Hoán Hồn [đam Mỹ]

Chương 51: Thằng Nhóc Hư Đốn


Bạn đang đọc Hoán Hồn [đam Mỹ] – Chương 51: Thằng Nhóc Hư Đốn

Thẩm Cơ Uy hậm hực nghĩ thầm, cậu còn chưa gắn xong lưỡi câu, cá đã tự chui đầu vào rọ rồi à?

Suy nghĩ vẫn còn đang lề mề xoay chuyển, thông báo tin nhắn tiếp theo đã chậm rãi hiện lên.

[Riêng] Chim Nhạn Trắng: Lâu rồi không thấy cậu online, vẫn khoẻ chứ?

Thẩm Cơ Uy cười lạnh.

Khoẻ, cực kỳ khoẻ. Nếu như không bị ai đó dắt mũi cậu sẽ còn khoẻ hơn thế gấp trăm gấp nghìn lần nữa.

Lừa gạt người khác bấy lâu nay, ông hỏi câu đó không thấy cắn rứt lương tâm chút nào sao?

Mặc dù lòng đang loáy hoáy chửi thầm, nhưng tay Thẩm Cơ Uy thì vẫn đều đặn gõ chữ.

[Riêng] Nhà thiết kế nhỏ: Vẫn ổn.

[Riêng] Chim Nhạn Trắng: Có chuyện gì không vui à?

[Riêng] Nhà thiết kế nhỏ: Đúng thật là có một chuyện.

Hai chiếc răng nanh của Thẩm Cơ Uy ma sát vào nhau, đáy mắt lấp ló tia xảo quyệt ranh mãnh.

Cậu nhất quyết phải điều tra thử đầu bên kia là ma quỷ phương nào, đột nhập vào tài khoản Dung Bạch rốt cuộc là có mục đích gì. Chưa dừng lại ở đó, tại sao xong chuyện rồi còn có kiên nhẫn tạo tài khoản khác làm nhiệm vụ trò chuyện với cậu hằng đêm, động thái xưa nay cũng chẳng có gì gọi là đáng khả nghi. Không lừa tiền không lừa tình, đó mới là điều thực sự khiến Thẩm Cơ Uy khó nắm bắt nhất.

Thẩm Cơ Uy đợi rồi lại đợi, kim đồng hồ rề rà nhích từng giây, chẳng biết làm gì mà hơn mười lăm phút sau Chim Nhạn Trắng mới chịu rep tin nhắn, nội dung ngắn ngủn càng làm cảm xúc cậu tuột xuống số âm.

[Riêng] Chim Nhạn Trắng: Là gì.

Cứ giả ngơ đi, xem nhà ngươi giả ngơ được bao lâu.

[Riêng] Nhà thiết kế nhỏ: Muốn nghe thật sao?


[Riêng] Chim Nhạn Trắng: Thế cậu có kể không?

[Riêng] Nhà thiết kế nhỏ: Kể chứ.

[Riêng] Nhà thiết kế nhỏ: Nhưng chuyện dài một lời khó nói hết, ông ở thành phố nào, chúng ta hẹn gặp mặt luôn được không?

Dưới ánh đèn tối mờ của nhà hàng, trước ánh nhìn tò mò của Ngôn Dực cùng một số người lạ mặt khác trong căn phòng, tại một vị trí không ai nhìn thấy, ngón tay Giang Thuỵ vốn đang thoăn thoắt gõ bàn phím thoáng chốc khựng lại.

Hắn ngẫm nghĩ vài giây, sự ngạc nhiên vừa nhem nhóm đã nhanh chóng lắng xuống.

Thẩm Cơ Uy làm sao có thể nhận ra hắn được chứ?

Hoặc là do bản thân nghĩ nhiều, hoặc dựa theo trường hợp dễ suy luận ra nhất, chỉ có thể là Dung Bạch đã vô tình để lộ ID Tiểu Bạch Miêu của mình cho Thẩm Cơ Uy trông thấy. Hơn nữa tính cách Thẩm Cơ Uy Giang Thuỵ nằm lòng như cơm bữa, cậu ta chắc chắn sẽ tìm mọi cách để làm sáng tỏ mọi thắc mắc ứ nghẹn trong lòng ngay lúc này.

Đột nhiên cảm thấy hơi hối hận vì khi nãy đã xúc động đăng nhập vào game, chỉ bởi do muốn nhân cơ hội trêu chọc Thẩm Cơ Uy một lúc.

Cậu ta vui hay không vui thì có liên quan gì đến hắn cơ chứ?

Giang Thuỵ suy nghĩ như thế rất nhiều lần trong ngày, song chẳng rõ vì sao hành động thể hiện ra lại hoàn toàn trái ngược. Hắn phân tích kỹ lưỡng, cuối cùng kết luận rằng có thể bản thân vô tri vô giác đã xem Thẩm Cơ Uy như một người đáng tin cậy, tương tự Giang Diệp Khê, là đứa em trai mà hắn có trách nhiệm phải chăm sóc bảo vệ. Giang Thuỵ gán ghép nhận định ấy vào đầu, rồi lại ép buộc chính mình không được làm trái điều đó.

Thẩm Cơ Uy đang sử dụng máu thịt của hắn mà tồn tại, là một phần cuộc sống của hắn, từ lâu đã không thể tách rời.

Một ngày, một tháng, một năm, cho dù là cả một đời này. Nếu tình trạng hiện tại không có gì tiến triển, việc cam tâm tình nguyện chở che cho người con trai nọ, Giang Thuỵ vĩnh viễn sẽ chẳng bao giờ chối từ.

Tai không nghe lòng không vướng bận, song nếu đã biết được nguy hiểm vẫn luôn rình rập ẩn giấu xung quanh Thẩm Cơ Uy hằng ngày, hắn làm sao có thể lơ là để cậu một thân một mình được?

Ngôn Dực ở phía đối diện tiếp tục lời nói còn dang dở: “Cậu chủ, Ngôn Yến vừa nhắn tin báo cáo rằng Ngô Ngân Châu dặn dò nó phải tập trung để ý kỹ những nơi giao dịch thuốc phiện, chuẩn bị cho lần giao dịch cuối cùng trong năm nay. Ngô Ngân Châu ý thức được điểm bất thường, chứng tỏ kế hoạch của chúng ta đã lộ sơ hở, tôi sợ rằng Ngôn Yến sẽ không trụ được lâu nữa.”

“Những mật liệu quan trọng Ngôn Yến đã thu dọn xong hết chưa?”


“Đã xong xuôi hết rồi.”

Giang Thuỵ nói: “Căn dặn cậu ta mấy ngày cuối hành động cho cẩn thận, sau khi nắm được vị trí giao dịch chính xác thì lập tức quay về nước Q, tôi chuẩn bị người đón cậu ta ở sân bay.”

“Vâng.” Ngôn Dực gật đầu đáp, trong giọng nói trầm thấp giống thường lệ dường như còn mang theo âm tiết thở dài rất khẽ. Dù cho thế nào thì đó cũng là em trai ruột của hắn, vào thời điểm nguy hiểm như thế chính bản thân Ngôn Dực cũng chẳng thể vờ như không có vấn đề gì xảy ra được, hắn thực sự lo lắng.

Giang Thuỵ cảm nhận được tất cả, hắn sẽ không làm những việc vô bổ như an ủi người khác, hắn biết Ngôn Dực cũng không cần. Nhưng Giang Thuỵ có thể cam đoan chắc chắc bản thân bằng mọi giá sẽ giữ an toàn cho Ngôn Yến một cách tuyệt đối, để cho anh em bọn họ được đoàn tụ vào một ngày không xa.

Hắn ngửa cổ uống ngụm nước, hai mắt vẫn hết mực tập trung vào khung chat đang nhấp nháy câu hỏi chưa trả lời, tâm trí mãi lưỡng lự ở hai đáp án được và không, Giang Thuỵ chưa bao giờ cảm thấy việc thấu hiểu tâm tư của một tên nhóc con lại khó khăn đến thế.

“Cả ngày hôm nay người của anh có theo sát Thẩm Cơ Uy không?” Giang Thuỵ trầm giọng hỏi, đồng thời bàn tay cũng chậm rãi gõ chữ hồi âm nhóc con bên kia.

“Về chuyện này tôi nghĩ có một việc cậu cần phải biết.”

“Chuyện gì?” Giang Thuỵ ngước mắt lên, “Nếu là việc riêng của Thẩm Cơ Uy thì không nhất thiết phải báo cáo với tôi, cậu ta cần có sự riêng tư.”

“Nhưng đây là vấn đề có liên quan đến cơ thể cậu, cậu chủ…”

“Cơ thể?” Giang Thuỵ nhíu mày.

“Đúng vậy.” Ngôn Dực tằng hắng vài cái, thẳng thắn nói ra, “Tôi thấy Thẩm Cơ Uy cùng bạn cậu ta đi vào câu lạc bộ Lạp Thương, gần như là cả buổi sáng mới rời khỏi. Người của chúng ta không có thẻ hội viên nên không thể theo vào, vì vậy không biết được cậu ta ở bên trong lâu thế để làm gì.”

Lạp Thương?

Hơi ấm nơi đáy mắt Giang Thuỵ từ từ nhạt dần, cùng lúc tin nhắn hồi đáp cũng được gửi đi.

[Riêng] Chim Nhạn Trắng: Được, khi nào?


Thẩm Cơ Uy chờ đợi mòn mỏi gần nửa ngày, máu nóng đang sắp sửa dồn lên tới não thì lập tức bị dòng chữ ngắn ngủn này phủ sóng dập cho tắt lịm. Môi cậu mím lại trong vài giây, sự hoài nghi bùng phát như bị ai đó bóp nghẹn vào, khiến cậu phút chốc vừa ứ nghẹn vừa bực tức.

Rõ ràng là ông ta lừa cậu, rốt cuộc làm sao có thể trả lời một cách thản nhiên dứt khoát như vậy?

[Riêng] Nhà thiết kế nhỏ: Ok, ông có sống tại thành phố S không, mai chúng gặp luôn cũng được, gửi vị trí cháu đi tìm ông.

[Riêng] Chim Nhạn Trắng: Không được, ngày mai tôi bận.

[Riêng] Nhà thiết kế nhỏ: Bận việc gì thế, có tiện nói không?

Bình thường Thẩm Cơ Uy không phải loại người thiếu tinh tế thích hỏi chuyện riêng của người khác như thế, nhưng tâm trạng cậu lúc này không vui, hiển nhiên lời ăn tiếng nói cũng chả giống theo lẽ thường.

[Riêng] Chim Nhạn Trắng: Tôi phải đi đón một thằng nhóc hư đốn.

Thằng nhóc hư đốn? Lẽ nào là cháu trai của ông ta? Người này là một ông lão lớn tuổi thật ư?

Thẩm Cơ Uy như một quả bóng xì hơi nằm ườn ra giường, miệng mồm ngứa ngáy dai dẳng hỏi lại lần nữa: “Dung Bạch, người đó thật sự không phải ông của cậu sao?”

Dung Bạch đang combat ở phía dưới, nghe xong liền bất lực rống lên với Thẩm Cơ Uy: “Đã bảo ông tôi mất rồi mà, không tin cậu gọi điện hỏi bố tôi xem!”

“Nhưng rõ ràng là người đó dùng tài khoản cậu mà.” Thẩm Cơ Uy nhoài đầu ra ngoài giường, vì sợ ảnh hưởng Dung Bạch chơi game bị chửi nên giọng nói nhỏ như mũi kêu.

“Dù gì cũng chỉ là một người trong game, người ta chưa lừa được mình thứ gì, cậu để ý quá làm gì cho mệt thân?” Dung Bạch ném con chuột sang một bên, xoay ghế lại càm ràm Thẩm Cơ Uy, “Tiểu Uy, cỡ này tôi thấy tâm tình cậu bất ổn lắm đấy, ai cũng đả động tới cảm xúc của cậu được, lúc trước cậu đâu có thế.”

Dung Bạch nhớ đến Thẩm Cơ Uy thuở mới quen biết, nhiệt tình, hoà đồng, niềm nở nhưng thực chất với ai cũng luôn giữ một khoảng cách nhất định, cực kỳ khó thân thiết. Nếu hỏi Trương Đông vì sao dễ dàng tiếp cận được cậu ấy như thế, tất cả đều là do cậu ta giỏi diễn kịch, mà đầu óc Thẩm Cơ Uy khi đó thì hết sức đơn thuần, cảm thấy hoàn cảnh cậu ta bịa ra đồng bệnh tương liên với mình, cho nên lớp giáp phòng bị mới dần nới lỏng.

Rất ít người đủ khả năng lay động cảm xúc của cậu ấy ngoại trừ người thân, Trương Đông cũng chẳng đến nỗi nào. Dung Bạch luôn cho bản thân là trường hợp ngoại lệ duy nhất, song sau khi Thẩm Cơ Uy và Giang Thuỵ gặp phải tình trạng tráo đổi linh hồn cho nhau, trong lòng cậu ấy chẳng hiểu từ khi nào đã nhanh chóng có thêm một vị trí cố định cho người đàn ông nọ, cấp tốc đến độ Dung Bạch cũng phải bất ngờ.

Dung Bạch không ghen tị, cậu chỉ cảm thấy khó hiểu cùng lo lắng mà thôi.

Liệu Thẩm Cơ Uy hết lòng vì Giang Thuỵ có phải là do thâm tâm cậu ấy chân chính muốn như thế, hay là vì do ảnh hưởng bởi cơ thể bằng xương bằng thịt mà bản thân đang điều khiển, dẫn tới việc chính mình đang bị mất tự chủ về mặt tình cảm tâm trí lúc nào chẳng hay?

Nếu thực sự là do sống trong cơ thể Giang Thuỵ quá lâu khiến suy nghĩ Thẩm Cơ Uy bị hãm sâu, Dung Bạch càng phải tìm cách kéo cậu ấy ra khỏi Giang Thuỵ càng xa càng tốt. Những mối rối ren trong các gia tộc lớn Dung Bạch không phải chưa từng nghe qua, nó tách biệt hoàn toàn với phim ảnh, hiện thực thậm chí còn tàn nhẫn và khốc liệt hơn bao giờ hết.

Tiếp xúc sớm với xã hội nhiều năm, Dung Bạch đã gặp qua vô số người, nhưng kiểu người có hoài bão thuần khiết như Thẩm Cơ Uy cậu gặp số lượng ít ỏi đếm trên đầu ngón tay, hoặc có thì cũng chỉ là giả vờ, lớp da cũ kỹ bên ngoài lâu dần rồi cũng bong tróc.


Dung Bạch chưa bao giờ quen biết được một người như thế, người mà cậu hi vọng cậu ấy vĩnh viễn có thể lưu giữ nụ cười đơn thuần trên môi, bởi vì nụ cười đó giúp cho cậu cảm thấy thoải mái, cảm thấy bản thân còn có nơi chốn dựa dẫm đáng tin tưởng giữa chốn phồn hoa đầy rẫy cạm bẫy này.

Suy nghĩ đến đây, đại não Dung Bạch phút chốc vụt qua một hình ảnh mờ nhạt.

Người nọ ở giữa chốn huyên náo dồn dập trong hộp đêm, giơ cánh tay đang bị thương chưa lành đỡ cho cậu một cái ghế, đau đớn tới nỗi ngã khuỵu tại chỗ, mồ hôi đầm đìa.

Tên ngốc này ở đâu ra thế?

Giây phút đó, đầu Dung Bạch xuất hiện một câu hỏi nực cười như thế.

Người nọ tựa lưng vào vai cậu, dù hai hàng lông mày đang vì bị cơn đau hành hạ mà nhíu chặt, cánh môi mỏng vẫn khẽ nhếch lên đùa bỡn: “Lại thiếu nợ tôi thêm lần nữa rồi nhé.”

Có một người đối xử tốt với cậu, tiếc là cậu cũng chẳng cần.

Dung Bạch không muốn nợ bất kì ai, người khác thân thiết với cậu, rồi sẽ có một ngày đem cái lòng tốt đựng đầy ơn nghĩa đó đòi cậu trả, cậu thì tới một đồng cũng chẳng thể cho người ta.

“Cơ Uy, ngoài việc học tập ra Giang Thuỵ không cần thay cậu đảm đương bất kì việc nặng nhọc nào cả, tại sao cậu không thử đưa ra yêu cầu công bằng với anh ta, giữ an toàn cho bản thân trước chẳng phải tốt hơn sao?” Dung Bạch cố gắng xoá bỏ hình ảnh ngoài ý muốn của người kia ra khỏi đầu, lần nữa tận tình khuyên nhủ Thẩm Cơ Uy, “Xem như là tôi cầu xin cậu, đừng dính dáng đến chuyện nhà Giang Thuỵ nữa, quá nguy hiểm.”

Thẩm Cơ Uy bĩu môi: “Đang nói tới tên lừa gạt, cậu đánh trống lảng sang Giang Thuỵ làm chi?”

“Tôi nói thật, không phải đánh trống lảng.” Dung Bạch chống hai tay lên đùi, thẳng lưng nói, “Tên lừa gạt mà cậu nói cũng giống Giang Thuỵ, một người làm cậu bực tức, một người làm cậu suy nghĩ nặng đầu, ai cũng đều tai hại như nhau.”

“Không phải tôi muốn lo chuyện bao đồng đâu Tiểu Bạch.” Đáy mắt Thẩm Cơ Uy loé lên tia khác lạ, lần đầu tiên, cũng như là lần cuối cùng, cậu nghiêm túc thành thật nói cho Dung Bạch nghe về trách nhiệm của mình đối với Giang Thuỵ, “Anh ta không hề ép buộc tôi phải trở thành tấm bình phong hứng hết mũi nhọn, anh ta có thể làm tất cả mọi chuyện một mình, nhưng khi gặp phải vấn đề mà mang hình dạng của tôi không thể giải quyết, anh ta chọn cách yêu cầu tôi thay vì im lặng, sự tồn tại của tôi lúc ấy mới thực sự có ý nghĩa.”

Thẩm Cơ Uy: “Không quan trọng tôi vì Giang Thuỵ mà gánh chịu bao nhiêu nguy hiểm, mà quan trọng là dù gặp phải bao nhiêu nguy hiểm, anh ta đều sẽ hết lòng bảo vệ tôi.”

“Sao cậu biết chắc anh ta sẽ bảo vệ cậu?”

“Bởi vì tôi chết anh ta cũng không sống được, và ngược lại cũng như vậy.” Thẩm Cơ Uy nhoẻn môi nói, “Tiểu Bạch, tôi và Giang Thuỵ là một, đừng khuyên tôi ngưng đối tốt với anh ta, tôi là đang vì bản thân mình thôi.”

Còn nửa câu sau Thẩm Cơ Uy tạm thời không muốn nói.

Thực chất là vì bản thân mình, cũng là vì hi vọng sau này nếu xảy ra tình trạng đường ai nấy đi, Giang Thuỵ có thể sống cho thật tốt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.