Đọc truyện Hoàn Khố Thế Tử Phi – Chương 480: Máu mủ tình thâm
Edit: Vịt con may mắn
Beta: Leticia
Canh năm, bốn cửa thành của Đông Hải vừa mới mở khóa ra.
Thượng Quan Minh Nguyệt dẫn đầu đi ra khỏi cửa thành Bắc, Vân Thiển Nguyệt đuổi theo sau hắn cũng theo đuôi ra khỏi cửa thành Bắc.
Sau khi ra khỏi cửa thành Bắc, Thượng Quan Minh Nguyệt liền cưỡi ngựa chạy theo quan đạo, ước chừng đi được nửa canh giờ thì phía trước liền xuất hiện ngã ba đường, hắn liền hướng về phía ngã ba bên trái nhất đi tới, liền đi thêm nửa canh giờ nữa, trên đường lại xuất hiện thêm hai ngã ba, hắn lại rẽ về phía bên phải của ngã ba, lần này đi thêm một lúc lâu sau mới tới được một mảng rừng cây rậm rạp, hắn ghìm chặt cương ngựa lại rồi tung mình xuống ngựa.
Lúc này trời cũng đã hừng sáng, mặt trời lên chiếu vào trên rừng cây trước mặt, từ lá cây phản xạ ánh sáng loang lổ, chim hót râm ran, vô cùng thanh tĩnh. Phía trước trừ một rừng cây này cũng không còn đường nữa.
Vân Thiển Nguyệt theo sau hắn chậm nửa bước, nhìn thấy cũng dừng lại, nàng ghìm chặt cương ngựa.
“Mau đi vào theo ta!” Thượng Quan Minh Nguyệt quay đầu lại nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, liền bước chân vào trong rừng cây.
Vân Thiển Nguyệt lập tức ném cương ngựa lại, đi theo phía sau hắn.
Đây là một rừng cây rất lớn, vô cùng rậm rạp, ánh mặt trời giống như không thể len lỏi vào được. bước chân Thượng Quan Minh Nguyệt đi về phía trước, Vân Thiển Nguyệt cũng không chậm bước nào theo sát với cước bộ của hắn.
Cứ đi bộ như vậy được khoảng một canh giờ, đi tới một cây đại thụ lớn phải mất hai người ôm trong ngực, Thượng Quan Minh Nguyệt liền đưa tay gõ gõ lên cây khô, trong cây khô phát ra tiếng vang trống rỗng, hắn quay đầu lại vươn tay về phía Vân Thiển Nguyệt, nói với nàng: “Tới đây!”
Vân Thiển Nguyệt tiến lên một bước, đưa tay đặt vào trong tay hắn.
Thượng Quan Minh Nguyệt lôi kéo Vân Thiển Nguyệt rồi điểm nhẹ mũi chân, thân hình nhẹ nhàng bay lên đỉnh thân cây, trong chốc lát hắn dùng sức kéo một chiếc dây leo trên thân cây, cây đại thụ mất hai người ôm từ từ tách ra thành một cái động sâu, hắn lôi kéo nàng dọc theo động sâu đi xuống.
Trong nháy mắt bóng tối hạ xuống, Vân Thiển Nguyệt nhất thời không thích ứng kịp được, liền nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, ở bốn phía chính là những vân cây tinh mịn, chốc lát sau đi xuống dưới tàng cây, trượt vào trong một động tối đen, bên trong không có ánh sáng, hiển nhiên động cây này thật lâu rồi không được dùng tới, có một loại hủ khí lạnh lẽo, trong dạ dày nàng liền khó chịu, quay cuồng mất một chút liền nhíu mày, cố gắng khắc chế.
Thượng Quan Minh Nguyệt cũng cảm nhận được nàng khó chịu, do dự một chút liền thả tay nàng ra, ôm lấy hông của nàng, bảo vệ nàng trong lòng.
Vân Thiển Nguyệt giương mắt nhìn Thượng Quan Minh Nguyệt một cái, trong bóng tối nhìn thấy hắn khẽ mím môi lại, nàng liền dời tầm mắt đi, cũng không lên tiếng.
Ước chừng qua thời gian một chén trà, ở trước mắt liền hiện ra một luồng sáng rất nhỏ, Thượng Quan Minh Nguyệt đưa tay khởi động một cơ quan, bọn họ vốn là từ từ hạ tốc độ liền dừng lại, vòng theo một phương hướng liền đi tới một nơi lớn bằng khoảng một gian phòng trên mặt đất.
Ở trong khoảng không này, từ trên vách tường ngoại trừ có một viên Dạ Minh Châu lớn ra thì cái gì cũng không có.
Thượng Quan Minh Nguyệt buông Vân Thiển Nguyệt ra, xoay viên dạ minh châu này xoay một vòng, ở trên vách tường liền xuất hiện một cái cửa nhỏ, hắn nhìn thoáng qua Vân Thiển Nguyệt một cái rồi đi vào.
Vân Thiển Nguyệt đuổi theo hắn.
Ở mỗi một chỗ cửa nhỏ như thế này cũng chỉ có thể chứa được một người đi qua, trên mặt đất bằng phẳng, cách mỗi mười trượng lại có một viên dạ minh châu nhỏ để chiếu sáng đường đi. Thượng Quan Minh Nguyệt đi ở phía trước, cách tầm mắt của Vân Thiển Nguyệt làm cho nàng không nhìn thấy được phía trước có những gì.
Cứ đi như vậy khoảng nửa canh giờ, Thượng Quan Minh Nguyệt liền chuyển động một viên minh châu ở trên vách tường, một cửa đá không tiếng động mở ra, trước mắt liền bừng sáng, có ánh sáng mạnh mẽ chiếu tới.
Thượng Quan Minh Nguyệt ra bên ngoài, Vân Thiển Nguyệt đi theo, ngay sau khi hai người đi ra ngoài thì cửa đá lại không tiếng động đóng lại.
Vân Thiển Nguyệt nhìn khung cảnh trước mắt, đây chính là một sơn cốc nhỏ, nói chính xác thì đây chính là một chỗ của đáy vực, phương viên khoảng mười trượng. Ở bốn bề núi đá cao vút lên trong mây, không có một khe hở cũng không có, mà bọn họ lại tiến vào phía sau núi, còn là đi theo mật đạo từ dưới vách núi tạo ra, chỉ thấy một khối đất trống nằm giữa những tảng đá lớn, còn lại đều bị nước bao trùm.
Dòng nước ào ào chảy ra nhiệt khí, hiển nhiên là một Ôn tuyền thiên nhiên
Ánh mặt trời từ trên cao chiếu xuống, làm cho nơi này ấm áp như mùa xuân.
Thượng Quan Minh Nguyệt chỉ một ngón tay về phía hồ nước kia, nói với Vân Thiển Nguyệt: “ Muội đi vào nằm đi, trước khi trời tối thì đi ra”.
Vân Thiển Nguyệt mở miệng, “Huynh dẫn ta đi đường bôn ba xa như vậy, mất bao trắc trở chính là tới nơi đây ngâm Ôn tuyền?”
Thượng Quan Minh Nguyệt nhìn nàng, giải thích: “Đây không phải là Ôn tuyền bình thường, đây là Ôn tuyền do nước ở bốn bề núi đá nhỏ xung quanh tạo thành, trên vách núi đá dựng đứng có không biết bao nhiêu thuốc tốt, cũng không có người nào ngắt được, rơi vào trong nước, nó đã thành Dược Tuyền thiên nhiên rồi.” Dứt lời, hắn bổ sung: “Ôn tuyền này, cũng đã có được chừng ngàn năm rồi.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, hỏi: “Nó có ích đối với thân thể ta không?”
“Trong thân thể muội có chứa độc thuộc tính hàn, có chỗ tốt hay không thì phải thử qua mới có thể biết được.” Thượng Quan Minh Nguyệt nói.
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, đã có chỗ dùng được, vậy thì thế nào cũng phải thử một chút. Nàng gật đầu, mặc y phục tiến vào bên trong nước. Nước cũng không sâu, chỉ là nàng còn chưa đi tới giữa thì đã thấy rất nóng, trong nháy mắt hàn khí liền bị xua tan.
“Ở nơi cách muội chừng ba trượng có một noãn ngọc thạch, muội có thể tới nằm ở phía trên.” Thượng Quan Minh Nguyệt nói.
Vân Thiển Nguyệt”Ừ” một tiếng, tìm được khối noãn ngọc thạch kia liền nằm xuống.
Thượng Quan Minh Nguyệt thấy nàng nằm xuống, xoay người nửa nằm ở trên tảng đá lớn duy nhất không dính nước ở trên đầu, ánh mặt trời chiếu vào trên người hắn, trong gấm vóc nhàn nhạt tỏa ra ánh sáng phản chiếu, hắn nhắm mắt lại, giống như muốn ngủ bù.
Vân Thiển Nguyệt chỉ lộ ra một cái đầu, nhìn Thượng Quan Minh Nguyệt, thấy dưới ánh mắt có thanh ảnh nhàn nhạt, nghĩ tới hắn cùng Dung Cảnh đều có rất nhiều điểm chung, đều có sự khinh cuồng cùng khoa trương không ai bì nổi, hắn lại có sự lãnh tĩnh cùng bá đạo.
Không hổ là huynh đệ!
Dung Cảnh tin tưởng hắn như vậy, cũng là do máu mủ tình thâm.
Vân Thiển Nguyệt lẳng lặng nhìn hắn chốc lát, cũng nhắm hai mắt lại.
Ở một chỗ này, cũng thoát khỏi những náo động ồn ào, yên tĩnh tới mức nghe được tiếng gió nhẹ thổi qua, trong hơi nước cực kỳ trong suốt, vẫn không có bất cứ sinh vật nào sinh tồn, không có nguồn nước cùng đồng cỏ và thực vật. Mọi nơi đều không chim chóc thì sẽ có động vật khác, có thể thấy được nơi Dược Tuyền này không có sinh vật hay những thực vật khác sống được.
Nếu dược tuyền do thiên nhiên tạo thành, hẳn là phương thuốc hay, nhưng cũng có độc dược, vừa là dược tuyền hay, cũng vừa là dòng suối độc dược.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, từ sáng sớm cho tới buổi trưa rồi tới khi mặt trời xuống núi.
Thượng Quan Minh Nguyệt mở mắt, nói vớiVân Thiển Nguyệt: “Ra đi!”
Vân Thiển Nguyệt từ trong nước đứng dậy, Trong khoảng thời gian đứng dậy, trong thoáng chốc hơi nước trên y phục bốc hơi, đi lên bờ liền tới trước mặt Thượng Quan Minh Nguyệt.
Thượng Quan Minh Nguyệt nói với nàng: “Đưa tay cho ta.”
Vân Thiển Nguyệt vươn tay.
Thượng Quan Minh Nguyệt vén ống tay áo nàng đưa về phía trước, nhìn thoáng qua, liền vươn tay gõ gõ lên da của nàng, trong giây lát liền thả tay xuống, sắc mặt trầm xuống, “Đi, trở về đi thôi!”
Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía tay áo cùng với cánh tay của mình, trong một ngày này nàng cũng không có cảm thấy thân thể có bất kỳ điều gì khác thường, nàng liền hỏi “Huynh từng ngâm qua Ôn tuyền này chưa? Thường có phản ứng như thế nào?”
“Những người bình thường không có võ công đi vào chưa tới một canh giờ sẽ chết, người có võ công có thể kiên trì được khoảng hai canh giờ, những người võ công cao cường thì có thể chống cự được nửa ngày, mà ta, có thể ngâm được một ngày, nhưng cũng là sau khi đi ra như bị lột một tầng da, nhưng muội thì cái gì cũng không có phản ứng.” Thượng Quan Minh Nguyệt vừa đi vừa nói chuyện, ở trên vách núi đá ấn xuống một cái, cửa đá mở ra, hắn đi vào.
Vân Thiển Nguyệt trầm mặc, những người bình thường không có võ công đi vào một canh giờ sẽ chết, có thể thấy được trong nước này có bao nhiêu độc, có thể thẩm thấu vào trong da thịt, nhưng nàng lại ngâm suốt một ngày mà làn da vẫn rất tốt, nửa điểm khác thường đều không có, như vậy độc trong thân thể chỉ có thể độc hơn nước này rất nhiều.
Thượng Quan Minh Nguyệt không nói thêm gì nữa, mang theo Vân Thiển Nguyệt từ đường cũ trở về.
Ra khỏi mảnh rừng kia thì trời cũng đã tối rồi.
Có ba con ngựa và một người đứng ở bên ngoài bìa rừng, người nọ chính là La Ngọc, La Ngọc thấy hai người đi ra ngoài, vốn là còn đang ngồi xổm trên mặt đất đếm kiến nàng liền lập tức nhảy dựng lên, nhìn hai người hỏi “Các ngươi đi đâu?”
“Ngươi theo tới làm cái gì?” Thượng Quan Minh Nguyệt chán ghét nhìn nàng một cái.
La Ngọ ctức giận, “Thượng Quan Minh Nguyệt, ngươi có ánh mắt gì vậy? Ngươi không nói tiếng nào đã mang Nhị tỷ tỷ của ta ra ngoài, còn không cho người đi theo nữa?”
Thượng Quan Minh Nguyệt không để ý tới nàng, tung người nhảy lên ngựa, Ngọc Tuyết Phi Long liền giơ bốn vó vung lên chạy đi.
La Ngọc giận tới mức đá một tảng đá về phía hắn, hắn cũng không quay người lại, chỉ phất phất tay, trong nháy mắt tảng đá kia liền biến thành từng mảnh, trong thoáng chốc một người một ngựa cũng không còn thân ảnh. La Ngọc tức giận quay đầu về phía Vân Thiển Nguyệt”Hắn dẫn tỷ đi tới nơi nào vậy ?”
“Đi lấy độc trị độc!” Vân Thiển Nguyệt nói.
“Như thế nào? Vậy có thể phá được thứ khó hiểu kia không?” Ánh mắt La Ngọc sáng lên.
“Không có!” Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt khẽ ảm đạm lắc đầu.
“Không giải được độc còn mang theo tỷ hành hạ một chuyến như vậy? Vậy hắn còn có tác dụng gì? Mang cái bộ dáng đáng chết kia cho ai nhìn vậy ” La Ngọc tức giận nói.
“Trở về đi thôi!” Vân Thiển Nguyệt tung mình nhảy lên ngựa.
“Trông chừng cánh rừng thối này một ngày, đói chết muội rồi!” La Ngọc lầm bầm một câu, cũng tung người nhảy lên ngựa.
Vân Thiển Nguyệt vốn là muốn đánh ngựa chạy đi, nghe thấy vậy trong lòng liền ấm lại, nói với nàng: “Nếu có những phương pháp giải độc khác thì tỷ sẽ mang theo muội, tránh cho muội lại chạy tới chờ đợi.”
Bất mãn của La Ngọc thoáng chốc biến mất, vui mừng nói: “Đây cũng là tỷ nói đấy!”
“Ta nói.” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
“Cái này mới đúng, ta đã đáp ứng tỷ phu phải chiếu cố tỷ thật tốt, cần phải đi nhìn tỷ thật tốt, vốn bổn tiểu gia làm người nói sẽ giữ lời.” Khí sắc tức giận của La Ngọc cũng thay đổi, vỗ ngực nói.
Vân Thiển Nguyệt khẽ cười, cũng không nói thêm lời nào, liền đánh ngựa rời đi.
La Ngọc đi theo phía sau nàng.
Tới khi trở lại kinh thành thì sắc trời cũng hoàn toàn đen lại, đi tới cửa phủ Hoa Vương chỉ thấy Vân Thiều Duyên, Ngọc Thanh Tinh, Ngọc Tử Thư, Ngọc Tử Tịch cùng với Tạ Ngôn đều đang chờ ở nơi đó,
Thượng Quan Minh Nguyệt tung mình xuống ngựa, ném cương ngựa, không nói một lời đi vào trong phủ.
Ngọc Thanh Tinh muốn hỏi hắn cái gì, sau khi thấy sắc mặt của Vân Thiển Nguyệt cùng với La Ngọc đang đi tới, liền đem lời định nói nuốt trở về,
“Tạ Ngôn, ta muốn ăn một bàn tiệc thập toàn đại bổ, đói chết ta rồi.” La Ngọc thấy Tạ Ngôn, tung mình xuống ngựa, ném cương ngựa, đưa tay lôi kéo hắn “Đi tới tửu lâu Ngũ Hồ Tứ Hải, huynh trả tiền.”
Tạ Ngôn khẽ cười nói “Được!” Không nói hai lời liền mang nàng đưa đi.
“Cái nha đầu thối này!” Ngọc Thanh Tinh nhìn hai người rời đi, cười mắng một câu.
Ngọc Tử Thư đi lên trước, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt đang xuống ngựa hỏi “Thế nào rồi?” Hiển nhiên là biết chuyện Thượng Quan Minh Nguyệt mang nàng đi giải độc.
Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, “Không giải được.”
“Chỗ kia huynh cũng biết, có phải là do thời gian quá ngắn hay không? Nếu không thì ngày mai lại đi thử một chút?” Ngọc Tử Thư nhíu mày.
“Được rồi, thân thể của muội muội biết rõ, suốt một ngày nửa điểm phản ứng cũng không có, chính là vô dụng.” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.
Sắc mặt Ngọc Tử Thư tối lại, nhưng vẫn trấn an nàng nói: “Chờ sư tổ núi Cửu Tiên xuống, có lẽ còn biện pháp khác.”
“Chắc chắn là có biện pháp, con một ngày cũng chưa có ăn gì rồi phải không? Mau vào đi thôi!” Vân Thiều Duyên vỗ vỗ bả vai Vân Thiển Nguyệt.
“Sáng sớm hôm nay cậu của con phái người tới đây gọi con, sau lại nghe nói Thượng Quan tiểu vương gia mang con đi, biết là đi giải độc rồi, chỉ có thể thôi. Nếu con mệt mỏi thì liền nghỉ ngơi đi, không vào cung nữa, sau đó để mẹ phái người tiến cung thông báo cho huynh ấy một tiếng, huynh ấy cũng rất lo lắng cho con.” Ngọc Thanh Tinh nói.
Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
“Chút cứ để con tiến cung nói với phụ hoàng đi.” Ngọc Tử Thư nhận lấy nói.
“Cũng được!” Ngọc Thanh Tinh gật đầu.
Đoàn người vào Phủ Hoa Vương.
Dùng qua bữa tối, Vân Thiển Nguyệt trở về Quy Nhạn Cư. Lăng Liên, Y Tuyết, Hoa Sanh bảy người đang đứng ở cửa chờ nàng, nhìn thấy nàng trở lại đều vô cùng khẩn trương hỏi thăm, nhìn thấy nàng lắc đầu thì sắc mặt nhất thời đều tối sầm lại.
Vân Thiển Nguyệt trầm mặc đi về phía trong phòng.
Hoa Sanh do dự một chút, đi theo phía sau nàng nửa bước, thấp giọng bẩm báo “Tiểu thư, Thiên Thánh xảy ra một chuyện lớn.”
Bước chân Vân Thiển Nguyệtdừng lại hỏi: “Chuyện gì?”
Hoa Sanh nhìn nàng một cái, thấp giọng nói: “Thuộc hạ nhận được tin tức, Tây Duyên quốc quy thuận Thiên Thánh, xuất binh đối kháng với Cảnh thế tử.”
Vân Thiển Nguyệt nhướng mi lên, lạnh lùng hỏi “Vì sao?”
Hoa Sanh lắc đầu, “Chỉ truyền tới đây tin tức như vậy, còn chưa nhận được các tin tức khác. Dù sao Đông Hải cùng với Thiên Thánh đều cách xa vạn dặm, tin tức truyền đi cũng không thuận tiện.”
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới tin tức hôm nay Hoa Sanh nhận được, Đông Hải cùng với Thiên Thánh đều cách xa vạn dặm, chuyện này hẳn là thời điểm nàng mới rời khỏi Thiên Thánh bước vào Đông Hải liền xảy ra, nhưng thuyền đi biển đi tới hơn nửa tháng, tự nhiên không có cách nào nhận được tin tức. Tây Duyên Vương là Tây Duyên Nguyệt, hắn không nên đối phó với Dung Cảnh mới đúng, Tây Duyên đã có chuyện gì xảy ra?
“Nghe nói có một vài quốc gia khác không trộn lẫn vào ở phía Bắc cũng bắt đầu xuất binh rồi!” Hoa Sanh lại nói.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới những tiểu quốc ở phía Bắc. Phía Bắc có Bắc Cương, những tiểu quốc này sinh tồn trong khe hẹp giữa Tây Duyên cùng với Bắc Cương, hôm nay rốt cuộc cũng không nhịn được rồi. Xung quanh những nước nhỏ này không nhịn được, Thiên Thánh cùng với Mộ Dung ai thắng ai bại tự nhiên cũng quyết định được tương lai sinh tồn của các nước nhỏ.
Nhất định là Dung Cảnh cùng với Dạ Khinh Nhiễm sau khi nàng rời đi đã xảy ra chuyện gì, binh lực của hai phe đánh tạo thành giằng co, dưới sự giằng co này mới khiến cho chiến trường từ Lan thành cùng Mã Pha lĩnh chuyển dời tới Tây Duyên cùng Bắc Cương và những nước nhỏ xung quanh.
“Tiểu thư, Nam Lương cùng Nam Cương mặc dù đều quy thuận Cảnh thế tử, thập đại thế gia cũng quy thuận Cảnh thế tử rồi. Nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa lớn, ẩn vệ cùng cọc ngầm của Dạ thị Thiên Thánh trải rộng khắp thiên hạ vốn rất khó đối phó, hôm nay lại có thêm Tây Duyên cùng với Bắc Cương, sợ rằng tình huống không lạc quan được. Ngài thật sự không quan tâm sao? Có cần âm thầm xuất thủ trợ giúp Cảnh thế tử một chút hay không?” Lăng Liên lo lắng hỏi.
“Đúng vậy, ngài cùng Cảnh thế tử là vợ chồng một thể, cho dù có quản thì thế nào? Hôm nay cũng là thời điểm đâu cần bận tâm tới danh tiếng nhiều như vậy. Cảnh thế tử căn bản là không sợ hãi danh tiếng.” Hoa Lạc nói.
“Chàng không sợ hãi danh tiếng, nhưng chàng có kiêu ngạo của chính mình!” Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nói: “Đối với Dạ Khinh Nhiễm, trong lòng chàng cũng không muốn bởi vì có ta tương trợ chàng mới có thể thắng hắn.”
Bảy người nhất thời ngạc nhiên.
“Không cần để ý nữa! Những chuyện của Thiên Thánh, sau này cũng không cần nói cho ta biết.” Vân Thiển Nguyệt khoát khoát tay liền đi vào gian phòng.
Bảy người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cũng hiểu được, Cảnh thế tử có kiêu ngạo nam nhân của Cảnh thế tử, tiểu thư nói xong cũng không phải là không để ý tới. Trước mắt chuyện gấp gáp nhất chính là giải độc cho tiểu thư.
Nửa đêm, trên bầu trời bỗng nhiên có mưa trút ầm ầm xuống, mưa rất lớn, hạt mưa như hạt đậu, rào rào rơi xuống, ở trên nóc nhà, trên mặt đất, trên cửa sổ, toàn bộ đều giống như bị tiếng mưa rơi bao trùm.
Vân Thiển Nguyệt nằm ở trên giường vẫn không ngủ được, đợi mưa to dừng lại, nàng mới khó khăn ngủ xuống.
Ngày thứ hai, mưa to vẫn rơi xuống, không có xu thế yếu bớt.
Vân Thiển Nguyệt tỉnh lại rời giường đi về phía trước cửa sổ, thấy ở Quy Nhạn Cư mặc dù có rãnh thoát nước nhưng trên mặt đất vẫn tích một tầng nước dầy, hoa Lam Nhan dường như không sợ hãi mưa, ở trong mưa nở kiều diễm, quả nhiên là giống như La Ngọc đã nói, giống như một phiến vân hải.
Lăng Liên thấy màn che ở trước cửa sổ bị kéo ra, liền đẩy cửa phòng ra, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Tiểu thư, ngài tỉnh? Mới vừa rồi từ trong cung truyền tin tới, hoàng thượng nói hôm nay mưa to, để người nghỉ ngơi ở trong phủ, cũng không cần tiến cung. Người của phủ Thái Tử cũng truyền tin tới nói mưa ở bên ngoài còn lớn hơn kinh thành, sợ rằng không có cách nào đi đường núi được, sư tổ núi Cửu Tiên cùng với các vị đại sư hôm nay sợ là cũng không đến được nên để cho ngài nghỉ ngơi..”
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
Lăng Liên liền tới giúp Vân Thiển Nguyệt rửa mặt.
Sau khi ăn xong, La Ngọc chạy vào trong Quy Nhạn Cư, không khách khí đẩy cửa phòng mà đi vào, nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt đứng ở trước cửa sổ nhìn ra phía ngoài, nàng liền hạ màn che đi tới, như hiến vật quý cầm ra một cuốn sách “Chỗ này của muội có một thứ tốt, tỷ có muốn nhìn hay không?”
Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại nhìn nàng, cười hỏi, “Hôm qua muội ăn bàn tiệc thập toàn đại bổ thế nào? Tạ công tử có ôn nhu hay không?”
Mặt La Ngọc đỏ lên, nhưng tính tình nàng thẳng thắn, hàng năm đều ở bên ngoài nên cũng không dưỡng thành tính tình câu nệ, không giống với các nữ tử khác khi bị hỏi tới liền ảo não thẹn thùng, mà chỉ là hàm hồ nói: “Tạm được!”
Vân Thiển Nguyệt buồn cười nhìn nàng, “Tạ công tử không tệ!”
La Ngọc lập tức liền cảnh cáo nàng “Tỷ đã có tỷ phu rồi, ánh mắt cũng đừng có nhìn nam nhân khác nữa.”
Vân Thiển Nguyệt từ chối cho ý kiến, nhìn về vật ở trong tay nàng “Đây là sách gì?” “Đây cũng là thứ tốt!” La Ngọc đem sách đưa cho nàng, “Muội sợ tỷ rảnh rỗi lại nghĩ tới tỷ phu, nên cố ý đi tìm Tạ Ngôn đòi.”
Vân Thiển Nguyệt đưa tay mở sách nhìn thoáng qua, bật cười, khẽ nhướng mi hỏi nàng “Là sách này? Muội xác định sao?”
La Ngọc ghé sát lại nhìn, cũng nhìn thấy nội dung trong sách viết, nhất thời ngẩn ra, sắc mặt chốc lát hồng lên, một tay túm lấy sách ở trong tay Vân Thiển Nguyệt, cả giận nói: “Tạ Ngôn có rắp tâm gì vậy? Biết rõ tỷ phu không có ở bên cạnh tỷ, thế nhưng còn để cho muội mang một quyển đông cung đồ tới cho tỷ nhìn, để muội tìm hắn tính sổ!” Dứt lời, nàng cầm lấy sách liền chạy ra khỏi phòng, ô cũng không cầm, thoáng chốc liền chạy ra khỏi Quy Nhạn Cư.
Vân Thiển Nguyệt nhìn thân ảnh kia giống như một cơn gió thoáng chốc không còn thân ảnh, không nhịn được muốn cười. Hôm nay nàng ấy đã cùng với Tạ Ngôn đính hôn, trở về đây còn mặc một thân nam trang, ước chừng là Tạ Ngôn thấy nàng không thông suốt được nên dùng thứ sách này để thức tỉnh nàng. Tạ Ngôn này rốt cuộc cũng là một nhân vật thú vị, không hổ là Tiểu vương gia của phủ Yến VươngĐông Hải, Dung Phong nếu so với hắn, vẫn còn kém một chút, hắn có thể có được tâm của La Ngọc cũng không kỳ quái. Một chút tâm tư phiền muộn của nàng bị nàng ấy nháo thành như vậy liền bay mất, đóng cửa sổ lại liền ngồi ở trên giường êm.
Ban đêm mưa to vẫn rơi xuống, La Ngọc trở lại từ Tạ phủ, ôm một con Hỏa Hồ( hồ ly màu đỏ) Sau khi vào nhà liền nhét hồ ly vào trong ngực của Vân Thiển Nguyệt, nói với nàng: “Tạ Ngôn bù đắp lại, đây chính là hồ ly mà hắn nuôi từ nhỏ tới lớn, mang tới cho tỷ chơi, tránh cho tỷ buồn bực chán nản.”
Vân Thiển Nguyệt nhận tiểu hồ ly, lông màu như lửa đỏ cùng hình dáng khiến cho bộ dáng nó vô cùng xinh đẹp, đây thực sự hỏa hồ thuần chủng, khó được Tạ Ngôn cam lòng bỏ ra, nàng chơi đùa với nó xong, nó liền biết điều liếm liếm ngón tay của nàng, nàng thấy cũng vui, không từ chối, nhìn La Ngọc cười hỏi “Tìm hắn tính sổ rồi?”
Mặt La Ngọc đỏ lên, ho một tiếng, bỗng nhiên căm giận mà mắng một câu “Nam nhân đều không phải thứ gì tốt.” Dứt lời liền giống như một cơn gió chạy ra khỏi phòng Vân Thiển Nguyệt, giống như sợ nàng còn hỏi thêm điều gì nữa.