Bạn đang đọc Hoạn Phi Thiên Hạ – Chương 21: Ân điển của lão thái thái (trung)
Tĩnh Quốc Công hiển nhiên là rất vừa lòng khi thấy một màn bà cháu hòa thuận này, cũng chỉ dặn dò mấy câu rồi để Tây Lương Mạt đỡ lão thái thái đi.
Dọc theo đường đi ngang qua đình viện, không ít nô bộc quản sự đều kinh ngạc khi thấy Tây Lương Mạt và lão thái thái cười cười nói nói tiến vào sân viện của lão thái thái, không khỏi ngầm trao đổi những ánh mắt bí hiểm, xem ra Mạt tỷ nhi chẳng những được lão gia quan tâm mà còn được lão thái thái coi trọng, chỉ sợ sắp xoay người thành Đại tiểu thư chân chính của phủ Quốc công rồi!
Nàng đỡ lão thái thái vào sương phòng, lại dìu lão thái thái ngồi xuống chiếc ghế tròn làm bằng gỗ đàn hương lâu năm có khắc hoa văn chữ Thọ, bấy giờ Tây Lương Mạt mới cung kính đứng sang một bên, bày ra vẻ kính cẩn lắng nghe.
Lão thái thái dùng mắt liếc nhìn nàng cười cười: “Ngươi cũng là một nha đầu thông minh đấy, bà già này chỉ muốn hỏi ngươi, một nơi tốt như Đức Vương phủ, có thể tốt hơn so với mấy năm ngươi ở phủ đệ này nhiều, mà ngoài mặt, nếu đến đó thật, Đan tỷ nhi ít nhiều cũng phải nhịn ngươi mấy phần, vì sao không đi, chẳng lẽ thực sự có tâm tư khác?”
Sự thẳng thắn của lão thái thái khiến cho trái tim Tây Lương Mạt căng thẳng, quả nhiên là Nhị phu nhân đã nói chuyện của Hàn Úy trước mặt lão thái thái, chỉ e là nói nàng có lòng dụ dỗ, giờ lại có Tiểu Vương gia đề nghị kết thân, sợ rằng lão thái thái sẽ cho rằng mình là một kẻ tâm cơ thâm trầm, câu ba đáp bốn.
Cho dù nàng thực sự là người như vậy thì cũng không thể để người khác cho là như thế được, không phải sao?
Hơn nữa lão thái thái không phải không biết cuộc sống trong phủ đệ của nàng khó khăn, chịu đủ sự chèn ép, vậy mà chưa từng tỏ ra quan tâm nửa phần, lại bận lòng vì Tây Lương Đan, thực khiến người ta lạnh cả lòng.
Tây Lương Mạt quỳ xuống, chỉ ngước mắt, bình tĩnh mà ôn hòa nhìn về phía lão thái thái mặt mày hiền từ: “Nếu lão thái thái đã nói thẳng như vậy, cháu gái cũng xin được phạm thượng mà thẳng thắn, Mạt nhi biết ở phủ đệ mình có địa vị gì, thân phận gì, cũng đã thấy nhiều chuyện gặp cao đạp thấp, cực khổ như vậy, cháu gái vì sao phải tốn sức đẩy mình vào trong vũng bùn ấy, khiến cho Nhị phu nhân và các muội muội không vui, chẳng phải là phí hoài bản thân hay sao? Cháu gái chỉ mong cầu xin lão thái thái nể tình cháu vẫn mang họ Tây Lương, có thể giúp cháu gái tìm một mối hôn sự với một nhà tử tế bình thường, không mong giàu sang, chỉ mong vợ chồng một lòng, bình an thuận lợi.”
Nói một phen khiến cho ánh mắt lão thái thái lóe lên, sau khi trầm mặc một hồi mới sầu muộn thở dài nói: “Đúng là một đứa bé lanh lợi thành thật, chỉ tiếc….”
Bà ta ngừng lại một chút, lần này là thực sự thương tiếc cầm lấy đầu ngón tay có chút thô ráp của Tây Lương Mạt: “Mấy năm nay khổ cho ngươi rồi, cũng bất đắc dĩ thôi, ngươi hãy yên tâm, tổ mẫu sẽ chọn cho ngươi một mối hôn sự thật tử tế, nhất định sẽ không để ngươi phải chịu ấm ức…”
Vừa dứt lời, đã nghe thấy ngoài cửa vọng đến tiếng cãi vã hung hãn của Tây Lương Đan cùng với mấy đại nha hoàn và cô cô trong viện của lão thái thái: “Các ngươi để ta vào, ta cũng muốn xem xem con hồ ly lẳng lơ kia còn có mặt mũi nào mà dám đến tận chỗ của tổ mẫu, bà cô ta không đánh nát mặt nàng ra không được!”
Tây Lương mạt cười lạnh trong lòng, xem ra, không biết là tin Đức Vương phủ cầu hôn truyền đi nhanh, hay là có vài người thực sự là thủ đoạn thông thiên.
Lại càng không hiểu Hàn phu nhân sao lại dạy ra hai đứa con gái khác xa nhau đến vậy, Tây Lương Đan này nào có nửa phần dáng vẻ của tiểu thư khuê các?
Vài đại thị nữ và cô cô ở bên ngoài đều là người được yêu thích ở chỗ lão thái thái, bình thường thấy vị Đan tỷ nhi này cũng đều cung kính khách khí, nhưng lần này ầm ĩ như vậy, các nàng cũng chẳng sợ, chỉ túm lấy không cho vào, sợ bà cô nhỏ này nóng đầu lên lại xúc phạm đến lão tổ tông thì không ổn.
“Đám tiện tì các ngươi mà cũng dám cản bổn tiểu thư, lát nữa bổn tiểu thư sẽ bảo mẫu thân đuổi hết đám các ngươi ra ngoài viện làm việc nặng!” Tây Lương Đan ở trong phủ dựa vào sự chiều chuộng của Nhị phu nhân và Huyện chúa, đã ương ngạnh thành quen, bình thường đến chỗ lão thái thái cũng coi như thu liễm, có điều hôm nay nghe được tin đó, thực sự khiến cho nàng ta tức đến bể phổi, nói năng cũng chẳng buồn khách khí, ngón tay quét sơn đỏ chót hung hăng chọc lên đầu của đám đại nha hoàn bên cạnh lão thái thái.
Trên trán Kim Ngọc lập tức bị cào ra mấy vệt máu, Lệ cô cô đứng bên cạnh nàng ta không khỏi tức giận, chắn trước mặt Tây Lương Đan, nét mặt coi như khá bình tĩnh: “Tứ tiểu thư, ở chỗ của lão thái thái, cho dù có là Nhị phu nhân tới cũng phải vào thông báo, được cho phép xong mới có thể vào, nếu để Tước gia…”
Lời còn chưa dứt thì trên mặt đã bị ăn một cái tát, Tây Lương Đan giận dữ mà cười: “Mụ già nhà ngươi, chẳng qua chỉ là một nô tỳ ti tiện mà cũng dám lôi mẫu thân và phụ thân ra dọa ta sao?!”
Bình thường, nàng ta cũng chẳng phải chưa từng sai người đánh chết gia nô hầu hạ mình, hôm nay nổi nóng lại càng chẳng khách khí.
Lệ cô cô từ xưa đến nay đều là người có tuổi và quản sự được yêu thích trước mặt lão thái thái, đâu có bị nhục nhã thậm tệ như vậy trước mặt mọi người bao giờ, lập tức giận đến mức thiếu chút nữa ngất lịm, run rẩy môi dưới nhưng không nói ra lời ngay được.
Lại nghe thấy bên trong phòng vọng đến giọng nói hơi lạnh của lão thái thái: “Để nó vào!”
“Hừ!” Tây Lương Đan cười lạnh một tiếng, nghênh ngang vênh váo sai người đẩy Lệ cô cô và đám nha hoàn bên cạnh lão thái thái ra bước vào trong phòng.
Vừa mới vào phòng, nàng ta đã cúi người với lão thái thái: “Tổ mẫu!”
Xong, nàng ta cũng chẳng buồn chờ lão thái thái cho phép đã thẳng lưng lên, khiến cho người vẫn thường thương yêu nàng ta là lão thái thái cũng phải nhíu mày: “Cháu ầm ầm ĩ ĩ như vậy ở bên ngoài rốt cuộc là vì sao!”
“Còn không phải là vì cái đồ điếm ranh đê tiện này!” Tây Lương Đan liếc mắt một cái đã thấy ngay bóng người quen thuộc đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh lão thái thái, lập tức giận đến mức chỉ thẳng vào Tây Lương Mạt phẫn nộ mắng: “Mới đầu mẫu thân nói với ta ngươi là kẻ chẳng tốt lành gì, ta còn không tin, bỗng dưng lấy lòng, không gian tất trộm, gả cho lão già Ngu Hầu kia đã là coi trọng ngươi lắm rồi, ngươi cố ý dụ dỗ biểu ca còn chưa đủ, lại còn định dụ dỗ cả Tiểu Vương gia, đồ tiện tỳ nhà ngươi, không biết nhìn xem mình là cái dạng gì, cũng xứng để có suy nghĩ như vậy! Sớm biết ngươi là cái đồ không biết liêm sỉ như thế, trước kia nên để cho mẫu thân tống ngươi đến Tịch phường cùng với đồ tiện nhân Bạch Mai kia để hầu hạ đàn ông, mới thỏa mãn được cái tính lăng loàn…”
“Đủ rồi!” Sắc mặt của lão thái thái càng ngày càng khó coi, thấy Tây Lương Đan nói năng ngày càng quá đáng, sẵng giọng lên tiếng quát bảo ngừng lại: “Cháu học mấy thứ này ở đâu, nào có nửa phần dáng vẻ của tiểu thư khuê các, mấy lời này là để cho cháu nói hay sao, mẹ cháu dạy cháu như vậy đấy hả, một chút giáo dưỡng cũng không có, làm sao mà gả qua Vương phủ được!”
Lão thái thái bình thường đã quen nhìn những kẻ nghĩ một đằng nói một nẻo kia, mặc dù ngấm ngầm cũng biết Tây Lương Đan chua ngoa độc ác, lại vẫn nghĩ nàng ta còn non dại, cho nên cũng ít khiển trách, chẳng qua là hôm nay nhìn lại, như vậy có khác nào đám đàn bà chanh chua chợ búa?
Tây Lương Đan lần đầu tiên bị tổ mẫu quát lớn, thấy sắc mặt của lão thái thái âm trầm, lời nói cũng rất nặng nề, bấy giờ mới sợ hết hồn, lại vô cùng ấm ức cắn môi đỏ mắt: “Tổ mẫu!”
Cộng thêm dung nhan kia của nàng ta, dáng vẻ oan ức quả nhiên là rất điềm đạm đáng thương!
“Cháu vừa vào đã la hét như vậy, có bỏ ta đây vào trong mắt hay không, có thể thấy là phụ thân, mẫu thân của cháu đã quá mức cưng chiều!” Lão thái thái thực sự có chút không vui, lại nhìn Lệ cô cô mặt đầy ấm úc được Kim Ngọc đỡ đứng một bên, nha đầu này, mất công có được cái túi da đẹp đẽ, lại bị phá hỏng, cho dù có thủ đoạn độc ác nhưng tâm cơ lại kém xa với chị ruột Tiên nhi của nó, làm sao có thể thành chủ mẫu của một nhà? Làm sao có thể lôi kéo được trái tim của phu quân, sớm muộn cũng bị ghét bỏ!
Tây Lương Mạt sợ hãi lên tiếng: “Tổ mẫu đừng tức giận, đừng để cơn giận làm hại đến thân thể, Tước gia và Nhị phu nhân lại phải bận lòng, Tứ muội muội chẳng qua là chưa nghe cháu giải thích nguyên do nên mới tức giận như vậy.”
Lão thái thái than một tiếng: “Nó mà được dịu dàng như cháu thì bà già ta đây đã bái tạ Thần Phật rồi.” Nói xong, bà ta nhìn Lệ cô cô căn dặn: “Đến thông báo cho Nhị phu nhân, bắt đầu từ hôm nay, bạc tiêu hàng tháng của Mạt tỷ nhi tăng lên mười hai, ngươi đến khố phòng của ta lấy một đôi gối mềm kim tuyến, chọn ba bốn khúc gấm lụa sáng màu, còn nữa, mang trang sức đeo tay trong chiếc hộp đàn hương năm tấc trên cái bàn con bên phải kia cũng đưa đến chỗ Đại tiểu thư đi, điều cả Ngân Hương, Ngân Ngọc qua đó hầu hạ Đại tiểu thư nữa!”
Tây Lương Mạt cười thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt thì vẫn mang vẻ e dè cùng được sủng mà lo: “Mạt nhi tạ ơn lão tổ tông.”
Cá đám vú già đều lẳng lặng trao đổi ánh mắt, Mạt tỷ nhi, thật sự chuyển mình rồi!
Tây Lương Đan không dám nói thêm câu nào, chỉ dùng ánh mắt hung dữ đục khoét Tây Lương Mạt, hận không thể lập tức nhào tới xé rách gương mặt yêu kiều sợ sệt kia của Tây Lương Mạt.
Nàng ta hạ một quyết định, cặp mắt to xinh đẹp thoáng qua vẻ dữ tợn.