Hoàn Lam Anh

Chương 37: Biến Dị!


Đọc truyện Hoàn Lam Anh – Chương 37: Biến Dị!


*
Hoàn Lam Anh đưa tay vào cặp, ném tất cả đồ vật vào không gian, kể cả viên tinh hạch của tang thi hỏa hệ sơ cấp lúc trước, chỉ nhét một cái chăn mỏng vào cặp, đeo sau lưng đề phòng bị tấn công từ phía sau.
Đối với viên tinh hạch này Lam Anh cũng lắc đầu, cô là dị năng thủy và không gian, xài không được tinh hạch hỏa hệ này.

Đợi gặp lại Tô Kim Như hay Nhựt Thư thì cho họ vậy.
__________Chạy một mạch trên đường.
Hoàn Lam Anh lần nữa đoán đúng.
Có sự uy hiếp cấp bậc từ con chó tang thi kia, những xác sống cấp thấp tại các nhà dân đều sợ sệt núp trong bóng tối.

Điều này cũng có nghĩa là nhóm bọn họ phải đối mặt với nguy hiểm lớn hơn đám xác sống đó.
Lam Anh thầm quyết định.
Con chó tang thi dường như chỉ nhằm vào cô, và cô đã liên lụy người vô tội là bọn họ.
Chết hoặc là cô đơn.
Lam Anh thầm buồn bã trong lòng, nhưng đã quyết tâm tách ra chạy.

Cô sẽ không chết, _____ là không muốn chết, người thân vẫn còn đợi cô ở nơi nào đó.
Nếu tách ra, chó tang thi sẽ đuổi theo gϊếŧ cô đến cùng, như vậy, ba người họ sẽ an toàn đưa bé gái rời khỏi, bởi tang thi cấp thấp ở đoạn đường này sẽ tạm thời không tấn công họ.

Đã như vậy,
Lam Anh rẽ qua con đường bên trái cách hai trăm bước, nơi đó có một mảnh ruộng.

Cô hô lên với nhóm Ngân Đa đang kinh ngạc:
“Mọi người mau chạy đi, càng xa càng tốt, tôi sẽ dẫn dụ thứ đó…” rời đi!
Đột nhiên, khi Lam Anh chưa kịp nói hết câu, tay trái liền bị một lực kéo trở lại.
Lam Anh chưa kịp phản ứng thì bị Kim Đỉnh cầm cánh tay cô_____ xô ngã:
“Cô nói lại đi! Cô nói cái gì..? Cô muốn dẫn dụ…!chúng tôi vào miệng con quái vật đó sao hả??” Kim Đỉnh lộn xộn vừa hô vừa bù lu bù loa khóc, sau đó hung tợn hét lên:
– Cô muốn bỏ chạy đúng không? Uổng công chúng tôi nhìn nhầm cô…huhuh…
Trung khó khăn nhìn chằm chằm vào Lam Anh, ánh mắt anh ta cũng chứa hàm ý nghi ngờ và nghi vấn, còn có thất vọng.
“Đủ rồi!”
Ngân Đa đỏ mắt quát lên, mạnh bạo kéo Kim Đỉnh lùi lại, cũng nghẹn giọng đối với Lam Anh:
– Lam Anh nói gì đi.
Lam Anh rốt cuộc hiểu ra vì sao Kim Đỉnh lại phản ứng như vậy: “Là hiểu lầm, con chó đó…!…” Không được rồi, cô không thể giải thích là con chó tang thi kia muốn dồn cô vào chỗ chết_ nghe như vậy rất vô lí.

Cô đổi cách nói, giọng đã sớm trầm xuống:
– Tôi sẽ dẫn dụ nó đi, mọi người chạy đi.
__________ Sàn..

sạt..
Âm thanh vật nặng lê trên cỏ khô vang lên.

Độ ẩm đột ngột tăng lên, không khí lạnh lẽo đánh úp trong màn đêm.
Hai chân Kim Đỉnh nặng nề như treo ngàn cân, run rẩy ngồi sụp xuống.

Ngân Đa cũng gắt gao che miệng, khống chế bản thân hét lên vì sợ.
Một đôi mắt đỏ kè tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, một thân hình dài oằn trườn giữa mảnh ruộng.

Cách xa như thế đáng lẽ họ có thể nhân cơ hội mà tháo chạy.

Thế nhưng trong bóng tối phía xa, chó tang thi ẩn nấp lại như hổ rình mồi, ý lạnh khiến hai chân bủn rủn vô lực.
Thân hình con rắn bằng bắp chân con người, dài oằn.


Có lẽ là vừa mới biến dị, nên cơ thể không phát sinh thay đổi nhiều ngoại trừ thân hình to hơn, thân dài cũng không có lộ xương trắng cùng thịt thối.

Chỉ là đôi mắt đỏ hoe kia, xuất hiện như quái vật đêm tối, làm người nhìn khiếp sợ.
Lam Anh không dám lơ là, cũng không dám khinh địch vì nó không có sự thay đổi lớn, thậm chí cô không biết nó có độc hay không.

Tuy nhiên, nếu là “biến dị” thì chắc hẳn khó đối phó hơn so với cái “xác sống” không hồn.
Nhưng dường như trong lòng cô thầm thở phào điều gì đó.
Con rắn chầm chậm trườn tới phía đường lộ, ánh mắt khát máu tham lam nhìn chằm chằm mấy người họ, lưỡi liên tục thè ra kêu xì xì.
Kim Đỉnh khóc không thành tiếng, ánh mắt oán giận nhìn Lam Anh.

Trung cắn răng, bi thương nhìn bé gái vẫn ngủ say sau lưng, cuối cùng nhấc chân lùi lại.

Lam Anh không nói gì,
cô có chút vô cảm nhìn cử động của rắn biến dị.

Sở hữu tất cả những tuyệt vọng, sợ hãi, khiếp đảm và buồn giận trong lúc này…!đều hóa thành những tia u ám chôn sâu vào tâm trí.

Cô không cam tâm chết tại đây.

Cô có bốn phần nắm chắc chạy khỏi con rắn này, nhưng trực giác lại ngăn cản.


_____Phỏng chừng cô vừa nhấc chân chạy, chó tang thi sẽ phát điên nhào ra cắn chết cô_____ ngay lặp tức.
Giờ có lẽ nó đang xanh mắt đứng ở nơi nào đó rình đám người bọn cô, ác ý xem trò.
Thời gian Lam Anh đắn đo chỉ có mấy giây.
Mà lúc này, con rắn biến dị đã bắt đầu muốn công kích.

Đuôi nó nhẹ lái một cái, liền như mũi tên rời cung bò thẳng về phía Lam Anh đang đứng gần nhất.

Sàn sạt.

Sàn sạt.
Nhanh quá!
“Chạy đi!” Lam Anh hét lên với nhóm bọn họ.
Ngân Đa do dự, cắn môi, hai tay ôm lấy cơ thể Kim Đỉnh, cả hai liền lặp tức dịch trở về cách xa năm mét.
Trong đầu lóe lên tia thất vọng nhưng nó lại nhanh chóng biến mất.
Con người
quả nhiên…
.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.