Đọc truyện Hoàn Lam Anh – Chương 62
Chương 63: Gặp lại
*
9h10p sáng, mây tĩnh trời lặng.
Nơi Lam Anh đang dừng chân là một hiệu sách tại ngã tư đường nào đó.
Trên con đường tan hoang đầy rẫy xác thối mục nát của tang thi, và đâu đó là những dấu vết đánh nhau còn sót lại.
Lam Anh ghé vào hiệu sách, không vì lí do gì khác ngoài việc xuất hiện bốn con tang thi biến dị cấp hai, có vẻ như chúng nó đã thôn tính đám đồng bọn này mà tự tiến cấp.
Hiện tại, Lam Anh đối phó với chúng nó coi như thuận lợi, mèo đen thận trọng nhút nhát đi theo phía sau như một cái đuôi nhỏ, cô cũng không thèm để ý nó.
Vung ra một lát cắt không gian vọt tới, tang thi chưa kịp tung ra chiêu gì thì đầu đã rời khỏi cổ.
Ba tang thi còn lại thấy được người sống, nhào tới như hổ đói.
Lam Anh giơ chân đạp bay một con ra xa, tay phải chém mạnh về phía cần cổ tang thi gần nhất, “phựt” một tiếng, máu tanh hôi văng ra cùng với đầu của nó.
Tay trái đồng thời quăng ra hai dao nước, trước sau gọt sạch đầu tang thi ra hai nửa.
Còn con cuối cùng, năng lượng quanh nó dao động, một lốc xoáy vọt vùn vụt về phía Lam Anh.
Cô nhón chân nhảy lùi lại, mèo đen phía sau thấy có cơ hội bày tỏ thực lực xông đến.
Thân hình nhỏ nhắn của nó lặp tức bị khói đen đặc bao phủ, dễ dàng xuyên qua lốc xoáy tạo thành một cái động.
Đợi bụi mịt mù lắng xuống, Lam Anh phủi phủi đất cát trên đầu xuống, con mèo đã lấy móng vuốt cào ra một viên tinh hạch, mà dưới chân nó là cái xác lủng đầu của tang thi hệ phong.
Lam Anh không nói gì, lấy dao nhỏ trong không gian ra đào óc của ba con tang thi cấp hai, cộng thêm mèo con ngậm viên thứ tư lại đặt trước mặt.
Cô hơi nhíu đôi mày rậm, quan sát kĩ lưỡng bốn viên hạch, hai viên trắng trong suốt lớn bằng ngón út.
Một viên đỏ nhạt có lẽ là hệ lửa, còn một viên có màu xanh lá nhạt, viên này là của con tang thi tung lốc xoáy lúc nãy.
Trung tâm cả bốn viên đều có vài sợi khói đen li ti, Lam Anh cầm trên tay có thể cảm nhận được năng lượng dao động trong đó.
Không vội hấp thu mà bỏ vào túi nhỏ bên hông, Lam Anh tạo ra bóng nước nhỏ rửa tay dính máu tanh hôi của tang thi, đeo ba lô tiếp tục bước đi.
Mèo đen vẫn lẽo đẽo theo sau, cô hơi nghiêng đầu mở miệng:
“Cẩn thận đừng có gây chuyện đó.”
“Meo…”
Nếu lại liên lụy đến cô nữa thì đừng trách cô tàn nhẫn.
Mèo nhỏ nghe cô nói chuyện với nó, đuôi dài nhẹ vẫy, cẩn thận dán lại gần theo bên chân cô, đi theo.
Vừa đi bộ vừa nghỉ ngơi, mười lăm phút sau, Lam Anh ghé vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh một trạm xăng dầu.
Ngoài cửa là mấy xác chết không ra hình hài cùng với mấy chiếc xe máy đã hư hỏng.
Khi đến gần, vài xác sống cấp thấp vọt ra, bị Lam Anh tay không bẻ gãy cổ.
Kiểm tra cửa hàng, trạm nhỏ, xăng dầu đã bị người khác rút hết không còn chút cặn.
Cửa hàng tiện lợi cũng đã bị càn quét chỉ còn vài món đồ nặng hay vô ích.
Cô bỏ qua tiếp tục lên đường, đi dọc đường lộ theo một con sông nhỏ, có cảm giác sắp tới quốc lộ lớn nhất cả nước.
Nơi này sông suối đan xen, lại bên cạnh những con đường lộ thông suốt, Lam Anh thấy kha khá thuyền nhỏ, loại có thể chứa năm mười người.
Kì thật, nếu đi bằng đường thủy, tỉ lệ an toàn vẫn được nâng cao hơn nhiều so với quốc lộ.
Nhưng vì thỉnh thoảng vẫn có động vật biến dị, hơn nữa, thuyền máy sẽ tạo ra tiếng động rất lớn, dễ dẫn dụ đàn tang thi từ vài chục đến vài trăm con, vô cùng hung hiểm.
Cho nên, hơn phân nửa người sống sót chọn cách tụ tập đi đường bộ mà thay vì đi thuyền nhỏ.
Đi được mười mấy phút nữa, Lam Anh đã thấy có người.
Nơi này tương đối trống vắng, xung quanh cũng là đồng ruộng, cây cối dù không còn tươi tốt nhưng vẫn giữ lại một chút màu xanh đặc trưng.
Bên kia cô nhìn thấy vài chiếc xe máy, ô tô, xe bán tải còn không bị hỏng, có vẻ như nơi đó là quốc lộ thật.
Cũng may mắn nơi này rất ít nhà cửa, tang thi không nhiều, là nơi tương đối lí tưởng để nghỉ ngơi dưỡng sức.
Lam Anh thấy có gần chục chiếc lều vải đơn sơ cách xa nhau, có người đốt lửa nấu gì đó hoặc trò chuyện, phụ nữ, đàn ông, con nít cũng có.
Cây cỏ cao ngang thắt lưng, hơi um tùm che đi tầm mắt người đang ngồi.
Ít nhất trên sáu bảy mươi người, họ không túm tụm lại một chỗ mà phân tán ra, có lẽ không phải là một đội ngũ thống nhất.
Nấp ở mấy bụi cây cỏ héo rũ che khuất hoàn toàn thân mình, Lam Anh chờ đợi xem có ai đó gia nhập mà tranh thủ lẻn vào hỏi thăm một chút.
Mèo đen nhẹ nhàng lại gần cô ngồi xuống theo, bộ dạng đặc biệt ngoan.
Thời gian này, Lam Anh lấy thức ăn nhanh trong không gian ra bổ sung năng lượng, sẵn tiện ném cho con mèo cây xúc xích, rồi ngồi tại chỗ quan sát.
Một lần đợi này là đã đến hai giờ chiều.
Đang nằm nhắm mắt nghỉ ngơi, Lam Anh chợt nghe có âm thanh phía xa đang di chuyển về phía này.
Cô bật ngồi dậy, giữ tư thế ngồi xổm mà xem xét.
Là con người, khoảng hơn hai mươi người nam nữ khác tuổi, đám người đang ở bên này cũng nghe thấy tiếng động, đàn ông đứng lên tiến tới.
Cơ hội đến đúng lúc, Lam Anh bôi trét bụi đất lên người ra vẻ chật vật đen đúa, cất ít đồ trong ba lô vào lại không gian, sau đó trà trộn vào đám người phụ nữ trẻ con bên này.
Dẫn đầu bên kia là một nhóm người bảy nam hai nữ, Lam Anh liếc mắt là hiểu họ cùng một đường, bởi vì chín người này tương đối rêu rao.
Còn lại là người dân có cả trẻ con và người đứng tuổi.
Họ vừa thấy mấy túp lều bên này thì sáng mắt, lớn tiếng xin thức ăn.
Cũng tạo tình hình cho Lam Anh xen vào, cô nhanh chóng tiến gần một người phụ nữ đang ôm con, nhỏ giọng hỏi:
“Cô ơi nhóm chín người bên đó là ai vậy?”
Đột nhiên xuất hiện người bên cạnh mình, người phụ nữ sợ hết hồn lùi lại, chứng kiến là một cô gái tuổi thanh thiếu niên, người phụ nữ bình tĩnh lại:
“Họ là những người có năng lực kì lạ, có thể đánh bại thây ma.
Em đừng nên trêu chọc bọn họ mà phải cách xa, nhớ chưa?”
Lam Anh thuận theo gật đầu.
Có lẽ là có con nhỏ nên nói chuyện rất dịu dàng, lo lắng nhìn về phía đám người dân đang tranh cãi kia.
“Đám người đó mới tới nên chưa biết mấy người này hung hăng đến mức nào…” – Người phụ nữ sợ sệt nói:
“Giúp chúng ta đánh thây ma, nhưng mà lại cướp đồ ăn của chúng ta, còn đánh chết người nữa…” Tới đây, người phụ nữ ôm chặt con, hơi hoảng thần.
Lam Anh dúi vào tay cô ấy một hộp sữa rồi lẻn mất.
Đợi người phụ nữ hồi thần, cô gái vừa nãy đã không còn ở đây nữa.
Những người này đi lại lộn xộn và cãi nhau, một đứa con gái như Lam Anh xuất hiện cũng chẳng bắt mắt gì.
“Cầu xin các người, con tôi hiện tại đang rất đói…”
“Câm miệng! Còn xin xỏ nữa tao đánh chết cả nhà chúng mày!!”
Một giọng nói to và ồn ồn vang lên, Lam Anh nhìn qua, một gia đình sáu người run lẩy bẩy trước một tên to con.
Sáu miệng ăn chỉ có một người đàn ông thấp bé, một người phụ nữ cỡ ba mươi nhem nhuốc và ba đứa con trên dưới mười tuổi, một ông lão lưng còng.
Mọi người bên cạnh chứng kiến, đều là lộ ra ánh mắt thương hại hoặc lạnh nhạt, cũng có người gia nhập xin cơm.
Đều là biết mấy tên này mang dị năng nên mới như thế.
Cho đến khi tên đàn ông cao lớn ở giữa mất kiên nhẫn.
Hắn đưa tay phải lên cao, một ngọn lửa bùng cháy lên giữa lòng bàn tay, sức nóng dọa cho đám người lùi lại mấy bước.
Hắn ta hung hăng quái tháo:
“Còn dám bước lên nữa xem! Ông đây đốt chết bay giờ! Thấy không hả??”
Đa số lộ vẻ sợ hãi, gã đàn ông hài lòng nhếch mép.
Lam Anh ước lượng sức nóng và độ nguy hiểm, có vẻ lợi hại hơn tang thi cấp một chút ít, vậy cũng hung hăng quá chứ, dị năng giả có lực lượng có sức mạnh.
Chỉ tội nghiệp cho nhóm người thường có con nhỏ hay cha mẹ già đi theo.
“Hừ!”
Thấy họ như vậy, gã đàn ông cùng đồng bọn đi tới lều trại lớn nhất, gã to giọng nói mà không hề sợ sệt ai kiếm chuyện:
“Thu hoạch thế nào, nói đi!”
Trong sát na, Lam Anh nhìn thấy một bóng người quen thuộc, mắt cô mở lớn không tin nổi…
…
Tô Kim Như!
Thân hình cao gầy của cô ấy đi ngang, Lam Anh suýt nữa đã chạy ra kéo cô ấy, nhưng vẫn nhịn lại.
Mới đâu Kim Như vẫn rất nhanh nhẹn, dị năng lửa cũng có lực sát thương cực lớn.
Một cầu lửa nho nhỏ bằng nắm tay còn rất dễ dàng đốt trọi một đầu tang thi, theo Lam Anh thì bây giờ, ít nhất cô ấy phải là cấp 2, sao bây giờ cô ấy lại bị bắt thế này.
Lam Anh cho là vậy bởi vì một trong hai người phụ nữ bên chín người kia đẩy vai cô ấy một cái, Kim Như liền lảo đảo.
Người nọ quát:
“Đại ca hỏi mày đó, câm à sao không nói?”
Mặt Kim Như tái nhợt, là biểu hiện của việc dị năng sử dụng quá độ không nghỉ ngơi, hơn nữa, Lam Anh không chắc cô ấy còn có những vết thương nào nữa, cô im lặng xem xét.
Với dị năng hỏa hệ đó đáng ra Kim Như rất dễ dàng thiêu trụi mấy người này, nhưng tình hình này chắc chắn là có điều gì đó bất lợi cho cô ấy.
Thêm nữa, Lam Anh muốn hỏi về việc em trai Hoàng Kỷ Nguyên và Ngọc Thảo, bây giờ nhìn thấy người quen, nỗi lo lắng của Lam Anh như thủy triều ập tới.
Hắc Ám ảnh hưởng, thật khiến cô…muốn ra tay gϊếŧ sạch mấy người này.
Nhưng cô cố gắng nhịn lại sự xúc động…
Kim Như kéo ba lô sau lưng xuống cho gã đàn ông được gọi là đại ca đó, vô lực nhỏ giọng nói:
“Chỉ có nhiêu đó.”
Cả bọn người này đều cởi xuống ba lô, dĩ nhiên cái của Kim Như là lớn nhất.
Gã đàn ông kiểm tra, mặt lộ vẻ hài lòng nhưng chân mày vẫn cau lại, gắt giọng:
“Tại sao chỉ có ba viên? Mày giấu xài riêng đúng không?”
“Không, không có!” – Kim Như tái mặt lắc đầu, thân hình hơi lung lay vì đuối sức.
“Chỉ có nhiêu đây? Con nhỏ này…” – Gã đàn ông bỗng tức giận đá Kim Như một cái, cô ấy liền ngã xuống bụi cỏ khô bên cạnh.
Thân hình so với gã thì quả thật là bé nhỏ, Lam Anh hiểu, thì ra gã là biến dị lực lượng cùng với dị năng hỏa hệ, nên mới có thể chế trụ Kim Như.
Thấy đại ca tức giận, mấy gã đàn ông còn lại an ủi, còn hai người phụ nữ kia thì liên tục kéo tóc, đấm đá cơ thể Kim Như, mở miệng chửi bới nịnh bợ tên đại ca.
Mọi người xung quanh nhìn cô gái đáng thương co ro chỗ bụi cỏ, nhỏ giọng trách móc đám người kia, cũng không dám lớn tiếng.
Hai người kia đánh xong còn cảnh cáo Kim Như không được chạy trốn rồi vào lều trại lớn nhất.
Kim Như cuộn tròn hai phút, lung lay đứng dậy đi vào một góc lều nhỏ gần đó, có hai đứa bé ăn mặc rách rưới ra đỡ cô ấy.
Mắt Lam Anh tối tăm, lạnh băng nhớ kỹ mặt mấy người này, lợi dụng thân hình của người dân xung quanh che giấu mà lùi lại.
Theo cô, Tô Kim Như chắc chắn là bị bắt khi cạn kiệt dị năng hoặc rơi vào tình huống không tốt.
Cô vẫn nên đi tìm ít tinh hạch trước, sau đó hỏi xem rõ dị năng của đám người kia, tìm cơ hội giúp cô ấy.
Kim Như không chỉ là bạn cùng quê với cô, mà còn đã từng giúp cô lúc đuối sức.
Kim Như, cố gắng chờ một chút.
…
#k