Hoạn Hải Vô Nhai

Chương 18: Hiệu trưởng đại nhân nổi giận


Bạn đang đọc Hoạn Hải Vô Nhai – Chương 18: Hiệu trưởng đại nhân nổi giận

Nghĩ tới đây, Chu Lịch Hoành không khỏi có chút bực tức, Trương Bảo Tài này, cũng quá không biết điều đi? Thật uổng công ngày xưa ta còn xem ngươi là tâm phúc, hiện tại trong khoa ngươi cất giấu một bảo bối như vậy cũng không nói cho ta biết, Trương Bảo Tài ngươi muốn làm gì? Muốn hưởng thụ tài nguyên Triệu Trường Phong này một mình? Nói cho ngươi, không có ta chống đỡ, chỉ sợ ngươi không nuốt trôi được cái cầu Triệu Trường Phong này đi.
– Trương Bảo Tài, nếu thầy đã biết từ trước, vì sao còn không lập tức báo lại cho ban giám hiệu.
Giọng điệu Chu Lịch Hoành nhất thời trở nên phi thường nghiêm khắc. Nói không báo cáo cho ban giám hiệu, không bằng nói là báo cho hắn. Trong suy nghĩ của Chu Lịch Hoành, hắn chính là trường học, trường học chính là hắn.
– Chu hiệu trưởng, sáng sớm ngày hôm qua tôi cũng mới biết được chuyện này. Ngày hôm qua không phải cuối tuần sao? Chu hiệu trưởng nghỉ ngơi tại nhà, mấy người chúng tôi phụ trách thảo luận một chút, không muốn ảnh hưởng đến Chu hiệu trưởng nghỉ ngơi, cho nên giữ lại một ngày đêm. Ngày hôm nay vừa lên ban, tôi đã bắt đầu chỉnh lý tài liệu, chờ vừa chỉnh lý xong tài liệu, tôi lập tức báo cáo cho thầy!
Trương Bảo Tài nói cẩn thận, đầu tiên kéo hết các lãnh đạo khác trong khoa nhảy vào, sau đó nói cho Chu Lịch Hoành biết không lập tức báo cáo cho Chu Lịch Hoành chính là quyết định của toàn khoa. Không thể trách toàn bộ, như vậy cho dù Chu Lịch Hoành có điều bất mãn cũng không thể miệt mài theo đuổi, chung quy không thể lấy một gậy tre đánh vào tảng đá lớn đi?
Thứ nhì, Trương Bảo Tài còn nói rõ ràng hôm qua là ngày cuối tuần, báo trễ chính vì sợ ảnh hưởng đến Chu Lịch Hoành nghỉ ngơi. Không phải Trương Bảo Tài hắn chậm chễ báo cáo cho lãnh đạo, mà là Trương Bảo Tài hắn luôn luôn suy nghĩ vì lãnh đạo, sợ ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của lãnh đạo.
Cứ như vậy, về phần Triệu Trường Phong, Trương Bảo Tài hắn không chỉ không cần gánh chịu trách nhiệm không báo cáo cho lãnh đạo, ngược lại còn có thể được khen ngợi vì biết quan tâm suy nghĩ đến lãnh đạo. Thứ ba, Trương Bảo Tài cũng nói, hắn đang chuẩn bị hồ sơ, so sánh với việc báo cáo bằng miệng, tài liệu văn bản không thể nghi ngờ càng xác thực tỉ mỉ hơn, đây cũng là thể hiện tác phong công tác cẩn trọng của Trương Bảo Tài.

Bất quá Trương Bảo Tài thực sự không rõ, Chu Lịch Hoành là một hiệu trưởng tôn quý, vì sao lại hỏi đến chuyện đánh nhau giữa học sinh? Chuyện này hoàn toàn không tương xứng cùng tác phong làm việc của Chu Lịch Hoành. Lẽ nào ảnh hưởng của Liễu Bình An đối với Chu Lịch Hoành lại to lớn như vậy?
Thế cho nên Chu Lịch Hoành sẽ thay đổi thói quen làm việc của chính mình vì Liễu bình An, bỏ qua thân phận đi hỏi thăm chuyện vụn vặt nhỏ nhặt này sao? Nếu quả thật là như vậy? Trương Bảo Tài cần phải xem xét lại Liễu Bình An một chút, một lần nữa ước định mối quan hệ giữa các thế lực lớn trong trường.
Nghe nói sáng sớm ngày hôm qua Trương Bảo Tài mới biết được, trong lòng Chu Lịch Hoành lập tức suy xét. Mặc kệ nói như thế nào, hắn còn biết sớm hơn Trương Bảo Tài một buổi sáng, chuyện này đủ nói rõ làm hiệu trưởng như hắn, về phương diện tin tức còn linh thông hơn chủ nhiệm khoa Trương Bảo Tài rất nhiều. Về phần làm sao Trương Bảo Tài biết được, Chu Lịch Hoành cũng không quan tâm.
Hắn đang nghĩ đến, chí ít Trương Bảo Tài sẽ không biết đến bằng con đường Lưu Quang Huy. Vô luận thế nào thư ký Lưu Quang Huy cũng không có khả năng gọi điện cho Trương Bảo Tài. Tính cách Lưu Quang Huy rất cao ngạo, cho dù Chu Lịch Hoành là hiệu trưởng trường đại học kinh tế tài chính Hoa Bắc, tại trước mặt Lưu Quang Huy cũng khó nói được vài câu, về phần Trương Bảo Tài, sợ rằng còn chưa thấy qua mặt mũi Lưu Quang Huy đi, Trương Bảo Tài là chủ nhiệm khoa tài chính, có lẽ sẽ nhận được chút tin tức từ trên người Triệu Trường Phong.
– Ha ha, Bảo Tài, không phải tôi trách thầy!
Giọng điệu Chu Lịch Hoành lại trở nên thân thiết:
– Về phần chỉnh lý tài liệu, tôi nghĩ là không cần đi? Loại chuyện này càng ít người biết đến càng tốt!
– Vâng vâng, Chu hiệu trưởng nói rất đúng, cứ dựa theo chỉ thị của Chu hiệu trưởng!
Trương Bảo Tài luôn miệng đáp ứng.
– Bảo Tài, hiện tại Triệu Trường Phong ở nơi nào? Thầy có thể dẫn hắn đến phòng làm việc của tôi gặp tôi một chút? Tôi muốn trông thấy hắn.
– Chu hiệu trưởng, Triệu Trường Phong không ở trong khoa, đêm qua bảo vệ xử đã bắt được hắn, hiện tại hẳn là đang ở chỗ Liễu Bình An?

– Cái gì? Triệu Trường Phong bị bảo vệ bắt? Ai cho bọn hắn lá gan lớn như vậy?
Chu Lịch Hoành giận tím mặt.
– Đây là ý tứ của xử trưởng Liễu Bình An!
Trương Bảo Tài có điểm hồ đồ, không rõ vì sao Chu Lịch Hoành lại đột nhiên tức giận như thế.
– Thực sự to gan lớn mật!
Chu Lịch Hoành hổn hển mắng:
– Liễu Bình An này muốn làm gì? Vì sao càng ngày càng kỳ cục rồi!
Cho dù Trương Bảo Tài ngu xuẩn hơn nữa cũng biết lần này Liễu Bình An gặp rắc rối rồi, trong lòng hắn nhìn có chút hả hê, miệng lại cẩn thận nói:

– Chu hiệu trưởng, Liễu xử trưởng không báo lại cho thầy sao?
– Báo cáo cái rắm chó!
Chu Lịch Hoành mắng một câu thô tục:
– Còn có thầy, Trương Bảo Tài! Xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không báo cho tôi, thầy có phải chủ nhiệm khoa tài chính không vậy? Thầy đợi đấy cho tôi, nếu như Triệu Trường Phong đồng học có chuyện gì, thầy sẽ đợi chịu xử phạt cùng Liễu Bình An đi.
Chu Lịch Hoành loảng xoảng một chút cắt đứt điện thoại. Lưu lại Trương Bảo tài cầm điện thoại và Lịch Trình Sinh cùng nhau sững sờ, sắc mặt hai người đều vô cùng xấu xí.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.