Bạn đang đọc Hoàn hảo: Chương 54
Chương 54
Theo lời chỉ dẫn của người đàn ông ở trạm xe thuê ngay sân bay Ridgemont, Julie không khó khăn gì để tìm ra địa chỉ ngôi nhà thời niên thiếu của Zack. Trải dài trên ngọn đồi có thể quan sát toàn bộ quang cảnh của thung lũng, lâu đài quyền quý là nơi Margaret Stanhope đang sống mà theo lời của người ở bãi xe là có một cột mốc gần đấy. Nhìn theo bờ tường lát gạch dài ngoằn, Julie thấy có điểm mốc bên tay trái và lách xe khỏi đường cao tốc. Khi cô lê xe lên hết dốc đồi qua những hàng cây, trong đầu cô chợt nhớ lại lời Zack miêu tả cái đêm anh rời khỏi nhà “anh trở thành đứa bị chối bỏ ngay lúc đó, anh ném trả chìa khóa xe và đi bộ dọc đường xe chạy rồi ra đường cao tốc” Anh đã đi bộ rất lâu, và nỗi nhớ nhà da diết tràn ngập trong cô, cô nhìn xung quanh, cố tưởng tượng những gì anh đã cảm nhận và nhìn thấy ngày hôm đó.
Trên đỉnh đồi cô quẹo khúc cua cuối cùng, lối đi rộng mở và đến trước một cánh cổng có bãi cỏ được cắt tỉa gọn gàng, và những hàng cây khổng lồ đang trụi lá vì mùa đông. Nét mộc mạc từ ngôi nhà lát đá tạo cho cô cảm giác khó chịu kì lạ khi cô dừng lại trước phần đường lót gạch cho xe ngay trước bật thang. Cô đã không gọi điện trước vì không muốn giải thích lý do cô đến qua điện thoại, và cô cũng không muốn để bà nội của Zack có cơ hội từ chối gặp mặt cô. Theo kinh nghiệm của cô thì những vấn đề thuộc về con người thì nên để con người giải quyết. Lấy ví và găng tay rồi ra khỏi xe, cô dừng lại ngay trước lối vào, bình tĩnh ước lượng. Zack đã lớn lên ở đây, và nơi này đã ghi dấu ấn vào tính cách của anh, nó giống anh ở những điểm như – dữ dội, tự cao, rắn rỏi và ấn tượng.
Điều đó khiến cô cảm thấy khỏe hơn, dũng cảm hơn khi bước qua cánh cửa rộng lớn. Khẳng khái vượt qua điềm báo u ám đang gặm nhắm bên trong cô, Julie tự nhắc mình cô đến đây vì sứ mệnh hòa bình và gõ vào chốt cửa nặng nề.
Một ông quản già cổ xưa với bờ vai khom khom mặc bộ vét đen và nơ bướm bước ra mở cửa.
“Tôi là Julie Mathison” cô nói “Tôi muốn gặp bà Stanhope nếu bà ấy có nhà”.
Cặp lông mày trắng phếu của ông quản gia nhướng cao trên đôi mắt nâu khi Julie giới thiệu tên, nhưng ông ta liền lấy lại vẻ điềm tĩnh và lui bước về căn phòng nghỉ u ám, sâu hoắm với sàn bằng đá xanh “Tôi sẽ hỏi bà Stanhope. Cô phải đợi ở đây” ông nói thêm, chỉ tay về chiếc ghế cổ nhìn không thoải mái lắm đặt ngay bàn tiệc trà bên trái phòng nghỉ.
Julie ngồi xuống, ví để cạnh đầu gối, cảm thấy mình hơi giống kẻ ăn xin trong căn phòng ngột ngạt không tỏ vẻ đón chào, và cô có cảm giác những vị khách không được mong đợi thường cảm thấy giống như cô. Tập trung tư tưởng vào những điều cần nói, tia nhìn của cô lướt qua bức tranh phong cảnh Đức được chạm trổ công phu trên bức tường đối diện, rồi cô căng thẳng quay lại khi viên quản gia bước vào phòng nghỉ.
“Bà chủ chỉ cho cô đúng 5 phút” ông ta thông báo.
Không để mình nản lòng vì khởi đầu không mấy hứa hẹn, Julie bước theo ông ta dọc lối đi rộng rãi, và đi vào căn phòng to lớn với lò sưởi đồ sộ và tấm thảm đậm chất á đông trải dài trên sàn gỗ bóng láng. Một đôi ghế lưng cao bọc vải được đặt ngay lò sưởi, và vì không thấy ai ngồi trên ghế sô pha hay còn những đồ nội thất khác trong phòng nên Julie kết luận sai là cô đang ở một mình. Cô thơ thẩn tiến đến chiếc bàn có những bức ảnh ép bạc, dự định nghiên cứu chân dung của những người thân trong gia đình Zack, rồi cô thấy bức tường phía bên trái có một bức tranh chân dung lớn. Mỉm cười thích thú, Julie tiến lại gần và nhận ra Zack không hề phóng đại – có những nét tương đồng đáng ngạc nhiên giữa anh và đàn ông dòng họ Stanhope. Sau lưng cô một giọng nói sắc cạnh quát lên .
“Cô vừa lãng phí một trong năm phút quý báu của mình đấy cô Mathison”.
Ngỡ ngàng xoay người lại, Julie tìm kiếm nơi xuất hiện giọng nói đáng ngại kia và đi vòng qua phía trước mấy cái ghế. Ngay đó cô bị choáng váng lần hai khi người đàn bà từ từ đứng lên, nhỏm người khỏi chiếc ghế gỗ có tay vịn không phải là một người bé xíu như Julie mong đợi sẽ giống ông quản gia từ vóc người đến cách cư xử. Thay vào đó, bà cao hơn Julie cả chục inch, và khi bà đứng thẳng lên thì tư thế của bà cũng lạnh lùng và khó đoán y hệt gương mặt không một nếp nhăn kia vậy.
“Cô Mathison” người đàn bà quát “nếu không ngồi xuống thì đứng cũng được, nhưng hãy bắt đầu nói đi. Tại sao cô lại tới đây?”
“Tôi xin lỗi” Julie vội vàng nói, nhanh chóng lui về chiếc ghế đối diện chỗ bà nội Zack. Cô ngồi xuống để bà không phải tiếp tục đứng “Bà Stanhope, tôi là bạn của – “.
“Tôi biết cô là ai, tôi đã thấy cô trên truyền hình.” Người đàn bà cắt lời và ngồi xuống ghế “Nó bắt cóc cô rồi biến cô thành người phát ngôn cho nó chứ gì”.
“Không hẳn vậy” Julie nói, nhận thấy bà thậm chí không gọi tên Zack. Như mọi khi nếu Julie đã chuẩn bị tinh thần đương đầu khó khăn thì cô luôn giữ vẻ ngoài bình thản cho dù cô không cảm thấy vậy, nhưng tình huống lần này còn căng thẳng và gây lúng túng hơn những gì cô dự đoán.
“Tôi hỏi tại sao cô đến đây”.
Thay vì để bà già chọc tức và dọa nạt cô bằng giọng nói của bà thì Julie mỉm cười và lặng lẽ nói .
“Tôi đến đây, thưa bà Stanhope, là bởi vì khi tôi ở Colorado cùng cháu trai bà – “.
“Tôi chỉ có một đứa cháu trai” người đàn bà kia đáp “và nó đang sống ở Ridgemont”.
“Bà Stanhope” Julie bình tĩnh nói “bà chỉ cho tôi có 5 phút. Đừng để tôi phải tốn thời gian tranh cãi mấy chuyện vặt vãnh vì tôi e rằng tôi phải rời khỏi đây mà chưa nói xong điều mình muốn – và tôi nghĩ là bà muốn nghe điều đó.” Hàng chân mày bạc trắng của bà se lại trước giọng nói của Julie, môi bà mím lại nhưng Julie vẫn tiến lên phía trước “Tôi biết bà không nhận Zack là cháu trai, và tôi cũng biết bà còn một người cháu khác đã chết rất bi thảm. Tôi cũng biết vách ngăn tồn tại giữa bà và Zack suốt bao năm qua là vì sự bướng bỉnh của anh ấy”.
Môi bà cong lên nhạo báng “Nó bảo cô thế hả?”
Julie gật đầu, cố gắng phớt lờ vẻ mỉa mai của bà lão. “Anh ấy đã kể tôi nghe rất nhiều chuyện ở Colorado, thưa bà Stanhope, những chuyện anh ấy chưa từng kể với bất kì ai.” Cô ngừng lại, chở đợi một dấu hiệu nào đó của trí tò mò nhưng khi bà Stanhope vẫn giữ thái độ lạnh lẽo thì Julie không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục mà không có sự động viên nào “Một trong số đó là việc anh ấy từng nói nếu được sống một cuộc đời khác lần nữa thì nhất định anh sẽ tìm cách sum họp với bà. Anh ấy rất yêu thương và kính phục bà – “.
“Cút ra”.
Julie tự động đứng dậy, nhưng cô phải kiềm chế tâm trạng bằng tất cả sức lực .
“Zack thừa nhận anh ấy và bà rất giống nhau, với cá tính ngoan cố vừa rồi thì rõ ràng anh ấy đã nói sự thật. Tôi đang cố nói cho bà biết cháu trai bà hối tiếc cho sự rạn nứt giữa hai người và anh ấy yêu thương bà”.
“Tôi bảo cút đi. Cô không nên đến đây”.
“Hình như là vậy” Julie căng thẳng tán thành, với tay lấy cái ví cô để trên ghế “Tôi không hề biết một phụ nữ trưởng thành, gần đất xa trời lại chứa chấp mối hận ngu xuẩn với chính máu mủ của mình vì những việc anh ấy đã làm khi chỉ mới là cậu nhóc. Còn gì có thể tệ hơn nếu bà không thể tha thứ cho anh ấy?”
Bà Stanhope cười chua chát “Cô là con ngốc đáng thương. Nó cũng lừa được cô rồi phải không?”
“Cái gì?”
“Nó kêu cô tới đây à?” bà hỏi “nó không làm vậy đúng không? Nó không bao giờ dám làm”.
Julie tự cảm nhận được một phản hồi tiêu cực có thể khiến người đàn bà kia khắc nghiệt với Zack hơn, thế là cô ném sang bên tất cả tự tôn và đánh cược mọi thứ cho cơ hội cuối cùng để chạm tới con tim của bà.
“Anh ấy không kêu tôi tới và cũng không kể tôi nghe cảm giác của anh đối với bà, thưa bà Stanhope. Anh ấy đã làm một việc khác thậm chí còn thể hiện nhiều hơn là lời nói rằng anh vẫn còn tôn kính và yêu quý bà” Hít vào thật sâu, Julie phớt lờ nét mặt sắt đá của bà và nói “Tôi đã không nghe tin gì từ anh cho tới khi tôi nhận được lá thư anh gửi khoảng hơn 1 tuần trước. Anh ấy viết thư vì sợ tôi đã có thai, trong thư anh đã khẩn cầu tôi đừng phá thai nếu tôi thật sự có. Anh ấy xin tôi mang đứa trẻ đến nhờ bà nuôi dưỡng, vì anh biết bà không chối bỏ bất kì trách nhiệm nào trong đời và lần này cũng không. Zack nói sẽ gửi bà một lá thư để giải thích – “.
“Nếu cô đang mang đứa con của nó và cô có một ít kiến thức về gien” bà nội anh giận dữ cắt ngang “thì cô nên phá thai! Cho dù cô có làm gì thì tôi cũng không chứa chấp đứa con hoang của nó trong căn nhà này”.
Julie lùi lại trước suy nghĩ ác độc đó.
“Bà là loại quái vật nào vậy?”
“Nó mới là quái vật, cô Mathison, còn cô thì bị nó lừa. Hai người yêu thương nó đã chết đau đớn dưới tay nó. Cô hên lắm mới không bị làm kẻ thứ ba đó”.
“Anh ấy không giết vợ, và tôi không biết sao bà lại nói tới hai người – “.
“Tôi nói về anh trai của nó! Giống như Cain đã giết Abel, con quái vật điên loạn đó đã giết Justin. Nó bắn vào đầu anh trai sau khi cãi nhau”.
Phẫn nộ vì lời nói dối xấu xa khiến Julie mất tự chủ. Run rẩy vì sốc và giận dữ cô nói .
“Bà nói dối! Tôi biết Justin chết ra sao và lý do tại sao. Nếu bà nói xấu Zack chỉ để biện minh cho hành động ngoảnh mặt với con của anh ấy thì bà đang tốn hơi vô ích. Tôi không có thai, nếu có tôi cũng không để con tôi ở chung nhà với bà. Tôi không ngạc nhiên khi biết chồng bà không yêu bà nổi và phải qua lại với những phụ nữ khác. Vâng, tôi biết mọi thứ” cô vỡ òa khi cơn giận làm rạn nứt cái nhìn trừng trừng khinh bỉ của quý bà Stanhope “Zack kể tôi nghe mọi chuyện. Anh ấy nói ông nội anh đã nói bà là người duy nhất ông ấy yêu cho dù hết thảy mọi người đều cho cuộc hôn nhân này chỉ là vì tiền. Chồng bà đã nói vì ông không đạt được những chuẩn mực của bà và cuối cùng phải bỏ cuộc sau khi hai người kết hôn. Điều mà tôi không thể hiểu” Julie khinh miệt “là tại sao chồng bà yêu bà còn Zack thì kính nể bà. Bà không hề có chuẩn mực nào – cái bà có là tảng đá ngay trong tim! Không ngạc nhiên gì khi biết Justin tội nghiệp không nói chuyện anh ấy đồng tính cho bà biết! Zack không phải quái vật, bà mới là con quái vật đó!”.
“Còn cô” bà Stanhope phản kích “là con tốt thí của con quái vật” giống như tình trạng mất kiểm soát của Julie đã lan truyền cho bà, vẻ nghiêm khắc tuột khỏi mặt bà và giọng nói độc đoán trở nên mỏi mệt “Ngồi xuống, cô Mathison”.
“Không, tôi đi đây”.
“Nếu cô đi” bà thách thức “thì đó là vì cô e sợ sự thật. Tôi đồng ý gặp cô là vì tôi thấy cô bào chữa cho nó trên truyền hình và tôi muốn biết tại sao cô đến đây. Tôi đã nghĩ cô là một kẻ cơ hội tuyệt vọng đang cố kiếm chác chút đỉnh. Nhưng giờ thì tôi biết cô là một phụ nữ trẻ dũng cảm và sẵn sàng nghe theo lẽ phải, và vì một vài nhận định sai lầm đã mang cô đến chỗ tôi. Tôi tôn trọng dũng khí, cô Mathison, đặc biệt là với phái nữ. Tôi tôn trọng cô đến mức đủ để tôi thảo luận với cô một vấn đề đến giờ vẫn còn là nỗi đau âm ỉ trong tôi. Vì lợi ích của cô, tôi đề nghị cô nên lắng nghe”.
Bất ngờ vì sự thay đổi giọng điệu đột ngột của bà, cô lưỡng lự giữa đứng lên bỏ đi và ngồi xuống.
“Từ biểu hiện trên mặt cô tôi có thể đoán cô sẽ không tin tôi lấy nửa câu” bà Stanhope nói “Rất tốt. Nếu tôi có thể tự lừa dối mình và trung tín giống hệt cô bây giờ thì tôi cũng không tin mình nốt”.
Bà nhặt cái chuông cạnh ghế và khẽ lắc nó, một lát sau ông quản gia xuất hiện ngay cửa .
“Vào đây, Foster” bà ra lệnh, và khi ông ta tuân theo thì bà quay lại Julie và nói.
“Cô nghĩ Justin chết ra sao?”
“Tôi biết anh ấy chết ra sao” cô giận dữ sửa lại.
“Cô nghĩ cô biết gì?” bà nhướng mày phản kích.
Julie liền mở miệng nói cho bà nghe, nhưng rồi cô do dự, cô chợt nhớ rằng mình không thể phá hoại kí ức của bà về Justin và chỉ nên giúp bà giảm bớt sự hận thù với Zack thôi. Mặt khác, Justin đã chết nhưng Zack vẫn sống.
“Nghe này, bà Stanhope. Tôi không muốn làm tổn thương bà thêm nữa, sự thật sẽ làm việc đó”.
“Sự thật không thể làm tôi tổn thương” bà chế giễu.
Giọng nói móc họng của bà Stanhope làm Julie tức điên và phá tan khả năng kềm chế ít ỏi của cô.
“Justin tự sát” cô nói thẳng thừng “Anh ấy tự bắn vào đầu mình vì anh ấy không thể đối diện với sự thật mình là một người đồng tính. Justin đã thú nhận với Zack 1h trước khi anh ấy tự sát”.
Đôi mắt xám lạnh lẽo của người đàn bà kia chưa từng tỏ ra nao núng, bà chỉ đơn giản nhìn cô chăm chú với biểu cảm trộn lẫn giữa tiếc thương và khinh bỉ. Rồi bà ta lấy một tấm ảnh trên bàn và chìa nó ra.
“Hãy nhìn cái này xem” bà nói. Không còn sự lựa chọn Julie đón lấy tấm ảnh và quan sát chàng trai trẻ tóc vàng tươi cười đang đứng cạnh khoang lái thuyền buồm. “Đó là Justin” Bà Stanhope dùng một giọng nói được che đậy kín đáo mọi cảm xúc “Thằng bé nhìn giống đồng tính lắm hả?”
“Đó là câu hỏi lố bịch. Một người đàn ông trông như thế nào không liên quan gì đến khuynh hướng tình dục của anh ta”.
Julie ngưng bặt khi bà Stanhope quay gót đi về ngăn tủ gần bức tường đối diện. Một tay vịn vào gậy gỗ, bà cúi người mở tủ, để lộ ngăn tủ đựng những chiếc ly thủy tinh. Rồi bà kéo mạnh ngăn trên cùng thành một hình vòng cung, phía sau là một ngăn bí mật, một cảm giác khó chịu bao trùm lấy Julie khi cô quan sát bà Stanhope lôi ra một tập hồ sơ căng phồng được bện dây thừng xung quanh. Mặt bà Stanhope trơ ra, tay tháo dây buộc và ném hồ sơ trước mặt Julie.
“Vì cô không tin lời tôi nói, vậy thì hãy xem qua báo cáo của nhân viên điều tra những cái chết người bất thường và những bài báo địa phương”.
Julie miễn cưỡng đưa mắt về phía những tờ giấy rơi lả tả từ bìa hồ sơ, tia nhìn của cô lướt qua bức ảnh năm Zack mười tám tuổi và một tấm khác của Justin trên trang bìa tờ báo với dòng tít lớn.
ZACHARY STANHOPE THỪA NHẬN ĐÃ BẮN ANH TRAI CỦA MÌNH LÀ JUSTIN .
Tay cô bắt đầu run rẩy không thể kiểm soát, Julie lấy tiếp những phần tài liệu khác. Theo bài báo, Zack được cho là đang ở trong phòng ngủ của Justin và vừa nói chuyện với anh trai vừa kiểm tra một khẩu súng trong bộ sưu tập của Justin, một khẩu súng tự động Zack nghĩ là không có đạn. Trong lúc trò chuyện khẩu súng đã vô tình cướp cò, bắn thẳng vào đầu Justin và làm anh ta chết ngay tức thì. Julie đọc được tất cả, nhưng tim cô từ chối tin vào điều đó. Đưa mắt khỏi mẩu tin, Julie nhìn trừng trừng bà Stanhope và nói .
“Tôi không tin chuyện này! Mấy tờ báo luôn nói không đúng sự thật”.
Bà Stanhope nhìn cô chằm chằm, nét mặt vẫn vô cảm và lôi ra bản sao một tài liệu gì đó từ tập hồ sơ.
“Vậy hãy đọc sự thật từ chính lời của nó”.
Julie rời mắt khỏi gương mặt chai sạn của bà lão và nhìn văn bản viết tay, nhưng cô không chạm vào nó. Cô đang sợ.
“Nó là cái gì?”
“Hồ sơ chính thức từ phòng điều tra cái chết bất thường.”
Julie miễn cưỡng đưa tay lấy nó và mở phong bì. Và nó đã ở đó: nguyên văn lời giải thích của Zack về sự việc được viết tốc kí ở phòng điều tra. Zack đã nói y hệt những gì bài báo đã đăng. Khi đầu gối cô không còn trụ nổi, Julie ngã xuống ghế sô pha và tiếp tục đọc, đọc cho đến hết, rồi cô đọc lại bài báo, cố tìm ra cái gì đó, bất cứ cái gì, có thể giải thích được sự khác nhau giữa câu chuyện anh kể cô nghe và câu chuyện anh kể người khác.
Khi cô đưa mắt khỏi tập hồ sơ trên đùi lên gương mặt của bà Stanhope, cô hiểu rằng nếu Zack không nói dối cô thì hẳn anh đã nói dối tất cả mọi người. Cho dù là vậy cô vẫn tìm cách tránh phải lên án anh. Giọng cô cất lên từ sâu thẳm trong tim, cô nói bằng tất cả sức lực có được.
“Tôi không biết tại sao Zack kể tôi là Justin tự sát, nhưng như vậy cũng không phải lỗi của Zack. Theo hồ sơ này thì đó chỉ là tai nạn. Một tai nạn. Anh ấy đã nói – “.
“Không phải tai nạn gì cả” Bà Stanhope bắt bẻ, khớp tay của bà trở nên trắng bệch khi bà cố chống gậy, cô không thể chối bỏ sự thật khi nó đập vào mặt cô như thế này: nó đã nói dối cô và tất cả mọi người trong ban điều tra.”
“Đừng nói nữa!” Julie đứng thẳng lên và ném trả tập tài liệu như một loại chất độc. “Có lời giải thích cho chuyện này. Tôi biết là vậy. Zack không nói dối tôi đâu, tôi phải biết nếu anh ấy nói dối chứ, tôi đã kể bà nghe đấy” cô tuyệt vọng suy nghĩ tìm lời giải và có được một cái hợp lý nhất. “Justin tự sát.” Cô run rầy nói “anh ấy là người đồng tính và đã thú nhận với Zack trước khi tự sát – Zack đã nhận tội vì một lý do nào đó – có lẽ vì để không ai tiếp tục điều tra động cơ – “.
“Đồ ngốc!” Bà Stanhope nói, giọng bà tràn ngập giận dữ lẫn tiếc thương. “Justin và Zack đã tranh cãi trước khi có tiếng súng nổ. Alex và Foster đã nghe thấy” Quay mặt qua ông quản gia, bà nói cụt lủn “Hãy nói cho cô gái trẻ bị lừa gạt tội nghiệp này là anh đã nghe chúng tranh cãi chuyện gì”.
“Họ tranh cãi vì một cô gái, cô Mathison!” Foster nói ngay lập tức “Justin đã mời cô Amy Price đến buổi dạ vũ giáng sinh và Zack cũng muốn mời cô ta. Justin muốn rút lại lời mời vì Zack, nhưng Zack không thích thế. Cậu ấy đã nổi điên”.
Dạ dày Julie co thắt và cô nhặt ví lên, nhưng cô vẫn cố bảo vệ Zack .
“Tôi không tin hai người”.
“Cô thích tin tưởng vào một gã nếu không nói dối cô thì cũng nói dối báo giới và phòng điều tra phải không?”
“Phải” Julie quát, cô muốn thoát khỏi nơi này ngay lập tức. “Tạm biệt, bà Stanhope” rồi cô đi nhanh đến mức ông quản gia phải chạy lên trước mở cửa.
Gót chân cô tạo thành tiếng động rõ to trên sàn gỗ phòng nghỉ, Julie đã gần như ra đến cửa thì bà Stanhope gọi cô lại. Cô giận bừng bừng và quay lại, cố giữ bộ mặt bình thản khi nhìn bà nội Zack, người trông có vẻ già thêm hai chục tuổi chỉ trong một phút đuổi theo cô.
“Nếu cô biết Zachary đang ở đâu” Bà Stanhope nói, “nếu cô còn có chút lương tâm thì hãy báo cho cảnh sát ngay lập tức. Dù cô có nghĩ gì đi nữa thì vì lòng trung tín của tôi đã ngăn tôi báo cáo cuộc cãi vả của nó với Justin cho chính quyền, đừng lặp lại sai lầm của tôi”.
Julie ngước mắt lên, giọng cô run rẩy .
“Ý bà là gì?”
“Nếu nó bị bắt thì có thể được điều trị tâm thần! Zachary đã giết anh trai rồi sau đó giết vợ. Nếu Zachary được điều trị trước đây thì giờ này Rachel Evans có lẽ không phải nằm dưới mồ. Tội giết cô ta nằm trên vai tôi. Và tôi không thể nói cho cô biết làm sao vượt qua được mặc cảm đó. Nếu không phải việc nó bị buộc tội giết Rachel quá rõ ràng thì tôi cũng không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc tin vào sự thật cái chết của Justin” bà ngưng lại, gương mặt xoay xở kềm chế bản thân “Vì lợi ích của cô, hãy giao nộp nó ra. Nếu không một ngày nào đó sẽ có thêm một nạn nhân khác và cả đời này cô sẽ mang mặc cảm tội lỗi giống tôi bây giờ”.
“Anh ấy không giết người” Julie khóc.
“Không phải sao?”
“Không phải”.
“Cô không thể phủ nhận nó là một tên dối trá” Bà Stanhope lập luận rành mạch. “Nó đã nói dối cô hoặc chính quyền phải không?”
Julie không trả lời. Cô không thể vì cô sợ không thể chịu đưng nổi phải thú nhận.
“Nó là tên dối trá” Bà Stanhope nhấn mạnh “một kẻ dối trá đã tìm được sự nghiệp hoàn hảo cho bản thân nó – diễn xuất.” bà quay lưng đi và nói ra sau vai “Có lẽ” bà nói thêm với giọng nói thất bại, tình trạng mệt mỏi còn có sức đánh động vào cô nhiều hơn cơn tức giận của bà trước đây. “Zachary tin vào những lời dối trá của chính nó, chính điều đó làm nó càng có tính thuyết phục. Có lẽ nó tin nó là hiện thân của mấy vai trong phim và đó là lý do nó trở thành một diễn viên có tài. Trong những bộ phim của mình nó luôn đóng vai những tay giết người bạt mạng và trốn thoát khỏi những hậu quả pháp lí vì chúng là anh hùng. Có lẽ” bà kết thúc “nó không thể phân biệt giữa trong phim với đời thực nữa rồi”.
Đấu tranh với những cảm xúc quay cuồng, cô ấn chặt cái ví vào ngực đến nỗi nó lún sâu vào be sườn.
“Ý bà là anh ấy bị điên hay sao?”
Đôi vai bà Stanhope xệ xuống và giọng bà hạ thấp chỉ còn là lời thì thầm, một cử chỉ cần có một nỗ lực vô cùng lớn.
“Phải, cô Mathison, đó chính xác là điều tôi muốn nói. Zachary bị điên”.
Julie không còn biết người đàn bà già nua kia có còn trong phòng nghỉ hay không. Không nói một lời cô quay lưng đi, ngồi vào xe, nỗ lực ngăn mình bỏ chạy, để đào thoát khỏi ngôi nhà xấu xa và những bí mật của nó cũng như những hạt giống nghi ngờ đang gieo mầm trong tim cô. Julie đã định ở qua đêm trong khách sạn vỉa hè và khám phá nơi Zack sinh ra, nhưng thay vào đó cô lái xe thẳng ra sân bay, trả lại chiếc xe thuê, và đón chuyến bay đầu tiên rời khỏi sân bay Ridgemont bé xíu .