Bạn đang đọc Hoán Hồn [đam Mỹ] – Chương 11: Thẩm Cơ Uy Nổi Giận
Mùi spaghetti (Mì Ý) tan chảy trong khoang miệng, hương vị của sốt cà chua vươn lại nơi đầu lưỡi kết hợp với sợi mì vàng óng dẻo dai kích thích vị giác khiến người ta muốn dừng mà chẳng được. Thẩm Cơ Uy cắm cúi xử lí sạch sẽ đĩa mì trong vòng năm phút, sau đó chống cằm ăn tiếp một phần salad hoa quả, vừa nhìn người đối diện đang từ tốn cắt thịt bò.
“Bình thường anh hay ăn chậm vậy à?”
“Là do cậu ăn quá vội.” Giang Thuỵ chẳng thèm nâng mắt nói.
“Vì ăn ngon nên mới vội.”
“Không tốt cho dạ dày.”
Thẩm Cơ Uy cười híp mắt: “Chúng ta chơi hỏi nhanh đáp nhanh đi.”
Giang Thuỵ mặt không cảm xúc: “Cậu chuyển chủ đề nhanh quá đấy.”
“Nhé?”
“Không rảnh.” Người đàn ông chẳng chút lưu tình đáp.
Xung quanh khách khứa tới lui rất đông đúc, Thẩm Cơ Uy lên cơn tăng động liền lải nhải không ngừng nghỉ, đến cuối cùng vị thịt bò trong miệng Giang Thuỵ bị cậu nhai tới nhạt nhẽo, bất đắc dĩ phải bỏ dao xuống, sầm mặt nói: “Câm mồm.”
Thẩm Cơ Uy cười hì hì: “Câu thứ nhất, làm thế nào để đá quả bóng ba mét và sau đó quả bóng trở lại với mình?”
“Đá nó lên trời.”
“Tiếp tục.” Thẩm Cơ Uy hắng giọng, “Trên lông, dưới lông. Tối lồng làm một là gì?”
Giang Thuỵ đang uống nước bị câu này làm cho sặc ngang: “Hỏi bậy bạ gì đó?”
“Bậy bạ chỗ nào?” Thẩm Cơ Uy hơi khó hiểu, vài giây sau bỗng ngộ ra điều gì đó, nụ cười liền trở nên mất nhân tính, “Đầu óc đen tối nghĩ gì cũng đen, đó là đôi mắt.”
Giang Thuỵ nghiêm giọng nói: “Hỏi cho nghiêm túc không thì ngậm miệng lại.”
“Được rồi được rồi.” Thẩm Cơ Uy nhịn cười xua tay, “Câu thứ ba, anh hiện tại hai mươi sáu tuổi, đem so với tôi năm mười hai tuổi, hỏi bao nhiêu năm nữa thì số tuổi của anh gấp đôi số tuổi của tôi?”
Giang Thụy suy nghĩ đúng năm giây: “Hai.”
Thẩm Cơ Uy khen ngợi giơ ngón cái: “Câu cuối cùng, cái gì chặt không đứt, bứt không rời, phơi không khô, đốt không cháy?”
“Nước.”
“Còn gì nữa không?” Thẩm Cơ Uy nghiêng đầu lơ đãng hỏi.
“Đáp án chính xác chỉ có một, suy nghĩ của cậu thế nào?”
Thẩm Cơ Uy sờ sờ mũi, lông mi cong dài hơi rũ xuống: “Chắc là của anh đúng hơn.”
Giang Thuỵ nuốt xuống ngụm thức ăn cuối cùng, cầm lấy khăn lụa điềm tĩnh lau miệng, sau đó nói: “Tôi cũng cho là vậy.”
Sau khi hai người rời khỏi nhà hàng, Giang Thuỵ lái xe chở Thẩm Cơ Uy về căn hộ, hắn thì có công việc cần xử lí nên chỉ dặn dò cậu tối nay phải tranh thủ đi ngủ trước mười giờ để sáng mai theo Giang Diệp Khê đến công ty mở cuộc họp.
Thẩm Cơ Uy tật xấu đầy rẫy nhưng nghiêm trọng nhất chính là ngủ nướng, báo thức đặt hơn mười hồi chuông vẫn cần có Dung Bạch lôi kéo thêm nửa ngày trời mới chịu thức giấc. Hôm nào không có tiết học, đúng giường đúng chăn của mình cậu có thể ngủ thẳng cẳng tới tận mười hai giờ trưa, thời gian sinh hoạt trong ngày vô cùng rối loạn.
Nghe Giang Thuỵ nói xong, cả khuôn mặt thoả mãn vì được ăn ngon của cậu phút chốc tàn lụi, ngữ điệu đầy đau khổ: “Làm giám đốc đều phải thức sớm sao?”
Giang Thuỵ hạ giọng: “Nếu không muốn công ty tác phong đảo lộn, trước hết cậu phải làm gương.”
Thẩm Cơ Uy sợ hắn lại tiếp tục niệm kinh lỗ tai mình, liền nhanh chóng gật đầu cho xong việc, trước khi đóng sập cửa còn bỏ lại một câu: “Chú ý an toàn nhé.”
Biểu tình Giang Thuỵ chẳng mảy may thay đổi, tay cắm túi quần chậm rãi ngồi vào xe.
Từ 13 đến 16 giờ chiều mưa rơi nặng hạt, chiếc Aston Martin phóng nhanh trên đường cao tốc, lặng lẽ hoà vào màn sương tối mờ.
Giang Thuỵ cởi bỏ chiếc áo phông ướt đẫm, đạp lên tấm thảm lông dê tiến về phía phòng tắm.
Hơi nước bủa vây tấm kính, cơ thể thon gầy của người con trai nửa ẩn nửa hiện dưới vòi sen, làn da non yếu trắng trẻo chẳng tìm được nửa điểm khiếm khuyết, thế nhưng sự chú ý của người đàn ông hôm nay lại có chỗ khác biệt hơn so với mọi ngày.
Cánh tay chà sạch lớp xà phòng từ xương quai xanh cho tới vị trí trái tim, nơi đó cất giấu một vết sẹo rất nhỏ.
Khoảnh khắc dùng lực ấn vào, thậm chí còn có cảm giác đau nhói.
…
Trong căn phòng rộng rãi hoa lệ, tia sáng màu vàng nhạt hắt từ đèn tường soi rọi xuống ly rượu vang đỏ rực được kẹp giữa hai ngón tay Giang Thuỵ. Đối diện chiếc bàn dài được trạm khắc tỉ mỉ, một người đàn ông mặc áo phông đen, mái tóc cắt tỉa ngắn ngủn để lộ vầng trán trơn nhẵn cùng ngũ quan vô cùng anh tuấn.
Chất lỏng cay nồng trượt xuống cổ họng, cánh tay khẽ nghiêng liền được người đàn ông khom người đổ thêm vào, cung kính nói: “Cậu chủ, tài liệu về hoạt động buôn thuốc phiện của Ngô Ngân Châu đã kịp thời sao chép một bản. Ân Sinh ở nước M hiện chỉ còn lại một vỏ bọc bên ngoài, mấy ngày trước bị Bách Lưỡng Ngôn gây khó dễ suýt tí nữa đã làm cho cục diện thoát khỏi tầm khống chế. Một bộ phận nhỏ trong công ty vẫn được Giang Tử Đằng dẫn dắt phát triển hợp pháp, phân nửa còn lại đa số đều tham gia vào công việc vận chuyển thuốc, che giấu truyền thông, suốt mấy năm qua Ngô Ngân Châu đã nương theo đó thu về không ít lợi nhuận trong tay.”
“Tra ra được nguyên nhân tai nạn chưa?”
“Đúng như bác sĩ Giang suy đoán, nguyên nhân tai nạn là do có người bí mật cho nổ lốp xe, chiếc xe mà Lâm Mặc đưa tới hôm ấy đã bị rút cạn dầu trong phanh, vì thế mới dẫn đến sự cố thảm khốc đó.”
Giang Thuỵ âm trầm nheo mắt: “Ngôn Yến bây giờ thế nào?”
“Vẫn chưa bị nghi ngờ.” Ngôn Dực thong thả ngồi xuống ghế, bình tĩnh nói, “Tôi vẫn đang cẩn thận giám sát nó, nếu có chuyện gì sẽ lập tức báo với cậu.”
Ngưng một lúc, hắn ngập ngừng lên tiếng: “Với tình trạng hiện tại… cậu định xử lí thế nào?”
“Trường học sắp tiến vào kì nghỉ, tôi sẽ theo Thẩm Cơ Uy vào công ty với tư cách trợ lý thực tập.”
“Tiết lộ nhiều chuyện với một người xa lạ như thế có an toàn không?” Ngôn Dực do dự chốc lát, vẫn quyết định nói ra miệng, “Theo điều tra, Thẩm Cơ Uy lớn lên ở thị trấn Thu Phong cách rất xa trung tâm thành phố, hoàn cảnh gia đình bình thường. Hai năm kể từ khi lên đại học cậu ta chưa từng về nhà lần nào, học phí những năm này đều là do cậu ta tự mình kiếm được. Điều đáng nói là cậu ta chỉ bằng việc làm thêm sau giờ học lại đủ sức đóng vài chục triệu tiền học, tuy đã điều tra rất sâu nhưng tôi vẫn không phát hiện được nguồn gốc số tiền đó là kiếm từ đâu.”
Động tác xoay ly rượu của Giang Thuỵ thoáng khựng lại, qua vài giây suy xét mới cất lời: “Chỉ cần đảm bảo cậu ta giữ được mồm miệng, mọi chuyện riêng tư khác không được nhúng tay quá sâu.”
Ngôn Dực nghe vậy liền giữ im lặng biểu hiện sự ngầm hiểu.
Giang Thuỵ hắn luôn là người như thế. Chỉ cần người đó không dính dáng đến lợi ích của hắn, hắn sẽ chẳng màng quan tâm họ sống chết thế nào. Hai bên đều là cá thể riêng biệt, hắn không chủ động hại người, đương nhiên cũng sẽ không vô duyên vô cớ xen vào cuộc sống của người khác. Ngôn Dực theo chân hắn nhiều năm vẫn luôn hiểu rõ mà thuận theo, chưa từng sai lệch.
“Ngôn Dực, những năm đó anh đi theo anh trai tôi, có bao giờ cảm thấy anh ấy hành động quá mức ác liệt chưa?”
Ngôn Dực không hiểu tại sao Giang Thuỵ tự nhiên lại hỏi cái này, bất quá hắn vẫn đáp: “Cậu chủ Lạc hành xử xưa nay luôn quyết đoán. Tiền tài lợi ích giống như con dao hai lưỡi, đâm đối phương không đủ tàn nhẫn thì kẻ gặp nguy hiểm sẽ là chính mình. Dù là cậu hay cậu chủ Lạc, cảm tính đều rất chính xác.”
Giang Thuỵ không nhịn được nở nụ cười nhạt: “Cũng chỉ có anh mới hiểu chúng tôi.”
Đầu ngón tay Ngôn Dực khẽ động đậy, cõi lòng run lên.
…
Thẩm Cơ Uy vẽ vời cả ngày quên mất cả thời gian, tắm rửa xong xuôi liền đứng trong phòng bếp uống nước. Liếc thử đồng hồ treo tường, không ngờ đã là 9 giờ 30 phút.
Cậu ngáp ngắn ngáp dài định lên lầu đánh một giấc, lúc này điện thoại bị bỏ quên trên bàn bỗng nhiên đổ chuông.
Thẩm Cơ Uy chợt có dự cảm xấu, vừa bắt máy thì bên tai đã truyền tới giọng nói gấp gáp mang theo chút nức nở của Dung Bạch: “Tiểu Uy, tôi bị mấy thằng hôm đó chặn bên ngoài nhà vệ sinh, làm sao bây giờ!”
“Cái gì?!” Thẩm Cơ Uy hai mắt nổ ra lửa, dằn lòng trấn an Dung Bạch, “Cậu đừng mở cửa cho chúng nó, mười phút sau tôi đến ngay.”
Vừa ngắt điện thoại, cơn buồn ngủ của Thẩm Cơ Uy lập tức bay sạch trong vòng một giây. Cậu chạy vào phòng quơ đại một chiếc hoddie mặc vào, đến cả quần dài cũng không kịp thay, ba chân bốn cẳng chạy ra đầu đường bắt taxi.
“Bài tài ơi đi hộp đêm Lạp Mẫn, tốc độ giùm cháu.”
Suốt quãng đường Thẩm Cơ Uy sốt sắng đến mức liên tục nhìn ra cửa sổ, bác tài thấy thế liền bắt chuyện: “Tới hộp đêm tìm bạn gái à? Sao trông căng thẳng thế?”
“Không phải, cháu tìm bạn thôi.”
Bác tài thở dài một tiếng: “Mấy chỗ như hộp đêm vào buổi tối rất loạn, cậu vội vàng như vậy chắc là có chuyện không may rồi đúng chứ?”
Thẩm Cơ Uy có chút rối rắm nhưng vẫn đáp lời: “Bạn cháu bị người ta kiếm chuyện.”
“Nhìn dáng người cậu cao ráo thế, đánh nhau chắc không chịu thiệt đâu.” Bác tài quan sát Thẩm Cơ Uy qua kính chiếu hậu, cảm thán nói, “Có điều cũng phải cẩn thận, bọn người tạp nham trong hộp đêm thể loại nào cũng có, ai mà biết tụi nó có giấu hung khí trong tay hay không. Để lát nữa chú cho cậu mượn đồ tốt phòng thân.”
Thẩm Cơ Uy nhét hai món “đồ tốt” vào trong túi quần, toàn thân hừng hực sát khí bước vào hộp đêm.
Cậu tìm lần lượt hết các nhà vệ sinh, kiểm tra kỹ lưỡng từng buồng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Dung Bạch đâu, đầu lông mày càng ngày càng nhíu chặt.
Lúc đi ngang ngã rẽ, Thẩm Cơ Uy vô tình nghe thấy tiếng thì thầm rất nhỏ truyền tới từ dãy cuối hanh lang, bước chân nhất thời sững lại.
“Anh cả, anh định xử lí thằng nhóc đó thế nào?”
“Tiếc là hôm nay thằng nhãi ranh trắng trẻo bữa đó không đi cùng, chơi 3P cũng rất thú vị.”
“Nếu nó báo cảnh sát thì thế nào?”
“Chơi cho sướng rồi tìm cách để nó ngậm miệng. Thằng nhãi kia cứ mở mồm là hùng hồn bảo bạn nó không phải trai bao, hôm nay tao sẽ đại phát từ bi quay clip lại cho nó chiêm ngưỡng, coi như trả ơn cho nó vì vết rách trên đầu tao.”
“Anh cả thử trước rồi tới lượt bọn em nhé.”
“Yên tâm, ai cũng có phần.”
Khớp tay Thẩm Cơ Uy siết chặt đến biến dạng, trán thình thịch nổi gân xanh. Thuận tiện chộp lấy cây gậy bóng chày của người nào đó dựng thẳng ở góc tường, xoay cổ bước tới gần đám người kia.
Bàn tay của anh cả vừa đặt lên nắm cửa liền bị một gậy của Thẩm Cơ Uy toàn lực nện xuống, mắt nổ đom đóm quay phắt về phía cậu gào lớn: “Mày là ai?!”
“Tao là ông nội mày!”
Vừa dứt lời, gậy tiếp theo của Thẩm Cơ Uy đã đập thẳng vào đầu gã, đầu gối nhắm ngay chỗ hiểm mà thúc lên, vung tay đấm mạnh vào sóng mũi, một tiếng “rắc” giòn tan vang dội khắp hành lang.
Động tác của Thẩm Cơ Uy vừa nhanh vừa dứt khoát, đợi đến khi mấy tên đàn em hình dung được chuyện gì đang xảy ra, anh cả của bọn nó đã sắp bị đánh thành bại liệt.
Một tên đầu trọc trong đó phản ứng đầu tiên, nhào lên chụp lại cây gậy bóng chày đang có xu hướng nhắm vào đầu anh cả lần hai. Mấy tên còn lại cũng bắt đầu ồ ạt phóng tới ngăn cản, đấm đá loạn xạ liên lục, nhất thời cục diện trở nên vô cùng hỗn loạn.
Thẩm Cơ Uy né được một cái bình hoa đang đập tới, bụng ngược lại bị trúng một cú đá, đau đến gập người lại.
Tên đầu trọc muốn thừa cơ chạy lên tóm chặt Thẩm Cơ Uy lại bị cậu nhanh nhẹn né được, bàn tay âm thầm luồn vào túi trái, tung cước vào đầu gối đầu trọc, lôi ra một nắm bột trong suốt ném thẳng vào mặt mấy tên còn lại đang có ý định nhào tới, tức khắc tiếng gào thét đau đớn vang lên chấn động màng nhĩ.
Thẩm Cơ Uy ôm bụng thở hì hục, đau đến sắc mặt trắng bệch, song chẳng dám nán lại quá lâu. Đang định đẩy cửa phòng thì điện thoại trong túi bất ngờ vang lên.
Không cần động não cũng biết là ai gọi. Thẩm Cơ Uy vốn định từ chối, nhưng suy nghĩ một hồi lại thành nghe máy.
“Alo…” Giọng vừa cất lên, Thẩm Cơ Uy lập tức hốt hoảng bụm miệng lại.
Cơn nhứt nhói vì bị mảnh thuỷ tinh đâm thủng một bên vai khiến Thẩm Cơ Uy không thể kìm nén được tiếng kêu run rẩy tràn ra khỏi cổ họng, Giang Thuỵ ở đầu bên kia cau chặt mày quát lớn: “Thẩm Cơ Uy, cậu đang ở đâu?”
“Hộp… a!” Điện thoại bị người ta giật lấy sau đó đập vỡ nát, Thẩm Cơ Uy nhìn mảnh thuỷ tinh đang đặt tại động mạch chủ bên cổ mình, cười lạnh, “Súc vật, đêm hôm nay mày không sống nổi ra khỏi đây đâu.”
Gò má phải bị anh cả đánh lệch sang một bên: “Phá hỏng chuyện tốt của tao, hại anh em tao thành ra thế này, mày mới là người không sống nổi.”
Thẩm Cơ Uy bị mắc chứng sợ vật nhọn rất nghiêm trọng, mảnh thuỷ tinh bên cổ hằn trên da thịt càng lâu, sắc mặt cậu càng tái nhợt.
Anh cả nhìn ra được điểm đó, di chuyển mảnh thuỷ tinh đến mặt cậu: “Dáng người có hơi cao to, mặt hàng này tao chưa từng chơi bao giờ. Xem tính khí của mày cũng cứng giống thằng nhãi ranh kia lắm, hôm nay tao sẽ để mày với nhóc con trong phòng hầu hạ một lượt.”
Hốc mắt Thẩm Cơ Uy tràn đầy hung tàn, lấy chút bình tĩnh cuối cùng còn sót lại định nâng gối đá vào cánh tay khi nãy bị mình đánh gãy, kết quả bị anh cả nhìn ra ý đồ rồi chặn lại: “Cái chân này của mày thích đá lắm đúng không?”
Nhìn Thẩm Cơ Uy thân thể đầy thương tích, vũ khí trong người cũng không còn, anh cả có chút chủ quan.
Gã nới lỏng tay, khom người muốn nhặt gậy bóng chày. Lúc thẳng lưng, một nắm bột phấn màu hồng nhạt đã bay tới xộc đầy khoan mũi, hơi thở anh cả đột ngột trở nên rối loạn.
Thẩm Cơ Uy thoát được khỏi mảnh thuỷ tinh, nụ cười bên khoé môi nhất lời trở nên cực kì quỷ dị. Lôi tất cả bột phấn màu hồng còn sót lại trong túi phải đổ hết vào lỗ mũi anh cả, khiến gã ho sặc sụa: “Mày hứng thú làm đàn ông lắm đúng không? Hôm nay tao sẽ cho mày biết cảm giác bị đàn ông làm là như thế nào.”
Lạp Mẫn là hộp đêm tụ tập nhiều gay nhất vào buổi tối, những tên đến đây tìm hoan đa phần chẳng có tên nào là thỏ trắng ngây ngô cả.
Bột phấn màu hồng có tác dụng tương đương với xuân dược, điểm đặc biệt của nó chính là trợ hứng cho những người nằm dưới. Tên súc vật này trúng cả liều nếu không đợi được người ta tới chơi thì chính là tự bò đi tìm người chơi mình.
Thẩm Cơ Uy có thể thề với trời, hai mươi phút trước khi bước chân vào hộp đêm cậu vẫn còn là một thiếu niên thuần khiết không hề biết tới sự tồn tại của mấy món đồ hiểm độc này, tất cả đều nhờ vào công lao chỉ dạy hết sức tận tình của bác tài, mặc dù Thẩm Cơ Uy cũng chả hiểu nổi tại sao ông ấy lại cất trữ mấy thứ này nữa.
Thẩm Cơ Uy bịt chặt bờ vai đang rỉ máu của mình, gắng gượng đứng dậy mở cửa phòng.
Bỗng nhiên, một luồn khô nóng men theo lòng bàn chân chậm rãi lan toả ra khắp các tế bào, Thẩm Cơ Uy theo bản năng sờ thử túi quần, nhớ tới lời bác tài nói: “Bột màu trắng này là bột ớt, mấy tên muốn đánh mình cháu chỉ cần thả nhẹ một nắm đảm bảo tụi nó mềm xương hết. Còn bột màu hồng này cháu phải lưu ý sử dụng cẩn thận, dùng ít thôi, nếu không coi chừng bị phản tác dụng.”
Nghĩ đến đây, khoé miệng Thẩm Cơ Uy không khỏi co giật mạnh, khuôn mặt nhất thời trắng xanh lẫn lộn.