Đọc truyện Hoàn Khố – Chương 4
Sải bước đến Thiên Sùng cung liền cảm thấy không khí có chút bất đồng với bình thường, thật im ắng, mọi người đều cẩn trọng dè dặt. Đám phó dịch ngay cả thấy Lan Uyên cũng chỉ cười gượng gạo, trên đường đi nửa tiếng bước chân cũng không nghe thấy.
“Ta đến gặp Văn Thư.” Thấy phó dịch muốn dẫn hắn đến tẩm điện của Úc Dương Thiên Quân, Lan Uyên vội giải thích.
“Ngài vẫn là trước đi theo tiểu nhân qua bên kia xem đi.” Phó dịch thấp giọng nói.
Lan Uyên nghe lời hắn nói biết nhất định đã có chuyện: “Nói đi, làm sao vậy?”
“Này… Ngài… Ngài vẫn là chính mình đi xem đi.” Phó dịch cắn chặt môi, lúc sau hỏi cái gì cũng không đáp.
Mãi đến khi đưa Lan Uyên đến trước cửa, khom người đối bên trong thấp giọng thông báo: “Chủ tử, nhị thái tử đến.”
Lan Uyên cũng giương giọng hướng bên trong lên tiếng: “Tiểu thúc, chất nhi đến vấn an người.”
Vừa nói vừa đẩy cửa xông vào, ai ngờ, cửa khóa bên trong, đẩy không ra. Có chút hồ nghi nhìn phó dịch bên cạnh, phó dịch đối hắn lắc lắc đầu, để hắn chờ.
Úc Dương Thiên Quân bên trong không trả lời, lại nghe một trận hí hí sách sách vang lên, thi thoảng còn kèm theo vài tiếng rên rỉ trầm thấp.
Hồi lâu, cửa mở ra, Úc Dương Thiên Quân băng lãnh nghiêm mặt đứng trước cửa, mái tóc màu ngân tử (ngân là màu bạc, tử là màu tím _ _!), trên trán ngân tử hằn lên một đôi mắt tím lạnh lùng đến có thể nhìn thấy tuyết bay: “Chuyện gì?”
“Tiểu chất vội tới thỉnh an thúc thúc.” Lan Uyên cũng không sợ hắn, thu phiến tử cung kính xoay người thi lễ. Ánh mắt mặc lam nâng lên, len lén nhìn vào bên trong dò xét, lại bị thân ảnh của Úc Dương Thiên Quân che mất, chỉ nhìn thấy bên trong sa mạn tử sắc treo một tầng lại một tầng.
“Ân.” Úc Dương Thiên Quân gật gật đầu, Lan Uyên lập tức đứng thẳng lưng.
“Lần trước người đưa đến Quỳnh Hoa Lộ, hương vị thâm diệu, có lẽ đã mất không ít tâm tư của tiểu thúc, lần này tiểu chất đến để tạ ơn ân điển của tiểu thúc.” Lan Uyên bất quá là thuận miệng nói, lại không ngờ Úc Dương Thiên Quân sắc mặt đại biến, long ấn trên trán quang mang đại thịnh, ngay cả sát khí trong mắt cũng không che dấu, nhìn thẳng hắn, song nhãn tử sắc yêu dị mà oán độc. Giống như muốn đem Lan Uyên đang sợ tới mức thối lui giết chết, “Tiểu thúc…… Này…… Đây là…”
Đây là làm sao? Vị tiểu thúc luôn luôn được xưng là thanh dật thượng tiên này của hắn thế nào lại sinh khí lớn thế này?
“Lúc ấy còn dư một vò rượu, ngài ghét ngọt nên không thích uống, ta lại không thể uống nhiều, thay vì để lãng phí không bằng đưa cho nhị thái tử, cho nên ta tự tác chủ cho người mang đi tặng. Thỉnh chủ tử thứ tội.” Văn Thư từ phía sau Úc Dương Thiên Quân đi ra, cúi người xuống quỳ trên mặt đất.
Văn Thư so với lúc trước tựa hồ gầy hơn rất nhiều, màu da cũng tái nhợt trong suốt, đôi môi đỏ tươi, lộ ra khuôn mặt ảm đạm.
Lan Uyên muốn đến đỡ, lại e ngại sắc mặt khó coi của Úc Dương Thiên Quân, thực là không dám có bất kì hành động gì.
Ba người cứ bất động như thế, sau một lúc lâu, Úc Dương Thiên Quân hừ lạnh một tiếng phi thân ra ngoài. Bóng người vừa biến mất, Văn Thư liền “Oa ——” một tiếng phun ra một búng máu, trên trán đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Lan Uyên vừa rồi thấy rõ ràng, Úc Dương Thiên Quân trước khi đi nhấc chân hung hăng đá vào bụng Văn Thư một cái, Văn Thư là cố nén chờ hắn đi rồi mới phun máu. Lúc này, Lan Uyên mới vội vàng chạy đến đỡ lấy hắn, nắm lấy cánh tay của hắn mới giật mình phát giác Văn Thư gầy đến chỉ còn da bọc xương. Muốn đỡ hắn vào tẩm điện, Văn Thư lại lắc đầu cự tuyệt:
“Không có gì, quay về chỗ ta đi… Nơi này… Nơi này không thoải mái…”
Lan Uyên cho hắn tựa vào người, thấy bộ dáng suy yếu của hắn, muốn bế hắn đi, lại bị hắn cự tuyệt. Chỉ có thể cho hắn tựa vào người mình mới có thể gắng gượng trở về tiểu viện tử nằm sâu trong hậu hoa viên.
Trong viện cũng là nhất phái tiêu điều, những dây leo xanh biếc trên tường viện ngày xưa cũng đã khô héo, chiếc bàn đá tròn cùng thạch đôn cũng đóng một tầng bụi thật dày, hiện ra bộ dáng đã lâu không có ai ngồi.
Văn Thư ngồi lên một thạch đôn, ngẩng đầu nói với Lan Uyên: “Gần đây ta thân thể không tốt, người khác cũng ít đến đây, nên mới không để ý dọn dẹp nơi này, để cho nhị thái tử chê cười rồi.”
Lan Uyên nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của hắn, trong lòng lại càng không dễ chịu: “Văn Thư, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngươi nếu xem ta là bằng hữu thì nói cho ta biết, trong trời đất này có cái gì mà nhị thái tử ta không thể giúp được ngươi?”
Văn Thư chỉ lắc đầu: “Không có gì, thật sự. Ta muốn ngươi giúp chuyện gì nhất định sẽ nói với ngươi.”
Lan Uyên biết rõ tính Văn Thư, hắn nếu không muốn nói thì cho dù là ai cũng không ép được hắn, chỉ có thể chuyển trọng tâm câu chuyện, nghĩ muốn kể mấy chuyện thú vị để chọc cho hắn vui vẻ.
Nói đến Li Thanh, nói đến buổi đêm kia, có rượu có gió có trăng, rượu có chút nồng đậm, gió có chút lạnh, trăng có chút đạm, cứ như vậy ôm, cứ như vậy hôn, cứ như vậy nói ta muốn ngươi, liền cứ như vậy.
Văn Thư vừa nghe vừa gật đầu, trên mặt rốt cục có một nụ cười: “Đã như thế, thì hảo hảo đối tốt với người ta đi, đừng có bỏ lỡ.”
Lan Uyên phe phẩy phiến tử cười: “Đó là đương nhiên, ta tất nhiên là đối với hắn tốt nhất.”
Lúc gần đi, Văn Thư hỏi hắn: “Nhị thái tử, ngươi là thật lòng?”
“Ha ha…” Lan Uyên nở nụ cười, quay đầu hỏi Văn Thư: “Ngươi nói sao?”
Con ngươi Văn Thư liền tối sầm, cúi đầu thở dài: “Thật giống nhau đều là người vô tình vô nghĩa a…”
Khi Lan Uyên rời khỏi Thiên Sùng cung, thấy một cụm tường vân từ phía đông bay đến, đứng trên mây là một người hồng y tóc đỏ, không phải Xích Viêm hoàng tử của Đông Hải long cung thì là ai?
Chính là, vì sao lại đi vội như thế?
——————————————
Không quay về Thần An điện, mà đi thẳng đến Hồ vương phủ, từ sau đêm đó cơ hồ hắn đều ở nơi đó.
Li Thanh không có như trước lãnh đạm, uống rượu, phẩm trà, viết chữ, vẽ vẽ, nói chuyện phiếm, mặc dù vẫn là hắn thao thao nói, dẫu sao y cũng có đáp lại, khi bị hắn ôm cũng không cự tuyệt, đôi khi còn chủ động hôn hắn. Hắn tất nhiên là không thể buông tha, mặc kệ mấy tên tiểu tư trừng mắt lớn đến thế nào đi nữa, không hôn đến củi khô bốc lửa tuyệt không bỏ qua.
Nghĩ đến đây liền nhịn không được lấy phiến tử khẽ vỗ lên môi mình, lướt qua còn có chút đau, là do ngày hôm qua bị Hồ vương cắn. Sách, bất quá là tay không cẩn thận hướng hạ thân y quấy nhiễu một tí, cặp mắt kia liền sáng đến có thể thiêu cháy, trên người bị móng tay y hung hăng đâm vào, Li Thanh bây giờ không giống như trước nữa, vào thời điểm kia, ai mà nhẫn được thì không là nam nhân. Không giấu được nụ cười trên mặt, lộ ra vẻ cười xán xán lạn lạn, làm cho bọn tiểu tư hồ vương phủ xem đã mắt.
Nguyên Bảo chạy đến nói: “Hôm nay các trưởng lão đến nghị sự, vương hiện nay không rãnh. Công tử nếu không thì đến hoa viên đi dạo trước đi?”
Lan Uyên nghĩ, chờ ở cửa nếu như bị bọn Mặc Khiếu thấy, nhất định sẽ giễu cợt hắn, liền đáp ứng. Phe phẩy phiến tử đi theo Nguyên Bảo đến hoa viên.
Hồ vương phủ là phỏng theo trạch viện của vương công quý thích nhân gian mà tạo ra.
Nguyên Bảo nói, lão hồ vương từng nói chuyện này, được lúc nhàn nhã đã bỏ ra rất nhiều rất nhiều tâm huyết cùng tiền bạc để xây dựng nơi này, còn đặc biệt mời xảo tượng nhân gian đã xây dựng hoàng cung đến tu tạo. Nếu không phải bình thường đều giăng kết giới, thì sẽ làm cho hoàng đế nhân gian nhìn đến đỏ cả mắt.
“Hiển nhiên, nơi này cũng không thể so với thiên giới, công tử ngài nói đúng không?” Thân phận Lan Uyên, Li Thanh không nói, Lan Uyên cũng lười đề cập tới, nên bọn hạ nhân như Nguyên Bảo đương nhiên là không biết. Nhưng mà khí tức thiên tộc nếu có cái mũi của yêu tinh đều có thể đoán được, huống chi lại ra tay hào phóng như thế, hồ ly thông minh tất nhiên là nịnh bợ còn không kịp.
Lan Uyên gật gật đầu: “Quả thật không tồi, có điểm ý tứ.”
Nguyên Bảo liền đắc ý nói thêm, thêm mắm thêm muối, nói đến nước miếng văng khắp nơi, còn so với nơi ở của nhà khác, giống như trong yêu giới từ trên xuống dưới chỉ có hồ vương phủ này là có thể ở được.
Đi tới đi lui, Lan Uyên bị đụng mạnh một cái: “Cái gì vậy?”
“Ta.” Đối phương nghênh ngang nâng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt đạm kim sắc tràn đầy ngạo khí, “Ngươi là ai? Không biết đây là địa bàn của bổn đại gia a? Thấy bổn đại gia như thế nào không hành lễ?”
Là một hài đồng năm, sáu tuổi so với hài đồng bình thường lại có chút ngang bướng.
Lan Uyên cảm thấy buồn cười, thuận tiện xoay người chắp tay nói: “Tại hạ lỗ mãng, thỉnh đại nhân thứ tội.”
“Này còn kém không nhiều lắm.” Tiểu quỷ cũng không khách khí, thoải mái nhận lễ của hắn, cái mũi để sát vào Lan Uyên dùng sức ngửi, “Ngươi trên người mang thứ tốt?”
“Nga?” Lan Uyên có chút kinh ngạc, hắn mang theo một bình rượu nhỏ, ngày đó Li Thanh không thích “Mộng hồi”, sáng nay liền đến chỗ Tửu tiên lấy bình khác. Vẫn để ở trong tay áo, không nghĩ tới lại bị tiểu oa nhi này ngửi ra.
Liền từ trong tay áo lấy ra, ở trước mặt hắn quơ quơ: “Thật đúng là một hài tử thông minh. Hồ tộc đều lanh lợi như vậy sao?”
Tiểu hài tử cũng không để ý tới lời khen của hắn, đôi mắt nhỏ chỉ chăm chú nhìn bầu rượu đang đảo quanh: “Uy, ngươi là đến tìm vương sao?”
Lan Uyên gật gật đầu.
“Gần đây trời lạnh, rượu lạnh uống không tốt cho cơ thể.”
“Việc này ta biết. Một chút nữa ta cho bọn họ hâm nóng.” Lan Uyên dứt lời nhìn Nguyên Bảo bên cạnh.
Nguyên Bảo vội khom người nói vâng.
“Vì cái gì phải đợi chút nữa? Cần làm liền bây giờ mới được. Chút nữa các trưởng lão vừa đi, vương liền có rượu nóng để uống, chẳng phải là rất tốt?” Tiểu hài tử vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Nói cũng có chút đạo lý.” Lan Uyên đối với hài tử này dần có chút hảo cảm, “Kia có phiền tiểu công tử giúp một chút?”
“Không thành vấn đề.” Tiểu oa nhi nói xong liền cầm lấy bầu rượu trong tay Lan Uyên hào hứng rời đi.
“Đó là hài tử nhà ai?” Lan Uyên quay đầu hỏi Nguyên Bảo.
“Tiểu nhân… Tiểu nhân không biết.” Nguyên Bảo cười trả lời với vẻ mặt khó coi.
Sau đó, cũng không nói thêm gì.
May mà, lúc này Đồng Tiễn đến thông báo, nói là các trưởng lão đi rồi, lúc này Hồ vương đang ở trong thư phòng.
Lan Uyên liền vội vàng đi đến, vừa vào cửa đã thấy Li Thanh đang ngồi sau bàn xem công văn, liền đi đến ôm chầm lấy y từ phía sau:
“Không phải mới bàn xong chuyện rồi sao? Như thế nào lại xem công văn? Ngươi cũng không sợ mệt sao.”
Li Thanh đứng lên, Lan Uyên liền ngồi xuống, nhượng Li Thanh ngồi trên đùi hắn, cả người đều tựa vào trong lòng hắn.
“Không có việc gì. Còn có hai ba việc nữa là xong rồi.”
Lan Uyên vươn tay đem nghiên mực trên bàn chậm rãi mài: “Công việc như thế nào nhiều như vậy? Bình thường sao không đến gặp bọn Mặc Khiếu thương lượng?”
“Ngươi không phát hiện thôi.” Li Thanh nói, nghiêng đầu né tránh Lan Uyên ở trên môi quấy rầy, “Đừng nháo.”
“Ngươi xem ngươi kìa.” Lan Uyên không tức giận, tiếp tục truy đuổi không buông. Li Thanh liền tùy ý hắn.
Từ bên cạnh nhìn đến, lúc này Li Thanh thu lại vẻ lãnh ngạnh trước nay khiến người khác không dám đến gần, ngũ quan tuấn đĩnh, khuôn mặt trắng nõn, ngược lại có vẻ tao nhã, con ngươi vàng rực chuyên chú đọc công văn, đề phòng cùng xa cách trong mắt cũng dần biến mất. Lan Uyên thấy tâm tình nhộn nhạo, len lén hôn trộm lên mặt Li Thanh một cái. Cảm thấy chưa đủ, liền tinh tế nâng mặt y từ trán từng chút từng chút hôn xuống, hôn đến tận cánh môi, hô hấp trở nên ồ ồ, đầu lưỡi liếm một chút, Li Thanh khẽ mở miệng mặc cho hắn tiến vào cùng răng lưỡi dây dưa, thẳng hôn đến nan xá khó phân. Liền động tình, đem Li Thanh áp xuống bàn, văn thư phiêu phiêu dương dương.
Dây dưa một hồi lâu mới dần khôi phục lý trí, dục vọng dưới khố hạ đã nhiệt ngạnh như thiết. Biết lúc này hắn muốn làm chuyện đó, Li Thanh vẫn là không thuận theo, không nghĩ rằng chuyện này sẽ đến. Chỉ có thể ôm Li Thanh, ở bắp đùi của y cọ lộng. Li Thanh biết hắn muốn cái gì, nơi đó của mình cũng không khác gì hắn, liền cắn môi không lên tiếng, trên mặt ân ẩn lộ ra hồng sắc, sau đó lại chìm vào mê đắm……
Sau khi thân thiết một lúc lâu mới nhớ tới bình rượu nhỏ kia, liền đến hỏi Nguyên Bảo.
Nguyên Bảo vẻ mặt ngỡ ngàng: “Tiểu nhân…… Tiểu nhân không thấy rượu gì a? Tiểu nhân nãy giờ đều hầu hạ trong thư phòng.”
“Không phải ngươi dẫn ta đến hoa viên sao? Còn gặp được một hài tử rất thú vị, rượu đã đưa cho hắn hâm nóng.” Lan Uyên lắp bắp kinh hãi.
“Tiểu nhân…… Tiểu nhân nãy giờ đều ở thư phòng… Vương biết rõ a.” Nguyên Bảo vẻ mặt đau khổ giải thích.
“Hắn nãy giờ đều ở bên ta.” Li Thanh nói.
“Kia……” Lan Uyên khó hiểu.
“Nguyên Bảo còn có một đệ đệ sinh đôi tên Đồng Tiễn, bộ dáng hai người giống nhau như đúc. Đồng Tiễn là theo Li Lạc.”
Li Thanh nói xong, Lan Uyên hiểu ra. Cười với Li Thanh: “Xem ra ta phải cùng Hồ vương cáo một trạng. Li Lạc thiếu chủ trong hoa viên lừa tiểu nhân một bình rượu ngon, thỉnh Hồ vương xem xét, trả cho ta một cái công đạo.”
Dứt lời, còn dùng tay áo lau lau khóe mắt, còn tỏ vẻ ủy khuất khổ đại cừu thâm.
“Kêu Đồng Tiễn để ý thiếu chủ một chút, đừng cho hắn uống nhiều quá.” Li Thanh phân phó Nguyên Bảo.
“Như vậy là kết thúc?” Lan Uyên kinh ngạc.
“Kết thúc.” Li Thanh liếc mắt nhìn hắn, xán kim đồng sáng quắc nhìn Lan Uyên, “Nhị thái tử còn muốn xử lý như thế nào?”
“Này…… Liền xong đi.” Lan Uyên thầm nghĩ không may, đặt đầu lên vai Li Thanh thấp giọng nói, “Cùng đến nhân gian một chuyến như thế nào?”
“Hảo……” Muốn nói tiếp lại không thể, trong miệng đã bị lưỡi của hắn lắp đầy.
Trong lúc thân mật, đôi mắt vàng nửa mở nửa nhắm, tinh quang chợt lóe.
Nhân gian, phía sau núi chính là nhân gian.
Căn nhà tranh của phàm nhân, hàng rào bao quanh tường của phàm nhân, gà vịt trâu bò của phàm nhân.
Hai người cũng không mang theo tiểu tư, vận khởi thân pháp, ngày đi ngàn dặm. Chỉ nghỉ chân lại Đại Thành trấn phồn hoa.
Từng ở nơi nào đó gặp được một tên khất cái, chột mắt què chân, tay cũng bị bẻ gãy, thân vận một bộ y phục rách nát. Hắn quanh năm suốt tháng đều sống trong một ngôi miếu đổ nát, cả người tanh tưởi, người khác chỉ sợ muốn tránh còn không kịp, chỉ dừng lại cho hắn mấy đồng hoặc một bát cơm nóng.
Lan Uyên nói với hắn: “Ở ngoại ô thành đông có một cây đại hòe, dưới tàng cây có kim ngân vạn lượng, cũng đủ cho ngươi chữa trị tay chân, hưởng ấm no tuổi già.”
Tên khất cái liên tục dập đầu nói cảm tạ, mãi đến khi bọn họ đi khuất tựa hồ vẫn còn nghe tiếng dập đầu “Phanh phanh”.
“Mệnh của hắn là cửu thế kiếp nạn, sống hết một đời khổ tận cam lai, nhưng lần tới sinh ra lại được phong hầu phong tước thậm chí làm một bậc đế vương. Ngươi tội gì lúc nãy phải sửa mạng của hắn, cho hắn được an nhàn trước, kiếp sau tiếp tục trả lại?” Li Thanh chán ghét hành động tùy tiện của hắn.
“Thế gian nhân quả hồi báo, nhân nào thì quả nấy. Cuộc đời này hắn có lẽ sẽ chết, hắn cuối cùng phải một ngọt một khổ, ta bất quá là đảo lộn trình tự, nhân quả hắn nên có vẫn sẽ có, làm sao có thể nói là ta hại hắn?” Lan Uyên lơ đễnh, “Ta chỉ nói với hắn có kim ngân, lấy hay không là nhân quả của hắn.”
Li Thanh chỉ trầm tư, không tranh cãi với hắn.
Đã đến bên ngoài kinh thành, ngàn năm đế đô, long bàn hùng cứ, không giống bình thường.
“Thử làm một phàm nhân như thế nào?”
“Được.” Li Thanh gật đầu đồng ý.
“Được rồi, không được dùng thuật pháp.” Lan Uyên được một tấc lại lấn một thước.
“Nếu dùng thì sao?” Li Thanh nhíu mày.
“Nếu dùng, mặc cho đối phương xử trí.” Lan Uyên ý cười nhàn nhạt, trong lòng lại muốn chơi đùa.
“Một lời đã định.” Dứt lời, Li Thanh bước vào thành.
Lan Uyên đuổi đến bên người y hỏi: “Hồ vương có đem theo ngân lượng?”
“Không có.” Dừng chân, nghiêng đầu nhìn hắn, “Còn nhị thái tử?”
Một tia cười khổ hiện trên khuôn mặt thong dong: “Chỉ sợ nhị thái tử thiên giới cùng vương hồ tộc phải ăn xin ở kinh thành phàm trần này.”
Lại dùng ngón tay chỉ cửa thành nói: “Ngươi xem, nơi này rất tốt, nhiều người lại sáng sủa, ngươi và ta ở đây thu xếp ổn thỏa một chút. Cố ngồi xin xỏ đến chạng vạng có thể sẽ có người cho bánh bao nóng.”
Li Thanh không đáp lời, nghiêng mắt liếc Lan Uyên một cái.
Lan Uyên mở phiến tử che đi sự khinh bỉ: “Ta cũng biết ngươi nhất định không chịu, nhưng hiện nay không một xu dính túi, vào thành rồi làm sao có thể dừng chân ăn cơm?”
Li Thanh nhìn phiến tử sơn thủy ngọc cốt mạ vàng của hắn, khóe miệng nhếch lên, xán kim đồng nổi lên tiếu ý: “Bảo phiến của nhị thái tử có thể cho ta mượn được không?”
Lan Uyên thầm nghĩ không tốt, muốn giấu lại không có chỗ nào để cất.
Vì thế, vừa vào cửa thành, nhị thái tử cùng Hồ vương đi thẳng đến tiệm cầm đồ.
Kinh thành phồn hoa có thể sánh bằng chỗ hắn ở, hai bên đường tràn đầy đám tiểu hài tử đang chơi đùa.
Lọt thỏm trong đoàn người đi không mục đích, son phấn, hoa tươi, trâm gài tóc…… Tiện tay mua hai kiện, đại thẩm lục y hồng sắc tiến tới kéo tay áo sinh ý: “Nương tử nhà công tử hảo phúc khí nha, nhân phẩm tốt lại được quan tâm chăm sóc. Ngài nhìn phượng sai (cây trâm có hình phượng hoàng) này, là kiểu dáng các nương nương trong cung hay cài đấy, các cô nương rất thích. Ngài mua tặng nương tử một cái đi? Bảo đảm nàng thích!”
Lan Uyên cười hì hì nhìn Li Thanh bên cạnh: “Nương tử của ta mộc mạc, không thích những thứ này.”
Cầm một nhánh bạch lan hoa đưa đến mũi ngửi: “Ta thật cũng muốn mua một đóa hoa tặng hắn, chỉ sợ hắn mất hứng, sẽ không cho ta gần hắn nữa.”
Đại thẩm cười nói: “Còn có nương tử như vậy sao, vất vả công tử ngươi. Vậy ngươi xem cây cốt trâm này đi, là màu trắng thuần? Công tử ca nhân cũng có thể cài, nương tử nhà ngươi nếu không thích, ngươi giữ lại mà dùng.”
Lan Uyên liền mua: “Hảo. Làm phiền đại thẩm lo lắng, ta trước thay nương tử cảm tạ.”
Nhận lấy cây trâm, quay đầu cúi nhìn Li Thanh cười: “Ngươi thấy được?”
Hồ vương hừ lạnh một tiếng, quay đầu bỏ đi.
Vội vàng đuổi theo, cúi đầu hỏi: “Tức giận? Như thế nào dễ tức giận như vậy? Tại hạ tặng thứ này, mong Hồ vương bệ hạ nhận lấy, không nên tức giận, ân?”
Li Thanh quyết định không để ý tới hắn, đứng trước một quầy bán tranh hỏi vị thư sinh đang vùi đầu đọc sách: “Có họa mặt quạt?”
Thư sinh ngẩng đầu chậm rãi đáp: “Viết chữ thì được, họa thì…”
“Vậy viết cho ta một câu.”
Lan Uyên thấy y một đôi xán kim đồng nhìn chăm chú bức thư họa sau lưng thư sinh, trên mặt cũng lộ vẻ nghiêm túc thường nhật, cảm thấy không khỏi buồn cười, lại sợ chọc y tức giận, cũng chỉ biết nén cười, con ngươi mặc lam không bỏ sót một chút thay đổi trên mặt y.
Thư sinh cầm bút hỏi Li Thanh: “Công tử muốn viết cái gì?”
“……” Li Thanh nghẹn lời, vốn là thấy trong tay Lan Uyên không có phiến tử nhất thời hứng khởi hỏi, cũng không có ý tứ đặc biệt gì. Lại bị hỏi muốn thể hiện cái gì, ngay cả chính mình cũng không nghĩ ra. Quay đầu muốn hỏi Lan Uyên, Lan Uyên chỉ cười, ở một bên khoanh tay đứng nhìn.
Li Thanh bất đắc dĩ, đành nói với thư sinh: “Tùy ngươi đi.”
Thư sinh ngẫm nghĩ, thoăn thoắt, một bức phiến diện (phiến diện là mặt quạt) chốc lát đã xong. Để khô rồi đưa cho Li Thanh, lại bị Lan Uyên đoạt lấy, tự mình mở ra: “Đã là cho ta, đương nhiên phải để ta xem trước.”
Trên mặt quạt trắng nổi lên những chữ màu đen, viết mấy dòng ít ỏi:
Bình sinh không tương tư, mới có thể tương tư, liền sợ tương tư
Thân như mây bay, tâm như tơ bay, hơi thở mong manh
Trong không trung một làn dư hương
Nhớ mong thiên kim lãng tử phương nào
Khi tương tư, chính là lúc nào
Khi đèn nửa tối, khi trăng nửa sáng *
Lan Uyên xem xong trong lòng hoảng hốt, hạ tầm mắt trầm mặc một lúc, đem trúc phiến trong tay từng phiến từng phiến thu lại, ngón tay dùng sức nắm chặt, khóe miệng chậm rãi cong lên: “Phần đại lễ này ta nhận.”
Đôi mắt mặc lam, thất thần trong chốc lát, chớp mắt một cái đã khôi phục tiêu sái.
Tìm một gian khách *** trọ lại, tiểu nhị nói đêm nay có hội hoa đăng, thật rất đẹp, hai vị nên đi xem một cái.
Lan Uyên thấy ngạc nhiên, chờ trời tối liền vội vã kéo Li Thanh xuất môn ngắm đèn.
Trên đường so với ban ngày càng nhiều người hơn, mỗi người đều vui vẻ ra mặt, được hoa đăng đỏ rực chiếu sáng, bốn phía lại tăng thêm một phần hỉ khí. Trên ngọn cây dưới mái hiên treo đầy các màu hoa đăng, có hình cầm tinh (là 12 con giáp), có hình hoa điểu, cũng có hình người hay vật, mấy chiếc đèn ***g hợp thành hình bát tiên quá hải, hằng nga bôn nguyệt trong các câu chuyện xưa. Đầu phố lại tổ chức đố đèn, đoán đúng sẽ được nhận một phần tiểu lễ, hòa hòa nhạc nhạc, là một bức tranh vạn dân tề nhạc, quốc thái dân an. Có hài tử nghịch ngợm cầm thỏ đăng (***g đèn hình thỏ) ở trong đám người chạy giỡn chơi đùa, tiếng cười biến mất trong dòng người rộn ràng nhốn nháo.
Hai người đi qua một con phố, trên đường các nhà đều treo cung đăng lục giác (1).
Nữ tử sa mỏng *** trang dung tinh xảo tựa vào song cửa cứng cáp nhìn xuống dưới lâu các. Vừa lúc gió thổi tới, hương khăn trong tay bay bay rớt trúng đầu vai của thiếu niên dưới lâu.
Thiếu niên cầm khăn tay nhìn lên trên, giai nhân quạt tròn nửa che, liếc mắt đưa tình, răng trắng khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, thanh nhược oanh đề: “Công tử cầm khăn của ta…” Liền si ngốc bước vào cửa, nữ nhân đầu đầy châu ngọc to mọng mang theo một trận nùng hương chào đón: “Thúy Thúy, có công tử tìm!”
Chỉ hận một khắc đêm xuân quá ngắn ngủi, bất giác đem gia tài vạn quán ném vào hồng sa trướng.
“Chả trách mọi người đều nói nữ nhân đẹp đẽ yêu kiều như hoa.” Lan Uyên phe phẩy phiến tử hướng mặt lên trên nở nụ cười, oanh oanh yến yến trong lâu đều hồn siêu phách lạc, nữ nhân vẫy khăn chào mời.
Li Thanh liếc hắn một cái, nói: “Vậy ngươi ở lại nơi này đi.”
Lan Uyên làm ngơ tầm mắt nóng bỏng của nữ tử, trơ mặt đến gần y, một tay hướng đến thắt lưng Li Thanh vuốt ve: “Muốn lưu lại đương nhiên là phải cùng nhau lưu lại mới tốt, nghe nói nơi này còn đặc biệt chuẩn bị đồ vật này nọ (ý anh ấy ám chỉ mấy cái toy ấy )), có thể cho ngươi…… Ân…… Dục tiên dục tử……”
Li Thanh cứng đờ, dùng sức tránh khỏi tay hắn, không nói một lời đi nhanh về phía trước.
Lan Uyên cất tiếng cười to, nhận lấy mấy ánh mắt lườm nguýt của người qua đường. Cũng không để ý, cười đến đắc ý, mãi đến khi bị đứa con bất hiếu nhà vương gia suồng sã mới ngừng.
Cười đủ rồi mới phát hiện, người nọ sớm đã biến mất trong dòng người, nhưng lại tìm không thấy tung tích.
Nắm phiến tử trong tay, một trận hàn ý tỏa ra toàn thân, khóe miệng băng lãnh vẫn còn khẽ nhếch, trong miệng cũng không tự chủ niệm chú văn. Đôi mắt mặc lam từ từ chuyển hẳn thành màu lam, vẫn không nhúc nhích, chuyên chú tìm kiếm thân ảnh bạch sắc.