Hoán Hồn [đam Mỹ]

Chương 9: Nhéo Gáy


Bạn đang đọc Hoán Hồn [đam Mỹ] – Chương 9: Nhéo Gáy

Đang đọc sách thì ống quần bất chợt bị người ta vén lên, Thẩm Cơ Uy theo phản xạ rụt chân lại, không vui ngẩng đầu: “Nhìn cái gì mà nhìn, sắp lành rồi.”

“Mấy ngày nay có phải cậu lại lén chạy nhảy ở đâu không?”

Từ khi sức khoẻ có tiến triển tốt, Giang Diệp Khê không hạn chế tự do của Thẩm Cơ Uy, bắt cậu phải ngâm mình cả ngày trong phòng bệnh nữa. Tên nhóc này lập tức như chú chim nhỏ xổng chuồng, một ngày hai mươi bốn giờ chỉ hận không thể dùng phân nửa thời gian đi lung tung khắp bệnh viện.

Gần tới kì nghỉ, số tiết học ở trường của Thẩm Cơ Uy bất ngờ tăng đột ngột, Giang Thuỵ cả ngày phải chạy tới chạy lui giữa lớp học và kí túc xá, hiếm khi có được một ngày rảnh rỗi liền đến trông chừng cái xác rỗng của mình.

“Xương anh cứng thật, tôi đi nhiều như vậy mà chân không mỏi tí nào.” Thẩm Cơ Uy cảm thán.

Mặt Giang Thuỵ không cảm xúc: “Mấy hôm nay có những người nào đến gặp tôi?”

Thẩm Cơ Uy giơ bàn tay đếm tới đếm lui: “Giang Mễ, cô Ngạn Doanh, anh trai anh, một người tên Bách Lưỡng Ngôn, còn lại toàn mấy đối tác lạ mặt tôi không nhớ hết. À, có cả bạn gái của anh nữa.”

“Bạn gái tôi?”

“Tô Noãn Khiết á.”

Giang Thuỵ nhíu mày: “Cậu đừng gần gũi với cô ta quá, kéo thêm phiền phức cho tôi.”

“Anh làm như tôi muốn lắm, là cô ta đeo bám tôi trước.” Thẩm Cơ Uy liếc xéo hắn.

Cảm thấy ở đây bàn luận mấy chuyện này với Thẩm Cơ Uy quá vô nghĩa, Giang Thuỵ bẻ lái sang vấn đề khiến mình đau đầu nhất: “Triệu Việt Nghiên đang theo đuổi cậu?”

“Làm sao? Anh để ý cô ta hả?”


Thẩm Cơ Uy không phải vô duyên vô cớ nghĩ vậy, nói tới nhan sắc lẫn vóc dáng thì Triệu Việt Nghiên so với Tô Noãn Khiết tuyệt đối là tương đương chứ không hề thua kém. Hơn nữa cô ta lúc nào cũng như kẹo mạch nha dính chặt cậu không buông, ai mà biết trong lúc tiếp xúc Giang Thuỵ có động lòng hay không.

Giang Thuỵ lười để ý loại người thích suy tưởng này, chỉ thản nhiên hỏi: “Nếu cậu không thích tại sao lại không từ chối thẳng?”

Thẩm Cơ Uy nhún vai: “Tôi với cô ta không phải loại quan hệ đó.”

Người đàn ông híp mắt đầy nguy hiểm, lấy điện thoại trong túi ra ném vào ngực cậu: “Ba ngày hơn cả trăm tin nhắn, chẳng lẽ là giao lưu học tập?”

“Tôi chưa từng có hành động vượt giới hạn nào, là cô ta tự mình nghĩ nhiều.”

“Triệu Việt Nghiên từng nói cậu hứa sẽ suy xét cho cô ta cơ hội.” Giang Thuỵ thẳng lưng truy hỏi, “Là cơ cội gì?”

Thẩm Cơ Uy ngoảnh mặt sang hướng khác mím môi: “Dù sao cũng không phải như anh nghĩ.”

Giang Thuỵ không hài lòng với đáp án này, thuận tay luồn xuống cổ nhéo gáy cậu: “Quay sang đây nói cho rõ ràng, tôi không rảnh rỗi chơi trò mèo vờn chuột với cô ta thay cậu.”

Toàn thân Thẩm Cơ Uy nổi da gà né tránh: “Là bản thiết kế trang phục cuối kì của tôi, cô ta muốn mua lại.”

“Đó là công sức của cậu, vấn đề này có gì mà suy xét?” Giang Thuỵ do dự một lúc, “Thiếu tiền à?”

“Không phải.” Thẩm Cơ Uy gắt gỏng trừng hắn, “Chuyện riêng của tôi anh hỏi mãi làm gì!”

“Vậy giờ cậu tính bán hay không bán?”


“Chưa suy nghĩ xong.”

“Cho cậu ba ngày, suy nghĩ không xong tôi quyết định giúp cậu.” Giọng Giang Thuỵ ẩn chứa sự quyết đoán không cho phép phản kháng.

Thẩm Cơ Uy nghẹn một bụng lửa muốn lên tiếng chống đối, lại tiếp tục bị người đàn ông đụng chạm vào gáy. Vì đây là cơ thể mình nên Giang Thuỵ xuống tay không hề nhẹ nhàng chút nào, làm Thẩm Cơ Uy bị sờ đến xuýt xoa: “Khốn kiếp, anh tránh xa tôi ra!”

Giang Thuỵ xả giận thấy đủ liền thu tay lại: “Ba ngày nói cho tôi biết quyết định của cậu. Còn nữa, thu móng vuốt của cậu lại, nhanh chóng xuất viện còn có chuyện phải làm.”

Không rõ từ khi nào, giữa bọn họ đã hình thành một loại ngầm hiểu sâu sắc về tình cảnh của cả hai. Giang Thuỵ chẳng nói chẳng rằng nhưng vẫn diễn tốt vai trò để không làm ảnh hưởng đến cuộc sống học tập của Thẩm Cơ Uy. Những điều Thẩm Cơ Uy nhìn nhận được, tất nhiên cũng sẽ đồng dạng đáp trả hắn như thế.

Tuy nhiên quan hệ của cả hai vẫn cứ ngược nhau một cách khó hiểu, mỗi lần gặp mặt y như rằng sẽ có cãi vã, song đa phần đều do Thẩm Cơ Uy khởi nguồn trước.

Cậu không hợp với tính cách của Giang Thuỵ, đương nhiên hắn cũng không ưa thích gì cậu. Nhưng ngặt nỗi vẫn phải dính cùng một chỗ, có tách cũng tách không rời.

Đến cuối cùng, Thẩm Cơ Uy náo loạn nửa ngày trời cũng dần mệt mỏi mà ngã ngang ngủ mất, Giang Thuỵ mặt lạnh đắp chăn kín kẽ cho cậu xong xuôi sau đó mới rời đi.

Hắn tựa vào cửa rút điện thoại nhắn tin cho Giang Diệp Khê: “Hẹn Ngôn Dực đến gặp anh.”

Trước hôm chuyển đến căn hộ một ngày, Thẩm Cơ Uy theo Giang Diệp Khê trở về biệt thự nhà họ Giang thu dọn vài tài liệu lưu trữ trong thư phòng của Giang Thuỵ. Đáng lẽ cậu tưởng mình không cần phải đi, nhưng có vài thiết bị cần nhận dạng dấu vân tay của Giang Thuỵ, nên cậu bắt buộc phải tới đó một chuyến.


Ngày hôm nay bầu trời phá lệ trong xanh, từng đám mây bồng bềnh êm ả lẳng lặng che phủ đi các tia nắng chói chang. Thẩm Cơ Uy trong chiếc áo sơ mi phẳng phiu tôn lên vóc dáng hoàn mỹ cân xứng, khuôn mặt tươi cười xán lạn đã bị thay thế bởi biểu cảm lạnh nhạt điềm nhiên, tác phong thư thái như một vị thần cao quý xuất hiện trước cổng biệt thự nhà họ Giang.

Cả gia đình Giang Bằng Kiều và Triệu Minh Nguyệt đang ngồi trên sô pha giữa phòng khách nói nói cười cười, bầu không khí vô cùng hoà hợp đầm ấm, Thẩm Cơ Uy theo bản năng liếc nhìn Giang Diệp Khê bên cạnh mình, thấy nét mặt y chẳng hề có nửa tia gợn sóng, trong lòng không rõ là tư vị gì.

Nằm viện hơn nửa tháng, Giang Bằng Kiều chỉ đến thăm Giang Thuỵ đúng một lần. Nhưng khi trông thấy ánh mắt của ông ta hướng về con trai cùng con gái của mình, làm gì có điểm nào là vô tình bạc bẽo, sống chết chẳng màng?

Bốn người đang bàn luận rôm rả bỗng dưng cảm nhận được điều gì đó, đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa.

Sau cơn trầm mặc, Giang Mễ là người phản ứng đầu tiên: “Anh, anh xuất viện lúc nào tại sao không gọi em đến đón?”

Giang Diệp Khê lãnh đạm nói: “Thuận đường về lấy chút đồ.”

Những lời định nói của Giang Mề mắc kẹt lại cổ họng, cười gượng nói: “Đây là nhà của anh, sao lại gọi là thuận đường chứ.”

Lúc này Giang Bằng Kiều mới từ tốn lên tiếng: “Nếu đã về thì chúng ta cùng đi ăn cơm, bố đã đặt sẵn nhà hàng rồi.”

“Không cần.”

“Anh ơi, hôm nay là sinh nhật của mẹ.” Giang Linh Lâm mặc một chiếc váy trắng tinh nghiêng đầu cười dịu dàng, khí chất khuê tú trên người càng làm dung mạo thiếu nữ trở nên nổi bật xuất chúng.

Lời vừa phát ra, Giang Mễ liền quay đầu trừng cô nàng.

“Em biết các anh không có hứng thú với mấy buổi tiệc này, hay là em kêu dì Nguyệt ở nhà làm mấy món nhé?”

Giang Bằng Kiều nói: “Tiểu Mễ, hai đứa nó lớn rồi biết tự chăm sóc mình, không tới lượt con quản đâu.”

Triệu Minh Nguyệt ý vị uyên thâm nói: “Hôm nay mọi người đều có mặt đông đủ, Ngân Châu cũng vừa mới về nước hai ngày nay, hai cậu không muốn cùng ngồi ôn chút chuyện à?”


Lông mi Giang Diệp khẽ động, trầm giọng cất lời: “Tôi thấy dì rất hứng thú với chuyện này, có muốn nghe cùng không?”

“Chuyện riêng tư của các người, tôi nghe vào lại sợ giảm thọ.” Triệu Minh Nguyệt vuốt ve chiếc nhẫn kim cương trên tay, toan đứng dậy tiến tới đứng sóng vai với Thẩm Cơ Uy, nhỏ giọng nói, “Ngày hôm đó ở bệnh viện, tôi không phải chỉ là nói đùa đâu.”

Thẩm Cơ Uy híp mắt nói: “Nếu đã tra ra được hung thủ, sao lại không thẳng thắng công khai ra đi, ám chỉ với tôi làm gì?”

Có lẽ không ngờ thái độ của cậu lại chuyển biến lớn đến vậy, Triệu Minh Nguyệt cũng hơi ngẩn ra: “Tôi làm sao biết được hung thủ là ai chứ?”

Giang Bằng Kiều hoài nghi hỏi: “Em thì thầm gì với tụi nó thế?”

Triệu Minh Nguyệt điều chỉnh lại nét mặt, xoay người trả lời: “Không có gì quan trọng đâu, chúng ta tới nhà hàng thôi, kẻo lại trễ giờ.”

Ba người lần lượt tiến vào xe chờ sẵn, chỉ có Giang Mễ cứ lưỡng lự mãi chẳng động đậy, Thẩm Cơ Uy không nhịn được nghi hoặc: “Cậu đứng đây làm gì?”

“Nếu hôm nay không phải sinh nhật của mẹ, em chắc chắn sẽ chọn ở lại ăn cơm với các anh.”

Thẩm Cơ Uy không hiểu sao cậu ta phải giải thích cái này, song lại bị dáng vẻ ngốc nghếch chọc bật cười thành tiếng: “Có câu này của cậu tôi thật sự no rồi.”

Thấy anh mình đã quay về trạng thái cởi mở như lúc còn ở bệnh viện, Giang Mễ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mặt mày tức khắc trở nên rạng rỡ hơn hẳn: “Em đã bắt đầu vào công ty thực tập, khi nào anh trở lại làm việc nhất định sẽ mua đồ ăn sáng thật ngon đến văn phòng cho anh!”

Giang Diệp Khê nhắc nhở: “Giang Mễ, mọi người đang đợi.”

Tên ngốc nghếch vừa nhận được cái gật đầu liền hí hửng rời đi, Thẩm Cơ Uy không khỏi cảm khái: “Em trai của anh rất đơn thuần.”

“Vậy sao.”

Thẩm Cơ Uy nhất thời nghe không hiểu ý nghĩa hai từ này cho lắm, thẩn thờ đứng phân tích nửa ngày trời. Đợi đến khi hoàn hồn lại thì bóng lưng của Giang Diệp Khê đã mất hút ở ngã rẽ cầu thang.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.