Bạn đang đọc Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng – Chương 16: Vừa Đặt Chân Tới Vùng Đất Hoàng Hôn [7+8]
Bởi chuyện ngoài ý muốn khi nãy nên Tề Nhạc Nhân không qua nhà bác sĩ Lã nữa, mà quyết định đi về hướng nhà nghỉ Tô Hòa đang ở, chẳng mấy chốc mà đến nơi.
May rằng hắn ở đó, bác sĩ Lã cũng thế. Anh ta đang hào hứng khoe tấm thẻ vật phẩm mình vừa nhặt được: [Ở đây có wifi miễn phí] Đây là một đạo cụ thần kỳ, mọi người đều cảm thấy nó thân thuộc và cứ thế mà vây quanh. Đương nhiên, chỉ cần nó hoạt động bình thường, không ai thắc mắc chuyện nó xuất hiện như thế nào, họ sẽ tự động lơ đi điểm phát, và quên luôn người giữ đạo cụ này, chỉ chăm chú vào việc/ điện thoại của mình. Khi người sử dụng đạo cụ rời đi một khoảng nhất định, mọi người sẽ muốn tìm được người đó. Chỉ cần sử dụng thứ này, thiện cảm của NPC và người chơi sẽ tăng lên một độ nhất định. [Thời gian sử dụng: còn 88 tiếng]
“Lúc ra ngoài, tôi thấy ở góc tường có thứ gì nhìn giống thẻ bèn nhặt lên. Không biết ai làm rơi.” Bác sĩ Lã giật lại thứ đó từ tay Tề Nhạc Nhân, vui vẻ cắm vào khe.
Tề Nhạc Nhân bất giác nhích lại gần bác sĩ Lã một bước, quên ráo mình định nói gì với anh ta, thay vào đó lại kể với Tô Hòa chuyện khi nãy.
Tô Hòa kiên nhẫn nghe hết câu chuyện, suy tư một chốc rồi bảo: “Đây hiển nhiên là nhiệm vụ ở thế giới Ác Mộng. Dựa vào nội dung này, tôi nghi ngờ nó có liên quan đến tín ngưỡng thờ Ác Ma.”
“Hở? Ác Ma?” bác sĩ Lã run run, nhìn về phía Tề Nhạc Nhân với vẻ thương hại.
Tiếc là, có lẽ bởi công năng của tấm thẻ, chẳng ai để ý đến anh.
“Hiến tế nữ phù thủy, nghe có vẻ như là hiến tế cho Ác Ma, để được bảo vệ hoặc ban sức mạnh. Cậu nói, hẳn không chỉ mình cậu nhận được nhiệm vụ này, vậy có lẽ đây là nhiệm vụ nhiều người. Như thế thì rất dễ xảy ra xung đột, điều này thực bất lợi cho người mới.” Tô Hòa phân tích.
“Tôi biết…” Tề Nhạc Nhân cười khổ, “Dù đánh không thắng, thì chỉ cần đại pháp SL không trong thời gian CD, tôi có thể liều mạng. Lần thanh toán tên sát nhân ở tân thủ thôn khiến tôi nảy ra một ý, chỉ cần tôi có thể quyết tâm dùng cách đồng quy vi tận, thì đối thủ sẽ bị bất ngờ, không kịp đề phòng và khó mà trốn thoát được.”
Tô Hòa gật đầu khen ngợi: “Tốt lắm, cậu đã mau chóng nhận ra sự hữu ích của thẻ kỹ năng đó. Nhiều người cảm thấy thẻ của mình vô dụng, nhưng thực chất là bởi chưa dùng đúng cách mà thôi. Tôi góp ý thêm thế này, để đại pháp SL được hoàn thiện hơn, ít nhất là nên kết hợp với một tấm thẻ có khả năng tiên đoán, hoặc cảm ứng để cảnh báo trước nguy hiểm. Có hai cách để phát huy được hiệu quả của nó. Một là như cậu đã nói, dùng phương pháp đồng quy vu tận; hai là sử dụng kỹ năng dạng bùng nổ, tiêu hao sự sống để tăng cường sức mạnh, giống như của Tiết Doanh Doanh vậy. Cậu không cần lo tới hậu quả của kỹ năng này, nên nó là một lựa chọn vô cùng phù hợp. Tuy nhiên, thẻ kỹ năng có được khi làm nhiệm vụ đều là thưởng ngẫu nhiên, do đó cậu nên tích trữ số ngày sống rồi tới nơi Giao dịch để đổi.”
Tề Nhạc Nhân vừa nghe vừa ngơ ngẩn, sau rồi mới lẩm bẩm: “Ra còn có thể dùng như thế…”
Tô Hòa mỉm cười nói: “Không chỉ vậy. Tôi từng nghe nói có người sở hữu tấm thẻ Hồi sinh. Tuy nhiên, dùng tấm thẻ đó để cứu người khác thì phải hi sinh tính mạng của mình. Do đó, dù nó có thần kỳ đến mấy thì cũng chẳng có tính thực dụng, kết cuộc là tấm thẻ được mua lại với giá rẻ mạt. Cậu có nghĩ tới, nếu kỹ năng của cậu kết hợp với những loại thẻ dạng như thế thì sẽ đem lại tác dụng gì chưa?”
Giờ thì đến lượt bác sĩ Lã há hốc miệng: “Ôi trời ơi, kỹ năng thần thánh nha! Ra Tề Nhạc Nhân mới là cái kẻ ăn gian to nhất…”
Không, là Tô Hòa mới đúng. Tề Nhạc Nhân nghĩ.
“Về thôn Maca, tôi nghĩ cậu nên tìm tư liệu liên quan đến nó, có lẽ sẽ ra được một vài manh mối. Những manh mối này, rất có thể sẽ cứu mạng cậu ở những thời điểm mấu chốt,” Tô Hòa chậm rãi truyền thụ kinh nghiệm của bản thân.
“Phải đi đâu để tìm tư liệu?” Tề Nhạc Nhân ngoan ngoãn hỏi.
“Vùng đất Hoàng Hôn có thư viện, trả thời gian sống là sẽ được đọc. Bên cạnh đó, trong giới người chơi cũng có nơi giao dịch tình báo, cậu có thể đi hỏi Trần Bách Thất, hẳn cô ta cũng buôn bán mặt hàng này.” Tô Hòa trả lời.
“Có đắt không…” Là người mới nên cậu lo vụ này lắm.
Tô Hòa cười nói: “Cô ấy thích chuyện kinh doanh lâu dài, nếu đánh giá cao tiềm lực của cậu, chắc sẽ không ngại vụ cho nợ đâu.”
Bác sĩ Lã – bị bơ nãy giờ – lầu bầu: “Cho nợ? Cô ta không sợ người nợ chết rồi không đòi lại được à?”
“Số ngày đó sẽ được đòi lại từ người nợ nào còn sống.” Tô Hòa đáp.
“Ôi trời, cuối cùng anh cũng chú ý đến tôi! Từ nãy đến giờ, cả hai cho tôi ăn bơ cả.” Bác sĩ Lã sửng sốt, “Cái thẻ wifi này hữu ích thật đó.”
Tô Hòa mỉm cười, bình tĩnh nói: “Đúng là nó sẽ khiến sự hiện hữu của cậu nhạt đi, nhưng đối với người nhạy bén thì chẳng có tác dụng gì đâu.”
Bác sĩ Lã rút thẻ khỏi khe, thở dài: “Aiz, dù sao thì cũng có ích mà.”
Khi tấm thẻ đó được rút ra rồi, sự tồn tại của bác sĩ Lã mới trở nên sống động trong mắt Tề Nhạc Nhân. Không phải lúc nãy cậu không thấy bác sĩ Lã, mà là bởi sự hiện hữu của anh quá nhạt nhòa, khiến cậu làm lơ đi theo bản năng.
“À mà…tôi còn chưa biết tên đầy đủ của bác sĩ Lã đâu.” Tô Hòa đột nhiên nói.
Chững lại một thoáng, Tề Nhạc Nhân mới nhớ ra “bác sĩ Lã” đâu phải tên thật của anh ta nha! Hồi ở tân thủ thôn cậu quên luôn vụ này!
“A…tên thật cái gì chứ, đâu có quan trọng đâu, ha ha ha ha ha, quên nó đi.” Gương mặt bác sĩ Lã lộ vẻ xấu hổ, anh phất tay ý bảo cho qua vụ này đi.
Tề Nhạc Nhân và Tô Hòa đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng chăm chằm về phía anh ta.
Một giây, hai giây, ba giây….mười giây trôi qua, bác sĩ Lã đầu hàng: “Tôi nói, tôi nói, đừng có nhìn tôi ghê thế chứ! Nhưng phải cam đoan không được cười đấy!”
“Tôi thề tôi không cười.” Tề Nhạc Nhân trưng ra vẻ mặt nghiêm túc.
“Tôi sẽ cố gắng.” Tô Hòa chớp chớp mắt với bác sĩ Lã. Giở mỹ nhân kế đây mà!
“Được rồi, tên tôi là Lã Thương Thự..” Giọng bác sĩ Lã rất nhẹ, nếu không nín thở mà nghe chắc chẳng rõ anh ta nói gì.
Tề Nhạc Nhân: “Phụt!”
Tô Hòa: “A…khụ, khụ.”
“Hai người cười, đồ lừa đảo.” Bác sĩ Lã nhìn họ đầy u oán, ra chừng rất tội nghiệp.
“Xin lỗi, nhưng thực …phụt.” Tề Nhạc Nhân không nhịn nổi, bèn kiên quyết cười cho đã.
“Thương trong nghĩa ‘kho hàng’, thự trong nghĩa ‘rạng đông’.” Bác sĩ Lã nhấn mạnh, “Không phải ‘thương thử’ với nghĩa hamster gì cả!”
Nhưng dù anh ta giải thích thế nào thì ý cười vẫn ngập tràn trên gương mặt Tề Nhạc Nhân và Tô Hòa. Bác sĩ Lã càng nhìn càng muốn nghiến răng nghiến lợi: “Tôi cảnh cáo hai người, không được gọi tên tôi! Phải tôn kính mà xưng bác sĩ Lã, biết chưa! Về sau tôi là tôi mở tiệm thuốc rồi làm thần y, không được đắc tội thần y, biết chưa!”
“Ý tưởng này không tồi.” Tô Hòa khen.
“Thấy chưa, tôi cặm cụi học hành, vất vả bao năm mới được cái bằng bác sĩ, đâu phải để làm pháo hôi trong cái game kinh dị này chứ!” Bác sĩ Lã nói đầy khí thế.
“Làm cho tốt.” Tô Hòa vỗ vỗ vai trái của bác sĩ Lã.
“Tôi trông đợi lắm đó nha.” Tề Nhạc Nhân vỗ vỗ vai phải của bác sĩ Lã.
Hai người – một trái, một phải – kẹp bác sĩ Lã ở giữa, rồi khoe trắng trợn cái chiều cao chênh lệch quá đỗi, khiến bác sĩ Lã buồn rầu vô cùng.
“Tôi nguyền rủa cả hai không tán được mấy bé cute…” bác sĩ Lã lầm bầm.
“Tôi thích ngự tỷ, vừa xinh đẹp, vừa đánh đấm giỏi.” Tề Nhạc Nhân khuyên chân thành, “Gái cute không hợp với hamster đâu, anh nên đổi gu đi.”
Vẻ mặt bác sĩ Lã như sắp phát điên đến nơi.
“Ra Nhạc Nhân thích mẫu người như thế nha.” Tô Hòa giật mình.
Tề Nhạc Nhân gật đầu lia lịa. Có lẽ là ảnh hưởng từ mẹ, cậu thích những cô gái độc lập, có sự nghiệp riêng. Đối với những cô nàng mong manh, đáng yêu tuy có đem lòng thương tiếc và cũng sẵn sàng chăm sóc, nhưng chẳng có tí xíu cảm xúc đặc biệt nào cả. Rồi Tề Nhạc Nhân thuận miệng hỏi lại: “Anh thì sao?”
“Tôi thích mấy cậu chàng đáng yêu.” Mặt Tô Hòa thì nghiêm túc, nhưng cái câu đó thì khiến người ta sửng sốt.
“……!!!” Bác sĩ Lã – một shota chân chính – vội vàng trốn sau lưng Tề Nhạc Nhân. Ánh mắt Tề Nhạc Nhân nhìn Tô Hòa cũng là lạ.
“Đương nhiên là lừa hai người.” Tô Hòa tủm tỉm cười.
***
Tề Nhạc Nhân nghe theo lời đề nghị của Tô Hòa, cậu quyết định đi tìm Trần Bách Thất để biết thêm về thôn Maca, tuy rằng chuyện này sẽ khiến số ngày sống hao hụt, nhưng đáng để thế.
Khi cậu tới tìm, Trần Bách Thất không ở cửa hàng, mà đang tựa mình bên con đập ở bở biển của đảo Mặt Trời Lặn, đưa mắt nhìn tịch dương. Cô bé hay được cô dẫn theo đương ngồi xổm nghịch cát, còn giơ một con ốc biển xinh đẹp lên khoe.
Ráng chiều đỏ rực nhuộm đẫm đôi mắt hẹp dài sắc lạnh, làm nhạt đi cái chất lươn lẹo của con buôn, điểm thêm nhiều ấm áp và dịu dàng, khiến người ta giật mình nhận ra, thực ra, cô cũng chỉ là một người phụ nữ trẻ tuổi mà thôi.
“Không ngờ, trong nhóm đó, cậu lại là người chủ động tìm đến tôi trước.” Trần Bách Thất nói, nhưng không quay đầu lại.
Lời này khiến Tề Nhạc Nhân cảm thấy khó hiểu, cậu đứng bên Trần Bách Thất, bắt chước cô, ghé vào con đập, ngắm nhìn mặt biển: “Sao lại không thể là tôi?”
Trần Bách Thất cười, đưa một điếu thuốc cho Tề Nhạc Nhân, cậu lắc đầu từ chối, cô cũng không ép, bèn châm rồi ngậm bên miệng.
“Tôi cho rằng, vị Tô tiên sinh kia sẽ đến hỏi tôi một số chuyện.” Trần Bách Thất thản nhiên đáp lại.
“Vì sao?” Tề Nhạc Nhân không muốn mình tỏ ra ngu ngốc trước mặt cô, thế nhưng cậu rất muốn biết nguyên nhân.
Bở môi người phụ nữ nhả ra làn khói mờ mờ ảo ảo, nhả theo cả tiếng cười trào phúng: “Chẳng nhẽ cậu cho là, một người chơi đến từ vùng đất Bình Minh, dắt theo ba newbie chỉ vì lòng tốt của mình sao? Từ lúc ở trên tàu bay tôi đã đoán rằng, anh ta có việc cần tới vùng đất Hoàng Hôn, tuy nhiên vùng đất Bình Minh và nơi này cách nhau quá xa, nếu đi cùng đám người mới, anh ta có thể lựa chọn điểm đến là nơi đây lúc rời khỏi phụ bản, như thế sẽ giúp tiết kiệm kha khá thời gian. Nhưng giờ xem ra, có vẻ là tôi lầm rồi.”
Tề Nhạc Nhân á khẩu.
Trần Bách Thất đổi tư thế, dựa lưng vào con đập, hai tay chống hai bên, đốm thuốc bên môi cô lập lòe theo từng cơn gió biển: “Tân thủ thôn của các cậu, gặp chuyện ngoài ý muốn đúng không?”
“…Đúng thế.” Tề Nhạc Nhân nhận ra, người phụ nữ này thực thông minh và nhạy bén. Đáng lẽ cậu nên biết trước chứ nhỉ, kẻ đạt được một sự nghiệp thành công ở cái thế giới Ác Mộng này, dù là nam hay nữ, già hay trẻ, thì đều không phải hạng tầm thương.
“Tôi nghe nói, người chơi sống ở vùng đất Bình Minh sẽ có quyền hạn đặc thù, có thể nhận được nhiệm vụ đặc biệt, hoặc ủy quyền của hệ thống, ví dụ như dọn bug trong phụ bản chẳng hạn. So với những người chơi bình thường như chúng ta, họ giống GM (1) hơn.” Trần Bách Thất búng tàn thuốc, nói tiếp, “Số người rời khỏi tân thủ thôn của các cậu quá ít, bình thường thì hoặc chết cả lũ, hoặc sẽ có chừng hơn nửa số người sống sót. Nhưng bên cậu chỉ có duy nhất ba người trụ đến cuối, còn có một người chơi đến từ vùng đất Bình Minh. Vậy nên, chắc chắn tân thủ thôn này có vấn đề gì đó.”
“Chính xác. Một người chơi ở thôn chúng tôi là sát thủ liên hoàn. Gã sát hại hàng loạt, thành thử số người còn sống chẳng là bao. Nếu không có Tô Hòa, chắc chúng tôi cũng chết sạch rồi.” Tề Nhạc Nhân chẳng có lý do gì để mà giấu giếm, cứ thế nói thẳng.
“Người chơi? Thế thì không phải bug.” Trần Bách Thất chau mày.
“Đúng thế, vậy nên sau khi tra rõ mọi việc, Tô Hòa đã định giả chết để đi, nhưng khi ấy tôi cứu anh ta một mạng….Ờ thì, có thể xem như tôi đã phá hỏng cái dự định của anh ta” Tề Nhạc Nhân nói.
Trần Bách Thất à lên một tiếng, ánh nhìn dành cho Tề Nhạc Nhân cũng trở nên thâm thúy. Bị xem như vậy, cậu có chút sợ hãi: “Có gì không đúng sao?”
Trần Bách Thất cười cười, rít một hơi thuốc: “Hẳn Tô tiên sinh thích cậu lắm.”
“………………” Nửa tiếng trước vừa nghe Tô Hòa bảo hắn thích các ‘cậu chàng’ xong nên giờ Tề Nhạc Nhân bỗng có chút rùng mình. Nhưng cảm giác đó chỉ lướt qua trong một thoáng, bởi cậu ngay lập tức nhận ra, cái thích mà Trần Bách Thất nói đến chỉ là một cái thích bình thường mà thôi.
“Hành vi của Tô tiên sinh… tôi đoán là anh ta có hứng thú với ai đó trong nhóm cậu, hẳn là cậu nhỉ? Tuy tôi không rõ cậu đã cứu anh ta như thế nào, nhưng nếu là tôi, chắc tôi cũng thấy một người mới như thế thực thú vị. Là một người chơi lâu năm, số lần toan tính giết người khác nhiều hơn số lần được cứu rất nhiều. Đã lâu lắm rồi tôi không được một người lạ cứu. Đối với Tô tiên sinh, chắc là còn ít hơn.” Ánh nhìn của Trần Bách Thất dành cho Tề Nhạc Nhân thấp thoáng ý cười mà lại chừng như không có, khiến người ta sởn da gà.
Tề Nhạc Nhân tự động chèn thêm dòng bình luận cho cái vẻ mặt này của cô: được lắm, boy, cậu đã khiến tôi phải chú ý.
Không, ngự tỷ thế này, cậu không cần!
“Rồi, không đùa cậu nữa. Nói xem cậu tìm tôi làm gì, chắc không phải chỉ để hẹn hò rồi ngắm cảnh hoàng hôn chứ? Dù ngắm cảnh với một câu trai non tơ cũng không tồi, nhưng tôi sẽ không vì thế mà thu ít tiền của cậu hơn đâu.” Trần Bách Thất dụi tắt tàn thuốc, quay qua nhìn Tề Nhạc Nhân, bỡn cợt.
Không không không không, cậu thích ngự tỷ cao lãnh, chứ như Trần Bách Thất thì xin kiếu.
“Quả là có chuyện muốn nhờ cô, là về một thôn có tên Maca…” Tề Nhạc Nhân né qua phần nội dung và nguyên cớ vì sao nhân được nhiệm vụ, chỉ hỏi những điều mình thắc mắc, không quên nhấn mạnh rằng lịch sử của thôn là điều muốn biết nhất.
“Thôn Maca…tôi có nhớ mang máng.” Trần Bách Thất khoanh tay trầm tư một lát, rồi đột nhiên hỏi, “Số ngày sống của cậu còn bao nhiêu? Điều này sẽ quyết định xem tôi sẽ nói cho cậu chừng nào.”
“…Không nhiều.” Tề Nhạc Nhân ỉu xìu..
“Thôi, tính rẻ cho cậu chút vậy, đưa tôi ba ngày, tôi sẽ nói cho cậu tất cả những gì mình biết.” Trần Bách Thất rút ngay ra một tờ khế ước trống rỗng, điền nội dung vào rồi đưa cho Tề Nhạc Nhân, bảo cậu ký tên.
Tề Nhạc Nhân ký mà lòng đau như cắt.
Trần Bách Thất cuộn tờ khế ước lại, có vẻ không hài lòng lắm với ba ngày sống mới được thêm của mình, nhưng cô vẫn nghiêm túc thực hiện lời hứa hẹn: “Thôn Maca cách vùng đất Hoàng Hôn chẳng bao xa, từng có người chơi tới đó. Chỗ đấy có một truyền thống tốt đẹp là – hiến tế thiếu nữ cho Ác Ma.”
Tề Nhạc Nhân gật đầu lia lịa, lời của Trần Bách Thất khớp với phỏng đoán của Tô Hòa, bối cảnh của nhiệm vụ này hẳn là việc hiến tế thiếu nữ cho Ác Ma để có được bảo vệ hoặc ban cho sức mạnh.
“Truyền thống này bắt nguồn từ hơn hai mươi năm trước, ở lần xâm chiếm đầu tiên của Ma tộc. Thôn Maca và một vài thôn lân cận thần phục Ác Ma, hiến tế thiếu nữ để đổi lấy sự an bình. Cứ ba năm một lần, họ sẽ tập hợp mười ba thiếu nữ rồi đuổi những cô gái ấy vào rừng sâu, mãi cho đến khi một trong mười ba người đó được Ác Ma chọn làm nữ phù thủy phụng dưỡng cho mình.”
Trần Bách Thất nói, quét Tề Nhạc Nhân từ đầu đến cuối một cái, rồi dừng lại ở hình vẽ trên mu bàn tay trái: “Trước lúc cậu tới vài phút, người của Sở Thẩm phán đến hỏi tôi vài chuyện, họ nói rằng phát hiện hai thiếu nữ NPC bị hại ở gần đây, hung thủ cũng là NPC, nhưng điều kì lạ là đám hung thủ này cũng bị giết, kẻ gây án đã biến mất. Thời gian, nhân vật, tuổi, và giới tính đều khớp, lại thêm cái hình vẽ kia, chậc chậc, để tôi đoán xem nào, cậu vừa chứng kiến điều không nên thấy phải không.”
Đồng tử của Tề Nhạc Nhân rụt lại, tim đập như cuồng, cậu không ngờ từ một câu hỏi đơn giản của mình mà Trần Bách Thất có thể liên tưởng đến nhiều thứ như thế, thậm chí còn vạch trần thân phận nhân chứng của cậu! Cô ta muốn tố giác cậu với Sở Thẩm phán sao?
“Nhưng là với khả năng của cậu, e là chưa thể làm tới được cái trình độ đó, hơn nữa, Sở Thẩm phán cũng đã đoán được hung thủ là ai, chẳng qua hành tung của kẻ đó vẫn luôn bí ẩn nên mới chạy đến hỏi tôi thôi. Không ngờ lại có cậu nhỏ này chui đầu vào lưới.” Trần Bách Thất nhìn Tề Nhạc Nhân đầy hứng thú: “Tôi không thích việc cái gì cũng báo cho cái Sở đó, hơn nữa, đã thu thời gian của cậu rồi, tôi phải giữ đạo đức nghề nghiệp chứ.”
Tề Nhạc Nhân thở phào nhẹ nhõm, nhìn cô đầy cảm kích. Tuy bị Sở Thẩm phán biết mình là nhân chứng thì cũng chẳng sao, nhưng bớt được chuyện nào hay chuyện đó.
“Cậu có thấy kẻ đó không?” Trần Bách Thất nhếch mi, hỏi.
Tề Nhạc Nhân lắc đầu.
“Tiếc nhỉ, một vị người đẹp băng giá đó.” Trần Bách Thất cười nói.
Hung thủ là chủ của con ưng biết nói kia sao? Tề Nhạc Nhân ngờ là vậy, khi ấy, tiếng huýt sáo đột nhiên vang lên, con chim đó bay đi, cậu đuổi theo thì thấy thi thể nằm la liệt….Dựa theo thời gian, thì hẳn là thế.
“À, còn một việc nữa….” Trần Bách Thất nhìn cô bé nghịch vỏ sò trên cát rốt cuộc đã chơi mệt, đang ôm đống vỏ đó chạy về phía mình, nói, “Nếu người đó cũng nhận nhiệm vụ này, thì đừng trở thành kẻ địch của nhau. Cậu không thắng nổi đâu.”
“Tôi biết, tôi sẽ cẩn thận.” Tề Nhạc Nhâm trầm giọng nói.
Qua lời miêu tả của Trần Bách Thất, cậu mường tượng ra hình bóng của một ngự tỷ lạnh lùng. Hẳn là cậu sẽ gặp cô ấy trong lúc làm nhiệm vụ này.
“Chị ơi, xem em nhặt được gì này!” Cô bé nhanh nhẹn trèo qua con đập xi măng, khoe chiến lợi phẩm của mình.
Trần Bách Thật sờ đầu cô bé đầy cưng chiều: “Giỏi quá.”
Tề Nhạc Nhân nhìn qua, những gì cô bé ôm đa phần là những vỏ sò tầm thương, chỉ có vài con ốc biển có thể tạm coi là đẹp.
“Tư liệu cụ thể của thôn Maca tôi sẽ tổng hợp rồi đưa qua. Lời khuyên cuối cùng cho cậu này.” Trần Bách Thất phủi những hạt cát bám trên váy em gái, chẳng thèm ngẩng lên nhìn Tề Nhạc Nhân.
“Cô nói đi.”
“Nhớ mang đồ ăn cho chim.” Trần Bách Thất cười tủm tỉm, rồi dẫn em gái rời đi.
Đồ ăn cho chim? Tề Nhạc Nhân ngây ngốc nhìn theo bóng dáng xa dần của hai người, mãi lâu sau vẫn chưa tỉnh táo được
Hết Q2