Đọc truyện Hoàn Lam Anh – Chương 57: Hiểm Đang Chờ Đợi
Chương 58:
*
Hoàn Lam Anh thật sự muốn vứt bay con mèo đen này.
Cô vốn không thích mèo.
Nhưng con mèo này có dị năng hệ Ám, cô có thể cảm nhận được, năng lượng giấu sâu trong cơ thể mình cộng hưởng với nó.
Nhưng chỉ vì vậy mà nó tỏ ra ý muốn thân cận với cô sao?
Lam Anh cảnh giác thầm trong lòng, con mèo đen đứng trên vai cô nhẹ như bông, cô cơ hồ không cảm nhận được là có một con vật nhỏ như thế đứng trên vai mình.
Con mèo lại liên tục kêu lên: “Meo…!Meo!”
Tiếng kêu nghe sơ có vẻ đáng yêu, mà lại trở thành tiếng gọi trí mạng muốn dồn họ vào chỗ chết.
Càng ngày càng có nhiều tang thi cấp thấp nghe nó kêu gọi mà xuất hiện, chúng sắp bao phủ đám sinh vật kia rồi.
Đợi sau khi chúng gϊếŧ chóc hoàn thành, chắc chắn sẽ quay sang tấn công con người.
Bởi vì, thông qua quan sát, Lam Anh biết con mèo này chỉ có thể triệu tập tang thi đến mà không thể điều khiển chúng.
Vậy rốt cuộc con mèo này là bạn hay là địch?
Anh Lân cũng thấy khó xử, mặc dù nó là con mèo nhỏ, nhưng bây giờ thì mạng sống của nhiều người vẫn quan trọng hơn, nói:
“Vứt nó đi! Chúng ta cần diệt hết đám xác sống này trước khi trời tối!”
Biết tình hình đang cấp bách, Lam Anh khó khăn nói:
“Con bắt nó không được!”
Nói xong, Lam Anh xoay mạnh người và đưa tay đánh về phía thân hình con mèo, đồng thời tay trái cũng bắn ra một mũi tên nước sắc nhọn.
Anh Lân thấy con mèo nhảy lên cao né tránh, lặp tức vun một ngọn gió xoáy tấn công nó.
“Meo!!”
Con mèo vô cùng linh hoạt liên tục tránh né thành công các đợt công kích liên miên, thân mình nó thoắt ẩn thoắt hiện trong không khí như một cái bóng, vô cùng nhanh nhẹn.
Hơn nữa, khi anh Lân nén năng lượng vào lưỡi dao gió vọt tới, trên người con mèo đều tuôn ra một ít khói đen như những sợi lông quấn lấy ngọn gió, cắn nuốt lực lượng của anh ta.
Lam Anh bó tay khi nó vững vàng đặt chân lên vai cô thêm một lần nữa.
Cô lại chưa thể sử dụng không gian một cách tinh chuẩn, nếu đánh lén nó không thành ngược lại cần cổ của mình sẽ rơi xuống trước…
“Meo…”
Bỗng nhiên, con mèo nhảy xuống mặt đất trước khi Lam Anh hoàn hồn, nó quay lại nhìn cô một cái như ra hiệu, rồi chạy ngược lại về hướng căn cứ tỉnh ủy, nơi đám người Đoàn Vân Khải đang trốn.
Anh Lân kinh hãi vọt chạy theo nó, Lam Anh nhìn trận chiến giữa đám tang thi và đám sinh vật sắp sửa kết thúc, cũng nhanh chóng chạy theo anh Lân.
Thuận tiện đường cũ có vài xác tang thi cấp 2, Lam Anh nhanh tay đâm thủng đầu chúng lấy tinh hạch.
…
Khi cô chạy đến sau anh Lân nửa phút, chưa kịp quan sát bọn họ, con mèo đang đợi phía trước kêu to, nó liên tục quay lại nhìn cô.
Anh Lân cũng gấp gấp khi có thêm một bầy tang thi vây tới nữa.
Con mèo này, nó muốn tách cô ra khỏi nhóm sao? Tình hình là nó nhìn cô như vậy, rõ ràng là nó vẫn sẽ kêu to dẫn tang thi vây đến nếu cô không đi theo nó.
Lam Anh cắn răng, cô cũng không muốn liên lụy mọi người, nhưng độ đề phòng của cô với con mèo đã sắp lên tới đỉnh điểm.
Hệ Thống AinX đột nhiên nói:
[Túc chủ, mau đi theo nó.]
“Cái gì?”
Lam Anh nghi ngờ ngay lặp tức, nhưng chân cô đã bắt đầu di chuyển.
Cô chắc chắn sẽ tự tay xử lí con mèo đó nếu đám người anh Lân bị tổn hại nghiêm trọng.
AinX nói:
[Phát hiện động vật tang thi ở con đường cũ, hơn nữa nguồn năng lượng tản ra còn khá quen thuộc với túc chủ người.
Túc chủ vẫn còn muốn quay lại sao?]
Điều đầu tiên Lam Anh nghĩ đến chính là chó tang thi! Cô vừa chạy vừa giật mình, đã một tuần chưa nhìn thấy nó, cô lại ở chung với nhiều dị năng giả như vậy, chó tang thi không có cơ hội tấn công cô.
Lam Anh cười khổ trong bụng, hết một con chó tang thi có thù với mình, bây giờ lại thêm một con mèo không rõ lai lịch.
Nhưng mà, cho dù nghi ngờ con mèo đó có thể sẽ dẫn dụ cô rơi vào nguy hiểm, cô cũng…không có đường lui.
Hơn cả là AinX cũng muốn cô đi theo đó.
Con đường phía trước, có thứ gì đang chờ cô đây?
*
Hai mươi dặm xa về phía đông, cách quốc lộ chỉ vỏn vẹn ba cây số.
Tại ngã tư đường Mỹ Phú, một nhóm bốn người trẻ tuổi đang lọt vào vòng vây của đám tang thi trên dưới hai trăm.
Tiếng gào thét hưng phấn và inh ỏi, mùi hôi thối của xác sống cấp thấp cùng những xác chết chung quanh bốc lên nồng nặc.
Bọn chúng không ngừng giẫm đạp, chen lấn nhau, hòng lao tới xé xác miếng thịt tươi ngon ngay trước mắt.
“GRào!!!”
“Gàoooo!!!”
Giữa vòng vây, một đôi nam nữ đang tựa lưng vào nhau mà chiến đấu.
Nữ liên tục tung ra những quả cầu lửa đập chính xác vào đầu của đám tang thi.
Người nam thì vừa chém gϊếŧ tang thi bằng cánh tay lưỡi dao của mình, vừa cõng một cô gái có dáng người nóng bỏng đang thoi thóp.
Và, giữa đàn tang thi, thỉnh thoảng có thể thấy bóng người vọt qua lại liên tục chém vào cổ, gặt hái tính mạng chúng.
Nhưng dù gì cũng chỉ có bốn người, họ chỉ gϊếŧ được một phần tư số tang thi đang gào lớn vây quanh, chẳng mấy chốc họ đã sắp kiệt sức.
Bóng người xen lẫn trong đàn tang thi bỗng nhiên chạy đến nơi ba người, rống to:
“Tôi không trụ được nữa!! Tôi không muốn chết!”
“Hạo Nghiệp, cố gắng chống đỡ một lát nữa…!Chúng tôi sẽ mở ra một đường máu chạy thoát.”
“Không được!” – Cái người tên Hạo Nghiệp thở hổn hển nói, chân cậu ta có cảm giác sắp hư thoát rồi, lực lượng cũng không còn bao nhiêu nữa.
Người nam cắn môi, đau đớn nói:
“Vậy cậu có thể mang cô ấy không, tôi sẽ cố hết sức phá vây cho cậu!”
Hạo Nghiệp nghe vậy, vô cùng do dự rồi trả lời:
“…Được.”
Nghe cậu ta đồng ý, người nam lộ ra một nụ cười thỏa mãn, anh ta vươn tay, đỡ cô gái mình đang cõng xuống, quay đầu nói với cô gái phía sau đang tung ngọn lửa đốt trọi hơn mười tang thi:
“Tô Kim Như, làm ơn chống đỡ giúp tôi một chút!”
“Nhanh lên!” – Giọng nữ thanh thoát trả lời, nhưng mồ hôi trên trán cô ấy liên tục trượt xuống gò má, hơi thở hỗn loạn khó nhọc…!Đúng vậy, cô ấy tên là Tô Kim Như.
Ngay lúc này, cô gái có thân hình nóng bỏng được đỡ xuống bỗng lên tiếng, âm thanh khàn đặc yếu ớt:
“Hãy…để tôi ở lại làm…mồi dụ, mọi, mọi người mau chạy đi…”
“Không bao giờ! Tôi sẽ không bỏ rơi cô, cô im lặng đi!!” – Người nam kia đỏ mắt hét lên, trong khi đưa cánh tay hóa thành kim loại sắc nhọn chọc thủng đầu những con tang thi xung quanh, có một con cấp hai đã thừa cơ hội mà xông đến cào sau lưng cậu ta.
“Cẩn thận!” – Kim Như hét lên, đập một cầu lửa tới, thở hổn hển, cô ấy cũng sắp đến giới hạn rồi.
Cô gái kia lắc đầu, cười nhẹ:
“Triệu…Quang Lâm, tôi…rất thích anh…!Nhưng tôi thật sự sắp…”
“Hạ Liên!!!” – Anh ta hét to tên cô gái, hung hăng ôm cô một lần cuối trước khi đặt cô gái lên lưng đồng bạn: “Mau chạy! Hạo Nghiệp…”
Hạo Nghiệp hít sâu, lực lượng tốc độ bùng nổ vào hai chân, liều hết sức chạy vào con đường lửa nhỏ mà Tô Kim Như vừa cố hết sức mở ra được.
“Đi mau!” – Triệu Quang Lâm rống to, hung ác cắn răng nanh: “Aaaa!”
Cậu ta cưỡng ép năng lượng dị năng bùng nổ, cả người phút chốc nứt toạt, giữa những kẻ nứt chạy dọc trên làn da rỉ máu đỏ, kíƈɦ ŧɦíƈɦ đám tang thi càng thêm điên cuồng nhào tới.
Hai tay cậu ta biến thành kim loại hoàn toàn, giống như dã thú đỏ mắt mà liều mạng đâm thủng đầu tang thi, miệng gào thét trong vô thức:
“Đi mau…!Đi mau…”
Xác sống không biết mệt gào thét nhào tới, cả người cậu ta dần dần bị nhấn chìm giữa đàn xác sống hôi thối.
“Không…”
Nước mắt phút chốc rơi xuống, Hạ Liên tuyệt vọng nhìn thân ảnh biến mất hoàn toàn, vô cùng thống hận bản thân vô dụng.
Thời khắc này, Hạ Liên đột nhiên có sức mà phát điên vùng vẫy:
“Mau thả xuống, thả tôi xuống!”
Tô Kim Như không nghe thấy, cô ấy hiện tại cũng sắp cạn kiệt năng lượng, cố gắng ép buộc dị năng hỏa hệ chống đỡ thêm một chút, chỉ một chút nữa thôi, họ đã sắp thoát khỏi tang thi đoàn rồi…!Tô Kim Như cũng tiến vào trạng thái vô thức, chỉ có bản năng cầu sinh mà liên tục tung ra ngọn lửa đột phá vòng vây.
Mắt thấy sắp thoát nhưng người đang cõng trên lưng lại làm loạn, Hạo Nghiệp vừa gấp vừa giận.
Khi hai chân mất tri giác sắp sửa hoàn toàn nhũn xuống, cậu ta cắn răng, thuận theo Hạ Liên vùng vẫy mà ném ngược cô ấy xuống.
“A!”
Tiếng hô của Hạ Liên bị vô số âm thanh gào rống của tang thi hoàn toàn nhấn chìm, trong biển lửa.
#k