Hoán Đổi Ảnh Hậu

Chương 167: Khe Cửa


Đọc truyện Hoán Đổi Ảnh Hậu – Chương 167: Khe Cửa


Chương 167 —— Khe cửa
Nguyễn Dạ Sênh vươn đầu ra, rất cẩn thận quan sát nơi vừa phát ra tiếng động.
Nhìn thấy ở lối đó hiện lên ánh sáng lành lạnh của đèn pin, đây là loại đèn có thể đeo lên quần áo, rất tiện để mang đi, khi hai tay được tự do, rất thích hợp để linh hoạt hành động vào ban đêm.
Người mang đèn pin là một cô gái hiên ngang cột tóc đuôi ngựa, cô gái này đưa lưng về phía Nguyễn Dạ Sênh, hai tay lập tức đưa lên, giơ về trước, nhìn tư thế này có lẽ đang cầm súng.
“Đứng đó, quay lại, đưa hai tay lên, ôm đầu.” Cô gái vì cuộc truy đuổi trước đó gấp gáp thở, lạnh giọng nói: “Nếu không tôi sẽ nổ súng.”
Nguyễn Dạ Sênh nhận ra, đây là giọng của Thôi Gia Ngư.

Thật ra cô không thấy bất ngờ, lần này Thôi Gia Ngư đến trấn tất nhiên là vì điều tra, hiện tại có thể Thôi Gia Ngư điều tra được gì đó, đang truy đuổi.
Trước mặt Thôi Gia Ngư có một người, người này đang đưa lưng lại, là một người đàn ông.
“Dương Trận, tôi biết là anh.” Thôi Gia Ngư cầm chắc súng trên tay, nói: “Đừng hòng trốn, người nhà đang tìm anh, quay về với tôi hỗ trợ điều tra.”
Dương Trận vẫn không quay lại, tay từ từ nâng lên, trong tay như đang cầm vật gì.
Vì bị người bên này che đi, Nguyễn Dạ Sênh không thấy món đồ trong tay Dương Trận, nhưng cô có một dự cảm xấu, người cô như phát lạnh.
“Lập tức buông thứ trên tay xuống!” Thôi Gia Ngư cũng phát hiện, cô không biết đó là gì, uy hiếp nói: “Thả xuống đất! Giơ tay lên!”
Thật ra Thôi Gia Ngư cũng đã toát hết mồ hôi.
Trực giác nói cho cô biết, Dương Trận là một nhân vật vô cùng nguy hiểm.
Trước đây khi nàng truy bắt, có nhiều trường hợp buộc phải dùng súng để uy hiếp, trong trường hợp như thế, phần lớn đều sẽ giơ tay đầu hàng, từ bỏ phán kháng.

Tuy bọn người Thôi Gia Ngư được trang bị súng nhưng những trường hợp được dùng súng đều rất hạn chế, cấp trên rất nghiêm khắc với việc này, tuy nhiên Thôi Gia Ngư cảm thấy có lẽ lần này mình thật sự phải nổ súng.
Đây là thị trấn, một khi nổ súng sẽ tạo động tĩnh lớn.

Hiện tại việc cô điều tra là việc cá nhân, thật sự có rất nhiều bất tiện, thậm chí sẽ bị cấp trên khiển trách, nếu không phải cần thiết cô cũng không muốn làm vậy.
Nhưng Dương Trận này là một tên to gan cứng đầu
Đã uy hiếp đến như thế nhưng vẫn không hề phản ứng.
Tim Nguyễn Dạ Sênh như nhảy lên cổ họng, cô nương theo ánh đèn của Thôi Gia Như nhìn lại, phát hiện ở vách tường bên phải xuất hiện một đôi tay.

Ngay sau đó, một bóng người hiện ra, nhảy lên ngồi xồm ở đầu tường, cách Thôi Gia Ngư rất gần, Thôi Gia Ngư gần như đang đứng phía dưới người này.

Nguyễn Dạ Sênh nhận ra bóng dáng của người này, cô như ngừng thở.
Hề Mặc cũng thấy, nhíu chặt mày.
Đột nhiên Dương Trận nhanh chân chạy đến vách tường bên trái, đồng thời vứt ra thứ đang cầm trong tay, tốc độ của hắn anh đến đáng sợ, chỉ trong một thoáng hắn đã nhảy lên vách tường, biến mất.

Ngay sau đó một luồng sáng xẹt đến, luồng sáng đó đang chính xác nhắm đến Thôi Gia Ngư.
Dưới tình xuống này, căn bản Thôi Gia Ngư không kịp nổ súng, chỉ có thể chọn cách tránh đi.

Nhưng thứ đó như xé gió bay đến, mục tiêu chuẩn xác là Thôi Gia Ngư.
Nhìn thấy Thôi Gia Ngư trong tình trạng nguy hiểm, nhân vật đang ở đầu tường bên phải lập tức nhảy xuống, bổ vào người Thôi Gia Ngư.

Dưới sức ép của người này, Thôi Gia Ngư bị đẩy ngã, hai người thấp xuống, luồng sáng vụt qua phía trên hai người, mạnh mẽ rơi xuống mặt đất, âm thanh kim loại bén nhọn như thấu xương vang lên, nó nảy lên vài lần rồi bất động.
Vật kia rơi xuống gần chỗ của nhóm người Nguyễn Dạ Sênh, Nguyễn Dạ Sênh đến xem, phát hiện đó là một cây dao găm sắc nhọn.
Thôi Gia Ngư bị người này đè xuống, cả người đau đớn, kịch liệt ho vài tiếng, cô theo bản năng đẩy người ở phía trên ra, chuẩn bị rút súng, cuối cùng theo ánh sáng từ đèn pin nhìn tới, thấy rõ ngươi vừa đè cô, tức khắc ngẩn người.
Hồi lâu, Thôi Gia Ngư mắng một câu: “Nội chị Lâm Đinh Vũ, chị tới đây làm gì?”
Lâm Đinh Vũ phủi bụi trên người mình, liếc Thôi Gia Ngư: “Nếu tôi không ở đây, đoán chừng em cũng không còn ở đây, có lẽ phải đến buổi tưởng niệm chiến sĩ hy sinh vì nhiệm vụ để thăm em.”
“Chị rủa tôi?” Thôi Gia Ngư nổi điên lên là sẽ mắng nàng.
Nhưng rất nhanh cô cũng bình tĩnh lại.
Nếu không phải vừa rồi nhờ Lâm Đinh Vũ từ bờ tường nhảy xuống ôm cô tránh đi thì thứ đồ mà Dương Trận ném lại có lẽ đã cắm vào người cô, cô chưa nhìn về phía đó nên vẫn chưa biết nó là gì những vẫn cảm thấy quá nguy hiểm.
Thấy bên đó chỉ còn lại Lâm Đinh Vũ và Thôi Gia Ngư, lúc này Nguyễn Dạ Sênh mới nhẹ lên tiếng: “Gia Gia, Lâm Đinh Vũ, hai người mau đến đây.”
Thôi Gia Ngư và Lâm Đinh Vũ nghe giọng nói quen thuộc này, nhìn về phía Nguyễn Dạ Sênh, hai người đồng thời sửng sốt.
Hai người vội bước đến, thấy sau góc là ba người Nguyễn Dạ Sênh, Hề Mặc và Nhan Thính Hoan.
Thôi Gia Ngư càng bất ngờ, nói: “Các người tại sao đều ở đây? Rốt cuộc chuyện này là sao?”
Hề Mặc giải thích, nói: “Vừa rồi chúng tôi vốn muốn quay về nhà, đi qua đầu ngõ thì chú chó đi theo cảm nhận có điều không thích hợp, một mình nó chạy vào cho nên chúng tôi mới theo vào tìm nó.

Cuối cùng khi vào đến đây lại thấy cô và Dương Trận ở phía đó giằng co, sợ ảnh hưởng đến cô nên không lên tiếng.”
Thôi Gia Ngư thấy Hề Mặc nói chuyện với mình, trong lòng kích động nhưng trên mặt vẫn làm ra vẻ bình tĩnh, cô không được làm mất mặt cảnh sát, ở trước mặt thần tượng phải có vẻ gặp nguy nhưng không loạn, nói: “Ra là vậy, nhưng cũng quá nguy hiểm, nếu như gặp tình huống như vậy, không nên tùy tiện đi vào, phải tìm người cùng suy nghĩ cách giải quyết.”

“Chúng tôi có Thính Hoan cho nên mới đi vào.” Nguyễn Dạ Sênh chỉ chỉ Nhan Thính Hoan: “Kỹ năng của cô ấy rất tốt, có thể bảo vệ chúng tôi.”
Thôi Gia Ngư rất ít thấy Nhan Thính Hoan nhưng biết cô là bạn và cũng là người đại diện của Nguyễn Dạ Sênh, gật đầu xem như chào hỏi.

Nhưng Nhan Thính Hoan lại chăm chú nhìn Thôi Gia Ngư, cô và Thôi Gia Thụ quen biết nhau, đối với cô em gái mà Thôi Gia Thụ yêu thương đương nhiên hiểu rõ.
Thôi Gia Ngư đưa mắt nhìn, thấy cây dao găm mà trước đó Dương Trận ném tới đang nằm cách đây không xa, vội đi về bên đó nhặt lên.
“Tên này đúng là tàn độc.” Thôi Gia Ngư nghiến răng: “Còn dám tấn công cảnh sát.

Trước đó tôi vẫn chưa có chứng cứ xác thực, hiện giờ tên khốn này điên cuồng như vậy, chắc chắn có liên quan đến những án mạng đó.”
Nếu không phải Lâm Đinh Vũ giúp cô, vừa rồi có lẽ đã bị dao găm đâm trúng.
“Chị đến Hắc Trúc Câu sao lại không nói với tôi?” Thôi Gia Ngư không biết Lâm Đinh Vũ được Thôi Gia Thụ nhờ đến, vẻ mặt rất không vui, chất vấn Lâm Đinh Vũ: “Đến đây làm gì, hay là đến đây để theo dõi tôi?”
Nếu không Lâm Đinh không thể nào đến giúp cô đúng lúc như vậy..
“Nếu tôi nói, tôi đến đây để phỏng vấn khách mời chương trình thực tế, em tin chứ?” Lâm Đinh Vũ nói.
“Tôi tin nội chị.” Thôi Gia Ngư nhíu mày: “Đến phỏng vấn mà lại đi theo tôi?”
“Anh trai em nhờ tôi đi theo, cậu ta biết em đang âm thầm điều tra Dương Trận, sợ em xảy ra chuyện.” Lâm Đinh Vũ nhún vai: “Tôi cũng hết cách, cậu ta cứ xin tôi giúp, chỉ tại tôi hay mềm lòng.”
“Chị thôi lảm nhảm đi!” Thôi Gia Ngư vừa nghe thấy Lâm Đinh Vũ lại khoe khoang mối quan hệ tốt của nàng và anh trai mình, nói: “Anh tôi không bao giờ đi cầu xin chị, đồ mặt dày.”
Nguyễn Dạ Sênh thấy Thôi Gia Ngư yên bình, cũng cảm thấy yên tâm, cô theo Hề Mặc đi vào lối nhỏ, nói: “Gia Gia, chúng tôi đi tìm Bảo Lai trước, cô và Lâm Đinh Vũ có ý định gì không?”
“Vậy chúng tôi đi cùng với các cô.” Thôi Gia Ngư lo lắng cho các cô, hẻm nhỏ này quá tà đạo, nói không chừng Dương Trận còn đang ở gần đây.
Nguyễn Dạ Sênh gật đầu.
Có Thôi Gia Ngư và Lâm Đinh Vũ theo cùng, chính xác là sẽ an toàn hơn.
Nhan Thính Hoan đi ở trước, đoàn người dọc theo lối nhỏ vào bên trong.

Đi chưa được bao lâu, Hề Mặc nghe thấy tiếng nức nở của Bảo Lai, nàng nhanh nhìn về nơi phát ra âm thanh, liền thấy Bảo Lai từ một ngã rẽ khác chạy đến, chạy thẳng đến trước mặt các nàng.
Trong miệng Bảo Lai đang ngậm vật gì, miệng vẫn vang lên tiếng nức nở.
Ban đầu Hề Mặc còn tưởng Bảo Lai bị thương ở đâu, trong lòng sốt sắn, cẩn thận kiểm tra mới thấy trên người Bảo Lai không có vết thương, vì Bảo Lai nhận ra các nàng đang ở gần đây cho nên mới nức nở phát ra âm thanh cho các nàng biết.
Hề Mặc đưa tay đến, Bảo Lai nhả vật đang ngậm trên miệng xuống tay nàng.

Nàng nhìn kỹ, thấy đó là một mảnh vải nhỏ, hẳn là do Bảo Lai xé lấy từ một người.
Hề Mặc nhìn nhìn, không nói gì rồi đưa mảnh vải cho Thôi Gia Ngư nhìn.
“Là vải quần.” Thôi Gia Ngư cầm trên cay, cẩn thận nhìn, phân tích: “Nhưng đây không phải là chiếc quần mà Dương Trận mặc hôm nay, quần của Dương Trận không phải màu này, đây là của một người khác.

Xem ta Bảo Lai ở hẻm nhỏ đã đuổi theo một người khác, rồi cắn rách một mảnh quần của đối phương, tuy nhiên không có máu, có lẽ người này hành động rất nhanh mới thể trốn đi được, nếu không rất khó để thoát khỏi khi bị chó cắn.”
“Trong hẻm ít nhất có hai người, có thể Dương Trận còn có đồng bọn.” Thôi Gia Ngư nói đến đây, mày nhíu càng chặt.
Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc thoáng nhìn nhau.
Lẽ nào lại là Đinh Kỳ Hồng?
Thôi Gia Ngư từng nghi ngờ Dương Trận có quan hệ với Đinh Kỳ Hồng, luôn cảm thấy vụ án của Đinh Kỳ Hồng có liên quan đến vụ án của Dương Trận, và cả cái chết của bác sĩ của Triệu Bạc Sở cũng không thoát được liên can.
Đinh Kỳ Hồng thoát được tấm lưới bí mật mà Thôi Gia Ngư bày ra ở khách sạn rồi biến mất không để lại dấu vết.

Liền sau đó là sự mất tích của Dương Trận, trước khi đi, theo quan sát từ camera nhìn thấy hắn ta mang theo một chiếc vali rất lớn, Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc suy đoán, có thể Đinh Kỳ Hồng đã trốn trong chiếc vali rồi được Dương Trận âm thầm mang ra ngoài, sau đó hai ngươi cùng nhau biệt tích.
Sau đó, trước thời gian mà bác sĩ Triệu Bạc Sở tử vong, hắn ta xuất hiện ở thang máy tòa nhà mà Triệu Bạc Sở đang ở.
Tuy rằng chưa rõ mối quan hệ đó là gì nhưng Thôi Gia Ngư chắc chắn sẽ đặt lên nghi vấn và liên kết tất cả.
Vì mối quan hệ với Thôi Gia Thụ, với những chuyện mà Thôi Gia Ngư đang biết, Lâm Đinh Vũ đều nắm trong lòng bàn tay, nàng hiểu rõ những gì Thôi Gia Ngư đang nghĩ, nói một câu: “Có phải em cảm thấy Đinh Kỳ Hồng cũng đến?”
Thôi Gia Ngư nghe xong, sắc mặt cũng không tốt: “Chị làm người đưa tin của giới giải trí là được rồi, ít tham dự vào những chuyện này đi, đây không phải là nơi để chị khai thác tin tức.”
Lâm Đinh Vũ thờ ơ: “Anh trai em đem mọi chi tiết điều tra mà em sỡ hữu nói cho tôi biết, với tôi mà nói, em không còn bí mật gì quan trọng cả.

Mà tôi đối với những chuyện em đang điều tra, nói thật cũng không có gì hứng thú, nếu không phải do anh trai em nhờ tôi, tôi cũng chẳng rảnh để tâm đến em.”
“…!Chị!” Thôi Gia Ngư không thích nàng như thế: “Chị bớt nhắc đến anh tôi đi.”
Lâm Đinh Vũ liếc nhìn sang Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc, nói với Thôi Gia Ngư: “Em vẫn nên điều tra chuyện này kỹ càng, đừng để lớn chuyện nếu không Nguyễn Nguyễn và Hề Mặc sẽ liên lụy.”
“Ý chị là gì?” Thôi Gia Ngư nhíu mày.
Lâm Đinh Vũ nhắc nhỏ: “Em nghĩ kỹ lại, lý do gì Dương Trận lại đến Hắc Trúc Câu vào lúc này, ở Hắc Trúc Câu có gì? Nếu hắn ta đến chắc chắn phải có mục đích.”
Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc trầm ngâm.
Vào ngày đến ở nhà của A Thố Nhật Tắc, Hề Mặc đã biết rõ ý của Lâm Đinh Vũ, Lâm Đinh Vũ rất thông minh, nàng đang hoài nghi Dương Trận hoặc là đang nhắm đến mình hoặc là Nguyễn Dạ Sênh hoặc là nhắm vào cả hai người.
Hề Mặc và Nguyễn Dạ Sênh khi thầm bàn bạc với nhau, thật sự cũng đã nhận ra một việc đáng sợ như thế.
Trước đó Thôi Gia Ngư quá cố chấp với việc điều tra những vụ án, chưa hề hướng suy nghĩ của mình về Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc, trong tiềm thức, cô mong hai người các nàng không liên quan đến những chuyện nguy hiểm này, cách càng xa càng tốt.

Hiện giờ, mấu chốt chuyện này bị Lâm Đinh Vũ nói ra, sắc mặt Thôi Gia Ngư càng xấu đi.
“Đoàn phim Tuy Đình, Thượng Hải.” Thôi Gia Ngư lẩm bẩm từng nơi mà Dương Trận đi qua và cả thời gian xuất hiện: “…!Hắc Trúc Câu.”
Cô nói: “Hai người có mâu thuẫn với Dương Trận hay là đang nắm lấy điểm yếu gì của hắn không? Tại sao hắn lại như âm hồn bất tán đi theo hai người.”

Cũng khó để Thôi Gia Ngư không nghĩ đến việc Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc bị cuốn vào cơn lốc này, hơn nữa còn là trung tâm của cơn lốc.

Suy nghĩ của cô và suy nghĩ trước đó của Lâm Đinh Vũ hoàn toàn giống nhau, chuyện đầu tiên nghĩ đến đó các nàng có mâu thuẫn gì với hắn ta hay không.
“Không có, trước đó ở đoàn phim, thậm chí chúng tôi còn chưa gặp mặt Dương Trận.” Nguyễn Dạ Sênh nói.
Thôi Gia Ngư nghĩ không ra, có chút bực bội “Chỉ trách tôi không bắt được tên khốn Dương Trận này, nếu không đã có thể tra khảo hắn ta.”
Lâm Đinh Vũ chằm chằm nhìn Thôi Gia Ngư, nói: “Nguyễn Nguyễn và Hề Mặc đều kiếm cơm từ giới giải trí, đặc biệt là Hề Mặc, chỉ cần có chút chuyện liên quan đến nàng đều dẫn đến nhiều lời bán tán.

Nếu em làm lớn chuyện điều tra, khi để việc phát hiện Dương Trận đi theo hai người họ cho phóng viên biết, Nguyễn Nguyễn và Hề Mặc và cả chuyện vụ án đều sẽ lên hot search, đến khi đó dân mạng đồn đoán sẽ ảnh hưởng xấu đến hai người họ.

Là minh tinh, ai cũng muốn cố gắng tránh đi nhưng chuyện liên quan đến pháp luật.”
Hiện giờ Thôi Gia Ngư có quan hệ tốt với hai người các nàng, đương nhiên sẽ suy nghĩ cho các nàng, nghiêm túc nói: “Sau này tôi sẽ chú ý.”
Cô nhìn về Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc, bình tĩnh lại: “Nhưng hai người vẫn phải ngầm phối hợp với tôi, việc này cần phải làm rõ từ đầu, nếu không chúng ta sẽ không tìm được nguyên nhân bên trong.

Hai người phải đem những chuyện biết được về Dương Trận nói với tôi.

Về chuyện mối quan hệ của Dương Trận và Đinh Kỳ Hồng, và cả nguyên nhân cái chết của Triệu Bạc Sở, đặc biệt khi Đinh Kỳ Hồng ở ngay bên cạnh phòng của Nguyễn Nguyễn, Triệu Bạc Sở lại là bác sĩ đưa hai người đến bệnh viện, hiện giờ nghĩ kỹ lại những chuyện này đều có liên quan đến hai người nhưng tôi vẫn chưa biết thực hư mọi chuyện là thế nào, hai người phải nói kỹ càng với tôi.”
Trước đó vì thân phận cảnh sát của Thôi Gia Ngư, Nguyễn Dạ Sênh còn cảm thấy bất tiện, lúc này nghe Thôi Gia Ngư nói rõ với hai cô, trái lại như trút được gánh nặng mà thở phào: “Tôi hiểu, tôi và Hề Mặc đều sẽ nói rõ với cô, nếu cô có manh mối liên quan cũng nên nói với chúng tôi, chúng ta sẽ cùng nhau phân tích.”
Chủ yếu là Thôi Gia Ngư vẫn lo lắng cho hai người, an ủi nói: “Hai người yên tâm, chỉ là điều tra ngầm, tôi sẽ không làm mọi chuyện rắc rối.

Hiện giờ cũng đã khuya, nếu đã tìm được chó thì cũng nên về nghỉ ngơi đi, nếu ngày mai hai người có thời gian, chúng ta sẽ nói chuyện.”
Nguyễn Dạ Sênh nói: “Sáng ngày mai có lẽ tôi đã ghi hình xong, sau khi về sẽ có thời gian rảnh.

Chúng ta có thể gặp nhau buổi chiều.”
“Được.” Thôi Gia Ngư gật đầu: “Ngày mai gặp.”
“Lâm Đinh Vũ, cô cũng đến cùng đi.” Nguyễn Dạ Sênh nhìn Lâm Đinh Vũ, cười cười: “Chúng tôi cũng muốn nghe ý kiến của cô.”
“Không thành vấn đề.” Lâm Đinh Vũ nói: “Chúng ta gặp nhau ở đâu? Nên tìm một nơi an toàn và riêng tư.”
“Cứ ở nhà của chú A Thố đi.” Hề Mặc suy nghĩ một lát, đề nghị.
Nhóm người trong hẻm nhỏ nói chuyện, lúc này mới ra ngoài, từng người lần lượt quay về nơi ở của mình.
Nguyễn Dạ Sênh nhìn theo bóng người của Thôi Gia Ngư và Lâm Đinh Vũ dần xa, Thôi Gia Ngư dường như đang nói gì đó với Lâm Đinh Vũ, giọng điệu như có chút kích động, ở trước mặt Thôi Gia Ngư, Lâm Đinh Vũ luôn nhẹ nhàng thoải mái, tính tình nóng nảy của Thôi


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.