Bạn đang đọc Hoàn hảo: Chương 10 – 11
Chương 10
1993.
“Coi chừng, cô Mathison!” tiếng kêu nhức óc của đứa con trai ngồi trên xe lăn phát ra quá trễ. Julie nhận phải một trái banh bóng chày vào giũa đầu, tiếng cười vang rền khi cô quay tròn sau cú ném, rồi cô để mắt cá chân mình lên chỗ để chân của chiếc xe lăn, cô xoay người lại, xấu hổ đối mặt với những người còn lại.
“Cô Mathison, cô Mathison” Phòng tập thể dục vang vọng tiếng kêu báo động của những đứa trẻ khuyết tật trong lớp Julie phụ trách sau giờ học, đây là lúc cô không có nhiệm vụ giảng dạy. Những chiếc xe lăn tụ tập quanh cô cùng với bọn trẻ với thanh nạng hay chân chống. ” Cô có ổn không, cô Mathison?” chúng đồng thanh “cô có đau không, cô Mathison?”
“Tất nhiên là cô đau rồi” Cô trêu chọc khi chống tay đứng lên, tay cô vén tóc ra khỏi mắt “Lòng tự trọng của cô bị tổn thương”.
Willie Jenkins, cậu bé 9 tuổi có bề ngoài dữ dằn đang đóng vai người quan sát và huấn luyện viên ngoài sân thì đang cho 2 tay vào túi vừa nhìn cô cười toé miệng, cậu gây chú ý bằng giọng nói trầm, đục của mình .
“Làm thế nảo mà lòng tự trọng của cô bị tổn thương khi cô đáp xuống bằng -“.
“Đó là việc của em mà Willie” Julie cười, nhanh nhẹ đáp lại. Cô cuộn chân lại với đôi giày gót nhọn, vớ nâu, và cả đôi vớ sợi dài lọt vào tầm nhìn của cô.
“Cô Mathison” Hiệu trưởng gào lên khi ông nhận ra đám đông tụ tập trong phòng thể dục chật hẹp ” Trông chúng không giống trận bóng chày chút nào. Cô đang chơi trò gì vậy?”
Ngay cả khi Julie đang dạy lớp 3 ở trường tiểu học Keaton thì quan hệ giữa cô với ông hiệu trưởng Duncan cũng không được cải thiện gì nhiều sau cái lần ông buộc tội cô lấy cắp tiền 15 năm về trước. Mặc dù sự chính trực của cô không còn là nỗi bận tâm của ông, việc cô nới lỏng một số nội quy của trường trong giờ của cô luôn là cái gai trong mắt ông ta. Không chỉ vậy, cô làm ông khó chịu đến chết vì những sáng kiến của mình, một khi ông ta từ chối áp dụng chúng, cô liền đem sự ủng hộ tinh thần của người dân khắp thị trấn, đôi khi còn là khoản ủng hộ tài chính của cá nhân nữa. Một trong số những ý tưởng của cô đã làm cho trường Keaton có chương trình dành riêng cho học sinh khiếm khuyết cả về kiến thức lẫn thể chất, cô đã thay đổi cách nhìn sự việc thông thường của ông Duncan về việc giáo dục. Mathison đã thực hiện chương trình cho trẻ khuyết tật sau khi cô làm được việc khác còn mạnh mẽ hơn, không gì có thể ngăn cô lại. Cô đã bắt đầu chiến dịch tập trung những người phụ nữ mù chữ trong thị trấn. Cuộc vận động được tiến hành sau khi cô phát hiện vợ của người lao công ko biết đọc. Julie Mathison đã mời người phụ nữ đó tới nhà riêng của mình và dạy kèm cô ta. Rồi cô ta truyền tin ột người khác, rồi lại người khác nữa. Trong một thời gian ngắn đã có 7 người phụ nữ được dạy đọc chữ, vả cô Mathison đã xin ông được mượn lớp học 2 buổi tối để dạy những người này.
Khi Duncan phản đối vì sẽ phát sinh thêm chi phí khi bật đèn học ban đêm, cô ngọt ngào nói sẽ trao đổi với hiệu trưởng trường trung học sau. Không thể nhìn cảnh ông hiệu trưởng kia quát vào đôi mắt xanh và nụ cười rộng mở kia, Duncan buộc phải để cô dùng phòng học của trường tiểu học Keaton. Ngay khi ông vừa đầu hàng, cuộc viễn chinh lại nảy thêm khoản đồ dùng học tập cần để đẩy nhanh tốc độ giảng dạy cho những học sinh người lớn. Và khi hiệu trưởng nhận ra sự mệt mỏi ko thể kéo dài hơn, cô cũng ko ngừng lại cho tới khi đạt mục tiêu đã đề ra. Chắc chắn rằng cô đã đúng, trong một số trường hợp cần sự đấu tranh thì Julie Mathison đã sở hữu một tính cách kiên cường đến mức bướng bỉnh cộng vào sự lạc quan căng tràn sức sống khiến cô vừa gây chú ý vừa gây khó chịu cho ông.
Cô đã phải nản lòng với những đứa trẻ khuyết tật đầu óc đơn giản, nhưng chương trình xóa mù chữ lại có sức kêu gọi cô mạnh mẽ, và không có việc gì ông nói hay làm có thể ngăn cản được cô. Cô đã quyết tâm phải có được thiết bị cho công việc, và Duncan chắc rằng cô phải mất hai ngày đi Amarillo hay đâu đó để kiếm đủ tiền chi trả cho những thứ đó. Ông biết cô được ủng hộ từ ông nội giàu có của một trong số những đứa trẻ khuyết tật, và người đó đang ở Amarillo để thu quỹ cho chương trình dạy học dành cho đám trẻ đó. Và bây giờ, Duncan ngờ rằng cô đang tìm cách thuyết phục người đàn ông kia quyên tiền ủng hộ chương trình xóa mù chữ của cô.
Cụm từ “gây quỹ” khi dùng nói về cô làm ông có cảm giác khó chịu, thậm chí là xấu hổ. Việc “xin” tiền hỗ trợ bằng cách van lơn những người giàu có hay họ hàng của họ hoàn toàn không phải việc đứng đắn. Trong 4 năm cô dạy học ở trường Keaton, Julie Mathison trở thành điều khó chịu mà ai cũng biết ngay bên cạnh ông, hay là một vết bỏng dưới gót chân ông. Chính vì điều đó, ông hoàn toàn miễn nhiễm với cách dạy học mê hoặc của cô, cái cách cô vẫy tay gọi bọn trẻ vào phòng thay đồ và đưa hướng dẫn về trận đấu tiếp theo cho chúng. Với gương mặt không trang điểm, mái tóc dài ngang vai xõa trước trán và cột thành đuôi ngựa ở phía sau, cô đã đánh lừa Duncan bằng hình ảnh cô gái xinh đẹp, ngọt ngào và không hề phức tạp khi ông thuê cô. Với chiều cao 5″5 ( 165cm), cô có cơ thể khỏe mạnh và đôi chân dài, mũi cao, gương mặt cô theo vẻ cổ điển cùng cặp môi đầy, mềm mại. Dưới hàng chân mày đen thanh mảnh, đôi mắt to tròn của cô có màu xanh lục bảo, hàng mi cong dài khiến mắt cô trông vừa ngây thơ vừa dịu dàng. Điều Duncan nhận biết qua sự rủi ro của mình là ẩn bên dưới bộ mặt nhỏ nhắn kia là chiếc cằm chẻ bướng bỉnh không chút nữ tính của cô.
Chân ông đi qua đi lại, chờ đợi cô giáo trẻ rắc rối giải quyết xong với lũ học sinh của cô, phủi áo choàng, vuốt lại mái tóc khi ông nói về chuyến thăm phòng thể dục đột xuất sau giờ học.
“Anh trai Ted của cô gọi. Tôi là người duy nhất còn trên lầu để bắt máy” Ông khó chịu thêm vào “Anh ta nhắn lại là mẹ cô muốn cô về ăn tối trước 8 giờ và họ sẽ đưa xe của Carl cho cô dùng trong chuyến đi. Anh ấy, à, có nói đến việc cô sẽ đi Amarrilo. Cô đã không nói về nó khi cô xin nghỉ vì lý do cá nhân”.
“Vâng, Amarrilo” Julie nói với nụ cười trong sáng ngây thơ mà cô hy vọng thoát khỏi tấm lưới bảo vệ của ông.
“Cô có bạn ở đó à?” Ông hỏi tiếp, mắt ông nhíu lại trên chiếc mũi khoằm.
Julie phải đi Amarrilo gặp một người họ hàng giàu có của một trong số các học sinh khuyết tật của cô hòng quyên thêm tiền cho chương trình xóa mù chữ. Và cô có cảm giác tồi tệ là ông Duncan đã đoán ra.
“Tôi chỉ đi trong 2 ngày” Cô cố lảng tránh ” Tôi đã sắp xếp các buổi học bù cho lớp rồi” .
“Amarrilo cách đây hàng trăm dặm. Chắc cô phải có việc rất quan trọng ở đó?”
Thay vì trả lời những nghi vấn ục đích chuyến đi, Julie cho tay vào áo khoác, mắt cô liếc nhìn đồng hồ, giọng cô vội vã.
“Trời đất! Đã 4h30 rồi. Tôi phải trở về nhà tắm rửa để còn kịp quay lại đây cho lớp 6h nữa”.
Khi Julie nhanh chóng rời trường học, Willie Jenkins đang đứng cạnh xe cô, khuôn mặt nhỏ bé tỏ vẻ khó chịu.
“Em nghe cô nói với thầy Duncan về việc đi Amarrilo” Nó thông báo bằng giọng trang nghiêm khiến nó trông như một người trưởng thành mắc chứng viêm thanh quản “Em thắc mắc – mình có được hát ở lễ hội mùa đông hay không”.
Julie cố nén cười. Giống như những người anh lớn của mình, Willie có thể chơi bất kì môn thể thao nào và còn chơi rất tốt nữa, cậu bé luôn trong đội hình chính thức, cậu còn là đứa bé nổi tiếng nhất trong số học sinh cấp thấp, nhưng cậu cũng là lựa chọn cuối cùng cho bất cứ cái gì liên quan đến âm nhạc. Lý do cậu chưa bao giờ là thành viên đội nhạc là vì mỗi khi cậu cất giọng, những âm thanh phát ra luôn gây ra tràng cười khúc khích từ phía khán giả .
“Đó không phải quyết định của cô Willie à” ném túi xách vào băng sau của chiếc Ford cũ kĩ “Cô không nằm trong ban tổ chức lễ hội mùa đông năm nay”.
Cậu bé buông ra một cái cười trầm ngâm tinh quái về phía Julie theo bản năng của người đàn ông khi biết phụ nữ đang mềm dẻo với mình. Cô yêu sự gan dạ, nhiệt huyết của cậu và trên hết là tấm lòng tử tế cậu dành ột học sinh khuyết tật trong lớp tên Johnny Everett .
“Vậy nếu cô nằm trong ban, ý em là, đã từng, thì cô có để em hát không” Willie rên rỉ.
“Willie” Julie mỉm cười khi tra chìa khóa vào ổ “Ngày mà cô quyết định ai sẽ hát, em sẽ có trong đó”.
“Cô hứa chứ?”
Julie gật đầu. “Hôm nào hãy đến nhà thờ và cô sẽ chứng minh cho em thấy. Cô sẽ để em hát trong dàn đồng ca nhà thờ”.
“Cha mẹ em không thích đi nhà thờ”.
“Vậy thì em trong tình huống tiến thoái lưỡng nan rồi” Julie vừa nói vừa chậm chạp dời xe ra khỏi bãi đỗ dành cho giáo viên, cô nói với ra ngoài kính xe.
“Tình huống tiến … gì ạ?”
Cô trườn ra ngoài xoa đầu cậu bé .
“Tra nó trong từ điển đi”.
Trên đường về nhà cô phải đi dọc theo trung tâm của thị trấn Keaton, bốn khu buôn bán được định hình theo lối kiến trúc cũ. Lần đầu cô đến Keaton khi vẫn còn là một đứa bé, đây là một thị trấn Texas nhỏ bé, không hề có bóng dáng của những đại lộ hay tòa nhà chọc trời – hay những khu nhà ổ chuột, trở nên rất lạ lẫm và khác biệt với cô, nhưng rồi cô nhanh chóng yêu chóng yêu những con phố bình yên và khung cảnh thân thiện nơi đây. Nó không thay đổi nhiều lắm trong 15 năm trở lại đây. Trông mọi thứ vẫn như ngày nào – đẹp và lạ, những gian hàng trắng tinh ngay giữa trung tâm công viên thị trấn, những con đường gạch dọc theo các quầy hàng và các ngôi nhà một cách tuyệt vời. Mặc dù dân số của Keaton đã tăng từ 3000 lên 5000 người, thị trấn nhanh chóng biến những cư dân mới hòa nhập vào lối sống cũ thay vì chạy theo cách sống của riêng họ. Hầu hết người dân đều đi nhà thờ vào ngày Chủ Nhật, cánh đàn ông có thói quen tụ tập ở câu lạc bộ Elk thứ 6 đầu tiên của mỗi tháng, và những ngày hè luôn được ăn mừng theo cách truyền thống – ngay bãi cỏ giũa công viên với ban nhạc thị trấn, với những tấm màn xanh, trắng đỏ tùy dịp. Cư dân gốc của Keaton sẽ cưỡi ngựa đến những lễ hội đó. Bây giờ họ chọn xe tải hay ô tô con khi đến, nhưng tiếng cười và âm nhạc vẫn như lúc ban đầu. Bọn trẻ thường chơi trò nối đuôi quanh cây sồi già, hoặc một tay nắm cha mẹ, tay kia cầm cốc kem trong khi ông bà chúng ngồi trên băng ghế mà hồi tưởng ngày xưa. Đây là một thị trấn mà mọi người xem nhau như bạn cũ, cùng nhau trân trọng truyền thống cũ, kí ức cũ. Đây là thị trấn mà người này biết hết mọi điều về người kia.
Julie đã trở thành một phần của mọi thứ, cô yêu cảm giác được bao bọc, của sự phụ thuộc mà thị trấn mang lại cho cô, ngay khi cô lên 11, cô tránh là mọi thứ có nguy cơ gây ra tin đồn thất thiệt. Khi thành thiếu nữ, cô chỉ hẹn hò với vài chàng trai, những người được cha mẹ cô và cả thị trấn ủng hộ, và cô cũng chỉ tham gia công việc đội nhóm hay từ thiện nhà thờ cùng họ thôi. Cô chưa bao giờ trễ hẹn, vượt đèn đỏ hay phá bất cứ luật lệ gì, cô vẫn ở nhà khi cô lên đại học, và khi cô thuê một căn nhà riêng ở phía bắc thị trấn vào năm ngoái, cô giữ nó tách biệt và đặt ra quy định không tiếp bất kì người đàn ông nào ngoại trừ người trong gia đình khi trời tối. Những người phụ nữ khác lớn lên trong thập niên 80 hẳn sẽ nổi giận với những quy định đó nhưng với Julie thì không. Cô đã tìm thấy ngôi nhà thực sự của mình, một gia đình yêu quý và tôn trọng cô, và cô quyết tâm biến mình trở nên xứng đáng với họ. Cùng với cố gắng không ngừng của mình, Julie Mathison trở thành công dân tiêu biểu của Keaton. Bên cạnh việc giảng dạy ở trường tiểu học và chương trình riêng cho những đứa trẻ khuyết tật, cô cũng dạy thêm vào ngày Chủ Nhật, cô hát trong ca đoàn, bán bánh trong các buổi từ thiện của nhà thờ, đan áo cho quỹ cho trạm chữa cháy mới.
Với quyết tâm cao độ của mình, Julie đã xóa sạch những vết tích của cuộc sống đầu đường xó chợ trước đây. Mỗi hy sinh của cô giờ đây giống như phần thưởng giành cho người được phù hộ. Cô yêu thích được làm việc cùng trẻ nhỏ và cô phấn khích trong việc dạy những người trưởng thành. Cô đang có một cuộc sống hoàn hảo. Ngoại trừ một vài khoảng khắc cô đơn một mình trong đêm, cô cảm thấy có chút gì đó không đúng trong mọi việc. Cái gì đó sai lầm, thiếu sót hoặc chưa xuất hiện. Cô cảm thấy như nếu cô đã tạo dựng một hình mẫu cho bản thân và không biết phải làm gì tiếp theo.
Một năm trước, khi mục sư mới, Greg Howley, đến giúp cha Julie, cô chợt nhận ra cái mà cô phải làm từ lâu: cô cần một người chồng và một gia đình cho riêng mình để yêu thương. Greg cũng nghĩ vậy. Họ đã nói về chuyện kết hôn, nhưng Julie còn đợi cho đến khi cô thấy chắc chắn, và giờ Greg đang ở Florida cùng giáo phận của mình, vẫn tiếp tục chờ cô quyết định. Những kẻ ngồi lê đôi mách, vốn ủng hộ vị mục sư đẹp trai đang giúp cha Julie, đã thất vọng ra mặt khi anh rời thị trấn sau Giáng sinh mà chưa đặt chiếc nhẫn đính hôn lên ngón tay cô. Nói một cách khách quan thì Julie cũng thích anh. Ngoại trừ khi đêm xuống, lúc những nhận thức mập mờ, những nghi ngờ không thể lý giải lại hiện ra. Chương 11
Nghiêng người ra khỏi bàn làm việc, Julie mỉm cười với 7 người phụ nữ trong độ tuổi từ 20 đến 60 đang học cách đọc. Trái tim cô bị chinh phục bởi quyết tâm, lòng nhiệt thành, sự mãnh liệt của họ và cô chỉ mới bắt đầu hiểu về họ. Cô còn chưa đến 20 phút để về nhà cha mẹ cho bữa tối nhưng cô ghét phải kết thúc buổi học. Cô miễn cưỡng nhìn vào đồng hồ và nói.
“Được rồi mọi người, tối nay như thế là đủ. Có câu hỏi nào cho bài tập tuần tới hay có ai muốn nói gì không?”
7 gương mặt tha thiết nhìn vào Julie. Rosalie Silmet, 25 tuổi và là người mẹ đơn thân, giơ tay và ngượng ngùng nói.
“Chúng tôi, tất cả chúng tôi, muốn nói việc cô làm có ý nghĩa như thế nào với chúng tôi. Tôi được chọn để nói ra điều đó vì tôi đọc khá nhất. Chúng tôi muốn cô biết điều khác biệt cô đã tạo ra chỉ bằng việc tin tưởng chúng tôi. Vài người trong số bọn tôi không tin rằng cô có thể dạy được, nhưng chúng tôi muốn cho cô cơ hội” Rosalie lưỡng lự, mắt nhìn về Paulie Perkins, người vừa mới nhập học gần đây.
Theo tia nhìn của Rosalie là người phụ nữ tóc đen nghiêm nghị khoảng 40 tuổi, Julie dịu dàng nói.
“Pauline, tại sao cô nghĩ rằng mình không thể học đọc được?”
Người phụ nữ đứng lên như thể đang nói chuyện với một người quan trọng, bà thú nhận với Julie một cách đầy đau khổ.
“Chồng tôi nói nếu không phải tôi ngu đần thì tôi đã biết đọc ngay khi còn bé rồi. Đám con của tôi cũng nói vậy. Họ nói tôi sẽ làm phí thời gian của cô. Tôi đến đây chỉ vì Rosalie nói cô ta đã học đọc rất nhanh mặc dù cô ta tự cho rằng mình không thể. Và tôi cho rằng mình nên thử vài tuần”.
Những người phụ nữ khác miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Julie nhắm mắt lại trong chốc lát trước khi cô thú nhận sự thật cô giấu kín quá lâu.
“Tôi biết tất cả các bạn đều có thể học đọc. Tôi biết việc không biết đọc chẳng liên quan với ngu xuẩn hay gì khác cả. Tôi có thể chứng mình điều đó”.
“Bằng cách nào?” Pauline hỏi thẳng thừng.
Julie hít một hơi sâu và hài hước nói: .
“Tôi biết điều đó, vì khi tôi đến Keaton, tôi học lớp 4 và tôi không thể đọc tốt như những gì Rosalie làm chỉ trong vài tuần. Tôi biết cảm giác nghĩ mình ngu ngốc như thế nào. Tôi biết cảm giác mò mẫm đường đi trong cao ốc và không thể đọc chữ trên cánh cửa toalet. Tôi biết những cách các bạn che giấu chúng vì sợ người khác cười nhạo. Tôi không cười nhạo các bạn. Bởi vì tôi biết điều khác, lòng dũng cảm đã khiến các bạn đến đây hai lần một tuần”.
Những người phụ nữ há hốc miệng, và Pauline nói.
“Thật sao? Cô đã không biết đọc?”
“Đó là sự thật” Julie nhẹ nhàng, mắt cô bắt gặp cái nhìn chằm chằm của bà “Đó là lý do tôi dạy lớp này. Điều đó giải thích tại sao tôi đưa cho các bạn dụng cụ giúp người trưởng thành học cách đọc. Hãy tin tưởng tôi” Cô nói tiếp, người cô đứng thẳng lên “Tôi sẽ tìm cách để mọi người có chúng, và tôi sẽ đi Amarrilo vì việc đó. Tất cả những gì tôi yêu cầu ở các bạn là hãy có lòng tin nơi tôi. Và cho các bạn nữa”.
“Chúng tôi rất tin tưởng cô” Peggy Listrom nói đùa vừa đứng lên dọn tập và bút chì ” Nhưng tôi chẳng biết gì về bản thân mình cả” .
“Tôi không thể tin cô nói như thế” Julie trêu chọc “Không phải tôi đã nghe cô khoe rằng cô có thể đọc vài cái biển báo trên đường vào buổi học đầu tiên sao”.
Khi Peggy nhe răng cười và ôm lấy đứa trẻ sơ sinh đang ngồi hàng ghế trước, Julie thận trọng suy nghĩ và quyết định cần có thêm vài sự thúc đẩy cho họ trong giai đoạn này.
“Trước khi các bạn ra về, có lẽ mọi người nên tự nhớ lại lý do mình muốn học đọc. Rosalie, lý do của bạn là gì?”
“Dễ thôi. Tôi muốn đến thành phố lớn nơi có nhiều việc làm khấm khá. Nhưng tôi không thể có việc khi mà tôi không thể hoàn tất mẫu đơn xin việc. Ngay cả khi tôi xoay xở được cách viết chúng, tôi cũng không thể có một công việc đứng đắn nếu tôi không thể đọc”.
Hai người khác gật đầu tán thành, và Julie nhìn vào Pauline.
“Pauline, tại sao bà muốn học đọc?”
Bà cười bẽn lẽn “Có lẽ vì tôi muốn cho chồng tôi thấy ông ta đã sai. Tôi chỉ muốn đứng lên một lần và chứng minh tôi không ngu đần. Và sau đó…” Pauline chìm vào cảm xúc riêng.
“Và sau đó?” Julie thăm dò.
“Và khi đó” Pauline kết thúc với vẻ rạng rỡ “Tôi có thể ngồi xuống giúp lũ con tôi làm bài tập”.
Julie nhìn sang Debby Sue Cassidy, người phụ nữ 30 tuổi với mái tóc nâu thẳng mượt, mắt cô có màu nâu lấp lánh, cô có cử chỉ im lặng. Debby đã liên tục chuyển trường do cha mẹ cô di chuyển hết nơi này đến nơi khác và cuối cùng cô bỏ học khi lên lớp 5. Cô ta khiến Julie ngạc nhiên vì sự thông minh của mình mặc dù cô rất ít khi nói trong lớp, nhưng những gì Debby nói luôn sáng tạo và gãy gọn.
“Còn cô thì sao?” Julie hỏi, miệng cô cười với Debby.
“Đừng cười, nhưng tôi muốn viết một cuốn sách”.
“Tôi không cười” Julie dịu dàng.
“Tôi nghĩ mình viết nó vào một ngày nào đó. Ý tôi là, tôi có những ý tưởng cho câu chuyện, và tôi biết cách kể lại chúng, nhưng tôi không biết cách viết chúng ra. Tôi lắng nghe những cuốn sách trên băng, cô biết đấy, cho người mù. Tôi không mù. Thỉnh thoảng tôi có cảm giác như thế. Tôi như đang đi trong con đường hầm tăm tối mà không có lối ra. Ngoại trừ nó ở ngay đây. Nếu tôi thật sự biết đọc”.
Hết thú nhận này lại đến cái khác, và trong đầu Julie đã có bức tranh mới hoàn thiện hơn về cuộc sống của những người phụ nữ này. Mỗi người trong số họ không có lòng tự tôn, họ đều bị bắt nạt bởi những người đàn ông sống cùng hay chồng của họ, và họ nghĩ rằng mình không đáng được điều tốt hơn. Khi cô đóng cửa phòng học, cô đã trể giờ ăn tối 10 phút và càng quyết tâm kiếm đủ số tiền cần thiết để giúp mọi người biết đọc một cách nhanh nhất.