Đọc truyện Hoàn Lam Anh – Chương 39: Lạc Giả Rời Đi
*
Thật không ngờ chỉ trải qua nửa buổi tối, mà bọn họ giống như vừa đi dạo về từ quỷ ngục.
Ánh bình minh từ chân trời lóe sáng, dù bầu trời có quỷ dị đi chăng nữa, điều đó cũng tốt hơn việc chiến đấu trong bóng tối.
Ngược sáng, thiếu nữ nhắm mắt, mái tóc bay nhẹ, đôi cánh phía sau gương lên như thần hộ mệnh bảo vệ, đều đặn, mạnh mẽ và khí phách.
Tiếng gầm thét cuồng dã của tang thi phía xa vang lên làm nền vài giây, sau đó im bặt vì uy hiếp đột ngột tản ra từ sải cánh hữu lực sau lưng Lam Anh.
Đọa Lạc Giả thu cánh áp vào lưng, tạo nên ngọn gió mát rượi, thân hình đứng sừng sững như một ngọn núi nhỏ phía sau Lam Anh.
Thân nó giờ cao hơn cả chủ, ít nhất một mét chín.
Nó đứng, khí thế liền bá đạo bạo động ra mọi hướng.
Mỏ sắc, mắt đen nhánh mang đôi đồng tử màu lửa đỏ, bộ lông mướt rượt ánh lên như thiết.
Ngay cả khi nó dang cánh, ít nhất sải cánh cũng phải bốn mét.
Động vật tự thân có lực lượng cường hãn, biến dị càng khiến chúng trở nên bá đạo.
“…”
Lam Anh nhìn vào không gian quãng trường, liếc mắt không thấy viên tinh hạch đỏ nhạt kia đâu, liền hiểu lý do nó mạnh hơn như vậy.
_________
Khí thế con đại bàng lớn vừa ra, ba người Ngân Đa và Trung, Kim Đỉnh liền tê liệt ngã ngồi xuống mặt đường, ngây ngốc nhìn, xem ra là bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ không nhỏ, bé Trâm trực tiếp mếu máo.
Mới quen biết Lam Anh vài hôm, tim của họ sắp bị hồi hộp và kích động cháy rụi.
Đọa Lạc Giả rướn mỏ kêu lên một âm tiết về một hướng, âm thanh chói tai dọa cho lỗ tai bọn họ đau điếng.
Chó tang thi bị uy hiếp, tức giận: “Rống” lên.
Nó định sau khi (lấy mạng Lam Anh ra) đùa giỡn xong, rồi sẽ cướp đi hạch năng lượng của con rắn biến dị.
Cũng như đợt trước nó dụ đám người Lam Anh và Nhựt Thư, Thiện Thuật bị con quái vật lưỡi dài kia công kích.
Ý định của nó là ngồi xem hai bên anh chết tôi sống, sau đó gϊếŧ lấy tinh hạch trắng, thuận tiện ăn mấy ngụm thịt tươi.
Nào ngờ giữa đường gặp con đại bàng này(!) Nó không còn cách nào khác đành phải trốn đi.
Sau đó thì trên trời kéo sấm sét đến…!…
_____Hiện tại, nó đang là tang thi, đảm bảo thua con điểu kia một bậc, nó thì lại cảm nhận con điểu kia lại mạnh hơn lần trước.
Không còn cách nào, tức hộc máu.
Chó tang thi đành gầm lên không cam lòng, liền xoay người chạy đi.
Nhân loại kia, hãy đợi đấy!
_
_____Đọa Lạc Giả cũng không đuổi theo chó tang thi, bởi vì chủ nhân của nó sắp gục, hơn nữa tang thi phía xa đã nhịn không nỗi bắt đầu gào thét di chuyển lại đây.
Quả nhiên,
Chó tang thi vừa chạy đi, Lam Anh liền ngã khuỵu xuống, tay chân run rẩy vô lực, kêu nó: “Đọa Lạc Giả…”
Nó lại cứu cô,
con chim nhỏ nâng niu sau tám tháng giờ đã trưởng thành, tình cảm thân thiết cũng không phải nói ngày một ngày hai là có được.
Nó là đúng là thiên sứ hộ mệnh mà, không chỉ vậy mà còn là lá bùa bình an cuối cùng của cô.
Lam Anh áy náy, nếu cô thật sự ngỏm, thì không gian sẽ trôi đi, cũng có thể là tan biến, đến lúc đó Đọa Lạc Giả cũng sẽ theo không gian chèn ép biến mất.
Lam Anh lựa trong đống thịt vụn một viên hạch dính máu, sau đó phất tay, một thùng xăng đầy hiện ra trên mặt đường, cô hơi suy yếu nói: “Mọi người nên nhanh rời đi.
Tôi đi đây”.
Có lẽ không nên đi chung nữa.
Lam Anh đang lo sợ.
Đúng vậy, là lo sợ,
bản thân cô đang đặt niềm tin tưởng trên người xa lạ quá nhiều.
Ý tưởng của Lam Anh là cùng họ một đường sát cánh cùng nhau đến mục tiêu: căn cứ.
Nhưng dường như cô quá ngốc rồi.
Ngân Đa nhìn như tin cậy cô, thật ra là vòng tròn của ba người họ rất kín kẽ, cô cảm giác bản thân mình không hòa hợp được cùng họ.
Hơn nữa, tầng quan hệ của hai cô gái cũng không chỉ là bạn bè thường.
Không hòa hợp được, đồng nghĩa với việc ăn ý không tốt, trên đường đầy rẫy máu tanh và nguy cơ, ai biết lúc nào sẽ vì bản thân mà hi sinh người kế bên.
Mặc dù Lam Anh biết họ như vậy là không sai, nhưng cô vẫn lo sợ.
Cô còn hiểu nếu không có đồng đội hoặc đội ngũ, cô sẽ không thể nào toàn thân yên ổn đến được căn cứ.
Nếu là đội Nhựt Thư và Thiện Thuật, cô ít nhất cũng sẽ đi được một khoảng đường.
Dù có Phạm Băng hay vô tình nhắm vào cô, nhưng dù gì cũng là bạn cùng quê cùng trường, không đến nỗi ta chết ngươi sống.
__________
_____
Lam Anh quay đầu đi hướng khác, bóng lưng quyết tâm của cô phản chiếu dưới ánh bình minh.
Nhóm Trung cảm thấy cổ họng như bị bóp nghẹt, mấp máy môi cũng không biết nói bất cứ điều gì, không khí áp lực, bé gái trực tiếp khóc lên.
Họ không có quyền thất vọng đối với cô,
nhưng cô đã nhận ra, giữa mình và bọn họ không thể trở thành đồng đội được nữa…
Đã từng nghe:
đồng đội là những người có thể an tâm giao phía sau cho đối phương.
Mà cô, đến giờ vẫn chưa thể nhận ra ai mới đích xác là đồng đội của mình.
Là bạn thân đang ở xa kia,
Là Ngọc Thảo,
Hay là…
…ai
…
__________
_____
Lam Anh đi được một đoạn khuất thì ngã ngồi xuống mặt đất, hai mắt tan rã nhìn hư không, cơ thể rất mỏi hơn nữa tinh thần còn mệt lả.
Con đại bằng lớn cọ mỏ vào vai cô, Lam Anh nghe thấy mùi máu tanh,
lúc này quay đầu qua mới nhìn thấy nó tha con rắn biến dị lại đây, con rắn không đầu, máu rải đều trên mặt đường, nhìn qua thật sự dọa người chết khiếp.
Lam Anh như nhận ra cái gì, bỗng nhìn nó thốt lên hỏi:
“Thịt rắn có thể ăn được sao?”
Lỡ bị biến thành zombie nữa thì sao.
Lam Anh trí tưởng tượng phong phú, liền sợ đại bàng ăn vào sẽ biến dị hoặc hóa theo gen rắn.
Đọa Lạc Giả nghiêng mỏ như đang phân tích lời Lam Anh nói.
Song, nó cúi xuống lôi kéo da rắn, nhắm ngay phần thịt tươi mới mổ ăn, máu đỏ tươi và thịt vụn dính bên mép, nhìn cũng không quá ghê sợ, chủ yếu là con rắn biến dị này không có máu đen .
Lam Anh nghiêm túc nhìn một lát, hai mắt dần tỏa sáng.
“Ăn được đi!”
Cô liền nhanh tay lấy dao thái từ không gian ra mổ bụng rắn, bỏ tất cả nội tạng ra ngoài, xét thấy đại bằng che bai, cô chôn mớ nội tạng dính máu xuống lòng đất.
Sau đó cô liền nhắm từ khúc giữa đuôi chặt xuống, xử lý từng khối thịt rồi bỏ hộp vào không gian.
Không gian quãng trường không có dao động của thời gian, nên mớ thịt này bỏ vào vẫn có thể tươi mới y nguyên, tuy nhiên, mùi tanh thì vẫn sẽ lảng vảng bên trong.
Con đại bàng lớn vừa ăn, luôn luôn cảnh giác ngẩng đầu quan sát chung quanh.
Phạm vi quanh đây có đại bằng biến dị uy hiếp nên không sợ có xác sống cấp thấp theo mùi người sống mò đến.
.