Bạn đang đọc Hoạn Hải Vô Nhai – Chương 4: Gặp mặt
Chiến sĩ võ cảnh buông bút, nghiêm túc nói:
– Xin lỗi, hai người không thể gặp Triệu phó tỉnh trưởng.
– Làm sao lại không được?
Trương Trường Tỏa kêu lên:
– Ta là cảnh vệ của cha hắn, sao lại không gặp được hắn?
Chiến sĩ cảnh sát không muốn để mình bị đẩy vòng vòng, chỉ lạnh lùng nói:
– Mời hai người rời đi!
Trương Trường Tỏa nghĩ ông cụ hao hết tâm huyết gian nan trắc trở thật không dễ dàng, ngay cả bóng người đều không gặp được quả thực không thể chịu nổi, hắn bèn vội vã thương lượng cùng chiến sĩ võ cảnh:
– Đồng chí, anh có thể gọi một cuộc điện thoại cho phó tỉnh trưởng giúp chúng tôi được không?
Chiến sĩ võ cảnh nghiêm túc nhìn chằm chằm Triệu Trường Phong:
– Cậu đang làm gì? Quan hệ thế nào với người này?
– Tôi là học sinh đại học kinh tế tài chính Hoa Bắc! Gặp phải ông cụ này trên đường, nhìn thấy ông ấy đi lại không dễ dàng, cho nên tôi đưa ông ấy qua đây!
Triệu Trường Phong nổi lên cơn tức, động rồi sao? Coi mình trở thành phần tử phạm tội?
– Lấy chứng minh thư của cậu ra!
Chiến sĩ võ cảnh lớn tiếng quát:
– Tôi muốn ghi sổ một chút. Hiện tại cậu phụ trách mang người này đi, nếu như sau này hắn còn trở lại chính phủ tỉnh, tôi sẽ thông báo cho trường học cậu!
– Không đi! Cậu lấy cái gì đuổi tôi?
Triệu Trường Phong còn chưa nói, ông cụ Trương Trường Tỏa đã điên rồi.
– Lúc trước lão tử đi theo Mao chủ tịch tranh đấu dành thiên hạ, những tiểu binh như các cậu còn chưa sinh ra!
Ông cụ Trương Trường Tỏa kích động hô lên:
– Ngày hôm nay tôi muốn gặp Triệu Cường! Lão tử muốn nhìn, ai dám ngăn cản tôi!
Ông cụ nói xong liền chuẩn bị xông vào bên trong.
Chiến sĩ võ cảnh đang đứng trên trạm gác vội vàng chạy tới, đưa tay túm ông cụ:
– Đứng lại! Ông không thể đi vào!
Triệu Trường Phong thật không ngờ tính cách ông cụ Trương Trường Tỏa này nóng nảy như vậy, mắt thấy mọi chuyện thành lớn. Lần này xong rồi, Triệu Trường Phong thầm nghĩ, nếu như Trương Trường Tỏa thực sự biết Triệu Cường còn tốt, nếu như hắn không nhận ra Triệu Cường, chỉ sợ ngày hôm nay chính mình cũng khó thoát khỏi liên quan. Hắn cũng vội vàng tiến lên kéo Trương Trường Tỏa khuyên nhủ:
– Ông, đừng kích động như vậy được không?
Đúng lúc này, một chiếc Audi màu đen đi từ bên ngoài vào, nhìn thấy một màn này liền ngừng lại. Cửa sổ thủy tinh phía sau xe chậm rãi hạ xuống, một khuôn mặt cương nghị lộ ra ngoài.
– Xảy ra chuyện gì?
– Triệu phó tỉnh trưởng!
Chiến sĩ võ cảnh vội vàng buông ông cụ ra, tiến lên cúi chào:
– Báo cáo thủ trưởng, nơi này có hai người nhất định muốn gặp thủ trưởng!
Chiến sĩ võ cảnh còn chưa nói xong, ông cụ Trương Trường Tỏa đã nhào đến:
– Ngũ Nha Tử!
Chiến sĩ võ cảnh vội vã quay người lại ngăn cản lão nhân:
– Ông định làm gì?
Triệu Trường Phong lo lắng lão nhân gặp chuyện không may, cũng nhanh chóng bước lên che chở lão nhân.
– Ngũ Nha Tử?
Lông mi Triệu Cường cấp tốc giật giật, hắn mở cửa xe, đi ra nói với chiến sĩ võ cảnh:
– Cậu tránh ra, để lão nhân qua đây.
Trương Trường Tỏa run rẩy đi tới trước mặt Triệu Cường, kéo tay Triệu Cường nói:
– Ngũ Nha Tử, chú là Trương Trường Tỏa. Trương Trường Tỏa, cháu còn nhớ không? Khi còn chú còn dẫn cháu đi bắt tổ chim!
Triệu Cường tỉ mỉ đánh giá lão nhân, đột nhiên kinh hỉ nói:
– Trường Tỏa, chú là Trưởng Tỏa thúc thúc?
Hắn nắm chặt cánh tay Trương Trường Tỏa nói:
– Trường Tỏa thúc thúc, nhiều năm qua chú đi đâu? Sao không liên hệ với cháu?
Trương Trường Tỏa run rẩy nửa ngày, muốn nói, cuối cùng lại ngồi xổm xuống gào khóc. Âm thanh đau đớn như đâm vào tim phổi, giống như nhận phải ủy khuất vô cùng.
Hốc mắt Triệu Cường ướt át, khom thất lưng nâng lão nhân dậy:
– Trường Tỏa thúc thúc, đừng khóc. Đi vào, đi cùng Ngũ Nha Tử đi. Có chuyện uất ức gì, chú nói hết cho Ngũ Nha Tử, Ngũ Nha Tử sẽ giải quyết giúp chú.
Lão nhân lau nước mắt đứng lên, Triệu Cường nâng hắn đỡ vào trong xe.
Triệu Trường Phong đứng ở một bên, thở phào một hơi, cuối cùng cũng công đức viên mãn rồi, hắn đang chuẩn bị rời đi.
– Tới đây, tiểu đồng chí, cậu cũng lên đây!
Không ngờ Triệu Cường lại xoay người nói với hắn.
Triệu Trường Phong sửng sốt một chút, biết Triệu Cường hiểu lầm hắn đi cùng Trương Trường Tỏa. Trong lòng hắn nhất thời vui sướng, cho dù là một đứa ngốc cũng biết, đây là một hiểu lầm tốt đến mức nào. Đây là một cơ hội và hắn không thể bỏ qua.
Triệu Trường Phong ngồi vào trong xe.
Xe Audi chậm rãi khởi động, bình tĩnh tiến vào trong đại viện chính phủ tỉnh.
…
Thư ký Lưu Quang Huy bước trước lên hai bước mở ra cửa phòng làm việc, Triệu Cường để Triệu Trường Phong và Trương Trường Tỏa tiến vào.
Triệu Trường Phong theo phía sau Triệu Cường, trong lòng vừa khẩn trương lại vừa hiếu kỳ, trước đó, thậm chí hắn chưa từng được tiến vào phòng làm việc của Hương Trưởng.
Ngoài Triệu Trường Phong dự liệu chính là, phòng làm việc của Triệu Cường cũng không xa hoa giống như hắn tưởng tượng. Diện tích phòng làm việc không lớn, khoảng chừng bảy tám mươi mét vuông, một vài chiếc bàn công tác, một loạt giá sách rất ngăn nắp, một bộ sô pha Hồng Mộc, một cái bàn trà đơn giản để tiếp khách. Nếu không phải ở cửa có biển hiệu phòng làm việc của phó tỉnh trưởng, cho dù chính Triệu Cường tự dẫn hắn đi vào, Trương Trường Tỏa cũng không dám tin tưởng đây là phòng làm việc của một vị phó tỉnh trưởng.
Triệu Cường chỉ dẫn Triệu Trường Phong và Trương Trường Tỏa ngồi xuống ghế, sau đó thuận tiện lôi kéo một cái ghế ngồi đối diện hai người. Lưu thư ký thì đi sắp xếp pha trà cho ba người.
– Trường Tỏa thúc, chú khổ cực rồi!
Trong giọng nói của Triệu Cường có chút trầm trọng.
Con mắt Trương Trường Tỏa sưng đỏ, hắn cầm tay Triệu Cường môi run run nói:
– May mắn, may mắn. Chú cũng không bị khổ nhiều. Có thể thấy Ngũ Nha Tử có tiền đồ như vậy, trong lòng chú quá vui vẻ. Đáng tiếc, thủ trưởng, người…
Nói đến đây, Trương Trường Tỏa cắn răng, con mắt vẩn đục lại có nước mắt tràn ra.
Nghe Trương Trường Tỏa nhắc tới cha, trong lòng Triệu Cường cũng không chịu nổi, bất quá hắn không thể tùy tiện khóc giống như Trương Trường Tỏa. Dù sao nơi này cũng là phòng làm việc của phó tỉnh trưởng, bị người ta thấy được sẽ có ảnh hưởng không tốt.
– Trưởng tỏa thúc, đừng khóc! Đừng khóc!
Triệu Cường rút ra hai chiếc khăn giấy trên bàn trà lau nước mắt cho Trường Tỏa, để phân tán lực chú ý của Trường Tỏa, Triệu Cường chỉ vào Triệu Cường nói:
– Trường Tỏa thúc, chú nói cho Ngũ Nha Tử biết người thanh niên này là ai?