Đọc truyện Hoan Du – Chương 56
Cố Du đóng cửa rồi xoay người lại mím môi mỉm cười.
Phó Lệ Minh ngồi yên một chỗ, biểu hiện trên mặt lạnh lùng: “Em cầm gì trên tay đó?”
Cố Du đi qua, đặt tới trước mặt anh: “Anh tự xem đi.”
Phó Lệ Minh nhận lấy, mở ra xem.
Đọc xong, anh ngước mắt nhìn Cố Du: “Hoắc Diệc Thanh cố ý nói em lên đưa cho anh?”
Nhìn điệu bộ của anh có vẻ như không muốn đồng ý.
“Bởi vì em muốn gặp anh, nên cố ý đến hỏi anh ấy có gì muốn giao cho anh không, sau đó anh ấy đưa em cái này.” Cố Du rất chú ý tìm từ.
Ánh mắt Phó Lệ Minh trở nên nóng rực, thần sắc dịu đi rất nhiều, hoặc nói là, tâm tình trở nên tốt hơn.
Anh đứng lên, đi qua bàn làm việc, dừng lại trước mặt Cố Du, cúi đầu hỏi: “Muốn gặp anh?”
Cố Du ngửa đầu nhìn anh, không rụt rè, nói: “Đúng vậy.”
“Bây giờ gặp được rồi đó.”
Cố Du biết anh đang cố ra vẻ bình tĩnh, chờ cô chủ động.
Nào có chuyện tốt như vậy? Cô giảo hoạt nói: “Ừ, gặp được rồi, bây giờ em đi đây.”
Nếu đã đến đây rồi, thì đâu có đi dễ dàng như vậy.
Phó Lệ Minh không nói hai lời, ôm lấy bả vai cô, cúi đầu hôn cô.
Không biết hôn bao lâu, cơ thể Cố Du mềm nhũn, chống đỡ lên bàn làm việc.
Mà anh cũng không biết thỏa mãn, càng hôn càng kịch liệt.
Cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện, có người đến tìm Phó Lệ Minh.
Cố Du căng thẳng muốn chết, mặc dù cửa văn phòng đã đóng, nhưng vẫn chưa khóa, lỡ như có người đẩy cửa tiến vào thì xong đời.
Cô vội vàng đẩy Phó Lệ Minh, lúc này anh mới chịu rời bờ môi cô, anh đứng thẳng người, nhưng hai tay vẫn ôm cô.
Cố Du tiếp tục đẩy anh, nhỏ giọng nói: “Có người đến.”
“Không vào đâu.” Phó Lệ Minh không lo lắng.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Trương Bân nói: “Tổng giám đốc Phó, giám đốc Lý tìm anh.”
Phó Lệ Minh: “Nói ông ấy 10 phút sau rồi quay lại.”
Trương Bân: “Được.”
Bên ngoài nhanh chóng im lặng trở lại, Cố Du cũng không muốn để anh ôm nữa: “Thả em ra.” Cô vốn nghĩ có thể thoát khỏi vòng tay anh, nhìn anh có vẻ không dùng lực, nhưng cô giãy dụa cách nào cũng không thoát ra được.
Phó Lệ Minh nào có dễ nghe lời như vậy, anh không buông tay, ngược lại ôm cô chặt hơn: “Hai ngày không được ôm em rồi.”
Hai ngày qua anh bề bộn nhiều việc, trước đó còn ở bệnh viện, tối hôm qua còn vội vàng đến Thịnh Thế Vương Triều để giải quyết vụ ẩu đả.
Anh thật sự rất vất vả, không có nhiều thời gian nghỉ ngơi, về nhà chỉ có một mình anh, còn người cha duy nhất thì cơ thể không tốt, tính tình khó chiều.
Cố Du đau lòng, ôm lấy anh, tựa vào lồng ngực anh.
Điều hòa ở văn phòng anh ấy rất thấp, còn thấp hơn so với Sang Thành.
Anh mặc áo sơ mi, nhiệt độ cơ thể anh xuyên qua vải khiến Cố Du cảm thấy ấm áp.
“Người anh ấm quá.” Cô thật lòng nói ra.
Cánh tay Phó Lệ Minh siết chặt hơn, giọng nói nặng nề: “Người anh đang rất nóng.”
Ngừng một giây, anh lại bổ sung: “Bởi vì em.”
Cố Du đỏ mặt, đồng thời cảm giác được chỗ nào đó của anh đã biến hóa.
Không thể ôm nữa!
Cô đẩy anh ra, lần này Phó Lệ Minh buông tay.
Không buông tay thì người khó chịu sẽ là anh.
Cho tới bây giờ anh không ngờ có một ngày bản thân lại biến thành người như vậy, bởi vì một cô gái, mà giống như bị trúng độc, ý chí trở nên yếu đi.
“Muốn em.” Anh cũng thật lòng nói ra cảm xúc.
Cố Du luống cuống, lùi ra phía sau hai bước, đề phòng nói với anh: “Anh đừng có làm loạn.”
Phó Lệ Minh thấy bộ dáng nhát gan của cô, tâm lý thoáng vui vẻ một chút.
“Em không muốn sao?” Anh hỏi.
Cố Du cực kỳ xấu hổ, cô trừng anh, khẩu thị tâm phi nói: “Không muốn!”
Cho dù có muốn cũng tuyệt đối nói không.
“Đêm nay có thể qua nhà anh không?” Phó Lệ Minh tiến lên hai bước, lại ôm lấy cô: “Mỗi giây mỗi phút anh đều muốn ở cùng với em, có khả năng là anh đã bị em mê hoặc rồi.”
Nụ hôn của anh, cái ôm của anh, sao có thể không khiến cô nhớ nhung được, cô cũng muốn ở cạnh anh.
“Được.” Cô cúi đầu đáp.
Phó Lệ Minh nhận được đáp án, anh nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn một cái.
“Em xuống dưới đây, bây giờ đang làm giờ làm việc.” Cô và ông chủ đang thân mật ở công ty, không nên.
Loại tình huống này hẳn là sẽ bị trừ tiền lương.
“Còn chưa tới 10 phút.”
Cố Du liếc anh một cái: “Anh cũng làm việc đi, tổng giám đốc không thể lười biếng được.”
Phó Lệ Minh quả thật có rất nhiều công việc, mỗi ngày đều làm không hết việc, xử lý không hết phiền toái.
Anh gật đầu đồng ý.
Cố Du chưa quên “Chuyện chính”, nhìn văn kiện trên bàn: “Cái đó… Anh ký hay không ký?”
Phó Lệ Minh nhíu mày, cố ý hỏi: “Em nghĩ sao?”
“Sao em biết được.”
Phó Lệ Minh thở dài một hơi, nghiêng người lấy văn kiện lại, lấy bút máy rồi ký xoạt xoạt xuống.
Văn kiện giao lại cho Cố Du, cô nở nụ cười sáng lạn.
“Vui vậy hả?” Phó Lệ Minh bị lây bởi tâm trạng của cô, trên mặt cũng mang theo tia cười.
Tâm trạng Cố Du đang vui nên nói giỡn: “Anh biết cái này gọi là gì không?”
Phó Lệ Minh lắc đầu.
Cố Du cười cười, nói: “Cái này gọi là thấy tiền sáng mắt.”
“Thích tiền như vậy sao?”
“Đương nhiên.” Cố Du không e dè.
Dịch Huyên từng lo lắng khoảng cách của hai người quá lớn, sẽ dễ sinh ra vấn đề.
Cố Du cũng biết điều đó, đây cũng là nguyên nhân trước đây cô do dự không dám đồng ý làm bạn gái anh.
Bây giờ ở chung một chỗ, cô cũng tự nhiên hơn, lúc ăn cơm sẽ đi với anh, nhưng sẽ không đi mua sắm cùng anh, bình thường cũng không nhận quà vật gì quá đắt tiền.
Dù sao tiền cô kiếm được cũng đủ dùng, đối với cô, tiền tài đủ dùng là được rồi, cũng không muốn trở thành đại phú bà.
Nhưng mà, tiền hay tình yêu, thì cũng phải lao động mới có được.
“May là anh thuộc dạng có nhiều tiền.” Phó Lệ Minh lại cười nói.
Anh tỏ vẻ đồng tình với cô bởi vì cô không tránh né câu hỏi của anh.
Lúc Phó Khai Nguyên đưa tiền cho cô, thì cô cũng không trả lui.
Sự tự tin của anh khiến Cố Du bất mãn, hừ nói: “Điều này chưa chắc đúng.”
Phó Lệ Minh nhịn không được nhéo má cô: “Còn nói lung tung nữa thì anh không tha đâu.”
Cố Du ôm văn kiện vào ngực, lùi ra phía sau một bước: “Em chỉ yêu tiền em kiếm được.
Thôi được rồi, em còn phải tiếp tục kiếm tiền đây, tạm biệt tổng giám đốc Phó.”
Cô nhẹ nhàng nâng bước đi ra cửa, Phó Lệ Minh nhìn theo bóng lưng cô.
Cố Du đặt tay lên nắm cửa, nhưng lại dừng một chút, sau đó quay người đi trở về.
Phó Lệ Minh đứng một chỗ, chờ cô nói nguyên nhân quay lại.
Cố Du đi đến trước mặt anh, đưa ngón tay ngoắc ngoắc, làm ra vẻ bí ẩn nói: “Anh cúi thấp người xuống một chút.”
Phó Lệ Minh làm theo cô, cúi người sát gần cô.
Cố Du nhón chân, nhanh chóng hôn lên môi anh một cái, sau đó lùi về sau, nói: “Buổi tối gặp anh sau.”
Nói xong, cô xoay người bỏ chạy.
Cô không có chút nào rụt rè.
Nhưng mà chỉ cần khiến anh vui vẻ là được rồi.
Phó Lệ Minh ở trong văn phòng, dùng ngón tay vuốt môi, nở nụ cười.
Cố Du đi thang máy quay trở lại Sang Thành, trên mặt vẫn đỏ ửng, trái tim đập nhanh chưa hồi phục, chỉ có thể nhịn không cười.
Vừa mới đi tới gần khu làm việc, thì lập tức chạm mặt Tống Lệ Hoa.
Tống Lệ Hoa nhìn thấy sắc mặt của Cố Du, không khỏi trêu chọc: “Em gặp chuyện gì tốt hả? Trông em có vẻ vui.”
Cố Du không nghĩ biểu hiện của cô rõ ràng như vậy sao?
“Mọi người nói em ban nãy đi lên văn phòng tổng giám đốc.” Tống Lệ Hoa nói tiếp.
Cố Du là người lanh lợi, rất sợ bị lộ, nên linh động quơ quơ văn kiện trong tay, nhướn mày cười nói: “Đương nhiên phải vui rồi chị, chúng ta có tiền thưởng rồi nè.”
Bởi vì một tháng trước mọi người đều bán mạng làm việc, thành tích nổi bật, Hoắc Diệc Thanh cũng nói qua vài lần sẽ tăng tiền thưởng cho mọi người.
Chẳng qua lúc nói lời này rất nhiều người nghĩ chỉ là tăng thêm tinh thần cho mọi người thôi, không nhất thiết phải thực hiện, mà cho dù có thực hiện, thì khả năng chỉ nhiều hơn một chút xíu thôi.
Ngày hôm qua mọi người hỏi giỡn, Hoắc Diệc Thanh nói muốn tiền thưởng tăng nhiều thì phải xin Phó Lệ Minh, đồng thời nói mọi người cũng đừng quá chờ mong, bởi vì anh ấy quá phận, Phó Lệ Minh có khả năng sẽ không ký.
Bây giờ là xin thành công rồi hả?
Tin tức này quả thật khiến người ta phấn khởi.
Tống Lệ Hoa cười nói: “Em đúng là phúc tinh của mọi người.”
Cô ấy còn có việc, nên rời đi.
Cố Du tránh được một kiếp.
Lúc Cố Du vào báo cáo kết quả cho Hoắc Diệc Thanh, anh ấy phiền muộn nói: “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân.”
Cố Du: “Tổng giám đốc Hoắc đang tự nói chính mình sao? Lần trước đang họp được một nửa thì anh…”
“Dừng lại.” Hoắc Diệc Thanh bất đắc dĩ, vốn định cười nhạo bọn họ một chút, bây giờ trái lại bản thân bị cười nhạo: “Tôi phát hiện cô gần mực thì đen rồi.”
Trước kia Cố Du sẽ không cười nhạo anh ấy.
Cố Du cười nói: “Đúng vậy, làm việc dưới trướng tổng giám đốc Hoắc một thời gian thì cũng thay đổi rồi.”
Hoắc Diệc Thanh: “… Cô… Ra ngoài làm việc đi.” Anh ấy nói, rõ ràng là Phó Lệ Minh.
~
Buổi tối Phó Lệ Minh tăng ca đến bảy giờ, sau đó anh đến bệnh viện thăm Phó Khai Nguyên.
Anh đẩy cửa phòng bệnh VIP ra, thấy Dung Tĩnh đang nói chuyện với Phó Khai Nguyên.
Cô ta nghe thấy tiếng mở cửa, nên quay đầu lại nhìn.
Cô ta nhìn thấy Phó Lệ Minh, thẹn thùng chào hỏi: “Chào anh, tổng giám đốc Phó.”
“Sao lại gọi tổng giám đốc Phó, cháu gọi nó là anh đi.” Phó Khai Nguyên tự tiện chủ trương nói.
Hiện tại tâm trạng ông không tệ, trong lúc đó lại nhìn Dung Tĩnh và Phó Lệ Minh.
Ông vẫn cảm thấy Phó Lệ Minh và Dung Tĩnh rất xứng đôi, còn Cố Du, ông vừa nhớ đến đã mất hứng.
Sắc mặt Phó Lệ Minh không đổi: “Gọi tên tôi là được rồi.”
Anh anh cái gì, anh sẽ không đồng ý.
Ngoại trừ Cố Du có thể gọi anh như vậy.
Nhớ tới cô, tâm trạng anh tốt hơn rất nhiều.
Anh nói với Phó Khai Nguyên: “Ba tiếp khách đi, sáng mai con quay lại thăm ba.”
Phó Khai Nguyên đang cười nghe thấy anh đòi rời đi, tâm trạng lập tức không vui, giận dữ nói: “Con làm con như vậy đó hả? Mỗi ngày đến nhìn một tí, thấy có người là bỏ đi, ba trở thành gánh nặng cho con rồi hả?”
Phó Khai Nguyên càng ngày càng mẫn cảm, đa nghi.
Dung Tĩnh thấy ông tức giận, vội vàng khuyên nhủ: “Chú Phó, chú đừng tức giận, anh Lệ Minh không có ý này đâu.”
“Vậy nó có ý gì chứ?” Phó Khai Nguyên giận dữ nhìn Phó Lệ Minh.
Phó Lệ Minh nghiêm mặt: “Ba cảm thấy thế nào thì là thế đó đi.”
Anh cảm thấy đối mặt với Phó Khai Nguyên còn mệt mỏi hơn đối mặt với công việc.
Nếu không phải thân thể ông không tốt, thì anh thật sự không muốn gặp ông.
Phó Khai Nguyên bị lời này của anh làm tức giận, không thở nổi, trợn tròn mắt nhìn anh, bộ dạng rất khó chịu.
Dung Tĩnh bối rối, đi qua vỗ lưng cho ông.
Phó Lệ Minh bấm chuông gọi bác sĩ.
Bác sĩ nhanh chóng chạy tới, kiểm tra một hồi, tiêm cho Phó Khai Nguyên một mũi, một lát sau ông lập tức mê man.
Bác sĩ đi rồi, phòng bệnh chỉ còn lại Phó Lệ Minh và Dung Tĩnh..