Đọc truyện Hoàn Mĩ Trả Thù: Trùng Sinh Để Gặp Đúng Người – Chương 37Hoàn Mĩ Trả Thù Trùng Sinh Để Gặp Đúng Người – Ý Tứ Của Chí Minh2
– Alo. Em đang ở đâu vậy? Chẳng phải đã hứa hôm nay đem cơm đến công ty cho anh sao? Vì câu nói đó nên đến tận giữa trưa thế này mà anh chưa ăn gì luôn đấy.
Y Mai nghe giọng Lãnh Tư Khiêm có một chút uỷ khuất, giận dữ như là mèo nhỏ bị bỏ đói, trong lòng tự trách bản thân quá đãng trí không nhớ khiến hắn đói bụng. Do đó cô đã nhanh chóng nhận sai.
– Xin lỗi!! Em quên mất! Hôm nay em đi đón một người rất quan trọng, đến nhà người đó thì được mời ăn cơm, gấp rút cả buổi sáng nên…Anh tha thứ cho em nha!
Trước người con gái này trái tim Lãnh Tư Khiêm không nhịn được mà loạn nhịp, rất dễ mềm lòng nên nếu Y Mai đã mở lời cầu xin làm sao hắn từ chối được đây.
– Haiz…được rồi tha cho em lần này. Nhưng phải có bồi thường đó!
– Ok, khi nào về em sẽ đích thân chuộc lỗi với ông xã đại nhân. Nhớ là không được nhịn đói, không ăn gì thì hãy uống một ly sữa. Em cúp máy đây.
– Chờ đã…!!
Tút…tút…tút
Lời còn chưa phát ra khỏi miệng đã phải nuốt lại vào trong, cảm giác bị cắt ngang khi đang nói chuyện quả thật chẳng dễ chịu gì. Lần đầu tiên có người dám cúp máy của hắn. Từ khi gặp Y Mai, Tư Khiêm đã phải trải qua rất nhiều cái đầu tiên, cái nào cũng đáng nhớ cả.
Ở nhà của Tần San bữa cơm trưa diễn ra vô cùng vui vẻ, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện căn nhà cũng bởi vì thế mà tràn ngập tiếng cười. Đột nhiên Tần San hỏi:
– Bảo bối cậu xinh đẹp lại giỏi giang như vậy, đã có mối tình vắt vai nào chưa? Từ hồi còn cao trung, cậu đã chỉ có học và học sau đó đùng một cái đến Havard. Chẳng có một anh chàng nào xuất hiện trong khoảng thời gian đó, cậu định độc thân đến già sao?
Thấy chị mình thúc giục “nấm lùn tỷ tỷ” tìm bạn trai, Chí Minh trong lòng cảm giác rất khó chịu dù gì cũng mới có 21 tuổi, còn trẻ như vậy cần gì yêu đương sớm chứ. Hơn nữa bọn đàn ông ngoài kia đều là bạch nhãn lang.
– Chị đấy, hơn Y Mai tỷ cả 2 tuổi nếu không phải chị ấy vượt lớp thì hai người sẽ học chung với nhau sao? Người anh rể này vậy mà mãi vẫn chưa xuất hiện để đón chị đi, em chờ cũng lâu lắm rồi.
– Ơ hay cái thằng này! Chị mày còn trẻ măng đó thôi, mày muốn đuổi chị đi à? Còn lâu! Chị đây còn định không lấy chồng nữa cơ! Có bảo bối là đủ.
Tần San nói xong lấy đầu cọ cọ vào người Nhược Y Mai, làm cả nhà ngồi ăn cơm không ngừng suy nghĩ đến một điều “nhìn hai người cứ như một cặp bách hợp đang ân ái vậy”.
– Haiz…mẹ không nuôi nổi con đến hết đời đâu! Mau mau kiếm cho ba mẹ một thằng rể quý để sau này nó còn chăm sóc cho con, bọn ta cũng mong bế cháu lắm rồi.
– Xuỳ, con đang tuổi xuân phơi phới, chơi còn chưa đủ, thẻ ngân hàng thì mới có vài cái. Kết hôn lúc này mới không hợp lí.
Mọi người đều biết Tần San trốn tránh việc thành gia lập thất như vậy là tại sao. Cô ấy chờ một người, cũng đã chờ 15 năm rồi chỉ vì người đó hứa sẽ quay lại tìm Tần San rồi cưới cô ấy làm vợ. Lấy một chiếc cài áo làm vật ước định, sau này dựa vào đó mà tìm.
– San San à, chẳng phải ba phản đối nhưng lời hứa của bọn trẻ con lúc ấy làm thế nào mà đáng tin chứ. Cậu bé đó không chừng đã quên rồi…con cứ như vậy sống mãi trong quá khứ, ảo tưởng của bản thân ư?
– …
Tần San không trả lời, chỉ im lặng như vậy cúi mặt xuống, từng giọt từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay trắng nõn. Đến cuối cùng cô vẫn mở miệng đáp lại, giọng run run:
– Ảo tưởng của bản thân? Phải, có thể anh ấy đã quên rồi không những vậy mà đôi khi còn hạnh phúc bên gia đình của riêng mình. Được, con chờ đúng 1 năm nữa nếu vẫn không tìm thấy con sẽ buông tay.
Nói xong những lời đó, Tần San cả người như vô lực bước về phòng. Lòng tin mười mấy năm chỉ dựa vào hai chữ “buông tay” thì có thể chấm dứt sao? Hẳn là nó đã ăn sâu vào xương máu đến chết cũng khó quên.
– Tiểu Mai, San San nó coi con như trân bảo. Hai đứa lại vô cùng thân thiết, con cứ lựa lời an ủi nó giùm dì. Đứa bé này quá cố chấp, cuối cùng lại để bản thân chịu khổ.
– Vâng cháu cũng mong cậu ấy sẽ sớm vượt qua. Quên đi kỉ niệm buồn mà tiến đến tương lai vui vẻ hơn.
– Vậy chị có muốn tiến đến tương lai vui vẻ với em không?
Cả bàn ăn ai cũng căng thẳng, cái tên này vậy mà chỉ với một câu liền khiến Y Mai nổi đoá.
– Ranh con! Không lo học lại cứ tìm chị chọc ghẹo, thú vui của em cũng kì lạ qua nhỉ?
– Em hoàn toàn không có đùa vui gì hết, đây là lời thật lòng của em dành cho chị.
Thật ra cả nhà Tần San người nào cũng biết Chí Minh thích Y Mai, loại tình cảm tỷ đệ luyến kiểu này gia đình cũng không cấm nên cứ để mọi chuyện xuôi theo tự nhiên. Có duyên nợ thì sẽ thành đôi, lúc đó muốn ngăn cũng không nổi.
Ánh mắt kiên định mà Chí Minh nhìn Y Mai khiến cô cảm nhận được hắn thật lòng với cô a. Chơi chung bao nhiêu năm mà Y Mai hoàn toàn chẳng nhận ra, thiếu niên trẻ tuổi này lại thích mình.
Nghe nói còn là tình đầu, haiz…nan giải, nan giải!!!