Đọc truyện Hoàn Hảo (Perfect) – Chương 37
Julie ngắm ánh mặt trời đang phụt tắt từ khung cửa bếp, đặt con dao cắt gọt xuống, đi vào phòng khách mở tivi. Một máy thu sóng vệ tinh nằm đâu đó trên núi giúp họ xem được kênh CNN và cô không phải nghe tin tức mỗi ngày.
Zack dùng cả ngày dọn dẹp con đường từ nhà đến cây cầu, anh dùng cái máy kéo khổng lồ trong gara và thổi bay lớp tuyết trong bán kính 70 feet ( 23m), và giờ anh đang tắm rửa. Sáng nay, lần đầu anh đề cập tới kế hoạch của mình, cô đã nghĩ anh dự tính để họ rởi nhà trong hôm nay hoặc ngày mai, cô đón nhận tin đó với vẻ bàng hoàng và gần như nghẹn ngào. Khi anh đọc ra suy nghĩ của cô, anh nói .
“Anh sẽ báo cho em biết lúc nào chúng ta sẽ đi”.
Ngay lúc cô tính hỏi anh liệu đó là ngày nào thì anh trả lời áng chừng không chắc, và Julie cảm thấy anh đang đợi một điều gì đó… hay một ai đó liên lạc với anh.
Tất nhiên là anh nói đúng, cô càng biết ít chừng nào thì càng tốt chừng đó. Anh đã nói hãy tận hưởng giây phút bên nhau và đừng nghĩ gì sâu xa hơn. Anh đúng về mọi chuyện, nhưng không thể nào không lo lắng hay thắc mắc điều gì sắp xảy ra cho được. Cô không thể tưởng tượng được anh sẽ tìm hung thủ thế nào với khuôn mặt bị nhận ra ngay lập tức ở bất cứ đâu thế này.
Anh là diễn viên, việc trang điểm và cải trang có thể không làm khó anh. Cô hy vọng nó sẽ giúp anh an toàn. Cô thật sự kinh sợ nếu không được vậy.
Tivi sáng đèn, cô nghe thấy một nhà tâm lý học đang làm khách mời trên kênh CNN khi cô quay lại bếp. Cô gần như đi hẳn cho đến khi nhận ra nhà tâm lý đang nói chuyện về cô, cô quay người lại, nhìn vào dòng phụ đề trên màn ảnh và biết người đang nói là tiến sĩ William Everhardt. Bằng một vẻ tự tin tuyệt đối, tiến sĩ dẫn giải rằng Julie đang trải qua những cung bậc cảm xúc từ lúc bị bắt làm con tin.
“Rất nhiều nghiên cứu đã được tiến hành trên những con tin như cô Mathison” ông ta nói “Tôi là đồng tác giả của một cuốn sách thuộc chủ đề này và tôi có thể cam đoan với quý vị, người phụ nữ này đang ở trong tình trạng cực kì căng thẳng và tiếp sau đó là một chuỗi cảm xúc rất dễ đoán trước”.
Julie lúc lắc đầu, thích thú được biết trong đầu cô đang nghĩ gì từ một vị chuyên gia không quen biết.
“Trong ngày một và hai, cảm giác sợ hãi sẽ đóng vai trò chủ chốt – và kèm theo là đờ đẫn. Con tin cảm thấy tuyệt vọng, không thể suy nghĩ được phải làm gì, nhưng vẫn giữ hy vọng sẽ được ai đó giải cứu. Sang ngày thứ ba, cơn giận dữ bùng lên. Cơn giận bản năng vì phải chịu đựng việc làm con tin.”
Với vẻ mặt chế nhạo, Julie giơ ngón tay và đếm ngày, so sánh thực tế với “kiến thức của chuyên gia”. Trong ngày đầu tiên, cô đã chuyển từ sợ hãi sang điên tiết trong nhiều giờ liền và cố chuyền tay mẩu giấy cho cô gái ở quầy thức ăn nhanh. Ngày hai, cô gần như đã thoát khỏi anh ở trạm nghỉ. Ngày ba, cô trốn thoát thành công. Cô đã hơi e sợ và cực kì căng thẳng nhưng không bị tê liệt. Lắc đầu cay đắng cô tập trung vào câu nói tiếp theo của tiến sĩ Everhardt:.
“Ngay lúc này cô Mathison đã đi đến giai đoạn mà tôi thường gọi là hội chứng phụ thuộc – biết ơn. Cô ta sẽ xem kẻ bắt cóc như người bảo vệ, gần như là bạn đồng hành, bởi vì hắn ta chưa giết chết cô. À – chúng ta cứ cho rằng Benedict không có động cơ để làm chuyện đó. Trong bất kì trường hợp nào, cô đang rất bức xúc với chính quyền vì đã không đến giải cứu cô. Cô ta bắt đầu nghĩ họ là những kẻ yếu đuối, bất lực trong khi kẻ bắt giữ cô thì khôn khéo hơn hẳn, hắn sẽ trở thành đối tượng được ngưỡng mộ bất đắc dĩ. Cộng thêm vào cảm giác hàm ơn vì đã không tổn hại cô. Benedict là một kẻ thông minh cùng mức độ quyến rũ đáng ngờ và tôi có thể hiểu, cô ta sẽ lệ thuộc vào lòng khoan dung của hắn, cả về thể chất lẫn tinh thần”.
Julie quắc mắt nhìn gương mặt râu ria trên màn hình. Cảm giác khó tin và vui nhộn hòa trộn khi nghe những thảo luận chung chung phóng đại về cô. Hai tay chống hông cô lớn tiếng khuyên nhủ tiến sĩ Everhardt.
“Ông thật may mắn là không ở trong chương trình của Larry King! Ông sẽ không thể bỏ đi dễ dàng với mấy cái phỏng đoán rác rưởi ấy!”.
Điều duy nhất tiến sĩ Everhardt nói đúng về Zack là anh thông minh và quyến rũ. Julie không tin tiến sĩ Everhardt sẽ cân nhắc lại chuyện đó, một khi cô không bị bắt cóc bởi một tên khủng bố tâm thần ở một đất nước xa lạ, cô sẽ không vướng vào “hệ quả nhãn tiền”.
“Cô ta sẽ cần tư vấn tâm lý đặc biệt sau để có thể phục hồi hoàn toàn. Bệnh sẽ tiến triển tốt nếu cô ta chịu tìm sự giúp đỡ”.
Cô không thể tin nổi – giờ ông ta báo cho toàn thế giới biết là cô bị bệnh thần kinh. Cô hằn phải nhờ Ted kiện gã.
“Tất nhiên” người dẫn chương trình êm ái xen vào “Đây đều là phỏng đoán căn cứ trên việc Julie Mathison là con tin chứ không phải đồng lõa, dù có vài người nghĩ khác”.
Tiến sĩ Everhardt trầm tư suy nghĩ, tay vân vê chòm râu.
“Theo ý kiến cá nhân tôi và những thông tin tôi nắm dược về người phụ nữ này, tôi không tán thành giả thuyết trên”.
“Cảm ơn” Julie gào lớn “lời nhận xét đó đã cứu ông khỏi đơn tố tụng của tôi đấy”.
Cô đã quá chú tâm đến mức không nghe thấy tiếng trực thăng cho đến khi nó gầm rú ngay trên đầu. Ngay khi nghe thấy tiếng động quá dữ dội ở một nơi yên bình thế này, cô nhìn ra cửa ngạc nhiên chứ không sợ hãi, nhưng rồi mọi thứ đập vào mắt cô.
“Zack” cô la lên, quay người và chạy. “Có một chiếc trực thẳng ở ngoài đó! Nó thấp – “cô rưng rưng, gần như choán hết lối đi khi anh chạy ra từ phòng ngủ. “Nó đang bay lượn” Cô sững lại khi thấy khẩu súng trong tay anh.
“Ra ngoài và ở yên trong rừng!” anh ra lệnh, kéo tay cô ra cửa sau, giật tay lấy áo choàng trong tủ và ném nó cho cô. “Đừng đến gần ngôi nhà cho tới khi anh kêu em ra hay là họ đã bắt anh đi” Anh kiểm tra nòng súng, đi dọc lối đi cùng cô, tay giơ cao vũ khí trong tư thế biết chuyện gì sẽ xảy ra và đang tìm cách ứng phó. Khi cô mở cửa, anh đẩy cô ra ngoải, im lặng chở đợi, rồi kéo cô ra xa “Chạy đi”.
“Vì Chúa” Julie nấc nghẹn ngay lối ra vào “Anh không định bắn ai cả phải không? Phải có-“.
“ĐI NGAY” Anh lớn tiếng.
Julie tuân theo, tim cô đập dữ dội khi chạy ra khỏi nhà, giẫm lên vệt tuyết và nấp sau tán cây, tiếp tục di chuyển cho tới khi thấy được Zack qua cửa sổ. Chiếc trực thăng lượn vòng vòng bên trái và dừng lại, rồi tiếp tục bay, trong một giây hoảng loạn, cô đã nghĩ anh sẽ bắn từ cửa sổ. Và cô thấy anh cầm ống nhòm quan sát, chiếc trực thăng lượn thêm vài vòng rồi từ từ biến mất. Đầu gối cô khuỵu xuống đất vì nhẹ nhõm, cảnh Zack cầm súng đã in dấu trong tâm trí cô. Cô luôn thấy nó trong những bộ phim bạo lực, nhưng lần này là thật. Cô cảm thấy bụng mình sôi lên và người cô tựa hẳn vào gốc cây, cố nuốt trôi bữa trưa – và nỗi sợ.
“Tốt rồi” Zack đi về phía cô, nhưng cô thấy cò súng nhô ra khỏi túi quần anh “Họ chỉ là đội bay nhào lộn nhưng xoay vòng quá lâu mà thôi”.
Cô nhìn anh và trông có vẻ không nhúc nhích nổi.
“Này” anh lặng lẽ nói “Đưa tay cho anh”.
Julie lắc đầu, cố trấn an cơn kinh hãi để bước đi cũng như làm anh an lòng “Em ổn mà. Không cần anh giúp đâu”.
“Em không ổn” anh cáu kỉnh nói, nhoài người tới trước nắm lấy tay cô và kéo cô đi “Suýt nữa là em ngất đi rồi”.
Cơn chóng mặt lùi dần, cô nặn ra một nụ cười run rẩy và ngăn anh ôm lấy cô .
“Anh của em là cảnh sát, anh nhớ không? Em đã từng thấy súng rồi. Em chỉ là không kịp… chuẩn bị”.
Khi họ vừa bước vào trong, cô nhẹ cả người vì biết chiếc trực thăng vô hại và cô đã quá choáng váng.
“Ted thường luyện tập ở sân sau khi anh ấy theo học ở học viện cảnh sát” cô cố nói đùa, tay treo áo choàng lại chỗ cũ “Nhìn rất thú vị. Ý em là anh có thể luyện tập giống như vậy không?”
“Uống cái này đi” anh ra khỏi bếp và dúi vào tay cô ly brandy “Uống hết” anh yêu cầu khi thấy cô nhấp một ngụm nhỏ và đẩy trả lại anh. Cô uống thêm một hớp to và để ly lên bàn “Em không uống thêm nữa đâu”.
“Được thôi” Anh ngắn gọn “Giờ đi tắm nước nóng thật lâu đi em”.
“Nhưng -“.
“Làm đi. Đừng tranh cãi với anh. Lần tới anh -” Anh định nói anh sẽ yêu cầu cô làm giống thế này trong lần sắp tới, nhưng sẽ chẳng có lần tới nào nữa. Đó là một đợt báo động sai, nhưng nó buộc anh suy nghĩ về mối nguy hiểm và khiếp sợ anh có thể mang lại cho cô. Chúa ơi, sự khiếp sợ. Anh chưa từng thấy ai giống như cô khi anh ra ngoài đó, rúc người trong tuyết.
Lúc Julie bước vào phòng khách thì trời đã tối đen. Cô đã tắm rửa và thay đồ sạch sẽ. Zack đứng lò sưởi, quai hàm anh cứng lại như đá gra-nít.
Đánh giá thái độ và hành động của anh ban nãy, cô cho rằng có lẽ anh thấy tội lỗi vì đã đặt cô trong tình huống đó, nhưng mọi thứ đã ảnh hưởng đến cô theo một hướng khác và giờ nó đã kết thúc. Cô đã điên tiết vì người ta đã bắt anh sống như thế và cô nhất định phải tìm ra an định làm gì cho cuộc đời mình. Cho dù anh tính thế nào đi nữa, cô cũng sẽ kiên quyết thuyết phục anh cho cô giúp đỡ.
Cô quyết định thay vì đề cập ngay chuyện đó, cô sẽ chờ đến sau bữa tối. Khả năng che dấu nỗi lo của Zack thật đáng ngạc nhiên, cô đã nghĩ cần từ một đến hai giờ để anh thoát khỏi tâm trạng u tối. Đi về phía trước, cô nhẹ nhàng nói.
“Anh sẽ nướng bít tết tối nay hay là để em kiêm nhiệm luôn?”
Anh quay lại và nhìn cô thật lâu. Mặt anh lơ đãng và sắt đá.
“Xin lỗi. Em vừa nói gì?”
“Em đang thảo luận vai trò nấu nướng tối nay. Cho tay vào cạp quần, cô trêu anh “Anh đã vi phạm quyền con tin rồi đấy”.
“Em đang nói gì?” Zack nói, cố tin rằng cô sẽ an toàn nếu cô ở đây, cố quên đi cái nhìn của cô, khúm núm dước gốc cây, run lên bần bật, ép chặt áo choàng vào ngực… cố thuyết phục bản thân đây chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn và sẽ không bao giờ lặp lại.
Nụ cười hút hồn nở trên môi cô “Em đang nói về chuyện phân công nấu nướng, thưa ông Benedict. Theo hiệp định Ge-ne-vơ, tù nhân không bị đối xử thô bạo và bất công như là bắt em nấu nướng hai ngày liên tục. Anh có đồng ý không?”
Zack cố nặn kiểu cười xuề xòa và gật đầu. Tất cả những gì anh muốn bây giờ là mang cô vào giường và đánh mất mình trong cô, để có hạnh phúc trong một giờ ngắn ngủi trước khi mọi chuyện xảy ra, sớm hơn nhiều so với dự định của anh.