Đọc truyện Hoán Kiểm Trọng Sinh – Chương 9: Đúng là cô ấy
Sau khi đưa Bạch Lăng Kỳ về, Phương Hạo Vân đi xe về nhà, vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng châm chọc của Phương Tuyết Di:
– Hừ, chị còn tưởng em là Khổng thánh nhân đầu thai vào, không thèm hương khói người đời, té ra là em cũng chơi trò yêu đương trẻ con này đấy.
Phương Hạo Vân có chút khó chịu, khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói:
– Chuyện của em không cần chị quan tâm. Nếu rỗi hơi thì tự đi lo cho bản thân mình đi. Lớn tướng như vậy rồi mà chẳng có lấy nổi một thằng để cặp kè. Em bắt đầu lo là sau này nếu như chị không bị gả ra khỏi cái nhà này thì sao đây?
Theo tài liệu nắm được, Phương Tuyết Di tuy đã 23, tất cả các mặt đều rất ưu tú, nhưng đến giờ vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai. Tuy rằng vợ chồng Phương Tử Lân không ít lần nhờ người làm mai mối, đáng tiếc cô nàng đại tiểu thư này quá kênh kiệu, xem mặt tới mười mấy người rồi mà chẳng thèm để ý tới một ai. Đằng đẵng suốt một thời gian, câu chuyện được đồn ra ngoài, rất nhiều người cho rằng Phương Tuyết Di là kẻ đồng tính, thành ra mới không chịu chấp nhận đàn ông. Vì có lời đồn đại như vậy nên những người đàn ông hợp với cô chẳng ai dám tiến tới cả, ai ai cũng tránh né cô. Khiến cho vợ chồng Phương Tử Lân lo sốt vó, vậy mà bản thân cô ta thì lại chẳng thèm bận tâm tới, lại còn nói mình thích độc thân.
Chắc là nói trúng tim đen, nên con mắt của Phương Tuyết Di đỏ long sòng sọc lên, nổi điên nói:
– Phương Hạo Vân, tao nhịn mày lâu lắm rồi, mày muốn làm cho tao tức chết đấy hả?
Haizz, bà chằn này, đanh đá như thế, chẳng trách có những lời đồn kia.
Có điều Phương Hạo Vân cũng không có ý định gây hấn với Phương Tuyết Di, hắn đã quyết định sẽ hòa nhập vào Phương gia cho bằng được, tận hưởng cuộc sống của một người bình thường, cho nên, đối với người chị dễ dãi này, chỉ cần cô ả không đối xử thái quá, còn những cái gì có thể nhịn thì sẽ cố mà nhịn.
– Xin lỗi, em sai rồi, xin lỗi chị!
Phương Hạo Vân quay về phía cô chị, hơi cúi người xuống, tỏ vẻ xin lỗi đầy thành khẩn.
– Chị, thật ra với một đại mỹ nhân quyến rũ xinh đẹp, hiền thục dễ mến như chị, thì cho dù đến 30, 40 tuổi cũng có khối anh chàng xin chết.
Sau khi cúi người xin lỗi xong, Phương Hạo Vân lại bắt đầu giở trò bẻm mép:
– Nếu em không phải là em của chị, nói thật, em cũng muốn chị làm bạn gái em.
Phương Hạo Vân quên béng mất, hình như có ai đó từng nói, con gái luôn thích nghe lời nói ngọt. Dù sao thì trước đây khi giở chiêu này ra với Như Nguyệt thì cũng rất hữu hiệu.
Phương Hạo Vân nói vậy khiến cho Phương Tuyết Di bỗng nhiên khựng lại, chẳng biết mô tả ra làm sao nữa, cứ như thể bị xe tông vào ngớ ngẩn vậy. Tính khí của cậu em, cô chẳng còn lạ gì nữa. Đó là có một chút nhu nhược, pha một chút quật cường. Hơn nữa lại không giỏi ăn nói, vậy mà chẳng hiểu làm sao hôm nay bỗng dưng lại biết mở miệng xin lỗi, rồi còn nịnh nọt… À à, không phải nịnh nọt, là sự thật đấy chứ!
Phương Tuyết Di bỗng nảy ra ý nghĩ rất… “chuối”: Đừng tưởng cu em này ngốc nghếch mà nhầm đấy, thực ra cu cậu cũng là một tri kỷ của mình. Hiền thục dễ mến, xinh đẹp quyến rũ… lại chẳng phải đều là đặc điểm của mình sao?
– Hạo Vân, xin lỗi, lúc nãy chị không nên nổi cáu với em, chị quên mất là em vừa mới xuất viện, không được tức giận. Ha ha, chị xin lỗi em nhé.
Rón tay không đánh kẻ mặt cười, Phương Tuyết Di cũng không đến mức quá quắt bắt bẻ người ta làm gì nữa cả.
Con người, ai cũng có lương tâm cả.
– Chị, chị đang bận, vậy em về nghỉ trước đây.
Phương Hạo Vân mỉm cười, quay người bỏ đi, trong nội tâm cũng đang cười thầm, đúng là cô ả này ngực thì to mà óc thì nhỏ. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Không sai, ngực của Phương Tuyết Di quả thực rất to, ít nhất cũng to hơn Bạch Lăng Kỳ đến hai ba cỡ, hơn nữa vừa rồi Phương Hạo Vân cũng phát hiện ra rằng, cô ả cũng không có mặc áo ngực.
Đẩy cửa đi vào nằm phịch xuống giường, Phương Hạo Vân không khỏi có chút buồn bực, lẽ nào con gái thời hiện đại đều đang mốt trò không mang áo ngực, hắn đã gia nhập vào tổ chức này ba năm nay, tư tưởng đã không còn hợp thời nữa rồi, có chút lỗi thời là đằng khác.
…….
– Tuyết Di, xem em trai của con hiểu chuyện thế nào chưa, trước đây con vẫn luôn bắt nạt nó, chế nhạo nó.
Vào lúc Phương Tuyết Di đang dõi mắt trông theo bóng dáng của Hạo Vân, bà mẹ Trác Nhã không biết tự lúc nào đã đứng ở sau lưng cô, nhỏ nhẹ khuyên dạy:
– Con là chị, phải học cách quan tâm săn sóc cho Hạo Vân, biết chưa?
Lần này Phương Tuyết Di không hề chu mỏ tranh cãi với mẹ như mọi lần, những câu nói của Phương Hạo Vân lúc nãy quả thực rất lọt tai.
Gật gật đầu, Phương Tuyết Di điềm nhiên nói:
– Mẹ, mẹ yên tâm, từ nay về sau con sẽ cố gắng nhường nhịn nó, ai bảo nó còn nhỏ, là em của con chứ. Đúng rồi, chuyện của con, mẹ đã bàn với ba thế nào rồi ạ. Mẹ xem này, mấy ngày nay cứ nằm bẹp ở nhà, bụng con lại to ễnh ra rồi đây nè.
Thằng em Phương Hạo Vân chết giẫm, tại sao mình lại có thể quên được chứ nhỉ, nó còn cười cợt về cái bụng của mình cơ mà, hừ, mày cứ đợi đấy mà xem.
– Haizzz…!
Trác Nhã thở dài một tiếng, thấy xung quanh không có ai, lại gằn giọng nói tiếp:
– Lần này ba con giận thật rồi đấy, mẹ khuyên thế nào ông ấy cũng không thay đổi. Lần này mẹ không giúp nổi con nữa rồi, con tự nghĩ cách đi. Hay là con nói một lời với Hạo Vân, em nó có thể khiến cho ba con đổi ý đấy.
……
Bởi vì tâm sự nặng trĩu, cho tới lúc quá nửa đêm thì Phương Hạo Vân mới chợp mắt. Chỉ có điều khi ánh nắng ban mai đầu tiên mới len lỏi chiếu vào phòng lúc sáng sớm thì hắn đã tỉnh dậy. Từ lúc tham gia quân ngũ đến giờ, Phương Hạo Vân chưa từng có thói quen ngủ nướng, bất luận là tối hôm trước ngủ lúc mấy giờ, sáng sớm đúng sáu giờ sáng là chắc chắn hắn đã rời khỏi giường rồi.
Rửa mặt, đánh răng, ăn mặc chỉnh tề xong, Phương Hạo Vân gõ cửa phòng sách của ông ba Phương Tử Lân, theo như tài liệu cho thấy, Phương Tử Lân dạo gần đây đều dậy vào lúc năm giờ sáng.
– Ai đấy?
Sở dĩ Phương Tử Lân dậy sớm như vậy, chính là để sắp xếp lên kế hoạch cho mọi việc phải làm trong một ngày hôm đó. Giờ phút này đang bận suy nghĩ, lại bị người khác quấy rầy, ngữ khí khó tránh khỏi có chút bực tức.
– Ba, là con đây ạ.
Phương Hạo Vân đáp lại.
– Hạo Vân à con, mau vào trong đi con, trời buổi sáng sớm lạnh lắm, cẩn thận kẻo bị nhiễm lạnh đấy con.
Nghe ra giọng nói của cậu con quý tử, Phương Tử Lân lập tức tất tả đứng dậy ra mở cửa, vẻ mặt tươi cười.
– Ba, để chị quay lại công ty làm việc đi. Đừng lãng phí tài hoa của chị ấy như vậy. Vụ tai nạn thật ra không trách chị ấy được, con đã mười tám tuổi rồi, là người lớn rồi, không thể hễ có chuyện gì là lại đổ lên đầu cho người khác gánh vác được, phải không ba?
Phương Hạo Vân đi thẳng vào vấn đề, nói luôn ý muốn của mình.
– Hạo Vân… con…
Lời của con trai, hiển nhiên khiến cho Phương Tử Lân có đôi chút giật mình, ông hơi bất ngờ về điều đó.
– Ba, coi như con xin ba vậy, để chị quay lại công ty đi. Con biết, gần đây công ty đang nhận vài dự án lớn, đúng lúc cần tới năng lực của chị, đừng vì chuyện nhỏ mà làm lỡ việc lớn.
– Được, ba đồng ý với con.
Phương Tử Lân nở nụ cười trên môi, đi qua vỗ vào bả vai cậu con quý tử:
– Con khá lắm, xem ra con đã thành người lớn thật rồi, nghe con nói được như vậy, ba thật sự rất vui, vui lắm. Nếu mẹ biết con khôn lớn hiểu chuyện như vậy thì chắc cũng sẽ mỉm cười nơi chín suối.
– Hạo Vân, con có nghĩ tới chuyện cũng nên tới công ty làm việc rồi không? Tương lai sớm muộn gì tập đoàn Thịnh Hâm cũng sẽ giao lại cho con, con cũng nên mau chóng quen với tác phong làm việc của công ty đi. Đúng rồi, chẳng nhẽ con không hề lo lắng chút nào về việc Phương Tuyết Di ở công ty gây dựng lực lượng cho mình, đợi đến khi con tiếp nhận thì gây khó dễ cho con sao?
Phương Tử Lân đột nhiên hỏi.
Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút, rồi thản nhiên nói:
– Ba, ba nói đi đâu vậy, đều là người một nhà, chị sao có thể làm vậy được, con tin ở chị.
Quả thực, đối với một người đã từng là cô nhi như Phương Hạo Vân mà nói, trong chuyện tình thân cốt nhục này, quả thực rất coi trọng, rất tin tưởng.
Tuy hắn đã từng cho rằng con người sinh ra tính bản ác, nhưng đối với mối tình thân thì hắn rất coi trọng.
Trác Nhã đang định đưa điểm tâm vào phòng sách cho chồng, vô tình nghe được buổi nói chuyện giữa hai ba con, trong lòng vừa mừng vừa lo, lo là bởi chồng mình vẫn còn chút nghi kỵ đối với con gái, mừng là bởi con trai lại hiểu chuyện tới như vậy.
– Thế mới là con ngoan chứ, thật không uổng công ta yêu thương nó.
Trong đôi mắt mỹ miều của Trác Nhã trào lên từng giọt lệ đào rơm rớm nơi khóe mắt, sống mũi có cảm giác cay cay. Chỉ bởi sự chân thành và tin tưởng của Phương Hạo Vân.
……
Ăn xong bữa sáng, Phương Hạo Vân gói ghém hành trang, chuẩn bị ra ngoài một chuyến.
Hôm nay, hắn quyết định đi qua đúng cái địa chỉ đó xem thế nào.
– Hạo Vân, cám ơn em!
Khi vừa bước ra khỏi cửa, Phương Hạo Vân đã đụng độ ngay với cô chị Phương Tuyết Di lúc này cũng đang định ra ngoài. Đương nhiên, Phương Tuyết Di đã được nghe mẹ thông tin cho về việc được phép quay trở lại công ty làm việc. Đồng thời, cô cũng biết rằng, bản thân có thể nhanh chóng quay trở lại công ty như vậy hoàn toàn là nhờ vào công lao của cậu em.
– Cảm ơn gì chứ, chúng ta là người một nhà mà.
Phương Hạo Vân mỉm cười tinh quái.
– Em đi đâu đấy? Chị lái xe chở em đi nhé?
Phương Tuyết Di vội vàng đuổi theo hỏi.
– Chị, chị tới công ty làm việc đi, em chỉ đi ra ngoài đi chơi đây đó thôi, em đã lớn rồi, tự lo cho mình được rồi. Nếu chị có rảnh thì chăm sóc ba mẹ giúp em là được.
Bỏ lại câu nói đó, Phương Hạo Vân rảo bước rời đi.
– Thay đổi, nó thay đổi thật rồi.
Phương Tuyết Di khẽ xao động tâm tưởng, từ sau vụ tai nạn hình như thằng em đã hiểu chuyện hơn rất nhiều. Những biến chuyển như vậy khiến cho cô rất vui mừng.
Có người nói, sau khi trải qua cơn thập tử nhất sinh, cận kề giữa sự sống và cái chết, thì con người mới biết quý trọng tính mạng, , mới trưởng thành lên. Về những thay đổi của cậu em, Phương Tuyết Di không hề có bất kỳ sự nghi kỵ hay ngờ vực không căn cứ nào cả.
Địa chỉ đã được hắn ghi nhớ kỹ trong đầu, tờ giấy đã được tiêu hủy sạch sẽ. Cẩn thận hơn, sau khi Phương Hạo Vân đi ra khỏi nhà, đã ngồi ba chuyến xe bus, gọi hai lần taxi. Khi đã chắc chắn là không có ai theo dõi thì hắn mới đi tới đường Phúc Nguyên cách đường Cẩm Giang không đến ba ngã rẽ..
Phía đông của ngã rẽ, một cửa hàng bán đồ lưu niệm hiện ra trước mắt hắn. Tuy rằng còn một đoạn khá xa mới tới cửa hàng đó, nhưng Phương Hạo Vân với đôi mắt tinh tường như cú vọ có thể nhìn thấy rõ mồn một tên của cửa hàng- Lưu niệm hạnh phúc. Qua lớp kính cửa sổ, Phương Hạo Vân có thể lờ mờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
– Đúng là cô ấy!
Không biết tại làm sao, cơ thể của Phương Hạo Vân khẽ run rẩy nhè nhẹ.
Hồi lâu sau, hắn lại khổ sở nói:
– Sao phải khổ vậy chứ?