Đọc truyện Hoàn Lam Anh – Chương 17: Vọng
…!Vừa mới biến đổi trở lại nên cơ thể Lam Anh yếu như sên.
Đầu đau nhức như quay chong chóng.
Hệ Thống lại đưa âm thanh điện tử lên inh ỏi:
《☠CẢNH BÁO!!!》
《Có 92 tang thi đang di chuyển đến》
《Chúng sẽ tiếp cận sau 400m nữa》
Mồ hôi lạnh trên trán như mưa trượt xuống, Lam Anh mặc kệ khớp chân còn đang đau nhức, chạy một mạch vào nhà đánh thức Kỷ Nguyên.
Ánh sáng le lói từ phương đông.
Kỷ Nguyên bị lay tỉnh.
Không giống như thường ngày khi bị kêu dậy đột ngột cậu sẽ rất khó chịu, nhưng bây giờ thì không giống vậy, cậu cố mở to mắt, lắc đầu cho tỉnh táo rồi đi theo sau Lam Anh.
Cô đang sắp xếp vài thứ đồ vào cái ba lô, cũng may nhà có hai chị em là học sinh nên cặp hay ba lô như này thì không thiếu.
Đột nhiên hai đứa nghe thấy âm thanh xe chạy đến và một tiếng còi vang nhỏ.
Cả hai chị em đều giật nảy mình.
Lam Anh nhăn mặt, đi ra trước nấp sau cổng thì nhìn thấy bóng người quen trên xe.
Mắt cô sáng lên, chạy ra giữa đường huơ tay, người nọ cũng nhìn thấy cô đang đứng phía trước.
“Lam Anh…”
“Ngọc Thảo!”
Cả hai mừng rỡ, Ngọc Thảo không nén nổi nữa, nước mắt rơi ra như mưa, khuôn mặt mỹ lệ giờ lấm lem và đầu tóc bù xù, bởi vì vừa chạy thoát khỏi tử vong.
Sức cùng lực kiệt, Ngọc Thảo vừa dừng xe thì ngã gục xuống, Lam Anh chạy lại đỡ cô ấy.
Cả hai người đều chật vật không khác gì, vết thương trên cơ thể vẫn chưa được xử lý.
“Chạy..
mau.” Ngọc Thảo chỉ nói được nhiêu đó liền bất tỉnh.
Lam Anh rốt cuộc hiểu được.
Bởi vì Ngọc Thảo xui rủi thế nào mà lại khiến đám xác sống nghe âm thanh kéo theo đàn đuổi theo phía sau, nhóm xác sống ồn ào này dẫn theo từng nhóm xác sống khác, nên số lượng mới lên đến hàng trăm con.
Trống ngực Lam Anh đập bang bang vì lo sợ, chúng đã sắp tiếp cận nơi này rồi.
Lam Anh gọi Kỷ Nguyên mang ba lô lên xe.
Cô đỡ Ngọc Thảo lên, cắn răng.
Quay đầu nhìn lại ngôi nhà lần cuối.
…Có lẽ, đó là lần cuối cùng, và vĩnh viễn không thể nhìn thêm một lần nào nữa.
Chiếc xe nhanh chóng phóng như bay trên con đường làng quê vốn thanh bình yên ả.
______” Hệ Thống! Chỉ đường chỉ đường…” Căng mắt nhìn đường và tránh những cành cây, cột điện, dây điện chằng chịt chắn đường lộ, Lam Anh hô lên.
Kỷ Nguyên ngồi phía sau đỡ Ngọc Thảo.
Cậu nghe thấy chị hô gì đó nhưng cũng không hiểu.
Mà giờ phút này, cậu cũng cảm thấy tứ chi lạnh ngắt, một loạt nguy cơ đang đổ dồn lên từ phía sau, cậu không dám quay đầu.
Cậu sợ hãi hô: “Chị chạy nhanh hơn nữa đi!”
“Chướng ngại quá nhiều…” Lam Anh trả lời qua loa, bởi cô đang nghe Hệ Thống phân tích.
《Số lượng tang thi đông quá.
Chủ nhân chưa thể đối diện trực tiếp với chúng được》Hệ Thống phát ra hình ảnh chi tiết con đường Lam Anh đang chạy.
《Chướng ngại vật phía trước rất nhiều》
《Chỉ còn cách qua bờ bên kia sông mà thôi》
Đúng lúc vạch xăng đã hiển thị sắp hết nhiên liệu.
Lam Anh cố gắng để xe chạy xa thêm một đoạn đường nữa.
Xe nổ máy vài cái rồi dừng hẳn.
“Qua sông, mày biết bơi chứ?!” Lam Anh cõng Ngọc Thảo, làm sao đây.
Mặc dù là sông nhỏ, lòng sông rộng chưa đến một trăm mét, nhưng thêm một người đang ngất nữa là Ngọc Thảo, trong lúc nguy nan cô không thể nghĩ ra được điều gì khác.
Ngược lại Kỷ Nguyên nghe bảo qua sông bỗng tỉnh táo, nó vừa chạy vừa chỉ về một hướng:”Em nhớ nhà phía kia có thuyền nhỏ, em lại đó xem đã.
“
“Được.”Cũng không còn thời gian chần chờ, Lam Anh đỡ Ngọc Thảo thở hồng hộc chạy theo, vấp lên vấp xuống, hai chân đã sớm sắp đến giới hạn.
Mới vài tiếng trước đã tiêu hao năng lượng dị năng, còn chưa ăn gì bổ sung sức lực, đã phải cấp tốc chạy hết sức như vậy, Lam Anh đã mệt sắp thở không ra hơi.
“Nhanh lên chị!”
Kỷ Nguyên nhảy trước xuống thuyền nhỏ, kiểm tra máy, nhưng nó đã sớm hết nhiên liệu.
“Lại hết nhiên liệu rồi làm sao..?” Kỷ Nguyên nhìn lên bờ, bỗng đơ cả người.
Qua phía sau lưng Lam Anh, cậu nhìn thấy rậm rạp xác chết đang lắc lư đuổi theo, tay chân chúng hươ cào, miệng há rộng gào thét.
Chỉ nhìn từ xa thôi, cậu đã kinh hãi ngồi bệch xuống, hai chân run rẩy không thể đứng dậy.
Lam Anh đổ mồ hôi hột, cô cũng đã nghe thấy chúng đang theo sát sau lưng mình, tiếng gào thét của những xác sống vang lên trong buổi sớm trở nên đinh tai nhức óc.
Cô đỡ Ngọc Thảo nhảy xuống thuyền.
Kỷ Nguyên đã sợ hãi đến cứng người rồi, cô chỉ còn cách tự xử.
Thả dây thuyền, dùng mái chèo bơi lần lần qua bờ sông bên kia, hai bàn tay cô đã sắp mất luôn tri giác.
“Grrào…”
“GrrrÀo”
“…”
Mặt kệ bọn xác sống đâm đầu nhào thẳng xuống lòng sông.
Rời được bờ bên đây rồi khiến Lam Anh thở phào nhẹ nhõm.
“Kỷ Nguyên, phụ giúp …”
Lam Anh đưa mái chèo cho thằng em đã phục hồi tinh thần.
Cô mặc kệ, ngơ ngác vào thành thuyền, hai tay xoa bóp lẫn nhau hòng giảm đi cảm giác tê mỏi.
Sau đó cô lục lọi ba lô, có một hộp y tế loại nhỏ bên trong, xử lí nhanh gọn vết thương của bản thân và Ngọc Thảo.
_______ Bờ bên kia, xác sống không ngừng chen lấn rớt xuống sông.
Chúng không biết bơi, nhưng chúng sẽ không chết đuối, sớm muộn gì chúng cũng sẽ di chuyển được lên bờ.
Bỗng,
đám xác sống nghe thấy một âm thanh vang dội và chuyển sự chú ý mà đi về hướng đó.
“Là loa phát thanh của xã!!”
Kỷ Nguyên nén xuống sự mừng rỡ quay nhìn chị kế bên, Lam Anh đặt ngón trỏ lên ra hiệu im lặng…
Hai người có thể từ lòng sông nghe thấy một âm thanh vang vọng trên bờ, chính xác là một cây cột điện cao nhất…
[“…Xin nhắc lại! Đây là đài phát thanh XXX, phát trên sóng x tần số m, thành phố N.Hà thuộc trung ương …
Dân chúng đất nước X Việt sống sót xin nghe rõ…
Tận thế đã đổ bộ lên loài người chúng ta, tang thi xuất hiện khắp nơi.
Tình hình toàn thế giới bây giờ đang vô cùng rối loạn…
Người dân sống sót xin đừng tuyệt vọng.
Hiện nay nước ta đã kịp thời lập ra hai căn cứ lớn để đón người dân trú ngụ.
Mọi người hãy nhanh chóng đi đến hai căn cứ lớn này tại thành phố H và thành phố thuộc trung ương tại N.Hà.
Ngoài ra, bộ đội và quân đội nhân dân sẽ cố sắp xếp nhanh nhất, cử người đi đến các huyện, tỉnh để đón người sống sót…v.v…”]
Xác sống du đãng nghe âm thanh từ loa phát ra mà tập trung lại phát ra tiếng gầm thét khiếp người.
Nhưng trong tai hai người trên phà chỉ còn vọng lại âm thanh từ chiếc loa, đó là âm thanh hy vọng của họ.
Ngọc Thảo cũng vừa tỉnh lại, ngơ ngác một lát rồi thở ra một hơi vật vã.
“Chị! Loa phát thanh…”
“Nghe rồi…”
Lam Anh cắt ngang, cũng không nén được vui mừng cho tất cả.
Cô nhìn Ngọc Thảo qua giấc ngủ đã tỉnh táo lại:
“Tốt chưa?!”
Ngọc Thảo gật đầu, không thể nào tốt được, nhưng mà cô còn chưa muốn chết:
“Ừ! Còn sống mới có hy vọng được…”
Sau đó chuyển giọng vui lên: “Thành phố H lập căn cứ cho người sống, anh trai tôi trước đó cũng trú ngụ ngay đấy!”
Lam Anh gật đầu:
“Vậy chúng ta sẽ cố gắng đến đó sớm nhất.
Đây là chuẩn bị cho chúng ta”.
Cha, mẹ.
Đợi con.
_____Lam Anh cúi xuống đưa lên hai cái ba lô, lúc này hai người mới nhìn thấy, kinh hỉ hẳn lên.
Mấy ba lô này là nhà nội Lam Anh có lấy.
Mỗi ba lô để mấy chai nước suối lọc từ tiệm tạp hóa, mấy túi thịt bò khô và hộp đồ ăn, lon thịt, cá mòi, bịch sữa, hai bộ quần áo vải cứng và tốt.
Ngoài ra cô còn mang hai thùng mì ăn liền, mấy món vũ khí như dao lớn.
Lam Anh giắt cây dao nhỏ bên hông, cầm lên tay cây gậy bằng sắt, đeo ba lô, nhất thời cảm thấy lưng nặng trĩu.
…Ôi không gian của tao, sao buổi sáng thì không gian dự trữ đồ vật lại biến mất?
Hệ Thống:《Là vì chủ nhân đã tiêu hao quá nhiều dị năng》
Ngọc Thảo vừa cảm kích vừa vui vẻ, sụt sùi.
Mang lên ba lô, bất kể nó nặng bao nhiêu, xung phong vác một thùng mì.
Lam Anh đè lại tay cô ấy:
“Rất nặng.
Phòng ngừa, để tôi bỏ thêm ba lô bà vài gói!”
“Ok!”.
Ngọc Thảo đồng ý, cũng hiểu Lam Anh có ý gì.
Phòng ngừa ba người mang hai thùng mì như vậy, người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ không kiêng kỵ mà xin hoặc lấy.
Vạn nhất còn có kẻ đói quá hóa liều mà nhào đến cướp.
Tang thi ăn thịt người khắp nơi, muốn đề phòng chúng tất phải no bụng.
Đồ của mình thì phải giữ lấy.
Lam Anh cũng bỏ vào ba lô của Kỷ Nguyên vài gói mì.
Nhìn khá nặng nhưng cô biết thể lực Kỷ Nguyên rất tốt.
Cả ba người nhặt lên hai chiếc xe bị người bỏ hoang bên đường.
Theo chỉ dẫn của Hệ Thống chạy đến điểm hẹn, trường học.
Đến 11 giờ trưa thì ba người đi đến cây cầu ở đường lớn.
Tang thi khá vắng vẻ, mùi huyết tinh trộn lẫn với không khí.
Ngọc Thảo vẫn chưa thích ứng nổi bịch mũi.
Lam Anh đi phía sau hai người nhìn quanh.
Đến giao lộ, từ phía trên con lộ lớn nhìn vào trong sân trường trước đó, mặt cô khẽ biến sắc.
“Sao vậy?”
“Xác sống quá nhiều, tụi mình không vào trường được rồi”.
Lam Anh kể lại việc hẹn gặt với nhóm người Nhựt Thư, Thiện Thuật.
Lam Anh cẩn thận kiểm tra loanh quanh, không có dấu vết đặc biệt, cô nghĩ cả ba nên đợi thêm vài giờ nữa.
Ý nghĩ vừa ra, Hệ Thống liền reo:
《☠CẢNH BÁO!!》
《Vĩnh dạ sẽ đến sau 10 giờ nữa》
Lam Anh giật mình, giục hai người lên một chiếc xe lớn bên ven đường:
“Mau lên xe!”
Kỷ Nguyên do dự đi vòng ra trước cửa xe, thấy không có tang thi mới thở phào.
Mở cửa ra bước vào.
Ngọc Thảo ngồi vào ghế phụ, hâm mộ hỏi:
“Lam Anh, mày biết lái xe này khi nào?”
Lam Anh khóa chặt mấy cánh cửa, lại dùng áo khoác phủ lên, người bên ngoài sẽ khó nhìn vào trong xe có gì.
Ngọc Thảo thấy Lam Anh làm vậy, tưởng là sắp có cái gì đến nên căng thẳng lên, Lam Anh trả lời tỉnh bơ:
“Không biết! Ngồi đây đợi tụi nó đến cùng đi”.
“Ai?”
“Nhóm hồi sáng hôm qua! Chỉ ba đứa mình khó mà đi xa được.”
Dù sao, con người đi cùng nhau vẫn có cảm giác yên tâm hơn khi cô đơn đối mặt với cõi chết.
#
***17***