Đọc truyện [Hoàn – Hai Thế Giới] Thăng Cấp Làm Hoàng Đế – Chương 30: 🎮 Có vẻ hắn đánh giá bản thân mình quá cao rồi
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Túc Khê định đi theo nhóc con, cô mở bản đồ ra, bỗng thấy khu vực xung quanh Nhị Hoàng Tử có rất nhiều chấm nhỏ… Chẳng lẽ đã bắt đầu ám sát? Sao lại nhanh vậy?!
Túc Khê không biết bao giờ thích khách ra tay, cô sợ nhiệm vụ thất bại, khiến cốt truyện chệch hướng, vì thế không đi theo nhóc con nữa, chuyển màn hình tới chỗ của Nhị Hoàng Tử trước.
Lúc này Nhị Hoàng Tử mang theo mười mấy tùy tùng, hết sức chăm chú nhìn một con thỏ, con thỏ kia nhanh chóng nhận ra mối nguy hiểm, vội vàng nhảy vào trong lùm cây. Nhị Hoàng Tử nóng nảy đuổi theo, đi vào sâu bên trong.
Túc Khê nhìn đám thích khách đang lén lút theo sau Nhị Hoàng Tử, trên núi không chỉ có người của Nhị Hoàng Tử, còn rất nhiều vương tôn quý tộc khác, phần trăm đụng mặt nhau rất cao, vậy nên đám thích khách di chuyển rất cẩn thận, không dám rút dây động rừng [1].
[1] Tục ngữ, ý nói một sợi dây làm rung chuyển cả khu rừng.
Túc Khê căng thẳng theo dõi, không dám rời mắt khỏi màn hình.
Sao vẫn còn chưa ám sát, mau làm nhanh lên! Cô còn đang muốn quay trở về xem nhóc con săn bắn đấy!
Xe bus tới trạm, cô đeo cặp sách, một tay cầm điện thoại, vẫn đeo tai nghe, xách nạng đi xuống dưới, canh chừng thích khách xuất hiện.
Mà thích khách chỉ chờ Nhị Hoàng Tử hoàn toàn rơi vào tầm ngắm của bọn chúng, một kích hạ gục nhanh tiêu diệt gọn.
Trong rừng, xung quanh cực kỳ yên lặng, chỉ có tiếng gió và tiếng lá cây sàn sạt bay qua.
Nhị Hoàng Tử và tùy tùng đuổi theo con mồi, vào sâu bên trong.
Túc Khê ngồi trước bàn học, vừa mở sách ra ôn tập, vừa đặt điện thoại ở bên trái để dễ dàng quan sát, chờ bọn chúng xuất hiện, đột nhiên cô nghe thấy tiếng thở mạnh, có người hô lên “Có thích khách….”
Cô ném bút, cầm lấy điện thoại, nhìn chằm chằm Nhị Hoàng Tử.
Tình cảnh vô cùng hỗn loạn.
Thích khách xông tới, bên phe Nhị Hoàng Tử đã chết ba người, đám người còn lại nhanh chóng vây quanh bảo vệ Nhị Hoàng Tử.
Đám thích khách võ công cao cường, thực lực không kém hơn là bao. Thị vệ không thể cản lại, vừa rồi còn bị trúng bẫy, rõ ràng càng đánh càng lui. Mà đúng lúc này, cách đó không xa xuất hiện ba thích khách mặc đồ màu đen, ẩn nấp ở trên cành cây cao, liên tiếp bắn tên.
Đám thích khách có chuẩn bị mà tới, bên Nhị Hoàng Tử liên tục trúng tên, có người toàn thân nhuốm máu, nhưng vẫn cố gắng che chở Nhị Hoàng Tử.
Bỗng dưng có một mũi tên bay tới, hướng thẳng về phía lưng của Nhị Hoàng Tử. Túc Khê nhanh chóng bắt lấy một con chim, ném về hướng mũi tên, con chim kia trúng phải mũi tên, thảm thiết ngã xuống.
Nhị Hoàng Tử tránh được một kiếp.
Túc Khê thở phào nhẹ nhõm.
Còn sót lại mấy tên thị vệ, chúng đẩy Nhị Hoàng Tử ra, nói: “Điện hạ, mau quay về doanh trại, thần sẽ ngăn bọn chúng lại!”
Nhị Hoàng Tử giật dây cương, chạy như điên xuống sườn dốc. Mắt thấy Nhị Hoàng Tử dần biến mất, đám thích khách sốt ruột, ra tay càng lúc càng ác liệt.
Mà Túc Khê có hơi khó hiểu, Nhị Hoàng Tử đã an toàn thoát nạn, nhiệm vụ phụ vẫn chưa thông báo hoàn thành, có khi nào lại có một tên thích khách nào khác đột ngột nhảy ra không?
Cô nhanh chóng đuổi theo Nhị Hoàng Tử, chỉ thấy hắn ta cách xa phạm vi của đám thích khách, nhưng không quay trở lại doanh trại, mà dừng trước một con suối.
Đứng đây làm gì?
Nhị Hoàng Tử mặc xiêm y đen tuyền, bởi vì không muốn nổi bật, trên người hắn ta chỉ có một miếng ngọc bội, vừa rồi ở nơi xuất phát, Túc Khê vẫn chưa để ý tới hắn ta.
Cô chỉ biết khuôn mặt chibi có tính cách mềm yếu là Thái Tử, khuôn mặt chibi xinh đẹp diễm lệ là Tam Hoàng Tử trêu hoa ghẹo nguyệt, hoang dâm vô độ, mà khuôn mặt chibi nham hiểm là Ngũ Hoàng Tử.
Về phần Nhị Hoàng Tử, giống hệt như mấy nhân vật phụ, quá mức bình thường, hơn nữa hắn ta không muốn nổi bật, vậy nên hoàn toàn không có sức hút.
Nhưng lúc này, Nhị Hoàng Tử cầm trong tay cung tên vừa cướp được của một tên thích khách, hắn ta cúi đầu nhìn kĩ, xác nhận mũi tên này không có độc, đột nhiên…
Không hề do dự đâm vào ngực!
Trong nháy mắt, máu tươi trào ra!
Nhị Hoàng Tử ngã xuống mặt đất.
Túc Khê ở bên ngoài màn hình cũng sợ ngây người!
Hệ thống hiện lên thông báo: “Báo động, nhiệm vụ phụ sắp thất bại, mau nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ phụ. Nếu Nhị Hoàng Tử trọng thương, ngắn thì ba tháng, lâu thì nửa năm không thể rời giường, hắn ta sẽ không cần thư đồng mới, nhân vật chính không có lý do nhập học Thái Học Viện, chắc chắn phải dùng cách khác.”
“Nhưng cách khác rất lằng nhằng, nếu theo sẽ phải làm nhiều nhiệm vụ phụ hơn, vô cùng khó khăn.”
Túc Khê:…
Vừa rồi cô còn tự hỏi mình đã giúp Nhị Hoàng Tử cản tên, tại sao hệ thống chưa thông báo hoàn thành, hóa ra hệ thống ôm cây đợi thỏ từ nãy tới giờ!
Nhị Hoàng Tử thoạt nhìn mờ nhạt, trên thực tế lại là người âm hiểm nhất!
Đừng nói là hắn ta đoán trước sẽ có người ám sát mình, vậy nên cố tình dẫn thị vệ vào sâu trong rừng, nào ngờ đám thích khách ám sát không thành công, cho nên hắn ta tự mình đâm mình một nhát.
Nếu chỉ có mấy tên thị vệ bị giết chết, vì mặt mũi của hoàng gia, chuyện này sẽ âm thầm cho qua.
Nhưng có Hoàng Tử bị thương, chắc chắn Hoàng Thượng sẽ tra rõ, mà hiện tại thiên tai đang hoành hành, Hoàng Đế muốn cử người tới phương Bắc xa xôi giúp đỡ nạn dân, nếu Nhị Hoàng Tử bị thương, Hoàng Đế sẽ không chọn hắn ta, mà là một vị Hoàng Tử khác, vậy thì quyền lực kinh thành sẽ có sự thay đổi.
Túc Khê nghi ngờ, có lẽ chính Nhị Hoàng Tử mới là người an bài thích khách.
Nhưng cốt truyện vẫn chưa mở, cô cũng không chắc mình đoán đúng hay không.
Cốt truyện đã vượt ra khỏi tầm hiểu biết của cô, cô có hơi đau đầu.
Hiện tại việc quan trọng nhất là cứu người.
Nhị Hoàng Tử bị thương, game này lại không có chế độ hồi sinh ngay lập tức, chỉ còn cách giảm thiểu thiệt hại về mức tối đa, để hắn ta dưỡng thương trong nửa tháng, hoặc vài ngày thì càng tốt, nếu không sẽ ảnh hưởng tới nhiệm vụ chính.
Nghĩ vậy, Túc Khê vào siêu thị mua thuốc gây mê, cô tẩm thuốc vào một chiếc lá, ném nó về phía Nhị Hoàng Tử.
Nhị Hoàng Tử mất quá nhiều máu, lảo đảo quay trở về doanh trại, ban đầu hắn còn tỉnh táo, chỉ cần đi nửa nén hương là có thể an toàn quay trở về doanh trại của Thái Tử. Đến lúc đó, tất cả thị vệ của hắn ta đều đã chết, hắn ta lại bị trọng thương, có thể dựng nên một vở kịch.
Nhưng nào ngờ, có người bắn ám khí về phía hắn ta, hắn ta lập tức hôn mê bất tỉnh.
“…….”
Nhị Hoàng Tử trước khi ngất xỉu: ……..?
Chờ Nhị Hoàng Tử hoàn toàn không còn tri giác, Túc Khê mở bản đồ, xác định xung quanh không có ai, cô vào siêu thị mua thuốc trị thương. Đây là loại thuốc tốt nhất, trong vòng ba ngày vết thương do tên bắn sẽ lành lại, hiệu quả 100%.
Nhưng Nhị Hoàng Tử là kẻ nham hiểm, tự rạch vết thương sâu như vậy, Túc Khê e ngại phải mất nửa tháng vết thương mới lành, lúc đó đã chậm trễ đại sự của nhóc con, vì thế cô mua một lúc ba lọ thuốc trị thương, đổ tất cả lên miệng vết thương của hắn ta, còn xoa đều khắp nơi.
Vậy mới an toàn.
Túc Khê lại kéo Nhị Hoàng Tử tới doanh trại phía bên kia, nhưng cô không thể ném thẳng hắn ta vào doanh trại, đành vứt hắn ta ở một góc cách đó hai trăm dặm.
Hình như vẫn chưa đủ, Túc Khê cố ý tạo ra động tĩnh lớn, giả bộ như có dã thú lại gần, khiến đám thị vệ đang nhậu nhẹt ở đằng kia chú ý.
Nào ngờ cô rung cây mấy lần, nhưng đám thị vệ say khướt lại hoàn toàn không nghe thấy.
Túc Khê nhịn không được vỗ vỗ điện thoại.
Đống cây cối xung quanh Nhị Hoàng Tử rung lắc dữ dội, lá cây rơi như mưa, đám thị vệ nghe được, cuống quít đứng lên, rút kiếm lại gần phía bên này.
Nhưng lúc này trời đã tối đen như mực, đám thị vệ xem xét một vòng, phát hiện không có gì khả nghi, liền cười cười nói nói quay trở về, trong đó có một tên còn đi ngang qua Nhị Hoàng Tử đang nằm úp sấp trong lùm cây.
Túc Khê: “…”
Nhị Hoàng Tử mặc hắc y, hoàn toàn không có sức hút, nhưng người sống nằm sờ sờ ở đây mà không ai phát hiện, rốt cuộc là do trời tối hay do tên thị vệ kia bị mù?
Túc Khê đành phải rung cây lần nữa, sau đó để một chiếc đèn lồng ở bên cạnh Nhị Hoàng Tử.
Cô suy nghĩ một lúc, sợ đèn lồng xa hoa sẽ khiến người khác hoài nghi, vậy nên chọn một chiếc đèn lồng bình thường, loại thợ săn chuyên dùng.
Mỗi năm thu yến đều có thị vệ canh gác nghiêm ngặt, tất cả con mồi cũng do thợ săn trên núi thả vào, vậy nên mang người bị thương về đây cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.
Khu vực này lại rộng lớn, mặc dù có thị vệ đóng quân, nhưng vẫn có thảo dân vô tình lạc vào trong đây.
Đám thị vệ quay trở về doanh trại, bỗng nhiên phát hiện có ánh sáng ở đằng xa, vì thế quay lại kiểm tra, lúc này mới phát hiện Nhị Hoàng Tử nằm trên mặt đất, hoảng sợ đỡ hắn ta dậy, “Nhị Hoàng Tử, ngài mau tỉnh lại đi!”
“Thái Tử điện hạ, Nhị Hoàng Tử gặp nạn bị thương!” Có người vội vàng chạy vào bẩm báo.
Lúc này Túc Khê mới nhẹ nhàng thở ra, hệ thống hiện lên thông báo, “Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ phụ, +20 thỏi vàng, +2 điểm.”
Đã xong nhiệm vụ phụ, chứng tỏ thuốc trị thương có tác dụng, vết thương của Nhị Hoàng Tử được chữa khỏi, sẽ không ảnh hưởng tới cốt truyện sau này.
Cuối cùng cũng xong việc, Túc Khê nhanh chóng tới chỗ nhóc con.
. . .
Nhìn thấy cảnh tượng dưới cây hoa lê, Túc Khê ngừng thở.
Sắc trời chuyển tối, xung quanh trống trải mà yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài bông hoa lê rơi xuống nền tuyết, tựa như tiểu tinh linh.
Nhóc con ngồi cạnh gốc cây, khuôn mặt bánh bao vô cảm.
Có vẻ như hắn đã đợi rất lâu, trên vai phủ đầy tuyết trắng, ánh mắt háo hức chờ mong đã sớm bị gió rét dập tắt.
Hắn mặc xiêm y màu đỏ đen, nhìn không ra vết máu, nhưng vẫn có thể thấy xiêm y lấm bẩn, trên tay và mặt dính vài giọt máu, mái tóc dài có hơi lộn xộn. Bên phải hắn là một chiếc túi lớn, bên trái là một cái đầu sói lông trắng, thoạt nhìn đáng sợ nhưng lại vô cùng tuyệt mỹ.
Ở sơn động gần đó vẫn còn dấu vết của trận ẩu đả.
Gió lạnh thổi tới, xộc vào từng thớ thịt, xiêm y bay phần phật, nhưng hắn không hề cảm thấy lạnh lẽo, vẫn yên lặng chờ đợi.
Rốt cuộc đã ngồi đây được mấy tiếng?
Túc Khê biết nhóc con cầu xin được gặp cô, nhưng cô không thể làm được, cuối cùng mọi chuyện lại thành như vậy.
Nhóc con vất vả giết chết Lang Vương, yên lặng ngồi đây đợi cô, trơ mắt nhìn từng giây từng phút trôi qua, không một ai xuất hiện, hưng phấn dần nguội lạnh, cuối cùng hắn cũng hiểu người nọ thực sự không tới, chết lặng ngồi đó.
Trái tim cô như thắt lại…
Trò chơi này đã hoàn toàn vượt qua phạm trù của một trò chơi bình thường. Mặc dù Túc Khê biết hệ thống thông minh, nhưng cô chỉ coi nhân vật trong game là hoạt hình, được lập trình sao cho giống với người thật mà thôi.
Nhưng hiện tại, nhìn thấy cảnh tượng này, Túc Khê biết nhóc con là một con người bằng xương bằng thịt… mà cô lại không có cách nào thực hiện lời hứa, chỉ có thể thở dài áy náy.
Hắn ở dưới trời tuyết lâu như vậy, vệt máu trên mặt đã khô lại, vốn là chờ mong, dần biến thành không yên, cuối cùng chỉ còn sót lại thất vọng.
Đáng lẽ ra cô nên để lại đồ vật gì đó, nói với hắn rằng mình không thể tới…
Túc Khê không ngờ nhóc con bướng bỉnh chờ lâu như vậy, càng không ngờ mình thất hứa với một nhân vật trong game, trái tim lại đau đớn không thôi.
Túc Khê ở ngoài màn hình yên lặng, mà nhóc con ở trong màn hình cũng yên lặng.
Vốn còn một nén nhang nữa mới hết thời gian đi săn, nhưng vì chuyện của Nhị Hoàng Tử, dưới chân núi thổi kèn triệu tập mọi người.
Đám thế tử lục tục quay trở về doanh trại.
Nơi này hẻo lánh, lại gần sơn động của Tuyết Lang Vương, không có ai đến, vậy nên cực kỳ yên ắng.
Người đã không tới, nhóc con cũng nên quay trở về rồi.
Phía bên dưới chân núi lộn xộn hỗn loạn, còn có tiếng kêu cứu, đương nhiên hắn nghe thấy.
Nhưng hắn vẫn không động đậy, muốn chờ thêm chút nữa.
Một nén nhang trôi qua, trời tối đen như mực, chút hy vọng còn lại trong đôi mắt hắn hoàn toàn biến mất, Lục Hoán chậm rãi vịn tay vào cây hoa lê, đứng lên.
Hắn nhìn bầu trời đêm sâu thẳm mịt mù, nắm lấy đầu Tuyết Lang Vương, cầm dây cương, bình thản xuống núi.
Túc Khê thấy nhóc con một thân một mình, bản năng người mẹ thổn thức không thôi, nếu không phải cô sợ hắn gặp quỷ, cô đã kéo hắn lại, nói rằng thật ra cô đang ở đây.
. . .
Lục Hoán dắt ngựa xuống núi, đôi mắt cụp xuống, mím mím môi, không có cảm xúc gì lớn.
Rốt cuộc thì người nọ vẫn không tới.
Thật ra hắn cũng dự đoán được, ngay từ đầu người nọ luôn tránh mặt, đã chứng tỏ người nọ không muốn bại lộ thân phận.
Là hắn cưỡng ép mong được gặp mặt.
Người nọ luôn thỏa mãn ước nguyện của hắn, nhưng hôm nay, chờ từ sáng cho tới khi mặt trời dần khuất núi, người nọ lại không tới.
Có vẻ hắn đánh giá bản thân mình quá cao rồi.
Lục Hoán tràn ngập chờ mong, nhưng hiện giờ không thấy người nọ, hắn như bị tạt chậu nước lạnh, thất hồn lạc phách. Tuy trái tim có hơi khó chịu, nhưng hắn vẫn có thể chịu được.
Dù sao hắn đã dự đoán trước kết quả.
Huống chi, tuy người nọ không tới, không có nghĩa người nọ sẽ xa rời hắn.
Chỉ cần người nọ còn ở đây, gặp hay không không quan trọng.
Nghĩ vậy, Lục Hoán xốc lại tinh thần, nhanh chóng quay trở về doanh trại.
. . .
Lúc này ở doanh trại hoàn toàn hỗn loạn, Hoàng Tử đang đi săn thì bị ám sát, đây là chuyện vô cùng hệ trọng.
Túc Khê đi theo nhóc con, đám thế tử thấy hắn mang theo đầu Tuyết Lang Vương, sợ hãi không thôi.
Nhóc con không coi ai ra gì, ném đầu Tuyết Lang Vương cho thị vệ Ninh Vương phủ, đế hắn ta nộp chiến lợi phẩm lên trên, ít nhất có hơn một nửa ánh mắt ở đây đều dõi theo bóng hình hắn…
Có người đi lên chúc mừng nhóc con, lúc này tâm tình Túc Khê mới thả lỏng hơn một chút.
Vừa rồi cảm xúc của nhóc con còn bất ổn, nhưng hiện tại có vẻ đã tốt hơn, tuy rằng khuôn mặt vẫn lạnh lùng, nhưng ánh mắt có phần ôn hòa.
Bất tri bất giác đã bảy giờ tối, mẹ Túc ở bên ngoài gõ cửa, “Khê Khê, học xong chưa, mau ra ngoài ăn cơm thôi con.”
Túc Khê ngẩng đầu, nhìn đồng hồ trước mặt, lại nhìn đống sách vở trên bàn, mẹ nó, cô suýt quên mai còn có bài kiểm tra!
Túc Khê nhanh chóng tắt điện thoại, chạy ra ngoài ăn cơm.
. . .
Sau khi Túc Khê logout, tất cả đám thế tử đều vây quanh Nhị Hoàng Tử đang bị thương, miệng vết thương của Nhị Hoàng Tử rất sâu, nhưng không hiểu sao lại được bôi thuốc trị thương, vậy nên hắn ta nhanh chóng tỉnh lại.
Thái Tử phái người điều tra chuyện xảy ra hôm nay, rốt cuộc là ai đứng sau đám thích khách, thị vệ dưới trướng vội vàng tuân lệnh.
Bên đống lửa trại, Ngũ Hoàng Tử thân thiết ngồi cạnh Nhị Hoàng Tử, nói: “Nhị ca, huynh làm đệ sợ muốn chết, huynh không sao là tốt rồi, có thấy rõ mặt kẻ đã ám sát huynh không?”
Mà Tam Hoàng Tử đứng bên cạnh thái y, vung vẩy chiếc đèn lồng trên tay, không đứng đắn trêu đùa, “Nhị ca, có vẻ huynh được người ta cứu, không biết là thợ săn trên núi hay tiểu thư nhà ai, có khi nào lại kết thành mối lương duyên không?”
Nhị Hoàng Tử được thị vệ đỡ dậy, nhíu mày, hổn hển nói: “Sao đệ biết là có nữ tử, trên núi này cũng không có nữ tử nào. Lúc huynh tỉnh lại phát hiện mình đang ở con suối gần doanh trại, nữ tử không có sức lớn như vậy được.”
“Cũng đúng.” Tam Hoàng Tử hậm hực không vui.
“Cũng có thể là tùy tùng của vị thế tử nào đó, mặc kệ như thế nào, đã cứu Nhị đệ, huynh nhất định phải trọng thưởng.” Thái Tử nghiêm túc ra lệnh, “Mau gọi mấy vị thế tử lại đây, hỏi xem đèn lồng này của nhà ai.”
Đám thế tử vội vàng đi tới.
Chiếc đèn lồng này quá mức bình thường, được bện bằng rơm rạ, bên trong chỉ có một ngọn đèn rẻ tiền, đám hạ nhân của bọn họ cũng không dùng.
Chẳng qua trên chiếc đèn lồng này có một hàng chữ rất nhỏ, mấy Hoàng Tử cẩn thận nhìn xem, lại phát hiện mình không hiểu một chữ nào.
Dòng chữ này quanh co khúc khuỷu, giống như nòng nọc, vô cùng kỳ quặc, giống như chữ viết của ngoại tộc, hoặc là có người dùng tay điêu khắc, không có ý nghĩa gì quan trọng.
“Made in game mall.”
Là sao?
Đám thế tử Hoàng Tử không hiểu, coi như không có ý nghĩa, không ai để ý nữa.
Nhưng khi đèn lồng này tới tay Lục Hoán, đôi mắt sâu thẳm có hơi run lên.
Hắn kinh ngạc nhìn đống thuốc trên ngực Nhị Hoàng Tử, lại nhìn xuống chiếc đèn lồng… Gương mặt vấy máu có phần khó coi.
Dòng chữ không có ý nghĩa này, ở chiếc hoa đăng hình thỏ con kia cũng có.
Mỗi sáng sớm hắn gỡ hoa đăng xuống, đêm đến lại treo lên, ngày qua ngày ngắm nhìn hoa đăng hình thỏ con, hoa đăng cũng bị hắn sờ đến tróc nước sơn, sao hắn lại có thể không biết?
Ban đầu hắn còn tưởng đây là hoa văn trang trí.
Không nghĩ rằng, trên chiếc đèn lồng rơm này cũng có.
Có khi nào… đèn lồng này… là của người nọ?
Người nọ… cứu Nhị Hoàng Tử?
Đúng rồi, thuốc trị thương có hiệu quả rất tốt, vậy nên người nọ mới thoa cho Nhị Hoàng Tử. Mà cứu Hoàng Tử nhưng không để lộ thân phận, cũng là phong cách của người nọ.
Lục Hoán mím môi, không nói nên lời, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm chiếc đèn lồng trên tay.
Lần trước người nọ cứu phó bếp Đinh là vì mình, nhưng lần này người nọ cứu Nhị Hoàng Tử, không liên quan gì đến hắn.
Vì sao người nọ phải cứu Nhị Hoàng Tử, có mục đích gì?
Trên thực tế, Lục Hoán không có quyền can thiệp vào việc làm của người nọ.
Hắn có hơi đau đầu, không dám thừa nhận vì dục vọng của mình mà khăng khăng giữ người nọ lại, lại giận dỗi với người nọ, hắn không khỏi tự giễu.
Nhưng giờ phút này, đại não hắn trống rỗng, không ngừng suy nghĩ, “À, hóa ra người nọ không chỉ tốt với một mình mình”, hắn hoàn toàn không thể bỏ được suy nghĩ này ra khỏi đầu, ngón tay cầm đèn lồng có hơi run rẩy.
Hắn còn tưởng người nọ không tới.
Nhưng hóa ra người nọ vẫn luôn ở đây, chẳng qua thất hứa với hắn để đi cứu Nhị Hoàng Tử.
Lục Hoán run run, khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu.