Đọc truyện Hoan Lạc Tụng – Chương 7
“Ừ, thế này. Em có thể có hai sự lựa chọn, hoặc bỏ cuộc, tài liệu từ đâu đến thì trả lại đấy; hoặc lên mạng google dịch, gặm nhấm hết chỗ tài liệu này. Nếu em chọn cách sau, tôi có thể lập cho em một đề cương, chú thích những chỗ quan trọng trong tài liệu mà em cần nắm chắc.”
Bây giờ Phàn Thắng Mỹ mới nói xen vào: “Kiến thức cơ bản vẫn cần phải tự mình làm, sẽ có một ngày cô phải một mình đối mặt với ngoại thương, mấy người chúng tôi không thể đi cùng cô được, cô có thể dựa vào kiến thức cơ bản của riêng mình.”
“Ừm, ý tôi cũng giống vậy.” Andy nói xong liền đứng dậy. “Nếu em chọn cách sau thì mai tôi sẽ đưa đề cương cho em. Sau tám giờ sáng mai em có thể đến gõ cửa nhà tôi, cuối tuần tôi sẽ ngủ nhiều hơn một chút.”
Phàn Thắng Mỹ thấy vậy cũng liền vội đứng dậy, chỉ có Quan Sư Nhĩ là thông cảm nhìn Khúc Tiêu Tiêu, bởi vì cô vừa trải qua tình cảnh mới đi làm nên biết được cảm giác cầu trời trời không hay, cầu đất đất không thấu này. Nhưng hai chị đã đứng dậy, cô cũng đành phải đứng dậy theo. Khúc Tiêu Tiêu thấy vậy, bước đến nói: “Uống cà phê rồi hãy đi? Tôi pha xong rồi mà.”
Nhưng mọi người đang khát ngủ đều không uống cà phê, nhanh chóng tạm biệt Khúc Tiêu Tiêu. Quan Sư Nhĩ tụt lại sau cùng, “Nếu sáng mai cần thì em có thể giúp chị.” Khúc Tiêu Tiêu cười tươi như hoa, luôn miệng cảm ơn mọi người đã hi sinh thời gian ngủ đưa ra ý kiến giúp cô. Làm cho ba người không giúp được gì ra về mà lòng vô cùng áy náy.
Nhưng Andy về đến nhà, mới vừa tắm ra, đã nghe tiếng chuông cửa. Cô mở camera gắn trên bóng đèn ra nhìn, thấy rõ người đang ở ngoài cửa là Khúc Tiêu Tiêu. Cô do dự, điều khiển cho ống kính xoay một vòng, nhìn rõ trên hành lang không còn người khác, mới đi đến cửa. Khúc Tiêu Tiêu ở ngoài khiến Andy giật mình, mới không gặp có một lát, Khúc Tiêu Tiêu lại nước mắt đầm đìa, mí mắt sưng đỏ.
“Andy, em cùng đường bí lối rồi, chỉ có thể lại đến cầu xin chị thôi. Xin chị nhất định phải giúp em.”
Hai tay Andy bị Khúc Tiêu Tiêu nắm chặt, cả người mất tự nhiên, quay qua quay lại muốn thoát ra, nhưng Khúc Tiêu Tiêu không hề chịu buông. “Người có thể giúp em chỉ có bản thân em mà thôi, Tiểu Khúc, xin hãy nhìn rõ hiện thực.”
“Đúng vậy, em biết, nhưng mà…” Cuối cùng Khúc Tiêu Tiêu cũng buông Andy ra, bò lên bàn khóc to, “Em… còn có hai anh trai cùng cha khác mẹ nữa… Nếu như em không có tiền đồ, thì bố em sẽ bỏ rơi em… Em… phải một mất một còn!…”
“Bố em sao lại bỏ rơi em được?”
“Bố em còn có hai người con trai ở ngoài, là con của vợ trước.” Nói rồi nói, Khúc Tiêu Tiêu lau khô nước mắt, tuy vẫn nức nở, nhưng mồm miệng đã linh hoạt trở lại, “Họ đi xe hàng hiệu, ở biệt thự, nhưng chị nhìn cảnh ngộ của em đi. Đại diện thương hiệu GI là cơ hội duy nhất của em, nếu không kết quả đợi em chính là bị gia đình vứt bỏ. Chị cho em hai sự lựa chọn, nhưng đối với em mà nói, không có kết quả, em chỉ cần kết quả. Andy, chị nhất định phải cứu em.”
Nhưng Andy lại nghe đến trợn trừng mắt, bên tai cô dường như truyền đến âm thanh xa xôi mà rõ ràng, “Hừ, đề mục là cô làm thì sao chứ, cô không chép cho chúng tôi, chúng tôi sẽ chửi cô đến chết. Hà Lập Xuân, mẹ cô là kẻ điên, bố cô không cần mẹ con cô, không, cô cũng đâu biết bố cô là ai, Hà Lập Xuân là con hoang, con hoang, con hoang…”
“Andy, Andy, chị… chị sao vậy? Em xin lỗi đã quấy rầy chị nghỉ ngơi, em thật không nên đến.” Khúc Tiêu Tiêu cẩn thận nhìn Andy, nhưng lại không chịu từ bỏ cọng rơm cứu mạng này. “Andy, Andy?”
“Ừ, xin lỗi, tôi vừa nghĩ đến một chuyện, nên thất thần.Em có mang tài liệu đến không, dù sao mai cũng là cuối tuần, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu làm.”
“A!” Khúc Tiêu Tiêu nhảy nhót la to, ôm Andy một cái thật chặt, rồi mở cửa đi lấy tài liệu.
Andy sững sờ nhìn bóng lưng Khúc Tiêu Tiêu, lại thất thần một hồi, khi hành lang yên ắng vọng lại tiếng bước chân, cô mới hoàn hồn trở lại, mở cửa ra. Nhưng trên hành lang lại là Khưu Oánh Oánh. Cô buột miệng: “Tiểu Khưu, chị Phàn và Tiểu Quan lúc nãy rất lo lắng cho em.”
Đúng lúc Khúc Tiêu Tiêu ôm tài liệu đi ra, thuận miệng chen vào một câu: “Con gái ban đêm ở một mình rất không an toàn, có người đưa cô về không?”
Mặt Khưu Oánh Oánh đỏ bừng, trả lời rằng có người đưa đến dưới lầu. Hai người liền thả cho Khưu Oánh Oánh đi. Khúc Tiêu Tiêu không chỉ mang đến một chồng tài liệu, mà còn có một bình cà phê, khó khăn lắm mới khóc lóc khiến Andy gật đầu, cô phải cắn chặt ngọn núi xanh này không buông. Nhưng Andy hiếm khi lại nhiều chuyện một lần, “Sắc mặt Tiểu Khưu hơi lạ…”
“Hi hi, còn có thể là gì được chứ, làm chuyện của người đang yêu làm thôi, đến gần cô ta, cả người từ trên xuống dưới đều tỏa ra cái mùi đó.”
“Làm… Ờ.” Andy không kìm được lại nhìn về cửa, bày tỏ thái độ im lặng đối với việc này, chỉ đến đây thôi. “Chúng ta quay lại đại lý GI. Xem ra em không định bỏ cuộc, tuy tôi giúp em nhưng em cũng không được thiếu kiến thức cơ bản mà em sẽ phải làm, công việc tiếp theo của em là đọc hiểu tài liệu, học thuộc từ vựng. Tôi cũng xem tài liệu, xem xong sẽ tổng kết ra những điểm trọng yếu. Nhưng tôi không có hiểu biết gì về việc kinh doanh nghiệp vụ của công ty nhỏ, nói lời vô căn cứ không chịu trách nhiệm không phải là điểm mạnh của tôi, OK?”
“Đương nhiên OK rồi, em hoàn toàn không biết gì, chỉ đợi chị giải thích cho em nghe đấy.”
Hai người yên lặng bắt đầu làm việc, nhưng bỗng nhiên, Andy quăng ra một câu, “Không biết trong nước đã phổ cập giáo dục tình dục an toàn hay chưa.”
Khúc Tiêu Tiêu ngây người, nhìn Andy vẫn tiếp tục tiếp tục nhanh chóng đọc tài liệu một lúc, quyết định không trả lời, để tránh làm đứt đoạn công việc của Andy. May mà, Andy chỉ lẩm bẩm một câu, sau đó không nhắc đến nữa. Trong lòng Khúc Tiêu Tiêu có động lực, trước đây khi đi học thứ cô thiếu nhất là sự nhẫn nại và chuyên tâm, giờ thì có cả rồi, không cần người khác thúc giục, càng không cần đến cà phê để tỉnh táo, khi nào thật sự không hiểu những tài liệu khó nuốt trên trang web dịch thuật mới hỏi Andy. Cô căm hận mấy câu dài nhằng.
Khưu Oánh Oánh vốn định lén lút về phòng 2202, không ngờ Quan Sư Nhĩ ngày mai được nghỉ vẫn chưa ngủ, còn đang lên mạng tải nhạc. Quan Sư Nhĩ nghe thấy tiếng liền bay ra, cười nói: “Vui quên đường về rồi? Mọi người đều lo lắng cho chị lắm đấy. Đi đâu chơi vậy?”
“Đi xem phim, rồi đi hát.”
“Quản lý Bạch sắp phá sản rồi, hi hi.”
“May là, bọn chị mua vé xem phim theo nhóm, hát karaoke cũng mua theo nhóm, rẻ hơn rất nhiều, phòng bao còn tặng bánh ngọt nữa. Lần sau chị đưa em đến đó hát, giá cả khá cao.” Mắt Khưu Oánh Oánh sáng lấp lánh, trên mặt vẫn luôn tươi cười, “Ây, lúc nãy Andy phòng 2201 gặp chị cũng nói em và chị Phàn lo cho chị, không ngờ Andy giàu có như thế, đi xe tốt như thế mà không chút ra vẻ ta đây. Tiểu Khúc phòng 2203 vốn đã quen từ trước Andy hay sao? Lúc nãy chị thấy hai người họ rất thân thiết.”
“Ủa, bốn người bọn em vừa mới tách ra, họ lại ở cùng nhau rồi ư? Ừm, gần đây chị rời khỏi nhóm, không biết chỗ bọn em đã phát triển thành một nhóm nhỏ, mỗi sáng em đi làm nhờ xe của Andy, chị ấy rất quan tâm đến em, có điều chị ấy nói định đổi sang chiếc xe bình thường hơn. Quan hệ giữa Andy và chị Phàn cũng rất tốt, tối nay hai chị ấy ăn cơm cùng nhau đấy. Em không biết Tiểu Khúc và Andy là quan hệ gì, chị ấy không mấy ở cùng với bọn em. Khưu Oánh Oánh, lúc chị nhìn thấy họ, trên tay Tiểu Khúc có đang cầm thứ gì không?”
“Hình như là tập tài liệu, chị cũng không nhìn thấy rõ lắm, chỉ lo nói chuyện thôi.”
Quan Sư Nhĩ đảo mắt một vòng, “Òa, em muốn đi tham gia. Khưu Oánh Oánh, đi cùng em đi, Andy rất có kiến thức, bây giờ em đi làm cùng chị ấy không còn dám ngủ nữa, vừa nghe bản tin kinh tế trong radio, vừa nghe Andy nhận xét, chị không biết một tuần nay em tiến bộ nhanh thế nào đâu, quả thật là phát hiện bỗng nhiên bước vào một lĩnh vực rộng lớn, rất nhiều tin tức trước đây em không ngờ lại được lý giải như vậy. Đi đi chị, một mình em không dám nửa đêm canh ba gõ cửa nhà Andy, chị dạn hơn em mà.”
Khưu Oánh Oánh do dự một hồi, “Nhưng chị buồn ngủ lắm, hôm nay thật sự buồn ngủ lắm rồi. Hay là chị gõ cửa giúp em, đưa em vào phòng 2201 rồi chị ra?”
“Hi, vậy vẫn nên để em tự qua đó cho rồi. Em phải mang theo giấy bút, tuyệt đối không được ngủ quên, đúng, còn có máy tính nữa. Tạm biệt chị, chị ngủ sớm đi nhé. Hít thở sâu, hít thở sâu, đi thôi!” Quan Sư Nhĩ xông ra khỏi phòng 2202, gia nhập vào đội ngũ làm việc của phòng 2201. Cô ý thức được rằng đêm nay sẽ lắng nghe Andy “dùng dao mổ trâu cắt tiết gà” mổ xẻ công việc của một công ty nhỏ, đó giống như là giải phẫu chim sẻ mà tục ngữ nói.
Rất nhanh, Quan Sư Nhĩ đón nhận những nghi vấn của Khúc Tiêu Tiêu, cô sẽ dịch những câu dài mà Khúc Tiêu Tiêu ghét. Cô không để Khúc Tiêu Tiêu quấy rầy Andy.
Bốn giờ sáng, Andy đóng tài liệu và chiếc máy tính luôn dùng để tra cứu, nhắm mắt suy nghĩ một lúc, nói: “Tiểu Khúc, nếu tôi viết ra thì nhất định phải viết tiếng Anh, viết tiếng Trung có thể sẽ có vài từ không diễn đạt được rõ ràng. Hay là tôi nói tiếng Trung, em nghe, chỗ nào nghe không hiểu thì hỏi tôi ngay, như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn. Là một đề án vô cùng đơn giản, em không cần phải áp lực tâm lý quá nhiều.”
“Để em ghi âm lại.” Quan Sư Nhĩ xung phong.
“Em cũng ghi âm lại, tránh để nghe trước quên sau, lát về đối chiếu với file ghi âm của Tiểu Quan, làm một bản báo cáo, Andy chị đọc lại một lượt giúp em nhé.”
Thế là Andy liền bàn bạc về tài liệu kết hợp với kết quả tìm kiếm trên mạng của cô, từng bước mổ xẻ phân tích tính khả thi của việc GI tiến vào Trung Quốc. Lần đầu tiên Andy nói đến dung lượng thị trường thuộc lĩnh vực công nghiệp, Khúc Tiêu Tiêu không nhịn được hỏi một câu là có thể tra được từ trang web nào, nhưng Andy lại chỉ vào đầu mình, Khúc Tiêu Tiêu đành phải ngạc nhiên từ bỏ việc truy hỏi. Còn Quan Sư Nhĩ thì đã không thấy lạ nữa rồi.
Andy nói xong liền đi ngủ. Khúc Tiêu Tiêu và Quan Sư Nhĩ di chuyển chiến trường sang phòng 2203, hai người quên ăn quên ngủ làm báo cáo. Dưới sự giúp đỡ của Quan Sư Nhĩ, kẻ ngoài ngành ếch ngồi đáy giếng là Khúc Tiêu Tiêu mới có được một quy cách công văn chính thức. Đối diện với buổi sớm mai mùa thu ánh vàng, Khúc Tiêu Tiêu có một cảm giác thành tựu, “Nếu như khi xưa đi học mà tôi cố gắng ở mức này thì tốt rồi, Tiểu Quan, sau này tôi phải học hỏi em. Nhưng Tiểu Quan này, việc này không liên quan đến em, tại sao em lại chủ động tham gia?”
“Em học Andy một đề án, giống như chị ấy dạy em vậy, chị ấy bảo em học theo lối tư duy của chị ấy. A, buồn ngủ chết mất, em đi ngủ đây.”
“Từ từ đã, còn câu hỏi nữa. Học lối tư duy, thì hà tất phải giúp tôi làm bản báo cáo này? Làm báo cáo cùng tôi, em sẽ không học được lối tư duy. Vì vậy nên, Tiểu Quan em đang giúp tôi. Em đừng đi, chúng ta xuống trước cổng tiểu khu ăn sáng rồi em hãy đi ngủ. Tôi đã trải qua một đêm dài thử thách, ăn bữa sáng nóng hổi rồi đi ngủ, chất lượng giấc ngủ sẽ được tốt nhất.”
Khúc Tiêu Tiêu nhét laptop vào trong ba lô, kéo Quan Sư Nhĩ đi ra ngoài ăn sáng. Quan Sư Nhĩ thắc mắc vì sao Khúc Tiêu Tiêu còn đeo ba lô máy tính theo, Khúc Tiêu Tiêu gật gù đắc ý, “Cơ hội không chờ đợi ai cả, bây giờ bản tiểu thư muốn làm Lưu Tường chạy nước rút, nếu không thì cả đời này sẽ bị hủy hoại. Tính cách của tôi là như vậy, món đồ tốt thuộc về tôi, tôi vứt đi hủy hoại hay đem tặng đều không sao cả, nhưng tuyệt đối không thể nhìn món đồ tốt thuộc về tôi bị người khác cướp mất. Giây phút giữa sự sống và cái chết mà tôi đang đối mặt, thành công hay thất bại đều nằm ở lần này, em có biết mỗi tế bào trên người tôi đều là áp lực, hễ nghĩ đến món đồ tốt của mình là tôi ngủ không được, tôi muốn…”
(Lưu Tường chạy nước rút: Nam vận động viên điền kinh 110 mét của Trung Quốc)
Quan Sư Nhĩ làm xong báo cáo thì đại não liền tự động rơi vào trạng thái mê man, cô ngơ ngẩn nghe Khúc Tiêu Tiêu thao thao bất tuyệt suốt cả bữa ăn, nhưng chỉ nghe vào tai được vài chữ đôi lời. Đợi hai người ăn xong, cô ngất ngư quay về đi ngủ, Khúc Tiêu Tiêu thì hai mắt tỏa sáng, giống như chú chuột chui được vào trong kho, lái chiếc xe nhỏ của cô đi thẳng đến nhà bố mẹ.
Khúc Tiêu Tiêu giống như chú thỏ trắng mắt đỏ giao nộp bài thi đầu tiên cho bố cô vừa ngủ dậy.