Đọc truyện Hoán Đổi Ảnh Hậu – Chương 16
Trung Quốc chính là có người dễ làm việc.
Có Lộ Thanh Minh phụng mệnh ở đạo diễn Lâm bên kia giật dây, chuyện thử vai này tựa hồ trở nên đơn giản không gì sánh được. Điện thoại đã tới, quyết định buổi sáng chín giờ cuối tuần, phương diện thời gian rất gắp rút.
Hề Mặc còn phải dựa theo yêu cầu trong điện thoại của đối phương đệ trình một phần sơ yếu lí lịch, kể rõ đã từng tham gia diễn xuất qua tác phẩm nào, đó cũng là phần lớn diễn viên trước khi thử vai cần phải chuẩn bị. Trừ phi ngươi đã nổi tiếng đến bản thân chính là một tấm bảng vàng di động, người khác nhìn ngươi một cái là có thể lập tức nghĩ đến ngươi đã diễn qua những vai nào, bằng không các đạo diễn bận rộn căn bản không có công phu cũng không có nhàn rỗi chú ý lý lịch của ngươi, lúc này sơ yếu lí lịch sẽ trở thành cơ sở ấn tượng đầu tiên của đạo diễn, vô cùng quan trọng.
Hề Mặc trước đây là chiêu bài kim cương, hiện tại đừng nói chiêu bài, ngay cả một tấm bảng gỗ khó coi cũng không có, nghiễm nhiên là người mới rõ đầu rõ đuôi.
Tâm tính của cô như thế làm sao cam tâm bản thân đột nhiên biến thành người mới, nhưng hiện thực chính là tàn khốc như vậy. Bất quá cũng may cô là một diễn viên xuất sắc, đặc tính của diễn viên xuất sắc chính là có thể tùy thời tùy chỗ nhập vai, tùy thời tùy chỗ diễn rất tinh chuẩn, một khắc trước cô còn trong lòng lạnh lùng chửi mắng Nguyễn Dạ Sênh, một khắc sau cô có thể căn cứ tâm trạng một người mới cầm lấy điện thoại hỏi ý kiến Nguyễn Dạ Sênh.
“Bên kia muốn ta viết sơ yếu lí lịch, đây là chuyện của ngươi, ta không rõ.” Nếu là cố vấn, Hề Mặc lúc này đối đãi Nguyễn Dạ Sênh thái độ mặt ngoài vẫn là tương đối bình thản: ” Những thứ trêи mạng viết, ta có thể trực tiếp dùng hay không?”
Cô tùy tiện tìm kiếm, quả thật là tìm được rất nhiều tư liệu trước kia của Nguyễn Dạ Sênh, nhưng toàn bộ đều do fan trước đây biên tập tập hợp, dựa theo kinh nghiệm của cô, loại thông tin này độ tin cậy chỉ có một nửa, rất nhiều thứ sợ rằng chỉ là phỏng đoán, vẫn là hỏi đương sự thì tốt hơn.
Đồng thời, còn tim ra một số bộ phim của Nguyễn Dạ Sênh năm đó.
Trong đó có một tấm ảnh Nguyễn Dạ Sênh đi chân trần, một thân áo cưới đỏ đạp trêи mặt tuyết, quay đầu lại, tóc đen phiêu tán, dáng người niểu nhiên. Hình ảnh là tĩnh, nhưng tóc đen tựa hồ lay động đến làm cho người ta muốn vươn tay nhẹ nhàng vì cô vén lên.
Đây là một trong những áp-phích lúc trước tuyên truyền “Đạp ca thanh” , các nhà phê bình phim dùng “Cực hạn tráng mỹ ” để khen ngợi cô.
Trước kia Hề Mặc chưa bao giờ đặc biệt chú ý qua những chuyện về Nguyễn Dạ Sênh, hiện tại cách màn hình máy vi tính, đột nhiên có loại cảm giác thời gian chảy ngược.
Cô không quá thích loại cảm giác này, lập tức kϊƈɦ chuột tắt đi trang web.
Nguyễn Dạ Sênh trả lời, trả lời cũng không trực tiếp mà chỉ lười biếng hỏi ngược lại một câu: “Trêи mạng viết ngươi năm sau ngươi ký hợp đồng đóng một bộ phim đồng tính, tư liệu này có thể sử dụng?”
Hề Mặc: “…..”
Ngươi nghe trêи mạng nói nhảm! Trêи mạng nói có thể tin, heo cũng có thể leo cây!
Hơn nữa đánh chết ta cũng không diễn vai đồng tính!
” Bọn họ viết loạn.” Hề Mặc đạm nhạt nói: “Lúc trước đoàn phim đó quả thật là từng đến mời ta, bị ta đẩy ra. Bất quá tin tức truyền ra, dân mạng hay dùng đó làm trò cười, đều là tin tức giả, hơn nữa bộ phim đó cho đến bây giờ vẫn chưa khỏi quay, ta không rõ lắm, nói chuyện này thật vô nghĩa.”
Nguyễn Dạ Sênh hứng thú sụp đổ: “Thật không? Vốn dĩ ta còn muốn xem thử.”
Hề Mặc: “…..”
Nguyễn Dạ Sênh chua xót cười: “Trêи đó viết là ngươi cùng Trầm Khinh Biệt thủ vai, lại là phim tết, hơn nữa cũng chưa thực sự quyết định, nếu như bỏ qua hiện tại, đây thực sự là trò hay, phòng bán vé phải nổ thành cái dạng gì?”
Hề Mặc: “……”
Bình nào không ra bình nấy!
Ngươi có bệnh đi!
Hợp đồng này là một hồi đối thoại không thoải mái. Hề Mặc bình tĩnh nói: “Chờ một chút, ta thấy một tin, nói ngươi là tiểu hoa đán năm 88. Tiểu hoa đán? Tiểu? Vậy không phải là nói dối trắng trợn hay sao. Ta thấy tư liệu này của ngươi quả thật là không thể tin, nhưng có một bài phỏng vấn nhắc tới ngươi là sinh năm 88, cho nên cái đó cũng không thể tin, cảm ơn, xem ra ta không cần phải hỏi ngươi rồi.”
Nguyễn Dạ Sênh: “…..”
Năm đó lúc cô ra nghề, công ty của cô muốn cô xây dựng hình tượng một hoa đán tươi mới trêи màn ảnh, quả thật là tận lực bóp méo thông tin về tuổi của cô. Tuy rằng hiện tại cô đã yên lặng nhiều năm nhưng thông tin năm sinh vẫn là 88, đặt ở lúc trước khí vào ngành là cỡ nào trẻ tuổi, cô vì phát triển nghiệp diễn, lúc đó cũng là vì phối hợp công ty mà nói dối, đem tuổi nói nhỏ đi ba tuổi.
Hề Mặc lạnh buốt nói: “Ngươi và ta sinh cùng năm, lúc mới vào ngành ta được gọi là cái gì một trong bốn tiểu hoa đán, ta đều đỏ mặt. Chính ngươi ngược lại thừa nhận rồi, có thể thấy được da mặt của ngươi so với ta dày hơn.”
Nguyễn Dạ Sênh ở đầu kia điện thoại quả thật là đỏ mặt rồi, nhưng ngoài ý muốn còn có loại cãi bướng khả ái: “Không phải da mặt ta dày hơn ngươi, là da mặt ta trẻ trung hơn ngươi. Ta không phải sinh năm 88, nhưng bề ngoài của ta chính là sinh năm 88. Ngươi có thể làm gì?”
“Ta có thể như vậy. Tiểu đán sinh năm 88, tạm biệt.” Hề Mặc lưu loát ngắt máy.
Vốn dĩ là căn cứ tinh thần trách nhiệm hướng nữ nhân kia hỏi ý kiến, hảo nghiêm túc chuyển một sơ yếu lí lịch của cô ta cho đạo diễn xem, hiện tại xem ra cô cũng không được nhàn hạ thoải mái rồi. Thứ này muốn bắt mắt thì phải thoả đáng tinh tế, người đến sau sẽ rất phiêu lưu, không đùi không kiến nghị, Hề Mặc đơn giản viết vài thông tin cá nhân của Nguyễn Dạ Sênh vào, ngay cả ảnh chụp đều cao quý lãnh diễm đến xứng với đẳng cấp của cô, một click gửi email đi.
Dù sao thì đây là ôm đùi chính mình đi, cho dù Lâm Khải Đường có thần bí giả vờ thanh cao hơn nữa cũng sẽ không đạp xuống.
Thử vai ngày đó cô đặc biệt đến sớm, dù sao người trong giới đều thích người mới chăm chỉ khiêm tốn, có thể đến sớm chứng tỏ thái độ làm việc nghiêm túc.
Thời gian còn sớm, cô được dẫn đến phòng làm việc của Lâm Khải Đường để đợi, nhân viên công tác tỉ mỉ quan sát cô vài lần, bưng tới cho cô một tách coffee, đãi ngộ coi như khách khí.
Hề Mặc ngồi trêи sô pha bên này, sô pha bên kia là một nữ nhân sạch sẽ gọn gàn. Nữ nhân kia toát ra một loại xinh đẹp giỏi giang, trang điểm thanh nhã, nhất là đôi mắt của cô, sắc bén khôn khéo đến khiến người đối diện cảm giác cả người giống như bị ánh mắt của cô nhìn thấu.
Nữ nhân kia trêи bàn trà trước mặt đặt một túi điểm tâm sáng, vẫn như có như không nhìn Hề Mặc, dáng vẻ thú vị.
Hề Mặc không nhìn cô, bình tĩnh nhấp một ngụm coffee không có bất luận đặc sắc gì khiến cô có chút xoi mói nhẹ nhàng chau mày.
Nữ nhân kia đột nhiên đứng lên, trực tiếp qua Hề Mặc bên này.
Hề Mặc sô pha bên này phụ cận chính là lối ra, cô lại không nhận ra cô ta, vô thức cho rằng nữ nhân là muốn đi ra ngoài, cũng sẽ không lưu ý, sau đó cô phát hiện nữ nhân kia kỳ tích mà lách đến bên cạnh bản thân, tư thái có chút vô cùng thân thiết ngồi xuống bên cạnh cô, một tay khoát lên trêи vai cô.
Hề Mặc: “…..”
Ngươi là ai a!
Ai cho phép ngươi vỗ vai ta!
Cô nghiêm mặt, cương cổ, quay đầu nhìn đôi mắt híp lại mang tiếu ý của nữ nhân kia, trong lòng hiện lên biện pháp chế biến bàn tay của nữ nhân này tỷ như kho tàu, luộc, ngâm ớt.
Nữ nhân kia híp mắt, ánh sáng nhạt nhìn cô có chút ngả ngớn mở miệng: “Bảo bối, không phải đi ra ngoài một đoạn thời gian thôi sao, hiện tại gặp lại liền giả vờ không nhận ra? Ngươi diễn trò gì?”
Hề Mặc: “…..”
Bảo bối?????
Bảo bối!!!!!!!!
Ngươi có bệnh đi!
Có phải muốn đi sở cảnh sát uống trà hay không!
Hề Mặc bị oanh tạc một trận lại một trận, thiếu chút nữa ném sự rụt rè ưu nhã cô đã bày ra lên tận bầu trời, sau đó đẩy mạnh cô ra đồng thời bóp cổ cô hữu lực mà mắng một câu đồ lưu manh, sau đó lại trong nháy mắt điện quang hỏa thạch, cô rất nhanh ý thức được một việc.
Cô hiện tại không phải chính mình, cô là Nguyễn Dạ Sênh.
Nữ nhân này….. Hẳn là người quen của Nguyễn Dạ Sênh.
Trước đó nữ nhân nói một câu, cần phải phân tích thông tin thật nhanh.
Đầu tiên đây là một người Nguyễn Dạ Sênh quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, quan hệ rất thân mật, bằng không sẽ không gọi đến nổi da gà cái gì bảo bối a.,
Bảo bối, ghê tởm!
Sau đó người này nói Nguyễn Dạ Sênh từng rời khỏi một đoạn thời gian, có lẽ là đến ngoại thị , thành phố khác, thậm chí là xuất ngoại, vừa mới trở về không bao lâu. Bởi vì sau khi hoán đổi, cô đã thay đổi số điện thọai, số cũ vẫn ở chỗ Nguyễn Dạ Sênh, nếu như nữ nhân này muốn liên lạc, tất nhiên sẽ gọi vào số Nguyễn Dạ Sênh, nhưng Nguyễn Dạ Sênh hiện tại lại dùng giọng nói của cô, không có khả năng trực tiếp trả lời cô ta trong điện thoại, cho nên có thể là Nguyễn Dạ Sênh sau khi không tiếp điện thoại lại tìm một lý do tin nhắn trả lời, đồng thời nói cho cô ta biết bản thân hôm nay đến công ty Lâm Khải Đường thử vai, cô ta mới có thể sáng sớm chờ ở đây. Dĩ nhiên làm như vậy dễ lộ sơ hở, Nguyễn Dạ Sênh sẽ không làm như vậy, như vậy còn có một loại khả năng chính là nữ nhân này đi hỏi Phùng Đường Đường.
Sau khi Phùng Đường Đường biết cô muốn đi thử vai, thiếu chút nữa phát điên rồi, nếu như không phải có hiệp nghị bảo mật, cô ta phỏng chừng hận không thể mua một cái loa lớn thông báo cho cả tiểu khu.
Thiếu chút nữa để lộ tin tức, vì vậy cô nhất thời mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhẹ nhàng giấu diếm vết tích kéo tay của nữ nhân kia ra, làm bộ như bạn tốt nhiều năm nhẹ nhàng cười: “Ta không phải chờ ngươi tự minh đến bắt chuyện với ta sao? Trong khoảng thời gian này sống ở bên ngoài thế nào?”
Ở trong thân thể Nguyễn Dạ Sênh giả làm Nguyễn Dạ Sênh vài ngày, lăn qua lăn lại giữa mấy người kỳ quái, cô có thể ra ngoài thái dương hệ ở rồi.
Ánh mắt của cô gái kia vòng vo chuyển, như là càng thú vị xem kỹ cô, loại ánh nhìn này gần như là có loại ý tứ hàm xúc xuyên thấu đến linh hồn, khiến Hề Mặc cảm giác được một loại áp lực rất không thoải mái.
Sau đó cô gái cười trả lời: “Sống rất khá.”
Không biết vì sao, Hề Mặc cảm giác cô cười rộ lên tựa hồ có chút quỷ dị.
Nữ nhân nói tiếp: “Hôm qua ta gọi điện thoại cho ngươi ngươi không tiếp, gửi tin nhắn cũng không trả lời, chỉ đành đi hỏi Đường Đường. Đường Đường nói có lẽ là ngươi đang chuẩn bị thử vai, tạm thời không muốn để cho người khác quấy rầy, cô ấy nói cho ta biết, ta liền đến đây.”
Ánh mắt của cô khinh phiêu phiêu thoáng nhìn: “Thử vai chuyện lớn như vậy, ngươi cư nhiên lại không nói cho ta biết?”
Hề Mặc mỉm cười: “Đó không phải muốn sau này mới nói cho ngươi biết, đặc biệt cho ngươi một kinh hỉ sao.”
Ngươi là ai a!
Nguyễn Dạ Sênh là cha cô ta hay là mẹ cô ta ! Không nói cho ngươi thì có gì kinh ngạc.
Đôi môi oánh của cô gái kia mấp máy, không chuyển mắt chăm chú nhìn cô: “Ta quả thật là vô cùng “kinh hỉ” đây.”
Hề Mặc từ lâu thừa dịp nói chuyện với nhau, nhanh chóng xuất ra điện thoại di động giả vờ tùy ý gửi đi một tin nhắn cho Nguyễn Dạ Sênh: “Có một cô gái thần kinh, gọi ngươi là bảo bối. Ai vậy?”
Nguyễn Dạ Sênh ngoài ý muốn trả lời rất nhanh: “Người đại diện của ta, Nhan Thính Hoan.”
Hề Mặc: “…….”
……. Nữ nhân này cư nhiên có người đại diện.
Hề Mặc sợ lộ sơ hở, lập tức trả lời: “Vậy ngươi bình thường xưng hô với cô ta thế nào?”
Nhan Thính Hoan híp mắt nhìn về phía cô, hình như có bất mãn: “Bảo bối, bề bộn nhiều việc nga? Cùng ta nói chuyện còn không quên trả lời người khác.”
Hề Mặc nghẹn một hơi thở, nét mặt cười nói: “Công việc, không trả lời không được.”
Đầu kia Nguyễn Dạ Sênh nhìn tin nhắn, tiếu ý có chút phức tạp, đồng thời trả lời: “Điềm Tâm Nhi.”
Hề Mặc: “……”
Hai ngươi đều bệnh tâm thần đi!