Đọc truyện Hoàn Lam Anh – Chương 55: Vật Đầm Hiện Thân
Chương 56 Quái vật đầm hiện thân
*
Cảnh tượng diễn ra trước mắt, cho dù họ là người lớn đi chăng nữa cũng sợ hãi đến cứng người.
Trước mặt bọn họ, một đám “người dân” lần lượt đi tới từ hướng cái đầm nước lớn.
Anh Lân khẳng định, bọn họ chắc chắn là nhóm người dân trong xóm này, mới tuần trước đã không cho phép anh và đồng bọn lấy đi vật tư của nơi này.
Nhưng bây giờ bọn anh nhìn thấy gì?
Vẫn là những người dân đó, nhưng khắp cơ thể của họ toàn là bọng nước, y hệt như đã ngâm cả người dưới nước mặn.
Họ…, không.
Chúng đi vô cùng chậm, nếu không thì với trạng thái hoảng sợi run chân của bốn người, làm sao có thể thoát?
Tay chân của chúng cong vẹo một cách kì quái, giống như xương tay chân đã mềm thành cọng bún, dáng đi y hệt quỷ ảnh, xiêu vẹo hơn cả xác sống cấp thấp.
Khuôn mặt của chúng vô hồn, làn da trắng đến sắp trở nên trong suốt, tròng mắt trắng toát không có một chút tia máu, nhìn qua vô cùng quỷ quái.
Nói chung, là một dạng sinh vật…”đã chết”.
Ước tính hơn năm mươi sinh vật như thế, chúng chặn lại khắp con đường mà họ sắp đi qua.
“Chú Lân, mưa…mưa bắt đầu đậm đặc hơn rồi!”
Đậm đặc là cái gì?
Ba người đàn ông thấy kì lạ khi Lam Anh nói như thế, đột nhiên, họ cảm giác thứ gì đó rơi trên đầu tóc, trên vai, cơ thể.
Bết dính và mùi tanh là lạ.
Họ sờ qua, bất giác phát hiện đây là nước “mưa”, những giọt nước vẫn đang rơi xuống.
Trực giác kinh khủng ập tới, anh Lân hét to với đồng bạn:
“Gϊếŧ ra một đường!”
Dứt lời, anh ta vung tay chém ra một lưỡi dao gió với năng lượng nén cực mạnh, lưỡi dao gió trực tiếp cắt phăng đi nửa người hoặc tay hoặc đầu của đám sinh vật kì dị phía trước.
Và cảnh tượng kinh khủng lại diễn ra.
Lam Anh và hai người còn lại rõ ràng đã nhìn thấy sinh vật bị cắt phăng đầu, nơi cổ của nó phun ra chất lỏng đặc sền sệt giống với nước “mưa” đang rơi này.
Và, chỉ vài chục giây sau, cái đầu mới lại được hình thành với ngũ quan không hoàn chỉnh.
“Chúng…chúng…” Hồi sinh???
Cảnh tượng khủng bố này làm họ nói không nên lời, cả bốn người đều thấy sởn tóc gáy, khi bọn chúng dần dần vây quanh bốn người bọn họ.
Hoàn hồn trở lại, anh Lân và Lam Anh bắt đầu lao vào khổ chiến.
Lân tung ra một cột gió xoáy rộng, cuốn phăng một đám sinh vật kì dị bay lên không trung rồi rơi xuống phía xa.
Lam Anh lao tới, vung thanh sắt trước đó đã lấy từ không gian ra, liên tục chém bay chân hoặc đùi của chúng, hạn chế chúng di động.
Giọt nước đặc kì lạ dính trên tay khiến cô nổi lên da gà, hạn chế thấp nhất có thể việc chạm trực tiếp vào chúng.
Hai người đàn ông còn lại cũng lao vào, chạy theo anh Lân đang mở đường phía trước, đám sinh vật với tay chặn đường, đều bị bọn họ chặt phăng rơi xuống mặt đất.
Nhưng chúng ngày càng tụ tập đông hơn, mọi người không biết chúng có giống như xác sống có thể ăn thịt người, nhưng trực giác mách bảo bọn họ không thể để mình rơi vào tay chúng.
“U…u…”
Chúng kêu lên, nhưng âm thanh nhỏ hơn âm thanh đáng sợ lúc nãy, tuy nhiên chỉ như vậy, lại khiến sự sợ hãi gia tăng trong lòng họ.
“Bình tĩnh lại cho tôi!” – Anh Lân quát to, ngọn gió thổi quét qua mặt, hai người đàn ông lặp tức tỉnh táo.
Từ lòng bàn tay, năng lượng dị năng thủy hệ tụ hợp.
Lam Anh liên tục vung ra vài chục bóng nước rỗng bọc lại chân của đám sinh vật kì dị, khiến chúng không thể di động nữa, tạo cơ hội cho hai người đàn ông phía sau chém phăng chân tay chúng.
Tạo xong mười mấy cái bóng nước, năng lượng dị năng hệ thủy tiêu hao hết phân nửa, Lam Anh lợi dụng vài giây khi bọn chúng bị định trụ mà liều mạng chạy như điên.
Anh Lân chạy phía trước tung ra lốc xoáy liên miên, quăng ngã một đám thì lại có một đám lấn tới, Lam Anh và hai người đàn ông còn lại theo sát anh ta mà chạy.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã bỏ xa đám sinh vật kì dị đó.
“Hộc hộc…”
Phá được vòng vây, cả bốn người đều thở hổn hển, giảm lại tốc độ chạy để bảo toàn lực lượng, bốn người bắt đầu tìm kiếm bóng dáng hai đội còn lại.
Mưa bắt đầu nặng hạt hơn.
Cảm giác dinh dính trên người càng nhiều, giống như bị một đống nước miếng bao phủ, anh Lân thở dài bảo ba người tránh tạm ở một tiệm tạp hóa gần đó.
Anh Lân hơi suy sụp nói:
“Chúng ta, có lẽ phải đợi trời mưa tạnh…”
Một trong hai người đàn ông an ủi nói:
“Cậu không cần quá lo, hãy tin tưởng bọn họ vẫn trụ vững.
Biết đâu họ đã tránh vào nơi an toàn hơn rồi.”
Anh Lân gật đầu, không nói gì.
Lam Anh ngồi ở một góc, lấy ra ba viên tinh hạch trắng bỏ vào miệng hấp thụ năng lượng.
Trong tinh hạch có vài sợi khói đen li ti, bởi vì thế mà đa số người đều chọn cách đặt vào lòng bàn tay để hấp thu chậm rãi.
Mặc dù vậy nhưng trong cơ thể Lam Anh còn có Hệ Ám, cho nên, cô chọn trực tiếp cắn nuốt tinh hạch.
Tinh hạch cứng hơn kim loại cứ thế từ từ tan trong miệng.
Một dòng năng lượng nhỏ nóng rực tràn vào cơ thể.
…
Khi vô số giọt nước dày đặc ngừng rơi cũng là lúc ánh chiều tà đổ xuống, chiếu lên khung cảnh im lìm chung quanh.
Lam Anh xem đồng hồ, đã bốn giờ chiều, cô nhíu nhíu mày, nhất định phải trở về trước trời tối, buổi tối sẽ còn có biết bao nguy hiểm mà con người không biết nữa.
Anh Lân cũng nghĩ vậy, đứng lên ra hiệu cho ba người.
Đi theo đường cũ, cố gắng hạn chế âm thanh phát ra do bước chân nện lên đường lộ, rốt cuộc cũng thấy bóng người.
Nhưng lại là một đám, bốn người lặp tức rơi vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu, bỗng phát hiện họ là hai nhóm người còn lại.
Anh Lân mừng rỡ, hai mươi người không thiếu một ai, nhưng họ đều đỡ nhau mà đi khiến sắc mặt anh Lân biến xấu.
“Nhìn kìa!!”
“Đó là gì?”
“Quái vật, chạy mau!”
Căng mắt ra nhìn kỹ lại, một lượng sương mù phủ phía sau lưng bọn họ, bên trong đó, loáng thoáng nhìn thấy vài giọt nước tung ra như có thứ gì đó đang vẫy nước.
“Chạy đi!!”
“Anh Lân, cứu cứu chúng tôi…anh Lân!!”
Có người hét to khi nhìn thấy anh Lân, cũng có người mừng rỡ liều mình chạy tới.
“Giúp họ!” – Anh Lân nói xong, lao tới nơi đám người hòng cản lại quái vật phía sau lưng họ.
Mọi người sững sờ nhưng vẫn liều mạng chạy, hai người đàn ông lao tới đỡ những người đuối sức.
Hóa ra, thứ giấu trong sương mù, là một con quái vật.
Cả người nó hình thành từ những cây rong rêu kì lạ, hay nói cách khác là nó bị bao phủ bởi một lớp thực vật mọng nước.
Cái đáng sợ hơn là, trên người nó có hơn chục sinh vật kì dị mà lúc nãy họ vừa bị chúng vây quanh, chúng bám dính trên người con quái vật.
Quái vật cao ít nhất mười mét, thỉnh thoảng kêu lên âm thanh u u ghê rợn.
Nó di động cũng chậm rãi, nhưng thân hình to lớn, chẳng mấy chốc đã theo sau lưng đám người.
“Phúc An, cậu còn có thể đánh không?” – Anh Lân hô lớn hỏi một người thanh niên đang đỡ một người khác, thanh niên kia gật đầu cũng hô lên:
“Còn có thể trụ!”
“Được!”
Lam Anh không hiểu gì, cho đến khi thanh niên kia nén một nguồn năng lượng cực mạnh hình thành một quả cầu lửa, ngọn lửa có sức nóng mãnh liệt, đường kính cơ hồ đến một mét, lơ lửng trên bàn tay của thanh niên kia.
“Quẳng đi!” – Anh Lân hét to, trước khi quả cầu đập mạnh lên người con quái vật khổng lồ, anh ta tung ra một ngọn gió chém tới quái vật.
“Ầm!”
Cầu lửa đụng vào trên người quái vật, lại thêm có ngọn gió mà anh Lân dẫn đường, ngọn lửa nhanh chóng xoay vòng, bao trùm cả con quái vật trong biển lửa.
“Chạy!”
Quái vật kêu lên u u dừng lại trong giây lát, những sinh vật kì dị treo bám trên người nó bị đốt mà rơi xuống lộp bộp, mùi khét nồng nặc.
Mọi người tranh thủ tháo chạy ngược lại.
Qua gần chục phút, họ lần nữa chạy lại nơi tiệm xăng cũ.
Nơi kho hàng, Đoàn Vân Khải và một người dị năng hệ mộc đang dùng hết sức chặn lại đám sinh vật kì dị, khoảng chục con.
Đoàn Vân Khải dựng tường đất, dùng dây leo của người kia đâm xuyên qua đám sinh vật, dù không gϊếŧ chết được nhưng dây leo vẫn treo lủng lẳng bọn chúng trên cao.
Anh Lân đi tới, cùng với thanh niên vừa rồi hung hăng dùng lửa nướng hết đám sinh vật kì dị này, đốt đến khi chúng hóa thành tro tàn, thanh niên kia cũng cạn kiệt năng lượng.
“Đã…ổn chứ?”
Một người hỏi, anh Lân cau mày thật chặt.
Không, quái vật đến từ đầm nước đó vẫn chưa chết, nó đang di chuyển về phía này.
“U…u…”
“Meo! Meo!!”
#k