Hoạn Hải Vô Nhai

Chương 20: Gieo gió gặt bão (2)


Bạn đang đọc Hoạn Hải Vô Nhai – Chương 20: Gieo gió gặt bão (2)

– Chu hiệu trưởng, tôi là phần tử phạm tội. Tôi đã đánh con trai của xử trưởng Liễu Bình An bị thương nhẹ. Các báo cáo pháp y đều đầy đủ! Chu hiệu trưởng thả tôi ra như vậy, chẳng phải là bao che cho phần tử phạm tội sao? Tôi cũng không dám liên lụy đên Chu hiệu trưởng. Hãy để cho xử trưởng Liễu Bình An đưa tôi đến cơ quan Công an để xử lý đi!
– Cái gì? Phần tử phạm tội? Cậu đánh khiến con trai Liễu Bình An bị thương sao?
Chu Lịch Hoành xoay người lại nghiêm túc nhìn Liễu Bình An:
– Liễu xử trưởng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Liễu Bình An thầm run lên. Trước kia Chu Lịch Hoành gọi thẳng tên lớn tiếng quát mắng ông ta, ông cũng chưa sợ hãi như thế. Hiện tại Chu Lịch Hoành gọi ông ta là Liễu xử trưởng, lại khiến ông ta kinh hồn bạt vía. Bởi vì ở trong, từ điển của Chu Lịch Hoành từ trước tới nay luôn gọi thẳng người một nhà bằng tên riêng.
Chỉ có khi khách khí với người bên ngoài, mới gọi bằng chức vụ. Hiện tại Chu Lịch Hoành đã gọi một tiếng “Liễu xử trưởng”, chứng tỏ đã muốn loại ông ta khỏi vòng tròn. Ông ta lăn lộn ở đại học Hoa Bắc, nếu không thể vào trong vòng tròn của Chu Lịch Hoành, trên cơ bản chẳng khác gì bị cấp trên phát tử hình trên con đường làm quan.
– Chu hiệu trưởng…
Liễu Bình An kêu lên một tiếng ai oán, không dám nói lời nào.
Chu Lịch Hoành hừ lạnh một tiếng, nói:
– Tốt, nếu Liễu xử trưởng tự cao tự đại, không muốn nói, vậy Trường Phong đồng học, cậu nói đi.

Mồ hôi lạnh xuất hiện trên trán Liễu Bình An:
– Chu hiệu trưởng, không phải. Tôi nói, tôi nói!
Chu Lịch Hoành khoát tay, thản nhiên nói:
– Không cần, Liễu xử trưởng cứ nghỉ ngơi một chút đi. Để sinh viên Trường Phong nói trước. Chờ sau khi sinh viên Trường Phong nói xong, Liễu xử trưởng phòng còn muốn bổ sung điều gì, có thể nói hết ra.
Triệu Trường Phong lập tức kể lại tỉ mỉ xung đột với Liễu Bân ngày đó ở khu nhà cũ và những chuyện đã xảy ra sau lúc đó.
Chu Lịch Hoành vừa nghe vừa gật đầu, sắc mặt càng ngày càng âm trầm. Chờ sau khi Triệu Trường Phong nói xong, mặt Chu Lịch Hoành âm trầm đến độ có thể nhỏ ra nước.
– Liễu xử trưởng. Vậy báo cáo xét nghiệm của bên pháp y đâu? Lấy ra để tôi được mở rộng tầm mắt!
Liễu Bình An làm sao dám lấy ra. Ông ta cúi đầu ngập ngừng nói:
– Chu, chu hiệu trưởng, tôi nhất thời hồ đồ…
– Tôi thấy không phải anh nhất thời hồ đồ! Mà là anh sốt ruột muốn bao che khuyết điểm!
Chu Lịch Hoành tức giận quát:
– Bình thường đã có đồng chí phản ánh với tôi, nói anh chẳng những có tác phong công tác thô bạo dứt khoát, hơn nữa còn dung túng cho con trai ở trường học làm xằng làm bậy. Tôi chỉ nói đó là lời đồn đại không thể tin được. Nhưng tôi thật sự không ngờ được, tình huống do các đồng chí ấy phản ánh đều là sự thật!
– Sinh viên Trường Phong toàn thân quang minh chính đại, ra mặt ngăn lại hành vi lưu manh của Liễu Bân. Anh chẳng những không cảm ơn hắn, ngược lại biến hắn trở thành phạm nhân bắt lại giam suốt một đêm. Làm hiệu trưởng một trường đại học trài chính, tôi có một cấp dưới như anh, cũng cảm thấy xấu hổ!
Chu Lịch Hoành nói từng câu đều gay gắt.
– Liễu Bình An, tôi thấy hôm nay người đáng lẽ bị còng giam ở trong này không phải là Triệu Trường Phong, mà là con trai anh Liễu Bân!
Liễu Bân từ sau khi Chu Lịch Hoành tiến vào đã bị dọa tới mức thậm chí không dám thở mạnh. Lúc này nghe giọng điệu của Chu Lịch Hoành không ngờ lại muốn còng gã lại, gã lập tức cảm thấy sợ hãi, lén lút đi ra phía cửa bảo vệ xử, cố gắng chạy trốn.
– Đứng lại cho tôi!

Chu Lịch Hoành quát lớn.
Liễu Bân lập tức đứng im tại chỗ.
Chu Lịch Hoành lấy chìa khóa trong tay Liễu Bình An ra, tới bên cạnh Triệu Trường Phong nói:
– Trường Phong đồng học, xem như nể tình tôi lớn hơn cậu mấy chục tuổi, cậu cho tôi chút mặt mũi, để tôi mở còng tay cho cậu được không? Cậu yên tâm, cậu đã chịu ủy khuất. Trường học tuyệt đối sẽ lấy lại công đạo cho cậu.
Triệu Trường Phong đã kéo cờ thuận gió, lúc này tất nhiên gặp cơ hội tốt liền thu lại:
– Chu hiệu trưởng, cám ơn ngài! Cám ơn ngài đã tới đúng lúc. Tôi tin tưởng trong chuyện này, Chu hiệu trưởng nhất định sẽ cho tôi một công đạo!
Sau khi tháo còng, đỡ Triệu Trường Phong từ trên ghế xuống, Chu Lịch Hoành cầm còng tay đưa cho Liễu Bình An:
– Đi, trước hãy còng Liễu Bân lại, chờ trường học xử lý.
Thân thể Triệu Trường Phong hoạt động cứng ngắc, cười tủm tỉm nhìn Liễu Bình An ủ rũ bị Liễu Bân còng lại trên ghế. Liễu Bân không ngừng giãy dụa, miệng kêu lên:
– Cha, cha, không cần. Cha tha cho con đi!
Liễu Bình An hung tợn mắng:
– Tiểu súc sinh, kêu la cái gì? Có tin tao ày ngồi phòng đánh số mấy năm?
Triệu Trường Phong phì cười. Nửa câu sau, Liễu Bình An nói lên nghe thật quen tai như vậy.

Chu Lịch Hoành thấy tâm tình Triệu Trường Phong đã chuyển biến tốt đẹp, vội vàng nói:
– Trường Phong đồng học, chuyện hôm nay tôi có trách nhiệm rất lớn. Để thể hiện sự áy náy của tôi, trưa hôm nay ta đặt bàn rượu ở khách sán lớn Nghiễm Châu để an ủi cậu. Không biết Trường Phong đồng học có chịu cho tôi cơ hội được xin lỗi hay không?

Hai rưỡi chiều, Triệu Trường Phong đúng giờ xuất hiện cửa phòng học, sinh viên tài chính khóa 90 lập tức bắt đầu xôn xao. Triệu Trường Phong không phải đã bị bảo vệ bắt đi sao? Nghe nói cũng đã bị đưa đến cục Công an! Sao bây giờ lại tới đây đi học chứ?
Triệu Trường Phong không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của các sinh khác. Hắm lập tức đi tới dãy bàn cuối phòng học.
Ở một dãy bàn cuối trong góc phòng, Điền Lỗi buồn bã ngồi gục đầu xuống bàn đầy vẻ hối hận, căn bản không cảm thấy tiếng xôn xao trong phòng học.
– Ôi! Đều do mình! Nếu mình không mời khách ở đó, nếu mình không xung đột với Liễu Bân, Trường Phong sẽ không đả thương Liễu Bân. Không đả thương Liễu Bân, sẽ không bị bảo vệ bắt lấy, sẽ không gặp phải kết cục bị hình phạt. Là mình, là mình hại Trường Phong!
Điền Lỗi gục đầu trên bàn vừa nghĩ vừa lấy tay vò lấy quyển vở.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.