Hoán Đổi Phu Quân

Chương 40


Bạn đang đọc Hoán Đổi Phu Quân – Chương 40

Chương 40: Kết cục của kẻ phản bội
Đã biết được vị trí của mật thất, Lâm Thiên Vũ và Âu Dương Kỳ quay trở về phòng chuẩn bị cho hành động kế tiếp.
Trở về phòng, A Thạch và Liên nhi vẫn ôm nhau cứng ngắc như lúc đầu, chỉ là hai người không thể nào ngủ được, một phần là lo sợ người bên ngoài, một phần là vì quá hồi hộp nên không ngủ được.
Đến lúc Lâm Thiên Vũ trở về nhìn bộ mặt hai người tựa như sắp chết thì mới khai ân cho bọn họ trở về phòng của mình. A Thạch và Liên nhi mặt đỏ bừng như muốn bốc khói, cấp tốc trở về phòng.
Lâm Thiên Vũ thấy bọn họ như vậy thì cười đến không khép miệng lại được bao nhiêu bực tức vì cơ quan biến thái cũng biến mất hết. Âu Dương Kỳ thổi tắt nến, hai người lên giường nằm.
– Đã biết được vị trí của mật thất, nàng định khi nào thì hành động? – Âu Dương Kỳ vòng tay sang bên cạnh, ôm lấy Lâm Thiên Vũ vào lòng, hỏi.
– Ngày mai, nhắc đến cái mật thất đó là ta lại nổi điên, ta thật không thể ngờ được cơ quan lại là cái bô hôi hám đó. – Lâm Thiên Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.
– May mắn cơ quan nằm trong phòng, cửa vào mật thất lại không cần chìa khóa, nếu không chúng ta sẽ gặp rắc rối. – Âu Dương Kỳ dỗ dành, hắn biết nàng rất bức xúc khi nhìn thấy cơ quan mở mật thất, ngay cả hắn cũng ngạc nhiên không thôi, nhưng hắn cảm thấy khâm phục người tạo ra mật thất này, một vật bình thường như vậy thật không ai nghĩ nó lại ẩn chứa huyền cơ.
– Hừ, chờ ta làm rõ mọi chuyện ta nhất định phải cho tên phó trại chủ kia nếm mùi lợi hại. – Lâm Thiên Vũ hừ lạnh, dám chơi khăm cô nãi nãi hả, ta sẽ i chết không toàn thây.
– Ừ, ngủ đi. – Âu Dương Kỳ cười sủng nịnh, ôm lấy thân hình mềm mại ngát hương vào trong lòng, vỗ về nàng.
Lâm Thiên Vũ nổi điên một lát liền ngủ ngay, chỉ còn Âu Dương Kỳ mắt mở thao tháo, haizz không biết hắn đã tạo cái nghiệt gì, hằng đêm ôm mỹ nhân trong tay, chỉ có thể nhìn không thể sờ, thật là muốn lấy mạng hắn. Hắn còn phải chờ thêm vài tháng nữa, ít nhất là phải qua mùa đông này nàng mới chịu gả cho hắn. Chỉ sợ hắn đến lúc đó nhịn đến hư luôn a. (anchan: hư cái gì thì các nàng tự hĩu a hắc hắc)
Sáng hôm nay nàng vẫn giả vờ như mọi khi, vẫn đến đại sảnh hỏi phó trại chủ về tin tức của Mạn Vân và Hắc tử, tên kia cũng như mọi khi nói bọn họ sắp trở về. Sau đó nàng lại cùng Âu Dương Kỳ đi chơi khắp nơi.
Tối đến.
– Tiểu thư, hay là chỉ một mình muội nằm trên giường là được rồi, muội đắp chăn vào thì sẽ không ai biết đâu. – Liên nhi van nài.
– Không được, như vậy sẽ rất dễ bị phát hiện. – Lâm Thiên Vũ nói như chém đinh chặt sắt.
– Dù vậy muội cũng không thể cùng giường với nam nhân được.
– Có gì đâu, hai người là giúp bọn ta làm việc lớn, cũng không phải làm cái chuyện trộm gà bắt cho gì, có gì mà không được.
– Nhưng mà lỡ chuyện này đồn ra ngoài sau này muội làm sao lấy chồng a. – Liên nhi khóc không ra nước mắt nói.
– Cùng lắm thì bảo A Thạch chịu trách nhiệm, ngươi cũng rất nguyện ý có phải không, A Thạch? – Lâm Thiên Vũ đẫy củ khoai nóng bỏng tay sang cho A Thạch đang đứng gần đấy.

Chỉ thấy mặt hắn đột nhiên đỏ bừng, hắn cúi gằm mặt, khẽ gật đầu, bộ dáng hệt như cô dâu nhỏ mới về nhà chồng.
Lâm Thiên Vũ hài lòng với biểu hiện này của A Thạch, chậc, cuộc hôn nhân này nàng tác thành là cái chắc.
Liên nhi thấy A Thạch gật đầu thì đột nhiên đỏ mặt, trong lòng như có con nai đang chạy loạn, tim đập thùm thụp như muốn thoát ra khỏi lồng ngực, trong lòng cảm thấy vừa ấm áp lại ngọt ngào, nàng muốn cười thật to, nhưng là cố gắng nhịn lại.
– Rồi, đã có người bảo đảm cho cuộc sống sau này của muội, không còn lo lắng nữa chứ, nếu vậy thì ngoan ngoãn leo lên giường giả bộ ngủ cho ta, không, ngủ luôn cũng được nữa, tối nay ta đi chắc đến sáng mới về được. – Lâm Thiên Vũ nói, liếc nhìn A Thạch vô cùng ái muội. Nghĩ: “ Ta đã tạo cơ hội còn không biết tân dụng thì ngươi quả thật là ngu hết thuốc chữa”.
– Cũng không được. – Liên nhi dứt khoác từ chối.
– Liên nhi, muội là rượu mời không muốn uống mà muốn rượu phạt đúng không? Nếu làm hỏng chuyện của ta, ta sẽ tống muội về Lâm gia, không bao giờ uội theo ta nữa, còn nữa sẽ bảo cha ta gả muội Đại Đậu, sao, giữa A Thạch và Đại Đậu muội chọn ai? – Lâm Thiên Vũ uy hiếp, vẽ mặt nghiêm túc hỏi.
Liên nhi mặt mày nhăn nhó hồi lâu, lúc sau hai vai buông thõng như đã chấp nhận, nàng đi về phía giường, leo lên, đắp chăn, xoay mặt vào trong tường, nhắm mắt giả bộ ngủ. Lâm Thiên Vũ thấy vẽ mặt buồn rầu của Liên nhi thì có chút hối hận, nhưng khóe môi vẫn giương lên, nàng làm vậy là tốt cho Liên nhi thôi, nàng nhận ra Liên nhi cũng thích A Thạch, chỉ là không nhận ra vì vậy nàng chấp nhận đóng vai kẻ xấu làm chất xúc tác đẩy hai tên ngốc này đến với nhau, sau này Liên nhi sẽ hiểu cho nàng.
Nhìn thấy A Thạch đang ngây ngốc nhìn Liên nhi ủ rủ trên giường, lúng túng không biết có nên đi qua hay không, nàng thở dài, đi đến bên hắn vỗ vỗ lên vai hắn như đang cổ vũ, A Thạch nhìn nàng một lát, thấy nàng gật đầu cười với hắn, hắn cắn răng lấy hết can đảm bò lên giường, Lâm Thiên Vũ biết điều thổi tắt nên. A Thạch do dự chốc lát rồi quyết định đưa tay ra, ôm lấy Liên nhi đang rấm rức khóc vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về. Lâm Thiên Vũ thở ra một hơi thật dài, xoay người phóng ra khỏi phòng. Âu Dương Kỳ cũng phi thân theo sau, nhìn thấy nàng đang ảo nảo, trong lòng chua xót, thật muốn đưa tay ra ôm nàng vào lòng, cẩn thận an ủi nàng.
– Chỉ cần nàng nói ra Liên nhi nhất định hiểu. – Âu Dương Kỳ nói.
– Ta chỉ thích làm, không thích nói, sau này tự muội ấy sẽ hiểu. – Lâm Thiên Vũ thở dài nói.
– Đại Đậu kia là ai? – Âu Dương Kỳ hỏi sang chuyện khác.
– Hắn hả, là gia đinh nhà ta, dáng người to lớn như tinh tinh, vừa thô lỗ lại ngu ngốc. Lúc trước ta và Liên nhi trốn ra ngoài chơi bị cha ta bắt được ra lệnh cho người đánh chúng ta, tên Đại Đậu kia chính là người đã đánh Liên nhi, muội ấy thật rất sợ tên đó. Mỗi lần nhìn thấy hắn đều run như cầy sấy, thấy hắn từ xa liền bỏ chạy. – Lâm Thiên Vũ áy náy nói, lúc đó là nàng hại Liên nhi, vì vậy nàng quyết định sẽ tìm một tấm chồng thật tốt cho Liên nhi, với tính tình của Liên nhi cho dù có lấy chồng cũng sẽ không chịu xa nàng, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có A Thạch là xứng với nàng ấy nhất, tên kia tuy là người hầu nhưng thật thà chất phác, biết chữ hiểu lễ nghĩa, bề ngoài xem như cũng tuấn tú nho nhã, quan trọng nhất là hắn đối với Liên nhi yêu thương che chở. Suốt quãng đường du ngoạn nàng đã cẩn thận quan sát, tình cảm kia không thể là giả, bởi vì ánh mắt hắn nhìn Liên nhi giống với ánh mắt mà Âu Dương Kỳ nhìn nàng.
– Nàng trốn ra ngoài bị cha bắt được, còn bị đánh? – Âu Dương Kỳ ánh mắt trợn tròn nhìn nàng.
– Ừm chuyện cũng lâu rồi lúc ta vừa giúp Triệu Linh Lam nhận lại cha xong, cách đó vài ngày. – Lâm Thiên Vũ chân đạp lên một cành cây, lấy điểm tựa tiếp tục phi thân về phía trước.
Bây giờ Âu Dương Kỳ mới biết nàng lúc đó phải dưỡng thương trong nhà, vì vậy mà hắn tìm khắp Thanh An thành cũng không thấy bóng dáng của nàng, đáng giận nhất là hắn lúc đó ngay cả tên của nàng là gì cũng không biết, hỏi huynh đệ họ Triệu, bọn họ cũng bảo là không.
Hai người dừng lại trên nóc phòng của phó trại chủ, quan sát tình hình, cảm thấy tất cả đều ổn thỏa liền lẻn vào, mở ra mật thất, hai người cẩn thận đi xuống. Lúc Lâm Thiên Vũ nhìn thấy Âu Dương Kỳ xoay cái bô thì căm tức trừng nó, lúc mật thất mở ra còn không quên đạp vào nó vài cái.
Sau khi hai người đi vào, một lúc sau cửa mật thất liền đóng lại, Lâm Thiên Vũ hoảng hồn nhìn cánh cửa đang khép chặt, Âu Dương Kỳ biết nàng đang lo sợ việc gì, liền vỗ về mu bàn tay nàng như trấn an, ánh mắt nhìn về khối đá nhô lên gần cửa mật thất, Lâm Thiên Vũ cũng nhìn theo liền phát hiện, ánh mắt lóe lên nhìn Âu Dương Kỳ, hắn cười với nàng, nàng tiến lên sờ vào khối đá, ấn xuống, nhưng khối đá không nhúc nhích, nàng khó hiểu nhìn Âu Dương Kỳ, hắn tiến lên cười với nàng, cầm lấy khối đá xoay theo chiều ngược lại với chiều kim đồng hồ, cửa mật thất liền mở ra. Lâm Thiên Vũ nhìn đến ngây ngốc.
– Sao chàng lại biết là xoay mà không phải ấn? – Lâm Thiên Vũ hỏi.

– Không phải bất cứ cơ quan nào cũng ấn vào đâu, có một số cơ quan nếu ấn sai sẽ phóng ra vũ khí đả thương người, cơ quan của mật thất này xem ra tương đối đơn giản. – Âu Dương Kỳ nói.
– Vậy tại sao phải xoay ngược lại với lúc mở?
– Trực giác. – Âu Dương Kỳ nói.
– Hả! – Lâm Thiên Vũ ngây ngốc nhìn Âu Dương Kỳ, trực giác này, cũng quá chuẩn đi chứ.
Thật ra thì từ khi nhìn thấy khối đá kia Âu Dương Kỳ đã biết phải mở như thế nào, bởi trên khối đá kia có khắc ký hiệu, loại ký hiệu kia chỉ có hắn và sư phụ mới biết, đó là ký hiệu sư phụ dùng để đánh dấu những cơ quan mà người làm ra, việc này hắn không muốn nói với nàng, bởi vì chuyện này vốn không quan trọng.
Lối xuống mật thất là một hàng bậc thang bằng đá dài hun hút, hai bên tường có treo đèn dầu thắp sáng. Hai người cẩn thận đi từng bước, chỉ sợ trong đây có cơ quan cạm bẫy. Đi hết một chuỗi bậc thang dài cuối cùng cũng đến đất bằng, Lâm Thiên Vũ nghĩ bọn họ đã đi đến địa đạo sâu bên trong lòng đất, nơi đây ẩm thấp lại hôi mùi đất rất khó chịu, Lâm Thiên Vũ rút ra cái khăn tay bịt lên mũi để giảm bớt cảm giác buồn nôn, nhìn sang thấy Âu Dương Kỳ bộ dáng như thường ngày liền tiếp tục đi. Hai người đi vào sâu hơn, càng đi lại càng sáng, dọc đường đi chỉ có vách tường hai bên, cũng không có nơi nào có thể ẩn nấp, hai người càng thêm cẩn thận đề phòng, đi sâu vào liền cảm thấy không gian đang ngày một to ra, đi đến nơi cuối cùng trong mật thất, phát hiện một không gian rộng lớn như một căn phòng, bên trong là các gian nhà giam bằng gổ hệt như mấy cái nhà giam trong đại lao mà nàng hay thấy trên phim, hai bên lối vào là hai chậu lửa, than nóng đỏ, trên tường treo rất nhiều đèn dầu, có tổng cộng khoảng 10 gian nhà giam lớn nhỏ đều nhau.
Hai người đi vào giữa con đường của nhà giam, hai bên là các nhà giam, bên trong nhà giam có chừng 20 người, tất cả đều là nam nhân, bọn họ dựa vào nhau ngủ, thân hình gầy trơ xương, hốc mắt lỏm sâu khuôn mặt hốc hác tóc tai bù xù ăn mặt dơ dáy, hôi hám dường như đã rất lâu chưa được tắm, bọn họ hình như rất mệt mỏi nên khi có người bước vào cũng không biết. Mà cũng không thể trách bọn họ, bước đi của những người có võ công cao cường thường rất nhẹ, không hề phát ra tiếng động.
Trong mười gian nhà giam chỉ có 4 gian nhà giam là có người, mỗi một gian có từ 5 đến 6 người. Nhìn bọn họ dường như là bị bỏ đói từ lâu, rất chật vật, thống khổ, còn đáng thương hơn cả khất cái ở Thanh An thành, xem ra đám khất cái còn có da có thịt hơn bọn họ, nhìn bọn họ hệt như bộ xương bọc da, ngón tay mỗi người đều hiện rõ các khớp xương, giống như que củi khô, bộ dạng rất đáng sợ.
Lâm Thiên Vũ vừa đi vừa nhìn đám người trong nhà giam, bộ dạng của bọn họ te tua như vậy, nàng nhìn sao cũng không nhìn ra là có quen biết với bọn họ hay không. Khi đi đến gian nhà giam cuối cùng, trong gian đó chỉ giam giữ 2 người, nàng nhìn thấy 1 người trong đó, là một nữ nhân, nữ nhân duy nhất trong đám nam nhân, ánh mắt Lâm Thiên Vũ lóe lên, nàng có chút hy vọng, đến gần nữ nhân kia, nàng ta mặt một bộ đồ màu xanh, nhưng vì quá lâu ngày nên màu xanh đã nhuộm sắc nâu, tóc tai rối bù, người gầy tong teo, hơi thở yếu ớt dựa vào trong lòng của một nam nhân mà ngủ. Mà nam nhân kia từ trên xuống dưới đen thui hệt như cục than, trên y phục có nhiều vết rách nhìn vào liền biết là vết cắt của roi, không nhìn ra y phục là màu gì vì máu trên y phục đã đông đặc thành màu đỏ sẩm, bộ dạng chật vật gấp mười lần những người xung quanh, nhưng khí phách của hắn lại không giảm đi chút nào.
Lâm Thiên Vũ nhìn đôi nam nữ trong nhà giam, như không thể tin vào mắt mình nữa, nàng run run đi đến trước nhà giam của họ, mắt trợn trắng, trong mắt hàm chứa nước, nàng lấy tay bịt kín miệng, 1 tay siết chặt thành nấm đấm, móng tay đâm sâu vào da thịt. Hai người kia…
Cổ họng thít chặt đau đớn, nàng cố gắng hồi lâu mới nhả ra được vài chữ, giọng nói khàn khàn như không còn là của nàng.
– Mạn Vân, Hắc tử…
Nam nhân trong nhà giam khi nghe có tiếng động liền giật mình tỉnh giấc, làm nữ nhân bên cạnh cũng tỉnh theo, nàng giương ánh mắt mờ mịt giăng đầy tơ máu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, nam nhân thì lập tức đề phòng, ánh mắt hung ác như muốn giết người. Khi họ nhìn thấy người đến là ai thì sững sờ, rất lâu sau Mạn Vân giọng nói khản đạc run rẩy nói:
– Thiên Vũ.
– Là ta. – lâm Thiên Vũ xúc động ngồi xổm xuống trước cửa nhà giam.
– Thiên vũ, thật là ngươi, ta còn tưởng cả đời này sẽ không còn gặp lại ngươi nữa. Phu thê ta còn chưa kịp cảm tạ ơn tác thành của ngươi. – Mạn Vân run rẩy bò đến chổ Lâm Thiên Vũ.
Lâm Thiên Vũ nhíu mày, nhìn bộ dáng thảm hại của Mạn Vân. Đã không còn bộ dáng của Mạn Vân thanh tú đáng yêu, kiên cường như lúc trước, mạn Vân bây giờ muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu.
– Mỹ nhân, nàng làm sao lại vào đây được? – Tịnh Văn nghi hoặc nhìn nàng.

– Đừng nhìn ta bằng ánh mắt như vậy, ta du ngoạn qua U Lan thôn, nghĩ đến hai người các ngươi, muốn đến thăm, ai ngờ đến nơi chỉ gặp được tên phó trại chủ, ta ở đây cũng đã gần 7 ngày, không nhìn thấy các ngươi ta thấy nghi ngờ lén theo dõi tên kia, phát hiện mật thất này, cảm thấy có mờ ám nên hôm nay đến xem. Ta nghi ngờ hắn ta đã hãm hại các người, thật không ngờ. Ta đến quá trể có phải hay không? – Lâm Thiên Vũ nhìn hai vợ chồng mà xót cả mắt. Nói gì thì bọn họ cũng xem như là cặp đôi đầu tiên do nàng tác thành, mặc dù tình huống có chút khác thường. Nhưng hảo cảm của nàng đối với hai người bọn họ rất tốt.
– Hừ! Tên lang tâm cẩu phế kia lợi dụng lúc chúng ta đang trên đường áp tiêu trở về, bị bọn chúng mai phục, tên khốn đó đã nhốt chúng ta được một tháng, không cho chúng ta ăn uống, ngày ngày dùng hình tra tấn, dã tâm của hắn ta còn không rõ sao? – Tịnh Văn hừ lạnh.
– Ta thắc mắc tại sao hắn không giết phức các ngươi đi cho rồi, nhốt ở đây làm gì? – Lâm Thiên Vũ hỏi.
– Hắn ước gì có thể làm thế từ lâu, chỉ là trên người ta còn một thứ hắn muốn lấy, nếu không có thứ đó, hắn ngồi trên chiếc ghế trại chủ cũng không yên. – Tịnh Văn nghiến răng nói như thể muốn xé xác phó trại chủ ra làm nghìn mảnh.
– Hắn muốn lấy cái gì của ngươi?
– Chìa khóa khố phòng. – Tịnh Văn nhàn nhạt đáp, hắn cũng không định giấu diếm Lâm Thiên Vũ bởi hắn biết nàng là bạn không phải kẻ địch.
– Vì vàng bạc? – Lâm Thiên Vũ.
– Đúng vậy, còn là một số lượng rất lớn. – Một giọng nói âm độc vang lên.
Lâm Thiên Vũ không cần quay mặt lại cũng biết giọng nói kia là của ai, nàng đã sớm nghe được tiếng bước chân, cũng không định trốn tránh, nàng muốn giải quyết tận gốc việc hôm nay. Vốn định chờ sau khi đột nhập vào mật thất làm rõ mọi chuyện sau đó mới tiến hành theo kế hoạch. Tuy đoán được khả năng Mạn Vân và Hắc tử bị nhốt dưới này là rất cao, nhưng nàng không thể đoán được thảm cảnh mà bọn họ phải chịu suốt một tháng qua, vì thế nàng quyết định giải quyết mọi việc ngay trong ngày hôm nay. Âu Dương Kỳ đã sớm nhận ra khí tức của phó trại chủ từ lúc hắn vừa bước chân vào mật thất, hắn biết Lâm Thiên Vũ cũng nhận ra, nhưng nàng cố tình nấn ná tức là nàng đã có chủ ý, mà hắn cũng khẳng định rằng có thể thuận lợi mang nàng rời khỏi đây nên mới tùy nàng hành động. Hắn lách người che chắn phía trước Lâm Thiên Vũ.
– Âu Dương Kỳ, lần này chàng mà còn bị thương nữa ta sẽ mặc kệ chàng. – Lâm Thiên Vũ đe dọa.
Hắn cười yếu ớt, không nói gì, hắn biết nàng lần này muốn để hắn ra tay, cũng tốt hắn không định để nàng bẩn tay vì giết cái tên bại hoại này. Kẻ phản bội chết ngàn lần cũng không hết tội.
– Thiên Vũ, mau bảo vị đại hiệp kia mang ngươi đi, các ngươi không phải là đối thủ của tên cầm thú kia đâu. – Mạn Vân lo lắng nói.
– Yên tâm, ta không sao đâu, chàng sẽ không để ta bị thương, có đúng hay không! – Lâm Thiên Vũ một nữa là nói với Mạn Vân, một nữa là dành cho Âu Dương Kỳ, là câu khẳng định không phải là nghi vấn.
Đối với sự tin tưởng toàn tâm của nàng Âu Dương Kỳ rất hài lòng, thật vui vẻ vì nàng ỷ lại hắn, hắn không nói gì, chỉ nhìn nàng nở một nụ cười sủng nịnh, yêu thương hôn nhẹ lên trán nàng, tay đặt bên thắt lưng, xuất ra nhuyễn kiếm.
Lăng Ba thân nhuốm sát khi, xuất kiếm chính là phải thấy máu, trong nhà giam sát khí nồng đậm, phó trại chủ cũng âm thầm đánh giá Âu Dương Kỳ, muốn đoán xem thân thủ của hắn có bao nhiêu lợi hại.
– Này, trước khi đánh nuốt cái này vào cho chắc ăn, đỡ cho ta phải vất vả giải độc cho chàng. – Lâm Thiên Vũ trút ra một viên thuốc trong lọ bách độc hoàn đưa cho hắn, tên này luôn quên lời căn dặn của nàng, không bao giờ mang theo lọ thuốc này bên người, vì vậy nàng phải ở bên cạnh nhắc nhở hắn.
Âu Dương Kỳ cười yêu thương nhìn nàng, trực tiếp há mồm nuốt lấy viên thuốc trên tay nàng, trước khi rời đi còn không quên vươn lưỡi liếm lên lòng bàn tay nàng. Lâm Thiên Vũ cắn môi, hai bên má đỏ bừng, cái tên này, vào giờ phút này còn không quên chọc ghẹo nàng.
Thấy nàng đỏ mặt, ý cười trên mặt Âu Dương Kỳ càng đậm, nếu không phải bây giờ còn bận giải quyết tên cầm thú kia, hắn nhất định sẽ ôm lấy nàng, hung hăng hôn nàng một phen.
Tịnh Văn nhìn thấy biểu tình ung dung của Âu Dương Kỳ, âm thầm đánh gía thân thủ của hắn, thấy hắn ung dung như vậy có vẽ như đã nắm chắc phần thắng. Mạn Vân thì rất lo lắng, lo cho Lâm Thiên Vũ và Âu Dương Kỳ, nàng nhìn thấy bọn họ thân thiết như vậy liền đoán ra được quan hệ của bọn họ, nàng không muốn bọn họ bị liên lụy vì chuyện của nàng.
Phó trại chủ nhìn Âu Dương Kỳ, cười lạnh, cho dù có giỏi như thế nào đi nữa hắn cũng không sợ, vì hắn có bùa hộ mệnh.
Âu Dương Kỳ quyết định đánh nhanh thắng nhanh, cầm kiếm lao vào phó trại chủ, hai người chính thức giao chiến, nhuyễn kiếm như con rắn âm ngoan, lúc mềm dẻo quấn lấy kẻ thù, lúc lại cứng rắn như sắc thép, mỗi một chiêu đều hung hiểm, quyết phải thấy máu. Âu Dương Kỳ xoay người, đá chân, phó trại chủ tránh được, hắn tung người dùng đao chém vào Âu Dương Kỳ, nhuyễn kiếm trở nên cứng rắn, ngăn lại một đao hung hiểm kia của phó trại chủ, thanh âm đao kiếm ma sát chói tai vang lên, phó trại chủ vận nội lực tiếp tục lao về phía trước bức Âu Dương Kỳ phải lùi bước, hai người một người lao tới một người thả người lui về phía sau, đao kiếm vẫn như trước dán chặt vào nhau tạo nên thanh anh chát chúa, tia lửa lóe lên. Âu Dương Kỳ định trụ lại chân sau, dùng lực hất bay thanh đao của phó trại chủ, bay lên không trung, tay vỗ vào chuôi kiếm, nhuyễn kiếm thẳng tắp đâm thẳng vào người phó trái chủ, tốc độ kinh người cùng với áp lực nặng nề lao tới, phó trại chủ không kịp tránh né, cứ thế bị mũi kiếm đâm vào, một mảnh áo bị cắt đứt, hắn cười âm hiểm vận công đẩy thanh kiếm bay ngược về phía Âu Dương Kỳ, Âu Dương Kỳ nhích vai, thanh kiếm bay xoẹt qua bên vai, hắn cũng thuận tay bắt lấy thanh kiếm, xoay người một vòng, chỉa kiếm về phía phó trại chủ.

Mày thoáng nhíu lại, nhàn nhạt phun ra 4 chữ:
– Thiết y tà công?!
– Ha hả, xem ra ngươi cũng không phải là tên vô danh tiểu tốt, còn biết được môn võ công này của ta. – Phó trại chủ cuồng ngạo cười nói.
– Cái võ công gì đó là cái gì? – Lâm Thiên Vũ có chút lo lắng hỏi. Âu Dương Kỳ nhíu mày tức là đã phát sinh vấn đề rắc rối.
– Một môn tà công bị thất truyền từ lâu, là môn võ công biến thái, dùng dương khí cường thịnh mà luyện thành, muốn có dương khí cường thịnh thì không được gần nữ sắc vì vậy ai muốn luyện loại võ công này phải tự cung(tự thiến). Một khi luyện thành thì sẽ có một thân thể cứng rắn như sắc thép, đao thương bất nhập, bách độc bất xâm. – Tịnh Văn nghiến răng nghiến lợi nói, hắn thua tên khốn kiếp kia chỉ vì hắn không đủ biến thái. Nếu tên kia không có môn võ công này, hắn làm sao lại thua.
“Nghe qua có chút giống quỳ hoa bảo điển của Đông Phương Bất Bại a, phải tự thiến, nhưng cái dương khí gì đó lại không giống, mặc kệ, cả hai đều biến thái như nhau.” Lâm Thiên Vũ nghĩ.
– Vậy không có cách nào để hóa giải hay sao, trên đời này vạn vật tương sinh tương khắc ta không tin không thể giải được cái loại võ công biến thái như vậy. – Lâm Thiên Vũ hỏi.
– Có, nhưng vấn đề là ở người. – Tịnh Văn nói.
– Là sao? – Lâm Thiên Vũ nhìn thấy Âu Dương Kỳ lại lao vào đánh chém với phó trại chủ, xem ra có chút khó khăn vì chém hắn không chảy máu, đánh hoài cũng kiệt sức chứ, nàng lo lắng hỏi, ánh mắt nhìn về phía Âu Dương Kỳ.
– Loại võ công này tránh nữ sắc, hể gặp phải máu của nữ nhân thì sẽ bị giải trừ. Vấn đề chính là ở chổ máu đó phải là máu của xử nữ. – Tịnh Văn nghiến răng nghiến lợi nói. Trong lòng thầm mắng: “ Con mẹ nó tên khốn kiếp kia đã sớm tính toán, trong sơn tặc tìm đâu ra nữ nhân, mà còn phải là nữ nhân hoàn bích(con gái còn trong trắng), Mạn Vân là nữ nhân duy nhất cũng bị hắn một ngụm nuốt vào trong bụng, làm sao có thể hóa giải loại võ công biến thái kia.”
– Sao không nói sớm, chỉ là máu xử nữ thôi chứ gì? – Lâm Thiên Vũ cơ hồ là rống lên. Cái tên này nói cũng không nói cho nhanh báo hại nàng lo lắng như vậy.
– Di! Ừ, chỉ như vậy thôi. – Tịnh Văn có chút theo không kịp với tốc độ trở mặt còn nhanh hơn lật sách của Lâm Thiên Vũ. Mới nãy nàng còn lo lắng bất an, hỏi hắn này nọ, bây giờ lại mắng hắn. May mắn hắn lúc trước lấy Mạn Vân, nếu rước nhầm cái bà la sát này về thì hắn toi rồi.
– Hừ, vậy thì trời cũng giúp cho ta rồi. – Nói xong Lâm Thiên Vũ điểm mũi chân, bay vút như mũi tên lao ra khỏi cung, lấy tốc độ sét đánh đến bến cạnh hai nam nhân đang giằng co với nhau kia.
Âu Dương Kỳ còn bận chặn lại đường đao của phó bang chủ, còn chưa kịp trở tay đã thấy Lâm Thiên Vũ lấy tốc độ quỷ dị bay đến chổ họ, nàng đứng bên cạnh hai người nam nhân, ngón tay bạch ngọc lướt nhẹ qua lưỡi kiếm sắc bén của Âu Dương Kỳ, ngay lập tức vẽ ra một đường máu, hắn nhíu mày, còn chưa kịp hất tên phó trại chủ ra để xem thương tích của nàng liền nhìn thấy nàng dùng ngón tay nhuộm đầy máu kéo một đường từ trên trán xuống giữa mi tâm của tên phó trại chủ. Sau đó vung tay, vận công, đánh một chưởng thật mạnh vào tim phó trại chủ, hắn dội ngược ra phía sau, va vào tường, từ từ trượt xuống đất, ói ra một búng máu.
Dùng đại đao chống đở thân mình, ánh mắt hung ác trừng Lâm Thiên Vũ, không thể tin vào những gì đang xảy ra trước mặt, thân thể đao thương bất nhập của hắn cứ như vậy bị phá giải.
Nàng không phải là nữ nhân đã có chồng sao, làm sao có thể hóa giải võ công của hắn?
Như nhận ra sự nghi hoặc của hắn, nàng nở nụ cười khuynh thành, bày ra vẻ mặt vô tội, nói:
– Ta quên chưa nói với ngươi, ta và phu quân của ta đến bây giờ vẫn chưa động phòng.
Phó trại chủ trừng to mắt như không thể tin những gì mình vừa nghe thấy, hắn lúc trước cho nàng vào trại là vì nghĩ lợi dụng việc nàng đến làm phân tán sự chú ý của đám huynh đệ trong trại, tạm thời không tiếp tục truy vấn hắn về tung tích của Thủ lĩnh, mà nàng đã có phu quân nên hắn càng không lo lắng, cho dù có bị bọn họ phát hiện ra cũng không sợ sẽ không dẹp yên chuyện này. Nhưng không ngờ…
Ánh mắt phó trại chủ đột nhiên hung ác, hắn biết hôm nay là ngày tàn của hắn, nếu mất đi thiết y tà công với võ công của hắn không thể đánh lại Âu Dương Kỳ, cho dù hắn có chết cũng phải lôi nữ nhân chết tiệt kia theo cùng. Nghĩ vậy phó trại chủ dùng hết sực lực còn sót lại lao về phía Lâm Thiên Vũ, nàng hừ lạnh xem thường hắn, không thèm né, khi khoảng cách giữa đại đao và tim nàng chỉ còn chừng 1 bàn tay, hắn đột nhiên đứng sững lại, nhìn xuống thanh kiếm đang đâm xuyên qua tim mình, hai mắt trợn trắng như không thể tin, nhìn lên thấy Âu Dương Kỳ đang ôm nàng vào lòng, 1 kiếm chính diện đâm vào tim hắn. Hắn trợn tròn mắt, khóe miệng trào ra máu, sau đó ngã về phía sau, nằm im bất động trên mặt đất, tắt thở, ánh mắt vẫn còn trợn trừng vì không cam tâm.
Lâm Thiên Vũ hừ lạnh chẳng quan tâm, Âu Dương Kỳ rút lại kiếm, lấy ra khăn tay, lau sạch vết máu dính trên đó, sau đó vứt cái khăn tay đi, vừa vặn che lại khuôn mặt chết khó coi của phó trại chủ. Lăng Ba, một khi ra khỏi vỏ chính là phải thấy máu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.