Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 18: Hiến Tế Nữ Phù Thủy [3+4]


Bạn đang đọc Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng – Chương 18: Hiến Tế Nữ Phù Thủy [3+4]

Chưa đợi Tề Nhạc Nhân tìm được người kia giữa màn đêm, những mũi tên khác liền liên tiếp xé gió, bắn chết đám sói muốn xông vào vào phạm vi quanh đống lửa. Mũi nào mũi đấy xuyên thẳng qua đầu, ghim vào sọ não, một đòn trí mạng. Mấy con sói đói còn sót lại quay đầu, cắm cổ chạy một mạch vào rừng.

Bốn bề tĩnh lặng, ngay cả chút lạo xạo của cỏ cây cũng biến mất, chỉ còn tiếng nổ lép bép bất chợt của lửa trại.

Nhưng Tề Nhạc Nhân biết, người kia chưa rời đi. Cậu thậm chí còn cảm nhận được một mũi tên đang gióng thẳng về phía mình, chỉ chực một hành vi sai lầm nào đó, nó sẽ lao vút tới và cắm phật vào trán.

Giờ khắc này, tim Tề Nhạc Nhân đập còn điên cuồng hơn cả khi phải đối mặt với bầy sói. Bởi cậu biết, kẻ mình đang phải đối mặt là một người chơi với sức mạnh vượt xa bản thân. Với kẻ này, chẳng có gì khác giữa chuyện giết cậu và giết một con sói cả. Mà giờ, đến việc kẻ – đó đang núp tại nơi nào cậu cũng không phát hiện được.

Sức mạnh áp đảo đó tạo thành một tảng áp lực đè nặng lên tâm trí Tề Nhạc Nhân, khiến mồ hôi vữa ra đầm đìa. Cậu phải làm gì đó để kẻ – đó bỏ cái ý định giết chết một người – mà có lẽ sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh – này.

Cậu từ từ giơ hai tay lên để không chọc giận kẻ – đó, rồi run run nói: “Xin chào? Cám ơn đã cứu tôi.”

“Cô quen Trần Bách Thất đúng không? Cô ấy từng nhắc về cô với tôi, nói rằng hẳn là cô cũng nhận nhiệm vụ này…Tôi không có ý xấu, nếu cô không chê, chúng ta có thể hợp tác.” Tề Nhạc Nhân vắt óc để nghĩ ra được đề tài nào đấy. Từ cuộc nói chuyện lần trước, qua nữ điệu của Trần Bách Thất, cậu đoán rằng cô ta biết chủ nhân của con chim, chẳng qua là không biết cả hai là thù hay bạn. Nhưng đã tới nước này thì đành làm liều, đặt cược một phen.

Có tiếng lách cách vang lên từ phía sau. Tề Nhạc Nhân cảm thấy đó là tiếng cất vũ khí. Ngay sao đó, cậu nghe thấy cành cây đung đưa rất khẽ, có người nhảy qua nhảy lại thoăn thoắt rồi đáp thẳng từ trên xuống.

Dựa vào ánh lửa, Tề Nhạc Nhân thấy rõ người trước mặt, vừa thoáng liếc qua, cậu liền hiểu vì sao Trần Bách Thất lại nhận xét cô ấy là một người đẹp lạnh lùng.

Người nọ mặc bộ đồ hiến tế giống cậu, tay áo và vạt váy đã bị cắt gọn, bộ váy phiêu bồng bị biến thể thành đồ ôm sát gọn gàng, mái tóc dài cột cao để lộ gương mặt đẹp tựa đào hoa. Gương mặt ấy được tô điểm bởi vẻ lạnh lùng, khiến cô nom như một đóa hồng đỏ rực tắm mình dưới trời tuyết.

Tề Nhạc Nhân ngắm nhìn ngây ngẩn, rồi cậu chợt nhận ra, thứ đang sôi trào trong trái tim mình chính là: tình yêu sét đánh.

Chân dài, cao lãnh, ngự tỷ! Gương mặt ấy xinh đẹp và lộng lẫy, nhưng vẻ lạnh lùng và nét kiên nghị đã khiến nó trở nên cao quý và thánh khiết, quả là nữ thần hoàn mỹ của lòng cậu!

Nhất định phải để nữ thần có ấn tượng sâu sắc với mình.

Tề Nhạc Nhân gắng kiềm con tim đang rộn ràng lại, rồi nở một nụ cười nhã nhặn nhất có thể: “Chào nữ thần, tôi là Tề Nhạc Nhân.”

Không biết có phải nhìn nhầm không, nhưng hình như cậu vừa thấy khóe mắt nữ thần giật giật một chút.

Tề Nhạc Nhân tiến lên một bước rồi hỏi tiếp: “Nữ thần, tên cô là gì?”

Tựa hồ công tắc nguy hiểm nào đó bị bật nhầm, cô gái nọ đột nhiên rút con dao găm bên hông, ném về phía Tề Nhạc Nhân. Cậu ngây ra: mình nói nhầm gì sao? Sao nữ thần lại muốn giết mình?

Mình chưa kịp save nha, đâu thể để nữ thần giết đã tay được! Trước giờ phút sinh tử mà mấy ý nghĩ kỳ quặc đó còn chạy qua đầu Tề Nhạc Nhân. Cơn đau đớn không xảy đến như cậu tưởng tượng, con dao dừng lại ngay sát chân cậu, Tề Nhạc Nhân cúi xuống nhìn thì thấy nó cắm vào một con rắn đầu tam giác và sặc sỡ.

Ra là cứu mình à…Tề Nhạc Nhân lén nhìn nữ thần trong khi lòng thì đang xoắn xít. Cặp mắt sâu thẳm của cô ánh lên nét xanh biếc dưới ngọn lửa trại. Có vẻ như ánh nhìn của Tề Nhạc Nhân quá lộ liễu, thành ra cô lạnh lùng liếc lại một thoáng.

Tề Nhạc Nhân vội vàng cúi đầu nhặt con dao găm, nó nặng hơn tưởng tượng của cậu rất nhiều, lưỡi dao còn dính máu, nom sắc lạnh và đáng sợ, đây hiển nhiên là một món hung khí.


“Của cô này.” Tề Nhạc Nhân kẹp lưỡi dao vào giữa hai ngón tay, hướng phần chuôi về phía cô gái. Nữ thần nhận lấy con dao rồi cắm vào vỏ. Bấy giờ Tề Nhạc Nhân mới nhận ra, cô có hai con dao găm, không bỏ vào túi và giắt bên đùi.

Hẳn là ngại việc sẽ rút dao chậm nếu bỏ túi chăng. Tề Nhạc Nhân nghĩ.

Nữ thần không rời đi mà ngồi xuống cạnh lửa trại, lấy thịt khô mà mình mang theo ra rồi đặt bên lửa để nướng. Hương thịt thơm ngào ngạt khiến Tề Nhạc Nhân cảm thấy đống lương khô trong dạ dày mình thực lép vế.

“Khụ khụ…” Tề Nhạc Nhân ho khan hai tiếng hòng để nữ thần chú ý đến mình, nhưng đến lúc cô nhìn qua thật, cậu chỉ biết lúng túng và câm nín.

Nhỡ đâu lỡ lời rồi làm người ta ghét mình thì sao giờ? Chàng xử nam hai mươi lăm năm chưa từng tán gái u sầu.

Con chim đen đáp xuống bờ vai của nữ thần rồi khặc khặc xin ăn. Sau khi được đút cho một miếng thịt khô, nó kêu lên hai tiếng, xem chừng không hài lòng lắm, rồi bay qua chỗ Tề Nhạc Nhân, gióng đôi mắt đen lúng liếc đong đầy niềm mong đợi nhìn cậu.

Tề Nhạc Nhân giằng xé giữa việc có nên cho nó ăn hay không.

Thấy cậu chần chờ, mãi mà không cho ăn, nó bèn mổ hai cái vào tay Tề Nhạc Nhân rồi giận dữ quay về bên chủ nhân.

Tề Nhạc Nhân trộm nhìn qua với vẻ xấu hổ. Nữ Thần vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, vô cảm như không muốn bắt chuyện với ai mà gặm thịt khô.

Thế nào giờ, rõ ràng là người ta không muốn lên tiếng như! Nhưng nếu không đi luôn, chẳng nhẽ nào cô ấy muốn tạm ở lại với mình chăng?

Tề Nhạc Nhân rối rắm một hồi rồi quyết định dồn hết can đảm để thưa tiếng với người trong lòng: “Tôi….tôi là Tề Nhạc Nhân. Tên cô là gì?”

Nữ thần bỏ miếng thịt khô xuống, đôi mắt ánh lam nhìn chăm chăm vào cậu, nửa bên mặt được lửa trại chiếu sáng mang vẻ đẹp siêu thoát cõi trần. Khi cô nhìn cậu, cặp mắt đẹp đẽ ấy không hề chứa đựng bất cứ cảm xúc nào, hỉ nộ ái nố, tất cả đều không có.

Tề Nhạc Nhân nuốt nước miếng, cậu bắt đầu nghi ngờ rằng liệu người này có phải NPC không.

Nữ thần nhìn cậu chăm chú, làm tim Tề Nhạc Nhân thon thót và khiến cậu phải nín thở để đối mặt. Nào ngờ nhìn xong cô chỉ lạnh nhạt quay sang hướng khác rồi tiếp tục ăn thịt khô.

Thế này là sao? Nữ thần à, chí ít thì ngài cũng nên đáp lại một câu nha! Tề Nhạc Nhân thầm gào rú.

Con chim đen đột nhiên kêu cạc cạc hai tiếng, rồi ngửa cổ nói: “Cô ta câm đó, cô ta câm đó!”

“……!”

“Tôi lấy điểu cách của tôi để cam đoan rằng tôi chưa bao giờ nói dối!” Nó bắt đầu nói linh tinh một cách rất nghiêm trang.

Tề Nhạc Nhân cũng không rõ con chim này có phải AI (trí thông minh nhân tạo) không, nhưng qua việc nó đã lừa mình hai lần, cậu có thể khẳng định điểu phẩm của nó có chút vấn đề. Không hiểu sao nữ thần lại lựa cái con này.


Tiếc là nữ thần không sửa lại lời của con chim, cô yên lặng nhìn Tề Nhạc Nhân một chốc, thêm củi vào lửa rồi tựa mình vào thân cây, nhắm mắt.

Đang nghỉ ngơi sao? Tề Nhạc Nhân đột nhiên cảm thấy như mình được tin tưởng. Nữ thần! Nữ thần ngủ trước mặt mình! Đây rõ ràng là yên tâm để cậu gác đêm nha! Tuy trong thâm tâm có một giọng nói đang trào phúng rằng cậu yếu đến độ người ta chẳng thèm cảnh giác, thế nhưng, Tề Nhạc Nhân vẫn tự động gánh nhiệm vụ gác đêm, còn cố gắng tỉnh táo.

Thời gian cứ thế trôi qua, trong khu rừng yên tĩnh chỉ có tiếng kêu quái dị của loài chim nào đó, cùng với tiếp lửa nổ lép bép. Tề Nhạc Nhân tranh thủ ngắm nữ thần nhân lúc cô ngủ, càng xem càng thấy cái thuộc tính nhan khống – vốn được ẩn giấu – của mình được kích hoạt. Nữ thần sao lại đẹp thế chứ! Cười một cái thôi là thành yêu nghiệt hại nước hại dân rồi.

Rừng đêm có chút lạnh, Tề Nhạc Nhân rón rén nhặt tấm thảm rơi trên đất, định đắp cho nữ thần – người đang lộ đùi và tay, nào ngờ chưa đi được hai bước, cô đã mở to mắt. Ngọn lửa trại ánh vào đáy mắt, bập bùng như đang cháy rực lên. Đôi mắt đó đẹp nhường ấy, nhưng cũng xa cách nhường nào.

“Chào buổi tôi, cô đắp lên đi.” Tề Nhạc Nhân làm bộ như bình tĩnh rồi đưa tấm thảm qua.

May mà nữ thần không từ chối lòng tốt của cậu, cô ôm thảm rồi nhắm mắt lại.

Tề Nhạc Nhân tự khen mình, trong lúc cần thể hiện bản lĩnh của bạn trai này, cậu không mắc sai sót nào cả! Hoàn mỹ!

Cảm xúc hưng phấn không duy trì được bao lâu, Tề Nhạc Nhân bắt đầu mệt, đầu gà gật, mắt nhìn về phía lửa trại, bóng lửa càng lúc càng xa, càng lúc càng xa rồi hoàn toàn biến mất. Cậu thiếu đi.

Giấc ngủ sâu và nặng nề, lúc bị tiếng chim hót đánh thức, cậu phải ngẩn ra một hồi rồi mới nhận ra mình đang ở đâu.

Cậu nhổm dậy, tấm thảm vốn được đắp cho nữ thần đã trở về trên người mình, lửa trại cũng tắt. Dưới ánh bình minh mông lung, Tề Nhạc Nhân nhìn về phía nữ thần nghĩ ngơi đêm qua, nhưng nơi ấy đã sớm vắng bóng người.

Trong lòng bỗng nhiên trống vắng, cô liêu.

***

Sương mù giăng một lớp màn mỏng manh giữa khu rừng buổi sớm. Tề Nhạc Nhân thu dọn đồ đạc rồi qua rửa mặt bên suối, chuẩn bị lên đường tới Tháp Đầm Lầy. Cậu vô cùng u sầu khi thấy gương mặt – của – con – gái lại còn rất – đáng – yêu phản chiếu qua làn nước, và càng rầu rĩ hơn khi nhớ tới việc tối qua, mình đã trưng nó trong lúc làm quen với nữ thần.

Bình tĩnh mà nói thì cái mặt mon rất giống mẹ cậu này cũng có sức hấp dẫn lắm, dù gì thì bà cũng từng là diễn viên thực lực có tiếng trước khi rời khỏi ánh đèn sân khấu. Hồi ấy, không biết bao fan từng cảm thấy khó hiểu khi bà gả cho người bạn thanh mai trúc mã chẳng có điểm gì đặc biệt của mình. Giờ, đôi mắt sụp mí di truyền từ bố khiến gương mặt này trông dễ cưng hơn rất nhiều.

Chẳng nhẽ vì vẻ ngoài đáng yêu này nên nữ thần mới cứu mình? Chẳng nhẽ mình đã sa đọa đến mức phải dùng mặt để ôm đùi một cô gái thì mới sống nổi sao?

Thôi không nghĩ nhiều nữa, tập trung vào việc làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ này mà kiếm số ngày sống đi.

Chấn chỉnh lại bản thân rồi Tề Nhạc Nhân tiếp tục đi về hướng Tháp Đầm Lầy.

Sớm nay trời se se, một luồng gió lạnh thổi tới khiến Tề Nhạc Nhân sởn gai ốc. Cái cảm giác quái lạ như bị ai theo dõi khiến cậu cảm thấy bất an. Thế nhưng dù đã dừng lại bất chợt mấy lần để dò xét, nhưng Tề Nhạc Nhân không phát hiện được kẻ lạ mặt nào, bôn bề sóng yên bể lặng, chỉ có tiếng chim lảnh lót tôn thêm vẻ thanh u cho khu rừng.

Khéo mình lo bóng lo gió thôi. Tề Nhạc Nhân nghĩ.


Cậu cứ thế đi một mạch, con đường càng lúc càng lầy lội, không khí cũng trở nên lạnh lẽo hơn. Đến giữa trước, Tề Nhạc Nhân tới được một khu vực tương đối trống trải, những thân cây rậm rạp đã biến mất, chỉ còn lại bụi cây lùm xùm và vùng nước úng ngập. Điều kỳ lạ là giữa nơi này, có một loài cây kỳ dị với những bộ rễ khổng lồ trồi hẳn lên mặt đất, len qua những đoạn rễ ấy là dòng nước róc rách chảy qua.

Đầm lầy đây sao?

Tề Nhạc Nhân hít một hơi thật sâu, không khi khàn khàn, mùi thối rữa xộc thẳng vào cách mũi.

Phải vào đó sao? Tề Nhạc Nhân nhìn xuống mặt đất xốp mềm dưới chân, cậu không dám bước xuống bởi nhỡ đạp nhầm thì khó mà bò lên nổi….Chết thế này thì đúng là…nhục nhã suốt đời.

Quạ đen cất tiếng thê thiết trên cành quắt queo. Tề Nhạc Nhân bẻ một nhánh cây để dò đường, cậu bước dọc theo bộ rễ khổng lồ kia. Tuy như thế sẽ khó đi, nhưng chí ít là không bị rơi vào mấy bãi sình.

Càng đi vào sâu, khu rừng càng trở nên u tối, sương mù dày đặc, mùi thối rữa cũng đậm lên khiến người ta không khỏi choáng váng. Tề Nhạc Nhân ráng bước thật cẩn thận, càng tiến lên càng thất bất an, tựa như có một chuyện kinh hoàng nào đó có thể đột nhiên xảy tới bất cứ lúc nào.

Khung cảnh phía trước đã đổi. Tề Nhạc Nhân đỡ một thân cây khô, gian nan bò lên theo đám rễ chồi trên mắt đất, tầm mắt gióng qua màn sương mù trắng, mơ hồ thấy được phía xa xa có một tòa tháp màu đen!

Chính là nó!

Tề Nhạc Nhân hào hứng lao về phía ấy, chẳng mấy chốc mà đã đến nơi.

Ngọn tháp thần bí bị phong ấn này đen như mực, dáng hình hộp đứng, cao chừng bảy, tám mét, hai người ôm mới xuể. Phần bệ được làm từ loại đá nào đó nom giống cẩm thạch, dưới khung cảnh lờ mờ, nó tỏa ra thứ ánh sáng vừa quỷ dị vừa lạnh lẽo, chiếu tỏ những hình vẽ của một thứ tôn giáo nào đó ở phía trên. Tề Nhạc Nhân cúi xuống nhìn mu bàn tay trái của mình, hình trên tay và trên tháp có vài phần tương tự.

Chắc đây là tín ngưỡng nào đó của Ác Ma, Tề Nhạc Nhân vừa nghĩ vậy, vừa đưa tay về phía tháp.

Ngay khi đầu ngón tay cậu vừa chạm đến nó thì một dòng thông báo xuất hiện trong tâm trí.

[Người chơi Tề Nhạc Nhân tìm được Tháp Đầm Lầy. Trạng thái phong ấn: chưa được cởi bỏ. Để cởi phong ấn cần hiến tế một thiếu nữ, đặt thi thể dưới chân tháp là được. Người cởi phong ấn sẽ được thưởng một lần rút thăm.]

Tề Nhạc Nhân rùng mình. Câu thông báo này nhìn có vẻ tầm thường, nhưng lại ẩn chứa bao ý đồ xấu xa. Trong rừng có bốn tòa tháp, để cởi hết số phong ấn thì cần ít nhất bốn người chết…Đấy mới chỉ là bắt đầu, khi vào địa cung, mọi chuyện hẳn sẽ càng trở nên khốc liệt.

Cậu lùi về sau, trầm tư.

Kỹ năng SL của mình có tác dụng gì trong trường hợp này không nhỉ? Nếu save rồi tự sát dưới chân tháp, không biết nó có nhận cách hiến tế đó không? Mình nhớ là sau khi chết, xác mình sẽ biến mất ngay lập tức rồi xuất hiện lại ở nơi save, nếu vậy, xem ra cách này không khả thi rồi.

Hay là cứ thử xem? Tề Nhạc Nhân do dự.

“Thực chẳng đợi nổi nữa, nếu là cưng thì tôi chẳng đứng ngây ra đó đâu.” Một giọng nữ thánh thót vang lên từ phía sau.

Tề Nhạc Nhân lủi vài bước, tay lăm lăm con dao găm, nhìn về phía kẻ mới xuất hiện.

Cô nàng không biết đã đứng sau cậu từ bao giờ ấy xòe tay ra, tỏ ý hòa bình: “Tính cảnh giác của cưng kém quá, nếu tôi muốn giết cưng thật thì suốt cả chặng đường dài khi nãy, ra tay lúc nào chẳng được.”

Cô ta mặt bộ đồ hiên tế giông cậu, buộc hai túm đuôi ngựa, nom rất dễ thương. Chẳng qua là, cái vẻ mặt kỳ quái kia khiến người ta cảm thấy có chút….dâm dê.

Thiếu nữ – theo đuôi cậu nãy giờ – nháy mắt một cái rồi buông giọng ngả ngớn: “Cưng à, cưng tên gì?”


Chưa từng thấy cô nào dâm dê đê tiện thế này! Tề Nhạc Nhân tức nghẹn, gắt: “Sao tôi phải nói cho cô?”

Cô nàng đáng yêu giật mình thảng thốt, lùi cả đoạn về sau: “Gì cơ, sao cưng có thể từ chối trả lời câu hỏi của tôi?!”

“……” Thế sao tôi phải trả lời chứ? Tề Nhạc Nhân cảm thấy thực kỳ quặc.

Thiếu nữ ôm ngực, làm ra điệu bộ rất bi tráng: “Không một cô gái nào có thể từ chối trả lời câu hỏi của tôi. Chân tướng chỉ có một, cưng, chắc chắn không phải con gái!”

“……” Chắc cô ta điên, mình tốt nhất là đừng nên nói chuyện với người điên thì hơn.

“Tôi không nói đùa đâu, người chơi nam đúng không.” Cô nàng đáng yêu quét từ đầu xuống chân cậu, “Đừng nghi ngờ, tôi chắc chắn là thẻ kỹ năng của mình vẫn cắm trong khe. Cậu không trả lời câu hỏi của tôi, tức là cậu không phù hợp với điều kiện của nó. Vậy nên cậu là…cú có gai?”

Nói xong, cô nghiêng đầu, nhìn chăm chăm vào Tề Nhạc Nhân một lát.

Giờ thì cậu đã hiểu, hẳn cô gái này có kỹ năng nào đấy khiến người chơi nữ phải nói thật với mình, tiếc rằng… ha ha, cậu là nam.

“Nãy theo chân cậu suốt đường, tôi thấy tuy cậu có chút vụng về, nhưng cũng không đến nỗi vô dụng. Muốn tạm thời hợp tác với tôi không? Đúng rồi, tôi là Lục Hữu Hân, nữ, thích nữ. Cậu không nằm trong vòng săn bắn của tôi nên cứ yên tâm đi.” Lục Hữu Hân chìa tay ra, Tề Nhạc Nhân để ý: mu bàn tay cô cũng có hình vẽ giống mình.

“…Tề Nhạc Nhân.” Nói thực thì cậu không thích hợp tác với cái người vừa nhìn đã thấy ngốc thế này.

“Cậu biết vị trí của mấy tòa tháp đúng không?” Lục Hữu Hân nhếch khóe miệng, vẻ bất cần đời biến mất, thứ còn sót lại là sự sắc bén của một người chơi lâu năm.

“Biết một chút, nhưng không nhiều.” Tề Nhạc Nhân đáp mập mờ, cậu có một xíu xiu không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Hữu Hân.

Cô cười thần bí: “Yên tâm đi, dù cậu chỉ biết chỗ ở ngọn tháp này, thì tôi cũng không giết cậu vì thấy vô dụng quá đâu.”

“……” Cô ta thẳng thắn thật đó, Tề Nhạc Nhân có chút không biết nói sao.

Lục Hữu Hân bước lên, chạm vào tòa tháp, dòng thông báo tương tự cũng xuất hiện trong óc cô. Cô đứng trước ngọn tháp, suy tư một chút rồi quay lại cười với Tề Nhạc Nhân: “Xem ra chúng ta cần một tế phẩm.”

Cái câu mang ý trở mặt đó khiến Tề Nhạc Nhân căng thẳng, cậu chuẩn bị sẵn tinh thần để có thể phản kích bất cứ lúc nào.

“Nhưng mà tôi không thích giết đồng loại, nên chúng ta lấy NPC làm tế phẩm đi.” Lục Hữu Hân cười tươi roi rói.

NPC…… Sao?

Tề Nhạc Nhân nhớ lại hai cô bé ngồi cùng xe ngựa với mình, Anna và Ellie, tuy họ là NPC, nhưng đâu có điểm nào khác một con người đang sống chứ.

Nếu phải dùng những cô bé đó để hiến tế….

Tề Nhạc Nhân cảm thấy mình chưa sẵn sàng để giết ai đó.

“Có người đến!” Lục Hữu Hân túm cổ tay Tề Nhạc Nhân rồi kéo cậu ra sau gốc cây. Bộ rễ khổng lồ và những bụi cây lùm xùm che kín hai người, giúp cả hai tránh việc đụng độ với kẻ mới tới.

Dưới ánh sáng lờ mờ, một cô gái tóc dài xinh đẹp xuất hiện, cô ta khiêng theo một cái xác, bước lại gần nơi này….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.