Đọc truyện [Hoàn – Hai Thế Giới] Thăng Cấp Làm Hoàng Đế – Chương 49: 🎮 Thân thế Cửu Hoàng Tử
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Nhóc con dẫn Túc Khê đi gặp một vị đạo trưởng nổi tiếng nước Yến, xuất thân từ Trường Xuân quan có lịch sử lâu đời, nghe nói ông ta đã qua tuổi bách tuế (một trăm), được rất nhiều Hoàng Đế các nước cho mời, còn có phép thần thông, gọi được linh hồn người đã khuất về trò chuyện.
Mười mấy năm qua ông ta ngao du khắp giang sơn bốn bể, rất khó bắt gặp, nhưng thông qua Trấn Viễn Tướng Quân, nhóc con chỉ mất vài tháng đã tìm được ông ta.
Trước kia nhóc con không tin chuyện quỷ thần, nhưng từ khi biết cô là nữ quỷ, hắn cũng bắt đầu tin mấy thứ này.
Tuy không biết mấy tin đồn về vị đạo trưởng này có chuẩn xác hay không, nhưng phần lớn sách triệu hồn lưu hành ở nước Yến, đều do đệ tử của ông ta biên soạn.
Bởi vậy, cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, hắn cũng phải tìm ra giải pháp.
Mà nếu vị đạo trưởng này không giúp đỡ được, vậy thì trong thiên hạ này không còn một ai có thể triệu hồn cho Túc Khê được nữa.
Hiện tại, thuộc hạ của Trấn Viễn Tướng Quân đang dẫn Vân Du đạo trưởng tới Trường Xuân quan, chỉ cần hai người họ tới Trường Xuân quan, là có thể thấy ông ta.
. . .
Túc Khê ở bên ngoài màn hình, nhìn nhóc con vội vội vàng vàng chuẩn bị ngựa, muốn lập tức tới Trường Xuân quan, dáng vẻ hớn ha hớn hở, cô không biết phải làm sao, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải làm gì mới tốt…
Hay lấy cớ, nói rằng tối nay mình có việc, không thể cùng hắn tới Trường Xuân quan? Sau đó offline vài ngày, bỏ bom vị Vân Du đạo trưởng kia?
Túc Khê ngay lập tức phủ quyết, không được không được không được, làm như vậy tức là phản bội nhóc con, rất không có trách nhiệm.
Hơn nữa, nếu lần này không gặp ông ta, chắc chắn nhóc con sẽ nghĩ cách để ông ta tới trước mặt cô.
Chẳng khác nào tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa…
Sớm hay muộn cũng có ngày này, nhóc con sẽ biết hai người họ ở hai thế giới khác nhau, cô có thể cùng hắn đi hết cuộc đời, nhưng mãi mãi không thể xuất hiện trước mặt hắn. Chẳng thà tối nay để cho hắn biết. Tuy rằng hắn sẽ khổ sở, nhưng Túc Khê nghĩ, hắn là người có dã tâm, hiện tại đồng hành cùng hắn còn có vô số bằng hữu, ân sư, đồng minh, chắc chắn hắn sẽ không sao.
. . .
Túc Khê thấp tha thấp thỏm, cuối cùng vẫn kéo ống tay trái của nhóc con, ý bảo cô đồng ý.
Đúng lúc này, ngay giây phút sắp đặt chân tới Trường Xuân quan, màn hình hiện lên thông báo:
[Yêu cầu nhận nhiệm vụ chính số mười (trung cấp): Tìm một vị quan đức cao trọng vọng trong triều, ít nhất phải giữ chức nhị phẩm trở lên, lôi kéo ông ta về phe Lục Hoán, một lòng nâng đỡ Lục Hoán đoạt ngôi Cửu ngũ chí tôn.]
Túc Khê cảm thấy nhiệm vụ này rất khó, hiện tại trên triều có rất nhiều quan lớn để mắt tới nhóc con, nhưng thân phận Hoàng tử chưa được lôi ra ánh sáng, bọn họ thưởng thức nhóc con, nhưng không một ai có suy nghĩ nâng đỡ thử tử Ninh Vương phủ, vậy chẳng khác nào đang ngấm ngầm ủng hộ mưu quyền soán vị!
Theo lý mà nói, nhiệm vụ này chỉ có thể thực hiện khi nhóc con khôi phục thân phận.
Cô vừa nghĩ vậy, màn hình lại hiện lên thông báo.
[Gợi ý: Nhiệm vụ số mười và nhiệm vụ số chín là hai nhiệm vụ song song, có thể tìm kiếm đầu mối ở nhiệm vụ số chín, thưởng +8 điểm.]
Ra là vậy, Túc Khê lập tức hiểu ra, nói cách khác, vừa tìm ni cô ở Trường Xuân quan, để nhóc con biết được thân thế thật sự của hắn, đồng thời tìm một vị quan viên nhị phẩm, để ông ta phát hiện ra thân phận của Cửu hoàng tử!
Nhiệm vụ này xuất hiện, ý muốn nói, đêm nay tới Trường Xuân quan giải quyết nhiệm vụ chín và nhiệm vụ mười?!
Túc Khê còn đang buồn rầu vì sợ nhóc con biết được chuyện cô và hắn không thể gặp được nhau, nhưng lúc này nhận được nhiệm vụ, cả người cô căng cứng.
Nhóc con đang giục ngựa chạy như bay tới Trường Xuân quan, hắn liếc mắt nhìn sang bên cạnh, con ngươi sáng như sao, dặn dò nàng mau theo hắn, mà Túc Khê túm ống tay áo bên trái của nhóc con, ý bảo cô vẫn đang ở đây. Nhưng trên thực tế, cô đã sớm di chuyển màn hình tới địa điểm khác.
Trên triều có rất nhiều quan viên nhị phẩm, nhưng trước mắt, người có thể thỏa mãn yêu cầu của nhiệm vụ mười, sau khi biết được thân thế của nhóc con, nguyện một lòng đứng sau nâng đỡ nhóc con thượng vị, lại chỉ có ba người.
Vân Thái Úy, Trấn Viễn Tướng quân, Bộ Binh Thượng Thư.
Ba người này lần lượt giữ chức chính nhị phẩm, chính nhất phẩm, chính nhị phẩm, vô cùng thích hợp.
Túc Khê chuyển màn hình tới phủ Tướng quân, mặc dù nhân vật chính là nhóc con đã biến mất, nhưng phủ Tướng Quân vẫn đèn đuốc sáng trưng, rất nhiều quan viên uống tới mức không biết trời trăng. Hiếm khi Trấn Viễn Tướng Quân cao hứng, còn hô lớn vài câu, lảo đảo múa một bài võ Túy Quyền, vừa nhìn cũng thấy không thể kéo được ông ta tới Trường Xuân quan, đành phải bỏ qua.
Vừa mới chuyển màn hình tới phủ Tướng Quân, đột nhiên hệ thống hiện lên thông báo:
[Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ tám (1/2): Trở thành người thừa kế của Trấn Viễn Tướng Quân, đồng thời lập được quân công ở chiến trường phương Bắc. Đã hoàn thành được một nửa nhiệm vụ, thưởng +6 điểm.]
Chứng tỏ, trải qua mấy tháng, nhóc con đã hoàn toàn được Trấn Viễn Tướng Quân công nhận và tín nhiệm.
Ông ta đã quyết tâm phải mang nhóc con tới chiến trường phương Bắc rèn luyện.
Túc Khê không biết nên vui hay nên buồn. Vui là vì hoàn thành một nửa nhiệm vụ, được cộng điểm, nhóc con cũng như ý nguyện đạt được chức quan tứ phẩm. Buồn là vì nếu tới phương Bắc, nhiệm vụ càng lúc càng khó, nhóc con không tránh khỏi bị thương.
Thôi, nghĩ nhiều cũng vô dụng, trước tiên phải giải quyết nhiệm vụ đã.
Tiếp theo là Vân Thái Úy, Túc Khê chuyển màn hình tới phủ Thái Úy – ông ta không ở đây.
Hình như tối nay ông ta có việc, đang ở trong cung diện kiến Hoàng Thượng.
Túc Khê có hơi hoảng, nếu cả ba người họ đều bận, vậy sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ, nhưng cũng may lúc này Bộ Binh Thượng Thư đang ngồi thẳng lưng, khuyên nhủ quan viên bên cạnh uống ít thôi, thoạt nhìn ông ta là người tỉnh táo nhất.
Chấm!
Giờ phải nghĩ cách để kéo Bộ Binh Thượng Thư tới Trường Xuân quan.
Mắt thấy nhóc con đang cưỡi ngựa chạy như bay, hiện tại đã tới cửa kinh thành, Túc Khê căng da đầu, có phải nhóc con quá hào hứng rồi không?! Nếu vậy cô còn chưa kịp kéo Bộ Binh Thượng Thư tới, vở kịch ở Trường Xuân quan cũng đã kết thúc!
Từ từ, bỗng nhiên Túc Khê nhớ tới cô nương đầu tiên xuất hiện trong bảng hậu cung của nhóc con – Hàm Nguyệt, nữ nhi Bộ Binh Thượng Thư. Bảo sao nàng ta có tên họ đầy đủ, bởi vì nàng ta chính là nhân vật chủ chốt.
Túc Khê nhanh chóng chuyển màn hình tới phủ Thượng Thư.
Đêm đã khuya, Hàm Nguyệt ở trong khuê phòng, đã sớm nghỉ ngơi.
Túc Khê vào siêu thị mua ít thuốc mê, vào trong phòng, dùng chăn cuộn nàng ta lại, trông giống hệt như món trứng cuốn.
Sau đó cô cố ý đập cửa sổ, tạo tiếng vang lớn…
Chờ bọn nha hoàn tỉnh dậy chạy tới đây, chỉ thấy căn phòng rỗng tuếch, cửa sổ mở toang.
Một nha hoàn lập tức hét lớn, “Có thích khách, tiểu thư bị bắt đi rồi!”
Một nha hoàn khác vọt ra ngoài tìm thị vệ, nói: “Lão gia đâu, mau tới phủ Tướng Quân bẩm báo lão gia, tiểu thư bị bắt cóc!”
Mà trên bàn, có cơn gió thổi qua, hé mở bức tranh Trường Xuân quan do Túc Khê cố ý để lại, bên trên đặt một chiếc bút lông.
Bộ Binh Thượng Thư là người thông minh, chắc chắn có thể hiểu, ông ta chỉ được đi một mình, nếu không tính mạng con tin sẽ bị đe dọa.
Xong chuyện, Túc Khê lại chuyển màn hình tới Trường Xuân quan, tìm một gian phòng dành cho ni cô còn trống, đỡ Hàm Nguyệt lên trên giường, còn giém lại chăn cho nàng ta.
Cô nhẹ chân nhẹ tay, Trường Xuân quan lại lớn, không một ai phát hiện ra.
Túc Khê thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo, chỉ cần chờ nhóc con và Bộ Binh Thượng Thư tới.
. . .
Trường Xuân quan ở trên một ngọn núi, cách kinh thành mấy dặm. Ngày thu tiết trời khô ráo, hoa quế tỏa ngát hương thơm. Nhìn từ xa có thể thấy vài ngọn đèn dầu le lói, miễn cưỡng chiếu sáng con đường nhỏ hẹp đi lên Trường Xuân quan, xung quanh an tường tĩnh lặng.
Nhóc con dẫn theo tên thị vệ đưa tin, hai người tới chân núi, không thể cưỡi ngựa lên trên, vậy nên nhóc con sai hắn ta cột dây cương vào thân cây.
Nhóc con bước từng bước, xiêm y phấp phới, đạp lên lá vàng khô giòn rụm.
Ánh mắt của hắn sáng đến kinh người.
Chỉ có duy nhất Túc Khê biết, để có thể đạt được kết quả như ngày hôm nay, nhóc con đã phải nỗ lực như thế nào suốt mấy tháng qua.
Cô lo lắng nhìn nhóc con vẫn đang không biết mỏi mệt leo lên đỉnh núi.
Vân Du đạo trưởng vẫn chưa tới.
Có hai vị đạo trưởng của Trường Xuân quan biết chuyện này, Trấn Viễn Tướng Quân đã phái người thông báo trước cho họ, vậy nên buổi đêm bọn họ còn chưa ngủ, đứng bên ngoài nghênh đón.
Nhìn thấy nhóc con và thị vệ, bọn họ vội vàng hành lễ.
Túc Khê ngẩn ngơ, một lúc sau mới phản ứng lại, hiện tại nhóc con đã là quan tứ phẩm, đương nhiên đạo trưởng phải hành lễ.
Con trai mình nuôi bấy lâu, giờ bỗng có quyền có thế, cô có hơi không theo kịp…
“Thỉnh ngài tới sườn điện nghỉ ngơi trước, bao giờ Vân Du đạo trưởng tới, bần đạo sẽ phái người thông tri.” Một vị đạo trưởng lên tiếng.
Lục Hoán đang gấp gáp, cũng không quan tâm lễ nghi, chỉ gật đầu, nhanh chóng đi vào sườn điện, đi được vài bước, hắn quay đầu nói với thị vệ và hai vị đạo trưởng, “Mọi người không cần theo ta.”
Nếu đi cùng, hắn sẽ không thể nói chuyện với nữ quỷ.
Lục Hoán một mình bước vào sườn điện.
Lúc trước Túc Khê từng tới Trường Xuân quan, nhưng không tìm thấy NPC ni cô quét tước, nào ngờ lúc này tới đây, trên màn hình hiện lên khung đối thoại “….”.
Túc Khê hớt ha hớt hải chuyển màn hình, nhìn thấy phía sau căn viện nhỏ có hai NPC, một người lớn tuổi tay cầm thước, đang quát tháo ni cô trung niên tay cầm chổi.
Khung đối thoại liên tục nhảy…
“Ngươi đừng có nghĩ ngươi từng là cung nữ trong cung, mà dám lên mặt coi mình là ni cô nhất đẳng, có thể sống cuộc sống nhàn hạ. Ta nói cho ngươi biết, đừng có mà lấy cớ đau lưng, nếu không quét rác được, tốt nhất cút ra ngoài cho ta! Trường Xuân quan không chứa chấp những kẻ ăn không ngồi rồi!”
“Nghe nói tối nay tân Chưởng quan Vũ Lâm Kỵ tới, ngươi còn dám mộng tưởng chường mặt xuất hiện, sao nào, muốn nịnh bợ quan to quý nhân đúng không?”
Thế mà lại thu được một lượng thông tin lớn. Ni cô này từng là cung nữ trong cung, tối nay muốn liều mạng gặp nhóc con, xem ra người được miêu tả trong nhiệm vụ chính là bà ta!
Túc Khê nhanh chóng quay trở về sườn điện, kéo kéo ống tay áo nhóc con, ý bảo hắn mau đi cùng cô. Nhanh nhanh nhanh.
Lục Hoán đang chờ vị đạo trưởng tới, tâm tình thấp thỏm không yên, thấy ống tay áo bị túm, hắn khó hiểu hỏi: “Nàng muốn ta đi đâu?”
May là Vân Du đạo trưởng còn chưa tới, Túc Khê nghĩ thầm, nhân cơ hội kéo nhóc con ra sau viện gặp ni cô!
Vì thế cô lại càng ra sức.
Xiêm y của Lục Hoán sắp bị nàng kéo rách, hắn bật cười, nói: “Được rồi, đừng gấp, ta đi theo nàng.”
Nhóc con đi ra hậu viện, hắn vừa xuất hiện, vị ni cô già lập tức im bặt, mà một vị ni cô khác nhìn hắn, khuôn mặt kích động, há miệng thở dốc, giống như có ngàn lời vạn lời muốn nói, nhưng không thể thốt ra thành lời, dần dần, đôi mắt bà ta ửng đỏ.
Lục Hoán cũng nhìn ra, ni cô này có chuyện muốn nói với mình, nữ quỷ túm hắn tới đây, là muốn nghe bà ta kể chuyện?
Hắn liền nói với ni cô già: “Tuệ Tịnh Đạo trưởng, có thể để ta tán gẫu vài câu với vị ni cô này được không?”
Tuệ Tịnh Đạo trưởng ngượng ngùng rời đi.
Hậu viện, chỉ còn hắn và vị ni cô trung niên.
Lục Hoán nhìn vị ni cô, nói: “Ngươi có chuyện muốn nói với ta sao? Thỉnh nói ngắn gọn, ta còn có chuyện quan trọng phải làm.”
Ni cô biết, e rằng đây chính là cơ hội duy nhất có thể nói với hắn, nếu hôm nay không nói, chỉ sợ mai này sẽ không còn cách nào khác. Vì thế, bà ta lấy lại bình tĩnh, kể lại chuyện xưa.
Túc Khê nhìn khung đối thoại, nghe ni cô bật mí thân thế của nhóc con.
[Từ hoạn quan, thị vệ, cung nữ, thậm chí đám Hoàng Tử đều biết, trong cung có một cấm kỵ: Tuyệt đối không được đề cập tới Cửu Hoàng Tử chưa kịp chào đời trong bụng Khanh Quý nhân. Hơn hai mươi năm trước, Hoàng Thượng sủng ái một vị phi tử, đó là nữ nhi tri phủ Vân Châu. Hoàng Thượng nhất kiến chung tình với nàng ta, mang nàng ta vào cung, độc sủng nàng ta, không để các phi tử khác vào mắt.]
[Nhưng cũng bởi vậy, Khanh Quý nhân chịu phải vô số thù hằn, nhà mẹ đẻ của nàng ta lại không phải đại thế gia danh môn, vậy nên không thể làm chỗ dựa cho nàng ta. Nàng ta ở trong cung, chỉ có thể dựa vào sủng ái của Hoàng Thượng mà sống. Nhưng, tuy là Đế vương, Hoàng Thượng lại không bảo vệ được người mình yêu. Khanh Quý nhân hoài thai tám tháng, không biết do ngoài ý muốn hay trùng hợp, ngã vào hồ nước, lúc cứu được người lên, đã là một xác hai mạng.]
[Hoàng Thượng đau đớn khôn nguôi, ôm xác Khanh Quý nhân suốt ba ngày, mới nuối tiếc đem xác nàng ta vào hoàng lăng. Trước đây Hoàng Đế vô cùng chờ mong Cửu Hoàng Tử trong bụng Khanh Quý nhân, nhưng sau khi chuyện đó xảy ra, không ai dám đề cập tới Khanh Quý nhân và Cửu Hoàng Tử nữa. Nếu nhắc tới, lập tức bị thu tài sản, tống vào ngục giam. Nhà mẹ đẻ của Khanh Quý nhân cũng chỉ có duy nhất vị tri phủ, thê tử và nữ nhi đều mất, ông ta thắt cổ tự tử, cứ như vậy, một nhà Khanh Quý nhân, hoàn toàn tuyệt tự.]
[Nhưng không ai ngờ đến, trước khi ngã xuống sông, vào một đêm mưa to gió lớn, Khanh Quý nhân đã sinh non Cửu Hoàng Tử. Nàng ta tự biết mình bị vây trong chốn thâm cung, không thể bảo vệ được nhi tử, để đứa nhỏ có thể bình an lớn khôn, nàng giao nhi tử cho một vị cung nữ hai mươi lăm tuổi chuẩn bị xuất cung. Ngay đêm khuya hôm đó, đứa bé được đưa ra ngoài.]
[Vị ni cô đứng trước mặt Lục Hoán chính là người cung nữ năm đó. Bà biết một mình mình không thể nuôi được đứa nhỏ, huống hồ, bà từ trong cung đi ra, đột nhiên mang theo đứa nhỏ, không khỏi khiến mọi người hoài nghi bà là người giết Khanh Quý nhân, vậy nên bà nghĩ cách đưa đứa nhỏ tới một nơi an toàn.]
[Đúng lúc này, có một vị di nương trong Ninh Vương phủ tới ngày sinh, nào ngờ cái thai chết non, di nương sợ rằng Ninh Vương phủ coi đó là điềm xui, sẽ đuổi nàng ta ra ngoài, vậy nên năn nỉ vú nuôi thân tín đi tìm một đứa bé sơ sinh thay thế.]
[Cứ như vậy, Lục Hoán qua tay ni cô và vú nuôi, trở thành thứ tử Ninh Vương phủ. Di nương sinh không bao lâu thì chết vào một ngày đông giá rét. Vú nuôi miễn cưỡng nuôi Lục Hoán được vài năm, sau đó cũng ly thế. Trên đời này, chỉ còn duy nhất một người biết chân tướng, đó chính là người đang đứng trước mặt Lục Hoán.]
. . .
Trong lúc kể chuyên, Túc Khê đứng canh cửa, chờ tới khi Bộ Binh Thượng Thư vội vàng xuất hiện, cô cố tình tạo tiếng vang nhỏ, lôi kéo sự chú ý của ông ta.
. . .
Ni cô nói xong, nước mắt nước mũi thành dòng, đối với bà ta, Khanh Quý nhân chính là đại ân nhân, đương nhiên Cửu Hoàng Tử do Khanh Quý nhân sinh ra cũng là ân nhân của bà.
Vốn bà ta định ôm bí mật này cho tới khi chết già, nào ngờ nghe ngóng được, tân Chưởng quan Vũ Lâm Kỵ chính là đứa nhỏ bà ta từng mang ra khỏi cung.
Tuy bà ta không biết kẻ từng hại chết Khanh Quý nhân là ai, nhưng bà sợ rằng sau này kẻ hại chết Khanh Quý nhân sẽ làm hại Lục Hoán, vậy nên mới trăm phương nghìn kế muốn được gặp Chưởng quan Vũ Lâm Kỵ, nói ra chân tướng năm đó.
. . .
Tuy Túc Khê đã đoán hòm hòm được thân thế của nhóc con, dù sao ở chốn thâm cung, phi tử muốn sống tốt đến già là chuyện gần như không có khả năng. Mặc dù cô đã chuẩn bị tâm lý, nhưng giờ phút này, khi nhìn ni cô nước mắt giàn giụa, cô vẫn cảm thấy đau xót khôn nguôi…
Nhưng nhóc con lại có phần hoài nghi, lạnh lùng dứt lời ni cô đang khóc sướt mướt, “Ngươi cũng biết một khi ngươi bịa chuyện này, chắc chắn sẽ định tội mất đầu, ngươi có gì chứng minh những lời ngươi nói là thật?”
Túc Khê: ….
Ni cô kia lập tức miêu tả dáng vẻ vị vú nuôi từng nuôi lớn Lục Hoán trong Ninh Vương phủ, ngoài ra còn có tín vật vú nuôi để lại.
Lục Hoán nhìn tín vật, quả thật đúng là của vị vú nuôi đó, nhưng hắn vẫn có phần hoài nghi, “Vẫn không đủ thuyết phục, có lẽ là ngươi nhặt được của bà ấy, sau đó bịa ra một câu chuyện hoàn toàn khác.”
Ni cô không ngờ Chưởng quan Vũ Lâm Kỵ lại không tin, cuối cùng, đành phải dâng lên một khối ngọc bội, giao cho nhóc con, nói: “Đây là vật bên người của Khanh Quý nhân, nương nương mang theo từ nhà mẹ đẻ, ngoại trừ Hoàng đế bệ hạ và một vài vị quan đêm đó vào cung dự yến tiệc, chưa từng có ai nhìn thấy, nếu ngài giao cho bệ hạ, nhất định có thể khôi phục thân phận!”
Nhóc con nhìn khối ngọc bội, suy nghĩ xem lời bà ta nói là thật hay là giả.
Túc Khê nóng nảy, chỉ hận không thể nhận khối ngọc bội thay nhóc con, đây chính là tín vật chứng minh thân phận Cửu Hoàng Tử! Con trai, con không muốn khôi phục thân phận Hoàng Tử sao?
Nhóc con cầm lấy khối ngọc bội, đặt vào trong ngực, nhưng khuôn mặt vẫn vô cảm như thường, nói với vị ni cô, “Việc này ta sẽ điều tra rõ, nếu ngươi có ơn với ta, chắc chắn ta sẽ báo đáp. Nhưng chuyện này, tuyệt đối không được nói cho người thứ ba biết.”
Ni cô vội vàng gật đầu.
Nhóc con nhận lấy tín vật, bên phía Túc Khê hiện lên thông báo hoàn thành nhiệm vụ.
[Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ chính số chín: Biết được thân phận thật của nhân vật chính thông qua ni cô quét tước ở Trường Xuân quan! Thưởng +12 điểm!]
Túc Khê còn đang đắm chìm trong câu chuyện vị ni cô kia kể, theo bản năng mở bảng trạng thái phía bên phải màn hình, chỉ thấy, hiện tại đã đạt 90 điểm, mà ở phần giới thiệu nhân vật [1], phía bên nhánh của Cửu Hoàng Tử, dần xuất hiện khuôn mặt của nhóc con… khoan đã…
Túc Khê lập tức nhảy dựng, bởi vì khuôn mặt trên bảng gia phả là khuôn mặt thật của nhóc con. Đã nửa năm cô không tiêu vàng để nhìn khuôn mặt thật của hắn, đột nhiên lúc này được thấy, bị vẻ đẹp trai anh tuấn làm cho sững sờ.
. . .
Mà cùng lúc đó, Bộ Binh Thượng Thư đứng ở trong góc nghe được từ đầu tới cuối, vẻ mặt nghiêm trọng.
Hai mươi năm trước, ở buổi dạ tiệc, ông là một trong những vị quan hiếm hoi được nhìn thấy khối ngọc bội của Khanh Quý nhân. Đó là món đồ độc nhất vô nhị, phía dưới móc một dải tua rua nạm ngọc do tự tay Khanh Quý nhân tết. Có thể Lục Hoán không tin lời ni cô nói, nhưng Bộ Binh Thượng Thư vô tình nghe được cuộc đối thoại này, lại tin đến tám phần.
Chẳng trách, năm đó vớt Khanh Quý nhân từ dưới hồ nước lên, vị thái y phụ trách mổ thai nhi ở trong bụng Khanh Quý nhân, không lâu sau đó cáo lão hồi hương, hóa ra là để che giấu sự thật Khanh Quý nhân đã sinh non từ trước…
Ở trong triều, Bộ Binh Thượng Thư và Trấn Viễn Tướng Quân không thực sự về phe Nhị Hoàng Tử, hai người một lòng vì dân, rất ít khi màng tới tư lợi cá nhân. Trước đây Trấn Viễn Tướng Quân nghĩ rằng, trong các Hoàng Tử, Thái Tử quá mức bình thường, Tam Hoàng Tử hoang dâm thành thói, Ngũ Hoàng Tử hiếu thắng tranh công, tất cả đều không phải minh quân, lại thấy Nhị Hoàng Tử tận tâm trung trực, nếu tương lai phò tá hắn ta, sẽ giúp hắn ta trở thành một bậc minh quân.
Nhưng sau chuyện phương Bắc bạo loạn, Nhị Hoàng Tử để lộ thái độ ích kỷ, hắn ta biết rõ dân chúng đang ngồi trên đống lửa, lại bởi vì lo lắng sau khi đi, quyền lực ở kinh thành bị phân chia, vậy nên cố ý cáo ốm trốn tránh trách nhiệm. Lúc ấy Trấn Viễn Tướng Quân vô cùng thất vọng!
Mà hiện tại, nếu ông và Trấn Viễn Tướng Quân chứng minh được rằng người thiếu niên anh tài này chính là Cửu Hoàng Tử sinh non năm đó, vậy thì…
Trong nháy mắt, Bộ Binh Thượng Thư nghĩ tới rất nhiều chuyện.
. . .
Nhóc con rời khỏi hậu viện, nhanh chóng quay trở về sườn điện, mà Túc Khê nhìn Bộ Binh Thượng Thư nhanh chóng rời khỏi đây, tìm được Hàm Nguyệt, vất vả khiêng cả tiểu nữ nhi cả chăn xuống núi, cô biết, ông ta đã nghe được, nhiệm vụ mười hoàn thành.
Quả nhiên, màn hình hiện lên thông báo: [Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ chính số mười: Khiến một vị quan nhị phẩm trở lên đứng sau trợ giúp nhân vật chính! Thưởng +8 điểm!]
Bảng trạng thái phía bên phải nhảy lên con số 98!
Đúng là tích tiểu thành đại, nhóc con quản lý nông trường hơn một năm, tốn rất nhiều tâm tư mới lấy được ba vạn thạch lương thảo, được Bộ Binh Thượng Thư và Trấn Viễn Tướng Quân công nhận, bởi vậy lúc này mới có thể nhanh chóng hoàn thành mấy nhiệm vụ chính.
Túc Khê còn nhớ rõ, đạt 100 điểm là có thể trò chuyện với nhóc con, còn được tặng một món quà lớn, không biết đó là gì, cô có hơi kích động, nghĩ thầm nên hoàn thành nốt mấy nhiệm vụ phụ, vậy là có 1 2 »