Bạn đang đọc Hoàn Đồng: Chương 12
Editor: mèomỡ
Nhưng người đàn ông to cao này dễ dàng tránh thoát, bước một bước dài về phía cô, vặn tay cô.
“A ——” Cô hét lên.
Nam Cung Thần Võ lúc này nhanh chóng giơ tay trái lên, nhẹ nhàng ấn lên đồng hồ trên cổ tay, trong đồng hồ lập tức bắn ra một dịch thể, phun vào mặt người đàn ông đang giữ tay anh.
“A….” Người đàn ông đó đau đến mức ôm mặt hét lên.
Anh nhân cơ hội thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, đá ngã anh, chạy về phía Cao Lục.
Người đàn ông bắt lấy Cao Lục quay đầu trừng anh, kinh hãi mắng: “Thằng ôn này. . . . . .”
Nhưng hắn còn chưa dứt lời, chợt nghe “pằng” một tiếng, một viên viên đạn bắn thẳng vào. . . giữa trán hắn. Hắn run lên một cái, ngã về phía sau.
Cao Lục choáng váng, cô trợn tròn mắt nhìn Nam Cung Thần Võ cầm súng, vẻ mặt lạnh lùng tàn nhẫn.
Tình. . . . . . tình cảnh này chẳng phải giống hệt lần trước sao?
Lần trước trước lúc ngất xỉu, cô thấy Tiểu Võ cầm. . . . . . Hóa ra thật sự là một khẩu súng!
Bọn họ. . . . . . Đều dễ dàng giết người như thế. . . . . .
Không! Không phải “Bọn họ” , mà là. . . . . .
“Anh” !
Giờ này khắc này, cô gần như có thể kết luận, “Bọn họ” là cùng một người!
Nam Cung Thần Võ nhìn cô, kéo cô còn đang sững sờ dậy, lạnh lùng nói: “Đi thôi!”
Cô hoảng sợ hất tay anh ra, tránh sang bên, hoảng sợ hỏi: “Anh. . . . . . Anh. . . . . .”
Anh nhíu mày không vui, hừ lạnh: “Rút cuộc cô định nói gì?”
“Anh và Tiểu Võ. . . . . .” Cô không nhịn được muốn hỏi rõ ràng.
“Lúc này cô nhắc đến Tiểu Võ làm cái gì?” Anh khẽ mắng, tiến lên muốn kéo tay cô.
Cô lại vội vàng né tránh, không ngừng lùi về phía sau, vẻ mặt sợ hãi.
“Cô làm gì vậy? Cái vẻ mặt đấy là sao hả? Còn không đi mau?” Anh quát.
“Tôi……” Cô không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào, chỉ đột nhiên cảm thấy anh có chút đáng sợ.
“Lại đây, chúng ta cần phải đi.” Anh giận dữ quát.
“Tôi……” Cô chần chờ.
“Không đi thì cô ở lại một mình.” Anh giận trừng cô một cái, lười nói thêm nữa, xoay người bước đi.
“Hả? Chờ tôi……” Cô khẽ hô, sợ hãi liếc hai người đàn ông cao to kia, chạy theo anh.
Không ngờ, lúc đi qua người đàn ông đang ôm mặt lăn lộn trên đất, hắn ta bỗng nhảy lên, không để ý đến khuôn mặt và hai mắt đều đã bị nước thuốc ăn mòn, vung dao về phía cô.
“Đáng giận, chúng mày đừng hòng đi! Không mang chúng mày về tao cũng không sống được!”
“A!” Cô sợ hãi, đứng chết trân tại chỗ.
Nam Cung Thần Võ xoay người, hét lên:“Cao Lục!”
Anh lập tức lao về phía cô, trong nháy mắt người đàn ôg kia vung dao tới, kéo cô vào trong lòng. Nhưng cũng bởi vậy mà tay trái anh trúng một dao.
“A……” Anh đau đớn nhíu mày.
“Nam Cung ….” Sắc mặt Cao Lục trắng xanh hét lên.
Người đàn ông kia còn muốn bồi thêm một nhát nữa, anh lập tức rút súng bắn chết hắn ta.
Cao Lục hoảng sợ nhìn thi thể toàn bộ gương mặt bị ăn mòn lại trúng đạn, rúc vào trong lòng Nam Cung Thần Võ, không ngừng rẩy, có cảm xúc quỷ dị nào đó đang hiện lên trong đầu.
Cảm xúc sợ hãi, ghét cay ghét đắng, lại không thể không đối mặt……
“Được rồi…… Chúng ta mau đi thôi.” Nam Cung Thần Võ thấp thở hổn hển, lạnh lùng nói.
Nghe thấy giọng anh, cô đột nhiên hoàn hồn, sợ hãi nhìn thấy cánh tay anh không ngừng chảy máu, trong lòng đau như cắt, kinh hãi nói:“Trời ạ! Tay anh…… cầm máu đã……”
“Không cần…… Chúng ta lập tức rời khỏi đây……” Anh nhíu mày, nhịn đau, kéo cô vội vàng rời đi.
Trở lại biệt thự, Cao Lục vội vàng giúp Nam Cung Thần Võ xử lý miệng vết thương, cánh tay trái của anh bị rạch một đường lớn, cô nhìn mà hết hồn, chỉ tiêu độc thôi hai tay cũng run rẩy không ngừng.
“Cô nhát gan như vậy sao học y được?” Anh trừng mắt với cô, tức giận nói.
“Tôi…… Chỉ hơi sợ……” Cô nói nhỏ.
“Sao mà sợ?” Anh sâu sắc hỏi lại.
Tại anh đấy.
Cô giương mắt nhìn anh, thầm trả lời trong lòng.
Nhưng cô không nói anh cũng đoán được suy nghĩ của cô, không vui gạt tay cô ra, trách mắng:“Chỉ giết hai người mà thôi, cô sợ thì cút ngay, tự tôi làm được.”
Cô sửng sốt, lại nhìn anh tự tiêm thuộc tê, thậm chí còn định tự mình khâu miệng vết thương, vội la lên:“Tự anh làm sao được? Để tôi giúp……”
“Không cần, cô đi ra ngoài.” Anh nhíu mày quát.
“Anh có thôi đi không, bị thương thành như vậy còn dỗi cái gì? Tôi đã lo lắng gần chết rồi, anh có thể ngồi yên cho tôi được không, đừng có mà giãy!” Cô có chút tức giận, không nhịn được mắng.
Anh ngẩn ngơ, cô nhân cơ hội giành lấy kim chỉ, ngồi xuống mép giường sát bên cạnh anh, cẩn thận khâu vết thương lại cho anh.
Cô lo lắng cho anh sao?
Anh lẳng lặng nhìn đôi mày đang nhíu và cả khuôn mặt còn tái nhợt hơn cả anh của cô, không thoải mái trong lòng dần dần tan biến.
“Đau không?” Cô đau lòng hỏi.
“Tiêm thuốc tê rồi còn đau được chắc?” Anh khẽ gắt, nhưng trong lòng lại vì vẻ mặt của cô mà hơi nóng lên.
Đúng thế, anh hẳn là không đau, nhưng vì sao cô lại đau? Mỗi một mũi kim, tim cô lại đau một lần, thật giống như những mũi kim kia đang đâm vào trong tim cô.
Đặc biệt là khi nghĩ đến anh bị thương là vì cô, tim cô lại càng siết đau hơn.
Cao Lục nhíu mày, không hiểu sao trong lòng có chút không yên.
“Sao anh lại đỡ hộ tôi một dao kia?” Khâu xong, cô giúp anh bôi thuốc, vừa băng bó vừa khàn khàn hỏi.
Vì sao lại đỡ hộ cô một dao ư?
Anh cũng tự hỏi, anh luôn chỉ quan tâm đến bản thân, sao có thể làm ra chuyện ngu xuẩn này? Cho dù cô bị đâm mấy nhát cũng chẳng liên quan gì đến anh, không phải sao?
Nhưng trong chớp mắt ấy, não còn chưa kịp nghĩ, thân thể đã hành động trước rồi……
“Người kia không nhìn thấy, chưa chắc đã đâm trúng tôi……” Cô lại nói.
“Đúng vậy, hắn không nhìn thấy, chỉ cần né ra là xong, nhưng đồ ngốc nhà cô lúc ấy lại đứng im bất động, chờ người ta chém.” Giờ anh nhớ lại vẫn cảm thấy kinh hoàng.
“Tôi……” Cô không nói gì.
“Cô như đồ ngốc vậy, luôn làm mấy chuyện ngu ngốc, làm cho người ta quan tâm, phiền lòng.” Anh có chút tức giận khẽ mắng, giận cô luôn ảnh hưởng đến cảm xúc của anh, càng giận anh luôn bị cô ảnh hưởng.
“Tôi đâu có làm mấy chuyện ngu ngốc?” Cô kháng nghị.
“Không có sao? Cả hai lần đều trực tiếp lao ra đâm đầu vào chỗ chết, cô cho là cô có thể đối phó được những kẻ đó sao? Lần trước bị đánh cho thâm cả bụng vẫn chưa chừa, lần này rõ ràng tôi đã bảo cô ở yên đấy đừng nhúc nhích, cô lại vẫn chạy ra…… Cô nói xem đấy không phải ngu ngốc thì là cái gì?” Anh lớn tiếng răn dạy.
Tim cô siết lại, nín thở, ngẩn ra nhìn anh.
Những lời này, giọng điệu của đương sự này, nói cách khác, không chỉ lần này mà cả lần trước, anh cũng có mặt.
“Nhìn cái gì? Chẳng lẽ tôi nói sai à?” Anh nhíu mày.
“Anh…… Anh…… Chính là Tiểu Võ, đúng không?” Cô bật thốt lên nói.
Sắc mặt anh thay đỗi, bỗng cứng đờ.
“Đúng không? Anh…… Hai người thực ra vốn là cùng một người?” Cô hỏi lại.
Còn tưởng cô ngốc như vậy tuyệt đối sẽ không phát hiện, cho rằng có thể giấu giếm cô thêm một thời gian nữa, như vậy lúc đưa cô đi sẽ không cần dùng đến “Wash Memory” nữa.
Đáng tiếc, cô không thực sự ngu ngốc.
“Cô đang nói bậy bạ gì thế?” Anh run rẩy hỏi.
“Có rất nhiều dấu hiệu chứng tỏ hai người…… Đồ phổ của Tiểu Võ giống anh như đúc, đến chuyện vừa rồi…… Gần như những gì Tiểu Võ biết, anh cũng biết…… Anh biết…… Tiểu Võ cũng biết……” Cô không hề chớp mắt nhìn anh.
“Cô điên à? Sợ quá hóa ngốc rồi? Hay là xem quá nhiều phim vậy?” Anh nhíu mày tức giận mắng.
“Không, tôi rất bình thường, hơn nữa tôi càng nghĩ càng thấy kỳ quái, hai người thật sự rất giống nhau…… Dù là diện mạo, hay giọng điệu, còn có…… Phản ứng.” Cô nhìn anh, không nhịn được đưa tay khẽ vuốt hàng lông mày tuấn tú kia, đôi mắt thông minh xinh đẹp, cái mũi cao thẳng, còn có đôi môi mê người kia.
Cô đã từng sờ khuôn mặt này.
Đây rõ ràng chính là mặt Tiểu Võ! Gương mặt Tiểu Võ trưởng thành!
Bị đầu ngón tay của cô chạm vào trong lòng anh điên cuồng rung động, nhưng ánh mắt đáng chết lại như muốn tìm kiếm bóng dáng Tiểu Võ bảy tuổi trên khuôn mặt anh.
“Ý của cô là tôi giống một thằng nhóc bảy tuổi?” Anh cắn răng trừng nàng, trong mắt lóe lên ngọn lửa.
“Không phải, tôi chỉ cho rằng……” Cô rụt tay về, thử giải thích.
Nhưng còn chưa dứt lời, anh đột nhiên đè cô xuống đệm, từ trên nhìn xuống, hừ lạnh:“Một thằng nhóc bảy tuổi sẽ không làm chuyện này……”
Dứt lời, anh cúi đầu hung hăng chiếm hữu cánh môi cô, cho cô một nụ hôn nóng bỏng cuồng nhiệt.
Cô kinh ngạc còn chưa kịp phản ứng lại, đầu lưỡi của anh đã làm càn tiến vào trong miệng cô quấn quýt.
Nụ hôn khiêu khích ướt mặn tràn ngập dục vọng, cô bị hôn đến choáng váng đầu óc, một lúc lâu sau mới hoảng loạn hoàn hồn, vội vàng xoay đầu đi. Nhưng anh không buông tha cho cô, thuận thế tấn công xuống cổ cô, cũng dọc theo cổ hôn xuống xương quai xanh.
“Đừng…… Đừng như vậy! Nam Cung Thần Võ……” Cô sợ tới mức hô nhỏ.
“Tôi muốn cho đầu cô tỉnh táo một chút, như vậy cô mới không suy nghgĩ lung tu.” Anh cởi cúc áo của cô, bàn tay không hề dịu dàng luồn vào trong bra của cô xoa bóp nơi mềm mại đầy đặn kia.
“Anh…… Anh……” Cô há miệng muốn mắng, nhưng anh bỗng nhào lên nhanh chóng chặn miệng cô lại.
Đầu lưỡi nóng bỏng đốt lửa trong miệng cô, bàn tay đáng giận lỗ mãng trước ngực cô, cô thực sự sợ hãi, liều mạng giãy dụa đẩy anh, không ngờ lại đánh trúng tay trái anh.
“A.” Tay trái đau đớn, anh kêu lên một tiếng.
Cô nhân cơ hội lăn ra xa, nhảy xuống giường, lùi vào góc nắm chặt cổ áo rộng mở trừng anh.
“Anh là đồ khốn kiếp! Anh…… Anh muốn làm gì hả?”
Anh ôm tay trái, chậm rãi ngồi dậy, nhìn cô chằm chằm, châm chọc:“Cô cho rằng một ‘người đàn ông’ đè phụ nữ ở trên giường hôn là muốn làm gì?”
“Anh……”
“Sao nào? Như vậy cô còn cho rằng tôi là thằng nhóc bảy tuổi kia nữa không?”
Cô trợn tròn mắt, trong lòng kinh hoàng.
Trước mắt Nam Cung Thần Võ để trần, khuôn mặt tuấn tú ngả ngớn, hai mắt như có điện, cả người tản ra sự gợi cảm mê hoặc của đàn ông……
Giờ phút này anh không phải Tiểu Võ bảy tuổi, mà là Nam Cung Thần Võ hai mươi bảy tuổi.
Nhưng anh càng như vậy, ở trong mắt cô lại càng giống Tiểu Võ, bởi vì Tiểu Võ trước nay chưa bao giờ giống một đứa bé bảy tuổi.
“Không…… Anh không phải Tiểu Võ……” Cô lắc đầu.
Anh cười lạnh, mới cho rằng đã lại lừa được cô, lại nghe thấy cô nói tiếp:“Phải nói, Tiểu Võ chính là anh! Cậu ấy không phải trẻ con, cậu ấy là ….anh biến thành trẻ con!”
Nụ cười trên mặt Nam Cung Thần Võ cứng đờ, vẻ mặt anh dần dần chuyển thành hoảng hốt.
“Tôi đoán không sai chứ? Có phải xảy ra chuyện gì nên anh mới biến……” Cô thân thiết hỏi.
“Câm miệng.” Anh lạnh lùng quát, rút một khẩu súng từ dưới gối ra, đi về phía cô.
Cô hoảng sợ đứng như trời trồng.
“Cô muốn ngốc cũng nên ngốc triệt để một chút, Cao Lục, hoặc không cô cũng nên học cách giả ngu, như vậy có lẽ còn có thể sống lâu thêm được một chút……” Anh nói, chĩa súng vào ngực cô.
Anh muốn giết cô? Sắc mặt cô trắng xanh nhìn anh.
“Thực đáng tiếc, tôi vốn cho rằng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ cơ! Tiến sĩ Cao.” Anh cúi đầu, ghé sát vào mặt cô, lạnh lùng độc ác cười nói.
“Anh tìm tới tôi…… Không phải muốn tôi tìm ra đáp án về sự đột biến gien của anh sao? Giết tôi rồi sẽ không còn an giúp được anh nữa đâu.”
Cô kinh ngạc trừng mắt nhìn anh.
“Cô có thể giúp tôi cái gì? Cô tìm ra mấu chốt rồi sao?” Anh nheo mắt lại, họng súng khẽ vòng vòng trên ngực cô.
“Tôi…… Tôi còn không tìm ra…… Nhưng sau khi biết được vấn đề của anh, có lẽ tôi có thể tìm được đáp án…… Giải trừ nỗi đau khổ của anh.” Cô nghiêm túc nói.
Anh giật mình dừng một giây, lạnh lùng nói:“Ai nói tôi đau khổ ?”
“Mỗi lần biến thân là một lần tế bào đột biến, trái tim anh nhất định sẽ đau đến không chịu nổi. Anh hãy nhớ đến triệu chứng biến đổi đáng sợ ba lần trước xem. Tôi cho rằng tốt nhất anh nên kiểm tra tim một lần……” Cô lo lắng trùng trùng.
“Đủ rồi! Đừng có ra vẻ quan tâm tôi, Cao Lục, cô cho là làm như vậy tôi sẽ mềm lòng buông tha cô sao?”
Anh lạnh lùng mắng.
Người này…… Coi lòng tốt của cô thành lòng lang dạ thú, nhưng đến tận lúc này mà cô vẫn suy nghĩ xem phải như thế nào để cứu anh!
Một cơn tức không tên bùng lên, cô cầm họng súng dịch thẳng vào tim mình, mắng:“Tốt! Vậy anh đừng buông tha tôi, một phát giải quyết tôi luôn đi, nổ súng đi!”
Anh sững sờ, nhíu mày:“Cô nghĩ rằng tôi không dám sao?”
“Anh đương nhiên dám, loại khốn kiếp máu lạnh như anh tùy tay cũng có thể giết mấy người, thêm tôi nữa cũng chẳng sao!” Cô quát.
“Cô……” Anh bị cô chọc giận, túm cổ áo cô, giận dữ trừng mắt nhưng tay cầm súng lại chậm chạp không nhúc nhích.
Sao có thể giết cô được cơ chứ? Thật sự muốn giết cô thì vừa rồi sẽ không chắn một dao thay cô……
Hóa ra không cần chờ về sau, ngay lúc này anh cũng đã không ra tay được rồi.
“Mau lên! Giết tôi đi!” Cô lại nói.
“Cô……” Anh rất muốn bốc hỏa, nhưng ánh mắt liếc qua đôi môi bị anh hôn đến sưng đỏ, trái tim lại rung động, đau đớn sắc nhọn lại đột nhiên ập tới.
“A!” Thân thể anh chấn động, súng trong tay rơi xuống, lảo đảo ngã ngồi về phía sau.
“Làm sao vậy?” Cô kinh ngạc.
“Đây là……” Anh đè ngực trái phát đau, khiếp sợ thở gấp.
“Anh làm sao vậy? Nam Cung? Lại đau sao? Chẳng lẽ anh–” Cô ngồi xổm xuống, đỡ lấy anh hoảng sợ nói.
Lại sắp biến thân sao? Tại sao có thể như vậy? Mới vài ngày mà thôi, vì sao lại biến hóa thường xuyên như vậy?
Sắc mặt anh xanh mét, vô cùng bất an.
Nếu lần này biến trở về bảy tuổi, anh còn có thể lại biến trở về không? Còn có thể không?
Nếu không thể quay về hai mươi bảy tuổi……
“Để tôi xem xem có phát sốt không?” Cao Lục lo lắng không thôi, vội vàng ôm mặt anh, áp trán vào trán anh đo nhiệt.
Hơi thở của cô khẽ phả lên mặt anh, anhđột nhiên nhớ tới lời Hàn Đan nói, trái tim bắt đầu xao động, tiếng tim đập ầm ỹ cứ vang vọng trong tai anh.
Trước mắt cô là đối tượng thích hợp nhất để mang thai, nếu anh muốn lưu lại cái gì đó……
“May mà anh không sốt.” Cô buông anh ra, thở phào.
Không, anh rất nóng, tim anh, còn có một nơi nào đó trên cơ thể đang không ngừng nóng lên.
“Anh…… Có sao không?” Thấy anh nhìn mình chằm chằm không nói, cô lo lắng hỏi.
“Tôi…… A!” Anh vừa mới mở miệng, trái tim lại đau nhói, anh khẽ kêu một tiếng, ôm ngực gục về phía trước.
“Nam Cung!” Cô sợ hãi hô, vội vàng ôm lấy anh.
Anh tựa vào trước ngực cô, thân thể hơi hơi run rẩy, cắn chặt răng gầm nhẹ:“Tôi không tốt! Chết tiệt vô cùng không tốt…… Tôi không muốn lại biến trở về bảy tuổi…… Tôi chịu đủ…… Thực sự chịu đủ rồi……”
Nghe anh đau đớn kêu rên, tim cô như bị vò nát, không nhịn được ôm chặt anh vào trong ngực, hoảng hốt không nên làm thế nào.