Bạn đang đọc Hoàn Mỹ Bạch Nguyệt Quang Chuẩn Bị Tu Dưỡng – Chương 120: Ngoại Truyện 2
XIN CHÚ Ý: Nhan Nhất Minh này không phải Nhan Nhất Minh kia, là Nhan tiểu thư ban đầu, không phải nữ chính!!!!!
Lúc Nhan Nhất Minh vừa sinh ra, Định quốc công lúc ấy vẫn còn là Thế tử nhìn đứa nhỏ đang nằm trong nôi khóc lớn liền chau mày, nói rằng chưa từng thấy đứa nhỏ nào xấu như vậy.
Nhan phu nhân vừa sinh con xong thân thể vẫn còn yếu nghe thấy lời này liền khóc nấc lên.
Định quốc công quay đầu liền thấy thê tử nước mắt lã chã, ngay lập tức hét lớn nói mình sai rồi, nhét đứa nhỏ vào lòng bà vú rồi an ủi bà: “Dù sao cũng là một tên tiểu tử, có xấu hay không cũng có sao đâu.”
Có thể thấy Định quốc công tuy cưng chiều thê tử, nhưng lại là một người thô lỗ không biết nói chuyện.
Nhan phu nhân vừa nghe lời này lại càng buồn hơn, mấy bà vú bên cạnh hai mặt nhìn nhau tràn đầy khó xử, cuối cùng mới nhỏ giọng nhắc nhở: “… Thế tử gia, thiếu phu nhân sinh một tiểu thư…”
Nhất thời trong phòng yên lặng mất một khoảng, Định quốc công còn chưa qua tuổi nhược quán gắng chịu ánh mắt tràn đầy trách cứ của thê tử, hận không thể tát cho mình một cái.
Lão phu nhân đứng một bên nhìn nhi tử ngu ngốc của mình, nhìn con dâu vừa sinh xong càng trở nên yêu kiều cùng đứa con trai tràn đầy chính trực của mình, lại nhìn đứa nhỏ, nói thật chả đẹp chút nào, thầm nghĩ nói không chừng đứa nhỏ này lớn lên sẽ giống cha, nhưng không còn cách nào chỉ có thể vờ như không thấy mà nói: “Con thấy được bao nhiêu đứa nhỏ vừa mới sinh ra hả.”
Định quốc công không hiểu mẫu thân đang nói chuyện giúp mình, ông còn mượn lời này nói tiếp với thê tử: “Người ta đều nói trẻ con lúc nhỏ xấu về sau mới đẹp, lúc nhỏ quá đẹp lớn lên đều phá tướng cả…”
Lão phu nhân tức nghẹn họng, vung tay đuổi con trai ra ngoài.
Tạo nghiệt gì thế này!
Tóm lại, Nhan Nhất Minh vừa sinh ra, cả phủ đều biết đại tiểu thư do thiếu phu nhân sinh chẳng đẹp đẽ gì, sau đó có nha đầu liếc thử vài cái, làn da đo đỏ hơi đen, gầy như khỉ, cũng chỉ có một đôi mắt to vô cùng xinh đẹp thôi.
Định quốc công không dám nhắc đến chuyện nữ nhi có tướng mạo không đẹp trước mặt thê tử.
Sau này khi nói chuyện với mẫu thân lại nghe mẫu thân nói, tuy nhìn A Minh bây giờ xấu, nhưng mắt to mũi cao, đợi khi lớn lên nhất định là một mỹ nhân.
Định quốc công nghĩ đến phu nhân tướng mạo như hoa của mình, lập tức tin tưởng.
Sau đó Nhan Nhất Minh dần dần lớn lên, làn da từng chút một rút đi màu tối mà trở nên trắng nõn, ngũ quan cũng dần nảy nở.
Định quốc công ra ngoài làm việc hơn nửa năm, lúc quay về thấy tiểu cô nương xinh đẹp tinh xảo hoạt bát nhảy nhót trong phủ, nhất thời không nhận ra đây là khuê nữ của mình.
Một câu nói đùa nhiều năm trước, bây giờ lại thật sự ứng nghiệm, nữ nhi càng lớn càng đẹp, thậm chí còn đẹp hơn cả trong tưởng tượng của bọn họ.
Các phu nhân tiểu thư ai nhìn thấy Nhan Nhất Minh cũng đều thấy kinh ngạc, ngay cả Hoàng hậu trong cung cũng cảm thán đứa nhỏ này thật sự quá xinh đẹp.
Năm đó Nhan Nhất Minh mười ba tuổi.
Thiếu nữ tuổi đậu khấu, tuy không có vẻ quyến rũ của nữ nhân trưởng thành, nhưng ngũ quan tinh xảo ngây thơ xán lạn vẫn khiến người ta yêu thích.
Lúc ở trong cung cùng cung nữ đá cầu không cẩn thận đụng trúng một người, thiếu niên mặc áo gấm kia vững vàng đỡ lấy nàng, khuôn mặt vô cùng anh tuấn cười nói: “Đây là tiểu thư nhà ai mà xinh đẹp thế này, ta thật sự chưa từng gặp qua.”
Sau này Nhan Nhất Minh trưởng thành, lòng cũng đã chết, cũng đã buông bả.
Khi nhớ lại dáng vẻ lần đầu tiên gặp mặt, đã không còn cảm giác gì nữa.
Có điều, nếu lúc đó Nam Cung Huyền không khen nàng xinh đẹp, không cố ý nhẫn nại chơi cùng nàng một đoạn thời gian, có lẽ cũng sẽ không tự dưng lãng phí nhiều năm như vậy.
Chính vì cái tuổi vừa mới học được cách động lòng, lòng thầm mến của thiếu nữ dễ dàng bị cào cho ngứa ngáy, sau đó, sau đó đã không còn đường lui nữa.
Thích một người thật sự quá mức dễ dàng, nhất là người kia còn có sẵn mưu đồ muốn cho mình thích hắn, tuy hắn lại chưa từng thích mình.
Nhan Nhất Minh khi đó không hiểu gì, vốn đã là thiên chi kiêu nữ, lại có được nhan sắc ai cũng khen ngợi, ai có thể xứng với vị trí trong Đông Cung đó hơn nàng chứ.
Bây giờ nghĩ lại, bản thân năm đó thật đúng là tự tin mù quáng và ngu ngốc vô cùng.
Nàng bắt đầu ngày ngày tìm hiểu hành tung của Nam Cung Huyền, cứ luôn đi theo sau lưng hắn nói này nói nọ.
Nàng không hề kiêng dè gì mà nói cho tất cả mọi người biết mình thích Thái tử, thậm chí còn lớn tiếng nói đời này không phải Thái tử thì sẽ không gả.
Phụ thân trước nay vẫn luôn cưng chiều nàng lần đầu tiên tức giận, nhốt nàng vào phật đường tròn ba ngày bảo nàng suy ngẫm lại.
Nhưng ba ngày trôi qua, Nhan Nhất Minh vẫn không ngẫm ra được gì, trong đầu vẫn đều là Nam Cung Huyền, thậm chí mới mấy ngày không gặp đã gấp không chờ nổi.
Đó là lần đầu tiên Định quốc công cảm thấy thất vọng về nữ nhi của mình.
Nhưng cuối cùng ông vẫn chiều nàng, nếu đã muốn gả như vậy, vậy thì gả thôi.
Năm đó nữ nhi vừa mới cập kê, Nhan lão phu nhân liền tiến cung.
Hoàng hậu đã sớm có ý định, bây giờ cuối cùng Nhan phủ cũng có hành động, Hoàng hậu liền thuận nước đẩy thuyền.
Nhưng khi quay về nói với Thái tử, Thái tử lại mang vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Chuyện này không vội.”
Hoàng hậu có hơi không yên tâm, nói Nhan Nhất Minh có vẻ ngoài quá đẹp, làm lỡ đoạn thời gian này e là sẽ có chuyện.
Nam Cung Huyền cho Hoàng hậu một ánh mắt yên tâm, cười nhẹ nói: “Sẽ không đâu.”
Hoàng hậu nửa tin nửa ngờ, sau đó bà nghe nói người đến Nhan phủ cầu thân suýt tí đạp đổ cả cổng Nhan phủ, nhưng Nhan Nhất Minh từ đầu đến cuối vẫn không định gả, cuối cùng Hoàng hậu cũng tin, hóa ra thật sự sẽ không có chuyện đó.
Tuổi xuân đẹp nhất lại cứ thế bị kéo dài hai năm, lúc đó Nhan Nhất Minh đã mười bảy, tướng mạo càng trở nên quyến rũ động lòng người, nói là khuynh quốc khuynh thành cũng không ngoa, nàng vẫn đuổi theo sau lưng Nam Cung Huyền, trên miệng chỉ có một ‘Điện hạ’, nàng không nhìn ra vẻ mặt im lặng của người trong nhà, cũng không nhìn ra sự yêu thích của vô số thanh niên tài tuấn đối với mình.
Định quốc công nhìn nữ nhi cứ như bị mất trí của mình, nhớ lại dáng vẻ xấu xí của Nhan Nhất Minh khi nàng vừa sinh ra.
Nếu biết trước được ngày này, còn không bằng cứ như khi đó, tướng mạo xấu một chút cũng sẽ không trở thành như ngày hôm nay.
Nhan Nhất Minh cứ thế mơ mơ màng màng chôn vùi tuổi xuân tươi đẹp nhất của mình, cho đến sau khi bắt gặp được chuyện của Thái Tử và Giản Ngọc Nhi.
Cuối cùng nàng mới tỉnh dậy khỏi giấc mộng của mình, nàng thấy dáng vẻ tươi cười dịu dàng của Thái tử đối với Giản Ngọc Nhi, lần đầu tiên ý thức được, dường như hắn chưa từng cười với nàng như vậy bao giờ.
Không, vẫn có, vào lần đầu tiên gặp mặt khi xưa, Nam Cung Huyền vẫn còn là dáng vẻ thiếu niên, hắn cũng từng có bộ dáng nhẫn nại và dịu dàng thế này.
Nhưng vì trôi qua quá lâu, dáng vẻ năm xưa đã không còn nhớ rõ nữa.
Nàng không nghĩ ra mình có chỗ nào không bằng Giản Ngọc Nhi, gia thế, tướng mạo, hay là tình cảm của nàng đối với hắn? Nhưng Nam Cung Huyền chính là thích Giản Ngọc Nhi, nàng đối chọi với Giản Ngọc Nhi khắp nơi, lại khiến cho Nam Cung Huyền càng trở nên chán ghét hơn.
Vào lúc đau lòng tuyệt vọng nàng đã uống chút rượu, vừa khóc vừa chạy đến Đông Cung kéo vạt áo hắn nói chỉ cần hắn cưới nàng, cho dù không phải chính phi cũng không sao.
Cuối cùng tầm mắt Nam Cung Huyền cũng rơi vào khuôn mặt nàng, giọng nói còn mang theo vài phần ý cười: “Thật sao?”
Nàng chỉ gật đầu, sau đó Nam Cung Huyền nói nếu là như vậy sợ rằng phủ Quốc công sẽ không đồng ý.
Nàng lắc đầu nói nàng sẽ khiến bọn họ đồng ý, Nam Cung Huyền vừa lòng gật đầu, lần đầu tiên đưa nàng về.
Nàng đối mặt với tổ phụ tổ mẫu, sắc mặt tái xanh, ngay cả mẫu thân chưa từng tức giận với nàng cũng không giúp nàng.
Nàng khóc xin tổ phụ tổ mẫu đồng ý, lần đầu tiên phụ thân nhịn không nổi mà tát nàng một cái, khiến nàng té sững trên mặt đất.
Nàng còn chưa hồi thần lại, cũng không biết nói gì, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của phụ thân.
Ông ấy nói ngươi có thể chịu mất mặt, nhưng phủ Định quốc công thì không, muốn gả cho Thái tử cũng được, vậy thì rời khỏi sự bảo bọc của phủ Định quốc công đi, không làm đại tiểu thư của phủ quốc công nữa, xem thử Thái tử có còn muốn đón ngươi vào Đông Cung làm trắc phi hay không.
Đây là lời nghiêm khắc nhất đời này phụ thân nói với nàng, thậm chí một cái tát vừa rồi cũng không khó chịu bằng câu nói này.
Nàng sững sờ nhìn phụ thân, rồi lại nhìn những người khác mặt không cảm xúc, cuối cùng cũng ý thức được phụ thân không hề nói đùa với mình.
Mộng là dùng để đập nát.
Tuy giấc mộng này từ khi bắt đầu chính là nàng tự làm tự chịu.
Nhưng cuối cùng nàng cũng nhận ra được bao nhiêu năm nay nàng đã khiến Nhan gia mất mặt đến mức nào.
Nàng nghe thấy những tiểu thư khác bàn tán sau lưng nói nàng không biết liêm sỉ, nói Nhan gia sinh ra nàng đúng thật xui xẻo.
Sắc mặt nàng trắng bệch núp trong góc tối không dám ra ngoài, sợ bọn họ thấy được dáng vẻ nhếch nhác của mình lúc này.
Trước kia hoang đường bao nhiêu, thì bây giờ chật vật bấy nhiêu.
Nàng chạy về nhà, một mình co lại núp sau lưng núi giả ít người đến trong phủ, qua lâu như vậy cũng không có ai đến tìm nàng.
Người nhà đã quá thất vọng với nàng, giống như người bên ngoài nói, nữ nhi như vậy còn không bằng không có.
Nàng cắn chặt môi không lên tiếng, cứ như vậy khóc rất lâu, mãi cho đến khi sau lưng truyền đến tiếng bước chân.
Nàng hoảng hốt lau nước mắt, vội vàng hỏi ai vậy.
Nhưng lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, anh tuấn như Thái tử nhưng nhã nhặn hơn nhiều so với Thái tử.
Hắn mang vẻ mặt phức tạp nhìn nàng, không thương hại không trào phúng, chỉ đứng đó mà nhìn nàng.
Nhan Nhất Minh cảm thấy khoảnh khắc này mình thật sự không còn chốn dung thân nữa.
Đây là thiếu niên từng thích nàng, nhưng lại bị nàng coi thường không nhìn đến.
Bây giờ nàng trở thành trò cười trong mắt hắn, mà người coi thường kia lại trở thành hắn.
Nam Cung Diệp từng bước đi đến, ngồi xổm xuống trước mặt nàng, nói: “Kinh Thành này không còn ai bằng lòng cưới nàng nữa rồi.”
Nhan Nhất Minh khó chịu dời tầm mắt đi, bây giờ hắn còn tới đây châm chọc nàng.
Nàng sẽ không gả cho Thái tử, cũng sẽ không gả cho nhà bình dân, nhưng gia tộc môn đăng hộ đối chắc chắn sẽ không coi trọng nàng.
Nam Cung Diệp nói nàng gả không được, là thật sự gả không được nữa.
Nàng càng khó chịu mà khóc lên, không chỉ vì hôn sự của mình, mà càng vì thể diện của Nhan gia, càng vì nhiều năm như vậy nàng sống như một trò cười.
Nam Cung Diệp lại thấy hơi thú vị mà nhìn Nhan Nhất Minh, một người kiêu ngạo ương ngạnh như vậy bây giờ lại biến thành bộ dáng này, yếu đuối, nhát gan, mặc người ức hϊếp.
Hắn đột nhiên bật cười.
Đưa khăn tay trong tay mình cho nàng, nói: “Ta chỉ cho nàng một con đường sáng, nàng có nghe không.”
“Đường gì?” Nhan Nhất Minh ngẩng đầu lên.
Nam Cung Diệp nhìn vào mắt nàng, nói rõ từng câu từng chữ: “Ta có thể cưới nàng.”
Nhan Nhất Minh đột nhiên trừng to mắt.
“Ta cưới nàng, nàng có thể giữ được thể diện, Nhan gia cũng vậy…” Nam Cung Diệp nói: “Nhưng mà ta có điều kiện.”
“Điều kiện gì.”
“Buông bỏ hoàng huynh, đường đường chính chính nói với hắn, nàng muốn gả cho ta.”
Trước kia hắn từng thích nàng.
Dáng vẻ xinh đẹp như vậy, bộ dáng kiêu ngạo không làm bộ như vậy, như một đốm lửa đốt cháy trong lòng hắn, sao có thể không thích, nhưng sau này cũng dần nhạt đi.
Nhưng cuối cùng vẫn không buông xuống được.
Tuổi mười bảy, trong Kinh Thành ai ai cũng biết nàng là gái lỡ thì không gả được nữa.
Nhưng Nam Cung Diệp lại cảm thấy vừa đẹp, nhất là lúc này, không còn hồ đồ không hiểu chuyện như trước nữa, ngã vào đáy cốc rồi mới biết được ban đầu mình đã mất đi những gì.
Nam Cung Diệp cảm thấy rất tốt.
Con đường chính là hắn, phủ Định quốc công sẽ thích, nếu trong lòng nàng còn Nhan gia, còn chưa tới mức hồ đồ đến cùng, vậy thì nàng sẽ không từ chối.
Nhan Nhất Minh còn định nói gì đó, nhưng Nam Cung Diệp đã quay người rời đi.
Trong tay Nhan Nhất Minh còn nắm chặt khăn tay vừa nãy Nam Cung Diệp đưa cho mình, sững sờ nhìn bóng dáng cao lớn của thiếu niên, một lúc lâu sau lại òa khóc lên.
Nhưng điều khác với lúc trước là, lần này trong đôi mắt xinh đẹp kia cuối cùng đã có thần sắc trở lại.
Quên đi chưa bao giờ là một chuyện dễ dàng, Nhan Nhất Minh còn tưởng rằng sẽ rất lâu rất lâu, nhưng tất cả những thứ này đều đơn giản hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng.
Từ lúc nào nàng đã không còn cả ngày lẫn đêm nhớ đến Nam Cung Huyền nữa, mà lại nhớ đến đôi mắt chứa đầy ý cười kia của Nam Cung Diệp.
Nàng đã không nhớ rõ được nữa, chỉ nhớ rằng, lần đó khi ra ngoài chơi cùng Nam Cung Diệp, không khéo gặp được Nam Cung Huyền và Giản Ngọc Nhi, lòng, đã không còn đau nữa.
Lúc đó mới nhớ ra, những lời đã hứa với Nam Cung Diệp khi trước, dường như đã có thể đối mặt với Nam Cung Huyền đường đường chính chính nói ra rồi.
Nhưng Nam Cung Diệp lại không cho nàng đi nói, hắn cười nói hắn đã biết rồi.
Nàng hỏi hắn biết gì, Nam Cung Diệp cao hơn nàng rất nhiều liền xoa xoa đầu nàng: “Đương nhiên là biết nàng đã sớm không còn thích huynh nữa.”
Nhan Nhất Minh nhìn vào mắt hắn, lẳng lặng đỏ mặt.
Dường như cuối cùng Nam Cung Huyền cũng biết nữ tử từng yêu mình chết đi sống lại kia đã dần rời xa mình.
Thái tử cao cao tại thượng cuối cùng có hơi hối hận, hắn thậm chí còn dùng đôi mắt hơi tổn thương mà nhìn nàng hỏi, lẽ nào nàng thật sự không thích hắn nữa sao.
Nhan Nhất Minh lùi về sau hai bước duy trì khoảng cách với hắn, sau đó nghiêm túc trả lời hắn.
Phải, thật đã không còn thích nữa, nói xong lại cười, qua một đoạn thời gian nữa, có lẽ phải gọi hắn một tiếng hoàng huynh rồi.
Một khoảng thời gian sau, Hoàng hậu từ đầu đến cuối đều không đồng ý hôn sự của bọn họ, nhưng dưới sự kiên trì của Nam Cung Diệp cuối cùng đành bất lực đồng ý.
Bọn họ thành thân, cùng nhau đi đến Bắc Bình, lúc cùng nhau tản bộ, Nhan Nhất Minh đi mệt rồi, Nam Cung Diệp sẽ cõng nàng chầm chậm đi tiếp.
“Nếu ta vẫn thích Thái tử thì làm sao bây giờ?” Nhan Nhất Minh đột nhiên hỏi hắn.
“Vậy thì ta sẽ cưới một tiểu thư khác, quên sạch nàng luôn.”
Nhan Nhất Minh nằm trên lưng hắn, giả vờ tức giận đập hắn một cái: “Sao lại vậy được hả…” Xong lại hơi ngại ngùng bật cười, nằm trên vai hắn nhỏ giọng nói: “Bây giờ ta đã không còn nhớ hắn nữa rồi, bây giờ ta…”
“Bây giờ thế nào?” Giọng nói Nam Cung Diệp mang theo ý cười.
Nhan Nhất Minh không lên tiếng, chỉ ôm hắn càng chặt hơn.
Bây giờ mới biết chàng tốt tới mức nào, bây giờ mới biết chàng tốt hơn hắn rất nhiều.
Bây giờ mới biết, thích chàng tới mức nào.
Nhiều năm trước nàng bỏ lỡ thiếu niên tốt đẹp nhất, may mà tất cả vẫn chưa muộn, bây giờ nàng đã đuổi kịp hắn rồi.
Bóng dáng hai người càng ngày càng xa, thoang thoảng còn nghe được giọng nói đầy ý cười của nam tử cùng với tiếng cười duyên của nữ tử.
“Chàng đồng ý với ta sau này sẽ không cưới trắc phi rồi đó…”
“Xem biểu hiện của nàng đã.”
“Cái gì mà xem biểu hiện của ta hả?”
Dần dần đã không còn nghe được nữa, nhưng dường như trên con đường vẫn còn đọng lại hương úy của tình yêu.
Rất thuần túy, nhưng cũng rất ngọt ngào
….