Đọc truyện Hoán Đổi Ảnh Hậu – Chương 170: Tranh Cãi
Chương 170 —— tranh cãi
Thời gian ghi hình show giải trí rất ngắn, chỉ trong hai ngày đã hoàn thành.
Trước khi đến Tứ Xuyên, Nguyễn Dạ Sênh ở tại nhà Hề Mặc, lần này quay về, cảm giác thân thuộc như trở về nhà của mình.
Khi về đến nhà cũng đã nửa đêm, Chu Văn Hứa đi cùng một người giúp việc đến lấy hành lý của các nàng mang vào nhà chính.
Ngày thường khi ở nhà, Hề Mặc chỉ ăn đồ do dì Lan nấu, hiện giờ bà vẫn chưa về, mà trên đường về nhà Hề Mặc vẫn chưa ăn gì, lúc này Nguyễn Dạ Sênh đến mở tủ lạnh, làm vài món nóng cho hai người ăn khuya.
Ngoài trời gió lạnh gào thét, dự báo cũng báo là sẽ có tuyết rơi nhưng mãi vẫn chưa thấy hạt tuyết nào rơi xuống, thời tiết ẩm ướt, lạnh lẽo.
Hề Mặc ngồi cạnh bàn ăn, thưởng thức bữa khuya Nguyễn Dạ Sênh chuẩn bị cho nàng, trong lòng như được sưởi ấm.
Trước đây khi nàng ở nhà, chỉ có dì Lan làm bạn với nàng, hiện giờ dì Lan không ở đây, người làm bạn với nàng là Nguyễn Dạ Sênh, với Hề Mặc, cảm giác này lại khá là mới mẻ.
Giản Nguyễn qua đời khi nàng còn rất nhỏ, dì Lan cho nàng rất nhiều sự yêu thương của một người mẹ và nàng cũng xem dì Lan như người mẹ thứ hai của mình,.
Nhưng Nguyễn Dạ Sênh lại không giống.
Lúc này ngồi cùng Nguyễn Dạ Sênh, Hề Mặc cảm giác không khí trong nhà như đã thay đổi, như mùa đông được ôm một ly sữa ấm, như mùa hè được uống một ly chanh mật ong lạnh, sâu bên trong, dường như tất cả mọi thứ đều trở nên thoải mái và nhẹ nhàng.
Cho dù Hề Mặc đang ngồi, đang đứng hay đang dạo trước trong nhà, cho dù nàng đang đọc sách hay đang tập thể hình, nàng cảm thấy ngay cả những hạt bụi đang lơ lững trong không trung cũng mang theo sự dễ chịu và mãn nguyện.
“Vẫn còn vài ngày mới đến Bắc Kinh, vậy mấy ngày này cứ ở chỗ của mình đi, đừng về nhà.” Hề Mặc ăn một ngụm, nói.
Tất nhiên, trong lòng Nguyễn Dạ Sênh đang vui sướng nhưng miệng thì vẫn nói: “Cũng lâu rồi mình không về, trong nhà chắc đã mọc nấm mất rồi.”
“Chỉ mới vài ngày.” Hề Mặc cau mày: “Nấm nào mà mọc.”
Nguyễn Dạ Sênh bật cười.
“Chỗ của mình an toàn, có tường rào, có camera còn có bảo vệ.” Hề Mặc nói: “Mặc cho là Dương Trận hay Đinh Kỳ Hồng đang theo dõi chúng ta, bọn họ cũng không có cách tiếp cận, ở bên ngoài đều là camera, nói gì thì bọn họ cũng phải kiêng dè.”
Nguyễn Dạ Sênh biết Hề Mặc đang lo lắng cho an toàn của cô nên mới không yên tâm để cô về nhà.
Chỉ là trong cô vẫn có chút tham lam, nếu Hề Mặc không giữ cô lại bằng lý do này, mà chỉ đơn thuần muốn ở cùng cô vài ngày, vậy thì tốt biết bao nhiêu.
Thậm chí, chỉ bằng vài ngày cô cũng không thõa mãn.
Còn muốn…!nhiều hơn.
“Vậy vài ngày tới cậu có muốn giành một ít thời gian đi đến viện điều dưỡng một chuyến không? Đến khi bộ điện ảnh khởi quay, e là sẽ không có nhiều thời gian rảnh.” Nguyễn Dạ Sênh hiểu khúc mắt trong lòng Hề Mặc, trước đó khi mơ hồ nhận ra trên bức vẽ của Trương Đông Dương là hình ảnh chiếc xe tải và trong đó thật ra có đến hai người, nếu như không tìm hiểu rõ, chắc chắn Hề Mặc sẽ không bỏ qua.
“Có.” Hề Mặc gật đầu, như có điều lo lắng: “Đến viện điều dưỡng thì dễ, chỉ là bên cạnh Trương Đông Dương lúc nào cũng có người của ba mình canh giữ, để tìm được cơ hội cho chúng ta đi vào là không dễ.
Trước đây mình phải cải trang thành lao công mới đi vào nhìn trộm được một ít, lần này chúng ta còn phải tra hỏi, đây là bất khả thi.
Hơn nữa nếu cải trang thành lao công cũng không quá an toàn, khi đó có thể là may mắn nên mình mới không bị phát hiện.”
“Tại sao cậu lại sợ bị phát hiện?” Nguyễn Dạ Sênh nhẹ nhàng hỏi nàng.
Hề Mặc sửng sốt.
Bỗng chợt, nàng bị kẹt trong vấn đề này.
Đúng vậy, tại sao nàng lại sợ bị phát hiện? Người trông coi Trương Đông Dương là người của Hề Quý, là ba của nàng, Hề Quý cũng chưa từng cấm đoán nàng đi đến đó, nhưng khi ấy, trong đầu nàng chỉ nghĩ đến việc thực hiện một cách lén lút.
“Hề Mặc.” Ánh mắt Nguyễn Dạ Sênh đầy dịu dàng, cô như đang cởi đi khúc mắt của Hề Mặc, bàn tay ấy nhẹ nhàng kéo ra, nới lỏng sự trói buộc tồn tại trong lòng Hề Mặc suốt mấy năm ròng: “Cậu quá xa cách với ba của mình.
Nhưng cậu có nghĩ xem, chú ấy có muốn cậu cách xa mình như thế không, thật ra chỉ là chú ấy không biết cách thể hiện.”
Hề Mặc im lặng.
Nguyễn Dạ Sênh nói: “Thời gian trước, khi chúng ta hoán đổi cơ thể, mình lấy thân phận của cậu để tiếp xúc với chú ấy, mình cảm nhận rất rõ sự quan tâm của chú ấy giành cho cậu, có điều chú ấy không biết cách nói, không biết cách thể hiện, thêm nữa do chú ấy đặt kỳ vọng quá cao ở cậu trong suốt quá trình trưởng thành nên mới khiến cậu cảm thấy sợ và quá nể trọng chú ấy.
Nhưng khi cậu dùng thân phận của mình trò chuyện với chú ấy, lẽ nào cậu thật sự không cảm nhận được chú ấy là một người rất điềm đạm sao?”
“Mình biết.” Qua hồi lâu, Hề Mặc nói: “Chỉ là mình vẫn thấy chưa quen.”
“Mình tin chú Hề.” Nguyễn Dạ Sênh nhớ đến hai quyển sách mà Hề Quý đặt trong nhà kính, buồn cười nói: “Một người lén đọc《 Cách để trở thành một người cha hiền 》và《 Làm sao để giao tiếp với con cái?》, cho dù với cậu, chú ấy không phải là một người ba tốt nhưng chú ấy tuyệt sẽ không trách mắng cậu chỉ vì cậu đến viện điều dưỡng tìm Trường Đông Dương để biết được sự thật, cậu không cần phải lo sợ khi bị phát hiện.
Có lẽ cậu nên thẳng thắn nói rõ mọi chuyện với chú ấy, nói rằng cậu muốn đến hỏi chuyện Trương Đông Dương.
Sau đó chúng ta đường hoàng đi vào phòng bệnh, cậu cảm thấy thế nào?”
Hề Mặc nhìn Nguyễn Dạ Sênh.
Cái cảm giác này, tựa như nàng là một người đơn độc đi trên con đường của chính mình, từ tuổi trẻ đầy vấp ngã cho đến là một người cảnh giác với mọi thứ xung quanh như hiện tại, bỗng nhiên Nguyễn Dạ Sênh xuất hiện, cô nhìn nàng, đi đến cạnh nàng, nắm lấy tay nàng và cùng nàng bước đi.
Khi đó nàng mới nhận ra, là do bản thân nàng trước đây luôn chìm trong sự tăm tối nên mới cảm thấy mình đơn độc, nên mới cho rằng quanh nàng không có ai.
Và khi Nguyễn Dạ Sênh đến đồng hành cùng nàng, cô mang đến cho nàng ánh sáng, chiếu sáng những góc tối của nàng.
Cuối cùng Hề Mặc cũng hiểu rõ, ra là con đường này không hề cô đơn, vẫn còn đó rất nhiều người.
Có Nhan Thính Hoan đang lặng lẽ bảo vệ, có Thôi Gia Ngư, Lâm Đinh Sương và Lâm Đinh Vũ, những người chị em Thượng Hải tương thân tương ái.
Một chuyến đến Hắc Trúc Câu ở Tứ Xuyên khiến nàng thay đổi suy nghĩ về Trầm Khinh Biệt, mà hiện giờ Trầm Khinh Biệt, thậm chí là cả Úc An cũng ở trong hội “Chị em Thượng Hải tương thân tương ái.
Tất cả mọi thứ, không biết thay đổi từ lúc nào, nhưng đến khi Hề Mặc thật sự nhận ra, giây phút đó nàng mới biết, thì ra con đường này lại sôi nổi và vui vẻ đến vậy.
Hơn nữa, nàng còn thấy Hề Quý, ba mình cũng trên con đường này.
Chẳng qua là, trước đây không có ánh sáng, đôi mắt nàng bị bóng tối che đi, hiện giờ có ánh mặt trời tươi đẹp và dịu dàng soi rọi, do vậy nên nàng mới thấy rõ.
Bao nhiêu mây mù trầm tích nhiều năm trong lòng nàng tựa như tan dần tan đi, nàng cảm thấy cả người nhẹ nhàng như được gột rửa: “Mình gọi điện nói với ba, nói với ông là mình đã tra được manh mối.”
“Giờ đã trễ rồi, chú ấy hẳn đã sớm đi ngủ.” Nguyễn Dạ Sênh thật sự vui thay cho Hề Mặc: “Để ngày mai rồi cậu gọi cho chú ấy.”
“Được.” Hề Mặc gật đầu.
Vì phải giữ dáng, nàng gần như không đụng đến việc ăn khuya, cho dù ăn thì cũng phải ăn loại đồ ăn có ít năng lượng như hiện tại, thật sự thì không có gì ngon cả, nhưng bữa khuya này nàng lại thấy nó rất ngon.
Sáng hôm sau, hai người đều đến phòng tập để tập thể hình, người đổ đầy mồ hôi, sau khi tắm xong mới đến ăn bữa sáng.
Kịch bản của Cố Như gần như mỗi ngày đều gửi đến một phần cho hai người, lần nào cũng là nửa đêm, mỗi một buổi sáng, hôm nào Nguyễn Dạ Sênh cũng nóng lòng xem tin nhắn của Cố Như, như nhìn xem truyện mình theo dõi có chương mới hay không, lòng cô gấp như lửa đốt.
Vì muốn đọc tiếp, rồi lại bị Cố Như chơi khăm, cô đành phải đọc đi đọc lại phần kịch bản được gửi tới mỗi ngày, dần dần, kịch bản phim cô đã thuộc nằm lòng, nhờ vậy mà độ thấu hiểu kịch bản sâu hơn rất nhiều so với trước đây khi đọc toàn bộ kịch bản trong một lần.
Vừa sáng sớm, Hề Mặc đã gọi điện cho Hề Quý.
Điện thoại báo đã có người nghe, nhưng bên kia không lên tiếng, theo phản ứng tự nhiên, Hề Mặc có chút hồi hộp, hít sâu một hơi, nói: “Ba.”
“Ừm.” Hề Quý rất bình tĩnh trả lời: “Lộ Thanh Minh nói con vừa về từ Tứ Xuyên.”
“Dạ đúng, về từ khuya đêm qua.” Hề Mặc định trò chuyện với Hề Quý nhưng vẫn cảm thấy không quá quen: “Hôm nay ba bận chứ?”
“Không bận gì.” Hề Quý nói: “Ba đang trồng hoa ở nhà kính.”
“Giống hoa lần trước Dạ Sênh tặng cho ba, cảm thấy thế nào?” Hề Mặc thật sự không phải là người biết cách gợi chuyện, đành gắng gượng chuyển đề tài đến Nguyễn Dạ Sênh.
“Giống hoa Tiểu Nguyễn đưa rất tốt.
Nếu như con bé có rảnh, con mời con bé đến trang viên dùng cơm.”
“…Dạ được.” Hề Mặc liếc nhìn sang Nguyễn Dạ Sênh ở bên cạnh: “Con sẽ nói với cậu ấy.”
Đầu dây bên kia rơi vào yên lặng.
Hề Mặc cũng không biết phải chuyển đề tài thế nào, đành lấy hết can đảm vào thẳng vấn đề: “Ba, con có chuyện muốn trao đổi với ba.”
“Chuyện gì?”
Ngày thường Hề Mặc như một bông hoa cao ngạo và lạnh lùng nhưng ở trước mặt Hề Quý, nàng chẳng qua chỉ là một đóa hoa nhỏ bé trong nhà kính của Hề Quý, có chút gì đó e ngại: “Những năm con học đại học, thật ra có một lần con đã lén đi đến viện điều dưỡng, sau đó con nhặt được một bức vẽ ở chỗ của tài xế Trương Đông Dương, vài hôm trước phát hiện được manh mối từ bức vẽ đó, nên con muốn…!nói cho ba biết.”
Lần này, đầu dây bên kia hoàn toàn rơi vào yên lặng.
Qua hồi lâu, Hề Quý mới nói: “Ba biết con đến.
Khi đó có người nói cho ba biết, nói là có một lao công trông khá kỳ lạ đi vào phòng, hành động cũng không phù hợp, ba cho người điều tra mới biết đó là con.”
“Ba…!biết?” Hề Mặc ngạc nhiên: “Vậy khi đó sao ba không trách con?”
“Tại sao lại trách con?” Hề Quý không giải thích gì thêm, chỉ hỏi như vậy.
Đột nhiên Hề Mặc thấy rất cảm động, thì ra Hề Quý đã biết nhưng không hề trách nàng, thậm chí còn không nhắc đến việc đã qua.
Với một vị phụ huynh như vậy, nàng thật không có lý do gì phải trăn trở và xem việc sắp đến viện dưỡng lão hỏi chuyện Trương Đông Dương là một việc khó khăn.
Như lời Nguyễn Dạ Sênh nói, nàng chỉ cần tự nhiên mà vào.
Sẽ không có ai ngăn cản nàng.
“Bức vẽ kia của Trương Đông Dương khi đổi cách nhìn sẽ phát hiện Trương Đông Dương đang vẽ hai người trong một chiếc xe tải.” Hề Mặc không phải băn khoăn, nói: “Khi ấy, trên chiếc xe tải rất có thể còn có một người khác nhưng không ai biết được tung tích của người đó.
Con muốn đến viện điều dưỡng hỏi chuyện Trương Đông Dương, xem hắn ta có phản ứng gì hay không, nếu thật sự còn một người khác mà người đó vẫn còn sống, hơn nữa lại còn tỉnh táo, khi tìm được hắn, có thể sẽ điều tra được việc gì không?”
“Không cần đến hỏi Trương Đông Dương.” Hề Quý nói.
Hề Mặc vẫn chưa mở lời, nàng đang cố hiểu ý nghĩ lúc này của Hề Quý.
Hề Quý lại nói: “Ba đã hỏi qua từ lâu, chính xác là vẫn còn một người.
Trương Đông Dương rất hay vẽ, mỗi một bức vẽ của cậu ra ba đều đã xem kỹ, cậu ta thường vẽ vài bức họa theo cách trừu tượng trạng thái của hai người trên xe tải, sau đó ba đã thử rất nhiều lần, thử hỏi cậu ta có phải vẫn còn một người hay không, cậu ta phản ứng rất dữ dội, cậu ta liên tục hét lên là không phải cậu ta đụng, là do người kia đụng.”
Lúc này Hề Mặc hoàn toàn sửng sờ.
Thì ra manh mối nàng phải qua trăm đắng nghìn cay mới tra được, Hề Quý đã sớm rõ như lòng bàn tay.
Thật ra, chỉ cần ngày trước nàng chủ động hỏi Hề Quý, nàng có thể sẽ biết được rất nhiều thông tin từ ông, chỉ là nàng không làm như vậy mà lựa chọn việc bản thân tự mình âm thầm điều tra.
Bây giờ nghĩ lại, nàng cảm thấy bản thân của trước đây quá ấu trĩ.
“Vậy ba có điều tra được manh mối của người đó không?” Hề Mặc vội hỏi.
Dựa theo tính cách Hề Quý, khi biết được chính xác có hai người trong buồng lái xe tải chắc chắn ông sẽ cho người tiếp tục điều tra.
“Ba vẫn đang điều tra.” Nghe giọng nói Hề Quý dường như có chút mệt mỏi, tựa như với ông, việc điều ra người nọ là một việc vô cùng hao tâm tổn sức.
Hề Mặc biết năng lực làm việc của Hề Quý, để Hề Quý truy xét đến nay mà vẫn không thu hoạch được gì, rốt cuộc thì người còn lại trong xe tải năm đó là ai, tại sao lại có thể ẩn nấp hoàn hảo đến vậy, cho dù là một ít manh mối cũng không để lại.
Hề Quý nói: “Sau này con muốn hỏi Trương Đông Dương chuyện gì, lúc nào cũng có thể đến.
Cũng có thể gọi điện cho người trông coi phòng bệnh, để cậu ta gửi video cho con, con không có thời gian, không cần phải đích thân đến, cậu ta sẽ làm giúp con.”
Tâm trạng Hề Mặc hiện tại vô cùng phức tạp, lâng lâng cảm giác vui vẻ như một cô bé được người lớn khen thưởng vì đạt thành tích cao, rồi lại cảm thấy xấu hổ, xấu hổ vì trước nay bản thân có rất nhiều hiểu lầm về Hề Quý.
Ba của nàng không hề lạnh nhạt và khắc nghiệt như trong suy nghĩ của nàng.
Ông chỉ không biết cách để giao tiếp với nàng, không biết cách gợi chuyện.
Quả thật, ở Hề Quý chỉ là vấn đề tiếp xúc nhưng cách làm của nàng cũng không phải là đúng.
“Cảm ơn ba.” Trong ánh mắt Hề Mặc có chứa ý cười.
Nguyễn Dạ Sênh ở bên cạnh thấy được sự tươi tắn trong mắt nàng, cũng cười theo.
“Ừm.” Hề Quý chỉ đáp lại đơn giản.
“Sau này, con có thể…!hỏi ba không?” Hề Mặc cẩn thận lên tiếng.
Hề Quý lại im lặng, sau mới nói: “Được chứ.”
“Tối hôm nay con và Dạ Sênh về trang viên dùng cơm.” Hề Mặc chủ động đề nghị.
Đột nhiên nàng rất muốn dùng cơm với Hề Quý, muốn gặp ba của nàng.
Mặt khác, quà và thư của Nguyễn Dạ Sênh tặng nàng gần như đang còn ở trang viên, nàng muốn về để tìm lại chúng.
“Được.” Hề Quý chỉ nói.
Hề Mặc nói thêm vài câu với Hề Quý, lúc này cuộc trò chuyện mới kết thúc.
“Thế nào?” Nguyễn Dạ Sênh nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hề Mặc, nói: “Mình đã nói là ba cậu rất yêu thương cậu.”
Khóe môi Hề Mặc khẽ cong lên, nàng kể lại với Nguyễn Dạ Sênh những việc nàng biết từ Hề Quý, vừa rồi Nguyễn Dạ Sênh ngồi bên cạnh đã nghe không ít, lần này được kể lại kỹ càng tỉ mỉ, nét mặt cô cũng trở nên nghiêm túc,
“Xem ra người quan trọng không phải Trương Đông Dương, mà là người nọ.” Nguyễn Dạ Sênh nói: “Phải tìm hắn ta thế nào đây? Ngay cả ba cậu tìm trong thời gian dài như thế cũng không tìm ra manh mối nào cả.”
“Mình cũng không biết.” Hề Mặc nhíu mày.
“Trước cứ để cho chú ấy điều tra thôi, chú ấy có quan hệ rộng, chắc chắn hơn chúng ta rất nhiều.” Nguyễn Dạ Sênh an ủi nàng: “Sau này cậu có thể hỏi chú Hề, nếu như cậu phát hiện ra điều gì cũng có thể nói với chú ấy, đừng gò bó như trước đây nữa.”
“…Ừm.” Hề Mặc cũng ậm ờ trả lời.
Về điểm này, tính cách của nàng thật ra cũng không khác Hề Quý bao nhiêu.
“Chiều nay chúng ta đến trang viên, mình đã nói với ba.” Hề Mặc viên đá đè nặng trong lòng nay đã được thả xuống, tâm trạng của nàng thư thả không ít: “Cậu muốn ăn gì, mình nói với thím Chu để thím ấy chuẩn bị.”
“Phải rồi, cậu mang theo đồ để thay, đêm nay chúng ta ở lại bên kia.” Hề Mặc quay lại, bổ sung thêm một câu: “Mình muốn tìm lại…!thư và quà mà cậu đưa cho mình.”
“Vậy nếu lần này vẫn tìm không thấy thì sao?” Trong lòng Nguyễn Dạ Sênh vui vẻ nhưng trên mặt vẫn là nét tủi thân.
“…Vậy mình sẽ bồi thường.” Ánh mắt Hề Mặc chuyển sang nơi khác.
Nguyễn Dạ Sênh nhìn nàng cười.
Bữa trưa