Bạn đang đọc Hoán Đổi Phu Quân – Chương 6
Chương 6: Nhỏ máu nhận thân
(anchan: chap này có hơi rắc rối vì xuất hiện 2 Triệu Linh Lam nên ta sẽ phân biệt 2 nàng bằng cách thêm chữ ‘thật’ và ‘giả’ vào sau tên nhá)
Đúng ngày hẹn, Lâm Thiên Vũ cùng Liên Nhi lại trèo tường trốn ra ngoài, 2 người hướng khách điếm nơi Triệu Linh Lam trọ làm điểm đến.
Vừa vào đến cửa Lâm Thiên Vũ liền thấy 2 huynh muội nhà họ Triệu cùng với Âu Dương Kỳ ngồi sẵn trong phòng đợi nàng.
Lâm Thiên Vũ chậm rãi đi đến bàn tròn, nàng ưu nhã ngồi vào chỗ, lắng nghe bọn họ báo cáo công tác trong mấy ngày qua.
Quả thật 2 tên nam nhân kia không có phụ sự kỳ vọng của nàng, đã nhanh chóng điều tra ra sự thật, chuyện còn lại quan trọng nhất chính là trông cậy vào vận may của Triệu Linh Lam.
Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng lại lần cuối, nhóm người 2 chủ tớ nhà họ Lâm, huynh muội họ Triệu cùng Âu Dương kỳ hướng Triệu gia đi tới. Chuẩn bị diễn 1 màn gà bay chó chạy tại Triệu gia.
…
Triệu gia là phú thương giàu có nhất nhì trong thành tài phú vô số nên trang viên có phần nguy nga đồ sộ cũng không có gì lạ, dựa vào cái danh là bằng hữu của Triệu đại thiếu gia, Lâm Thiên Vũ cùng với Triệu Linh Lam hiên ngang đi từ cửa lớn vào nhà.
Nhóm người theo chân Triệu Ngân Phong đi lòng vòng qua mấy cái hành lang quanh co, vài cái núi giả còn có thủy kiều, đi đến mỏi chân thì cuối cùng cũng thấy đại sảnh.
Vừa bước vào đại sảnh, Lâm Thiên Vũ liền thấy 1 nam nhân, ăn mặc sang trọng, độ tuổi ước chừng gần 50, khuôn mặt phúc hậu, ngổi chễm chệ trên ghế.
– Phụ thân. – Triệu Ngân Phong cúi người, kính cẩn chào hỏi Triệu lão gia.
– Ừm, Phong Nhi, việc con nói có thật sự là đúng vậy không? – Triệu lão gia vẻ mặt cẩn trọng hỏi Triệu Ngân Phong.
– Đúng là như vậy, con cùng với Âu Dương huynh đã điều tra cẩn thận qua. – Triệu Ngân Phong ánh mắt ngưng trọng nhìn Triệu Lão gia, nói.
– Vậy… Trong số họ ai là Lam Nhi? – Triệu lão gia giọng run run hỏi, thân thể bất giác rời khỏi ghế, hướng về phía 3 nữ nhân đứng giữa đại sảnh đi đến.
– Phụ thân… – Triệu Linh Lam nói, nước mắt như trân châu đứt dây rơi không ngừng.
Triệu lão gia hốc mắt hồng hồng, ôm lấy nữ nhi, 1 cảnh tình thân trùng phùng đập vào mắt Lâm Thiên Vũ làm nàng chợt nhớ đến lão cha cố chấp của nàng ở hiện đại, bất giác nàng cũng muốn khóc.
– Nữ nhi, phụ thân nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con. – Triệu lão gia yêu thương lau nước mắt cho con, ông ánh mắt ánh băng lãnh nhìn về phía 2 người đang đứng ngoài cửa nói.
Triệu Linh Lam vì quá xúc động nên ngoài khóc cũng chỉ biết khóc.
Triệu phu nhân thấy 1 màn giữa sảnh liền sững người, nữ nhân đang khóc kia dung mạo tại sao lại giống y như bà lúc còn trẻ, lại nhìn sang nữ nhi vừa mới nhận lại cách đây vài tháng chỉ thấy nàng đang ngây ra, ánh mắt lộ rõ sợ sệt cùng hoang mang. Triệu phu nhân thoáng chau mày, dung mạo nữ nhi của bà 1 chút cũng không giống bà cùng tướng công, lúc trước bà cũng từng nghi ngờ, chẳng qua là do không xem nặng vấn đề này nên không nhớ tới, bất quá bây giờ bà có chút hoài nghi.
Triệu phu nhân cùng Triệu Linh Lam giả mạo vừa vào đến nơi, không khí chợt ngưng trọng, không 1 tiếng động, mọi người đưa mắt nhìn nhau.
– Khụ. – Triệu Ngân Phong đằng hắng như muốn thu hút sự chú ý của mọi người. Sau lại nói: – Muội muội, ngươi trước đến đây, ta cùng phụ thân có vài lời muốn nói.
Triệu Linh Lam giả mạo vẻ mặt nhu thuận nhưng trong ánh mắt không dấu nỗi lo lắng, khẽ nhìn Triệu phu nhân, mong muốn bà ta sẽ giúp mình. Chỉ là Triệu phu nhân ánh mắt bây giờ đang bận tập trung trên người Triệu Linh Lam thật nên không có để ý đến nàng ta.
Mà 1 đoạn ánh mắt kia không qua mắt được những người có mặt tại đây, Triệu lão gia ánh mắt băng lãnh nhìn Triệu Linh Lam giả, ông liếc xéo nàng ta 1 cái sau đó liền trở về trên ghế, khuôn mặt thập phần oai nghiêm nhìn thẳng vào ánh mắt lấm lét của Triệu Linh Lam giả.
Như nhận biết được nguy hiểm cận kề, Triệu Linh Lam giả mạo cố gắng tự trấn tỉnh bản thân, bày ra bộ dáng đáng thương hề hề nói:
– Phụ thân, người có gì dạy bảo?
Triệu lão gia chán ghét không muốn nhìn bộ mặt giả dối của nàng ta, ông không lên tiếng ánh mắt di dời về phía Triệu Linh Lam thật, vẫn là máu đậm hơn nước, chỉ là nhìn qua Triệu Linh Lam thật 1 cái thôi nhưng ông có thể khẳng định nàng ta mới là con gái ruột của ông, nhan sắc kia giống y như phu nhân của ông lúc trẻ.
– Muội muội, ta lúc trước có nghe mẫu thân nói qua, long phượng ngọc bội của nhà ngoại thật rất đẹp, nhưng chỉ truyền lại cho trưởng nữ của Tần gia, đến đời mẫu thân thì người là nữ tử duy nhất của Tần gia vì thế mà muội may mắn nhận được ngọc bội, ta là rất tò mò muốn xem ngọc bội có thật sự đẹp như mọi người đồn đại hay không, muội muội, ngươi có thể cho ta mượn xem 1 lát được không? – Triệu Ngân Phong nói bộ dáng thập phần hiếu kỳ. Hắn là muốn xem nữ nhân giả mạo kia lấy đâu ra ngọc bội đây.
– Cái này… – Triệu Linh Lam giả mạo ấp úng, nàng ta đến bây giờ mới biết đến cái long phượng ngọc bội gì đó.
– Sao vậy, muội muội là không muốn cho ta mượn hay… – Vốn dĩ chính là không có? – Triệu Ngân Phong chất vấn.
– A, không, ta là… A ta đánh rơi trên đường đến Triệu gia, dù đã cố tìm kiếm nhưng chính là không thấy, ta nghĩ chắc có kẻ đã nhặt được nó. – Triệu Linh Lam giả mạo nhanh chóng bịa đại 1 lý do.
– À, thì ra là đánh mất dọc đường, thật là quá trùng hợp đi. – Triệu Ngân Phong kéo dài giọng.
– Không có, nàng ta… – Triệu Linh Lam thật bất bình định lên tiếng, lời còn chưa dứt liền bị Lâm Thiên Vũ dùng tay che miệng nàng ta lại.
– Hư, ngươi yên lặng để Triệu Ngân Phong làm việc. – Lâm Thiên Vũ thì thào bên tai Triệu Linh Lam.
Như sực nhớ ra, Triệu Linh Lam liền lập tức im bặt, ánh mắt phẫn uất nhìn Triệu Linh Lam giả.
– Nếu ngươi đã nói thế vậy thì hết cách. – Triệu Ngân Phong bộ dáng tiếc rẽ nói, sau ánh mắt lóe lên tia sáng lành lạnh làm Triệu Linh Lam giả 1 phen rét run.
– Vậy, những người này ngươi có quen hay không? – Triệu Ngân Phong hỏi, vừa dứt lời bên ngoài bị đẩy vào 1 nam nhân cùng 1 nữ nhân mà nữ nhân kia cũng rất chi là quen thuộc, không phải tú bà của Bách Hoa Lâu thì còn ai vào đây.
Sắc mặt Triệu Linh Lam giả xấu đến cực điểm, nàng ta hướng 2 người kia tặng cho họ 1 ánh mắt trách cứ, ý nói hai người kia đã phá hư kế hoạch của nàng.
– Sao? Muội muội, ngươi có điều gì muốn nói với bọn họ không? – Triệu Ngân Phong khóe môi nhếch lên, tà ác hỏi.
– Ta… Ta không quen họ. – Triệu Linh Lam giả chối ngay lập tức.
– Như hoa, ngươi dám nói không quen chúng ta? – 2 người đang quỳ rạp dưới đất đồng thời lên tiếng. Mà vị Như Hoa kia sắc mặt bây giờ đã tối đen như đêm ba mươi.
– Ngươi đừng qua cầu rút ván, ngày xưa ngươi sắp chết đói ngoài đường là ai đã cứu ngươi? Bây giờ vinh hiển lại dám ăn cháo đá bát, ngươi coi chừng bị trời trả báo đó. – Tú bà đay nghiến.
– Các người nói bậy, ta cùng các người làm sao lại quen biết được. – Như Hoa đôi chối.
– Thế còn những người này thì sao? – Triệu Ngân Phong chán ghét nói.
Bên ngoài lập tức có thêm 2 người tiến vào là 1 lão bá tóc bạc phơ tay chống gậy vẻ mặt nhân hậu nhưng không kém phần oai nghiêm, bên cạnh còn có 1 nữ nhân trung niên dìu lão.
Triệu Linh Lam thật vừa nhìn thấy 2 người kia liền hưng phấn không thôi, nàng đi nhanh đến bên họ, thân thiết cầm lấy đôi tay già nua của vị lão bá kia, ân cần hỏi thăm:
– Trưởng thôn, Vi đại thẩm, sao hai người lại lên đây, 2 người có khỏe không? mọi người trong thôn có khỏe không?
– Lam Nhi ngoan, mọi người trong thôn đều rất khỏe, chúng ta là nhận được tin con gặp rắc rối ở đây, liền cùng nhau đến nghĩ sẽ giúp con. – Trưởng thôn hiền từ nói.
– Trưởng thôn, người nói ai là Lam Nhi? – Triệu phu nhân hoảng hốt hỏi.
– Lam Nhi trên đời chỉ có 1, đây không phải Lam Nhi thì ai mới phải đây, Thanh Nhi, con thật quá hồ đồ rồi, ngay cả nữ nhi do mình sinh ra cũng không nhận biết? – Trưởng thôn nói, thanh âm có phần trách cứ, ông đã chứng kiến 2 mẹ con này trưởng thành, cho đến bây giờ vẫn còn thói quen gọi ra khuê danh của Triệu phu nhân.
– Con… – Triệu phu nhân ấp úng, đầu cúi thấp ngượng ngùng cùng hối lỗi. Kính lão đắc thọ chính là truyền thống tốt đẹp từ bao đời nay, cho dù Triệu phu nhân có rời thôn bao nhiêu năm đi nữa thì thái độ kính trọng đối với trưởng bối như trưởng thôn vẫn không đổi.
– Mọi chuyện vẫn là không thể trách một mình nàng ấy, nếu có trách thì ta cũng có phần. – Lúc này Triệu Lão gia mới lên tiếng giải vây cho vợ.
– Đáng trách hơn vẫn là những người thừa cơ cháy nhà mà đi hôi của mới đúng chứ? – Lâm Thiên Vũ nói vào trọng tâm.
– A, không… 2 người này nhất định là đã bị mua chuộc, ta mới chính là Triệu Linh Lam. – Như Hoa cố níu kéo chút hi vọng sau cùng, sau đột nhiên hung hăng trợn mắt nhìn Triệu Linh Lam nói: – Nữ nhân kia dám cả gan giả mạo ta, ngươi sẽ gặp quả báo.
– Chính ngươi mới là đồ giả mạo, ta mới chính là Triệu Linh Lam. – Triệu Linh Lam không chịu yếu thế lên tiếng.
– Đồ giả mạo.
– Ngươi mới là đồ giả mạo.
Cả 2 lao vào cuộc chiến đấu võ mồm làm mọi người đau cả đầu. Cảm nhận được nàng sắp bị ồn chết, Lâm Thiên Vũ nhíu mày nói:
– Nếu muốn biết ai thật ai giả chỉ cần thử 1 chút là được.
Mọi ánh mắt đều tập trung tại trên người Lâm Thiên Vũ, nàng xem như không, chỉ chú ý tập trung vào Như Hoa kia, ánh mắt khiêu khích nói:
– Sao, có muốn thử không?
– Ta tại sao lại phải thử? – Như Hoa cứng miệng
– Chẳng phải ngươi cương quyết cho rằng mình là Triệu Linh Lam sao, sao lại không dám thử? – Lâm Thiên Vũ khích tướng.
– Ta làm sao tin được ngươi không có giở trò.
– Ta giở trò? – Lâm Thiên Vũ cười khẩy. – Ngươi còn chưa xứng.
– Ngươi… – Như Hoa tức nghẹn họng.
– Sao, rốt cuộc là có thử không, không thử thì ngươi tự nhận mình chính là kẻ giả mạo. – Lâm Thiên Vũ lười đôi co.
Như Hoa ngập ngừng, sau lại quyết định liều 1 phen, trước chết sau cũng chết sau không thử đại, ai biết được chó ngáp phải ruồi thì sao.
– Được, thử thì thử sợ gì, thử như thế nào? – Như Hoa mạnh miệng, thật ra trong lòng nàng ta đang tính kế chạy trốn.
– Rất đơn giản, nhỏ máu nghiệm thân. – Lâm thiên Vũ ánh mắt kiên định nhìn nàng ta, thầm nghĩ: Lạy chúa cho ả ta khác nhóm máu với Triệu lão gia, nàng là lần đầu ra quân, đừng để nàng phải bẽ mặt, amen!
Mọi người thoáng sửng sờ, lúc sau qua 1 loạt giải thích cùng khoe khoang của Lâm Thiên Vũ, mọi người cũng mập mờ hiểu ra cái gì gọi là nhỏ máu nghiệm thân, chính là áu của 2 người vào trong chén nước, nếu máu hòa vào nhau thì họ có cùng huyết thống và ngược lại. Sau khi nghe Lâm Thiên Vũ nói, ai cũng ngờ vực nhìn nàng trân trân.
Lâm thiên Vũ mặc kệ những cái nhìn hâm mộ kia. Nàng lệnh cho Liên Nhi đi tìm 2 bát nước cùng với 1 cây chủy thủ(đao ngắn).
2 bát nước được bưng ra, có sự phân biệt rõ ràng, tránh cho việc bị tráo bát, Triệu lão gia dùng chủy thủ cắt nhẹ vào ngón tay, nặn ra 2 giọt máu nhỏ vào 2 cái bát.
Như Hoa cùng Triệu Linh Lam cũng nhỏ máu vào bát của mình. Mọi người hồi hộp nhìn chăm chú vào 2 bát nước được phân biệt đặt trên bàn. Đầu tiên là cái bát của Như Hoa, 2 giọt máu đỏ tươi bắt đầu quyện vào nhau, cái tình cảnh này làm Lâm Thiên Vũ thót tim, nó dường như đã ngừng đập trong giây phút đó, nàng mở to 2 mắt, miệng không ngậm vào được. Lúc mà mọi người đều đổ dồn ánh mắt nghi hoặc về phía Lâm Thiên Vũ thì dường như kỳ tích đã xuất hiện, 2 giọt máu kia đang trong trạng thái chuẩn bị hòa vào nhau thì đột nhiên lại tách dần ra, từ từ rồi tách hẳn ra như 2 cực trái nhau. Mọi việc diễn ra rất nhanh chóng nhưng vô cùng chân thực, 2 giọt máu đã hoàn toàn đứng riêng lẽ độc lập trong nước. Lâm Thiên Vũ thở phào nhẹ nhõm, nàng vui mừng ra mặt, nhảy cẩng lên ôm chầm lấy người bên cạnh sung sướng hét lên:
– Nga, không hòa, không hòa, chính là không hòa. – Có trời mới biết nàng đã lo sợ đến cỡ nào, nếu cô ta có cùng nhóm máu với Triệu lão gia…
Mọi người nhìn nàng đến ngây ngốc, thầm nghĩ: “ Nữ nhân này cũng thật là vui quá nên hành động có chút to gan đi”.
– Tiểu thư? – Liên Nhi mất tự chủ hét lên, tiểu thư nhà nàng sao lại bạo gan đi ôm 1 nam nhân, danh tiết gì cũng mất sạch cả rồi.
– Chuyện gì? – Lâm Thiên Vũ lúc này mới chú ý hình như nàng đã làm quá lên thì phải, có phải nàng ôm Liên Nhi chặt quá nên nàng ta khó chịu không. Vừa nghĩ nàng vừa đưa mắt nhìn ‘Liên Nhi’ trong lòng, tay không tự chủ buông lỏng ra. Không nhìn thì thôi, nhìn rồi nàng chỉ muốn độn thổ, Liên Nhi không biết từ khi nào lại biến thành Âu Dương Kỳ đi???
Nàng nhớ rõ Liên Nhi đứng cạnh nàng cơ mà? Vì vậy nàng mới an tâm ôm lấy người kia… Nhưng tại sao, tại sao, tại sao… Lại là Âu Dương kỳ???
Lâm Thiên Vũ chính thức đứng hình trong gió, nàng có hoa mắt không, hình như khúc gổ Âu Dương Kỳ kia đỏ mặt.
What, what, what, nàng hoa mắt, đích thị là hoa mắt, chắc chắn là như vậy nếu không vì sao đầu gổ lại đỏ mặt được chứ.
– E hèm. – Triệu Ngân Phong đằng hắng, kéo mọi người quay về chủ đề chính, còn có ý tốt muốn giải vây giúp Lâm Thiên Vũ.
Ngay lập tức mọi người bị thanh âm kia hấp dẫn, tạm thời quên đi Lâm Thiên Vũ đang ngượng đến chín người kia.
Lâm Thiên Vũ nàng nói ngây thơ thì không ai tin chứ nàng thật ra còn chưa có nắm qua tay nam nhân, nay lại 1 bước tiến 2 lại ôm ấp nam nhân trước nhiều người như thế, không đỏ mặt mới là lạ.
Nàng len lén ngước đôi mắt to tròn đen bóng nhìn Âu Dương Kỳ, chỉ thấy hắn ta đang nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ lạ, nàng thoáng rùng mình, nghĩ: “ Tốt nhất là nên tẩu thoát trước khi bị mọi người lôi ra làm trò cười”. Nghĩ gì làm nấy, Lâm Thiên Vũ liền lôi kéo Liên Nhi định rời khỏi Triệu gia, chân chưa kịp đi liền bị ai đó giữ lại.
– Nàng định đi đâu? – Âu Dương Kỳ hỏi.
– Về nhà. – Nói xong nàng liền lôi Liên Nhi chạy thục mạng ra khỏi Triệu gia.
…
Về đến Lâm gia, Lâm Thiên Vũ mới an tâm buông tay Liên Nhi ra, 2 chủ tớ cùng thở dốc.
– Tiểu thư, sao đột nhiên người lại chạy, muội còn chưa có xem xong bát nước của Triệu cô nương. – Liên Nhi trách cứ.
– Còn xem gì nữa, máu nhất định là hòa vào. – Lâm Thiên vũ nói chắc như đinh đóng cột.
– Sao tiểu thư lại quả quyết như thế, biết đâu…
– Hửm, muội không tin ta? – Lâm thiên Vũ nhướng mày tỏ vẻ nguy hiểm.
– Không, không, lời tiểu thư luôn là đúng. – Liên Nhi sợ chết nói.
– Ngoan, a. – Lâm Thiên Vũ xoa đầu Liên Nhi, trong đầu đột nhiên nhớ đến lúc ôm Âu Dương Kỳ, thân hình hắn cũng thật là mềm đi cho nên nàng mới hiểu lầm là Liên Nhi. Nghĩ đến đây Lâm Thiên Vũ lại bất giác đỏ mặt.