Hoán Đổi Ảnh Hậu

Chương 161: Gặp Nhau


Đọc truyện Hoán Đổi Ảnh Hậu – Chương 161: Gặp Nhau


Chương 161 —— Gặp nhau
“Cô ấy đang ở trong phòng sao?” Hề Mặc theo phản ứng nhìn nhìn, cũng không thấy bóng dáng của người bạn nọ.
Từ hành động đến lời nói của A Thố Nhật Tắc và Nhiễm Lạp Trường Tú, nàng có thể cảm nhận được sự kính trọng của hai người họ đối với người bạn này, cảm giác như là một người hết sức quan trọng, nàng không khỏi tò mò.
Nhiễm Lạp Trường Tú hôm nay mặc lễ phục đỏ của người Di, mặt mày hồng hào, vừa dọn dẹp vừa cười nói: “Cô ấy tương đối vội, có việc nên đã ra ngoài, có thể rất khuya mới quay về.”
Hề Mặc cũng không phải là người nhiều chuyện, không gặp được người này nên cũng không hỏi nữa.

Nàng nhìn xuống chiếc đồng hồ trên tay mình, nhận ra còn việc quan trọng nhất phải làm, đó là chờ Nguyễn Dạ Sênh đến đây.
Nàng chưa từng tham gia ghi hình chương trình truyền hình, trước nay cũng không thấy hứng thú với nó, tuy lần này chỉ làm NPC, không thể xem là dự thu chính thức, nhưng không hiểu tại sao, nàng lại có một loại xúc động kỳ lạ như kích phát từ lồng ngực
“Hề tiểu thư, lát nữa con muốn học đan len tiếp chứ?” Nhiễm Lạp Trường Tú hỏi nàng.
“Học.” Hề Mặc nói.
Dù sao buổi chiều nàng cũng không làm gì.
“Nhưng áo len này con đan rối hết rồi.” Hề Mặc có chút xấu hổ, những thứ khác rõ là nàng học tập rất nhanh nhưng ở phương diện này, bất đắc dĩ nàng không có chút thiên thú nào.
Những chuyện như đan len, trông rất thoải mái và có hương vị của cuộc sống, nàng thật sự không giỏi, nhưng nàng vẫn mong mình có thể học được nhiều thứ để làm cho cuộc sống của mình thêm phong phú.
Nhìn Nguyễn Dạ Sênh là biết cô rất am hiểu cách sinh hoạt, biết được rất nhiều thứ nhỏ nhặt trong cuộc sống, cho nên về mặt này, nàng không muốn mình cách quá xa Nguyễn Dạ Sênh, sợ là mình và Nguyễn Dạ Sênh hiện rõ sự không hợp nhau.
“Hồi đó khi dì bắt đầu học, cũng học không tốt, sau đó gác chuyện này qua một bên rất lâu.” Nhiễm Lạp Trường Tú động viên, nói: “Sau này dì và a huynh kết hôn, khi đó a huynh phải thường xuyên đi hái thuốc, trời thì rất lạnh, đôi khi còn tá túc qua đêm trong trừng.

Lúc đó dì rất muốn đan cho a huynh một cái áo ấm, ép buộc bản thân phải học cho bằng được, dần dần rồi dì cũng biết làm.”
“Con nghĩ lại xem, có người nào mà con muốn đan áo cho họ không?” Nhiễm Lạp Trường Tú nhìn Hề Mặc: “Thầm đặt mục tiêu trong lòng, phải đan được áo len để tặng cho đối phương, chắc chắn con sẽ học được.”
Hề Mặc: “…
“Con đan áo rất xấu.” Nàng nhanh chóng giơ lên cái áo dở dang trong tay mình, nói: “Cậu ấy sẽ không mặc.”
Tuy tài nguyên của Nguyễn Dạ Sênh hiện tại vẫn chưa khôi phục, nhưng tốt xấu gì cũng là một minh tinh, phong cách ăn mặc cũng phải bắt kịp thời đại cho nên sao cô có thể mắc cái áo len xấu xí mà nàng đan chứ.
Đây cũng là chuyện thường tình, Hề Mặc nghĩ thầm, nếu có ai đó đưa cho nàng một cái áo len tự đan, nàng chắc chắn sẽ từ chối ngay lập tức.
Có chết nàng cũng không mặc.
“Vậy con có thể đan một chiếc khăn choàng.” Nhiễm Lạp Trường Tú bật cười, nói: “Khăn choàng cứ đan theo quy tắc, sẽ không khó như đang áo, hơn nữa cũng dễ mang dễ tặng.”
Hề Mặc không nói gì, như đang suy nghĩ.
Ở nơi ghi hình của Nguyễn Dạ Sênh, cả đội cuối cùng cũng đã tìm được tế phẩm thứ ba, đang bắt đầu lên đường tìm vật phẩm còn lại.

Trầm Khinh Biệt hỏi Trương Chi Thấm tình hình của đội bên kia: “Đội của Diệp Dã bên kia tiến triển thế nào rồi?”
“Cũng đang tìm vật phẩm thứ tư, hơn nữa tiến độ tìm còn nhanh hơn so với chúng ta.” Trương Chi Thấm nói.
Lòng hiếu chiến của Trầm Khinh Biệt bị khơi dậy, nóng vội nói: “Nhanh nhanh nhanh, chúng ta phải sớm lấy trước họ.”
Cô như con quay được lên dây cót, càng xoay dây cót càng lên tinh thần, ở đâu có bố trí NPC lấy gợi ý là nơi đó có Trầm Khinh Biệt.

Vì đang trong quá trình ghi hình, Úc An không thể đến gần chỉ có thể quanh quẩn ở cùng với nhóm ekip, cô sốt ruột theo dõi Trầm Khinh Biệt.
Sợ cô sẽ nói sai rồi lại sợ cô vấp té ở đâu đó.
Những gợi ý của tế phẩm cuối cùng xoay các cô vòng vòng như đường lên núi, hết lần này đến lần khác, nhân lực của đội Trương Chi Thấm bao gồm cả thể lực và trí lực, nhờ đó, cuối cùng họ lại tìm được một NPC là người trong trấn.
Nhưng nếu muốn lấy gợi ý thì phải hoàn thành nhiệm vụ.
NPC này là một hán tử râu ria bồm xồm, nói với đội của các cô: “Hôm nay là ngày hiến tế trong trấn, tôi muốn giết một con heo mang đến, tôi đi mài dao trước, các cô đi ra mảnh đất trống ở sau giúp tôi bắt một con heo mang về đây, đợi tôi làm.

Các cô phải tìm đúng con heo, vì con heo này không giống với những con khác.”
Mọi người: “…”
Úc An: “…”
Chương trình đúng là càng chơi càng lớn, Úc An cũng không biết lần này chương trình còn bố trí hoạt động bắt heo, nàng không khỏi lau mồ hôi thay cho Trầm Khinh Biệt.

Khanh Khanh trước nay lớn lên và sinh sống ở thành thị, cô lại được mẹ của mình bảo vệ như châu báu, làm gì có cơ hội để tiếp xúc với một con heo, ăn thịt heo thì có nhưng thỉnh thoảng mới xem được mấy con heo ở những nơi xa xôi chạy ngang màn hình.
Máy quay liền theo ở phía sau, cả đội Trương Chi Thấm đi đến khu đất theo lời nói của NPC.
Mảnh đất cỏ cây tươi tốt, nhưng có không ít nơi lầy lội bùn sình, nơi này rất rộng lớn, đây là nơi heo được nuôi thả.

Bình thường heo đều được nuôi trong chuồng, đúng giờ sẽ được cho ăn, chúng béo đến độ não cũng có mỡ, nhưng có vài nơi sẽ thả heo ở ngoài.

Heo chạy khắp núi, chúng tự kiếm ăn bên ngoài, đôi khi cũng cho chúng ăn ngô ăn khoai, heo được nuôi theo hình thức này thịt chắc vị ngon, mỗi con đều khỏe phì phì, so với heo nuôi theo hình thức công nghiệp, chúng đáng giá hơn nhiều và có thể xem như là loại heo thượng phẩm.
“Heo ở đâu vậy?” Cố Sầm dùng tay che lại ánh nắng chói chang chiếu vào mắt, nhìn xem khắp nơi.
Trên mặt đất là mười mấy con heo, tất cả đều giống nhau, cô không biết chúng nó khác nhau ở điểm nào.
Lệ Tư Nhiên liền lườm Cố Sầm một cái.

Trước kia khi hoạt động trong nhóm, nàng hay bị Cố Sầm chọc tới phát điên, thỉnh thoảng nàng rất muốn mắng một câu “Đồ con lợn nhà em”, nhưng nàng là một người có thể diện, không muốn mắng ra ngoài, hơn nữa mọi người trong nhóm cũng không ai dám đắc tội với Cố Sầm.
“Có phải nó hay không?” Nguyễn Dạ Sênh đưa tay chỉ về hướng tây bắc: “Nó không giống với những con còn lại.”
Đây cũng là lần đầu nàng bắt heo, khó tránh có chút khẩn trương.
Con heo kia trốn ở sau đám cỏ, lộ ra nửa cơ thể, trông nó to và khỏe hơn những con khác, trên cổ nó có cột một băng vải đỏ, nhìn rất bắt mắt.
“Là con có thắt vải đỏ trên cổ đúng không?” Trương Chi Thấm nói: “Chúng ta qua đó thôi.”
Cố Sầm vẫn đang thắc mắc một số vấn đề kỳ lạ: “Thật ra em có một thắc mắc, con heo nó có cổ sao? Nhìn như cổ của nó bị tiêu biến, trông không khác gì thần thân heo.”
Lệ Tư Nhiên: “…”
“Đương nhiên là có cổ.” Lệ Tư Nhiên nói: “Nhưng tốt nhất không nên mua thịt cổ heo để ăn vì nơi đó có nhiều hạch bạch huyết tuyến giáp, không tốt cho sức khỏe.”
Cố Sầm tiến lên khoác vai Lệ Tư Nhiên, cười nói: “Chị đúng là hiểu biết nha.”
Lệ Tư Nhiên cũng không phủi tay cô xuống được, tùy cô khoác lên, hai người theo đội đi về phía trước, đi đến trước con heo có thắt vải đỏ ở cổ.
Nhưng có một vấn đề nan giải là.
Không ai biết phải bắt nó thế nào.
Hơn nữa vì heo thích lăn lộn trong bùn đất, chúng lăn đến dơ hèm, nên con heo bấy giờ cũng không sạch sẽ.

Cố Sầm vừa thấy liền có động thái rút lui: “Làm sao bắt đây? Sẽ bẩn hết cả tay.”
Lệ Tư Nhiên thông minh, có thể đoán, đến khi chương trình phát sóng, chắc chắn sẽ có vài người bởi vì câu này mà bôi đen Cố Sầm, nói cô là đại tiểu thư, thích được nuông chiều lại còn thấp EQ.

Cho dù chương trình không có kịch bản, nhưng có nhiều thứ có thể đoán trước được, lúc nên giả vờ vẫn phải giả vờ, Lệ Tư Nhiên là một người giữ nguyên tắc rất nghiêm, mỗi lần khai máy ghi hình cái gì cũng nhắc Cố Sầm những việc này, nhưng hiển nhiên Cố Sầm không hề để nó trong lòng.
“Tôi có thể mang bao tay hay không?” Cố Sầm nhìn khắp nơi.
“Đừng tìm bao tay nữa, mang bao tay sẽ bất tiện.” Lệ Tư Nhiên vội bác bỏ ý định của cô.

Nếu các nàng không ai mang bao tay, Cố Sầm lại là người duy nhất mang, đến khi đó chắc chắn Cố Sầm sẽ bị mắng.
“Được rồi.” Cố Sầm thất vọng gật gật đầu, lúc này tốt xấu cũng nghe lọt tai.
Lệ Tư Nhiên thầm thở phào một hơi.
“Tôi tới trước cho.” Trầm Khinh Biệt xoắn lên tay áo, nhìn con heo chăm chăm, ánh mắt đầy kiên định.

Trầm Khinh Biệt lớn sức, dù gì cũng đã từng học karate, trong đội nhìn qua đều là người yểu điệu, cô có lòng trượng nghĩa, cho rằng chuyện bắt heo nặng nhọc này không nên để cho các mỹ nữ yểu điệu phải ra tay mà dơ hết người.
Nhưng cô không nghĩ, trong cả đội cô mới là người trông yếu đuối, yểu điệu nhất.

Người vừa trắng vừa mềm, cô không yểu điệu thì ai yểu điệu.
Trầm Khinh Biệt dùng sức vận đan điền, hô một tiếng rõ to để lấy khí thế cho mình, sau đó cô liền bay vụt qua chỗ con heo.

Thế tới ồ ạt, con heo kia thấy cô xông về phía nó, hoảng hồn kêu éc éc, bốn chân bỏ chạy.
“Heo! Mày chạy cái gì! Đợi tao với!” Trầm Khinh Biệt vừa chạy vừa kêu: “Không phải muốn giết mày, mày coi nè, trên tay tao không có dao! Tao là người tốt!”
Úc An cúi đầu, phải lấy hai tay che mặt mình lại: “…”
Quên đi, vào chương trình truyền hình thì nàng cũng không nên trông cậy vào Khanh Khánh có thể che giấu được bản tính của mình, may mà fans thích xem biểu hiện của Khanh Khanh ở show thực tế, bằng không nàng nhất định sẽ ngăn lại.
Nguyễn Dạ Sênh thấy Trầm Khinh Biệt chạy lên, cô cũng không nghĩ nhiều, nhanh chạy đuổi theo, nói với Trầm Khinh Biệt: “Cậu cẩn thận một chút, mắt đất rất trơn, đều là bùn!”
Cơ thể cô linh hoạt nên chạy nhanh hơn Trầm Khinh Biệt, lát sau cô vượt qua Trầm Khinh Biệt, tiếp cận được con heo kia.

Nhưng cô không hề kinh nghiệm gì về bắt heo, thế là không biết phải làm thế nào, thấy cái đuôi heo ở ngay trước mặt, cô nhanh đưa tay chụp lấy đuôi của nó.
Con heo cả kinh, nó giật mình một cái, lập tức dùng móng heo cào cấu, không ngừng giãy giụa,
Nguyễn Dạ Sênh nhanh nhẹn nhưng sức lực kém hơn Trầm Khinh Biệt rất nhiều, rất nhanh sau đó cô giữ không nổi nữa, hơn nữa đầu heo to như thế mà đuôi heo chỉ có bé tí, căn bản rất khó để cô khống chế.
Con heo đã bị chọc giận, nó tru tréo ngày càng to tiếng, đột nhiên móng heo đá về sau.
May mà Nguyễn Dạ Sênh thoát kịp, nhanh buông tay, nhưng do quán tính làm cô ngã xuống đất, cả người toàn là bùn, ngay cả trên mặt cũng có mấy giọt bùn văng lên, cô cảm thấy thật khó chịu, nhăn nhăn mày, theo bản năng lấy ống tay áo lau mặt mình.
Đạo diễn Ninh Khuê cũng không ngờ tới, một người kiều mị như Nguyễn Dạ Sênh lại mạnh như thế, dám một mình nắm lấy đuôi heo, phải biết rằng đây là một chuyện rất nguy hiểm, anh ta lo sợ, cũng sợ làm cho chương trình mất đi chuẩn mực, vội hô: “Nguyễn Nguyễn, nếu em có một mình thì đừng nắm đuôi heo, rất nguy hiểm!”
Bởi vì chương trình thực tế rất chân thực, có vài chương trình không suy xét về tính an toàn mà xuất hiện những tình huống nguy hiểm, Ninh Khuê cũng sợ sẽ xảy ra chuyện, vội nhờ tổ hậu cần lên kiểm tra tình trạng của Nguyễn Dạ Sênh.
“Tôi không sao.” Nguyễn Dạ Sênh không có kinh nghiệm, thấy bản thân cũng có lỗi: “Là do tôi không biết sẽ nguy hiểm như vậy, xin lỗi mọi người.”
Nhưng sau chuyện này làm cho cô suy xét lại, nói với đồng đội: “Chúng ta không thể bắt heo theo cách này được, phải tìm được dụng cụ.

Chương trình không nói cho chúng ta biết sẽ có dụng cụ nhưng vừa rồi Ninh đạo sốt sắn như thế, chắc chắn cũng biết heo không dễ bắt, cho nên sẽ chuẩn bị cho chúng ta dụng cụ an toàn, nhưng lại không có nhắc nhở để chúng ta tự tìm.”
Nếu vừa rồi cô không thử một chút, cô sẽ xem việc bắt heo này là việc đơn giản, cho rằng chỉ cần mọi người cùng nhau hợp lực thì sẽ bắt được.
Xem ra vẫn phải cần kỹ xảo.
Trương Chi Thấm gật đầu: “Chúng ta đi xung quanh nơi này tìm xem, xem có dụng cụ giấu bị giấu hay không.”
Có được mục tiêu rõ ràng, mọi người đi khắp nơi tìm, tìm những món đồ có thể dùng được.

Cuối cùng quả nhiên các cô tìm được một vài món có thể dùng, ví dụ như đống dây thừng chắc nịt, một cây chĩa dài, đặt biệt là cây chĩa này có dạng hình cung, xem kích thước của nó, hình như có thể tròng lên cổ heo, ngoài ra còn có một chiếc kệ sắt có hõm và thứ còn lại là gậy gỗ.
Nguyễn Dạ Sênh nhìn cái kệ sắt kia, phát hiện cái hõm kia vừa vặn với thân heo, tuy cô chưa từng thấy qua thứ này, không biết phải gọi nó là cái gì nhưng cũng đoán được, khi ấn con heo xuống cái giá này rồi dùng gậy gỗ kìm lại, như vậy con heo sẽ vào trạng thái sắp bị làm thịt.

Dụng cụ bắt heo đã có, cả đội đã lên kế hoạch cho cuộc đại chiến bắt heo một cách chặt chẽ, đoạn bao vây con heo lại.
Nguyễn Dạ Sênh dùng cái chĩa dài kìm lại cổ con heo, ngăn không cho nó tiến về phía trước, Cố Sầm dùng hai tay nắm lấy lỗ tai heo, khống chế ở phía trước.

Trương Chi Thấm phụ trách việc trói dây thừng, Trầm Khinh Biệt sức lớn, xung phong nhận việc nắm đuôi heo.
Bị tứ phương vây cánh, lại có dụng cụ chuyên môn khống chế, việc bắt heo rốt cuộc cũng ra dáng ra hình.
Lệ Tư Nhiên mang cái giá sắt đến gần, đặt ở bên cạnh con heo xấu số, nhóm người hợp sức đẩy con heo lên giá, con heo xấu số vốn đã bị khống chế đến khó đứng vững, lúc này bị tác động liền tức khắc ngã ngang, ngã xuống hõm của cái giá sắt, sau đó nó bị kẹt trong cái giá, chổng vó giơ chân.
Nguyễn Dạ Sênh mang gậy gỗ lại, vắt vào một bên giá, xuyên qua một đầu khác để kiềm con heo xấu số lại.
Tất cả mọi người đều toát hết mồ hôi, cả người cũng đen xì, muốn bao nhiêu kham khổ thì có bấy nhiêu.

Cả đội đứng bên cạnh con heo đang gào thét, bốn mắt nhìn nhau, thấy bộ dạng của người đối diện, náo nhiệt nở nụ cười.
Úc An đứng ở xa, nhìn đến thở mạnh cũng không dám, Nhưng đối với một người người có tâm tư sâu kín như nàng mà nói, đoạn nhiệm vụ này thật sự có tồn tại một ít hiểm họa ngầm.

Nàng không khỏi trách bản thân, là do nàng không tìm hiểu kỹ càng trạng huống trước, dù sao nàng cũng không rõ việc bắt heo có thể sẽ bị thương.
Nhưng hiện tại vẫn chưa muộn để khắc phục, đợi đến thời gian tạm dừng quay, nàng liền đến bên cạnh Ninh Khuê, nhỏ giọng nói với Ninh Khuê để anh ta không được sắp xếp nhiệm vụ tương tự như vậy ở những lần sau.
Ninh Khuê cũng cảm thấy bản thân suy nghĩ thiếu xót, tuy rằng hiệu quả cho chương trình là có nhưng không biết nó sẽ nguy hiểm.

Anh ta vội nhận lỗi với Úc An, nói rằng giai đoạn tiếp theo sẽ không có những nhiệm vụ tương tự như vậy xuất hiện, tiếp theo đều rất nhẹ nhàng.
Lúc này Úc An mới miễn cưỡng thấy an tâm, những vẫn sát sao dõi theo Trầm khinh Biệt, theo dõi một cách hết sức cẩn thận.
Sau khi bắt được heo, cuối cùng NPC cũng đưa ra phần thưởng, lần này còn rất rộng rãi, được đến hai thẻ gợi ý màu xanh.
Thẻ thứ nhất có vẽ một bức tranh, nhìn như là nhà cửa của người dân trong trấn, bên cạnh có viết một câu thơ: “Thủy phong nham điệp câu bất tri, lộ hồng ngưng diễm sổ thiên chi.”
Còn thẻ thứ hai viết: “Khách quý phương xa, hoanh nghênh đến, cũng hoang nghênh bạn tìm được bóng dáng đỏ rực của tôi.

Tôi sẽ cầu chúc cho bạn mãi mãi hạnh phúc.”
“Là ý gì đây?” Cố Sầm rất xứng với danh xưng học tra, đọc xong hoàn toàn không hiểu gì.
“Đây là một câu thơ Đường của thi nhân Lý Quần Ngọc, câu thơ miêu tả về hoa đỗ quyên.” Nguyễn Dạ Sênh nói.
“Vậy còn câu thứ hai?”
Lệ Tư Nhiên nói tiếp: “Cũng nói về đỗ quyên.

Nếu không đọc bài thơ đầu, đọc đến tấm


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.