Hoán Đổi Phu Quân

Chương 23


Bạn đang đọc Hoán Đổi Phu Quân – Chương 23

Chương 23: Nữ hiệp ra tay
Sau khi chôn cất Hồ Mỵ Ly, Lâm Thiên Vũ 3 ngày sau mới chuẩn bị rời đi, lúc xốc lại tay nãi thì phát hiện rất nặng, liền mở ra xem, trong bao ngoài y phục do Hồ Mỵ Ly chuẩn bị cho nàng ra còn có 1 bao nhỏ, Lâm Thiên Vũ tò mò mở ra liền bị lóa mắt, thứ ánh sáng lập lòe làm chói mắt nàng, mãi 1 lúc sau nàng mới thích ứng được thì liền há hốc mồm.
What xì what, vàng ở đâu ra mà lắm thế??? 1 bao toàn vàng, còn có trang sức, vòng tay phỉ thúy, trâm cài bằng ngọc, vòng cổ ngọc trai, nhẫn, bông tai… Rất rất nhiều thứ có giá trị, cái đống này mà đổi thành tiền có thể nuôi sống nàng cả đời.
Hồ Mỵ Ly lấy đâu ra thứ này chứ?! Lâm Thiên Vũ suy nghĩ ít lâu liền nhớ ra, Hồ Mỵ Ly lúc trước từng nói qua, sư phụ của nàng ta là đại thần y được vạn người kính trọng, ngay cả vương gia đương triều còn phải nể người 3 phần. Chỉ là xui xẻo lúc trên đường hành y tế bần(chữa bệnh cho người nghèo) thì gặp cướp, ông 1 thân thư sinh trói gà không chặt chỉ biết chạy, chạy làm sao lại trượt chân lăn xuống núi, sau đó lăn làm sao lại lăn luôn xuống vực, may là có cây cối che chắn nếu không đã sớm về chầu ông bà. Về sau Hồ Mỵ Ly lại rớt xuống, ông gặp được thì cứu chữa, sau hai người nương tựa vào nhau mà sống, tuy nói sư phụ kia là thần y, tiền kiếm được không ít nhưng là lại không xài được. Haizz vậy thì nàng xài giúp họ vậy.
Ngoài bao vàng, nàng còn phát hiện 1 lá thư, Lâm Thiên Vũ mở ra thư, là của Hồ Mỵ Ly để lại cho nàng, trong thư nói hồng tiên cùng Hỏa Vũ Hồ trâm bà để lại cho nàng, còn có vàng kia có thể giúp nàng sống thoãi mái, còn căn dặn nàng phải biết tự chăm sóc lấy bản thân khi không có người chiếu cố. Đọc đến đây Lâm Thiên Vũ lại rơi nước mắt, bà bà đến khi chết vẫn luôn quan tâm cho nàng, sợ nàng khi trở lại trên kia đói khổ.
Đọc thêm vài dòng bàn tay của Lâm Thiên Vũ siết chặc lại, đoạn thư sau bà bà có nhắc đến, tên bạc tình phụ nghĩa kia là thiếu chủ của Vạn Kiếm sơn trang, Vạn Kiếm Phong. Còn có đám người tự xưng là bạch đạo vu oan giá họa cho bà bà đều là đám người tự cho là đức cao quyền trọng, 1 đám bỉ ổi đê tiện chuyên kéo bè kéo phái đánh hùa, đúng là 1 lũ chó.
Bà bà liệt kê ra từng tên từng tên 1, rất rõ ràng là muốn nàng tìm đến nơi và giết sạch bọn chúng, trong đó gồm có:
Độc Cô Sầu trưởng môn phái Nga Mi, Vô Năng đại sư của Thiếu Lâm, Đường Hổ của Đường Môn, Di Tiếu của phái Thiên Sơn và một vài môn phái không có danh tiếng khác. (Anchan: ai chơi Võ Lâm Truyền Kỳ hay Thiên Long Bát Bộ chắc đều biết mấy môn phái này ha, ta rất rất là mê game nhưng mà lại ghét chơi mấy phe chính đạo toàn chơi ngũ độc hại người thôi hơ hơ hơ)
Lâm Thiên Vũ nắm chặt lấy nắm tay, mắt hiện lên tia máu, sát ý nồng đậm, nàng thề, nhất định sẽ cho đám người kia trả giá thật nặng.
Lại đọc thêm 1 đoạn Lâm Thiên Vũ mới phát hiện hình như trong ‘danh sách giết’ của Hồ Mỵ Ly còn thiếu 1 người. Người kia chính là ả tiện nhân tên là Lan nhi, nàng nhất định không để ả chết 1 cách thống khoái đâu, nàng nhất định phải khiến ả muốn chết không được muốn sống không xong.


Theo chỉ dẫn của Hồ Mỵ Ly, Lâm Thiên Vũ đi đến bên vách núi mà ngày thường 2 người vẫn hay ra đây hái dược. Nàng cố nhịn không khóc, tay nắm chắc lấy tay nãi, nhún người 1 cái liền như có thêm 2 cánh, nhẹ nhàng phi thân lên trên núi, động tác nhẹ nhàng, nhanh nhẹn lại chuẩn xác, chưa đầy 10 bước đạp để lấy điểm tựa nàng đã lên đến bờ vực, nói bờ vực thật ra chỉ là sườn núi, sau khi lên đến nơi, Lâm Thiên Vũ đảo mắt nhìn xung quanh, khắp nơi đều 1 màu xám u buồn, cây cối đã rụng lá, nơi này chính thức bước vào mùa đông lạnh giá, mà nơi nàng đang đứng lại không phải là Đào Hoa thôn, nơi đây cảnh vật xa lạ, nhìn khắp nơi cũng chẳng thấy được căn nhà nào.
Lâm Thiên Vũ bước đi, nàng bây giờ đã biết kẻ thù của nàng là ai, nhưng không biết làm cách nào có thể tìm được bọn họ. nàng ảo nảo thở dài, thật là bà bà nói cho nàng biết nên giết người nào nhưng đã quên chỉ đường cho nàng đi tìm bọn họ, có phải là cố ý làm khó nàng hay không, đâu phải bà bà không biết nàng là vua mù đường.
Nhắc đến Hồ Mỵ Ly hốc mắt Lâm Thiên Vũ lại nóng lên, nàng kiên cường không khóc, nàng phải đi trả thù, không thể suốt ngày chìm đắm trong nước mắt. Bà bà dạy nàng 1 thân võ công chính là muốn nàng giúp người báo thù, nàng nhất định không làm bà bà thất vọng.
Trong lúc Lâm Thiên Vũ còn đang hạ quyết tâm, cố gắng suy nghĩ xem sẽ đi hướng nào thì đột nhiên nghe được có 1 âm thanh rất nhỏ truyền vào tai. Nàng cố dõng tai lên, lắng nghe xem là thứ âm thanh gì. Nếu nàng đoán không lầm thì thứ âm thanh này hình như là tiếng kim loại va vào nhau, không chính xác hơn là tiếng vũ khí va vào nhau.
Lâm Thiên Vũ tò mò đi về phía phát ra âm thanh, thứ âm thanh kia ngày 1 gần, đi thêm chục bước nàng liền phát hiện phía xa xa kia có 1 đám người vây quanh 1 người, ỷ đông hiếp ít, đang đánh nhau túi bụi, cây, lá, bụi trộn lẫn với nhau thành 1 thứ hỗn tạp bay đầy trời, đám người kia cũng đang hăng say chiến đấu.
Nói ra đám người kia cũng thật là quá tệ đi, 1 đám chừng ba bốn chục người vây đánh 1 người mà đánh không xong, mà tên kia có phải lành lặn gì cho cam, cả người đầy vết thương đó thôi.
Khoan, vết thương, cái đám kia thật là đê tiện mà, mấy chục người đánh 1 người còn đánh người đang bị thương nữa. Lâm Thiên Vũ nóng máu định chạy sang giúp 1 tay, chân còn chưa bước liền chần chừ, nàng là đang trên đường tìm kẻ thù, không nên dây dưa vào mấy chuyện phiền toái. Nhưng là thấy chết mà không cứu thì không đáng mặt anh hùng. Trong lúc Lâm Thiên Vũ đang kịch liệt đấu tranh tư tưởng thì đột nhiên vị ‘anh hùng’ 1 người chấp 1 đám lên tiếng:
– Đường Dẫn, ngươi là kẻ bỉ ổi dám thừa lúc ta mất cảnh giác mà hạ độc ta, ngươi còn dám tự xưng là bạch đạo? – Thứ người như ngươi ta cần chi phải dùng phương thức quang minh chính đại, giết ngươi chính là giúp võ lâm trừ hại, truyền ra ngoài ta còn được người người tôn kính nữa là. Đường Dẫn vẽ mặt nham hiểm cười đểu.
– Bỉ ổi. Anh hùng 1 tay che vết thương ở ngực, tay kia nắm chặt chuôi kiếm, xem ra là độc đã phát huy tác dụng.

– Bỉ ổi? Ha ha ha, ta bỉ ổi thì sao? Có trách thì trách Đoan Mộc Chính ngươi đắc tội với Đường Môn chúng ta, tuyệt mệnh tán đã phát huy tác dụng, ngươi có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi số chết. Đường Dẫn nói xong còn cười đến thật man rợ.
– Thật không. 1 giọng nói thanh thúy vang lên, Lâm Thiên Vũ từ sau bụi cây đi ra, nàng 1 thân hồng y đỏ chói mắt, bên ngoài còn khoác áo choàng lông chồn màu trắng càng thêm nổi bật lên khuôn mặt trắng hồng cùng nốt chu sa đỏ thẩm trên trán, tóc dài buông xỏa, bay bay trong gió, ánh mắt lại lạnh lẽo, ngập tràn sát khí, bộ dạng nàng lúc này tựa như tiên nữ lại tựa như ác quỷ đến từ địa ngục trông thật quỷ mị.
Đám người Đường Môn cùng Đoan Mộc Chính đồng loạt nhìn nàng, ánh mắt trợn to kinh ngạc, lúc lâu sau Đường Dẫn hoàn hồn, nhìn nàng cười đến thập phần dâm tà, chỉ thiếu nước miếng chảy ròng ròng là đủ.
– Tiểu mỹ nhân, nàng là đi lạc đến nơi này sao, đợi bản đại gia giải quyết xong chút chuyện liền đấn hầu nàng. Nói xong còn ra hiệu ấy tên tay sai tiến đến, ý định bắt nàng.
Lâm Thiên Vũ khi nãy còn chưa quyết định xong là có nên cứu hay không nhưng khi vừa nghe nhắc đến bạch đạo cùng Đường Môn thì ngay lập tức quyết định bất chấp vị anh hùng kia là ai đi chăng nữa, nàng vẫn quyết định giết chết đám người Đường Môn này, bởi vì Đường môn bọn họ chính là kẻ thù của nàng.
Đám tay sai nhìn thấy chỉ thị của chủ nhân liền đi đến chổ Lâm Thiên Vũ, bàn tay dơ bẫn đưa ra định chạm vào nàng, vạt áo nàng còn chưa chạm đến thì đột nhiên tay đứt lìa rơi xuống đất, Lâm Thiên Vũ nhướng mày nhìn người đã không chút lưu tình xuống tay, chỉ 1 nhát kiếm liền chém đứt 2 cánh tay của 2 tên đang định túm lấy nàng.
Đoan Mộc Chính thở hỗn hển phi thân đến chổ Lâm Thiên Vũ, thân hình cao lớn che chắn cho nàng, không chút lưu tình xuống tay với những kẻ có ý định chạm vào nàng, sau đó liền nói:
– Cô nương, nơi này không phải chổ để nữ nhi như ngươi đi vào, nhanh chạy đi.
Lâm Thiên Vũ nhướng mày, giả vờ như không nghe thấy Đoan Mộc Chính vừa nói gì, lẳng lặng đánh giá hắn ta, xem ra hắn cũng là 1 người tốt, ít nhất là không muốn người khác bị liên lụy, điểm này ăn chắc cái đám người tự xưng là bạch đạo kia.
– Đoan Mộc Chính, ngươi chết đến nơi còn nhiều chuyện dám xen vào chuyện của ta? Đường Dẫn rống.

– Chỉ cần ta còn sống, ngươi đừng mơ tưởng hại đến nàng. Đoan Mộc Chính nói chắc như đinh đóng cột.
– Chỉ với câu nói này, ta sẽ giúp ngươi. Lâm Thiên Vũ nhàn nhạt nói, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Đường Dẫn, nàng tránh khỏi che chở của Đoan Mộc Chính. Sự che chở kia làm nàng bất giác nhớ đến 1 người, hắn… Bây giờ không biết có khỏe không? (anchan: anh ko khỏe chút nào chị ạ, anh mắc bệnh tương tư đang chờ chị mang thuốc giải đến kìa)
– Ngươi là người của Đường Môn? Lâm Thiên Vũ ánh mắt băng lãnh đến cực độ, trong giọng nói hàm chứa sát ý, hướng về phía Đường Dẫn hỏi.
– Đúng vậy, mỹ nhân, theo ta nàng sẽ được sống sung sướng. Đường Dẫn còn chưa nhận ra tính chất nghiêm trọng của sự việc, vẫn đang ra sức dẫn dụ.
– Chỉ vì câu nói này, các ngươi hôm nay nhất định phải chết.
Lâm Thiên Vũ sát khí nồng đậm, vừa nói xong liền rút ra trường tiên, nhanh như chớp lao vút về phía trước, trường tiên bay như xé gió lao thẳng về phía kẻ thù, như con mãnh xà âm ngoan cay độc, quấn đến kẻ nào liền ko chút nương tình xoắn lấy chỉ trong giây lát đối phương liền chết ngay tức khắc. Thân thủ nàng nhanh nhẹn, ra tay nhanh đến nổi không ai có thể thấy được nàng là ra tay vào lúc nào, chỉ thấy bóng hồng chợt lóe, tiếng roi sắc bén cắt qua không khí đồng thời cũng là tiếng đám người Đường Môn phát ra tiếng kêu la. Hỗn chến diễn ra giữa 1 đám nam nhân to lớn cùng 1 nữ nhân nhỏ nhắn, cuộc chiến tưởng chừng là không cân sức nhưng chuyện không thể vẫn trở thành có thể. Từng người đổ gục xuống, máu me bê bết, loang lổ khắp nơi nhưng thân hình nàng vẫn sạch sẽ trắng muốt như lúc ban đầu, 1 chút máu tanh cũng không dính đến. Khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng không có nữa điểm bối rối hay sợ hãi, nếu nói đây là lần đầu tiên nàng giết người thật không có ai tin.
Người ngã xuống ngày 1 nhiều, những kẻ còn sống sót lại cũng nhanh chân chạy thoát thân, bỏ lại Đường Dẫn còn đang lui dần về phía sau, ý định tẩu thoát. Chân hắn vừa bước đi 1 bước liền cảm giác được có cái gì đó quấn lấy chân, nhìn xuống liền thấy trường tiên đang cuốn chặt lấy thít thật chặt, cơ hồ là muốn siết gẫy chân hắn. Đường Dẫn còn chưa kịp phản ứng, Lâm Thiên Vũ liền vận nội công, chỉ nghe ‘crắc’ 1 tiếng Đường Dẫn liền quỵ 1 chân xuống đất, 2 tay ôm lấy cái chân bị gãy lăn lộn thống khổ.
Trường tiên sau khi rời khỏi cổ chân của hắn liền mạnh mẽ quấn chặt lấy cổ họng của hắn, nàng không chút lưu tình tăng thêm lực đạo. Đường Hổ 2 tay ghị chặc lấy trường tiên đang quấn lấy cổ, vẽ mặt đau đớn nhắn nhó thành 1 đống, lồng ngực phập phồng, há to miệng muốn hút lấy không khí nhưng vô dụng, hắn càng phản kháng trường tiên càng ngoan độc thít chặc hơn, chổ bị trường tiên quấn lấy da thịt bị bong tróc lên từng mảng bê bết máu. Hắn dùng hết sức lực cuối cùng thì thào van xin nàng tha cho. Nhưng sát ý trong ánh mắt băng lãnh của nàng 1 chút cũng không tiêu giảm, trường tiên cứ thế thít chặc cho đến khi 2 tay hắn buông thỏng, lưỡi cũng thè ra ngoài, 2 mắt trợn trắng, sau cùng thân hình như con diều đứt dây ngả ngang ra đất.
Đường Dẫn chết, 1 lúc sau Lâm Thiên Vũ tâm tình mới lắng xuống, sát khí dần vơi đi. Nàng xoay người đối diện với Đoan Mộc Chính, thấy hắn cũng đang thở hỗn hển chuẩn bị hấp hối liền không chút do dự bước đến, đưa tay bắt mạch cho hắn. Sau nàng lại lục lọi trong túi da dê đeo bên người, lấy ra 1 lọ thuốc, đổ ra 1 viên cho vào miệng hắn. lại đở hắn ngồi ngay ngắn dậy, chính nàng cũng ngồi vào phía sau lưng hắn, vận công giúp hắn ngăn chặn độc tính công tâm.
Thời gian khoãng 1 nén nhang, Lâm Thiên Vũ vận công khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi, sau mạnh tay vung 1 chưởng lên lưng Đoan Mộc Chính, ngay tức khắc hắn ói ra 1 ngụm máu đen, tiếp đó ho sặc sụa 1 hồi lâu liền tự mình ngồi ngay ngắn vận công điều hòa khí tức.
Lâm Thiên Vũ lại bắt mạch cho hắn 1 lần nữa, sau khi chắc chắn độc của hắn đã được tiêu trừ liền xoay người định rời đi.

Đoan Mộc Chính biết nàng định rời đi liền ngăn cản:
– Cô nương, đa tạ ơn cứu mạng của ngươi, Đoan Mộc Chính ta sau này nhất định sẽ trả ơn.
– Có biết vạn Kiếm sơn trang đi hướng nào không? Lâm Thiên Vũ lờ đi lời cám ơn của hắn, chỉ nhàn nhạt hỏi.
– Đi về hướng tây khoảng 300 dặm(1 dặm = 1,6km) sẽ gặp 1 trấn nhỏ, sau đó hỏi đường đi về Vĩnh Lạc thành ở hướng bắc, sau khi đến được Vĩnh Lạc Thành từ thành tây đi thêm 500 dặm đến vùng ngoại ô, tìm hỏi bất cứ ai ở nơi đấy bọn họ sẽ chỉ đường cho cô nương đến Vạn Kiếm sơn trang. Đoan Mộc Chính nói 1 lèo, Lâm Thiên Vũ nghe mà chóng mặt, cái gì mà hướng tây rồi hướng bắc rồi 300 dặm, nàng có biết 300 dặm là bao nhiêu đâu.
– Chậm đã để ta lấy giấy ghi lại kẻo quên. Lâm Thiên Vũ bận rộn lục lọi tìm ra giấy, có giấy nhưng không có viết, nàng phải làm sao đây?
Lâm Thiên Vũ còn đang lo không có viết liền nhìn thấy Đoan Mộc Chính 1 thân toàn là vết thương bê bết máu, mắt nàng đột nhiên lóe sáng, 1 ý nghĩ tà ác hiện lên trong đầu nàng, thật xin lỗi nàng là vì hết cách rồi nên mới làm vậy.
Lâm Thiên Vũ ngồi xổm xuống bên cạnh Đoan Mộc Chính, tay ngọc đưa lên, chạm vào vết thương còn đang rỉ máu của hắn, đầu ngón tay dính vào thứ chất lỏng sền sệt tanh tưởi mà ấm nóng, Lâm Thiên Vũ rất chi là tự nhiên dùng máu của Đoan Mộc Chính thay mực mà viết lên giấy. (Anchan: oa chị thật là dã man)
Đoan Mộc Chính dỡ khóc dỡ cười, nàng thật là xem hắn như cái nghiên mực.
Sau khi viết xong, Lâm Thiên Vũ dợm bước xoay người định rời đi, không biết là suy nghĩ cái gì đột nhiên đứng lại, lấy trong túi ra 1 cái lọ, ném cho Đoan Mộc Chính, trước khi đi còn nói:
– Dược này cầm máu rất hiệu quả.
Vừa nói dứt câu, thân hình nhỏ xinh liền biến mất không thấy tăm hơi, “khinh công của nàng quả thật là xuất quỷ nhập thần.” Đoan Mộc Chính thầm tán thưởng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.