Đọc truyện Hoàn Lam Anh – Chương 59
Bóng tối bao trùm mọi ngóc ngách, kèm theo đó là những cơn gió lạnh buốt thổi quét qua da thịt, trên trời là vô số đám mây âm u luân chuyển.
Đối với đại đa số người, trời lạnh ban đêm cùng với âm thanh gầm gừ của nhóm tang thi ẩn nấp chung quanh, không thể nghi ngờ là khiến tâm thần họ càng đè nén.
Phẳng phất như cả thiên nhiên đều đang thử thách giới hạn tinh thần của bọn họ.
Tuy nhiên, với những người đã được cường hóa hoặc mang dị năng, thời tiết ngày đêm khác biệt cũng chỉ làm cho họ càng thêm đề phòng lên mà thôi.
Không khí hơi ẩm ướt, mây mù trên bầu trời tụ tập lại ngày càng nhiều, xa thật xa trên cao thỉnh thoảng có tiếng sấm rền truyền xuống, báo hiệu một cơn mưa nặng hạt sắp đến.
Từ khi mạt thế đến, số lần ánh trăng và sao hiện ra cơ hồ bằng không, bị tầng tầng mây quỉ dị ở trên cao che chắn.
Trong đêm đen, ánh mắt đặc trưng của thiếu niên càng đỏ thẫm, lại đem đến sự lạnh lẽo áp bức, coi thường mọi sinh vật sống đang đứng trước mắt.
Trước thực lực áp chế, con người phía trước như là một con kiến có thể tùy ý đùa giỡn tùy ý dí chết.
“Vô dụng quá, ngoài khống chế mấy cái xác vô ích kia thì mày làm gì được nữa.”
Thiếu niên giơ tay trái lên, con mèo đen lặp tức bị một lực lượng vô hình nào đó kéo ngược tới.
Nó kêu lên một âm thanh bi thương, khiến người khác phải rùng mình, trước khi thu người lại nhỏ xíu và nằm gọn trong lòng bàn tay tên đó.
Tên tang thi cấp cao đó tùy tiện vung tay ném con mèo qua một bên.
Sự thật thì Lam Anh cũng không chắc chắn hắn là một xác sống tiến hóa thành, đơn giản là cái đuôi dày nặng như đuôi khủng long và bộ giáp vảy đen dính trên người của hắn.
Nhìn bộ giáp cơ hồ phủ từ trên cổ kéo dài xuống gót chân, lòng nghi ngờ của Lam Anh càng dấy lên mãnh liệt.
Cô có cảm giác, giáp đen đó hẳn là cứng hơn rất rất nhiều so với con Thiểm Thực Giả biến dị đụng độ vào hôm kia.
Càng đoán, trái tim cô càng trùng xuống phảng phất như đang đeo ngàn cân đá.
Thân hình cao lớn của thiếu niên nhảy xuống một cách tự nhiên, theo bản năng Lam Anh vẫn lùi lại.
Thiếu niên cười lớn, âm thanh đó khó nghe vô cùng.
Hắn nhếch mép, lộ ra răng nanh bên hàm:
“Thỉnh thoảng ta vẫn nhìn thấy vài tên như ngươi rất kiêu ngạo trước lũ xấu xí này.
Vậy để ta xem một chút, loài người sử dụng năng lực tốt đến đâu.”
Dứt lời, bên cánh tay trái của hắn bỗng hiện ra một bộ móng vuốt lớn, dài và sắc nhọn.
Trong con mắt biến dị đang lóe sáng của Lam Anh, móng vuốt đen có tính chất y như bộ giáp trên người hắn vậy.
Ngay lặp tức, bàn tay của hắn vung ngang lên, cơ thể Lam Anh nghiêng về một bên chợt lóe biến mất, một giây sau đã đứng xa vị trí cũ năm mét.
Mà tại nơi đó, hơn chục sợi khói đen đặc sệt đánh lên mặt đất.
“Xì xèo! Xì xèo!”
Chẳng mấy chốc, nơi mặt đất có đến mấy kẽ rãnh uốn lượn quằn quại như rắn, mùi vị gay mũi bốc lên với khói đen.
Tính ăn mòn cực mạnh khiến Lam Anh hít sâu một hơi, thầm mắng, tên này là kẻ tàn nhẫn đúng với bản chất vốn có của đám quái vật.
Thiếu niên kéo khóe miệng cười:
“Tránh né cũng vô dụng!”
Giờ thì cô đã quan sát rõ, móng vuốt đó kéo dài ra thành năm sợi “dây” đen đặc, lại tua ra thêm nhiều sợi khói như thế nữa.
Hắn chỉ thảnh thơi đứng lật tay, Hắc Ám hệ giống như rắn có linh tính vọt vùn vụt đến Lam Anh, thế tới như điện từ không cho phép cô né tránh.
“Tách!”
Hai tay Lam Anh úp lại rồi lật ra, ba tầng chất lỏng trong suốt hình thành màn chắn trước mắt.
Tay phải giơ lên cao siết chặt:
“Gấp!”
Vừa dứt lời, vị trí đứng của thiếu niên vang lên âm thanh chấn động “Ong!! Ong!!”.
Thân hình hắn vụt biến mất chỉ để lại một làn khói đen.
Nơi không gian đó vặn vẹo thành hình thù kì quá, đứng xa thì nhìn như khung cảnh đang lượn lờ, mặt đất bị chấn nứt toạt ra hai cái rãnh.
Trước mặt Lam Anh vang lên âm thanh va chạm giữa thủy và hắc ám, thứ khói đen như hơi nước kia lại bốc lên, và chẳng mấy chốc thì ba lớp màn nước đã tiêu tán vào không khí.
“Chiêu thức coi như linh hoạt…” Thiếu niên khàn khàn nói nhỏ, âm vực không có cảm xúc gì đáng để ý.
Nắm tay Lam Anh siết chặt, coi như lực lượng cơ thể của cô có thể chống lại công kích vật lí, nhưng đối với thứ Ám hệ ăn mòn này căn bản là bất lực, phòng ngự cơ thể liền tụt thấp xuống số âm.
Vừa nghĩ đến, đám sợi khói đen đặc kia lại lao tới, đan kết thành lưới mà phóng đến chỗ Lam Anh.
Cô cắn răng, hai lần liên tục dùng không gian dịch chuyển khiến cô tạm thời chẳng thể dùng tiếp.
Lợi dụng tốc độ và sức mạnh mới của cơ thể này, thân mình Lam Anh như ảnh ảo liên tục tránh đi đám sợi đánh tới.
Vừa đánh vừa tìm đường lui.
Khi nắm bắt được một ít quỹ đạo vung tay của thiếu niên, năng lượng dị năng thủy vọt tới lòng bàn tay.
Lặp tức, ba tia nước lam trong suốt chứa một phần sáu năng lượng tích trữ phóng tới móng vuốt của thiếu niên.
Thiếu niên nhướng mày di động cơ thể cao lớn, rất dễ dàng tránh thoát tốc độ như gió kia.
“Xích! Xích!” Tia nước không đánh trúng móng vuốt nhưng vẫn cắt phăng đi mấy sợi khói đen dày đặc.
Thiếu niên cười lạnh, Lam Anh cũng hiểu rõ, cấp bậc dị năng của cô so với hắn là quá thấp.
Những sợi khói Hắc Ám đồng loạt quất đến cơ thể Lam Anh, tốc độ còn nhanh hơn lúc nãy.
Dù thân thể linh hoạt đến đâu cũng phải bị đánh đến vài cái, Ám hệ lặp tức phát huy tác dụng ăn mòn của nó.
“A…” Lam Anh đau tới mức dồn nén kêu khẽ, khi sợi dây đánh lên làn da thì không hề đau nhưng nó lại ăn mòn da thịt của cô, còn đau rát hơn việc bị axit tạt.
Cô lặp tức ngưng tụ ra mấy bóng nước nhỏ dập tắt khói đen trên vết thương và xoa dịu nó.
Nhưng vì chênh lệch cấp bậc mà vài sợi Hắc Ám vẫn đeo dính, bỏng rát và xé rách.
Cơ thể con người quá yếu ớt, Ám Hệ không chỉ là năng lượng hóa nguyên tố mà còn có thể cắn nuốt lực lượng, cô quả thật khó mà chịu nổi, cố gắng lùi thật xa thiếu niên, dồn dập thở hắc vì đau đớn, thân thể run rẩy lên.
Tuy nhiên, ánh mắt cô vẫn còn mang theo tia kiên quyết.
“Thân thể của loài người quá ư là yếu nhược.” Thiếu niên than thở lắc đầu, thu hồi móng vuốt.
Nhưng Lam Anh không giảm cảnh giác nhanh vậy, gắt gao nhìn cử động của hắn.
Quả nhiên, vừa tự nhẩm hết câu thì hắn đã lao tới.
“Đón lấy.”
Hắn cười lên một tiếng quái dị, mạnh xoay người, thân hình tựa báo săn xuống núi hung hăng chộp lấy con thỏ yếu ớt; cái đuôi dày nặng phía lưng hắn đánh úp đến Lam Anh đang đứng.
Con ngươi trong mắt Lam Anh co rụt lại, kinh hãi cực độ.
Cô…, cô không thể di động được!
Không gian quanh người tựa như đá đè nặng và giam giữ cô, cho dù dồn toàn bộ lực lượng của cơ thể cũng mảy may không nhúc nhích được.
Ánh mắt của cô tối sầm lại, tiếng xé gió ngay trước mắt, thậm chí còn không thể nhìn thấy quỹ tích của cái đuôi lớn đó.
Lam Anh cắn răng, vận hành lực lượng không gian chặn lại thế tiến công đó.
Thiếu niên không hề ngưng, khung cảnh trước mặt vặn vẹo điên cuồng tựa như khung hình ảnh bị cuộn lại.
Rắc rắc rắc rắc…
Nếp gấp không gian cô tạo ra giảm đi lực lượng hung ác đó nhưng lại lặp tức bị đánh nát, âm thanh tựa vỡ kính vang lên.
Trước khi Lam Anh liều mạng tụ lại năng lượng và lực lượng cơ thể hứng chịu.
Cái đuôi như giáp sắt đen kia đã đánh mạnh lên cơ thể cô.
Thân thể cô nặng nề văng ra phía xa, đập xuống mặt đất tạo nên một mớ bụi mù, run rẩy mấy cái rồi im hẳn.
…
Thiếu niên đứng yên tại chỗ khoanh tay, ánh mắt đỏ thẫm đặc trưng vừa yêu dị vừa khiếp người, lặng lẽ quan sát thân thể nhỏ bé phía xa.
Rồi, hắn nhếch miệng nói:
“Nếu ngươi chết sớm vậy, ta lặp tức kéo binh đoàn xác chết kia đến nơi đám con người tụ tập mà ăn mừng.” Thiếu niên đổi giọng lạnh tanh và cười khẩy:
“Giống loài yếu nhược như các ngươi, vẫn nên bị diệt sớm một chút đỡ phải vất vả…”
…
Muốn sống tốt tại thế giới tàn khốc này, nếu không có lực lượng và sự đoàn kết bảo hộ, ngươi có thể làm được gì ngoại trừ chờ đợi cái chết?
“…Khụ, khụ…”
Chỉ một lát, âm thanh ho khan yếu ớt vang lên ở phía xa, giữa khung cảnh âm trầm và u ám, thiếu niên kéo khóe miệng cười, một lần nữa…
“Ta, sẽ để ngươi phải hối hận vì, không gϊếŧ chết ta.”
Giọng nói của thiếu nữ truyền đến, cơ thể nhỏ nhắn vẫn gắng hết lực lượng mà đứng dậy, mặc dù hai chân vẫn còn run lên.
Lam Anh đưa tay lau đi vệt máu đỏ tươi bên môi, một tay vịn eo.
Đòn đánh vừa rồi quá ác liệt, lực lượng có thể đánh nát không gian đó lại đập đến cơ thể này, khỏi phải nói có bao nhiêu đau khổ.
Ngoại trừ mấy nơi quan trọng được năng lượng dị năng bảo vệ kín kẽ, cơ hồ toàn bộ nội tạng đều sắp bị dập nát.
Xương sườn gãy nứt một nửa, cơ thể cũng xuất hiện vài vết rách do da thịt nứt ra, lồng ngực đau nhói liên hồi khiến máu tươi dội ngược lên khoang miệng.
Chẳng biết lí do gì mà hắn không hoàn toàn muốn tiêu diệt mình.
Nhưng cô, muốn phản sát hắn!
Tuy nhiên, phản chiếu trong ánh mắt đỏ thẫm của thiếu niên, là bóng hình của cô gái, đang dần bị Hắc Ám bao phủ…
.