Hoàn Lam Anh

Chương 65


Đọc truyện Hoàn Lam Anh – Chương 65


Chương 66: Đàn quạ tập kích(2)
*
Trên bầu trời u ám, tiếng quạ kêu lên ngang trời, âm thanh nghe thê lương mà chói tai.
Đám người vẫn còn ồn ào về vụ việc mới xảy ra đồng loạt giật mình, sợ hãi ngước nhìn đám mây đen đang dần dần kéo tới nơi này.
“Là quái vật, là quạ ăn thịt người! Mọi người chạy trốn mau!”
“Aaa! Chúng ta phải làm sao phải làm sao?”
“Mau trốn.”
“…”
Mọi người đứng lên, có người nghe ầm ĩ mà bò ra từ trong chiếc lều đơn sơ.

Tiếng quạ kêu như ma âm rót vào tai, khiến họ như ruồi bọ không mục đích mà cuống cuồng, sợ hãi chạy loạn lên.
Nhưng vẫn không có ai kịp chạy hay dám chạy xa nơi tập trung đông người này.

Người thì run lẩy bẩy trốn vào lều, thanh niên căng thẳng cầm lên vũ khí nhìn lên cao.

Phụ nữ ôm con hoặc thét chói tai, mặt trắng bệch đứng túm tụm với người già, gia đình.

Cũng có vài người tỉnh táo nhìn về phía Lam Anh và Kim Như, ánh mắt mang hy vọng sáng ngời.
Lam Anh liếc qua Tô Kim Như, cô ấy cũng căng thẳng nhìn đàn quạ sắp bay tới.

Trong mắt có sợ sệt nhưng, không hề hoảng loạn giống đám người.

Đây là, khí thế vốn có của dị năng giả.

Bỗng nhiên, xen vào âm thanh kinh hoảng của đám người, một tiếng la hét của nữ giới vang lên:
“Hai con khốn! Chúng mày dám gϊếŧ đại ca tao!”
Tiếng xé gió cùng với vật thể lạ mà dài ngoằng lao tới, nhắm thẳng tới mục tiêu là trái tim của Lam Anh đứng yên đó.


Cô giơ tay phải lên, dễ dàng chặn đứng được.

Là cánh tay của người phụ nữ bên cạnh tên đại ca, do biến dị mà kéo dài y hệt như cao su.

Bị chế trụ, người phụ nữ kia tái mặt, cố hết sức rút tay về nhưng không thành.

Lam Anh không định gϊếŧ ả ta, nhìn về phía Kim Như.

Cô ấy hiểu ý, tiến về phía ả ta đang run rẩy vì hoảng sợ, đánh mạnh vào gáy khiến ả ta bất tỉnh nằm vật xuống.
Để chắc ăn, Lam Anh cùng với Kim Như lấy dây hoặc vải vụn gần đó trói siết hết mấy người này.

Tên mộc hệ bị lôi ra run lẩy bẩy, ánh mắt sợ hãi nhìn Kim Như, tên biến dị lực lượng và gã có vảy giáp đã sớm đau tới mức bất tỉnh, nằm cuộn thành một cục.

Vài thanh niên còn bình tĩnh trong đám người xem nhau, sau đó đi lại giúp hai người.
Kim Như đi tìm hai đứa em họ hàng dẫn chúng lại chỗ Lam Anh đang đứng, hai nhóc nhát gan nắm áo cô ấy, chỉ lộ ra đôi mắt buồn ngủ mà sợ hãi nhìn quanh.

Kim Như an ủi bảo chúng đứng yên tại đây, sau đó đi vào lều trại lớn nhất nhưng không phát hiện ra người phụ nữ còn lại, cô ấy nhìn qua lắc đầu.
Lam Anh nghĩ nghĩ, lôi con mèo từ trên vai xuống, dặn nó:
“Canh chừng, hiểu không?”
“Meo, meo.”
“Cô gái…” Có người bước tới, là mấy thanh niên khỏe mạnh:
“Hai cô có thể giúp mọi người được không?” Một trong họ cầu khẩn nhìn Lam Anh và Kim Như nói, lúng túng chẳng biết phải gọi hai cô tuổi thiếu nữ này là gì cả.

Nhưng họ biết, hai người rất rất lợi hại, ít nhất là dễ dàng hạ gục mấy tên có năng lực kì lạ này.

Ánh mắt họ dấy lên hy vọng nhìn hai cô.

Bên kia, một vài người nhìn qua bên này, sau đó nhớ lại cô bé cao gầy có thể tạo ra lửa và chuyện vừa rồi.

Dần dần, một nhóm rồi một nhóm người dần bình tĩnh lại, cầu xin nhìn về phía này.

Chỉ có số ít trẻ con khóc lóc lên và vài người sợ chết co rúm trốn trong lều.
Quác quác…
Lam Anh nhìn lên, chỉ còn trăm mét nữa, đàn quạ đã bắt đầu lao xuống.

Đám người khủng hoảng nhìn lên, sợ hãi xoay vòng.

Con mắt biến dị nheo lại quan sát, đàn quạ ít nhất năm sáu chục con, mắt to đỏ như máu thèm khát ngó xuống mặt đất.

Lông cánh và lông tơ lộn xộn trơ trọi, thậm chí nhiều con có thịt thối lộ ra xương trắng toát.
“Là quạ xác sống, cấp thấp!”
Theo dao động năng lượng ít ỏi truyền xuống, Lam Anh nói ra, nhìn Kim Như mà hỏi:
“Còn có thể phát ra bao nhiêu cầu lửa lúc nãy?”
“Nếu hôm qua tôi không bị cạn dị năng thì tốt rồi, bây giờ chỉ có thể tạo ra trên dưới năm quả cầu như thế…” Kim Như cũng nhìn đám quạ đen, cau mày khổ sở đáp.

Nhất là chuyện cô ấy cạn kiệt sức lực, khiến cô ấy gợi nhớ đến mấy việc lúc trước.
“Vậy là đủ rồi, tôi sẽ lên trước!” Lam Anh nhìn qua mấy thanh niên, nói rõ ràng từng chữ: “Mau mau để cho mọi người trật tự, người già trẻ em trốn cho kỹ.

Người có sức lực cầm lấy bất cứ thứ gì thủ sẵn, nhìn thấy con quạ nào xuống thì đánh chết.

Mọi người làm được chứ?”
Nói ra điều này, Lam Anh cũng khá lo lắng.


Đâu phải tất cả mọi người đều có đủ dũng khí để đối diện với đám xác sống, đặc biệt là đám quạ hiện giờ hung ác hơn nhiều, còn ăn thịt người.
Mấy người nhìn nhau, ánh mắt sáng quắt, đồng lòng gật đầu với hai cô:
“Chúng tôi hiểu rồi!”
“Nhanh đi! Hai tôi sẽ xử lí đàn lớn nhất.”
Bọn họ nghe vậy lặp tức chạy qua bên kia hô hào, dặn dò mọi người.

Kim Như vui mừng lại ngạc nhiên nhìn Lam Anh.

Mặc dù lần này gặp lại nhìn cô hơi u ám một chút, nhưng quả thật, cô đã mạnh mẽ hơn rất nhiều rồi, điều này, cũng làm cho Kim Như tự tin lên.
Quác quác quác…
Thời gian chỉ có một hai phút, đám quạ kêu vang trời đã lao xuống nơi mùi thịt người nồng nặc.

Chúng đi theo bầy, từ phía dưới ngước nhìn lên, tựa như một đám mây đen vậy, âm khí dày đặc khiến con người hít thở không thông.
Lam Anh hít sâu, bắt đầu khởi động năng lượng dị năng không gian.

Khi đám quạ tang thi sà cánh xuống cách đầu người ba bốn mét, Lam Anh quát khẽ, tay nắm vào không khí.
Ong! Ong!
Không gian cách mặt đất đột nhiên rung lên, khiến khí lưu cũng dao động kì lạ, một khung cảnh như sóng lượn xuất hiện trước mắt.
“Quác quác…”
Trước ánh nhìn kinh hãi của Kim Như và sự hoảng sợ của mọi người, sát chiêu không gian gấp của Lam Anh trực tiếp gọt ngang một mảnh trời trên đầu, cắt phăng hơn phân nửa bầy quạ đang túm tụm.

Sạt sạt sạt…!Âm thanh cắt gọt liên tiếp vang lên, đám quạ bị trúng chiêu như lá rụng mà rơi rớt.

Con gãy cánh, đứt lìa đầu, bị cắt thành hai nửa thảm thiết rơi thẳng xuống mặt đất.

Máu tanh tưởi cùng với nội tạng thối rữa văng đầy một vùng đất, bắn lên đầu tóc mọi người, mùi vị khó ngửi nồng nặc bốc lên.
Tất cả ngây người đứng sững sờ, vẫn là ban đêm nhưng họ không cảm thấy gió lạnh nữa.

Họ giống như mất đi tri giác mà mở to mắt nhìn một nửa đám quạ bị gặt hái.

Cũng là bởi trời vào khuya nên họ còn không nhìn rõ người nào ra tay cũng như vì sao đám quạ lại tan tác phân nửa.
“Tới kìa!” Lam Anh quát lên, kéo người đứng bên cạnh một cái.


Kim Như hồi thần, nhìn Lam Anh với ánh mắt nóng rực, há hốc mồm giơ lên ngón tay cái.
Bị liếc, cô ấy mới nghiêm túc lại, tụ hai cầu lửa trong lòng bàn tay.
“Quác quác…”
Vài con quạ bay nhanh hơn lao vào đám người, mùi hôi mục nát bay tới làm mấy thanh niên tỉnh táo lại.

Nhớ lời dặn của cô gái lúc nãy, họ cầm chặt lấy vũ khí đơn sơ, mạnh mẽ đập tới những con quạ đen hôi hám đói khát.
Vù…
Mọi người nhìn lên, bầu trời bốc lên hai ngọn lửa đỏ sáng rực cả một vùng, một đám quạ cháy đen thành than hôi rải xuống mặt đất.

Vài con may mắn không trúng trực diện cầu lửa, nhưng lông tơ bị dính, bay loạn như mấy ngọn đuốc giữa không trung, va chạm vào đồng bọn.
Tiếp theo, hai quả cầu lửa đỏ cực nóng lại ném lên giữa bầy quạ, ánh lửa sáng ngời.

Mọi người hoan hô lên, được cứu rồi!
Tuy nhiên, giữa tiếng hoan hô cũng vẫn có một vài người không tập trung bị quạ mổ trúng da thịt, khóc la, hét to cầu cứu người bên cạnh.

Chạy xuyên qua chiến trường, Lam Anh thỉnh thoảng một tay bóp chết mấy con quạ sà trước mặt.

Nhờ con mắt biến dị tìm kiếm kỹ lưỡng, cô cũng đã góp nhặt được mười mấy viên tinh hạch cấp thấp.

Không ham mà lui trở về, đưa cho Kim Như một nửa, nói với cô ấy:
“Hồi phục đi! Hai phút.”
“Được!”
Kim Như gật đầu, cô ấy cũng rất mệt mỏi rồi, lại dặn dò hai đứa em đang sùng bái nhìn, rồi ngồi xuống hấp thu tinh hạch một cách nhanh chóng.
Tay Lam Anh liên tục tạo thành những mũi tên nước với năng lượng đè nén.

Mỗi lần bắn ra là có thể đâm xuyên qua đầu những con quạ, chúng càng lại gần thì độ chính xác của Lam Anh càng cao, chỉ một số ít bị đâm thủng mình nhưng không chết.
Chỉ lát sau, số quạ còn lại trở nên ít ỏi năm sáu con, Kim Như hấp thụ xong, cùng với Lam Anh xông vào đám người mà tiêu diệt hết sạch.
Đêm khuya trôi qua mệt mỏi…
.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.