Đọc truyện Hoàn Khố – Chương 8
Thái Thượng Lão Quân râu tóc bạc phơ phụng mệnh mà đến, lời nói thành khẩn: “Nhị thái tử, thời gian đã qua sẽ không quay lại, trải qua hết thảy giai không, ngài hà tất phải đau khổ chấp nhất?”
Người đang bất vi sở động trên đường thượng, phất tay áo xoay người lại, trong con ngươi mặc lam tràn đầy sự không kiên nhẫn: “Ta chỉ hỏi ngươi làm sao để quay ngược thời gian.”
“Này……” Lão Quân nghẹn lời, thần sắc nhất thời trầm lại, “Đây là việc nghịch thiên a!”
“Ngươi nhất định không nói?” Chậm rãi hạ thấp người, ống tay áo của Lan Uyên rũ xuống đất tạo thành một đường uốn lượn, “Ngươi không nói, nghĩ rằng sẽ không ai nói sao?”
“Nhị thái tử……” Thái Thượng Lão Quân nghe vậy hoảng hốt, “Không thể a……”
“Có gì không thể?” Trên ngọc bạch diện dung hiện lên một tia cười yếu ớt, “Các ngươi khi dễ ta là một nhị thái tử hoàn khố tử đệ (hoàn khố tử đệ là quần áo lụa là con em nhà giàu thường mặc, ở đây ý chỉ việc ăn sung mặc sướng) chỉ biết hưởng lạc không biết đến thế sự sao? Luân hồi thai ở núi Côn Lôn các ngươi phong ấn cái gì?”
“……”
Thấy Lão Quân trầm mặc không nói, Lan Uyên tiếp tục: “Tính của ta các ngươi đều biết, sinh tử của người khác ta đều không quan tâm. Nếu khiến ta nóng nảy, cho dù bị nói là nghịch thiên, phá thiên ta cũng không nói suông, Lão Quân là muốn nhìn thấy ta đi phá Kình thiên trụ (kình thiên trụ là cột trụ trời) sao? Chính là Nữ Oa nương nương an giấc ngàn thu, thử hỏi giờ đây còn ai có bản lĩnh luyện đá vá trời? Ân?”
Lời nói đầy vẻ châm biếm, khóe môi nhẹ cong, sự thờ ơ không nói nên lời, nhưng trong con ngươi tinh quang tẫn hiển, thể hiện rõ sự nghiêm túc không thể chối bỏ.
Lão Quân không khỏi chán nản, trong mắt hiện rõ xót thương: “Nhị thái tử phàm đã biết, vì cớ gì lại triệu hạ thần đến?”
“Biết hay không là một chuyện, có thể mở ra hay không lại là một chuyện khác, cho nên muốn thỉnh Lão Quân chỉ bảo.” Nói xong, Lan Uyên thu lại sự cuồng ngạo, cuối cùng cung kính ôm quyền lạy một cái dài với Thái Thượng Lão Quân.
“Lão hủ (lão hủ là lão già cổ hủ) thẹn không dám nhận.” Thái Thượng Lão Quân vội vàng nâng hắn dậy, chậm rãi kể những chuyện năm đó, “Thuở ban đầu khi mới khai thiên lập địa, trong trời đất có thanh linh tinh phách tụ thành một bảo giám (bảo là bảo vật, giám là cái gương) một mặt, chiếc gương này có thể tùy ý đi đến quá khứ hay hiện tại, thật là một thượng cổ chí bảo. Nhưng đó là lại là việc trái ý trời cuối cùng lại tạo ra một sai lầm lớn cho thiên hạ, mọi chuyện xảy ra rồi kết thúc, tạo ra kết cục chính là hiện tại. Chỉ cần thay đổi một cọng rơm nhánh cỏ lúc này cũng đã là tai họa tày trời, càng không nói đến sửa đổi thời cuộc. Cho nên, thiên đế đem bảo giám phong ấn ở Luân hồi thai núi Côn Lôn, trấn giữ nhân quả duyên nghiệt của chúng sinh từ khi sinh ra. Lại đem mật thược (mật là bí mật, thược là chìa khóa) ném lên trên chúng sinh mệnh bàn, người muốn có chỉ uổng mạng, oan hồn bị oán niệm quấn thân; vô ý trượt chân xuống thì tiền duyên tẫn hủy, hồn phi phách tán. Hàng nghìn hàng vạn năm qua không có người nào dám mạo hiểm, càng không có người dám lấy tính mạng của sinh linh trong thiên hạ làm ra cử chỉ nghịch thiên này. Nhị thái tử, một khi làm ra việc đại sai, chỉ rước lấy tội nghiệt vào thân, dù cho có là thiên đế cũng khó khống chế miệng lưỡi của mọi người a.”
“Những việc sau đó, không cần Lão Quân lo lắng.” Phất tay gọi một đám tường vân đến, Lan Uyên mỉm cười đứng trên đám mây, “Lan Uyên tư tâm, ta trước phải cho mình một cái công đạo. Sau đó sẽ tự cho thiên hạ một cái công đạo.”
“Khi đó, mệnh cũng…” Thái Thượng Lão Quân ngửa mặt lên trời thở dài.
Từ khi nào, cái tên hoàn khố tử kim quan lam bào này lại chấp nhất đến mức đáng sợ như vậy?
Đến núi Côn Lôn tức là đã đến trước Luân hồi thai, lấy thân phận nhị thái tử thiên đế cho lui bọn thủ hạ canh giữ đài, trên đài lớn như vậy chỉ còn lại một mình Lan Uyên.
Đứng ở thành lan can trước đi sau ngắm, mây khói thanh đạm trên thượng tầng là thiện quả, sương khói đen đen bi thảm phía dưới là ác nghiệp, làn khói hắc bạch từ từ cuộn vào nhau, tạo thành thế gian nhân quả quay về với vòng thiện ác vướng mắc. Mây trôi tràn ngập không gian mơ hồ có thể thấy được bên dưới có một vòng tròn thật lớn trôi nổi xoay tròn không tiếng động giữa không trung, giữa lúc luân chuyển, vô số cát bụi loang loáng từ trên không trung vô tận rơi xuống vòng tròn, lại có vô số hạt bụi phiêu phiêu dương dương từ giữa bàn (bàn ở đây là chúng sinh mệnh bàn) trồi lên rắc xuống vạn trượng hồng trần dưới chân núi. Đó chính là số mệnh luân hồi của chúng sinh, mỗi một phân thiện nhân ác quả đều được ghi khắc rõ ràng trên bàn, đời trước ầm ĩ phú quý hiển hách, khó tránh khỏi đời tiếp theo trở thành một ngọn cỏ dại bên gốc cây héo rũ giữa rừng núi hoang vu, trong nháy mắt đã bị cuồng phong bẻ gãy.
Trên Luân hồi thai có thiên tế thanh phong lướt qua, thổi tung mái tóc đen như bộc. Lan Uyên nâng tay đem thái tử kim quan tháo xuống đặt bên cạnh lan can, rồi sau đó thả người nhảy xuống đài cao.
Lần này đi, dẫu có bình yên trở về, nhị thái tử thiên đế cũng không thể được thiên giới dung nạp.
Mây khói lướt qua, một lúc bụng quặn đau một lúc nhìn vui buồn li hợp của nhân thế.
Tất cả thê lương oán niệm cuốn lấy tứ chi ra sức bức hắn hướng sát đến mệnh bàn, quay đầu nhìn xuống, phía dưới chính là cuồn cuộn phàm trần, chỉ cần lui một bước sẽ trượt chân rơi xuống, tan thành khói bụi. Bên tai truyền đến tiếng cười “Khặc khặc” quái dị, tất cả oan hồn ác quỷ đều mở cái miệng rộng đầy máu của mình giễu cợt kết cục của hắn, “Xuống dưới đi, xuống dưới đi……” Mây khói hóa thành hàng nghìn hàng vạn bàn tay bắt lấy mắt cá chân hắn, muốn kéo hắn đến mạt lộ.
“Làm càn!” Lan Uyên hoàn hồn, tay kết già lam pháp ấn, miệng tụng chú văn, pháp khí Kim cương tráo trên người quang mang đại thịnh, toàn thân tỏa ra kim phật hộ thân, một thân kim quang lóa mắt.
Oán niệm quấn thân dưới tia sáng lập tức tan thành vô hình, ánh sáng chiếu đến chỗ nào, khói đen che mắt liền nhanh tiêu tan. Nhìn quanh tứ phía, rốt cuộc thấy giữa mệnh bàn có ánh sáng nhạt lóng lánh, đến gần nhìn kỹ, đó là một chiếc mật thược kim sắc lẳng lặng nằm trên bàn. Cúi người nhặt lên đặt vào bàn tay. Ở giữa mệnh bàn đột nhiên mất đi mật thược, cảm ứng tạo nên một cơn chấn động.
Lan Uyên khóe miệng cong lên, nhấc chân một chút, dựa vào phật quang hộ thân, một đường phá tan sương khói trở lên đài cao.
Trên đài cao như trước không có một bóng người, bầu trời phương xa lại u ám trầm xuống, trong lúc tia chớp ẩn ẩn, tiếng sấm ầm ầm, cũng là điềm báo thiên đế nổi giận.
Trong lòng biết thiên đế đã biết, lập tức sẽ có thiên binh thiên tướng đến bắt, Lan Uyên sự bất nghi trì (làm việc không chậm trễ) vội vàng đi tới đài cao ở sườn đông, đem mật thược kim sắc đút vào trạm lam hư không.
Cảnh vật trước mắt mờ ảo, bầu trời bị xé rách, lộ ra một không gian lộ xuất ẩn tàng, phiến đá bạch ngọc dưới chân kéo dài, trên mặt thạch bàn bạch sắc lộ ra một mặt đồng thau cổ kính.
Kéo chiếc gương lên cẩn thận tỉ mỉ, quanh thân khắc hoa văn dị thảo hoa hủy cùng tường vân như ý, không khảm bằng bảo thạch cũng được khảm bằng vàng bạc, trên mặt kính bằng phẳng hé ra một gương mặt ôn nhã, trong đôi mắt dài mảnh là con ngươi mặc lam.
Li Thanh, Li Thanh, Li Thanh…… Trong lòng vẫn ám niệm cái tên này, mặt kính nổi lên sóng gợn, khi khôi phục tĩnh lặng thì trên mặt kính chiếu ra một gian phòng ngủ có các đồ trang sức cổ xưa, trong phòng bàn gỗ ghế gỗ thanh lam sa trướng, trên giường nhỏ bằng gỗ quý phi một con ngân bạch tuyết hồ đang nằm, vương hồ tộc trọng thương đang nhắm mắt điều tức.
Hắn giống như đui mù, muốn tiến vào căn phòng kia, dù cho chỉ có thể ở một bên lẳng lặng nhìn cũng tốt. Nhưng tiếng sấm vang vọng phía chân trời lại biểu thị rõ thời gian không còn nhiều, cần phải trấn định tâm thần, đôi mắt mặc lam giống như lại thấy được con đường đầy ánh đỏ của hoa đăng trong cái đêm bình an đó.
Mặt kính lại gợn sóng, một vòng một vòng từ từ lan rộng, tâm thần đã bị hút vào, trước mắt vô số cảnh tượng biến hóa, hoặc là ngày ấy ở đình giữa hồ uống rượu ngắm trăng, hoặc là đêm đó trong thư phòng ngươi nông ta nông, cho đến cảnh cả đêm mê loạn trong khách ***.
“Nói cho ta biết, hoa đăng kia…… Trên hoa đăng kia người được viết tên là ai?”
“Ngươi…… A…… Ngươi không phải thấy rồi sao?”
“Ta không thấy rõ.”
“Ha hả ha hả……Vậy ngươi đoán đi.”
Đoạn đối thoại ngày đó từng câu từng chữ lọt vào tai, tâm tình lại như hai mảnh đối lập. Hồ vương của ta, cho dù trong thời khắc như thế ngươi cũng không cho ta dù chỉ nửa điểm nhu tình cùng chân tâm, quả thật là xảo trá, quả thật là lãnh tình.
Cảm thấy cực kì đau đớn, cảnh tượng trước mắt cũng từ từ thay đổi. Giương mắt nhìn chung quanh, nước sông gợn sóng lăn tăn, nhiều đóa liên hoa đăng ở giữa sông lay động. Tiếng huyên náo ồn ào nổi lên bốn phía, đúng là khi đó thời khắc y thả đèn.
Bờ bên kia có một người ngân phát bạch y, một đôi xán kim đồng còn rực rỡ hơn cả hoa đăng. Cứ như vậy cách dòng người chăm chú nhìn đến y, nhìn y tiếp nhận hoa đăng, nhìn y đề bút viết, nhìn y đem đèn chậm rãi thả vào giữa sông.
Nước sông chầm chậm, từ từ đem hoa đăng kia trôi đến nơi này, dõi mắt nhìn, ánh nến mông lung, chiếu rọi hai luồng bóng đen nho nhỏ trên vách đèn.
“Kéo cái kia!”
Bên cạnh có người cầm gậy trúc muốn túm lấy, bỗng nhiên có một trận gió thổi tới, vô số ngọn minh đăng bị xua tan trên mặt sông, chỉ thổi duy nhất một ngọn đèn kia trôi ra xa.
Chờ đợi chính là giờ khắc này.
Thân hình bay vọt lên, giẫm lên hoa đăng trên sông đuổi theo ngọn gió, phàm là người trần mắt thịt sẽ không thấy hắn tên thái tử cuồng vọng này nghịch thiên vi hành, chỉ cho đó là ngọn gió còn sót lại.
Hoa đăng kia đã ở phía trước, chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào.
“Tên nghiệp chướng cả gan làm loạn!” Trên bầu trời hiện ra khuôn mặt giận dữ của thiên đế, thanh âm như sấm sét, ánh mắt phẫn nộ trợn trừng lên, hận không thể lóc thịt lột da hắn.
Lan Uyên lại giống như không hề nghe thấy, chỉ một mực đem hoa đăng kéo đến trước mắt nhìn cho thật kĩ.
Lan Uyên.
Nhất bút nhất họa viết tinh tế rõ ràng, ánh lửa vụt tắt, chữ kia giống như cùng ánh nến nảy lên, tâm như nổi trống, lên rồi lại xuống, cũng có chung tiết tấu như vậy.
“Ha ha ha ha……” Lan Uyên đem đèn đặt ở trước ngực ngửa mặt lên trời cười to, “Ngươi còn dám nói ngươi không phải thật tâm? Ngươi còn dám nói ngươi không phải thật tâm! Hồ vương của ta, ngươi còn dám nói ngươi không phải thật tâm! Không phải thật tâm!”
Tiếng cười chuyển thành đau khổ: “Chính là hiện tại thì sao? Li Thanh…”
Thanh âm chìm ngập trong tiếng sấm.
“Mau bắt lấy tên nghiệp chướng này!” Thiên đế ở sau tầng mây phẫn nộ ra lệnh.
Phía chân trời có một đạo ánh sáng chói mắt đánh về phía hắn, Lan Uyên mặc kệ tất thảy, chỉ ôm hoa đăng cười ngẩn ngơ.
Đến khi hoàn hồn, hắn đã quỳ trên Linh Tiêu Bảo Điện, dưới điện tất cả quan văn võ tướng đều nhìn hắn, đồng cảm, thở dài hoặc là lạnh nhạt, thậm chí có kẻ vui sướng khi thấy người gặp họa, hưng phấn đến độ đem cả tâm tư tràn ra khóe mắt.
Hoa đăng hoàn hảo vẫn được hắn nâng trong tay, chỉ cần cúi đầu đã có thể nhìn thấy trên vách hoa đăng rõ ràng hai chữ “Lan Uyên” không sai được, khóe miệng liền cong lên, đuôi lông mày khẽ nhướng, dường như vẫn là tên hoàn khố tử phóng đãng túy ngọa hoa tùng (túy ngọa hoa tùng là say rượu nằm trong bụi hoa, ý chỉ là ăn chơi bét nhè) kia.
“Nghiệp chướng vô tri! Ngươi cũng biết ngươi phạm nhiều sai lầm! Chỉ vì ngươi nhất thời cao hứng, có chút sơ suất đã làm xáo trộn nhân thế định sổ, dẫn tới mưa bão không dứt thành hoạ, ruộng nương hạn hán kéo dài, sinh linh thiên hạ đã bị tẫn hủy trong tay ngươi! Ngươi có tài năng đức độ gì mà có thể gánh vác tội lỗi này, ngươi làm sao ăn nói với tam giới!” Thiên đế ngồi trên ngự tòa nổi giận đùng đùng, tiên chúng khắp điện đều không dám ngẩng đầu lên tiếng, “Thường ngày ngươi luôn ăn chơi lêu lỏng khắp nơi không làm việc đàng hoàng, trẫm lúc nào cũng dung túng cho ngươi, cũng không nghĩ lại nuông chiều ra thứ tai họa làm hại nhân gian như vậy! Sớm biết hôm nay, lúc trước nên một chưởng đem ngươi đánh chết, còn tốt hơn hôm nay ngươi làm xằng làm bậy gieo hại đến chúng sinh! Trẫm có tên nghiệt tử như ngươi, ngươi kêu trẫm làm sao đối mặt với tiên gia toàn điện, làm sao đối mặt với tam giới chúng sinh, càng làm sao đối mặt với hàng nghìn hàng vạn lê dân!”
Trên điện mọi người không dám thở mạnh ra một tiếng, trong yên tĩnh đã thấy Lan Uyên ngẩng đầu, một đôi mắt mặc lam bình tĩnh vô lo: “Tội nghiệt của ta, ta sẽ gánh chịu.”
Mặt mày ngẩng cao, bên môi lộ ra một nét cười rực rỡ, trong tiếng trừu khí của mọi người hắn lặp lại từng từ từng từ một lần nữa: “Tội nghiệt của ta, ta sẽ gánh chịu.”
——————————————
Lễ đam nhanh bày ra ngoài ba dặm trước hồ vương phủ, từng tấc từng tấc đều có từng chiếc rương phủ vải đỏ đặt chỉnh tề, Lang vương Mặc Khiếu im lặng đứng trước đám rương hòm trong lòng cười khổ, cái gì mà một chút lễ vật, nếu còn dùng hồng trù bó thành đồng tâm kết treo lên, người khác còn nghi Mặc Khiếu hắn đến cầu thân cùng Hồ vương. Còn cái tên Kình Uy kia cũng không có nghĩa khí, nói cái gì “Ta là người sắp thành thân, giống như chuyện trước kia, mấy lão gia hỏa nhất định sẽ cho là ta muốn thành thân cùng Hồng Nghê, chuyện như vậy thì tề nhân như ta cũng vô phúc hưởng thụ.” Cứ như vậy cho hắn một mình đến mất mặt. Tề nhân chi phúc, hắn trái lại nghĩ đến đắc ý!
Ở trong lòng âm thầm nhớ lại, trên mặt Mặc Khiếu lại đen thêm một tầng.
Ra nghênh đón chính là Nguyên Bảo, một bên ra lệnh cho bọn tiểu tư sắp xếp đồ vật này nọ, một bên dẫn Mặc Khiếu đến thượng tọa: “Vương đang tĩnh dưỡng, không tiện gặp khách. Các trưởng lão lại không có ở đây, Lang vương ngài ngàn vạn lần đừng trách móc. Vả lại, ngài cùng vương là chỗ quen biết, như thế nào còn tặng nhiều thứ như vậy, lại trân quý như thế, vương mà biết nhất định sẽ nói ngài khách khí. Tiểu nhân trước thay vương tạ ơn ngài.”
“Không ngại.” Mặc Khiếu xua tay biện giải, “Ta bất quá là tên chạy chân. Ai có thể có bút tích lớn như vậy, chủ tử các ngươi trong lòng hẳn là hiểu được. Hắn hiện tại bị thương nặng, đưa tới đều là thánh phẩm chữa thương bổ thân, các ngươi cũng đừng xin chỉ thị hay không xin chỉ thị, trước cho hắn dùng là được, dù sao hắn hiện tại chính mình cũng không quản được, đợi đến lúc hắn có thể tác chủ hắn nếu cảm thấy không thoải mái, cứ nói hắn tự mình tới tìm Mặc Khiếu ta nói chuyện.”
Nguyên Bảo liên tục nói vâng, lúc xoay người lại len lén xốc lên một khối vải đỏ, rõ ràng là một gốc tiên thảo chưa bao giờ thấy qua, hình dạng một tiểu nhân, ngũ quan tứ chi đều rất sống động, toàn thân trắng sữa, còn có huỳnh quang nhàn nhạt tỏa ra. Tất biết đây là cực phẩm hiếm thấy gì đó, không khỏi âm thầm líu lưỡi.
“Dược thảo linh tinh đều không sao cả, chính là hơn mười vò rượu này ngươi phải thu lại, trên đời này cũng không có bao nhiêu, ta cũng chưa có phúc phận thưởng thức. Người ta chỉ rõ là muốn chủ tử nhà ngươi chính môi uống, đến lúc đó cho dù ít hơn một giọt cũng không được. Li Thanh muốn thế nào là chuyện của hắn, ta trước thay hắn phân phó, ngươi phải để ý cẩn thận cho ta. Nhất là cái tên tiểu chủ tử nhà ngươi, ngàn vạn lần đừng cho hắn thấy.” Mặc Khiếu chỉ vào một bên lễ đam trịnh trọng căn dặn.
“Tiểu nhân đã hiểu, Lang vương ngài yên tâm.” Nguyên Bảo mặc dù thấy kỳ quái, nhưng cũng không dám xem thường, vội vàng tự tay tiếp nhận một vò cẩn thận xem xét.
“Cái khác cũng không có gì, nếu đồ vật này nọ không đủ liền nói với ta một tiếng.” Mặc Khiếu lại chỉ vào mấy cái rương phía sau nói, “Đây là cho các ngươi, hảo hảo chiếu cố vương nhà ngươi, nếu làm ra sai lầm gì, ta cũng nói không được nhân tình này.”
“Vâng vâng vâng vâng vâng…..” Nhìn chiếc rương nặng trịch, một đám tiểu tư đều vội gật đầu không ngừng hứa hẹn, “Ngài yên tâm, chúng tiểu nhân nhất định sẽ hảo hảo hầu hạ vương, ngài cứ yên tâm!”
Động tác cũng không từ càng lưu loát hơn, một đám đều hận không thể moi trái tim cho Lang vương nhìn sự trung thành đối với Hồ vương.
“Ân… Vậy là tốt rồi hảo hảo hầu hạ đi.” Thấy chuyện Lan Uyên giao phó làm không sai biệt lắm, Mặc Khiếu đứng dậy cáo từ.
Khi ra khỏi phòng, nhìn thoáng qua bầu trời, thấy mây đen đầy trời, che đi diễm dương tốt đẹp vừa rồi, nặng nề, ép tới cả người thấy không thoải mái.
Đây là?
Đang lúc kỳ quái, chỉ thấy Kình Uy vội vàng đi đến bên này, Mặc Khiếu liền cười nói: “Yêu, đây là đến cưới Hồng Nghê?”
“Ngươi còn có tâm vui đùa.” Kình Uy thần tình ngưng trọng, đi đến trước mặt Mặc Khiếu thấp giọng nói, “Lan Uyên đã xảy ra chuyện.”
——————————————
Thủy lao trong thiên cung âm trầm mà lạnh lẽo, chỉ có thể nương theo mấy trản minh đăng chập chờn trên vách đá để xem hình dáng sự vật trong ngoài. Hỏi xin ngục tốt đem đến một ngọn nến ngăn ngắn châm vào bấc đèn trong hoa đăng, quang mang hồng nhạt mang đến một chút ấm áp, nâng trên tay nhìn kỹ, hai chữ “Lan Uyên” trên đèn nhanh chóng khắc vào trong lòng.
“Ngươi hà tất gì phải làm khổ mình?” Huyền Thương đứng ở ngoài lao thở dài, đại thái tử dáng vẻ trung hậu chỉ có thể đứng xa xa ngoài thủy trì thăm hỏi.
“Ngươi không biết đâu.” Ánh mắt như trước không rời hoa đăng, lời nói ung dung, ngày xưa mỗi lần gặp rắc rối, đối mặt với Huyền Thương trăm suy nghĩ không thể giải này hắn đều trả lời qua loa như vậy.
“Có còn đau không?” Từ nhỏ đối với đệ đệ cá tính đặc biệt khác hẳn mình hắn cũng không có biện pháp, Huyền Thương bất đắc dĩ thở dài một hơi, “Ngươi chịu ngoan ngoãn phục tùng thì tốt rồi, chống đối phụ hoàng làm gì?”
Trên Linh Tiêu Điện, đối diện với vẻ mặt giận dữ của thiên đế, lam y thái tử trái lại cười khẽ hỏi: “Người nói, muốn ta làm sao gánh chịu tội nghiệt của mình? Ân?”
Khẩu khí một chút cũng không biết hối cải, thiên đế long nhan đại nộ, ngay tức khắc hạ lệnh lấy pháp ấn phong tỏa thiên tộc tiên cốt của hắn, rồi giam vào thiên lao chờ xử lý.
Phàm là trọng tội, đều phải chịu pháp ấn tỏa cốt chi hình. Pháp ấn từng tấc từng tấc sinh sôi đinh nhập quanh các đốt ngón tay, chính là đứng một bên quan sát đã thấy máu tươi đầm đìa không thể chịu đựng, càng không nói đến người chịu hình. Đợi đến khi hành hình xong, tu hành cả đời đã bị pháp ấn tỏa bế, cũng không giống với phàm nhân, trong cơ thể đau đớn lúc nào cũng tra tấn không giảm bớt, quả thật là khổ hình.
“Rất tốt, không đau.” Ngẩng mặt lộ ra một nụ cười, hàn khí trong thiên lao ẩm thấp càng khiến toàn thân kịch liệt đau đớn, dùng hết toàn lực mới không để cho mày nhăn lại. “Làm sao so được với thiên lôi oanh đính chứ?”
“Ngươi ráng chịu đựng qua hai ngày, mẫu hậu đang cầu tình cho ngươi, ta chút nữa cũng đi nói giúp ngươi. Dù như thế nào ngươi cũng là con của ông ấy, phụ hoàng sẽ không nhẫn tâm nhìn ngươi bị đánh tan tinh phách.” Huyền Thương an ủi, nhưng theo ưu sầu trong ánh mắt liền hiểu được lần này thiên đế thật sự nổi giận, không phải tam ngôn lưỡng ngữ là có thể thông suốt.
“Ta chịu được.” Nhíu mi nén nhịn một cơn đau nhức hơi có chút dịu đi, Lan Uyên đối Huyền Thương cười nói, “Ngươi cũng đừng lo lắng, ông ấy không phải nói muốn quản giáo ta sao? Lần này cho ông hảo hảo quản giáo một phen. Cùng lắm là cho ta hồn phi phách tán, ông ấy cũng có thể cho chúng tiên thấy một tấm gương chí công vô tư.”
Huyền Thương sau khi nghe xong, mặt cắt không còn hột máu, vội quát hắn: “Đừng hồ ngôn loạn ngữ, làm sao có thể nói như vậy?”
“Đùa chút thôi.” Lan Uyên ha ha cười, “Tinh phách của ta ta rất quý trọng. Cho dù phải tan thành cát bụi, cũng phải khiến ta cam tâm mới được. Hiện tại lúc này, ta làm sao có thể cam tâm? Ngươi nói phải không?”
Câu cuối là hỏi hoa đăng, nhu thanh tế ngữ, trong con ngươi mặc lam tràn đầy ôn nhu, nét cười trên mặt, đều nhanh si ngốc.
Trong lao cùng bên ngoài không thông tin tức, Huyền Thương lần trước tới sau cũng không đến lại. Lại một lần nữa rời khỏi lao phòng, bầu trời bên ngoài xanh mướt, không biết bản thân rốt cuộc đã ở trong thiên lao mấy ngày.
Hình thai (hình là hình phạt, thai là đài) tứ giác đầy các vị thần tiên, ngay cả Tây Phương Như Lai cũng đến, ngồi trên liên tọa gật đầu mỉm cười với hắn. Lại nhìn Thiên hậu cùng Huyền Thương, khuôn mặt hốc hác hơn rất nhiều.
Sắc mặt thiên đế vẫn khó coi như trước, lạnh lùng nhìn xuống nhi tử của mình, trầm giọng tuyên án: “Nhị thái tử Lan Uyên lớn mật nghịch thiên, tội nghiệt sâu nặng, vốn không thể xá tội. Nhưng niệm tình niên thiểu vô tri, mặc dù nghịch thiên làm bậy, cũng không thay đổi thời cuộc, chưa từng dẫn đến tai họa ngập trời. Lại có Phật tổ từ bi hỉ xả, lấy hoành đại phật pháp làm tiêu tán tai nghiệp này. Phạt nhận kiềm hình, lấy nửa đời tu hành đền tội, cũng phạt xuống nhân gian suy ngẫm hơn trăm năm.”
Sau đó liền có người trói hắn vào cây hình trụ cự đại, y sam khai mở, ngân châm thật nhỏ hướng khuôn ngực trần từng nét từng nét khắc ra một chữ “Tội”. Ngân châm là dùng băng trụ trong hàn đàm vạn năm ở núi Trường Bạch luyện thành, lại dùng vô lượng nghiệp hỏa thổi qua, mỗi một châm họa lên đều là nóng lạnh lẫn lộn, như bị hàng vạn con kiến cắn, đau đớn không chịu nổi, nhưng lại cực kỳ thanh tỉnh, trơ mắt nhìn ngân châm rút ra lại đâm vào, một lúc lâu còn chưa hoàn thành một nửa, thống khổ như vô biên vô hạn.
Sau đó lại có người đến bức ra một nửa pháp ấn trong cơ thể, lúc trước tấc tấc đinh nhập, hiện giờ lại tấc tấc xuất ra, miệng vết thương kết vảy lại bị xé rách, đau đớn lúc trước lại đến một lần nữa. Mồ hôi lạnh thấm ướt toàn thân, ngay cả kêu một tiếng đau cũng không có khí lực.
Li Thanh, Hồ vương của ta, phải chăng ngay cả đau khổ ngươi và ta đều phải ngang nhau mới là công bằng?
Ở trong Thần An điện dưỡng thương vài ngày thì ý chỉ của thiên đế đưa tới muốn hắn mau mau hạ giới suy ngẫm. Phụ hoàng của hắn tức giận đến không rõ ràng, nếu không đã muốn gặp tên ngỗ nghịch là hắn. Thiên hậu cùng Huyền Thương và chúng tiên gia ở trước điện quỳ mấy ngày ông cũng không chịu mở miệng, nếu không phải thỉnh Như Lai Phật Tổ tự mình đến vì hắn tác bảo (là bảo lãnh ấy), thiên đế thật đúng là có thể nhẫn tâm hạ lệnh đánh tan tinh phách của hắn.
Hạ giới một ngày này, có không ít người đến tiễn đưa. Thái tử vẫn là thái tử, tuy bị biếm nhưng cũng là thân sinh cốt nhục của thiên đế, qua vài năm nhung nhớ có thể sẽ triệu hồi về. Vì thế đều cười nói hắn phải ráng bảo trọng. Lan Uyên đều nhất nhất tạ ơn, đi đến trước mặt thiên hậu, trong mắt mới có chút tình cảm. Thiên hậu sớm đã khóc đỏ mắt, ráng cầm nước mắt, lôi kéo tay hắn lưu luyến không rời:
“Con của ta, ngươi yên tâm, ráng đến nhân gian chịu khổ mấy ngày, mẫu hậu sẽ cho ngươi sớm ngày trở về.”
“Mẫu hậu người cũng bảo trọng.”
Lại nhắn nhủ Huyền Thương vài câu, Lan Uyên mới quay người lại. Sau lưng có một đám thị tòng đang quỳ, đều cúi đầu chờ hắn phân phó.
“Ngươi đi lần này không thể so với trước đây, bên cạnh nên có người chiếu cố.” Thiên hậu nói.
“Kia cũng không cần nhiều lắm, một người là đủ.” Nhìn một vòng, Lan Uyên hạ lệnh: “Đều ngẩng đầu lên.”
Đi tới trước một thiên nô liền dừng lại, Lan Uyên hỏi: “Ngươi tên gì?”
“Tiểu nhân kêu Chiêu Phúc.” Thiên nô đó cúi đầu trả lời, sợ sệt thùy hạ mắt không dám nhìn thẳng.
“Bản thái tử phải đi suy ngẫm, không cần phải phúc khí lớn như vậy. Nhưng trái lại nhân gian trăm sự gian nan, cần có chút vàng bạc sống qua ngày. Không bằng kêu Ngân Lượng đi. Mẫu hậu ngươi nói được không?”
“Đều tùy ngươi, ngươi muốn thế nào liền thế đó.” Thiên hậu tất nhiên là không có dị nghị. Lại dặn đi dặn lại mấy lần phải chú ý thân mình, bị phong tỏa một nửa tu vi thì không nên cậy mạnh, trời lạnh phải nhớ mặc thêm y phục, muốn cái gì thì cứ cho Ngân Lượng trở về lấy, ngàn vạn lần không cần ủy khuất, chờ thiên đế nguôi giận sẽ lập tức cho ngươi trở về, vân vân, rồi mới nhìn Lan Uyên mang theo tiểu phó rời đi.
——————————————
“Là ai đưa những thứ này tới?” Li Thanh trong phòng hỏi.
Nguyên Bảo đứng ở ngoài cửa khom người trả lời: “Là Lang vương nửa tháng trước đưa tới, mấy ngày trước ngài hôn mê bất tỉnh, tiểu nhân cả gan tự tác chủ trước cho ngài dùng.”
“Mặc Khiếu đưa tới?”
“Vâng Lang vương nói nhìn những thứ này ngài sẽ biết là do ai tặng. Nếu ngài cảm thấy không thoải mái, ngài ấy chờ ngài đến hỏi.”
“……” Trong phòng cũng không có thanh âm.
“Cái kia…… Vương……” Nguyên Bảo nhất thời do dự, “Này…… Những thứ này người xem nên như thế nào……”
“Giữ đi.” Qua hồi lâu, trong phòng mới truyền đến thanh âm của Li Thanh.
“Ngoài ra còn đưa tới hơn mười vò rượu, nói là muốn cho ngài chính môi thưởng thức, tiểu nhân đem cất cho ngài trong mật thất.”
“Rượu sao?”
“Vâng”
“Hảo, thu đi, để cùng một chỗ với bộ tửu khí kia.”