Bạn đang đọc Hoán Hồn [đam Mỹ] – Chương 24: Loại Người Này, Cậu Không Đủ Sức Cảm Hoá.
Đêm khuya không gian dập dờn yên ắng.
Đang đánh phó bản được phân nửa thì cơn mắc tè đột ngột ập tới, Thẩm Cơ Uy cắn răng tăng nhanh tốc độ cào bàn phím, gắng nhịn đến mức trán vã mồ hôi. Song nghị lực chỉ giữ được vài phút cậu đã phải chịu thua ném laptop sang cho Giang Thuỵ, nhờ hắn chơi hộ còn bản thân thì giữ chặt đũng quần chạy vào nhà vệ sinh.
“…”
Người đàn ông mặt không cảm xúc lôi laptop đặt lên đùi, áp dụng kỹ năng tích góp được mấy ngày qua để xử lí gọn gàng sạch sẽ phó bản. Chỉ trong năm phút mà kinh nghiệm và trang bị đã rớt lộp độp trông chói loá cả mắt.
“Sao rồi, sao rồi!” Thẩm Cơ Uy từ cửa nhà vệ sinh vừa gào vừa chạy lon ton nhào lên giường, dí đầu mình lại sát bên đầu Giang Thuỵ. Sau khi thấy được thành tích thì trố mắt chằm chằm màn hình hết mười giây, tiếp đó ngẩng đầu kinh ngạc hỏi, “Anh cũng biết chơi game hả?!”
Tuy còn hơi gà mờ nhưng kỹ năng tuyệt đối không thua kém cậu đâu!
“Chơi đại thôi.”
“Kìa! Phó bản số hai, đánh cho tôi luôn đi!” Thẩm Cơ Uy vỗ mạnh mấy cái vào vai Giang Thuỵ, “Anh rất có tiềm năng đó, nhớ tiếp tục phát huy!”
Quá trình hoàn thành phó bản siêng suốt hơn ba mươi phút, cánh tay hai người luôn trong trạng thái dán chặt vào nhau. Thẩm Cơ Uy ngồi thẳng một lúc thấy mỏi lưng liền không tự chủ được ngã đầu sang đặt cằm lên vai Giang Thuỵ, miệng thì loắt thoắt cổ vũ hắn. Lúc thì bảo đi bên này, lúc thì bảo đi bên kia, thái độ vừa kích động vừa hưng phấn giống như được tiêm máu gà.
Đợi đến khi xong xuôi hết nhiệm vụ, ngón tay Giang Thuỵ cũng đã hoàn toàn tê liệt. Lúc bấy giờ hắn mới cảm giác được bên vai mình có hơi nặng trĩu, mà âm thanh lí nhí vờn quanh lỗ tai cũng đang từ từ nhỏ dần rồi ngưng bặt.
Giang Thuỵ chậm rãi xoay đầu, chăm chú nhìn Thẩm Cơ Uy chẳng chút phòng bị mà dựa vào người mình lim dim thiếp đi, chợt cười khẽ mắng một tiếng nhóc con.
Cả cơ thể Giang Thuỵ thoáng cứng đờ một hồi mới bắt đầu thả lỏng, hắn nhẹ nhàng đỡ lấy phần đầu của Thẩm Cơ Uy giúp cậu nằm ngay ngắn xuống giường. Sau đó túm lấy cái chăn bông dày dặn tuỳ ý phủ lên người cậu, bản thân thì trèo sang bên kia chuẩn bị mơ màng tiến vào giấc ngủ.
Tướng nằm của Thẩm Cơ Uy vẫn luôn rất xấu, nửa đêm đạp chăn hai lần, rúc đầu vào chăn suýt tí ngạt thở ba lần, thẳng cẳng đạp người bên cạnh bốn lần, số lần nói mớ lảm nhảm càng không đếm xuể… Đến cuối cùng bởi vì không chịu nổi nữa nên Giang Thuỵ buộc phải túm cả chăn lẫn người khoá chặt vào lòng, để mặc tay chân Thẩm Cơ Uy cứ như con gấu koala quấn siết lấy mình, đầu vùi vào hỏm vai thoã mãn ngáy khò khò, lúc này mới chịu để yên cho người khác ngủ.
Tiết trời vào sáng hôm sau âm u dày đặc, mưa phùng từng giọt lạnh lẽo nhẹ tênh đáp xuống tấm kính bên ngoài cửa sổ, ào ạt lả lướt tưới mát đám cỏ hoa đang vươn cành hứng trọn sự ưu ái của thiên nhiên, ủ mình trong giấc ban mai trong lành êm dịu.
Lông mi Thẩm Cơ Uy run lên nhè nhẹ không lâu sau thì chậm rãi tỉnh giấc.
Cậu theo thói quen giơ tay lên dụi dụi mắt, còn chưa thôi mơ màng đang định nhúc nhích thì đỉnh đầu bất ngờ đụng trúng phần cằm cứng rắn của người đàn ông làm kêu lên một tiếng cốp đầy đau đớn.
Thẩm Cơ Uy tê tái ôm lấy đầu mình ai oán liên tục, nước mắt sinh lý vào sáng sớm tựa như vòi nước lên van rơm rớm túa ra.
Giang Thuỵ tuy là người bị hại xém tí nữa rơi cả cằm, nhưng khi khôi phục bình tĩnh trông thấy biểu cảm thảm thương của Thẩm Cơ Uy cũng không nhịn được co giật khoé miệng.
Người con trai sau khi đỡ đau liền lập tức ngồi dậy lau nước mắt: “Anh lại ôm tôi ngủ nữa!”
“Đừng ồn.” Giang Thuỵ vì ôm Thẩm Cơ Uy cả buổi tối mà giữ nguyên một tư thế, xương cốt bây giờ đều rã rời, “Trời mưa rồi, gọi cho tài xế rước cậu đến công ty.”
“Lưng anh làm sao vậy? Trông cứ cong cong vẹo vẹo thế nào ấy.”
Giang Thuỵ đấm bóp vài cái vào cột sống sau đó đứng dậy rời giường: “Không có gì, chuẩn bị nhanh rồi xuống ăn sáng.”
Hai người giải quyết buổi sáng nhanh gọn bằng sandwich và sữa nóng. Lúc Thẩm Hoàng Sư chạy tới nơi trời mưa đã tạnh hẳn, bởi vì hôm qua đưa xe cho Phục Niệm nên hiện giờ Giang Thuỵ phải tạm ngồi chung xe với Thẩm Cơ Uy để đến trường. Song đã quen với thái độ làm ông chủ nên tác phong của hắn rất chi là thoải mái, vừa ngồi vào đã sẵn giọng ra lệnh: “Đến đại học B trước.”
Thẩm Hoàng Sư đang cúi đầu chỉnh radio nghe vậy thì ngẩng lên nhìn vào kính chiếu hậu, tiêu cự thoáng chốc ngưng tụ lại một chỗ, đáp một tiếng: “Được.”
“Bác tài, thời tiết này mà sao bác mặc ít quần áo thế?”
Khí trời se lạnh, Thẩm Hoàng Sư chỉ bận một chiếc áo sơ mi cọc tay màu nâu trầm, đầu đội mũ flat cap (*), cúc áo cài thẳng hàng nghiêm chỉnh, cánh tay màu lúa mạch để lộ ra bên ngoài rắn rỏi khoẻ khoắn kết hợp với diện mạo trung niên cương nghị ưa nhìn khiến khí chất của ông càng thêm nổi bật. Nếu bỏ vào giữa đám đông sẽ khó có ai tin đây chỉ là một người lái xe thuê bình thường.
*Flat cap: là loại mũ hình tròn được làm từ vải mềm với vành nón ngắn phía trước.
Thẩm Hoàng Sư nói: “Lớn tuổi rồi, da thịt không mềm mỏng như giới trẻ mấy cậu đâu.”
“Hôm nào rảnh rỗi cháu mới bác đi uống rượu cho ấm bụng nhé?” Thẩm Cơ Uy cười tủm tỉm hỏi.
“Chỉ cần không nạnh ông già này đưa về là được.” Thẩm Hoàng Sư khởi động xe nói với người đàn ông bên cạnh cậu, “Trông cậu có chút quen mắt, nhà ở đâu thế?”
Giang Thuỵ hỏi ngược lại: “Không phải chú vừa rước tôi ở nhà sao?”
“Đúng nhỉ.” Thẩm Hoàng Sư chợt bật cười, “Được rồi, thắt dây an toàn cẩn thận vào, tôi xuất phát đây.”
Xe lăn bánh chạy một lèo đến cổng trường đại học, lúc Giang Thuỵ mở cửa bước xuống xe Thẩm Cơ Uy cũng lật đật theo sát phía sau.
Người đàn ông xoay đầu lại hỏi: “Xuống đây làm gì?”
“Lâu quá không về trường, để tôi tiễn anh.”
Giang Thuỵ không phản đối để mặc người con trai sóng vai bên cạnh mình.
“Cậu không thấy ông tài xế đó hơi kì lạ à?”
“Lạ chỗ nào?”
“Ánh mắt ông ta nhìn tôi, không phải, nhìn vẻ ngoài của cậu thì đúng hơn, mang theo ý nghĩa săm soi rất rõ rệt.”
“Tôi nghĩ là tôi biết lí do.”
“Thế nào?”
Thẩm Cơ Uy ra vẻ thần bí cố ý kéo dài câu chữ: “… Chắc chắn là vì tôi lớn lên quá đẹp trai nên người già trẻ nhỏ gì cũng đều yêu thích chứ sao.” Cậu chỉ chỉ ngón tay, “Anh nhìn xem, nhiều người ngắm nam thần học đường không rời mắt là chuyện quá bình thường.”
Giang Thuỵ từ chối cho ý kiến.
Nhưng không thể không thừa nhận lời Thẩm Cơ Uy nói chẳng hề khoác lác tí nào.
Từ cổng trường đi vào tới tận khuôn viên hơn 500m luôn có hàng chục cặp mặt dán chặt vào người bọn họ, nam nữ đều không ngoại lệ.
Có mấy chị gái khoá trên đi ngang qua còn dạt dào nhiệt tình sáp tới thấp giọng chào hỏi Giang Thuỵ một tiếng. Sự chú ý thì ngược lại toàn bộ tập trung lên diện mạo xuất chúng của Thẩm Cơ Uy không rời một giây, sau đó mới ôm gương mặt đỏ như quả gấc rời đi.
Thậm chí lâu lâu còn có ánh đèn flash của mấy cô nàng hay quên loé lên, hai người ở giữa trung tâm cơn bão chỉ biết cạn lời cam chịu.
Với thời đại hủ nữ hoành hành như sóng tràn bở đê ở hiện tại, hình tượng tổng tài bá đạo cùng cậu sinh viên ngạo kiều kích thích thị giác này không nghi ngờ gì đã nhanh chóng chiếm trọn vị trí top 1 trong diễn đàn trường đại học B ngày hôm đó.
Nhưng mà cả hai chính chủ đều chẳng hề hay biết, vẫn cứ bình thản tiếp tục câu chuyện.
“Tôi phải công nhận là bác Thẩm trông rất ngầu.” Thẩm Cơ Uy chạy lên trước đối mặt Giang Thuỵ rồi đi lùi về phía sau, “Thân hình anh vừa cao vừa nặng, vậy mà đêm hôm đó ông ấy uống nhiều rượu như thế cuối cùng vẫn còn đủ sức kéo tôi về tới nhà, thể lực thật sự khoẻ đến khó tin!”
“Nghề nghiệp cũ hẳn là không đơn giản?”
Giang Thuỵ từng va chạm với rất nhiều tầng lớp, khí chất hình thể nồng nặc mùi lõi đời của Thẩm Hoàng Sư hắn vừa nhìn qua liền biết thân phận tuyệt đối không đơn giản.
“Ừm, nghề nghiệp cũ của ông ấy đúng là không phải tài xế.” Thẩm Cơ Uy lắc đầu bày ra dáng vẻ công tâm, “Nhưng mà tôi đã hứa sẽ không kể chuyện riêng của người ta ra ngoài lung tung. Anh có thắc mắc tôi cũng không thể trả lời đâu, đàn ông đích thực là phải nói lời giữ lấy lời.”
Giang Thuỵ lạnh nhạt nói: “Tôi thắc mắc bao giờ?”
Thẩm Cơ Uy: “…”
“Nói chuyện với người bị đứt dây thần kinh hóng hớt như anh đúng là mất hứng.” Cậu chán nản hừ hừ, “Chỉ sợ quan hệ xã giao tốt đẹp mà tôi gầy dựng mấy năm nay sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ trong tay anh hết.”
Giang Thuỵ không phản bác.
Thẩm Cơ Uy tiễn hắn đến chân cầu thang liền dừng lại, kéo khoé môi vẫy tay nói: “Chăm chỉ học hành để hướng đến một tương lai tươi sáng nha.”
Giang Thuỵ chẳng buồn phản ứng mấy loại hành động ấu trĩ đó, xốc cặp lên vai lập tức ngoảnh lưng bỏ đi.
Thẩm Cơ Uy bĩu môi đá xéo một câu nhạt nhẽo, phủi nhẹ vạt áo quay gót chuẩn bị trở về xe. Nào ngờ đúng lúc đó có một bóng đen không rõ từ nơi nào gấp gáp chạy tới đâm thẳng vào người cậu.
Thẩm Cơ Uy bị đụng mạnh đến nỗi lùi về sau mấy bước, theo phản xạ vươn tay ra đỡ, giật mình hỏi thăm một tiếng: “Có sao không?”
“Không sao.”
Âm thanh vừa phát ra, cánh tay Thẩm Cơ Uy phút chốc cứng đờ.
Cũng ngay thời khắc đó, người trong lồng ngực cậu đồng thời ngẩng đầu lên.
Là Triệu Việt Nghiên.
Khuôn mặt xinh xắn ngày nào hôm nay gầy gọt xanh xao, quầng thâm đen sậm. Quần áo cũng chẳng còn thẳng thóm chau chuốt như bình thường mà trở nên nhăn nheo xộc xệch. Cô ta nâng tầm nhìn, tròng mắt đen kịt xoáy thẳng vào Thẩm Cơ Uy: “Phiền anh tránh đường.”
Thẩm Cơ Uy ngẩn người nói: “Cô làm sao…”
“Tôi nói phiền anh tránh đường.” Triệu Việt Nghiên gằn giọng nhấn mạnh từng chữ, ánh mắt bắn về phía cánh tay đang giữ lấy mình của Thẩm Cơ Uy như loé lên lưỡi dao.
Thẩm Cơ Uy cau mày buông tay ra.
Cậu không biết tại sao một người chú trọng vẻ bề ngoài như Triệu Việt Nghiên lại có thể mang bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ này đến trường học. Tuy nhiên trực giác nhiều năm tiếp xúc khiến Thẩm Cơ Uy lờ mờ cảm thấy việc này chắc chắn có liên quan đến mình, làm cậu bỗng dưng nảy sinh chút bất an lạ thường.
Sau khi cánh tay được thả lỏng, Triệu Việt Nghiên cũng không có lập tức rời đi mà cất giọng chua chát hỏi: “Anh quen biết Thẩm Cơ Uy đúng không?”
Thẩm Cơ Uy bình tĩnh lại: “Thì thế nào?”
“Mấy ngày nay tôi tìm không thấy cậu ấy ở kí túc xá là ở cùng với anh?”
“Triệu Việt Nghiên, cô có thể đừng dùng loại giọng điệu chất vấn đó để hỏi về một người căn bản chả có tí quan hệ nào với mình được không?” Đáy lòng Thẩm Cơ Uy bùng lên cơn lửa giận hừng hực.
“Anh biết tên tôi?” Cặp mắt hồ ly nhạy bén nheo lại.
Thẩm Cơ Uy cũng ý thức được mình lỡ lời, kìm nén cơn giận nói: “Cô cũng đoán được tôi ở cùng với Thẩm Cơ Uy, tôi biết tên cô thì lạ có gì lạ?”
“Cậu ấy có nhắc đến tôi với anh?” Tiêu cự vẫn luôn trống rỗng của Triệu Việt Nghiên nhóm lên tia sáng vui mừng, “Số điện thoại của cậu ấy tôi không liên lạc được, anh có thể cho tôi số mới được không?”
“Triệu Việt Nghiên.” Mặt Thẩm Cơ Uy tối sầm, “Cô còn hi vọng điều gì nữa? Suốt nhiều năm như thế Thẩm Cơ Uy có tình cảm với cô hay không chẳng lẽ cô không tự cảm nhận được sao? Hà tất phải làm khổ người khác còn làm khổ cả chính mình?”
“Anh thì biết cái gì?!” Thái độ Triệu Việt Nghiên phút trước còn bình thản sau khi nghe xong câu này thì hoàn toàn hoá cay nghiệt, “Tôi thích cậu ấy từ nhỏ đến lớn. Hơn mười năm! Là mười năm dài đằng đẵng! Gia thế, diện mạo, tôi có chỗ nào không xứng với cậu ấy!? Cậu ấy dựa vào cái gì mà hết lần này tới lần khác từ chối tôi?!”
Giọng Triệu Việt Nghiên rất lớn, làm thu hút không ít ánh nhìn tò mò từ những người xung quanh. Thẩm Cơ Uy hít sâu một hơi, đè xuống xúc động muốn xẵng tiếng mắng chửi người của mình, siết chặt lấy cổ tay Triệu Việt Nghiên mạnh bạo kéo cô ta sang một góc khuất hẻo lánh khác.
“Triệu Việt Nghiên cô bình tĩnh lại nghe tôi nói.” Thẩm Cơ Uy giữ chặt hai vai Triệu Việt Nghiên, biểu tình cứng rắn như sắt thép, “Nhớ kỹ, cho dù cố gắng thế nào, cô và Thẩm Cơ Uy vĩnh viễn cũng không có kết quả đâu. Tôi nói lần này là lần cuối, nếu như cô vẫn còn cố chấp không dứt, tôi chắc chắn sẽ không nể tình xưa cũ nữa!”
“Nói nhiều như vậy, anh và cậu ấy rốt cuộc có quan hệ gì?” Triệu Việt Nghiên nở nụ cười lạnh, “Mà thôi, quan hệ gì tôi cũng mặc kệ. Anh cũng chả có tư cách gì xen vào chuyện của chúng tôi cả, đừng hòng dùng mấy lời lẽ giả tạo đó lay chuyển được tôi.”
Thẩm Cơ Uy: “…”
“… Được, tôi không nói nữa.”
Sức chịu đựng của con người luôn có giới hạn. Đối với Triệu Việt Nghiên, Thẩm Cơ Uy đã sớm tiêu hao toàn bộ sự nhẫn nại cùng lòng thương cảm ít ỏi tồn đọng trong tiềm thức của bản thân.
Bọn họ lớn lên bên nhau từ nhỏ, hai nhà cách nhau chỉ có mấy bước chân. Từ thuở chập chững bước vào mầm non cho đến khi trưởng thành nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, đã hơn mười năm. Trong mười năm đó, cho dù không nảy sinh bất kì tình cảm dư thừa nào, nhưng con người làm sao có thể hoàn toàn thờ ơ với một cô gái sớm chiều ở bên cạnh mình?
Thẩm Cơ Uy không phải kiểu người vô cảm, Triệu Việt Nghiên lại là con gái, những đều có thể nhịn, cậu đã cố gắng nhẫn nhịn hết sức có thể.
Cậu đã làm gì sai với cô ta sao?
Không hề.
Thế nhưng cậu nhận lại được gì?
Là câu tỏ tình nhuốm đầy bi phẫn vào cái đêm trước lễ tốt nghiệp.
Là bản ghi âm hoàn toàn không có ý nghĩa nhưng lại làm cho tình cảm gắn bó được tích luỹ suốt nhiều năm tháng của cậu chết lặng.
Là những lần theo đuổi dai dẳng, thư tình nhét đầy ngăn bàn, tiếng đập cửa vào buổi tối.
Và bản thiết kế cuối cùng vào năm ấy đã chính thức hoá thành con dao găm sắc bén chặt đứt toàn bộ đường lui giữa mối quan hệ bế tắc của bọn họ.
Trước đó là thất vọng, không để tâm.
Sau này lại là căm hận.
Thẩm Cơ Uy buông Triệu Việt Nghiên ra, tất cả lời lẽ khuyên nhủ đều ngưng đọng thành sự bất lực trôi dạt vào hư ảo. Đối với người phụ nữ này, cậu vốn nên sớm quyết định triệt để loại bỏ hoàn toàn dấu tích liên quan đến cô ta ra khỏi cuộc sống của mình mới phải.
Loại người này…
Cậu không đủ sức lực cảm hoá.