Bạn đang đọc Hoán Hồn [đam Mỹ] – Chương 31: Cởi Đi
Phòng ăn của biệt thự được thiết kế theo phong cách hoàng gia cổ điển với chiếc bàn tròn lớn đặt giữa trung tâm, ánh đèn thuỷ tinh sáng màu từ trên đỉnh đầu rọi xuống các món ăn đầy ắp đa dạng, mùi hương toả ra thơm lừng nứt mũi, trông vô cùng kích thích vị giác.
Đương lúc ăn cơm, Triệu Minh Nguyệt chủ động khơi gợi đề tài: “Trợ lý Thẩm nhìn qua vẫn còn rất trẻ, chắc là chưa tốt nghiệp đại học nhỉ?”
Giang Thuỵ đáp: “Tôi đang học FCA Fashion Academy ở nước L.”
Tay Thẩm Cơ Uy run lên, canh nóng xém tí đã rơi ra ngoài, cậu kinh ngạc xoay đầu nhìn Giang Thuỵ.
FCA Fashion Acedemy là trường đại học năm đó cậu bị Trương Đông cướp mất quyền du học, hắn rốt cuộc đang tính làm gì?
Giang Ngạn Doanh thắc mắc: “Cháu học thiết kế sao lại ứng tuyển vị trí trợ lý?”
“Vì đang trong kì nghỉ dài hạn, cháu có dành thời gian nghiên cứu qua vị trí này, dự định thử sức một chút, tổng giám đốc cũng đã kiểm chứng trong quá trình thử việc.”
Giang Ngạn Doanh tin tưởng mắt nhìn người của cháu trai mình, nghe được đáp án liền không còn ý kiến nữa.
“Chuyện này…” Đến lượt Giang Linh Lâm ngập ngừng, “Tôi cũng có ý định sang nước L du học, cậu có thể hướng dẫn cho tôi sơ lược về trường học của cậu không?”
“Con lại náo loạn cái gì nữa? Chỗ chúng ta có nhiều trường tốt, lại ở gần bố mẹ, con cứ muốn sang nước ngoài du học làm gì?” Triệu Minh Nguyệt đanh mặt kéo tay Giang Linh Lâm.
Giang Linh Lâm bĩu môi đầy uỷ khuất: “Trường ở đây làm sao so được với FCA Fashion Acedemy, mẹ không hiểu gì cả.”
“Con còn dám cãi bướng?”
“Thôi được rồi.” Giang Bằng Kiều hạ giọng ngăn lại Triệu Minh Nguyệt đang tức giận, “Con bé muốn du học thì cứ để cho nó du học, dù gì thì sản nghiệp nhà chúng ta cũng có Tử Đằng và Giang Thuỵ quản xuyến, hai đứa nhỏ còn trẻ cứ để chúng nó thoải mái đi.”
Ngô Ngân Châu từ lúc ngồi vào bàn vẫn luôn giữ im lặng, đột nhiên nói: “Bố, Linh Lâm là con gái, hiện giờ còn đang trong lúc yêu đương với Kiến Trinh, sang nước ngoài du học không ổn lắm đâu, con nghĩ không nên đồng ý để em ấy làm loạn.”
Giang Linh Lâm bất mãn, Từ Kiến Trinh ở bên cạnh vỗ vai cô nàng, nói: “Cháu có thể cùng Lâm Lâm sang nước L.”
Khuôn mặt Ngô Ngân Châu tối xuống.
“Kiến Trinh, chị nghĩ…”
“Cô Giang cứ từ từ suy nghĩ kỹ, nếu thật sự muốn tìm hiểu thì liên lạc với tôi.” Giang Thuỵ đánh gãy lời Ngô Ngân Châu, linh hoạt đẩy danh thiếp về phía trước.
Người phụ nữ siết chặt đôi đũa trong tay, bàng quan liếc xéo Giang Thuỵ một cái.
Khoảnh khắc bước xuống lầu trông thấy sự xuất hiện của hắn, cô ta liền biết bữa cơm hôm nay bản thân khẳng định nuốt không trôi. Quả đắng từ khi về nước đã bị người đàn ông dồn nén vào cổ họng cho đến nghẹn, giờ phút này hồi tưởng lại, Ngô Ngân Châu chỉ muốn kịch liệt nôn ra mật xanh, ăn uống gì nổi nữa?
Một Giang Thuỵ đã khiến cô ta tức đến chết đi sống lại, hiện giờ cộng thêm một ranh con Thẩm Cơ Uy, căn bệnh hen suyễn của Ngô Ngân Châu tưởng chừng sắp sửa trở nặng, mỗi ngày điều chỉnh tâm tình cũng đủ làm cho cô ta thở chẳng ra hơi.
Thấy được có quá nhiều ý kiến trái chiều đang rục rịch, Giang Bằng Kiều chặn đầu trước: “Chuyện này tạm thời dừng ở đây, đừng cãi nữa, ăn cơm đi.”
Giang Thuỵ chỉ động đũa vài lần đã buông xuống, Thẩm Cơ Uy mất hết khẩu vị nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy ngờ vực.
Người đàn ông nhướng mày với cậu một cái.
Thẩm Cơ Uy hừ lạnh. Mắng, xảo quyệt.
Nếu cậu đoán không lầm, chín phần đề nghị lấy lại công bằng cho cậu lần trước của Giang Thuỵ chính xác là vì mục đích này. Song Trương Đông chết lại trở thành chuyện ngoài ý muốn đối với cả hai người bọn họ. Tuy có hơi phiền phức, nhưng thời gian bấy nhiêu cũng đã đủ cho hắn tạo ra một thân phận du học sinh hoàn toàn mới, tất cả đều nhằm vào Giang Linh Lâm.
Mặc dù Thẩm Cơ Uy không rõ Giang Thuỵ định làm gì, bản năng cậu vẫn muốn cam tâm tình nguyện để hắn lợi dụng thân phận.
Ăn được nửa chừng, Giang Bằng Kiều hỏi Ngô Ngân Châu: “Tử Đằng đâu rồi?”
“Có người gọi điện bàn công việc, lát nữa anh ấy mới vào.”
Giang Mễ gắp vào chén Thẩm Cơ Uy một con tôm: “Anh ăn nhiều vào, nãy giờ em thấy chén cơm anh vẫn còn nguyên.”
Bên trái Thẩm Cơ Uy là Giang Thuỵ, bên phải là Giang Mễ, cậu ghé vào tai Giang Mễ nhỏ giọng hỏi: “Lúc nãy kêu cậu cưới Tô Noãn Khiết, có giận không?”
“Không giận.” Giang Mễ lắc đầu, “Em biết anh chỉ nói đùa. Nhưng nếu anh thật sự không muốn cưới, ba mẹ nhất quyết ép buộc, em có thể suy nghĩ lại…”
Lông mi Thẩm Cơ Uy rũ xuống nhìn, bỗng dưng có chút cảm động.
Tuy cuộc sống của Giang Mễ gắn liền với sự bất công mà Giang Thuỵ phải chịu đựng, song người em trai này vẫn luôn lo nghĩ cho anh mình hết mực.
Đối diện với một tấm lòng chân thành thuần khiết, đã có lúc Thẩm Cơ Uy muốn vươn đôi cánh tiếp nhận tất cả, đây vốn là những gì Giang Thuỵ xứng đáng được bù đắp.
Thế nhưng cậu không thể thực hiện, vì cậu không đủ tư cách, cậu cũng biết hắn không cần.
Quan trọng là bộ mặt dối trá của người nhà họ Giang luôn khiến sâu trong tiềm thức của Thẩm Cơ Uy nảy sinh e ngại. Căn nguyên từ lòng nghi kị, cậu không muốn tin tưởng bất kì ai.
Thẩm Cơ Uy không đáp lại câu nói của Giang Mễ.
Cậu quan sát mọi người đang liên tục đặt câu hỏi về gia cảnh của Từ Kiến Trinh, giơ tay chọt Giang Thụy một cái: “Tôi bỏ quên điện thoại trên xe rồi.”
“Lát nữa về rồi lấy.”
“Tôi có việc gấp cần dùng, anh ngồi đây một mình nhé?”
“Ừm.”
Bình ổn trái tim đang dần đập tăng tốc của mình, Thẩm Cơ Uy không chút tiếng động rời khỏi phòng ăn, một lần nữa xuyên qua khu vườn muốn đến gara đỗ xe. Đang đi nửa đường thì Thẩm Cơ Uy chợt nghe thấy có một giọng nói phát ra từ đằng sau hồ nước, cước bộ cậu chậm lại, cẳng chân nhúc nhích, lùi về núp sau gốc cây dỏng tai lắng nghe.
Chẳng rõ đầu bên kia nói gì mà nụ cười của Giang Tử Đằng trở nên rất hạ lưu, gã đè thấp giọng để giọng mình nghe qua thật quyến rũ: “Hai ngày sắp tới anh bận đi công tác, ngày thứ ba rảnh rỗi cả ngày, chúng ta hẹn ở chỗ cũ nhé?”
“Em không cần chuẩn bị gì cả, chỉ cần tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường đợi anh là được rồi.”
“Mụ vợ nhà anh à? Cô ta suốt ngày bù đầu bù cổ, hơi đâu mà để ý đến anh, em không cần lo lắng.”
“… Em muốn đổi gió? Được thôi, Lạp Thương vẫn mở chi nhánh mới, chúng ta đến thử một lần?”
“Ông xã chỉ cần giọng Tiểu Ly phía dưới đã nhung nhớ…”
Tiếp theo đó là một hồi dâm ngôn uế ngữ tràn ngập dơ bẩn mà Thẩm Cơ Uy chẳng thể nào nghe nổi được nữa, lỗ tai bị đầu độc đến lùng bùng, chỉ hận không thể tạm thời điếc ba phút.
Yên lặng quay lại phòng ăn, trong lòng Thẩm Cơ Uy xoay chuyển trăm hồi, rốt cuộc nảy lên suy tính khác, quyết định gạt bỏ kế hoạch tháo phanh xe người ta ra khỏi đầu.
Hành động đó quá nguy hiểm, huống hồ bản tính Thẩm Cơ Uy tận sâu trong xương cốt chỉ hung mà không ác. Trăm tính nghìn tính, dù cho tua vít đã sẵn sàng, cậu hơn ai hết đều rõ ràng nhất, bản thân chung quy cũng chẳng thể nào phá nổi rào cản đạo lý mà xuống tay.
Nhưng hôm nay Giang Tử Đằng xui xẻo, vậy thì không thể trách cậu may mắn rồi.
…
Từ lúc ngồi vào bàn ăn đến khi ra về Tô Noãn Khiết vẫn luôn một mực giữ im lặng, không giở trò cũng không náo loạn, khiến cho Giang Thuỵ không nhịn được mà âm thầm quan sát mấy lần.
Rất nhanh đã gần đến tiệc mừng thọ của Hoắc Khương, tối hôm đó Giang Thuỵ chuẩn bị cho Thẩm Cơ Uy hai bộ âu phục mới, bảo cậu thay thử cho mình xem.
Nhìn người đàn ông đang đứng sừng sững trong phòng, Thẩm Cơ Uy nghi hoặc hỏi: “Anh ở đây sao tôi thay quần áo được?”
“Nhà vệ sinh?”
“Tôi vừa mới tắm, bên trong trơn lắm.”
Giang Thuỵ nghe xong không những không ra ngoài mà ngược lại còn ngồi xuống giường: “Cởi đi.”
Thẩm Cơ Uy: “…”
Anh bị biến thái à?
Nghĩ thì nghĩ vậy, cùng là đàn ông với nhau, cậu cũng chẳng có hơi sức đâu mà cọc cằn làm giá, qua loa vài động tác đã cởi sạch bộ đồ ngủ vướng víu trên người, chỉ giữ lại duy nhất chiếc quần lót màu trắng tinh.
Giang Thuỵ bình thản đưa ra nhận xét: “Hơi gầy.”
Thẩm Cơ Uy đang quay lưng về phía hắn, bởi vì điều hoà bỗng nhiên xộc gió khiến bả vai cậu hơi rụt lại, run run đáp: “Tôi… tôi thấy cũng được mà.”
Ý cậu là cơ bụng của người đàn ông.
Múi nào ra múi nấy, vừa săn chắc vừa nam tính, không quá khoa trương nhưng vô cùng cứng cáp, mỗi lần sờ ngắm đều khiến Thẩm Cơ Uy ngưỡng mộ không thôi.
Ánh mắt Giang Thuỵ chạy dọc từ cần cổ thon dài lướt xuống hỏm eo, cuối cùng dừng lại trước bờ mông săn chắc, con ngươi sắc sảo vụt qua chút nóng rát, yết hầu động đậy lặng lẽ dời tầm nhìn.
Động tác Thẩm Cơ Uy hết sức rườm rà, cậu loã thể đi tới trước giá treo quần áo, lúc cúi người thay quần vì mất thăng bằng mà hai quả đào cứ lắc qua lắc lại đong đưa không ngừng. Mặc xong rồi mới sực nhớ ra đáng lẽ mình nên mặc áo trước, thế là tiếp tục cởi ra rồi lại tròng vào.
Giang Thuỵ đang ngồi nhìn: “…”
Hắn cảm thấy biểu tình lãnh đạm của bản thân sắp giữ không vững rồi.
Cũng là cơ thể mình, chẳng hiểu tại sao Thẩm Cơ Uy điều khiển lại trở nên…
Nói sao nhỉ, hẳn là có chút… lẳng lơ?
Giang Thuỵ bị chính suy nghĩ của mình doạ cho tỉnh táo.
Fuck.
Hắn bây giờ nhìn đàn ông lại có thể liên tưởng tới hai chữ LẲNG LƠ?
Điên thật.
Đang lúc mơ tưởng vẩn vơ, không biết Thẩm Cơ Uy đã đến trước mặt từ khi nào, một màu đỏ rượu rực rỡ đập thẳng vào tiêu cự Giang Thuỵ, còn mang theo mùi sữa tắm hương gỗ nhàn nhạt, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên.
“Cà vạt bị lệch rồi.” Người đàn ông ngắm nghía trên dưới một lượt, thản nhiên từ trên giường đứng dậy đối diện với Thẩm Cơ Uy, cong ngón tay chỉnh thẳng thóm cà vạt cho cậu, xong xuôi còn không quên mắng, “Cáo ngu ngốc.”
Lại nữa.
Vành tai Thẩm Cơ Uy như có tia điện xẹt qua, mặt đỏ rần lùi về sau mấy bước: “Anh đừng có gọi tôi bằng cái tên đó, nghe ẽo lả quá.”
Giang Thụy vô thức nhếch môi, nhanh nhẹn kéo vai Thẩm Cơ Uy đến trước gương, cả hai đồng thời nhìn thẳng, bốn mắt cứ thế chạm nhau giữa ánh đèn yếu ớt lập loè, hơi nóng toả ra, nhịp thở Thẩm Cơ Uy bị nhiễu loạn.
Thẩm Cơ Uy hiện tại cao hơn Giang Thuỵ tận một cái đầu, hắn đứng ở phía sau cậu, pheromone mạnh mẽ vẫn nồng nặc xâm lấn chiếm cứ mọi giác quan. Cảm giác bị chèn ép mơ hồ khiến Thẩm Cơ Uy không thoải mái.
Tạm dời đi sự chú ý mà đánh giá bản thân qua gương, cậu chợt nhận ra có vẻ thiếu thiếu gì đó.
Nghiền ngẫm một lúc, Thẩm Cơ Uy bừng tỉnh khỏi mơ màng, cậu nâng tay chạm lên lồng ngực, đại não dần hình thành một bản phác thảo mờ nhạt, ngoảnh đầu nói với người đàn ông: “… Tôi tặng anh ghim cài áo nhé?”
Đến giờ cậu ta vẫn còn chấp niệm đối với món quà đó?
Giang Thuỵ giả ngơ: “Tại sao lại tặng ghim cài áo?”
“Tôi nghĩ nó hợp với anh.” Thẩm Cơ Uy tìm được thú vui mới, cúi đầu khều khều mảnh khăn trong túi áo, “Quan trọng là tôi thích thế.”
Thiết kế phụ kiện tuy không phải lĩnh vực chuyên ngành của cậu, nhưng cậu từng nghiên cứu qua, giảng viên đánh giá tay nghề không tệ tí nào. Thẩm Cơ Uy muốn tự mình làm chiếc ghim cài áo này, coi như là thử sức một chút, xem mình có thể kiêm luôn nhà thiết kế đa tài hay không.
Giang Thuỵ nói: “Tôi sẽ không mang ghim cài áo vào dịp quan trọng.”
Ngụ ý, tôi không tin tưởng tay nghề của cậu.
“Được thôi.” Thẩm Cơ Uy rất rộng rãi, “Giải quyết công việc thì không cần, tôi tặng anh để dành sau này dùng trong hôn lễ.”
“Cậu dám chắc dưới tình trạng này tôi có thể kết hôn?” Giang Thuỵ tay cắm túi quần đi một vòng xung quanh phòng, dừng ở trước ban công, “Để cậu cưới Tô Noãn Khiết thay tôi, có chịu không?”
“Tôi làm vì trách nhiệm, đâu phải thật sự cưới cô ta, có gì mà không được.” Thẩm Cơ Uy lắc lư bước đến bên cạnh hắn, đùa cợt nói, “Quan trọng là anh, đồng ý để tôi cưới hay không?”
Câu này một lời nhưng nhiều nghĩa. Có điều giữa hai người họ chưa bao giờ tồn tại loại suy nghĩ lệch lạc nào, tất nhiên sẽ không có khả năng liên tưởng theo chiều hướng ngược ngạo.
“Nếu như cần thiết, tuỳ vào cậu.”
Thẩm Cơ Uy nghệch ra, nhất thời nghe không hiểu hắn muốn nói gì, khoé miệng lệch nghiêng hỏi: “Thế nào là cần thiết? Thế nào là tuỳ vào tôi? Chẳng lẽ hay định cưới Tô Noãn Khiết thật?!”
“Sẽ không.” Giang Thuỵ đáp rất chắc chắn, song câu tiếp theo lại khiến Thẩm Cơ Uy dấy lên cảnh giác, “Nhưng tốt nhất cậu vẫn nên đề phòng người ta giở trò, nếu bị nắm thóp, hậu quả không chỉ đơn giản là kết hôn đâu.”
Nhẹ thì cho Thẩm Cơ Uy nếm trải cảm giác mất đời trai. Nặng thì ảnh hưởng trực tiếp đến kế hoạch của hắn.
“Tô Noãn Khiết có gan gây chuyện với anh hả?” Thẩm Cơ Uy do dự, “Hôm nay từ lúc vào phòng ăn tôi thấy cô ta rất ngoan ngoãn mà.”
“Tôi chỉ nhắc nhở trước.” Giang Thuỵ nói, “Nếu cô ta không ồn ào đòi danh phận, tôi sẽ không làm chuyện dư thừa.”
Đối với hắn, vạch rõ quan hệ với người phụ đó khi không cần thiết chính là hành động dư thừa.
Giang Thuỵ hiểu Tô Noãn Khiết, nếu như ý định của hắn lọt được vào tai cô ta, dù ít dù nhiều bảo đảm cũng sẽ náo loạn một trận.
Giang Thuỵ không sợ Tô Noãn Khiết, chỉ e ngại tính cách cà lơ phất phơ của Thẩm Cơ Uy.