Hoán Đổi Ảnh Hậu

Chương 14


Đọc truyện Hoán Đổi Ảnh Hậu – Chương 14

Đầu kia điện thoại, Nguyễn Dạ Sênh trầm mặc hồi lâu.

Ngữ khí của Hề Mặc không phải thương lượng, mà là một loại an bài gọn gàng dứt khoát, bởi vì mục đích bởi vì rất rõ ràng, cô chính là cần phải làm như vậy. Trước khi nói lời này, thật ra cũng đã sớm liệu đến phản ứng của Nguyễn Dạ Sênh.

Nguyễn Dạ Sênh không trả lời.

Hề Mặc nghiêm túc nói: “Ta nghĩ nhắc nhở ngươi một việc. Tất cả hành vi ngôn ngữ của một người, đều là do đầu óc của cô ta, tư tưởng, cũng tức linh hồn nắm giữ. Linh hồn cô muốn làm cái gì, thân thể của nàng dĩ nhiên sẽ có hành động đó, đại não phát sinh chỉ lệnh uống nước, tay sẽ lập tức bưng ly nước. Nói cách khác ta hiện tại hy vọng sắp xếp ngươi Nguyễn Dạ Sênh đi thử vai phim mới, như vậy cơ thể của ta có phải cũng cần theo ý nguyện đó làm không? Bất quá tình huống của ta có chút đặc biệt, cơ thể của ta cũng không ở chỗ ta, cho nên ta cho rằng ngươi hiện tại tạm thời đạt được quyền điều khiển thân thể của ta, thì cần có nghĩa vụ thay ta xử lý mọi chuyện.”

Lời này của cô vừa nghe là trật tự rõ ràng, còn dùng căn cứ khoa học, nhưng thực tế cũng là các loại biện luận già mồm át lẽ phải. Cũng là, cô từ nhỏ sống an nhàn sung sướиɠ quen rồi, trưởng thành càng thích đi đường thẳng, cho dù không cần dùng lý do đường hoàng, phần lớn thời gian tất cả ý nguyện của cô cũng đều có thể được thỏa mãn.

Nguyễn Dạ Sênh nghe xong lời này của cô, rốt cục mở miệng: “Thì ra là như vậy. Vậy nói cách khác ngươi là thân thể nữ vương, chính mình có quyền lợi mệnh lệnh cao nhất, mà ta hiện tại rốt cuộc là nhϊế͙p͙ chính vương, ngươi tạm thời bất tiện, ta phải thay ngươi xử lý sự vụ? Ngươi muốn Nguyễn Dạ Sênh đi thử vai, ta phải đi tìm Lộ Thanh Minh.”

Ý nghĩ này quả nhiên khác thường, Hề Mặc chợt nghe cư nhiên cảm thấy Nguyễn Dạ Sênh nói xong đúng là có một chút ý tứ bên trong. Tuy rằng rất kỳ quái, bất quá còn không bằng trao đổi thân thể, trêи đời này cũng không có gì có thể kỳ quái hơn nữa.

Nguyễn Dạ Sênh cười nói: “Nhưng ta nghe nói các triều đại, nhϊế͙p͙ chính vương đều có mưu đồ tạo phản.”

Hề Mặc cười nhạt: “Ngươi muốn làm phản? Trêи tay ta có quyền sắp đặt thân xác ngươi.”

Cô một mặt cùng Nguyễn Dạ Sênh đánh võ mồm, một mặt lại cảm thấy dạng cải cọ ấu trĩ này xấu hổ cùng đáng giận. Cảm giác sau khi ngã vào trong cái hố này, đẳng cấp của cô trong ấn tượng từ trước đến nay của Nguyễn Dạ Sênh cũng rơi xuống vực sâu không nhìn thấy đáy rồi.

“Ai nha, nữ vương bệ hạ, ta thực sự là sợ đến cả người bủn rủn.” Nguyễn Dạ Sênh nói: “Hảo, ta thừa nhận linh hồn của ngươi tuyệt đối có quyền mệnh lệnh thân thể của ta, cũng kiên quyết tán thành. Như vậy vấn đề đã xuất hiện, ngươi có quyền tuyệt đối mệnh lệnh đối với thân thể ngươi, ta thay có nghĩa vụ ngươi hành sự, mà cơ thể của ta đang ở chỗ ngươi, xin hỏi ta nghĩ ngươi không phài cũng muốn kiên quyết thay ta điều khiển cơ thể của ta chấp hành mệnh lệnh của ta chứ?”

Hề Mặc nhất thời cảm giác không ổn.


Bởi vì dựa theo kinh nghiệm của cô, Nguyễn Dạ Sênh sẽ không chịu yếu thế.

Quả nhiên Nguyễn Dạ Sênh lạnh lùng nói: “Cởi quần áo.”

Hề Mặc: “…..”

Nữ nhân này quả nhiên không chịu thua! Ngoại trừ lương tâm, đứng đắn cũng bị chó ăn đi!

Nguyễn Dạ Sênh trong điện thoại lặp lại.” Ta Nguyễn Dạ Sênh, hiện tại muốn cơ thể của ta cởi quần áo. Hề Mặc, dựa theo cách nói trước đó của ngươi, ngươi đang ở trong xác của ta, có phải hay không cũng nên chấp hành? Đối nhân xử thế cũng nên công bằng nga.”

Hề Mặc: “……”

Nga! Ngươi còn nga! Ghê tởm!

Hề Mặc nói: “Được, ta cởi.”

Nguyễn Dạ Sênh nói: “Ngươi không cởi cũng có thể nói ngươi cởi, ta lại không nhìn thấy.”

Hề Mặc: “…..”

Nhìn! Ngươi còn nhìn! Biến thái!”


Trong lòng Hề Mặc nóng này đến có thể vứt hết mặt mũi của Nguyễn Dạ Sênh, nét mặt trái lại bất động thanh sắc, chẳng hề để ý đáp một câu: “Hảo, ngươi gọi điện thoại video đến.”

Nguyễn Dạ Sênh làm theo, thấy Hề Mặc đoan chính ngồi trêи sô pha, bối cảnh là phòng ở cô mới đổi.

Hề Mặc một tay giơ điện thoại di động, một tay vươn đến cổ áo. Cô hôm nay mặc áo sơmi bó sát, thân thể của Nguyễn Dạ Sênh là mười phần yêu tinh, mặc cái gì đều rất xinh đẹp, mà hôm nay được Hề Mặc tề chỉnh, càng thêm xuất chúng.

“Nguyện tuân mệnh ngươi.”

Hề Mặc lãnh đạm nói, mở cút áo thứ nhất, ngón tay chậm rãi đi xuống, vạt áo dưới chiếc cút thứ hai đã tách ra, giống như đóa cấm ɖu͙ƈ chi hoa chậm rãi nở rộ.

Xương quai xanh chung quy tại loại muốn che muốn ẩn trùng điệp muốn nói lại thôi này hiển hiện rồi.

Nguyễn Dạ Sênh: “……..”

Tóc dài như trước xoăn nhẹ, tán trêи trêи vai, khuôn mặt vẫn là mặt cô, thắt lưng vẫn là thắt lưng của cô, Nguyễn Dạ Sênh xem qua thân thể của chính mình nhiều lần, đã sớm quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, hôm nay vừa nhìn lại phát hiện có một cái chớp mắt nhìn thấy không phải là bản thân.

Hề Mặc đạt được quyền kiểm soát thân thể của cô, linh hồn của Hề Mặc ở bên trong cô.

Vì vậy thân thể của cô, cũng bắt đầu vô thức mang đặc tính của Hề Mặc. Cho dù bản thân miệng thường nói Hề Mặc giả vờ thanh cao, nhưng Hề Mặc ngoại tại khí chất quả thật là xa cách đạm mạc, vĩnh viễn cao cao tại thượng, ngay cả ánh mắt bản thân cô xưa nay cũng dần dần tuôn ra một cổ xa lạ khiến cô trở tay không kịp.

Nơi này giống như lắng đọng vô hạn yên tĩnh, một mảnh mặc sắc, chỉ ở chỗ sâu nhất mới phiếm ra một chút ánh sáng, loại thị giác hoảng hốt này thiếu chút nữa khiến Nguyễn Dạ Sênh bấn loạn, loạn đến bỏ qua thân thể vốn dĩ thuộc về mình, trong đầu trực tiếp hiện lên dáng vẻ của Hề Mặc.


Thời gian chảy ngược, ngoái đầu nhìn lại, quang ảnh tĩnh nhiên.

Suy nghĩ hỗn loạn bỗng dưng khiến hai gò má Nguyễn Dạ Sênh trở nên nóng hổi, tay cũng là nóng, dường như trong điện thoại di động chính là cuồn cuộn không ngừng phát ra nguồn nhiệt.

Ngón tay Hề Mặc đặt trêи chiếc cút thứ ba, nói: “Ngươi hy vọng ta giúp ngươi cở như thế nào, ta sẽ cởi thế đó. Ta kiên quyết ủng hộ quyền lợi sai khiến thân thể của chủ nhân thực sự.”

Dù sao thì thoát không phải là ta, mất mặt cũng không phải ta.

Cô an ủi bản thân như vậy, làm trò cởi quần áo trước mặt Nguyễn Dạ Sênh mang đến cảm thấy xấu hổ nhưng cũng mang theo xoa dịu, thậm chí có một loại cảm giác chọc ghẹo vui sướиɠ khó hiểu.

Gương mặt Nguyễn Dạ Sênh hơi nghiêng đi, giọng nói có chút mất tự nhiên: ” Được rồi.”

Hề Mặc chậm rãi cài lại cút áo: “Trước đây lúc ngươi tắm, nhìn bản thân cởi quần áo cũng sẽ đỏ mặt sao?”

Nguyễn Dạ Sênh: “……”

“Người tự kỷ giống như ngươi, cũng rất hiếm có a.”

Nguyễn Dạ Sênh: “…….”

Cắt cuộc gọi video, Nguyễn Dạ Sênh xoay người ngồi mép bên giường, thấp giọng nói: “Ngươi đã vất vả cởi quần áo để chứng minh luận điệu của ngươi như vậy, ta đây không thay ngươi thực hiện quyền điều hành thân thể cũng không được, sau này ngươi muốn thân thể ngươi làm việc gì, ta sẽ giúp ngươi làm cái đó, lúc này xem như chính ngươi đi theo Lộ Thanh Minh an bài việc này. Nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, ngươi lén đi an bài là một chuyện, chấp nhận hay không, đó là quyền lợi của ta. Ngươi an bài ta nhận phim, làm sao biết ta sẽ đáp ứng đây?”

Hề Mặc nhớ đến những lời Phùng Đường Đường đã nói với cô ở trêи xe, chỉ là hỏi ngược lại: “Ngươi không hy vọng đóng phim, không hy vọng một lần nữa trở lại trong giới sao. Nhiều năm như vậy, ngươi chưa từng nhận phim.”

Nguyễn Dạ Sênh không hé răng.

Hề Mặc nói: “Rất nhiều năm trước, học viện có một diễn viên nổi danh đều dự định quay phim điện ảnh của riêng mình, trở lại trường học cũ vì tuyển chọn người mới, mọi người chen lấn thử vai, ngươi khi đó nhìn chị ta, nói ngươi sau này cũng sẽ là diễn viên.”


Nguyễn Dạ Sênh sửng sốt.

Một lát sau, cô hơi có chút ngượng ngùng nói: “Nghĩ không ra ngươi còn nhớ rõ. Được rồi, khi đó ngươi thật sự là đứng bên cạnh ta.”

Đã bao nhiêu năm rồi.

Khó nhất níu giữ nhất là thanh xuân, cái gì đều thay đổi.

Cũng có một chút mong được như thế vẫn tồn tại, cẩn cẩn dực dực giấu ở chỗ sâu nhất, che giấu không muốn ai nhìn thấy.

“Lời nói không biết xấu hổ như vậy, nếu muốn quên cũng rất khó khăn.” Hề Mặc cười lạnh nói: “Càng thêm không biết xấu hổ chính là, ngươi ngang ngạnh túm lấy ta kéo đến bên cạnh ngươi.”

Nguyễn Dạ Sênh cười rộ lên: “Khi đó nếu ta không túm lấy ngươi, thì ta sẽ bị những người đó cuốn đi. Ngươi luôn kéo căng khuôn mặt giống như tất cả mọi người mấy nghìn vạn, bên cạnh còn có vệ sĩ trong nhà, mà ngươi một vòng quang ngươi không ai dám chen lấn, ta không túm ngươi thì túm ai.”

Cô lại dừng một chút, trong thanh âm có ẩn dấu một chút xa xôi không cách nào với tới: “Mà hiện tại, ngươi từ lâu đã là diễn viên rồi, ngươi xem ta cái gì cũng không phải.”

Hề Mặc thấy cô là cá mắc câu rồi, vì vậy vô cùng đạm nhiên nói: “Cho nên hiện tại ta có thể giúp ngươi. Ngươi đáp ứng, ta có thể tạm thời thay thế ngươi quay lại giới giải trí, đến lúc đổi xác lại, ngươi còn có thể tiếp tục phát triển. Chỉ cần ngươi đáp ứng yêu cầu của ta, đến chỗ thử vai đạo diễn Lâm, sẽ không có bất luận vấn đề gì, vai này đã là vật trong bàn tay.”

Cô chắc chắn như vậy, không riêng gì cô đối với diễn xuất của bản thân có tự tin mà cũng vì cô một trong những nhà đầu tư phim này. Trước đó lúc cô đầu tư đáp ứng cô diễn nữ chính, có người có tiền có đùi, trong giới sẽ có địa vị, sắp xếp một hai vai diễn dĩ nhiên cũng không đáng nói.

Nguyễn Dạ Sênh e thẹn nói: “Cách nói này rất quen tai, rất nhiều người nói qua. Cho nên ngươi đây là muốn quy tắc ngầm với ta sao?”

Hề Mặc nhịn lâu như vậy, lúc này rốt cục trong lòng bạo phát rồi: “……”



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.