Đọc truyện Hoàn Khố Thế Tử Phi – Chương 482: Có thai
Edit: Theresa Thái
Beta: Leticia
Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua bên ngoài, rồi nhìn sang Thượng Quan Minh Nguyệt.
Thượng Quan Minh Nguyệt vẫn ngồi yên không nhúc nhích, nói như đại gia: “Gấp cái gì? Mấy lão già đó cũng phải nghỉ ngơi một chút.”
La Ngọc ngẫm lại thấy cũng đúng, nhưng nghe tiếng hô lớn bên ngoài vẫn bị gợi lên tò mò, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Nghe nói sư tổ trên Cửu Tiên Sơn đã sống đến sắp bắt kịp loài rùa rồi, chúng ta đi xem đi?”
“Xú nha đầu, nói gì vậy? Nhiều lắm là mấy trăm tuổi mà thôi.” Thượng Quan Minh Nguyệt trừng nhìn nàng ấy một cái, hiển nhiên rất bất mãn khi bị nàng ấy đạp một cước, nhưng tóm lại vẫn có một bộ dáng ca ca, không đạp lại.
La Ngọc hừ một tiếng, nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Đi thôi! Đi ra ngoài xem một chút!” Vân Thiển Nguyệt đứng lên, nàng không phải là Thượng Quan Minh Nguyệt, người ta vội vàng tới giải độc cho nàng, dù sao nàng cũng phải biết ơn, không ra cửa thành đón, thì căn bản cũng phải ra cửa phủ đón.
La Ngọc nghe vậy lập tức kéo nàng đi ra ngoài, Ngọc Tử Tịch cũng tò mò, đuổi theo hai người.
Mí mắt Thượng Quan Minh Nguyệt cũng không nháy một cái, ngồi yên không đứng dậy.
Ba người ra khỏi Quy Nhạn cư, đi tới cửa Hoa Vương phủ.
Ra khỏi Tiền viện, liền thấy đoàn người đang đi về phía này. Bóng dáng một thân minh hoàng của Đông Hải Vương nổi bật hơn cả, đi bên cạnh ông là một vị lão giả tiên phong đạo cốt tóc bạc trắng, hai người đi song song, vừa đi vừa hàn huyên. Đi ở phía sau hai người, là Ngọc Thanh Tình, Vân Thiều Duyên, Ngọc Tử Thư cùng với mấy vị lão giả mặc đạo bào và tăng bào, cũng là vừa đi vừa nói chuyện.
“Cũng chỉ là cái lão đầu thôi, không nhìn ra bộ dạng bán tiên gì.” Ngọc Tử La lầm bầm một câu.
Ngọc Tử Tịch thấp giọng nói: “Sư tổ và mấy vị đạo nhân cao tăng trên Cửu Tiên Sơn đều là người có danh vọng, sau này muội cũng đừng làm trò hồ ngôn loạn ngữ ở trước mặt bọn họ, coi chừng Phụ hoàng tức giận. Phụ hoàng rất tôn kính sư tổ và mấy lão đầu trên Cửu Tiên Sơn đó.”
“Biết!” Ngọc Tử La lần đầu nghe lời gật đầu.
“Lão Vương thúc không theo về sao?” Ngọc Tử Tịch nhìn lướt qua đám người, kỳ quái hỏi.
“Chắc là đang chưng cất rượu với Phổ Thiện đại sư, rớt vào vò rượu luôn rồi!” Ngọc Tử La ‘Hừ’ một tiếng.
Vân Thiển Nguyệt nhìn đoàn người, người đi song song với Đông Hải Vương nhất định là sư tổ Cửu Tiên Sơn không thể nghi ngờ, sáu vị lão giả đi sau ông ấy trông trẻ hơn ông ấy, ba vị tăng bào, ba vị đạo bào. Trong những người này, không có một ai là nàng quen. Lão đạo thối và Phổ Thiện đại sư mà nàng quen biết cũng không có mặt.
“Đó! Đó chính là Nhị công chúa của trẫm, bên trái với bên phải con bé là hai đứa con của trẫm.” Đông Hải Vương thấy ba người Vân Thiển Nguyệt, liền chỉ vào nàng rồi nói với sư tổ Cửu Tiên Sơn đang nhìn qua.
Sư tổ Cửu Tiên Sơn hiển nhiên đã thấy được ba người, mỉm cười gật đầu, bình luận: “Nhị công chúa là quý tinh trời giáng, vận sát các bán. Nhị hoàng tử và Tứ công chúa đều có phúc.”
Ngọc Tử La xuy một tiếng, “Ghét nhất cái loại đạo sĩ thối vừa thấy liền hồ ngôn loạn ngữ như thế này, muội đi!” Dứt lời, nàng quay đầu đi vào, cho dù nói nàng có phúc, nàng cũng không mua trướng.
Ngọc Tử Tịch liếc mắt, phụ họa: “Đệ cũng ghét cái loại lão quái vật thật sự cho mình là thần tiên như thế này. Nhị tỷ tỷ, tự mình tỷ bảo trọng nha!” Dứt lời, hắn cũng quay đầu đi theo La Ngọc.
Trong nháy mắt, tiểu đội ngũ ba người chỉ còn lại mỗi Vân Thiển Nguyệt.
“Hai đứa hư hỏng này!” Đông Hải Vương cũng là người có võ công, tai thính mắt tinh, hiển nhiên đã nghe thấy lời nói của hai người, tức giận mắng một câu.
Sư tổ Cửu Tiên Sơn ngược lại không thèm để ý, mặt mũi hiền lành nói: “Nhị hoàng tử và Tứ công chúa là tính tình chân thật, khó được có người không bị lão đạo như ta hù dọa. Hoàng thượng đừng phiền não, phúc khí của họ có lẽ chính là đến từ phần tính tình này. Chuyện thế gian, vốn chính là có nhân có quả.”
Đông Hải Vương hiển nhiên rất bất đắc dĩ với hai đứa con này, thở dài nói: “Đây đều là hậu quả trẫm dung túng.”
“Hoàng thượng là thánh giả minh quân chân chính.” Sư tổ Cửu Tiên Sơn cười nói.
“Già rồi, trẫm ngồi trên cái ghế này đã hơn nửa đời người, sơn hà tốt đẹp như thế nào cũng đều đã lĩnh hội, chỉ có hai việc cuối cùng chính là Thái tử của trẫm thật sớm lên ngôi, Nhị công chúa của trẫm thật sớm được giải độc thoát ly khổ hải.” Đông Hải Vương lắc đầu, ngoắc Vân Thiển Nguyệt đến gần, “Nhị công chúa, đây là sư tổ Cửu Tiên Sơn, đạo hiệu của sư tổ đã không còn ai nhớ được nữa, các môn các phái, các Phật các đạo trong thiên hạ đều tôn xưng ngài ấy một tiếng Cửu Tiên sư tổ. Hôm nay tự mình xuống núi giúp con giải độc, tránh cho con mệt nhọc bôn ba lên Cửu Tiên Sơn, cũng là phúc khí của con.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, dừng bước, mỉm cười nói lễ, “Đa tạ Cửu Tiên sư tổ và các vị đại sư đã vất vả đến đây.”
“Nhị công chúa không cần khách khí, Vân tộc mấy ngàn năm qua, người có thể mang Linh thuật từ nhỏ đã ít lại càng ít, ít ỏi không có bao nhiêu. Ngài đã là Thiên vận giáng sinh, liền thừa kế đại thành Linh thuật Vân tộc. Cửu Tiên Sơn của ta và Vân tộc có thâm hậu sâu xa. Ngài gặp nạn, Cửu Tiên Sơn hẳn nên ra tay tương trợ.” Sư tổ Cửu Tiên Sơn khoát khoát tay, ống tay áo nhẹ nhàng phất qua, thân thể Vân Thiển Nguyệt liền đứng thẳng lên.
Mặc dù có thêm Linh thuật, Vân Thiển Nguyệt cũng tự nhận võ công tu vi của bản thân đã cực cao, tự nhận trong thiên hạ người có thể thắng được nàng ít ỏi không có bao nhiêu, nhưng vẫn còn bị một cái phất tay nhẹ nhàng của sư tổ Cửu Tiên Sơn nâng dậy, có thể thấy được võ công của ông ấy rất cao, đã đăng phong tạo cực, khó trách có thể sống thọ như thế.
“Danh tiếng của Cảnh thế tử và Cảnh thế tử phi, lão đạo ở Cửu Tiên Sơn cũng đã nghe thấy từ lâu, khó được người có tình, Nhị công chúa yên tâm, lão đạo nhất định dốc hết toàn lực tương trợ.” Sư tổ Cửu Tiên Sơn vừa cười nói.
Vân Thiển Nguyệt cười cười, “Sư tổ và các vị đại sư đường xa mà đến, hôm nay nghỉ ngơi trước đi! Không vội nhất thời.”
Sư tổ Cửu Tiên Sơn lắc đầu, “Ta thấy ấn đường của ngài đã biến thành màu đen, cũng nghe Ngọc thái tử nói tháng trước đã phát độc một lần, vẫn nên nhanh chóng giải! Lão đạo ta đi vài bước đường mà thôi, không mệt được.” Dứt lời, nói với Đông Hải Vương: “Còn phải làm phiền Hoàng thượng an bài cho ta một căn mật thất.”
Đông Hải Vương nhìn mi tâm của Vân Thiển Nguyệt một cái, gật đầu, “Nếu sư tổ muốn nhanh chóng, vậy ăn tối xong lại bắt đầu đi! Mật thất Hoa Vương phủ nằm trong Quy Nhạn cư, cũng là nơi ở của Nhị công chúa, cần gì cũng thuận tiện.”
Sư tổ Cửu Tiên Sơn gật đầu.
Đoàn người vào tiền thính Hoa Vương phủ, đại tổng quản Trần bá đã sai người bày tiệc rượu.
Sau khi ăn xong, sắc trời đã tối. Đông Hải Vương cũng không hồi cung, mà là đi theo đoàn người sư tổ Cửu Tiên Sơn tới Quy Nhạn cư.
Thượng Quan Minh Nguyệt đứng ở cửa Quy Nhạn cư, thấy mọi người đến, ánh mắt dừng trên người sư tổ Cửu Tiên Sơn, không khách khí nói: “Trăm năm không xuống Cửu Tiên Sơn, bộ xương già này của ông còn dùng được không đó?”
“Tất nhiên dùng được! Lão đạo ta không được việc, không phải còn ngươi nữa sao?” Sư tổ Cửu Tiên Sơn cười híp mắt, ngữ khí cũng thoải mái hơn lúc nói chuyện với Đông Hải Vương, Ngọc Thanh Tình và Vân Thiển Nguyệt.
Thượng Quan Minh Nguyệt hừ một tiếng, “Tốt nhất có thể giải độc cho nữ nhân này, đừng phá hủy danh tiếng cả đời của ông.”
“Không sao, danh như cặn bã, nếu lão đạo ta không nghĩ thoáng, thì cũng không dám xuống Cửu Tiên Sơn.” Sư tổ Cửu Tiên Sơn vuốt râu cười nói.
“Vậy thì đi thôi!” Thượng Quan Minh Nguyệt xoay người đi đến cửa vào của ám thất.
Sư tổ Cửu Tiên Sơn quay đầu lại nhìn thoáng qua, suy nghĩ rồi nói: “Hoàng thượng cũng đừng vào, Ngọc thái tử, Trưởng công chúa cùng với Hoa Vương cùng vào với chúng ta!”
“Trẫm đi vào cũng giúp không được gì, tối nay liền ở ngoài đích thân hộ pháp cho mọi người.” Đông Hải Vương gật đầu.
Sư tổ Cửu Tiên Sơn, Vân Thiển Nguyệt, Ngọc Tử Thư, Ngọc Thanh Tình, Vân Thiều Duyên, cùng với ba tăng ba đạo đi vào ám thất.
Cửa ám thất vừa đóng, Đông Hải Vương quay đầu ra lệnh cho nội thị, “Điều hai vạn Ngự Lâm quân bảo vệ Hoa Vương phủ, bất kỳ một kẻ không có phận sự nào cũng không cho phép vào.”
“Dạ! Hoàng thượng!” Nội thị lên tiếng, xoay người đi xuống truyền lệnh.
Không lâu sau, hai vạn Ngự Lâm quân đã thủ vệ Hoa Vương phủ ba tầng trong ba tầng ngoài, gió thổi không lọt.
Đám người Hoa Sênh, Lăng Liên, Y Tuyết canh giữ ở ngoài, nhìn ám thất đóng kín, im lặng cầu nguyện Vân Thiển Nguyệt nhất định có thể giải độc đi ra ngoài. Sư tổ Cửu Tiên Sơn đích thân rời núi, sáu vị cao tăng đạo sĩ đắc đạo, còn có Thượng Quan Tiểu Vương gia, Hoa Vương, Ngọc thái tử, Ngọc Thanh Tình, mỗi người đi ra ngoài đều là cao thủ tuyệt đỉnh hiếm có trên thế gian, nhiều người như vậy cùng tập hợp, nhất định có thể giải độc.
Ngọc Tử Tịch và Ngọc Tử La cho là đoàn người sư tổ Cửu Tiên Sơn bôn ba xa như vậy, sau khi tới dù sao cũng phải nghỉ ngơi, không nghĩ tới vừa đến liền vào ám thất giải độc giúp Vân Thiển Nguyệt, bọn họ nhận được tin, liền vội vã chạy tới Quy Nhạn cư.
Khí hậu Đông Hải vốn ấm áp hơn Thiên Thánh, ban đêm cũng không thấy lạnh, đã có mấy phần mát mẻ sau cơn mưa.
“Tới chậm một bước, tới sớm một bước là đã vào được rồi.” Ngọc Tử La nhìn ám thất đóng kín, hậm hực nói.
Ngọc Tử Tịch cũng có suy nghĩ này, oán giận nói: “Đều tại muội, nếu muội gặp lão đạo kia mà không đi, thì ca cũng sẽ không đi theo muội.”
“Trẫm còn chưa tìm hai đứa tính sổ đó! Lúc này hai đứa còn không biết sai mà sửa đổi! Cho dù các con theo tới, cũng không nghĩ đến mình có bao nhiêu cân lượng, nào có thể tùy ý đi theo vào quấy rối?” Đông Hải Vương khiển trách hai người.
Hai người lập tức tắt tiếng.
Từ tối mãi cho đến đêm khuya, cửa ám thất vẫn đóng kín, bên trong cũng không truyền ra chút động tĩnh nào.
Đông Hải Vương dù sao cũng là Đế vương một nước, trên mặt thần sắc trấn định.
Ngọc Tử La lại không đợi được nữa, nhìn chằm chằm cửa hận không thể chạy đến đẩy ra, nhưng biết không thể tự tiện đẩy ra trước, lỡ như quấy nhiễu thời khắc mấu chốt để giải độc thì chính là phạm sai lầm lớn, lo lắng nóng ruột nói: “Sao còn chưa có động tĩnh?”
“Mới mấy canh giờ, kiên nhẫn chờ một chút!” Đông Hải Vương nhìn con gái một cái.
“Tên khốn Dung Cảnh kia cũng không gửi đến một phong thư, con viết cho huynh ấy bức thư dài như vậy mà.” Ngọc Tử La nhớ tới Dung Cảnh, tức giận nói: “Không chừng ở trong lòng huynh ấy, cái giang sơn rách nát kia còn quan trọng hơn cả tỷ tỷ.”
Ngọc Tử Tịch liếc nàng ấy một cái, nhắc nhở nàng ấy, “Lúc ban đầu, người muốn phá vỡ giang sơn Dạ thị chính là Nhị tỷ tỷ, mà không phải là người ta. Hôm nay huynh ấy có một nửa nguyên nhân là bởi vì giang sơn Dạ thị là Nhị tỷ tỷ muốn, huynh ấy mới đoạt.”
Ngọc Tử La xuy một tiếng, “Mới không tin chuyện ma quỷ này, nam nhân có mấy ai không thương giang sơn?”
“Không có mấy ai cũng là có ngoại lệ.” Ngọc Tử Tịch nói.
“Muội lại không biết, ca không phải ghi hận chuyện huynh ấy ném ca vào Di Hồng lâu sao? Sao hôm nay lại nói chuyện giúp huynh ấy vậy?” Ngọc Tử La cảm thấy không tìm chút chuyện để làm, hoặc không đấu võ mồm, chắc hẳn nàng sẽ nóng ruột đến phát điên.
“Chờ một ngày nào đó ca cũng ném muội vào Di Hồng lâu để kiến thức một chút hương ôn nhu.” Ngọc Tử Tịch oán hận nói.
La Ngọc nhướng nhướng mày, vô tình nói: “Có thể qua được cửa của Tạ Ngôn đã, ca có bản lãnh liền ném muội vào đi.”
Ngọc Tử Tịch trừng muội ấy một cái, móc lại muội ấy: “Hôm nay biết Tạ Ngôn tốt rồi?” Nói rồi, đánh giá muội ấy từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt rơi vào bộ ngực của muội ấy, ác ý trả thù nói: “Mấy năm nay, ngày ngày muội mặc y phục của nam nhân, trói buộc đồ của nữ nhân, đừng để đến lúc đó bị Tạ Ngôn thấy, nhìn muội không nuốt trôi.”
Mặc dù Ngọc Tử La không thông suốt sớm, nhưng hôm nay đã bị Tạ Ngôn dạy dỗ thông suốt, tất nhiên nghe rõ lời nói của Ngọc Tử Tịch, lập tức nổi giận, “Ngọc Tử Tịch, ca muốn chết đúng không? Có người làm ca ca như ca sao?”
“Không có người làm ca ca như ca, vậy có người làm muội muội như muội sao?” Ngọc Tử Tịch đáp lại một cách mỉa mai.
Đông Hải Vương thấy hai người muốn đánh, liền quát khẽ: “Đều câm miệng cho trẫm! Từ nhỏ đến lớn, mỗi ngày ba câu không hợp liền cãi. Chân đạp vai xuống, ca ca không có bộ dáng ca ca, muội muội không có bộ dáng muội muội, còn ra thể thống gì?”
Ngọc Tử La không cam lòng ngậm miệng, đá một cục đá vào Ngọc Tử Tịch.
Ngọc Tử Tịch cũng đá một cục đá vào nàng ấy, hai cục đá đụng nhau, vỡ nát.
Đông Hải Vương bỗng nhấc chân, đạp mỗi người một trái một phải một cước. Hai người không tránh, không né được, đồng thời ‘Ui da’ một tiếng. Thấy là Đông Hải Vương, liền mấp máy môi, mặc dù bất mãn, nhưng tóm lại là lão tử của họ, không thể đạp lại.
Đám người Hoa Sênh cũng chờ đến nóng ruột, bị Ngọc Tử Tịch và Ngọc Tử La ầm ĩ một phen, cũng bớt nóng ruột vài phần.
Cả đám tiếp tục chờ đợi.
Đêm khuya đi qua, hừng đông bước đến, cửa ám thất vẫn vô thanh vô tức, không nhúc nhích. Lúc này ngay cả Đông Hải Vương cũng không chờ được nữa, trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng.
Ngọc Tử Tịch và Ngọc Tử La không ồn ào nữa, đều nén lo lắng nhìn chằm chằm ám thất, sắc mặt đều bị lây nhiễm vẻ ngưng trọng chưa từng có.
Một tên nội thị nhìn thoáng qua sắc trời, thấp giọng nhắc nhở Đông Hải Vương, “Hoàng thượng, nên lâm triều rồi, hôm nay vẫn miễn triều sao ạ?”
“Miễn triều!” Đông Hải Vương khoát khoát tay.
Tên nội thị này gật đầu, lặng lẽ lui xuống.
Giờ Thìn, mặt trời dâng lên, thay đổi sắc trời âm trầm mấy ngáy qua, khí trời rất tốt. Ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu xuống, hoa lam nhan trong Quy Nhạn cư tươi mát xinh đẹp, hương thơm xông vào mũi.
Nửa ngày chớp mắt liền qua, mặt trời chỉ hướng giữa trưa.
Ngọc Tử La cũng không còn kiên nhẫn được nữa, nói với Đông Hải Vương: “Phụ hoàng, còn không có động tĩnh, có thể xảy ra chuyện gì không? Chúng ta gõ cửa hỏi một chút đi?”
Đông Hải Vương cũng có suy nghĩ này, nhưng vẫn nhẫn nại, “Chờ một chút!”
“Đã một đêm nửa ngày rồi, đợi thêm nữa phải tới khi nào? Con đã hứa với tỷ phu, sẽ chăm sóc tốt người của huynh ấy rồi.” Ngọc Tử La nói.
“Đúng đó, Phụ hoàng, chúng ta ở bên ngoài hỏi một tiếng, nếu không sao cũng có thể an tâm, tối thiểu cũng yên tâm. Nếu người ở bên trong có chuyện gì, nói thí dụ như không giải hết được độc cho Nhị tỷ tỷ đều tẩu hỏa nhập ma hoặc là trúng độc ngược lại, hay gì đó, chúng ta cứ không biết mà chờ đời như vậy, không phải là hư chuyện sao?” Ngọc Tử Tịch cũng phụ họa.
Đông Hải Vương nghe vậy cảm thấy có đạo lý, dù sao thời gian đã đủ lâu, gật đầu, “Đi hỏi một chút đi!”
Ngọc Tử Tịch và Ngọc Tử La được cho phép, cùng đi tới ám thất, đồng thời giơ tay lên gõ cửa.
Đúng lúc này, cửa ám thất được mở ra từ bên trong, Ngọc Thanh Tình bước ra, sắc mặt cực kỳ không tốt.
“Cô cô, sao rồi ạ?” Ngọc Tử La bắt lấy Ngọc Thanh Tình, vội hỏi, “Độc của tỷ tỷ đã giải chưa?”
Đông Hải Vương cũng lập tức đi tới.
Ngọc Thanh Tình nhìn mấy người đang chờ đợi bên ngoài, “Không giải được.”
Ngọc Tử La biến sắc, nghi ngờ hỏi: “Sao lại không giải được? Không phải nói nhiều năm qua ngài và Hoa Vương thúc cùng với mấy vị đạo trưởng đã nghiên cứu ra mấy phương pháp sao? Một cái cũng không dùng được sao?”
Ngọc Thanh Tình lắc đầu, “Một cái cũng không dùng được, không giải được.”
“Tại sao có thể như vậy? Vậy phải làm sao đây? Chẳng lẽ liền chờ chết?” Ngọc Tử La nghe vậy liền tức giận.
Đông Hải Vương nghe vậy sắc mặt cũng trầm xuống, hỏi: “Đúng vậy, nhiều năm như vậy, các muội có rất nhiều người, chẳng lẽ đều không thể giúp con bé giải loại độc đó? Lúc trước không phải nói có một phương pháp có cơ hội lớn nhất sao? Hôm nay cũng không được?”
Ngọc Thanh Tình lắc đầu, “Tất cả biện pháp đã thử, đều không được. Cái biện pháp có cơ hội lớn nhất kia……” Nàng thở dài, trầm giọng nói: “Con bé mang thai, căn bản không thể dùng.”
Đông Hải Vương cả kinh, “Tiểu nha đầu mang thai?”
Ánh mắt Ngọc Tử La lập tức mở to hơn bất kỳ lúc nào, không dám tin nói: “Cái gì? Có…… Có thai?”
Ngọc Tử Tịch cũng kinh ngạc vô cùng, liền vội hỏi, “Tỷ tỷ trúng thứ đó, ngay sinh hoạt vợ chồng cũng không đủ, không chỉ tăng thêm độc của mình, cũng sẽ làm tỷ phu bị thương, hai người họ vẫn uống thuốc, không phải nói căn bản không thể mang thai được sao? Sao hôm nay lại mang thai?”
“Theo lý thuyết là không thể mang thai, cô cũng thấy kỳ quái sao hôm nay con bé lại có thai.” Ngọc Thanh Tình lắc đầu, “Nhưng thân thể của con bé hôm nay đích xác là dấu hiệu có thai, mặc dù mới có ít ngày, chưa đầy một tháng, nhưng cũng là hỉ mạch. Chúng ta thay phiên nhau bắt mạch cho con bé, đều cho ra kết quả giống nhau. Cái loại phương pháp hút độc ra này, nếu không chuẩn bị tốt, sẽ một thi hai mạng, sao dám dùng?”
“Con biết rồi, nhất định là cái hôm trước khi chúng ta lên đường trở về Đông Hải, hôm đó bọn họ ở chung một phòng, con còn thấy dấu hôn trên cổ tỷ tỷ.” Ngọc Tử La lập tức nói.
“Tiểu nha đầu phiến tử, con còn biết dấu hôn?” Mặc dù trong lòng Ngọc Thanh Tình khó chịu, nhưng vẫn bị Ngọc Tử La chọc cười.
Ngọc Tử Tịch liếc Ngọc Tử La một cái, không có tâm tình nói móc muội ấy, cũng tiếp lời muội ấy khẳng định: “Hôm đó con cũng thấy dấu hôn trên cổ tỷ tỷ, tỷ phu và tỷ tỷ là vợ chồng, tất nhiên chung phòng, có gì kỳ quái? Không chung phòng mới kỳ quái đó.”
Sắc mặt Đông Hải Vương trầm trọng, “Đây cũng tính là một chuyện ngoài ý muốn, nhưng nếu có thể mang thai, không có đạo lý không giải được độc. Có lẽ còn có biện pháp khác, đừng vội, chúng ta lại tìm cách khác!”
Ngọc Thanh Tình gật đầu, tránh ra khỏi cửa, đi ra. Sau khi nàng đi ra, Vân Thiều Duyên, sư tổ Cửu Tiên Sơn, ba tăng ba đạo cũng nối tiếp đi ra. Sắc mặt mọi người đều không quá tốt, hoặc trầm trọng, hoặc mỏi mệt.
Sau khi mọi người đi ra ngoài, Ngọc Tử Thư cũng bước ra, thay đổi ngọc chất lan hoa, hiếm thấy sắc mặt tái nhợt, bước đi trầm trọng.
Sau khi hắn đi ra, Vân Thiển Nguyệt cũng chậm rãi đi ra, nàng vừa ra khỏi cửa ám thất, ánh mặt trời liền chiếu lên người nàng, hào quang nhàn nhạt, làm cho mặt nàng thoạt nhìn gần như trong suốt. Nàng ngắm nhìn bầu trời một lát, thu hồi tầm mắt, nói với mọi người: “Tin tức con mang thai, ai cũng không được phép nói cho Dung Cảnh.”
Đám người Ngọc Thanh Tình không nói lời nào, ngay cả Ngọc Tử La ồn ào nhất cũng không lên tiếng nữa, đều trầm mặc đất nhìn nàng.
Thượng Quan Minh Nguyệt đi ra cuối cùng, vẻ mặt âm trầm nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, cả giận nói: “Xốc lại tinh thần cho ta, ngày mai lên đường đi Vân Sơn.”