Đọc truyện Hoàn Khố Nhiếp Chính Vương Phi – Chương 3: Gặp trở ngại
Ngày thường nàng tuy có hơi phóng túng, nhưng ít nhất
cũng là người coi trọng mặt mũi. Cái ngườigiống như công chúa này
thật sự muốn tìm đường chết. Mới vừa xuyên việt tới liền bị người khác chỉ
thẳng mặt mà mắng, mắng nàng không biết liêm sỉ, bây giờ lại thêm một câu không
biết phân biệt.
Người sống nhờ gương mặt, cây sống nhờ lớp da, coi như là ngươi thích diễn cảnh
ngập chuyện bất bình liền lên tiếng giúp đỡ, nhưng cũng đừng đánh chủ ý lên
trên đầu gia.
Nếu đã tự mình đưa tới cửa tìm đường chết, thì đừng trách nàng không thủ hạ lưu
tình. Trước tiên xem như là đòi lại lợi tức đi.
Suy nghĩ đến đây, khóe môi Quân Khanh hiện ra một nụ cười gằn, “Quận Vương
gia, xin hỏi tiểu gia đến cùng làm sai sự tình gì ? tiểu gia hôm nay coi như
triêu chọc Dạ đại hộ vệ, dẫn đến việc tự mình tìm cái chết trước mặt nhiếp
chính vương. Mà Tiểu gia đã vắt hết óc suy nghĩ , cũng không biết mình còn đắc
tội đại nhân vật như ngài khi nào vậy?”
“Tiểu gia là yêu cuồng ngài sao? Tiểu gia là người ngu ngốc thì cản trở
ngài sao? chẳng lẽ Vương gia thấy tiểu gia quá xinh đẹp, lại không có tỏ ra yêu
thương liên miên, cuồn cuộn không dứt như nước sông Hoàng Hà với ngài nên trong
lòng ngài ghen tị, vì lẽ đó mà không thấy thoải mái?” Quân Khanh nói mà
không để ý chút nào, nhìn dáng vẻ lưu manh vô lại thật là muốn đánh.
Bắc Thần Mặc nghe xong, sắc mặt cứng đờ, con ngươi sắp phun lửa, nhìn mặt Quân
Khanh trác đầy son phấn làm cho khuôn mặt trắng bệch trắng bệch, cả người liền
thấy buồn nôn cảm giác giống như nuốt phải ruồi bọ, trong lúc nhất thời cũng
không thể đáp lời.
Bọn họ không nói lời nào, Quân Khanh cũng không cảm thấy lúng túng, Diệp Thanh
Vãn nhưng lại không biết phải làm sao. Tại sao từ khi Lễ Quận Vương nói ra câu
nói kia, mọi chuyện lại không phát triển như dự liệu của nàng,bên
trong tột cùng là làm sai bước nào?
Nghĩ tới đây, Diệp Thanh Vãn nhìn Quân Khanh, ánh mắt không tự chủ được càng
ngày càng phẫn hận. Hôm nay đã chuẩn bị tất cả nhưng vẫn chưa thể trừ bỏ được ả
ta, tiểu tiện nhân mạng thật đúng là rất cứng! Ngươi như vậy mà còn muốn được
Lễ Quận Vương quan tâm, quả thực là mơ mộng hão huyền!
Hừ! bất quá, coi như ngươi bất tử, ta cũng sẽ không để cho ngươi được sống tốt
như vậy.
Nghĩ đến điều gì đó, nàng vừa muốn mở miệng, liền bị một âm thanh gấp gáp đánh
gãy.
“Tiểu thư! Tiểu thư… Đều tại Thúy nhi! Thúy nhi đến muộn rồi! Tiểu thư
người không xảy ra chuyện gì chứ? Nếu như Người có chuyện gì, Thúy nhi làm sao
sống tiếp đây? Tương gia trở về, chắc chắn sẽ trách phạt Thúy nhi.” Người
mặc một bộ váy màu lục, vừa xuất hiện trước mắt mọi người trong giây lát đã gào
to , Thúy nhi vọt mạnh đến bên cạnh Quân Khanh, vừa đưa cho nàng quạt cây quạt,
vừa như thể muốn đỡ nàng đứng dậy, bộ dạng quả thật không sai.
“Muội muội, ngươi xem Thúy nhi cũng đến rồi! Nói vậy hôm nay, cha trở về
đã biết được mọi chuyện. Muội còn không mau thả Dạ hộ vệ, mau mau đến phủ Nhiếp
chính Vương bồi tội!” Diệp Thanh Vãn vừa thấy Thúy nhi, dường như lại tìm
lại được mấy phần sức lực. Lời nói phát ra mười phần chính nghĩa.
Quân Khanh vừa nghe thấy lời nói vờ như tức giận của nàng ta, con ngươi trong
suốt lóe lên, cảm giác thật muốn ói, đặc biệt là nhìn khi thấy dáng vẻ đắc ý
của Diệp Thanh Vãn, cả người đều không tốt! Mình mới xuyên qua bao lâu? không
biết có đến một canh giờ hay chưa? Những tâm cơ, các loại tính toán này đều
thật sự cho rằng ta rất thiện lương à? Sau đó, có thể tùy ý đùa giỡn, rất vui
vẻ sao?
Trong nháy mắt, cảm thấy trong lòng ghẹn lại !
Bất quá, khi đi tới trước mặt Thúy nhi, nhận lấy cây quạt từ trong tay Thúy
nhi, lúc này nàng mới cảm thấy cả người một lần nữa sống lại!
Má ơi! Đây là thật sao?
Kiếp trước mình xem như lưu trữ không hề ít, thế nhưng cũng không có cường hào
đến trình độ như thế này. Chỉ liếc mắt nhìn một cái, cái màu vàng chói lọi đó,
thật sự là muốn làm mù mắt của mình mà.
Bề mặt cây quạt hình lông chim bằng vàng, thật sự rất nhẹ, được làm trông rất
sống động, giống như Phượng Hoàng giương cánh bất cứ lúc nào cũng có thể mang
người ta bay lên!
Này này chuyện này… Cái này thật sự thuộc về mình?
Đè xuống niềm vui cuồn cuộn như sóng biển ngập trời ở trong lòng, cố gắng làm
ra vẻ mặt không chút biến sắc, đưa tay tiếp nhận, “Bá” một tiếng, đem
cây quạt mở ra
Tuyệt thế chí tôn cuồng nữ!
Thở dài một hơi, có này trang bị, cuối cùng đã có thể đường hoàng mà giả trang
rồi.
Nhưng mà đúng lúc này, đột nhiên truyền đến một trận náo loạn, tiếng vó ngựa
dồn dập từ phía sau lưng nàng.
“Giá —— tránh ra! Tránh ra! Mau tránh ra! Giá ! Mẹ kiếp, tất cả tránh ra
cho Lão Tử!” Chỉ thấy người điều khiển xe ngựa, roi dài mạnh mẽ vung lên,
không hề chú ý đến phố xá sầm uất, dân chúng trên đường rất nhiều.
Lúc này, so với việc xem trò vui, thì tất nhiên là mạng nhỏ của chính mình càng
quan trọng hơn. Dân chúng vốn đang vây quanh lập tức tách ra. Quân Khanh nhìn
thấy cảnh tượng này trực tiếp nhíu mày.
“Vèo ——” “Vèo —— “
Cùng lúc đó, tiếng xé gió ác liệt truyền đến từ bốn phía. Một trận mưa tên đen
kịt đột nhiên hạ xuống, con ngươi Quân Khanh đột nhiên co rụt lại.
“Tiểu thư!” Thúy nhi bị trận thế đột nhiên biến hóa doạ cho choáng
váng, kinh hoàng kêu lên, bàn tay nhỏ bé nắm chặt một ống tay áo Quân Khanh ,
xem nàng như nhánh cỏ cứu mạng.
Quân Khanh vốn dĩ muốn ra tay chặn lại mũi tên đang bay tới trước mặt nhưng đã
không kịp.
Shit!
Căn cứ tinh thần tử đạo hữu bất tử bần đạo*, Quân Khanh thừa dịp còn một cái
tay đang cản lại cánh tay Dạ Tử Ly, đang nửa nằm nửa ngồi trên đất, chuẩn bị
hất tay, đột nhiên cảm thấy bị chấn động mạnh.(tử
đạo hữu bất tử bần đạo *: chết đạo hữu, bần đạo không chết, giống như là thà
rằng để người khác chết chứ không để mình chết vậy đó)
Dạ Tử Ly đột nhiên hành động, làm cho tâm thần Quân Khanh căng thẳng, trong con
ngươi một tia hắc ám lóe lên một cái rồi biến mất. Dựa vào kinh nghiệm nhiều
năm, bắt lấy cánh tay Thúy nhi đang giữ chặt ống tay áo mình, không để ý nàng
ta đang sợ hãi, mạnh mẽ ném nàng ta đi. Thân thể hơi nghiêng qua một bên, trong
một khắc đó, cuối cùng cũng xem như tránh được nguy hiểm nhất thời.
“Ah(đau) ——” Quân Khanh không nhịn được, trong lòng thầm mắng một
tiếng mẹ nó, lần này cuối cùngcoi như cũng xác định được, thân
thể này xem như là vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới.
Không nghĩ tớ thân thể này thật sự quá hư nhược, chỉ có bao nhiêu đó vết thương
mà làm nàng đau đến không chịu nổi, mai mốt phải tranh thủ huấn luyện nhiều một
chút, bây giờ chỉ có mấy tên đạo chích đó cũng không thể giải quyết được. Nói
ra, đúng là đem “ Ám dạ quân vương” của nàng vứt đi.
Bất quá nàng cũng không nghĩ tới, thân thủ của Dạ Tử Ly lại tốt như vậy? Đó là
nội công trong truyền thuyết sao?
Thoáng suy tư một phen, tuy thân thể này suy yếu nhưng dựa vào thân thủ của
mình, nàng vẫn có tự tin. Làm người thì không thể nâng cao chí khí người khác
mà hạ thấp uy phong chính mình đúng không?
Nhưng chờ khi nàng hoàn hồn, trên đường phố nào còn có bóng người nào? Ngay cả
cái tên hộ vệ đồ bỏ của phủ Nhiếp chính Vương Dạ Tử Ly kia , từ lâu đều đã thi
triển khinh công, như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi (biến mất).
Hiện nay ngoại trừ Thủy nhi bị Quân Khanh ném qua một bên, sớm đã bị doạ ngất,
cũng chỉ còn Quân Khanh ở lại, cố nén thân thể đau đớn đến mất cảm giác của
nguyên chủ, cố gắn chịu đựng một chút, cũng đã sắp đến cực hạn của thân thể
này.
Ông trời! Mẹ kiếp, Ông chơi đùa ta như vậy thật sự vui chứ?
Quân Khanh cắn răng đang định ngăn trở mũi tên sát phía sau lưng mình, trong
ánh nắng chói chang của ngày hè, đột nhiên cảm thấy một cơn gió thổi qua.