Bạn đang đọc Hoán Hồn [đam Mỹ] – Chương 27: Trời Sinh Thích Đàn Ông?
Lúc rời khỏi phòng họp, mặt mũi vợ chồng Ngô Ngân Châu xám xịt.
Thẩm Cơ Uy thì ngược lại, sung sướng rạo rực cả người.
Giang Thuỵ hỏi: “Hài lòng chưa?”
“Hài lòng.” Thẩm Cơ Uy cười cười vắt tay ra sau ghế, “Đương nhiên hài lòng.”
USB không quá chi tiết, chỉ chiếu rõ các hoạt động trong mấy tháng mà Giang Thuỵ vắng mặt. Một phát nhẹ nhàng thu lại tất cả mọi thứ vốn dĩ thuộc về mình, củng cố vững chắc vị trí tổng giám đốc, đồng thời đánh gãy những lời dị nghị trái chiều của người khác.
Đương nhiên chủ yếu vẫn là khiến Ngô Ngân Châu tức đến mức lỗ tai nổ ra khói nhưng chỉ có thể ngậm miệng ngồi đực mặt một chỗ nghe Thẩm Cơ Uy xỉa xói, từ đầu đến cuối chẳng thể lên tiếng phản bác dù chỉ là nửa chữ.
Thẩm Cơ Uy có chút thắc mắc: “Tại sao anh nắm rõ nhược điểm của Ngô Ngân Châu mà cứ để chị ta tuỳ ý lộng hành hoài thế?”
Giang Thuỵ: “Không phải lần nào cũng có thể thuận lợi.”
Ngô Ngân Châu không phải đèn cạn dầu, Giang Thuỵ có thể thuận lợi đi đến ngày hôm nay là bởi vì cô ta chưa phát hiện ra người bên cạnh bản thân có gì khác thường.
Thế nhưng sau chuyện này thì không còn đơn giản như thế nữa.
Tay Ngôn Dực dù có dài đến mức nào cũng không thể dễ dàng đâm thủng được tầng giao dịch trong bóng tối. Giang Thuỵ đương nhiên cũng chẳng phải chỉ dựa vào hắn đã có thể moi ra được đường dây mờ ám. Chỉ cần Ngô Ngân Châu cẩn thận suy xét chắc chắn sẽ tìm ra được ẩn tình. Lúc ấy tính cảnh giác tăng cao, Ngôn Yến ở nước M cũng sẽ gặp thêm nhiều trắc trở, đó cũng là một trong những lí do Giang Thuỵ dè chừng nhân nhượng suốt thời gian qua.
“Hỏi anh một điều nhé.” Thẩm Cơ Uy chống một tay lên mặt bàn, khẽ nhích người lại gần Giang Thuỵ, “Lẽ nào chỉ vì tiền mà chị ta lại làm hại anh hết lần tới lần khác vậy à?”
Giang Thuỵ thoáng trầm mặc.
Hỏi thì hỏi vậy, Thẩm Cơ Uy vẫn thừa biết tất nhiên sẽ chẳng đơn giản như thế, Giang Thuỵ không muốn kể ra miệng, song bản tính chấp nhất muốn tìm hiểu của cậu cứ giống hệt như con sâu xanh bò lúc nhúc trong đại não, kích thích sợi thần kinh tò mò liên tục phát run, Thẩm Cơ Uy mới không nhịn được hỏi ra cho nhẹ nhõm, cũng chẳng phải thật sự muốn biết đáp án.
Thời gian ngưng đông một chốc, lát sau Giang Thuỵ chậm rãi nói: “Nếu cô ta không trừ khử được tôi, người gặp nguy hiểm sẽ là cô ta.”
“Anh cũng giống Ngô Ngân Châu sao?” Thẩm Cơ Uy ngẩn ra, “Nhưng tôi không cảm thấy thế…”
“Vậy cậu thấy thế nào?” Giang Thuỵ nói, “Đừng nên cho rằng người đối tốt với cậu thì nhất thiết phải là người tốt.”
“Ít nhất anh cũng không chủ động làm hại người ta…”
“Ở nơi cậu nhìn thấy mà thôi.” Giang Thuỵ cắt ngang lời Thẩm Cơ Uy, “Không phải đã nói rồi sao? Đừng nhẹ dạ cả tin.”
“Vậy sau này anh có động đến tôi không?” Thẩm Cơ Uy nửa đùa nửa thật hỏi, “Nếu chúng ta quay trở về như cũ, tôi lại biết nhiều bí mật của anh như thế, anh sẽ giết người diệt khẩu sao?”
Giang Thuỵ liếc mắt nhìn Thẩm Cơ Uy, đột nhiên cảm thấy con người này thực khác lạ, khi đối mặt với kẻ thù thì hung hăng đỏ mắt, IQ học vấn cũng không tệ, tại sao thi thoảng lại có những điểm chú ý ngu ngơ đến thế?
Hắn đơ mặt đáp: “Tôi không tuỳ tiện hại người.”
“Vậy nên mới nói anh không giống Ngô Ngân Châu.” Thẩm Cơ Uy cảm khái, “Thật ra lúc mà anh nói xin lỗi tôi, tôi đã khẳng định anh so với bọn họ rất khác biệt.”
Ít nhất đối với Thẩm Cơ Uy là như thế.
Tính cách của Giang Thuỵ nói làm sao ấy nhỉ…
Có một chút lạnh lùng, một chút điềm tĩnh, lúc cần cứng rắn thì táo bạo quyết đoán, lúc cần mềm mỏng… à không, hắn có bao giờ mềm mỏng đâu.
Không tự cao tự đại, mắt chọn bạn gái thì cao chót vót, lúc giận lên thì vô cùng đáng sợ, luôn thích nói móc nói xỏ người ta. Làm việc gì cũng không thích phô trương, tâm tư sâu nặng nhưng đối với Thẩm Cơ Uy thỉnh thoảng lại lộ ra vài phần dung túng.
Có thể là do sự ràng buộc về thể xác nên Giang Thuỵ bắt buộc phải làm điều đó, thế nhưng khoảnh khắc ôm lấy cậu vào lòng hạ giọng bật ra một câu “xin lỗi”, Thẩm Cơ Uy biết, Giang Thuỵ đang cố gắng xoa dịu linh hồn đang ẩn nấp sâu trong thân thể chính mình.
Thẩm Cơ Uy không phải loại người yếu đuối, tuy nhiên vào lúc đó cậu thật sự đã hoảng sợ.
Cũng giống như bình thường, khi Thẩm Cơ Uy đọc mấy bài báo đưa tin có người đuối nước, cậu luôn tự mãn cho rằng nếu đổi lại thành chính mình, dù có không biết bơi đi chăng nữa thì cậu vẫn sẽ giữ được bình tĩnh, bịt mũi rồi nổi lềnh bềnh chờ đợi mọi người tới cứu.
Song sự thật lúc mà chẳng tàn khốc.
Hồi tám tuổi Thẩm Cơ Uy ham chơi chạy lẩn quẩn bên mé hồ, xui xẻo thế nào mà lại trượt chân rơi xuống nước. Lúc đó đừng nói tới chuyện bịt mũi, đến cả hơi sức giãy giũa cũng không có, Thẩm Cơ Uy đã cứng đờ chìm ngủm xuống đáy. Nếu như khi đó không có người dân trùng hợp đi ngang trông thấy, chỉ sợ hiện giờ người ngồi lảm nhảm với Giang Thuỵ đã sớm trở thành một quỷ hồn trong suốt tan rã rồi.
Thẩm Cơ Uy hồi tưởng lại.
Bàn tay thô ráp chạm nhẹ lên cần cổ, bằng một cách kỳ diệu nào đó ngưng tụ thành một luồn sức mạnh vô hình xuyên qua tầng lớp tế bào chậm rãi bao chặt lấy tâm trí Thẩm Cơ Uy, tựa hồ dòng nước ấm vỗ về lên mỗi tất da tất thịt.
Cậu cảm thấy an lòng.
Động tác ngồi ghế của Giang Thuỵ rất tuỳ hứng, chân vắt chéo, hai tay đan lại đặt lên bàn, hàng mi the thẻ rũ xuống tạo nên hình bóng mờ dập dờn dưới khoé mắt, Thẩm Cơ Uy nhìn một hồi mà đầu óc chợt nghĩ sâu xa.
Mỗi khi soi gương, ngũ quan anh tuấn của Giang Thuỵ đều được cậu khắc hoạ rất rõ nét. Xương hàm sắc sảo, sóng mũi cao nhọn, bờ môi mỏng manh màu hồng nhạt, lông mi không quá dày mà lưa thưa như cánh bướm, song kết hợp với cặp mắt đào hoa trời sinh đa tình kia lại trở nên hoàn mỹ một cách lạ thường, là người đàn ông đẹp nhất Thẩm Cơ Uy từng thấy qua.
Nếu Thẩm Cơ Uy là Ngô Ngân Châu, có cho bao nhiêu tiền cậu cũng chẳng nỡ xuống tay đâu.
Tuy chưa từng yêu đương nhưng Thẩm Cơ Uy vẫn biết tới đạo lý thương hương tiếc ngọc cơ bản, thỉnh thoảng sẽ sinh ra tâm lý thưởng thức đặc biệt đơn thuần. Cậu âm thầm đưa ra tiêu chuẩn, vợ tương lai của mình nếu như không bằng hoặc nhan sắc kém hơn Giang Thuỵ, cậu chắc chắn sẽ không cưới.
Triệu Việt Nghiên ám ảnh Thẩm Cơ Uy mười năm trời, khiến cho cậu trở nên sợ sệt với sự nhiệt tình của phụ nữ, đến nỗi bây giờ phải lấy đàn ông làm tiêu chuẩn kép để chọn vợ.
Lúc nghe thấy tiếng gõ bàn lanh lãnh vang lên, Thẩm Cơ Uy hoàng hồn liếc qua Giang Thuỵ, lơ đãng thử tưởng tượng dáng vẻ của Giang Thuỵ khi biến thành phụ nữ, bỗng nhiên tình cờ va phải cái nhìn trầm tĩnh lạnh nhạt, cậu không khỏi cảm thấy rùng mình, xoá sạch ý tưởng kinh dị đó ra khỏi đầu ngay lập tức.
Hỏi không được cái này, Thẩm Cơ Uy tiếp tục chuyển đề tài: “Hôm đó tôi thấy anh cầm súng bắn tên kia rất chuyên nghiệp, anh dạy tôi được không?”
Giang Thuỵ: “Học bắn súng làm gì?”
Thẩm Cơ Uy: “Phòng thân.”
“Không cần thiết.” Giang Thuỵ nói, “Sử dụng lung tung cậu sẽ bị tống cổ vào tù.”
“Vậy lỡ sau này gặp nguy hiểm thì làm sao?”
“Tôi bảo vệ cậu.” Giang Thuỵ gần như chưa kịp nghĩ ngợi đã đáp.
Thẩm Cơ Uy phải ngây người mười mấy giây mới tiêu hoá xong câu này, tức thì phì cười thành tiếng: “Đừng có dùng mấy lời anh hay dỗ dành Tô Noãn Khiết để mê hoặc đầu óc tôi.”
Giang Thuỵ: “…”
“Không có.”
“Không có cái gì?” Thẩm Cơ Uy nhướng mày, “Không có dỗ dành Tô Noãn Khiết? Hay là không có mê hoặc dụ dỗ tôi?”
“Cả hai.” Giang Thuỵ mặt đầy sọc đen, “Còn nữa, tôi không mê hoặc dụ dỗ cậu.”
Ha ha.
Nói thiếu từ thôi mà, sao anh ta để ý lắm chuyện vậy?
Thẩm Cơ Uy cười ho sặc sụa: “Rồi rồi, anh không có mê hoặc dụ dỗ tôi. Nhưng mà mấy câu như tôi sẽ bảo vệ cậu này nọ anh đừng có đem đi nói với đàn ông, nghe nó quái dị lắm, chả có tác dụng an ủi tí nào đâu.”
Còn khiến tinh thần cậu bị khủng bố nữa cơ.
Biểu tình Giang Thuỵ cứng đờ như vấp phải đá, Thẩm Cơ Uy nhịn cười đến mức run rả vai.
“Thôi được rồi, không chọc anh nữa.” Cười cho đã đời mới nhận ra bản thân có hơi quá chớn, người nào đó lập tức bày ra dáng vẻ ngoan hiền nhẹ giọng nói, “Chúng ta về phòng làm việc nha tổng giám đốc?”
“…”
Giang Thuỵ mặt không cảm xúc đẩy ghế đứng dậy, xem ra là bị cười nhạo đến sượng cứng cả gân mới ý thức được câu nói của bản thân khi nãy lấn cấn cỡ nào.
Thẩm Cơ Uy sống hai mươi năm trời, chỉ có cậu lớn lối kêu bảo vệ người ta, chứ có bao giờ xuất hiện trường hợp ngược lại đâu? Ai mà ngờ ngờ hôm nay lại được tận mắt chứng khiến, tận tai nghe thấy. Cậu có chút nổi da gà, nhưng sự thích thú vẫn chiếm phần hơn.
Đã nói rồi mà, Giang Thuỵ rất khác biệt.
***
Tô Noãn Khiết vào cổng trụ sở thì cảm giác được ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn mình có chút khác thường.
Soi mói, ngưỡng mộ, ganh tị, còn có… bái phục?
Người phụ nữ có thể làm ngã gục được tổng giám đốc Giang, có ai mà không phục?
Tuy chả hiểu rõ nguyên nhân, nhưng Tô Noãn Khiết hôm nay đích thực đã được dát vàng lên mặt, thậm chí không cần tốn thời gian thông báo đã được thư ký cho phép vào thang máy để lên tầng cao nhất.
Son môi có hơi nhạt, trước khi vào thang máy, Tô Noãn Khiết tranh thủ vài phút rẽ sang nhà vệ sinh gần đó để chỉnh đốn lại quần áo cùng lớp trang điểm.
Cô đứng trước gương soi đi soi lại cả chục lần, lúc đóng nắp son khoé mắt vô tình lướt qua góc phòng, trái tim bất ngờ giật mạnh, bị doạ suýt chết đứng.
Có người đứng ở chỗ đó nhìn cô cả buổi trời!
Tô Noãn Khiết đề phòng lùi về sau mấy bước: “Cô đứng đó tại sao nãy giờ không lên tiếng? Tính hù chết người à?”
Cô gái kia mặc yếm jean màu xanh đen, đầu đội mũ lưỡi trai, chân đi giày thể thao màu trắng, nghe thấy giọng điệu chất vấn của Tô Noãn Khiết, lúc này cô ta mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Dưới mũ lưỡi trai là một đôi mắt hai mí to tròn cực kì xinh đẹp, so sánh với khuôn mặt được son phấn che lấp tỉ mỉ của Tô Noãn Khiết tựa hồ bị ngăn cách giữa hai trường phái khác nhau, nét thanh tú phải nói là mười phân vẹn mười, không phân thắng bại.
“Có thời gian nói chuyện không? Tôi muốn tìm người quen.” Cô gái nói.
Liếc thấy người ta cũng là con gái chân yếu tay mềm giống mình, Tô Noãn Khiết thoáng thả lỏng, nhưng ngữ điệu cay nghiệt vẫn không hề suy giảm: “Muốn tìm người sao không tự đến phòng quản lí hỏi, đeo bám theo tôi làm gì?”
“Cô có quan hệ gián tiếp với người tôi muốn tìm, chỉ có cô mới giúp được tôi.”
Tô Noãn Khiết khẽ nheo mắt, hất khung cằm kiêu ngạo: “Nói nghe thử xem?”
“Cô là người yêu của cậu chủ công ty này.” Cô gái hết sức bình tĩnh, “Muốn biết gần đây anh ta đang có mối quan hệ thân thiết với ai không?”
Tô Noãn Khiết nghiêm túc: “Cô là ai?”
Cô gái cởi hẳn chiếc mũ lưỡi trai, để lộ mái tóc được tết lại rất cẩn thận, đáy mắt loé ra tia sáng sắc sảo: “Tôi tên Triệu Việt Nghiên.”
***
Đến quán cà phê tìm vị trí thích hợp ngồi xuống, Tô Noãn Khiết gấp rút vào thẳng vấn đề: “Nói đi, chuyện rốt cuộc là thế nào?”
“Người yêu cô và bạn của tôi đang chung sống với nhau.”
“Bạn của cô? Phụ nữ?!” Con ngươi Tô Noãn Khiết như toé ra lửa.
“Đàn ông.” Triệt Việt Nghiên nói, “Tôi quan sát mấy ngày qua thấy bọn họ luôn ra vào cùng một khu nhà, sáng hôm nay còn đến công ty cùng nhau, thông tin đảm bảo không sai.”
“Đàn ông thì có gì đáng nói?” Tô Noãn Khiết không biểu hiện cảm xúc gì nhiều nhưng qua âm thanh có thể dễ dàng nhận ra cô đang tự trấn an chính mình, Triệu Việt Nghiên nắm bắt được.
Thế nên cô ta xoáy vào: “Đàn ông sống chung nhà thì bình thường lắm à? Nói cho cô nghe một bí mật, người bạn đó của tôi là gay, trời sinh thích đàn ông.”
“Nếu cậu ta đã thích đàn ông, cô còn cố ý theo dõi tới tận đây để làm gì? Hai người có thể có kết quả sao?” Tô Noãn Khiết mỉa mai.
“Tôi và cậu ấy có kết quả hay không không cần biết.” Tô Noãn Khiết nhấn mạnh từng chữ, “Nhưng tôi không muốn cậu ấy và người yêu cô xảy qua bất kì quan hệ gì, còn cô, bình chân như vại được à?”
“Giang Thuỵ là trai thẳng, anh ấy không đời nào thích đàn ông.”
“Cô lên giường với anh chưa? Sao lại biết anh ta thích phụ nữ?” Triệu Việt Nghiên cười lạnh, “Cho dù có lên được với phụ nữ thì thế nào, chạm qua đàn ông, để tôi xem anh ta còn hứng thú với cô được bao lâu.”
Nghe thấy những lời này, cây kim sắc nhọn đâm sâu trong lồng ngực Tô Noãn Khiết bỗng dưng rục rịch ứa máu, móng tay bắt đầu siết chặt.
“Ý cô là anh Thuỵ đang bao nuôi bạn mình?”
“Chưa hẳn.” Thấy cơ mặt Tô Noãn Khiết hơi giãn ra, Triệu Việt Nghiên tức khắc bổ sung, “Biết đâu được đã chính thức xác lập quan hệ rồi.”
“Không đời nào!” Tô Noãn Khiết nghiến răng nói, “Cô đừng hòng ở đây giở trò ly gián xằng bậy, tôi sẽ tự mình hỏi anh ấy, đến lúc đó ắt sẽ rõ ràng mọi chuyện.”
“Cô hỏi anh ta sẽ nói thật sao?” Từng con chữ dập dờn trong khuôn miệng Triệu Việt Nghiên, mang theo luồn ý vị châm chích chậm rãi tuôn ra, “Hoặc là nói… anh ta chẳng có lý do gì phải giải thích với cô hết?”
“Ăn nói nhảm nhí!” Bản tính Tô Noãn Khiết vốn nóng nảy, nghe xong câu này chẳng đợi Triệu Viên Nghiên phản ứng đã thẳng thừng vung tay tát mạnh vào gò má cô ta một tiếng rõ vang, “Tôi và anh ấy là người yêu. Không phải giải thích? Lời này của cô là có ý gì?!”
Thần sắc trở nên Triệu Việt Nghiên u tối, sờ má nói: “Lần sau còn động tay động chân, tôi chắc chắn sẽ rút sạch móng vuốt của cô.”
Vẻ mặt của người đối diện lúc nói ra câu này quá đáng sợ, Tô Noãn Khiết từ sâu trong tiềm thức sinh ra chút dè chừng.
Nhưng thân là tiểu thư nhà danh giá, Tô Noãn Khiết lại chẳng có lí gì phải e ngại hay lép vế trước một kẻ trông tầm thường hơn mình từ đầu đến chân, rất nhanh đã khôi phục sự bình tĩnh: “Chỉ dựa vào cô mà dám đe doạ tôi?”
“Tôi đến để nhờ vả, sẽ không động thủ lung tung, mong cô Tô cũng nên học cách tôn trọng người khác một chút.”
“Muốn tôi tôn trọng cô thì cũng được thôi.” Tô Noãn Khiết dứt khoát nói, “Thẳng thắng đi, cô theo dõi tôi bao lâu rồi? Còn cả Giang Thuỵ nữa, cô làm sao tránh được sự nghi ngờ của anh ấy?”
“Chỉ mới hôm nay.” Tô Noãn Khiết nói, “Tôi tình cờ nghe được nhân viên công ty nói chuyện nên đã quan sát cô từ lúc vừa xuất hiện.”
“Cũng chịu khó đấy nhỉ?” Tô Noãn Khiết chế giễu, “Dùng đủ chiêu trò chỉ để níu kéo một tên gay, não cô có vấn đề hả?”
“Đó là chuyện riêng của tôi, cô chỉ cần trả lời là giúp hoặc không giúp.”
“Giúp cô tôi được lợi ích gì?”
“Tôi đã nói rồi, quan hệ bọn họ có mờ ám. Nếu cô không giúp tôi, cứ chờ ngày hôn phu của mình ngã vào tay kẻ khác đi, tới lúc đó đừng có mà than trời trách đất.”
Bị Triệu Việt Nghiên liên tục kích thích, Tô Noãn Khiết nhịn xuống lửa giận đang sục sôi, phải cân nhắc rất lâu mới cắn răng nói: “Được thôi, tôi tin cô lần này.”