Hoàn hảo

Chương 49 - 50


Bạn đang đọc Hoàn hảo: Chương 49 – 50

Chương 49
Trong căn hộ áp mái ở thành phố Chicago, bạn hàng xóm và phù rể trước đây của Zack, Matt Farrell, nhìn thấy cô con gái đang chạy như bay vào phòng, theo sau là mẹ bé, rồi nhảy chồm lên đùi anh. Với mái tóc vàng óng mượt mà và đôi mắt xanh, Marissa giống hệt Meredith, luôn luôn làm Matt phải phì cười mỗi khi thấy họ. 
“Cha nghĩ bây giờ là giờ ngủ trưa cơ mà” anh nói với cô con gái. 
Cô bé nhìn vào kho sách báo khổng lồ mà anh đang theo dõi, và nhanh chóng hiểu lầm đó là những cuốn truyện cổ tích. 
“Đọc truyện. Cha. Trước đã. Làm ơn mà”. 
Trước khi trả lời, Matt tò mò nhìn Meredith, chủ tịch Bancroft & Company, một chuỗi thương hiệu độc quyền được sáng lập bởi tổ tiên cô, và cô nhìn anh cười vô vọng. 
“Hôm nay là chủ nhật mà” cô nói “Những ngày chủ nhật thì khá đặc biệt. Em nghĩ giấc ngủ trưa có thể đợi thêm vài phút”. 
“Mẹ nói được rồi kìa” anh vừa nói vừa ôm cô bé vào lòng, trong đầu nghĩ ra câu chuyện. Meredith thấy tia sáng thú vị lóe lên trong mắt anh khi cô xếp ghế ngồi nghe, và cô nhận ra nguyên do của việc đó ngay khi Matt bắt đầu. 
“Ngày xửa ngày xưa” giọng anh ra chiều nghiêm túc “có một nàng công chúa xinh đẹp ngồi trên ngai vàng ở Bancroft&Company”. 
“Mẹ?” 
“Mẹ” Matt xác nhận “Bên cạnh xinh đẹp và tuyệt diệu, nàng công chúa này còn rất thông minh. Nhưng một ngày kia” giọng anh trở nên nghiêm trọng đến tàn khốc “nàng để một tay nhà băng đầu độc ác tư tiền của nàng vào một công ty mà – “. 
“Chú Parker?” Marissa toe toét hỏi. 
Meredith che dấu nụ cười vì lời miêu tả vị hôn phu trước đây của Matt và vội vàng nói. 
“Cha nói đùa đấy. Chú Parker không độc ác đâu con”. 
“Đây là câu chuyện của anh mà” Matt tóe miệng cười tranh cãi rồi lại tiếp tục “Trong lúc đó chồng của công chúa là một người rất rành về lãnh vực kinh doanh đã cảnh báo cô không được làm vậy, nhưng cô vẫn làm bằng mọi giá” anh nhấn mạnh “Nàng công chúa còn tin chắc đến mức đánh cược với chồng là thị trường cổ phiếu sẽ lên, nhưng nó đã không. Nó đã giảm hai điểm hôm thứ 6. Con có biết nàng công chúa thua cái gì trong cuộc cá cược với chồng không?” 
Cô bé lắc đầu, mỉm cười vì anh cũng cười. 
Trao cho vợ cái nhìn thay lời nói, anh kết thúc đầy ẩn ý. 
“Cô ấy phải trả lại. Nghĩa là nàng công chúa phải ngủ trưa với chồng lâu thật là lâu”. 
“Mẹ cũng phải ngủ trưa!” Marissa cười nắc nẻ, vỗ vỗ hai tay. 
“Cha cũng cảm thấy phải vậy” Matt nói. 
Meredith đứng dậy nắm tay Marissa, nhưng nụ cười ấm áp là dành cho Matt. 
“Một người mẹ thông minh” cô nói với con gái “chỉ cá cược khi biết thua cũng có lợi”. 
Không khí đầm ấm bị cắt ngang khi Joe OHara, tài xế kiêm bảo vệ đi vào, từ lâu Joe đã được xem là một thành viên trong gia đình. 
“Matt” anh lo âu nói “Tôi vừa biết Julie Mathison, cô gái bị Zack bắt cóc đang tổ chức một buổi họp báo. Nó sẽ diễn ra ngay lập tức”. 

Meredith chưa từng gặp Zachary Benedict, anh ta đã vào tù trước khi cô và Matt tái hợp, nhưng cô biết hai người đàn ông đã từng kết bạn rất nhanh. Bây giờ cô lại thấy nét dữ tợn trên mặt Matt khi anh bật tivi và nói. 
“Joe,anh vui lòng đưa Marissa đi ngủ trưa dùm tôi”. 
“Được thôi. Đến đây nào bé yêu” anh nói rồi cả hai nắm tay rời khỏi phòng, người đàn ông to lớn đã tự coi mình là con gấu bông riêng của cô bé nhỏ nhắn. 
Căng thẳng ngồi xuống, Matt thọc hai tay vào túi quần trong lúc im lặng quan sát người phụ nữ xinh đẹp đứng trước một rừng mi-cro, cô mặc một áo đầm đan len đơn giản có đính nút vàng trên cổ và cánh tay áo. Mái tóc nâu dài buộc lại sau gáy làm lộ rõ nếp hằn trên cổ. 
“Chúa giúp cậu ấy” Matt ám chỉ Zack. “Cô ta nhìn như công chúa Bạch Tuyết, cả thế giới sẽ đòi lấy máu Zack vì đã bắt cóc cô ta mất”. 
Nhưng sau khi thị trường Addelson cảnh báo cánh nhà báo giữ phép lịch sự và Julie Mathison bắt đầu giải thích chuyện gì đã xảy ra với cô khi ở cùng tay bắt cóc thì nét mặt khó chịu của Matt dần dần tan biến và được thay bằng nụ cười kinh ngạc. Trái với suy đoán của anh, nạn nhân bị bắt cóc của Zack đã miêu tả 1 tuần sống cùng anh như một chuyến phiêu lưu, và anh là người được cô hình dung cực kì tử tế thay vì bị đối xử tệ bạc trong tay tên tội phạm bỏ trốn. 
Khi cô đề cập tới mưu mẹo cô dùng ở trạm nghỉ và khả năng ứng biến của Zack để bắt cô lại, cả khán phòng dợn lên từng tràng cười miễn cưỡng đầy ngưỡng mộ từ giới báo chí và truyền thông. Khi cô miêu tả lần bỏ trốn thứ 2 và nỗ lực của Zack để cứu cô bên suối, cô khiến mọi người tin Zack là một anh hùng đầy lòng trắc ẩn . 
Cuối buổi họp báo, cô bị bủa vây bời hàng trăm câu hỏi, và Matt căng thẳng trờ lại khi họ hỏi. 
“Cô Mathison” phóng viên CBS la lớn “Có lúc nào Zachary Benedict đe dọa cô bằng súng không?” 
“Tôi biết anh ấy có súng vì tôi đã thấy nó rồi” cô mỉm cười tự tin “vậy là đủ để thuyết phục tôi – ít nhất là lúc đầu – là tôi không nên đánh nhau hay chỉ trích những bộ phim cũ của anh ấy”. 
Tràng cười vỡ vụn bị ngắt quãng bởi câu hỏi kế tiếp. 
“Cô Mathison! Nếu Zachary Benedict bị bắt giữ trở lại, liệu cô có làm đơn kiện anh ta vì tội bắt cóc không?” 
Nở nụ cười trêu tức, cô lắc đầu nói. 
“Tôi không nghĩ mình có thể kết tội anh ấy. Ý tôi là, nếu có phụ nữ trong ban bồi thẩm thì họ sẽ tha bổng anh ấy trong vòng một phút, ngay khi họ biết anh ta đã chia sẻ công việc nấu nướng và lau dọn”. 
“Hắn ta có cưỡng bức cô không?” 
Cô tròn mắt ngạc nhiên . 
“Tôi đã cung cấp ọi người chi tiết những chuyện đã xảy ra trong vòng 1 tuần tôi bị bắt, và tôi chỉ có thể nói anh ta không xâm phạm tôi về mặt thể xác. Tôi sẽ không nói thế nếu anh ta đã thử làm hành động đáng khinh đó”. 
“Vậy anh ta có lạm dụng cô bằng lời nói không?” 
Cô nghiêm nghị gật đầu, nhưng mắt cô lấp lánh tiếng cười “Có, thật ra mà nói, anh ta đã…” 
“Cô có thể miêu tả lại tình huống đó không?” 
“Chắc chắn rồi” cô nói “Anh ta gần như nổi điên vào một buổi tối khi tôi loại bỏ anh ra khỏi danh sách diễn viên tôi thích”. 
Tiếng cười hô hố vang rộng cả gian phòng, nhưng phóng viên hỏi câu kế dường như không nhận ra là cô đang đùa. 
“Lúc đó anh ta có đe dọa cô không?” hắn ta tò mò “Anh ta đã nói và làm gì?” 
“À, anh ta dùng mọi giọng ghê tởm để nói chuyện với tôi, anh ta nói tôi bị ám ảnh với mấy gã lùn”. 

“Cô có sợ anh ta không cô Mathison?” 
“Tôi sợ súng của anh ta vào ngày đầu tiên” cô thận trọng nói “nhưng anh ta đã không bắn tôi khi tôi cố ném cho cô tiếp viên cửa hàng thức ăn nhanh mẩu giấy cầu cứu hay hai lần bỏ trốn sau đó, điều đó làm tôi nhận ra anh ta sẽ không làm tổn thương tôi cho dù tôi có khiêu khích anh ta đến thế nào đi nữa”. 
Hết lần này đến lần khác, Matt quan sát cô phản biện lại những câu hỏi và xoay họ từ trạng thái thù địch sang thấu hiểu cho kẻ bắt cóc. 
Sau 30 phút trả lời những câu hỏi tàn nhẫn, không khí bắt đầu giãn ra. Phóng viên CNN hỏi to,. 
“Cô Mathison, cô có muốn thấy Zachary Benedict bị bắt không?” 
Cô hướng mặt trực tiếp nhìn gã phóng viên đó và nói. 
“Làm thế nào tôi lại muốn một người bị hàm oan quay lại nhà tù? Tôi không hiểu tại sao bồi thẩm đoàn lại kết tội sát nhân cho anh ấy, nhưng tôi biết anh ấy không thể làm chuyện đó. Nếu anh có thể làm chuyện đó thì giờ này tôi không thể ngồi đây, như tôi đã nói vài phút trước, tôi đã gây nguy hại cho cuộc đào tẩu của anh. Để tôi nhắc anh nhớ, khi nghe có tiếng trực thăng, điều đầu tiên anh ấy quan tâm là sự an toàn của tôi, không phải của bản thân anh. Tôi mong mỏi được thấy cuộc săn người này chấm dứt trong khi có ai đó mở lại vụ án.” Bằng giọng nói chắc chắn, đĩnh đạc, cô kết thúc “Nếu không còn câu hỏi nào nữa, thì thưa quý ông quý bà, chúng ta sẽ kết thúc buổi gặp gỡ tại đây và mấy người hãy về nhà dùm. Như thị trưởng Addelson đã giải thích lúc đầu, thị trấn Keaton và tôi muốn quay lại cuộc sống bình thường. Chúng tôi rất vui mừng vì tiền du lịch của quý vị đang chảy vào trương mục của thị trấn, nhưng nếu có ai đó chọn cách ở lại thị trấn, tôi e rằng người đó chỉ đang tự phí thời gian – “. 
“Chỉ thêm một câu nữa thôi cô Mathison” phóng viên tờ LosAngeles Times la to cấp thiết “Cô có yêu Zachary Benedict không?” 
Cô nhìn gã ta, nhướng mày và miệt thị trả lời. 
“Tôi đã hy vọng một câu như thế từ tờ National Inquirer chứ không phải Los Angeles Times”. 
Nỗ lực gây cười lần này của cô không thành công mấy vì phóng viên của Inquirer bắt đầu la lớn. 
“Được rồi cô Mathison, chúng tôi hỏi câu đó: cô có yêu Zachary Benedict không?” 
Đó là lần duy nhất Matt thấy cô ấp úng, một nỗi cảm thông sâu sắc cuộn lên trong anh khi nhìn cô tranh đấu cố giữ nụ cười trên môi, biểu hiện trên mặt cô thì không có gì đặc biệt, nhưng đôi mắt đã phản lại cô, đôi mắt với hàng mi dày nhấp nháy trở nên sạm đen và gay gắt với cảm xúc gần như là dịu dàng. Và khi sự cảm thông của Matt dành cho cô đến đỉnh điểm thì anh nhận ra phóng viên đã bẫy được cô, cô thay đổi chiến thuật và đi thẳng vào chiếc bẫy giăng kín đó với một dũng khí đáng ngưỡng mộ. 
“Lúc này hoặc lúc khác” cô nói “hầu hết phụ nữ trên đất nước này từng mơ tưởng yêu đương với Zachary Benedict. Bây giờ tôi đã biết về anh” giọng cô có chút rạn vỡ “Tôi nghĩ họ đã có sự phân xử tuyệt vời. Anh ấy -” cô ngập ngừng tìm từ thích hợp và nói đơn giản “Là một người rất dễ khiến phụ nữ phải đem lòng yêu”. 
Không nói thêm một lời cô rời khỏi bục phỏng vấn và được hộ tống bởi hai người đàn ông Matt cho là đặc vụ FBI và hàng loạt cảnh sát địa phương mặc quân phục. 
Anh tắt màn hình khi phóng viên CNN bắt đầu tóm tắt buổi họp báo rồi nhìn sang vợ mình. 
“Em nghĩ sao?” 
“Em nghĩ” cô nói “cô ấy thật tuyệt vời”. 
“Nhưng cô ta có làm em thay đổi ý kiến về Zack không? Anh thì đã biết Zack từ trước, nhưng em thì không, nên có lẽ em sẽ phản ứng giống những người đã xem buổi phóng vấn vừa rồi”. 
“Em hơi nghi ngờ về chuyện đó đấy anh yêu. Anh là một người công tâm, và anh đã nói rõ là anh tin Zack vô tội. Nếu anh tin thì em cũng tin”. 
“Cảm ơn lòng tin của em” anh dịu dàng nói và hôn lên trán cô. 
“Bây giờ em có câu hỏi cho anh đây” cô nói, bản năng của Matt biết cô sắp hỏi gì “Julie nói cô ấy được đưa đến một ngôi nhà nào đó nằm trên núi ở Colorado. Có phải nhà của chúng ta không vậy?” 

“Anh không biết” anh thành thật còn cô nhìn anh soi mói. “Nhưng anh nghĩ là nó” anh thật tâm “Zack đã từng ở đó, cho dù cậu ta chỉ ghé qua, nhưng anh luôn đề nghị cậu ấy sử dụng nó. Cậu ta tự do sử dụng cho tới lúc không dính líu tới anh”. 
“Nhưng anh dính líu vào rồi!” Meredith vỡ òa tuyệt vọng “Anh – “. 
“Anh không dính líu theo cách có thể làm nguy hại cho em và anh.” Vì cô tỏ vẻ như chưa đủ thuyết phục, anh đành bình tĩnh lặp lại “Trước khi Zack vào tù, cậu ta đã giao quyền giám sát tài sản và những khoản đầu tư của cậu ta cho anh. Chuyện đó không phải là bất hợp pháp hay là bí mật gì cả. Cho đến tận khi cậu ấy trốn ngục, tụi anh vẫn còn giữ liên lạc”. 
“Còn sau khi anh ta bỏ trốn thì sao?” ánh mắt Meredith dò xét mặt Matt “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh ta cố gắng liên lạc với anh?” 
“Trong trường hợp đó” anh nhún vai làm ra vẻ bình thường, nhưng Meredith còn cảm thấy lo lắng hơn “Anh sẽ thực hiện trách nhiệm công dân, anh sẽ báo cho chính quyền”. 
“Nhanh đến mức nào?” 
Anh cười giòn trước khả năng quan sát của Meredith và choàng tay qua vai cô dẫn về phòng ngủ. 
“Đủ nhanh để chính quyền không buộc tội anh thông đồng với Zack” anh hứa, và sẽ không nhanh hơn nữa đâu, anh nhủ thầm. 
“Còn việc anh ấy đã sử dụng ngôi nhà của chúng ta thì sao? Anh có định báo giới chức trách biết không?” 
“Anh nghĩ” anh quyết định sau một vài giây cân nhắc “Đó là một sáng kiến tuyệt vời! Họ sẽ thấy bằng chứng cho sự vô can của anh cũng như cử chỉ hợp tác với luật pháp vô cùng tốt đẹp”. 
“Cử chỉ” vợ anh nhăn mặt “không làm bạn anh bị tí ti tổn hại, vì theo lời Julie Mathison thì anh ta đã rời Colorado vài ngày trước mất rồi”. 
“Em thông minh ghê vậy đó em yêu” anh toét miệng tán thành “Còn bây giờ, sao em không leo lên giường và ngủ trưa một lát trong lúc anh gọi điện cho trụ sở FBI nhỉ”. 
Cô gật đầu nhưng bàn tay giữ hờ cánh tay áo của anh. 
“Nếu em yêu cầu anh không làm bất cứ điều gì có dính dáng tới Zachary Benedict nữa thì sao?” cô mở lời, nhưng anh lắc đầu ra hiệu cô im lặng. 
“Anh có thể làm mọi chuyện vì em, em biết như thế mà” giọng anh khàn khàn vì cảm xúc “Đừng yêu cầu anh làm việc đó, Meredith. Anh còn phải đối mặt với bản thân mình, và anh cảm thấy thật khó khăn nếu phải đối xử với Zack như thế”. 
Meredith ngập ngừng, cô bị ngạc nhiên bởi lòng trung tín Matt dành ột người đàn ông. Matt có hàng trăm mối quan hệ làm ăn, nhưng anh không tin hay làm bạn với họ. Theo những gì cô biết thì Zachary Benedict là người duy nhất anh từng xem như bạn thân, một người bạn có thể kí thác niềm tin. 
“Anh ấy hẳn phải là một người đáng để anh trung tín như vậy”. 
“Em sẽ thích cậu ta” anh hứa hẹn, nhẹ nhàng hôn lên cằm cô. 
“Sao anh chắc điều đó?” cô giả vờ chọc ghẹo, cố hùa theo tâm trạng cởi mở của anh. 
“Anh chắc mà” anh nhìn cô đầy tự mãn “Vì em phát điên lên vì anh”. 
“Anh không có ý muốn nói hai người trông giống nhau đó chứ?” 
“Rất nhiều người đã nghĩ như vậy và không phải là kiểu xu nịnh thường thấy.Tuy nhiên” anh ủ rũ nói thêm “Anh là tất cả những gì Zack có. Anh là người duy nhất cậu ấy tin tưởng. Khi Zack vào tù, những kẻ nịnh nọt và đối thủ cạnh tranh đã theo đuôi nhiều năm đã tránh xa cậu ấy như bệnh dịch hạch và say sưa chúc mừng sự suy sụp của cậu ta. Cũng có vài người vẫn còn trung tín, nhưng Zack đã tự chối bỏ họ và thậm chí không thèm trả lời thư nữa”. 
“Có lẽ anh ấy cảm thấy xấu hổ”. 
“Chắc vậy”. 
“Nhưng anh còn nói sai một điều” cô êm ái nói “Anh ta có một đồng minh khác ngoài anh”. 
“Ai?” 
“Julie Mathison. Cô ta yêu Zack. Anh có nghĩ Zack sẽ chứng kiến hay nghe thấy những gì cô ta nói hôm nay không?” 
Matt lắc đầu “Anh hơi nghi ngờ chuyện đó. Cho dù cậu ta đang ở đâu đi nữa thì nơi đó hẳn rất hoang sơ và không thuộc đất Mĩ. Phải là thằng ngốc mới dám lảng vảng trong nước lúc này. Mà Zack thì chắc chắn không ngốc”. 

“Em ước gì Zack nghe được những điều cô ấy nói” Meredith nói, con tim cô đang ngả về phía chồng cho dù cô có lo lắng cho sự an toàn của anh “Có khi anh ta gặp may và biết Julie đang cố làm những gì”. 
“Zack chưa từng gặp may trong đời”. 
“Anh có nghĩ Zack cũng yêu Julie lúc họ ở cùng nhau không?” 
“Không” anh nói chắc nịch “Trong đầu cậu ấy còn có khối chuyện đáng bận tâm, Zack thì.. .gần như miễn nhiễm với phụ nữ. Cậu ấy thưởng thức họ, nhưng không tôn trọng họ lắm, cũng không ngạc nhiên lắm vì tuýp phụ nữ cậu ta hay gặp gỡ. Bọn họ cứ dính vào Zack như bị trúng keo bẫy ruồi, rồi khi Zack trở thành đạo diễn, và một vài vai chính ướt át ột số ít nữ diễn viên may mắn – khiến họ còn bám theo cậu ta như những con cá ăn thịt sặc sỡ. Zack đã quen với loại người đó. Điều duy nhất dịu dàng anh thấy ở Zack là chuyện con cái, đó cũng là lý do chính cậu ta kết hôn với Rachel. Cô ả đã hứa sinh con cho Zack, nhưng rồi lời hứa đó cũng thành bọt nước y hệt lời thề hẹn ngày cưới.” Lắc đầu khẳng định ý kiến, Matt kết thúc “Zack sẽ không phải lòng giáo viên tiểu học thị trấn nhỏ chỉ trong vài ngày, hay thậm chí là vài tháng”. Chương 50
Dưới ánh chiều tà, người đàn ông có dáng dong dỏng cao đi bộ từ con đường bụi bặm từ làng ra bến tàu, trên tay cầm một tờ báo và vài quyển tạp chí. Anh đi thẳng ra mũi tàu, không nói tiếng nào với những người đánh cá đang giăng lưới, nhưng có rất nhiều ánh mắt hiếu kì đang dõi theo anh chàng lạ mặt cùng chiếc thuyền của anh ta, một chiếc thuyền có mui dài 41 feet (khoảng 13m) mang dòng chữ Julie được sơn xanh. Ngoại trừ theo luật hàng hải cái tên đó phải được ghi trên mũi thuyền thì không còn điều gì đáng chú ý ở con tàu đó nữa. Nhìn từ xa, con tàu trông chẳng khác gì hàng ngàn con tàu khác đang neo đậu trên bến cảng đất nước Nam Mĩ này, vài cái trong số này thuộc các đội thi đấu thể thao, hầu hết là tàu đánh cá, mỗi chiếc đều quay lại mỗi đêm một lần để tổng kết số cá đánh được, và lại rời bến vào buổi sáng tinh mơ, khi những ngôi sao vẫn đang lấp lánh trên bầu trời rạng đông. 
Y như chiếc thuyền, không có gì để phát biểu về chủ nhân của nó khi anh ta sải bước trên bến tàu. Thay vì mặc quần lửng và áo phông như mấy tay thuyền trưởng đánh thuê, anh ta lại ăn mặc như ngư dân – một cái áo thun không có tay bằng vải thô ráp, quần kaki, giày đế mềm, và một cái nón đen che đến chân mày. Khuôn mặt rám nắng cùng bộ râu 4 ngày không cạo, nếu có ai đó đứng nhìn đủ gần chắc sẽ nhận ra làn da của anh ta không phải là do dãi nắng dầm mưa và con thuyền của anh ta cũng được trang bị theo kiểu du ngoạn chứ không phải câu cá.Đây là một hòn đảo sôi động, cạnh tranh, và Julie chỉ là một trong số hàng ngàn con thuyền ở đây mà thôi – những con thuyền mang hàng hóa không ăn được hoặc là hợp pháp. 
Đối diện bến tàu, hai ngư phủ quan sát chủ thuyền bước vào trong, vài phút sau tiếng động cơ bắt đầu nổ đều đều, và ánh đèn bên hông vụt sáng. 
“Hắn ta phí nhiên liệu áy chạy nửa đêm như thế” Một ngư phủ quan sát “Gã đó cần động cơ thuyền để làm gì nhỉ?” 
“Vài lúc tôi thấy bóng gã ngồi trên bàn in lên rèm cửa. Tôi nghĩ hắn ta ngồi và đọc cái gì đó”. 
Một người khác nhìn chăm chú 5 cột ăn ten trên mui thuyền và nói. 
“Hắn trang bị thuyền tốt quá, có cả rada định vị nữa kìa” người đánh cá quan sát tỉ mỉ “hắn chưa từng đi câu hay tìm kiếm một khách hàng tiềm năng nào đâu. Hôm qua tôi thấy gã neo thuyền gần đảo Calvary, hắn thậm chí còn không có chỗ đậu ấy chứ”. 
Người kia khịt mũi khinh miệt “Vì hắn không phải là ngư dân hay thợ thuyền gì ráo”. 
“Lại một kẻ buôn hàng trắng nữa hả?” 
“Chứ còn gì nữa” ông bạn đồng hành nhún vai ra chiều không quan tâm. 
Không hề hay biết sự xuất hiện của anh đã gây xôn xao khắp cả bến tàu, Zack điềm nhiên mở bản đồ ra giữa bàn, cẩn thận ghi chú lộ trình sắp tới. Đến 3h sáng anh cuộn bản đồ lại, nhưng anh biết mình không thể chợp mắt cho dù đã kiệt sức. Giấc ngủ là thứ đã né tránh anh suốt 7 ngày qua, cuộc bôn tẩu khỏi nước Mỹ đã thành công mĩ mãn – phải cảm ơn mối quan hệ rộng rãi của Enrico Sandini và nửa triệu đô la của anh. Ở Colorado, một chiếc trực thăng được thuê đến và chở anh đi khỏi căn nhà 200 dặm, xóa sạch mọi điểm đáng nghi có thể gây hại cho chủ nhà. Mang theo ván trượt và ăn mặc như tay trượt tuyết, với cặp kính bảo hộ bự chảng che gần hết mặt, Zack trườn lên máy bay và được đưa đến một nhà nghỉ cách đó một giờ bay. Viên phi công không hỏi câu nào hay tỏ vẻ ngạc nhiên, Zack hiểu, đó là chuyện thường xảy ra khi một tay trượt tuyết giàu sở hữu cả một ngọn núi nhưng lại thích trượt trên núi của người khác. 
Một chiếc xe thuê đã đợi sẵn ở trạm nghỉ, từ đó anh lái xe về phía nam đến điểm hẹn là một chiếc máy bay khác với một đường băng quang đãng. Không như viên phi công vô tội lúc trước, gã phi công trên chiếc cánh quạt này thì khác, họ dừng lại vài lần để nạp nhiên liệu và thẳng tiến hướng đông nam. 
Ngay khi họ rời không phận Mĩ, Zack ngủ ngay lập tức, tỉnh dậy khi họ nạp nhiên liệu, nhưng từ lúc hạ cánh tới giờ anh chỉ lơ mơ ngủ được vài tiếng đồng hồ mà thôi. 
Anh đứng lên đi ra sau bếp, tìm chai brandy và rót đầy ly rồi mang nó đến chiếc ghế sô pha nhỏ trong phòng khách. Anh tắt bớt đèn chính trên thuyền nhưng vẫn để đèn chụp trên bàn vì nó soi sáng tấm hình của Julie mà anh đã xé từ trang đầu một tờ báo cũ mèm, anh đặt nó lên một khung ảnh đính trên tường, nhưng tối nay khi anh vừa nghiên cứu tấm ảnh vừa nhấp môi rượu brandy, anh cho là nó được chụp trong một buổi tiệc hoặc đám cưới nào đó. Cô đeo chuỗi hạt trai quanh cổ và mặc một chiếc áo đầm dạ hội kín đáo, nhưng chi tiết làm anh thích thú nhất chính là mái tóc của cô, cô đã chải tóc giống vậy trong cuộc hẹn của họ. 
Anh biết mình đang tự hành hạ bản thân nhưng anh không thể dừng lại. Anh dỡ khung ảnh và khuỵu gối, tấm ảnh tựa lên chân anh. Ngón tay anh chậm rãi sờ vào gương mặt tươi cười của cô, tự hỏi khi cô về nhà cô có cười như thế không. Anh hy vọng là cô sẽ cười nhưng khi anh nhìn vào tấm ảnh, điều duy nhất anh còn nhớ chính là khuôn mặt cô – cái nhìn đau đớn lúc anh chế giễu lời nói yêu thương của cô. Kí ức đó ám ảnh anh mọi lúc. Nó xé toạc anh ra bằng những lo lắng về cô, như việc liệu cô có thai hay không. Anh xỉ vả mình liên tục mỗi khi nghĩ đến khả năng cô phải chịu đựng một ca phá thai hay nỗi hổ thẹn làm một bà mẹ đơn thân trong một thị trấn nhỏ. 
Có quá nhiều điều anh muốn kể cho cô nghe, quá nhiều thứ anh khao khát điên cuồng được nói với cô biết. Anh uống hết ly brandy, tranh đấu với nỗi bức thiết sục sôi bên trong để viết cho cô một bức thư. Mỗi ngày anh đều viết thư dẫu biết rõ không thể gửi chúng. Anh phải ngừng viết thư, Zack tự cảnh báo mình. 
Anh phải gạt bỏ cô khỏi tâm trí trước khi anh bị điên. 
Anh phải đi ngủ. 
Ngay cả khi đầu anh nghĩ thế, tay anh vẫn cầm giấy và bút. 
Đôi khi anh kể cho cô nghe anh đang ở đâu và làm gì, lúc khác anh lại miêu tả vài tình tiết mà anh nghĩ cô sẽ có hứng thú, như những hòn đảo nằm tít tắp ở đường chân trời, hay thói quen của ngư dân địa phương, nhưng tối nay anh ở trong một tâm trạng rất khác. Tối nay rượu và mệt mỏi đang hoành hành trong người anh, hối hận và lo lắng đã lên đến đỉnh ới. Theo mấy bài báo cũ rích anh vừa mua trong làng sáng nay, Julie đang bị nghi ngờ là đồng phạm trong vụ bỏ trốn của anh. Và anh chợt nhận ra cô cần phải thuê luật sư để giữ cảnh sát và FBI khỏi gây phiền nhiễu hay còn tệ hơn, buộc cô tội thông đồng phạm tội do chỉ cần đe dọa cô thừa nhận những điều không có thật. Nếu chuyện đó xảy ra, cô cần phải có luật sư giỏi nhất chứ không phải mấy tay lang băm. Nhưng cô cần có tiền mới mướn được người giỏi. Nỗi lo sợ đánh bại những suy nghĩ mờ mịt của anh từ lúc cô bỏ đi, não anh bắt đầu hoạt động trở lại, gấp rút với những vấn đề mới và lo tìm giải pháp. 
Trời đã gần sáng hẳn khi anh quay lại ghế. Mệt rã rời và nản chí cùng cực. Nản chí vì anh biết anh sẽ gửi cô bức thư này. Anh phải gửi nó cho cô, một phần vì với cách giải quyết vấn đề anh mới nghĩ ra, nhưng cũng bởi vì anh tha thiết muốn cho cô biết cảm nhận thật sự của anh. Bây giờ anh đã biết sự thật không thể làm tổn thương cô nhiều hơn một lời nói dối. Đây sẽ là lần liên lạc cuối cùng, ít nhất nó cũng sửa lại cái kết thúc xấu xí của những ngày và đêm tươi đẹp nhất trong cuộc đời anh. 
Ánh nắng mặt trời lọt qua rèm cửa chiếu soi ghế sô pha, Zack liếc mắt nhìn đồng hồ. Thư từ trên hòn đảo này chỉ được chuyển 1 lần trong tuần vào sáng sớm ngày thứ hai. Nghĩa là anh sẽ không có thời gian chỉnh lại câu chữ ạch lạc, nhất là khi anh phải viết thêm một bức nữa cho Matt và Meredith để giải thích những điều anh muốn làm.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.