vừa tức tối làu bàu vừa cực kỳ ấm ức nói, trong cặp mắt sáng rỡ tràn ngập nước mắt.

Lão thái thái vừa thấy vậy, mềm lòng không ít, dù sao vẫn là cháu gái bảo bối đã yêu thương mười mấy năm trời, bà ta chỉ hận sắt không thể rèn thành thép mà dùng ngón tay ấn vào trán Tây Lương Đan một cái: “Mở miệng ra là tiện nhân, nào có dáng vẻ của tiểu thư khuê các chứ, cháu mà có được nửa phần tâm nhãn như tỷ tỷ của mình thì lão thái thái ta đã sống được thêm mấy năm nữa!”

Sao bà không chết sớm mấy năm đi, đồ cưới của ta mới nhiều thêm được hai phần nữa!

Tây Lương Đan ác độc nghĩ vậy, trên gương mặt lại chẳng lộ ra chút gì, chỉ mất kiên nhẫn nói: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, mọi người đều thích tỷ tỷ, nhưng đâu thể cầm rìu chặt tỷ tỷ ra làm hai khúc, một khúc cho Hoàng thượng, một khúc cho Tiểu Vương gia!”

Tây Lương Đan không ghen tỵ với Tây Lương Tiên là không có khả năng, nhưng Tây Lương Tiên là chị ruột, từ nhỏ đã là tài nữ nổi tiếng kinh thành, thông tuệ vô song, nàng ta vẫn kính phục trong lòng, nhưng cũng rất ghét người ta cứ đem nàng ta ra so sánh với Tây Lương Tiên.

Lão thái thái nhìn vẻ ghen tỵ trên mặt nàng ta, ánh mắt lạnh lẽo: “Cháu đang nói gì vậy, được rồi, được rồi, đều do chúng ta trước kia đã quá dung túng cho cháu, cứ nghĩ là cháu vẫn còn nhỏ, kể từ giờ trở đi, ta sẽ mời ma ma giáo dưỡng đến, phải dạy dỗ các cháu thật tử tế trước khi gả cho người ta!”

Dứt lời bèn phất tay áo bỏ đi.

Hàn Nhị phu nhân cũng không nói gì, điểm này, bà ta đồng ý với lão thái thái.


Tây Lương Mạt đúng là có tâm kế, nhưng cũng không che đậy được sự thực là Tây Lương Đan quá dễ bị kích thích!

Tây Lương Đan vẫn đang tức giận, lại thấy lão thái thái hình như bỗng nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn về phía nàng ta và Hàn Nhị phu nhân thản nhiên nói: “Đúng rồi, lần này Hoàng hậu nương nương tổ chức tiệc thưởng sen, Đức tiểu Vương gia đưa thiệp tới nói rõ là muốn Mạt tỷ nhi đi, thế gia lâu năm, chuyện này ta liền giao cho ngươi, xử lý cho tốt, đừng có để xảy ra chuyện gì, Tây Lương thế gia, Quốc công phủ không thể mất thể diện lần này được!”

Dứt lời cũng chẳng buồn để ý đến sắc mặt phẫn hận hoàn toàn chấn động của Hàn Nhị phu nhân và Tây Lương Đan, chậm rãi để Thượng Quan ma ma và Kim Liên dìu đỡ rời đi.

Hàn Nhị phu nhân lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ đầu tiên, gương mặt xinh đẹp đoan trang trong nháy mắt trở nên vặn vẹo.

Tây Lương Mạt, ngươi giống hệt như đồ tiện nhân mẹ ngươi, câu ba đáp bốn!

Tha cho cái mạng chó của ngươi là để ngươi thay đồ tiện nhân kia chịu khổ, ngươi lại dám ra mặt quyến rũ vị hôn phu của Đan nhi!

Bổn phu nhân có thể làm cho đồ tiện nhân kia kéo dài hơi tàn không gặp ai, thì cũng có thể khiến cho ngươi xuống địa ngục giống ả!

“Lý ma ma, cầm thiệp mời của ta đến đền Tĩnh An một chuyến!” Hàn Nhị phu nhân sau khi sai người khuyên nhủ Tây Lương Đan đi rồi, lạnh lùng ra lệnh.

Lý ma ma không kìm được mà run rẩy khắp người, nhìn về phía Hàn Nhị phu nhân: “Phu nhân?”

“Còn không đi à?!” Sắc mặt Hàn Nhị phu nhân thoáng qua vẻ tàn khốc tựa như ác quỷ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.