Bạn đang đọc Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng – Chương 6: Bệnh Viện Nhân Dân Số 1 Thành Phố X [11+12]
“Tiết Doanh Doanh?” Tề Nhạc Nhân gọi thêm tiếng nữa.
Mới đầu cậu cũng không nghĩ là có chuyện bất trắc gì, chỉ cho rằng cô ra chỗ khác đứng một lát, thành ra còn hô những ba lần.
Hành lang vẫn trống rỗng, không một bóng người.
“Đừng gọi nữa, bị nghe thấy đấy.” Bác sĩ Lã ngăn cậu lại, sắc mặt anh tái nhợt.
Nghe thấy? Gọi cho cô ấy nghe thấy chứ sao. Tề Nhạc Nhân phải ngơ ra một lúc mới hiểu được, người bác sĩ Lã sợ rằng sẽ “nghe thấy” không phải Tiết Doanh Doanh.
“Tôi nghĩ, hẳn là cô ấy không ở đây.” Tô Hòa tiến lên vài bước, dừng ở nơi Tiết Doanh Doanh vừa đứng. Ở đây không có lối rẽ, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cô ấy không thể bỗng nhiên muốn đi đâu được. Vậy nên, nhất định có chuyện gì đó mà họ không biết.
Sự biến mất kỳ lạ của Tiết Doanh Doanh khiến ba người còn lại như bị đè nặng bởi một áp lực vô hình. Rõ ràng là chỉ vài giây trước thôi, Tiết Doanh Doanh còn đi theo họ, nhưng giờ, cô ấy biến mất mà không để lại chút dấu tích nào.
Cổ họng Tề Nhạc Nhân như có gì nghẹn cứng lại, giọng cậu khàn khàn: “Chúng ta tìm quanh đây xem, biết đâu cô ấy chỉ rời đi một lát…”
Đến chính cậu cũng không tin nổi lời này. Nhưng giữa cái thời khắc quái dị này, cả bác sĩ Lã và Tô Hòa chẳng biết làm gì khác ngoài gật đầu.
Ba người lặng lẽ đi tìm Tiết Doanh Doanh, lúc vòng về khu hành lang hình chữ hồi, Tề Nhạc Nhân lại nhìn thoáng qua bảng điện tử ở sảnh tầng một, vẫn là 04:13, không hề thay đổi.
“Hình như có sương mù?” Tề Nhạc Nhân nghe thấy bác sĩ Lã nói ở sau lưng mình.
Cậu nhìn chăm chú về phía đại sảnh, trong không khi dường như vẩn vơ một màn sương mỏng manh, vắt hờ hững giữa không trung, mang đến cảm giác lạnh lẽo bất tường.
“Sương mù từ ngoài bay vào sao?” Tô Hòa nhẹ giọng nói, “Không ổn rồi…”
Đúng vậy, ai mà biết những bóng ma quỷ dị phía ngoài có nương vào màn sương để len vào không chứ.
Sẽ có sự kiện nào đó xảy ra vào lúc 4 giờ 13 phút, nhưng là sự kiện gì mới được?
Ba người đi khắp một vòng nhưng không thấy Tiết Doanh Doanh, vậy nên họ quay lại bể cá vàng để kiếm manh mối. Nhưng khi cả ba vòng qua hành lang để về nơi đó, thì số cá bị đạp nát trên sàn… chỉ còn hai.
Đồng tử cậu rụt lại. Tề Nhạc Nhân nhìn chằm chằm vào nơi đáng lẽ còn nằm con cá thứ ba, nhưng ở đó hoàn toàn sạch bóc, như thể không hề có chuyện gì xảy ra.
Cậu vụt quay đầu lại. Tô Hòa cũng thấy sự thay đổi của số cá trên sàn, anh đưa mắt sang, đón lại ánh nhìn đầy kinh ngạc của Nhạc Nhân.
Như thể nghĩ ra điều gì, cả hai cùng quay về phía bác sĩ Lã, nhưng anh ta đã biến mất tự bao giờ!
Cảm giác lạnh toát chạy dọc từ gan bàn chân lên tới đỉnh đầu, năm giác quan như bị đám sương mù nhàn nhạt nuốt chửng, khiến đầu óc trở nên ù ì, chỉ còn cảm giác sợ hãi thôi thúc bộ não phải suy nghĩ.
“Bác sĩ Lã?” Tề Nhạc Nhân đi về sau vài bước, gọi nhỏ.
Hành lang yên ắng, chỉ có tiếng cậu vang vọng rồi tan vào không gian.
Tô Hòa trầm mặc nhìn hai con cá trên sàn, rơi vào trầm tư.
“Ban đầu, có bốn con.”
Giọng nói của hắn khiến Tề Nhạc Nhân tỉnh táo lại, dưới ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo, vẻ yếu ớt trên gương mặt tái nhợt của Tô Hòa che khuất sự tuấn mỹ của hắn: “Sau đó, Tiết Doanh Doanh biến mất, chỉ còn ba con. Kế đó là bác sĩ Lã.”
“Ý anh là, chúng ám chỉ chúng ta?” Tề Nhạc Nhân hỏi.
Tô Hòa lắc đầu: “Tôi không biết, có lẽ đi thêm vòng nữa, ngay cả tôi cũng biến mất.”
Tề Nhạc Nhân muốn nở một nụ cười khổ, nhưng khóe miệng cậu lại cứng ngắc: “Có lẽ người biến mất là tôi.”
Những người biến mất còn sống hay không, họ đang ở nơi nào… Tề Nhạc Nhân cảm thấy, sợi dây thần kinh vốn được coi là dẻo dai của mình đã bị cái chốn quỷ dị này kéo căng đến sắp đứt đến nơi, nhìn đâu cũng giật mình hoảng hốt, lo này lo nọ.
Tô Hòa nhìn lũ cá vàng, giọng điệu có chút âm u: “Có lẽ trong mắt họ, người biến mất là chúng ta.”
“Vậy… phải làm sao đây?” Hiện tại, Tề Nhạc Nhân chẳng thể nảy ra ý gì.
Tô Hòa ngẫm nghĩ một chút rồi vươn tay ra: “Chúng ta dắt tay nhau đi, phòng khi quay đầu lại thì mất dấu.”
Tề Nhạc Nhân đưa tay ra không chút suy nghĩ, lúc hai người vừa cầm lấy nhau, cậu thoáng khựng lại một chút. So với những bàn tay nam giới khác, tay của Tô Hòa thuộc dạng thon dài, phần mu nhỏ nhắn, thế nhưng trên đầu ngón tay lại có một lớp chai mỏng.
Tô Hòa cười khẽ: “Sao thế?”
“Không ngờ tay anh lại có nốt chai, ý tôi là, nhìn anh giống một nhân viên văn phòng, hay là diễn viên, người mẫu gì đó.” Tề Nhạc Nhân nói.
“Vậy sao? Tôi là nhân viên kỹ thuật.” Tô Hòa nở một nụ cười.
Tề Nhạc Nhân sửng sốt: “Chẳng giống chút nào!”
“Nhưng là trước khi làm nghề đó, tôi từng trải qua một quãng thời gian vất vả.” Tô Hòa nói.
“…” Tề Nhạc Nhân nghĩ, anh ta đi làm diễn viên ngay từ đầu có phải hơn không, dù chỉ là bình hoa di động thì cũng là bình hoa đẹp nhất, lương cao hơn nhân viên kỹ thuật nhiều.
Dù sao thì cũng đang ở giữa hoàn cảnh nguy hiểm, họ không nói tới đề tài ấy nữa mà quyết định đi thêm một vòng. Lần này, cả hai nắm tay nhau nên sẽ không sợ bỗng nhiên đi lạc. Tô Hòa và Tề Nhạc Nhân nói chuyện với nhau câu được câu chăng. Cả hai đi quanh khu hành lang chữ hồi.
Lại một lần nữa đi qua bảng điện tử, thời gian vẫn thế. Con số 04:13 cứ như một lời nguyền treo lửng lơ trên đầu, rồi sẽ có lúc lao sầm xuống họ.
Trời về đêm, nhiệt độ hạ xuống rất nhanh. Buổi chiều vẫn còn mặc áo cộc tay được, nhưng đến giờ, dù là trùm kín vẫn lạnh cóng. Rõ ràng là đang đi, nhưng chân đã tê cứng không còn chút cảm giác.
“Tay cậu lạnh quá, là bởi đang sợ sao?” Tô Hòa đột nhiên hỏi vậy.
Hai người đã im lặng một lúc, đột nhiên nghe tiếng Tô Hòa, không hiểu sao mí mắt của Tề Nhạc Nhân lại run lên.
“Lạnh sao? Tôi thấy tay anh lạnh hơn.” Nói xong, Tề Nhạc Nhân chợt sửng sốt.
Sao Tô Hòa lại bảo tay cậu lạnh? Rõ ràng là tay anh ta còn lạnh hơn, lạnh như một khối băng vậy. Nếu tay Tô Hòa lạnh như thế, thì anh ta phải thấy tay mình ấm chứ, sao lại nói là lạnh?
Lúc này, Tề Nhạc Nhân đi nhanh hơn Tô Hòa nửa bước, khóe mắt cậu có thể mơ hồ thấy được bàn tay của người nọ.
Bàn tay ấy, nhỏ nhắn, thon dài, trắng bệch, cắt không còn giọt máu.
Không phải tay Tô Hòa, mà là tay một cô gái!
“Sắp đến bể cá vàng rồi, không biết còn lại mấy con?” Tô Hòa lại mở miệng, vẫn giọng nói ấy, nhưng ngữ điệu lại mang dáng dấp của nữ giới.
Tề Nhạc Nhân ép mình không quay đầu, không rụt tay về. Nhưng cái cảm giác sợ hãi khi biết mình đang dắt tay một sinh vật quái đản nào đó khiến cậu sởn gai ốc, hơi lạnh vất vưởng sau gáy cậu, lạnh lẽo, quỷ dị.
Cậu không định đánh rắn động cỏ, mà đang nghĩ cách để có thể khống chế sinh vật kia chỉ trong một đòn. Khi đi qua cánh cửa sổ, Tề Nhạc Nhân không nhịn được, nhìn qua —
Thứ kia mặc một chiếc váy trắng liền thân đẫm máu, phần cổ gần như bị chém đứt hoàn toàn, chỉ còn lớp da mỏng manh cố níu nó với cơ thể. Thật chẳng khác nào một đóa bồ công anh bị bẻ gãy.
Cái đầu rủ xuống kia nghoẹo sang một bên, quay về phía cửa sổ. Cô ta nở nụ cười, trên gương mặt ấy lằn rõ một con số bị rạch sâu – 4.
Ánh mắt họ gặp nhau qua khung cửa kính, nụ cười của cô gái càng rạng rỡ. Dù không nói gì, nhưng Tề Nhạc Nhân vẫn hiểu được những lời cô ta muốn truyền tải qua vẻ mặt ấy – Cậu biết tôi là ai, cậu biết vì sao tôi xuất hiện.
***
Là cô ta!
Cơn sợ hãi ập đến khiến đầu óc Tề Nhạc Nhân trống rỗng!
Bộ váy ấy, cái đầu bị cắt lìa ấy, phần tay chân bị vứt lăn lóc, cùng với con số bị rạch sâu trên gương mặt…. Chính là nạn nhân số bốn, chính là người đã kéo tên sát nhân đi bằng tiếng hét của mình, là người đã gián tiếp cứu Tề Nhạc Nhân bằng mạng sống của mình.
Nhưng cô ấy đã chết…. Thứ kinh sợ này, không còn là con người…
Nỗi sợ trào lên trong Tề Nhạc Nhân, cậu điên cuồng muốn rút tay về, nhưng đôi bàn tay nhỏ nhắn tái nhợt ấy ghìm chặt lấy cậu, giống như là đóng đinh vào tay cậu, không tài nào rút ra được.
“Tay cậu lạnh quá, là bởi đang sợ sao?” Không còn là chất giọng nam trầm ấm của Tô Hòa, thay vào đó là điệu trong trẻo, mềm mại của một thiếu nữ. Vẫn là câu nói ấy, nhưng đáng sợ hơn trăm lần!
“Buông tôi ta! Cút mau!” Tề Nhạc Nhân tung chân đá, nhưng chỉ quơ vào không khí trống rỗng. Thế nhưng cô ta lại tóm được cậu! Dùng đôi bàn tay lạnh lẽo và đầy sức mạnh ấy, tóm chặt lấy cậu!
Mười ngón tay thoạt như yếu ớt ấy đẩy cậu về phía bức tường, rồi chúng ghim chặt lên cửa kính.
Đầu của cô ta lặt sang một bên, phần cổ bị cưa điện cắt để lộ rõ phần xương và từng thớ cơ, nhưng không có chút máu nào. Một tay cô ta đè cậu, một tay đẩy đầu mình đặt lên cổ.
“Cậu đang nhìn gì thế?” Cô hỏi.
Gương mặt trắng xanh lộ ra vẻ ngây thơ lại tò mò đến tàn nhẫn, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chặm vào cậu, cặp mắt đã phủ thêm lớp màng xám trắng ấy phản chiếu gương mặt kinh hãi của Tề Nhạc Nhân: “Cậu đang nhìn gì thế?”
Muốn thoát khỏi cô ta, chỉ có cách….
Tề Nhạc Nhân nắm chặt con dao nhỏ tìm được ở phòng mộc, rồi dùng nó cắm thẳng vào ngực mình không chút do dự. Lưỡi dao lạnh căm xuyên qua lồng ngực, lạnh hơn cả cái chết. Ánh mắt cậu gióng khỏi bả vai của ác linh, nhìn về phía điểm save cách đó không xa — còn ba giây!
Cậu chưa chết, vết thương này chưa đủ trí mạng!
Dưới ánh nhìn lạnh lùng của ác linh, cậu dùng đôi tay gần như tê dại của mình siết lấy cán dao, kéo mạnh sang một bên – lưỡi dao lách qua xương sườn, chọc thủng trái tim.
Load thành công.
Nhoáng lên một cái, cậu đã đứng cách nơi ác linh chừng mấy mét. Nó quay lưng lại với cậu. Rốt cuộc cũng phát hiện ra con mồi của mình đã biến mất, nó từ từ quay đầu lại, nhìn về phía cậu bằng ánh nhìn vừa ngạc nhiên vừa phẫn nộ.
Chín giây.
Ác linh lao tới.
Tám giây.
Tề Nhạc Nhân lấy túi máu, đâm thủng nó.
Bảy giây.
Túi máu bị siết chặt, máu tươi phọt ra.
Sáu giây.
Cậu vọt tới trước mặt ác linh, máu phun tới trên người nó, cũng phun lên người cậu.
Năm giây.
Nó rụt lại một bước, cặp mắt đục ngầu không có vẻ gì là sợ hãi.
Bốn giây.
Nó vươn tay về phía cậu.
Ba giây.
Không kịp nữa rồi!
Hai giây.
Ánh mắt Tề Nhạc Nhân lóe lên một tia quyết tâm, cậu đưa đầu về phía nó, phần móng sắc lẻm rạch qua yết hầu, động mạch đứt, máu tươi phun ra.
Một giây.
Trong vòng mười giây, nhận vết thương chí mạng, load – liên – tiếp thành công.
Tề Nhạc Nhân lại quay về điểm save. Liên tục chết hai lần trong một khoảng thời gian ngắn khiến cậu hoàn toàn kiệt sức và gần như là ngã khụyu. Dù còn được phép load thêm một lần nữa, nhưng tinh thần cậu không đủ để chống chịu qua màn tra tấn dã man này nữa.
Bên tai văng vẳng tiếng rít chát chúa, con ác linh như thể bị trút dầu sôi, tru tréo và quay cuồng trong điên loạn. Cơ thể nó bốc lên từng đợt khói đen đậm sệt và tanh tưởi.
Tề Nhạc Nhân lảo đảo bước đến bên cạnh nó, tay lăm lăm thanh xà beng, nhìn xuống thứ vặn vẹo ấy.
Bị máu tươi vấy lên người, toàn thân ác linh trở nên rúm ró, tiếng rít chất chứa bao nỗi oán hận và những suy nghĩ ác độc. Sau khi tỉnh táo lại, Tề Nhạc Nhân có thể bình tĩnh nhìn vào nó.
Thú thực, trong một thoáng, cậu đã từng áy náy.
Khi còn sống, thiếu nữ này đã vô tình cứu cậu một mạng. Lúc nhìn thấy thi thể cô, cậu quả thực không đành.
Nhưng so với tính mạng của mình, chút áy náy và thương hại ấy… không là gì.
Cậu muốn được sống sót, sống sót!
Tề Nhạc Nhân giơ thanh xà beng lên, nện xuống. Đập được đến thực thể. Tiếng thét càng bén nhọn tru lên, phần sương mù đen sì, dày đặc vặn vẹo thành một thứ hình thù đáng sợ, lệ quỷ gào thét, rồi biến thành khói đen, tan mất.
Choang một tiếng, thanh xà beng rơi xuống sàn. Tề Nhạc Nhân cũng ngồi phịch xuống, không còn chút sức lực nào.
Nó đã tan biến, xung quanh vẫn lởn vởn một màn sương nhàn nhạt.
Cậu nhìn về phía bể cá vàng, mơ hồ thấy được xác những con cá bị đạp chết.
Sau khi ngồi một lúc, thấy đã khỏe hơn chút ít, cậu đứng dậy đi về phía bể cá. Chỉ hơn mười mét mà như đang đi trong hầm băng, lạnh lẽo, yếu ớt và có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Thực kỳ quái, rõ ràng là những lần load trước không để lại di chứng nặng như lần này.
Cậu đứng bên bể cá, nhìn những cái xác trên sàn.
Nho nhỏ, sền sệt, đã chết từ lâu.
Chỉ còn một mình mình thôi sao? Tề Nhạc Nhân mê man hỏi bản thân. Bác sĩ Lã, Tiết Doanh Doanh, Tô Hòa, họ còn sống không?
Có gì đó nhoáng lên, Tề Nhạc Nhân tập trung nhìn vào, phía sau hòn giả sơn bơi ra một con cá vàng, nó bơi lại gần mặt nước, muốn nhảy ra khỏi bể!
Póc một tiếng, nó lao ra rồi rơi xuống đất, hấp hối dùng đuôi gõ sàn.
Lại póc một tiếng, một con khác cũng nhảy ra, quay cuồng trên mặt đất.
Một con cá sắp chết, hai con cá sắp chết. Trên sàn diễn lại cái cảnh hoang đường và nực cười khi nãy.
Tề Nhạc Nhân nhìn rất lâu, cuối cùng, trước khi cả hai con cùng chết, cậu ngồi xổm xuống, ném chúng về bể.
Ngay khi chúng được ngụp lặn trong làn nước quen thuộc, cậu đột nhiên cảm thấy gánh nặng trong lòng được trút sạch, thế nhưng, cơn mệt mỏi lại trào lên. Chẳng mấy chốc, Tề Nhạc Nhân ngã tựa vào tường. Cậu cố nâng mi mắt, cố bảo mình không được ngủ.
Nhưng cơn buồn ngủ như kéo đến từ sâu thẳm linh hồn dễ dàng đánh bại lý trí và nỗi sợ hãi của Tề Nhạc Nhân. Cậu không nhịn nổi nữa, nhắm mắt thiếp đi.
……
……
……
“Tề Nhạc Nhân? Tề Nhạc Nhân, cậu mau tỉnh lại đi. Này, đừng có ngủ ở chỗ quỷ này chứ!”
“Chắc cậu ấy gặp phải bóng ma nào, may là không bị thương.”
“Anh Tề không sao chứ?”
Tiếng líu ríu nói chuyện cứ quanh quẩn bên tai, không chịu nổi nữa, Tề Nhạc Nhân mấp máy môi, sau đó khàn khàn nói một tiếng câm miệng.
Xung quanh lặng đi một chút, rồi lại như vỡ òa.
Cuối cùng, một miếng khăn lạnh băng khiến Tề Nhạc Nhân giật mình tỉnh lại.
Vừa mở mắt đã thấy ba gương mặt dí sát vào mặt.
Bác sĩ Lã, Tiết Doanh Doanh và Tô Hòa.
“Tỉnh rồi, tỉnh rồi, cậu không sao chứ?” Bác sĩ Lã hỏi.
“….Không sao.” Tề Nhạc Nhân dừng một chút rồi đáp.
“Nhưng sắc mặt cậu không tốt lắm, có chỗ nào thấy không thoải mái không?” Tô Hòa ngồi xổm xuống trước mặt cậu, hỏi.
“Có chút kiệt quệ, nhưng giờ đã đỡ hơn nhiều rồi.” Tề Nhạc Nhân gắng nặn ra một nụ cười.
Tiết Doanh Doanh cầm miếng khăn lạnh vừa ướp lên mặt cậu, cười hì hì nói: “Nãy tôi đột nhiên thấy ba người biến mất, sợ muốn chết, xong còn một đống ma lao ra, may mà có túi máu, không thì chắc tôi cũng phải rạch tiết theo anh.”
Bác sĩ Lã đứng cạnh gật đầu: “Đúng vậy, tôi vừa ngẩng đầu lên thì không thấy ai, sợ quá bèn chạy đến phòng của trưởng khoa Lý.”
Ba người còn lại quay sang nhìn anh bằng ánh mắt kiểu: sao lại đi vào đó.
“Mấy người không biết đó chứ, trưởng khoa Lý ở viện này nổi tiếng lắm.” Bác sĩ Lã nói rất chững chạc đàng hoàng, “Ông ấy là một Phật tử cuồng nhiệt, trong phòng chất đầy tượng phật, trên đường đi tôi toàn bị đám ma đuổi theo, vừa vào đó liền đốt nến đốt hương niệm kinh Kim Cương, may mà linh nghiệm, chúng nó không dám vào, đứng một lúc liền tan.”
“……” Ba người thực sự không biết nói gì.
“Tôi cũng giống Tiết Doanh Doanh, gặp phải lũ ma. May rằng không khó khăn gì. Rõ ràng là tôi và Tề Nhạc Nhân nắm tay, nhưng đến lúc tôi nhận ra thì xung quanh không còn bóng dáng cậu ấy, cứ như là đầu óc mụ mị vậy, kỳ quái thật.” Tô Hòa trầm giọng nói.
“Còn cậu thì sao?” Bác sĩ Lã hỏi Tề Nhạc Nhân.
Tề Nhạc Nhân cười khổ một tiếng, đang định kể thì đột nhiên nhớ lại một chuyện bèn quay lại nhìn bể cá vàng.
Dưới sàn hoàn toàn sạch sẽ, không có một con cá nào.
Đến một con cũng không.
_______________________