Bạn đang đọc Hoạn Hải Vô Nhai – Chương 29: Mời ăn
Bất quá Lịch bí thư quá nhiệt tình muốn xới cho hắn một chén nữa, Triệu Trường Phong liền kiên quyết từ chối. Tuy rằng liên tục ba ngày cũng không có bữa cơm nào no, nhưng ở trước mặt Lịch bí thư thì không thể thất thố như vậy. Bằng không làm sao giống với người thân thích của một Phó tỉnh trưởng?
Sau khi dùng qua cơm chiều, Lịch bí thư không giữ Triệu Trường Phong lại. Hắn đứng dậy tiễn Triệu Trường Phong xuống dưới lầu. Triệu Trường Phong vốn tưởng rằng Lịch bí thư sẽ mượn cơ hội tiễn hắn xuống dưới lầu nói với hắn vài điều. Nhưng không. Sau khi Lịch bí thư tiễn hắn xuống đến dưới lầu, chỉ đơn giản dặn dò hắn một chút về kỳ thi cuối kỳ sắp tới. Hắn muốn hắn ôn tập thật tốt. Đại khái là những lời nói không có ý nghĩa. Sau đó lại dặn dò vài câu như buổi tối không thấy rõ đường, bảo Triệu Trường Phong đi đứng cẩn thận, sau đó liền vẫy tay từ biệt.
Ở trên đường trở về, Triệu Trường Phong hoang mang không thôi. Chẳng lẽ hắn quá nhạy cảm? Mục đích của Lịch bí thư chỉ đơn giản như thế, chính là tính mời hắn ăn bữa cơm liên giao lưu tình cảm một chút mà thôi? Nhưng, nhưng người đồng hương xuất hiện trong nhà Lịch bí thư thì thế nào? Hay là trước đó Lịch bí thư cũng không biết vị Phó bí thư Huyện ủy này đến thăm. Cho nên hắn mới hẹn Triệu Trường Phong. Mà Trình Bí thư lúc này chẳng qua chỉ là may mắn gặp dịp?
Trực giác của Triệu Trường Phong nói cho hắn biết chuyện tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy. Nhưng Lịch bí thư và Trình Bí thư làm vậy là có ý gì. Vì sao bọn họ lại không nói bất kỳ điều gì?
Triệu Trường Phong một bụng buồn bực trở lại phòng ngủ.
Sáng hôm sau, Triệu Trường Phong chỉ có hai tiết học. Hắn vốn nghĩ sau khi hai tiết học này kết thúc, hắn sẽ tranh thủ đến trung tâm nội thành, xem thử có cơ hội tìm được công việc làm ngoài giờ hay không. Nhưng hắn vừa mới đi ra khỏi cửa phòng học, liền bị một người thanh niên ngăn cản.
– Cậu chính là sinh viên Triệu Trường Phong phải không?
Người thanh niên nho nhã lễ độ hỏi.
– Chính là tôi. Xin hỏi anh là ai?
Triệu Trường Phong nghi hoặc quan sát người thanh niên xa lạ đang đứng trước mắt, không biết anh ta tìm mình có chuyện gì.
– À, tôi họ Trương, là thư ký của Trình Bí thư.
Người thanh niên mỉm cười nói:
– Trình Bí thư bảo tôi qua mời cậu cùng ăn cơm trưa. Không biết cậu có vui lòng đi ăn hay không?
Lúc này Triệu Trường Phong mới hiểu được, Trình Bí thư tuyệt đối là có việc tìm hắn. Ngày hôm qua Lịch bí thư chỉ bắt đầu làm công tác xe chỉ luồn kim giới thiệu hai người biết nhau. Nhưng chuyện cụ thể lại chưa nói ra.
Có lẽ Trình Bí thư cảm thấy chuyện này không tiện để Lịch bí thư biết được. Có lẽ bản thân Lịch bí thư cảm thấy không cần phải biết nhiều tin tức. Tóm lại, ngày hôm qua chỉ đơn giản là gặp mặt. Về phần mục đích thật sự khiến Trình Bí thư tìm Triệu Trường Phong, thì bữa cơm hôm nay mới công bố.
Có đi hay là không đây? Trong lúc nhất thời Triệu Trường Phong có chút bàng hoàng. Đối với lý do vì sao Trình Bí thư tìm hắn, trong lòng Triệu Trường Phong đã có thể suy đoán ra một hai phần. Không bởi vì chuyện gì khác, nhất định là Trình Bí thư từng nghe Lịch bí thư nói qua về việc Triệu Trường Phong là một người vô cùng có bối cảnh. Nếu không, một Phó bí thư Huyện ủy, không cần phải thông qua cách thức quanh co này để qua tìm hắn.
Nhưng bản thân Triệu Trường Phong biết về gia thế nhà mình. Cái gọi là bối cảnh và quan hệ của hắn, chẳng qua chỉ là do một loại ảo giác do hắn cô gắng xây dựng lên. Hiện tại nếu để hắn lại nhìn thấy Triệu Cường Phó tỉnh trưởng, hắn khẳng định có thể nhận ra Triệu Phó tỉnh trưởng. Nhưng Triệu Cường Phó tỉnh trưởng có thể nhận ra hắn hay không, thật sự không thể đảm bảo. Nếu Trình Bí thư thật sự bởi vì biết giữa Triệu Trường Phong và Triệu Cường có mối “Quan hệ” nào đó nên mới tới tìm Triệu Trường Phong. Chỉ sợ hắn sẽ thất vọng ra về.
– Trương thư ký, thật sự rất xin lỗi. Sáng nay tôi còn có chuyện, chỉ sợ không thời gian ăn cơm với Trình Bí thư.
Cuối cùng, Triệu Trường Phong vẫn quyết định từ chối lời mời của Trình Bí thư.
Trương thư ký thoáng kinh hãi. Chẳng trách Trình Bí thư nói Triệu Trường Phong này có bối cảnh. Xem ra bối cảnh của hắn quả nhiên đủ lớn. Không ngờ ngay cả lời mời của Phó bí thư Huyện ủy cũng không để vào mắt.
– Trường Phong đồng học, cậu có thể tạm thời gác chuyện đó lại, cùng với tôi đi ăn một bữa cơm với Trình Bí thư được không?
Thái độ của Trương thư ký vô cùng khẩn khoản.
– Trình Bí thư chúng tôi đã đi ô tô hết mấy trăm km từ ngoại thành tỉnh thành quả thật không dễ dàng. Hơn nữa ăn cơm cũng không chiếm của cậu quá nhiều thời giờ. Chỉ khoảng một hai giờ đã đủ rồi.
Triệu Trường Phong lắc đầu, cười nói:
– Trương thư ký, thật hết sức xin lỗi.
Sau đó, hắn xoay người muốn đi.
– Trường Phong đồng học, xin chờ một chút.
Trương thư ký vội vàng chạy vài bước đuổi theo Triệu Trường Phong:
– Nếu buổi trưa cậu không có thời gian, vậy buổi tối có thể bớt chút thời gian gặp Trình Bí thư một lát được không?
– Rất xin lỗi, buổi tối tôi cũng không có thời gian!
Cho dù Trương thư ký là người biết kiềm chế, nhưng trong lòng cũng cảm thấy tức giận. Nhưng anh ta không thể không kìm chế tức giận trong lòng, tỏ ra vô cùng tội nghiệp nói:
– Trường Phong đồng học, cậu xem trong một hai ngày tới cậu có thời gian nào rảnh không? Đến lúc đó tôi sẽ đến trường học đón cậu. Quả thật Trình Bí thư thật lòng thật dạ muốn mời cậu. Ông ấy yêu cầu tôi bất kể thế nào đều phải mời cậu qua bằng được. Phải chắc chắn là cậu vui lòng tới, bằng không tôi rất khó ăn nói khi trở về gặp Trình Bí thư.
Triệu Trường Phong mềm lòng, không muốn nhìn thấy người khác phải khó xử. Trương thư ký xuất ra công phu giả vờ đáng thương đúng lúc đánh trúng điểm yếu của Triệu Trường Phong. Rơi vào đường cùng hắn không thể làm gì khác hơn là đồng ý:
– Được rồi! Vậy trưa hôm nay đi. Tôi sẽ đi gặp Trình Bí thư của các anh một lát cũng được!
Lần này, Trình Bí thư đến tỉnh Trung Châu đã ở lại một khách sạn quốc tế, mà không phải khách sạn Trung Nguyên mà trước kia hắn thường chọn. Nếu luận về điều kiện phương tiện, hai khách sạn gần như nhau. Nhưng làm sao lựa chọn nên ở bên nào bỏ bên nào giữa hai khách sạn, lại khiến Trình Bí thư rất khổ tâm.
Khách sạn Trung Nguyên xây dựng từ những năm năm mươi, là nơi tỉnh Trung Nguyên chuyên đón tiếp các cán bộ của đơn vị phía dưới đến thành phố Trung Châu, thuộc sự quản lý của văn phòng tiếp khách của Chính phủ tỉnh. Bình thường cán bộ Chính phủ tỉnh Trung Nguyên từ các thành phố cấp dưới đến thành phố Trung Châu công tác, đều lựa chọn ngủ lại khách sạn Trung Nguyên. Điều này khiến khách sạn Trung Nguyên trên thực tế trở thành một loại ký hiệu, trở thành một tượng trưng cho thân phận.
Khách sạn quốc tế Trung Châu là khách sạn ngoại giao xa hoa nhất của thành phố Trung Châu, chủ yếu dùng để tiếp đón các khách du lịch đến tỉnh Trung Nguyên ngắm cảnh. Cán bộ Chính phủ rất ít có người nào lựa chọn đến nơi đây ở.
Như vậy vì sao lần này Trình Bí thư lại bỏ Trung Nguyên khách sạn mà lấy khách sạn quốc tế Trung Châu?